Chương 4: Riverwood và Những Lựa Chọn (1/3)
Mặt trời đã lên cao trên bầu trời, chiếu những tia nắng vàng rực qua tán lá rừng khi Khôi và Ralof tiếp tục hành trình xuống thung lũng. Đường mòn dốc dần trở nên thoải hơn, rừng thông thưa dần, cho phép họ nhìn thấy toàn cảnh thung lũng trải dài phía dưới. Dòng sông White như một dải lụa bạc uốn lượn giữa những ngọn đồi xanh mướt, ánh lên dưới ánh mặt trời.
Trong khi đi, Khôi đột nhiên nhận ra nhiều điều kỳ lạ mà trước đây hắn quá bận rộn chạy trốn để nhận thấy. Hắn đang nói chuyện với Ralof bằng một ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ, và hiểu được mọi thứ hoàn hảo. Không phải tiếng Việt, không phải tiếng Anh, mà là một thứ tiếng hắn chưa từng học. Làm sao có thể như vậy? Hắn lại nhìn xuống bàn tay và cơ thể mình. Đó vẫn là đôi tay quen thuộc - da ngăm, không quá sạm như người làm việc ngoài trời, nhưng cũng không trắng trẻo, với những vết chai do cầm bút và dụng cụ thiết kế. Nhưng quần áo hắn đang mặc không phải của hắn. Chiếc áo vải thô, chiếc quần da và đôi ủng - tất cả đều là trang phục của thế giới này, không phải bộ jeans, áo thun và giày sneakers hắn mặc trước khi đến đây.
Bối rối, hắn kín đáo sờ lên những đường nét trên khuôn mặt mình. Vẫn là cằm, mũi và đôi má quen thuộc. Tại sao cơ thể hắn vẫn nguyên vẹn mà quần áo lại thay đổi? Và tại sao hắn có thể nói và hiểu ngôn ngữ của họ? Hắn mím môi, kiềm chế không buột miệng hỏi Ralof về những điều này. Bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến ngôn ngữ hay những thay đổi kỳ lạ đều có thể làm lộ bí mật của hắn.
Phép thuật? Khôi tự hỏi, rùng mình. Hay đây là một phần của việc bị đưa đến thế giới này? Cả hai khả năng đều khiến hắn bất an. Hắn quyết định sẽ thử nghiệm sau, khi ở một mình, xem liệu mình còn nhớ và nói được tiếng Việt không. Thật kỳ lạ khi hắn đang suy nghĩ bằng tiếng Việt nhưng lại đang giao tiếp bằng một ngôn ngữ hoàn toàn khác.
"Nhìn kia," Ralof chỉ về phía một vài tảng đá lớn trên đồi gần đó, phá vỡ dòng suy nghĩ của Khôi. "Guardian Stones. Chúng ta nên dừng lại một chút. Nơi đó có ý nghĩa đặc biệt với người dân Skyrim."
Những tảng đá mà Ralof chỉ không phải một mà là ba, đứng thành một vòng tròn trên một bệ đá tròn. Mỗi tảng đá cao khoảng ba mét, được chạm khắc tinh xảo với một hình ảnh khác nhau và một lỗ hổng tròn ở trên cùng. Thời gian và thời tiết đã để lại những vết nứt và bào mòn trên bề mặt đá, làm nổi bật sự cổ xưa của chúng. Một cảm giác linh thiêng mơ hồ tỏa ra từ những tảng đá, như thể chúng đã chứng kiến vô số thăng trầm của lịch sử mà con người không thể nắm bắt.
"Đây là ba trong số mười ba Standing Stones nổi tiếng rải rác khắp Skyrim," Ralof giải thích khi họ bước lên bệ đá. "Từ thời cổ đại, người dân Skyrim đã đến đây để cầu nguyện và tìm kiếm sự dẫn dắt."
Khôi tiến lại gần hơn, quan sát từng tảng đá một cách kỹ lưỡng. Mỗi tảng có một biểu tượng khác nhau được chạm khắc tinh xảo: một tên trộm đang cầm dao găm ẩn mình trong bóng tối, một pháp sư đứng thẳng với cây trượng giơ cao, và một chiến binh oai phong với kiếm và khiên sẵn sàng chiến đấu. Những hình khắc này không chỉ là những đường nét đơn giản - chúng sống động và đầy sức mạnh, như thể nghệ nhân đã truyền linh hồn vào đá.
"Thief Stone, Mage Stone, và Warrior Stone," Ralof chỉ vào từng tảng một. "Truyền thuyết nói rằng những ai được các vị thần chọn và đặt tay lên đúng tảng đá sẽ bước đi dưới sự bảo hộ của các ngôi sao đó."
Khôi nhìn chằm chằm vào Thief Stone với vẻ khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt. "Thief Stone? Tảng đá kẻ trộm? Tại sao lại có một tảng đá tôn vinh việc ăn trộm? Ở quê hương ta, kẻ trộm bị xem là tội phạm, không phải là con đường đáng tôn kính để theo đuổi."
Ralof mỉm cười hiểu biết. "Ah, ta hiểu sự nghi ngại của ngươi. Ở Skyrim, chúng ta không xem Thief Stone đơn thuần là tôn vinh việc ăn trộm hay cướp bóc. Nó đại diện cho con đường của sự khéo léo, lẻn lút, thông minh và mưu trí. Không phải tất cả những ai theo đường lối này đều là kẻ trộm theo nghĩa đen."
Ralof nhìn xa xăm về phía tảng đá. "Nhiều thám tử, trinh sát, thương gia giỏi mặc cả, thậm chí cả những thợ săn tiền thưởng đều được sinh ra dưới dấu hiệu này. Họ có tài năng tự nhiên trong việc di chuyển lặng lẽ, phát hiện những chi tiết nhỏ nhặt, và khám phá những bí mật. Guild of Thieves ở Riften là một tổ chức có ảnh hưởng lớn trong xã hội của chúng ta, không chỉ đơn thuần là những tên trộm vặt, mà còn là những chuyên gia về thông tin và đôi khi giúp duy trì sự cân bằng quyền lực."
Khôi gật đầu, vẫn không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng hiểu rằng đây là một nền văn hóa khác với những giá trị và quan điểm khác biệt.
Ralof đưa tay vuốt ve tảng đá chiến binh, vẻ kính trọng hiện rõ. "Cha ta từng nói rằng những tảng đá này đã đứng đây từ trước khi con người đặt chân đến Skyrim. Người dân tin rằng chúng kết nối với các thiên thể, và người được các ngôi sao chọn sẽ học hỏi và phát triển nhanh hơn theo con đường đã chọn." Hắn mỉm cười, giọng có chút đùa cợt nhưng vẫn ẩn chứa sự tôn kính. "Thử xem nào, có thể các vị thần sẽ mỉm cười với ngươi đấy."
Khôi nhìn những tảng đá với vẻ hoài nghi lẫn tò mò. Ở thế giới cũ của hắn, những điều này sẽ bị coi là mê tín. Nhưng giờ đây, đứng trước những tảng đá cổ xưa này, trong một thế giới nơi rồng và nhện khổng lồ tồn tại, hắn không thể phủ nhận cảm giác kỳ lạ mà chúng tạo ra. Có một sức mạnh nào đó ở đây - có thể chỉ là sức mạnh của niềm tin và truyền thống, nhưng nó vẫn hiện hữu.
Hắn do dự, không biết nên tiếp cận tảng đá nào. Mage Stone hấp dẫn hắn bởi hình ảnh pháp sư quyền năng với phép thuật kỳ diệu - một sức mạnh khiến những kẻ thù phải khiếp sợ. Nhưng hắn không biết gì về phép thuật, cũng không biết phải học ở đâu hay bắt đầu từ đâu. Phép thuật có vẻ như một con đường dài đòi hỏi nhiều thời gian và sự kiên nhẫn, một thứ xa xỉ mà hắn không có trong hoàn cảnh hiện tại. Thief Stone thì sao? Khả năng ẩn mình, di chuyển không gây tiếng động có thể giúp hắn tránh nguy hiểm thay vì đối đầu. Nhưng con đường này cũng không phù hợp với bản chất thẳng thắn của hắn.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở Warrior Stone. Hắn chưa bao giờ coi mình là một chiến binh. Trước khi đến Skyrim, hắn thậm chí chưa từng đánh nhau với ai. Nhưng trong hai ngày qua, hắn đã phải chiến đấu để sinh tồn - với lính Đế Quốc, với nhện Frostbite, với chính nỗi sợ hãi của bản thân. Và hắn đã sống sót. Có lẽ con đường của chiến binh - không phải vì thích bạo lực, mà vì sự can đảm và khả năng tự vệ - là điều hắn cần nhất lúc này để sống sót trong thế giới nguy hiểm này.
"Ta nghĩ ta sẽ thử Warrior Stone," hắn nói, và tiến về phía tảng đá với biểu tượng chiến binh.
"Lựa chọn phù hợp," Ralof gật đầu tán thành. "Trong thời kỳ rắc rối này, Skyrim cần những chiến binh dũng cảm."
Với chút do dự, Khôi đặt tay lên bề mặt đá lạnh. Hắn đứng im một lúc, tập trung cảm nhận. Có lẽ chỉ là gió thoảng qua, nhưng hắn tưởng như nghe thấy tiếng thì thầm xa xôi. Hắn nhìn lên lỗ hổng trên đỉnh tảng đá, nơi ánh mặt trời chiếu qua, tạo thành một tia sáng mờ ảo. Trong một thoáng, hắn tưởng như đá phát ra ánh sáng xanh nhạt, nhưng khi chớp mắt, hiện tượng đó biến mất. Có phải chỉ là ánh mặt trời phản chiếu trên đá? Hay là điều gì đó khác? Khôi không thể chắc chắn.
"Cảm thấy gì không?" Ralof hỏi, nhận thấy vẻ mặt bối rối của Khôi.
"Không biết nữa," Khôi lắc đầu, rút tay khỏi tảng đá. "Có thể chỉ là trí tưởng tượng của ta, nhưng..."
Ralof mỉm cười. "Nhiều người nói rằng họ cảm nhận được điều gì đó khi chạm vào tảng đá phù hợp với họ. Dù là thật hay không, việc tôn trọng truyền thống cũng chẳng hại gì."
"Ta đoán vậy," Khôi gật đầu, vẫn không chắc mình vừa trải qua điều gì. Có thể chỉ là hiệu ứng tâm lý, sự ám thị do câu chuyện của Ralof tạo ra. Nhưng trong một thế giới mà mọi quy luật hắn biết dường như không còn áp dụng, ai có thể nói chắc được?
Họ rời khỏi những tảng đá và tiếp tục hành trình. Khi đi được một quãng, con đường mòn dẫn họ đến bờ sông. Nước trong vắt đến nỗi Khôi có thể nhìn thấy từng viên sỏi dưới đáy. Hắn dừng lại, cúi xuống để rửa mặt, và bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước. Đó vẫn là khuôn mặt quen thuộc, nhưng có điều gì đó đã thay đổi - một sự cứng rắn mới trong ánh mắt, những đường nét sắc sảo hơn, như thể những thử thách hắn vừa trải qua đã để lại dấu ấn vô hình.
"Ta có thể thấy Riverwood rồi," Ralof chỉ về phía trước, phá vỡ dòng suy nghĩ của Khôi.
Phía dưới chân đồi, dọc theo bờ sông, là một ngôi làng nhỏ. Riverwood không có tường thành hay hào bảo vệ, chỉ là một cụm nhà gỗ và đá dọc theo một con đường chính. Khói trắng bốc lên từ ống khói các nhà, một cối xay nước quay đều bên dòng sông, và Khôi có thể thấy người dân di chuyển như những hình nhỏ quanh làng, tiếng búa đập vang vọng từ lò rèn.
"Không lớn, nhưng là nhà," Ralof nói, giọng đầy tự hào. "Chúng ta sẽ được an toàn ở đó."
Họ đi xuống con đường dốc cuối cùng và vào con đường chính dẫn vào làng. Một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy Khôi khi hắn nhìn thấy cổng làng - một cái cổng đơn giản chỉ để đánh dấu lối vào, không có chốt cửa hay lính canh. Đây không phải là thế giới hắn quen thuộc với những tòa nhà cao tầng, đường nhựa và xe hơi. Đây là một thế giới cổ xưa hơn, đơn giản hơn nhưng cũng nguy hiểm hơn.
Khi họ đi qua cổng vào, Khôi không thể không để ý đến sự thay đổi trong dáng đi của Ralof. Hắn dường như thả lỏng hơn, đôi mắt mềm hơn khi nhìn quanh những ngôi nhà quen thuộc. Đây là quê hương hắn, và cho dù có chiến tranh hay rồng, việc trở về nhà vẫn mang lại cảm giác an toàn.
"Không có lính trong làng," Ralof lẩm bẩm, vừa đi vừa quan sát. "Tốt. Ít nhất Đế Quốc chưa kiểm soát hoàn toàn Hold này."
Họ đi qua lò rèn đầu làng, nơi một người đàn ông Nord cơ bắp đang đập búa lên một thanh sắt đỏ rực, tạo ra những tia lửa văng tung tóe. Cánh tay trần lực lưỡng đổ mồ hôi dưới ánh nắng, khuôn mặt hắn tập trung cao độ vào công việc. Xung quanh lò rèn là đủ loại vũ khí và công cụ - từ kiếm, rìu đến cuốc, xẻng, được sắp xếp gọn gàng trên giá treo hoặc tựa vào tường.
"Đó là Alvor, thợ rèn làng," Ralof giải thích. "Cũng là cậu của Hadvar."
"Hadvar? Người lính Đế Quốc đã đọc danh sách tù nhân ở Helgen?" Khôi hỏi, nhớ lại gã lính tóc nâu với giọng nói lạnh lùng khi đọc tên từng tù nhân.
"Phải, cũng là người xứ Riverwood. Chúng ta lớn lên cùng nhau trước khi hắn chọn phục vụ Đế Quốc." Giọng Ralof có chút cay đắng. "Nhưng chúng ta không nên nói chuyện với Alvor. Hắn trung thành với Đế Quốc như cháu trai mình."
Họ tiếp tục đi, ngang qua Riverwood Trader - cửa hàng chính của làng, một tòa nhà gỗ hai tầng với biển hiệu gỗ đã bạc màu theo thời gian treo trước cửa. Một người đàn ông trung niên mặc áo vải thô màu xanh đang quét dọn trước cửa. Hắn ngẩng lên khi nghe tiếng chân họ, ánh mắt dừng lại nơi Khôi với vẻ tò mò hiện rõ. Từ trong cửa hàng, Khôi nghe thấy tiếng một người phụ nữ nói gì đó, và người đàn ông trả lời với giọng quen thuộc - một kiểu trò chuyện thường thấy giữa anh chị em.
"Lucan Valerius," Ralof thì thầm. "Một Imperial, nhưng không phải là mối đe dọa. Hắn chỉ quan tâm đến tiền, không phải chính trị. Và cô em gái Camilla của hắn cũng khá dễ thương."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro