Chương 7: Giữa Núi Đồi
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, tạo thành những mảng sáng nhảy múa trên mặt đất khi Khôi và Asmund rời khỏi khu cắm trại. Khu rừng dần dần thay đổi khi họ tiến gần hơn đến con đường chính. Những cây thông cao vút, thẳng tắp dần nhường chỗ cho cây bạch dương với thân mảnh mai phủ đầy lớp vỏ trắng bạc. Lớp lá khô dưới chân cũng dần biến mất, thay vào đó là những đám cỏ xanh rì mọc lấm tấm giữa các tảng đá.
Asmund đi phía trước, vai ngang kéo chiếc xe tự chế chứa đầy chiến lợi phẩm từ bầy sói. Dáng đi của hắn vững chãi dù mang theo gánh nặng, đôi vai rộng căng lên dưới lớp áo da mỗi khi hắn kéo chiếc xe vượt qua một tảng đá hay khúc rễ cây nhô cao. Tấm da Dire Wolf trải dài trên khung xe, màu xám đen pha lẫn bạc, bắt sáng lấp lánh mỗi khi ánh nắng chiếu qua kẽ lá.
Khôi đi sau, cánh tay trái được băng bó cẩn thận và đeo trên dây vải quàng qua cổ. Hắn chậm rãi bước đi, mắt không ngừng quan sát cảnh vật xung quanh. Mấy ngày qua trong thế giới mới này, mỗi khung cảnh, mỗi âm thanh, mỗi mùi hương đều mới mẻ và đáng kinh ngạc. Từ tiếng chim hót lạ tai đến những loài hoa dại kỳ quái mọc bên đường, tất cả đều khiến hắn tò mò.
Khi họ ra đến một khoảng đất trống, bức tranh thiên nhiên mở rộng hơn. Phía trước là con đường đất mòn nhỏ uốn lượn qua đồi núi, và xa xa phía chân trời, mặt trời chiếu lên những đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa. Khôi dừng lại giây lát, hít một hơi thật sâu. Không khí trong lành đến kỳ lạ—không có mùi khói xe, không có mùi ô nhiễm công nghiệp—chỉ có hương thơm của đất, cỏ, và nhựa thông.
"Vùng này đẹp thật," Khôi buột miệng nói, không giấu được sự ngưỡng mộ trong giọng nói.
Asmund liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu nhưng không đáp lại. Người thợ săn tiếp tục bước đi, mắt luôn cảnh giác quét qua cảnh vật xung quanh, dường như đang đánh giá mọi nguy hiểm tiềm tàng hơn là thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên.
Họ đi tiếp, bắt đầu theo con đường mòn dần mở rộng. Vài giờ trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng bánh xe cọ xát trên nền đất đá. Khôi nhận thấy Asmund không hẳn là kiểu người thích nói chuyện phiếm, nhưng im lặng giữa họ không hề khó chịu. Đó là sự im lặng của hai người đã cùng trải qua hiểm nguy, không cần nhiều lời để hiểu nhau.
Càng về phía tây, địa hình càng trở nên trải rộng. Rừng cây thưa dần, nhường chỗ cho những đồng cỏ hoang dại xen lẫn tảng đá và bụi cây lùn. Ở xa xa trên đồi, thỉnh thoảng họ thấy bóng dáng của một vài con nai hoặc linh dương đang gặm cỏ cảnh giác.
"Ngươi nghĩ gì về vùng đất Whiterun này?" Khôi hỏi, phá vỡ sự im lặng, hy vọng có thể học hỏi thêm về vùng đất họ đang đi qua.
Asmund im lặng một lúc, như thường lệ, trước khi trả lời. "Vùng đất màu mỡ. Đồng cỏ rộng, thích hợp cho chăn nuôi và trồng trọt. Vì vậy mà Whiterun trở thành trung tâm thương mại." Hắn điều chỉnh lại dây đeo trên vai, kéo chiếc xe qua một đoạn đường gồ ghề. "Khác hẳn với vùng rừng rậm quanh Riften ta từng sinh sống."
"Ngươi thích vùng nào hơn?" Khôi hỏi tiếp, bước nhanh hơn để đi ngang hàng với người thợ săn.
Người thợ săn suy nghĩ một lúc. "Mỗi nơi có ưu điểm riêng. Ở rừng rậm, thú săn nhiều hơn, dễ ẩn nấp. Nhưng đồng cỏ Whiterun lại dễ quan sát từ xa, ít bị phục kích bất ngờ." Hắn chỉ tay về phía những tảng đá lớn rải rác trên đồng cỏ. "Sói thường ẩn nấp sau những tảng đá kia, rình mồi. Nhưng từ khi tuần tra của Whiterun tăng cường, khu vực này an toàn hơn nhiều."
"Có nhiều tuần tra quanh đây sao?" Khôi hỏi, nhìn quanh như thể đang tìm kiếm dấu hiệu của họ.
"Phải. Đặc biệt là gần các trang trại và trên đường chính. Jarl Balgruuf luôn coi trọng an toàn của con đường thương mại," Asmund nói. "Nhưng luôn phải cảnh giác. Thiên nhiên vẫn có những mối nguy riêng của nó."
"Loại nguy hiểm nào vậy?"
"Sói, gấu, đôi khi là sabre cat. Chủ yếu là thú hoang," Asmund đáp. "Trên đường chính thì hiếm khi gặp nguy hiểm, nhưng vào sâu trong đồng cỏ hay rừng sâu, vẫn có những thứ nguy hiểm hơn."
Khôi gật đầu, nhớ lại trải nghiệm với bầy sói đêm qua. "Ta nghe nói có những sinh vật kỳ lạ trong Skyrim. Ví dụ như... người khổng lồ?"
Asmund nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên. "Người khổng lồ không phải chuyện thường gặp, nhất là đối với lữ khách. Chúng sống biệt lập trong các trại riêng, xa con người." Hắn chỉ tay về hướng đông bắc. "Có một trại khổng lồ ở đằng kia, xa lắm. Ta chỉ thấy họ vài lần trong đời, và luôn từ xa. Chỉ cần không xâm phạm vào lãnh thổ, chúng thường để yên cho con người."
"Chúng trông như thế nào?" Khôi tò mò hỏi.
"Cao gấp đôi người thường, da xám và mắt nhỏ. Thường đi cùng với bầy mammoth."
"Mammoth?" Khôi hỏi, không quen với từ này.
Asmund nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên. "Ngươi chưa từng thấy mammoth sao? Những con vật to lớn với lông dày và ngà dài cong." Hắn dừng lại giây lát, nhớ ra điều gì đó. "À phải, ngươi đến từ... Veet Nam phải không? Có lẽ ở đó không có mammoth."
"Ồ," Khôi khẽ gật đầu, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó. "Thực ra, nghe ngươi miêu tả thì nó giống một loài sinh vật từng sống ở quê hương ta, nhưng chúng đã tuyệt chủng từ... chắc phải hơn bốn nghìn năm trước."
Asmund quay đầu lại, lần đầu tiên thực sự tỏ ra tò mò về quê hương của người đồng hành. "Lâu đến vậy sao? Giống như rồng?"
"Có thể lâu hơn nữa," Khôi gật đầu, mắt nhìn xa xăm. "Thực tế, quê nhà ta từng có rất nhiều giống loài tương tự rồng, chúng ta gọi là 'khủng long'. Chúng từng thống trị thế giới, nhưng tất cả đều đã bị tuyệt chủng. Nếu nhớ không nhầm thì... khoảng 66 triệu năm về trước."
Asmund dừng bước, mắt mở to đầy kinh ngạc. "Sáu mươi sáu... triệu? Làm sao ngươi có thể biết được con số chính xác như vậy? Và làm thế nào mà một giống loài mạnh mẽ đến thế lại có thể bị diệt sạch?"
"Đó là do thiên thạch," Khôi đáp, rồi nhận ra mình đã nói quá nhiều.
"Thiên thạch? Đó là gì vậy? Nghe có vẻ thần bí," Asmund hỏi tiếp, lần đầu tiên hắn chủ động kéo dài cuộc trò chuyện.
Khôi cân nhắc một lúc, rồi quyết định chia sẻ thêm. "Đó là một viên đá rất to, rất rất to. Nó to gấp mười lần ngọn núi lớn nhất, kéo theo chiếc đuôi lửa thật dài cắt ngang bầu trời và giáng từ trên trời xuống với tốc độ nhanh hơn tất cả sinh vật nào từng tồn tại."
Ánh mắt Asmund ngày càng kinh ngạc, dường như đang cố gắng hình dung ra cảnh tượng kinh hoàng đó. "Và rồi sao?"
"Đất rung núi chuyển, biển cả dâng trào, lửa cháy khắp nơi," Khôi tiếp tục, mắt nhìn xa xăm như thể đang chứng kiến cảnh tượng đó. "Tro bụi bay lên che kín cả bầu trời, mặt trời biến mất khiến cả thế giới chìm trong bóng tối. Vì không còn mặt trời, cây cối và thú vật đều chết dần, gần như không có thứ gì sống sót được. Và sau đó phải mất rất, rất lâu, đến mức toàn bộ loài sinh vật khổng lồ kia đều bị tuyệt diệt mãi mãi."
Im lặng bao trùm giữa họ. Asmund nhìn Khôi chăm chú, như thể đang đánh giá lại con người đang đi cùng mình. Khi hắn lên tiếng, giọng trầm xuống đầy suy tư.
"Điều ngươi vừa kể... nghe giống như truyền thuyết về thời đại của các vị thần. Khoảng thời gian trước cả kỷ nguyên của loài người, khi các Aedra và Daedra còn tranh đấu để định hình thế giới." Asmund nhìn lên bầu trời. "Nhưng một viên đá từ trên trời rơi xuống... Ta từng nghe các thầy tu ở đền Kynareth nói về những ngôi sao rơi, họ tin rằng đó là dấu hiệu của các vị thần."
Khôi không đáp lại, tự nhắc nhở bản thân không nên tiết lộ quá nhiều. Thế giới này đã có hệ thống niềm tin và giải thích riêng về vũ trụ, không cần thiết phải phủ nhận hay thay đổi chúng.
"Quê hương ngươi nghe thú vị thật," Asmund nói sau một hồi im lặng. "Có rất nhiều điều xa lạ mà ta chưa từng nghe qua."
"Ta có thể kể thêm nhiều điều nữa về quê hương mình," Khôi mỉm cười, cảm thấy lạ lùng khi thấy người thợ săn thường ít nói lại tỏ ra hứng thú với câu chuyện của mình.
"Có lẽ lúc khác," Asmund gật đầu, rồi chuyển hướng ánh mắt về phía con đường phía trước. "Chúng ta nên tiếp tục đi thôi, không muốn đến Honningbrew quá muộn."
Họ tiếp tục lên đường, nhưng có điều gì đó đã thay đổi trong không khí giữa họ. Sự dè dặt vẫn còn đó, nhưng pha thêm một chút tò mò và kính trọng mới mẻ.
Khi mặt trời lên cao, họ dừng lại bên một con suối nhỏ để nghỉ ngơi và uống nước. Asmund thả chiếc xe xuống, xoa vai để giảm mỏi. Hắn ngồi xuống bên bờ suối, múc nước uống một cách thận trọng, mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.
"Ngọn núi cao nhất ở phía xa kia là Throat of the World," Asmund đột ngột lên tiếng, chỉ về phía một đỉnh núi khổng lồ nhô lên giữa bầu trời khi bắt gặp ánh mắt tò mò của Khôi. "Ngọn núi cao nhất ở Tamriel, được cho là nơi loài người đầu tiên được tạo ra bởi các vị thần."
"Thật sao?" Khôi nhìn theo hướng chỉ, cố gắng che giấu sự ngạc nhiên trước quy mô của ngọn núi—cao hơn nhiều so với bất kỳ ngọn núi nào hắn từng thấy ở quê nhà.
"Ừ, ít nhất đó là điều người Nord chúng ta tin tưởng. Trên đỉnh núi ấy là High Hrothgar, nơi ở của các Greybeard."
"Greybeard?" Khôi tò mò hỏi.
"Một nhóm ẩn sĩ già sống biệt lập trên đỉnh núi, nghiên cứu The Way of the Voice—Tiếng Nói Rồng," Asmund giải thích ngắn gọn, giọng thoáng chút tôn kính. "Họ hiếm khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài."
Khôi nhớ lại giấc mơ kỳ lạ về ngôn ngữ cổ xưa mình đã trải qua đêm trước, nhưng quyết định không nhắc đến nó. "Tiếng Nói Rồng là gì vậy?"
"Một dạng phép thuật cổ xưa, sử dụng ngôn ngữ của rồng. Lời nói có thể trở thành sức mạnh thực sự. Theo truyền thuyết, những người có khả năng sử dụng Thu'um—Tiếng Hét—có thể làm rung chuyển mặt đất, gọi bão tố, thậm chí xé toạc kẻ thù."
"Nghe như truyền thuyết vậy," Khôi thốt lên, bất giác rùng mình khi nghĩ về giấc mơ của mình.
"Nhiều điều tưởng chừng như truyền thuyết rồi lại xuất hiện," Asmund nói bằng giọng trầm tư, rồi im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó xa xăm. "Giống như câu chuyện... ừm, thiên thạch ngươi mới kể."
"Ngươi đã từng lên đỉnh núi đó chưa?" Khôi hỏi, nhìn về phía ngọn núi cao vút.
"Chưa. Ít người dám thử. Con đường lên đó gọi là 7000 Bước, hiểm trở và đầy rẫy nguy hiểm—sói tuyết, băng trolls, và bão tuyết có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Và ngay cả khi lên đến nơi, các Greybeard cũng không nhất thiết sẽ gặp mặt ngươi."
Sau khi nghỉ ngơi, bọn họ tiếp tục lên đường. Cảnh vật dần chuyển mình. Đồng cỏ hoang dã bắt đầu có những dấu hiệu của canh tác—vài mảnh ruộng lúa mì hoang dại mọc theo hàng lối, có lẽ là di tích của một trang trại đã bị bỏ hoang từ lâu. Ở xa xa, họ có thể thấy một cột khói mỏng bay lên từ phía chân trời.
"Honningbrew Meadery," Asmund nói khi Khôi nhìn về phía làn khói, không cần phải hỏi. "Chúng ta đang đến gần."
"Rượu mật ong giống như rất được ưa chuộng ở đây?" Khôi hỏi, từ khi hắn tới đây đã nhiều lần bắt gặp loại đồ uống này.
"Rượu mật ong là linh hồn của người Nord," Asmund đáp, giọng có chút sinh động hơn thường lệ. "Trong ngày đông giá lạnh, không gì sưởi ấm cơ thể tốt hơn một ly mead bên đống lửa. Trong ngày hè, không gì giải khát tốt hơn một cốc mead lạnh. Chúng ta uống nó trong lễ cưới, trong đám tang, trong chiến thắng và cả thất bại."
"Nghe có vẻ giống như rượu nếp ở quê ta," Khôi thốt lên, một chút hoài niệm len lỏi trong giọng nói.
"Rượu nếp?" Asmund nhướng mày tò mò.
"Ừ, đó là loại rượu chúng ta nấu từ gạo nếp. Cũng được dùng trong mọi dịp lễ, tiệc tùng."
Asmund gật đầu, dường như đang cố hình dung ra loại đồ uống lạ lẫm này. "Mỗi vùng đất đều có thức uống riêng của mình. Phía nam, người Imperial thích rượu nho. Người Redguard có loại rượu mạnh pha gia vị. Người High Elf uống rượu từ các loại quả hiếm có."
Trên đường đi, họ bắt gặp một đoàn xe ngựa chở hàng từ phía xa tiến đến. Asmund và Khôi tránh sang một bên đường để nhường chỗ. Đoàn xe gồm ba cỗ xe lớn, mỗi xe được kéo bởi hai con ngựa to khỏe. Người phu xe đầu tiên gật đầu chào họ khi đi qua, ánh mắt tò mò dừng lại trên tấm da sói lớn trên chiếc xe kéo của Asmund.
"Săn được con to đấy, thợ săn!" người phu xe nói vọng lại, giọng đầy ngưỡng mộ.
Asmund chỉ gật đầu đáp lại, không nói gì thêm. Khi đoàn xe đi xa, Khôi quay sang Asmund với ánh mắt đầy thắc mắc.
"Đoàn xe thương nhân," Asmund nói, hiểu ý câu hỏi không lời của Khôi. "Hầu hết hàng hóa vào Whiterun đều qua những đoàn xe như vậy. Vải vóc từ Solitude, kim loại từ Markarth, hải sản từ Winterhold và Dawnstar."
"Whiterun không có nguồn tài nguyên riêng sao?" Khôi hỏi.
"Có chứ. Chủ yếu là nông sản—lúa mì, lúa mạch, khoai tây." Asmund đáp, giọng vẫn ngắn gọn và thực tế. "Trang trại Battle-Born và trang trại Gray-Mane cung cấp phần lớn lương thực cho thành phố."
"Nghe giống như hai gia tộc rất có quyền lực?" Khôi hỏi tiếp, cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện âm thầm mở rộng kiến thức về thế giới này.
"Ừ, hai gia tộc lâu đời nhất ở Whiterun, mặc dù gần đây họ đang có mâu thuẫn vì cuộc nội chiến," Asmund nói, giọng hạ thấp. "Battle-Born ủng hộ Đế chế, Gray-Mane ủng hộ Stormcloaks. Đó là cách cuộc nội chiến chia rẽ Skyrim, thậm chí cả trong những thành phố trung lập như Whiterun."
"Vậy Jarl Balgruuf đã có ý định thiên về bên nào chưa?" Khôi tò mò hỏi.
"Đó là điều thú vị về Balgruuf," Asmund đáp, giọng trầm tư. "Đến nay ông ta vẫn duy trì trung lập. Không đứng về phía Đế chế, không ủng hộ Stormcloaks. Người ông ta đặt lên hàng đầu là dân thường Whiterun." Hắn ngừng lại giây lát. "Vì vậy mà cả Ulfric lẫn Tullius đều muốn kéo ông ta về phe mình. Một thành phố trung tâm như Whiterun sẽ là lợi thế lớn trong cuộc chiến."
Khôi gật đầu, cảm thấy sức nặng của câu chuyện. Dù ở thế giới nào, chiến tranh cũng mang đến những chia rẽ và đau thương tương tự.
Khi họ đi tiếp, mặt trời đã bắt đầu nghiêng về phía tây, và một tòa nhà lớn bắt đầu hiện ra phía trước. Một tòa nhà gỗ hai tầng với mái ngói đỏ, khói bốc lên từ nhiều ống khói. Xung quanh là những cánh đồng nhỏ trồng hoa và những thùng gỗ lớn xếp thành chồng bên ngoài.
"Honningbrew Meadery," Asmund nói, vẻ nhẹ nhõm. "Chúng ta đến nơi đúng lúc. Chúng ta sẽ nghỉ chân ở đây, bán chiến lợi phẩm và kiếm chút tiền. Sau đó, ta sẽ đưa ngươi đến Whiterun để tìm thầy thuốc chăm sóc vết thương đó."
Khôi nhìn về phía tòa nhà với sự tò mò. Nó không chỉ là một nơi sản xuất rượu mà còn như một điểm dừng chân quan trọng trên con đường đến Whiterun. Lần đầu tiên kể từ khi rời Riverwood, hắn cảm thấy mình đang thực sự tiến gần đến mục tiêu của mình.
Asmund kéo chiếc xe chậm rãi tiến về phía Honningbrew Meadery, và Khôi bước theo sát phía sau, tò mò đánh giá nơi sản xuất rượu mật ong nổi tiếng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro