Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Ngọn Lửa Trong Bóng Tối (1/2)

Khôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, không thể phát ra tiếng kêu. Đàn nhện khổng lồ di chuyển chậm rãi, từng bước chân lạo xạo trên nền đá như tiếng xương vỡ vụn. Phản xạ đầu tiên của hắn là lùi lại, nhưng Ralof giữ chặt cánh tay hắn.

"Đừng chạy," Ralof thì thầm, giọng căng thẳng nhưng kiểm soát. "Chạy sẽ kích thích chúng đuổi theo. Đứng sau ta."

Khôi làm theo, cảm thấy chân tay mình run rẩy không kiểm soát. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, làm dính áo vào da thịt. Trước mặt hắn, Ralof nâng chiếc rìu lên, tư thế sẵn sàng. Đuốc trong tay kia của hắn được giơ cao, ánh sáng nhảy múa trên những đường nét gồ ghề của hang động.

"Ta ghét cái loài này," hắn lẩm bẩm, rồi cao giọng ra lệnh cho Khôi: "Khi ta tấn công, đừng đứng yên. Di chuyển liên tục, nhưng đừng chạy quá xa. Nhắm vào bụng chúng nếu có thể."

Con nhện đi đầu – lớn hơn những con khác – dừng lại cách họ khoảng năm bước chân, kìm hàm khổng lồ của nó mở ra đóng vào như thể đang nếm mùi không khí. Tám con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào họ, không chớp, không cảm xúc. Khôi tự hỏi liệu một sinh vật như vậy có thể suy nghĩ không, hay nó chỉ đơn thuần là một cỗ máy săn mồi nguyên thủy.

Câu trả lời đến ngay sau đó. Con nhện đầu đàn bất ngờ phun ra một dòng chất lỏng xanh nhớp nháp về phía họ, nhanh như tia chớp.

"Nọc độc!" Ralof hét lên, đẩy Khôi sang một bên và nhảy về hướng ngược lại. Chất lỏng rớt xuống đất giữa họ, tạo ra tiếng xèo xèo khi ăn mòn đá.

Theo đó, cả đàn nhện cùng lúc lao về phía trước, tám chân mỗi con chuyển động nhanh đến kinh ngạc cho thân hình to lớn của chúng. Ralof vung rìu chém vào chân con nhện đầu tiên đến gần, khiến nó lùi lại, rít lên đau đớn. Nhưng hành động đó khiến hai con khác có cơ hội tiếp cận hắn.

"Cẩn thận!" Khôi hét lên, vung kiếm về phía con nhện đang áp sát Ralof từ phía sau. Lưỡi kiếm chỉ cắt được một vết nhỏ trên lớp vỏ cứng của nó, nhưng đủ để thu hút sự chú ý. Con nhện quay lại, kìm hàm vươn về phía Khôi, dịch nhớt nhỏ giọt xuống đất.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, hắn vung cao ngọn đuốc, cố gắng giữ khoảng cách. Điều bất ngờ xảy ra – con nhện lùi lại, rít lên sợ hãi khi thấy ngọn lửa.

"Chúng sợ lửa!" Khôi hét lên, vừa bất ngờ vừa nhẹ nhõm.

Ralof, đang vật lộn với hai con nhện khác, liếc nhìn Khôi. "Hãy sử dụng nó! Và cẩn thận với mạng nhện – chúng rất dễ cháy!"

Khôi nhìn quanh, nhận ra mạng nhện trắng dày đặc phủ kín vách hang. Một ý tưởng nảy sinh trong đầu hắn. Hắn vung đuốc chạm vào mạng nhện gần nhất. Trong tích tắc, ngọn lửa bắt vào sợi tơ khô, lan nhanh như gió, tạo thành một bức tường lửa di chuyển dọc theo mạng nhện phức tạp.

Ánh sáng đột ngột tăng mạnh, chiếu rõ toàn bộ khoang hang và phát hiện ra thêm nhiều nhện đang ẩn nấp. Tiếng rít kinh hãi vang lên khi những con nhện vội vàng tìm đường thoát khỏi ngọn lửa ngày càng lan rộng.

"Tuyệt!" Ralof kêu lên, nhân cơ hội vung rìu chém đứt chân một con nhện đang bối rối. "Bây giờ, giữ chúng tránh xa bằng lửa và tiến về phía lối ra!"

Khôi giơ đuốc như một vũ khí, dùng nó để đẩy lùi những con nhện tiếp cận. Một con nhỏ hơn, có lẽ là non, lao quá gần và bị hắn đâm trúng bằng ngọn đuốc. Nó bùng cháy tức thì, chạy quanh trong đau đớn, va vào những con khác và vô tình làm chúng cũng bắt lửa.

Mùi nhện cháy – một mùi kinh tởm như thể lông cháy xém trộn với thịt thối – xộc vào mũi Khôi, khiến hắn phải kìm nén cơn buồn nôn. Nhưng không có thời gian để bận tâm đến điều đó. Họ phải tận dụng cơ hội này để tiến về phía trước.

Ralof, trong khi đó, đã đối mặt với con nhện đầu đàn. Nó lớn hơn nhiều so với những con khác, cỡ một con bê nhỏ, với kìm hàm to bằng cánh tay người. Hắn vung rìu với tốc độ đáng kinh ngạc, chém đứt hai chân của nó, nhưng con nhện vẫn tiếp tục tiến lên, mắt đỏ rực nhìn chằm chằm.

"Không... có... nhện... nào... to hơn... Ralof!" hắn gầm lên, mỗi từ đi kèm một nhát chém. Cuối cùng, chiếc rìu găm sâu vào đầu con nhện. Nó co giật dữ dội, rồi gục xuống, không còn cử động.

Khôi vừa né một con nhện khác đang lao tới. Hắn loạng choạng lùi lại, trượt chân trên chất nhầy dưới sàn, và ngã xuống. Ngọn đuốc rơi khỏi tay, lăn xa vài bước chân. Một con nhện lớn nhanh chóng tiếp cận, kìm hàm nhỏ dãi độc.

"Ralof!" Khôi hét lên trong tuyệt vọng, cố gắng lùi xa khỏi sinh vật ghê tởm, nhưng lưng hắn đã chạm vào vách đá.

Con nhện nhảy lên, sẵn sàng tấn công. Trong thời khắc sinh tử đó, hắn nhìn thấy một nhánh nhũ đá nhỏ nhô ra từ trần hang phía trên con nhện, ở một góc không ổn định. Không kịp suy nghĩ, hắn vung thanh kiếm lên, không nhắm vào con nhện mà đập vào gốc nhánh nhũ đá.

Tiếng "rắc" vang lên, và nhánh đá gãy làm đôi, đâm thẳng xuống con nhện. Mảnh đá nhọn xuyên qua lớp vỏ của nó, đóng đinh nó xuống sàn. Con nhện co giật trong đau đớn, chân quẫy đạp vô vọng.

"Nhanh lên!" Ralof kéo Khôi dậy, đưa lại cho hắn ngọn đuốc. "Chạy! Lửa đang lan rộng!"

Quả thật, lửa đã bắt vào mạng nhện khắp nơi, tạo thành một mê cung cháy bao quanh họ. Không khí ngày càng nóng và đặc khói, khiến việc thở trở nên khó khăn. Họ vừa chạy vừa đánh bật những con nhện vẫn còn cố gắng tấn công, hướng về phía duy nhất không bị lửa chặn đường - một hành lang nhỏ dẫn sâu hơn vào lòng núi.

Họ chạy không ngừng, cho đến khi tiếng rít của nhện và tiếng lửa cháy không còn nghe thấy nữa. Cuối cùng, Ralof dừng lại, tựa vào vách hang, thở dốc.

"Đó... đúng là... ý tưởng hay," hắn nói giữa những hơi thở nặng nhọc. "Nhưng lần sau... cảnh báo trước khi... đốt cháy cả hang động."

Khôi gật đầu, quá mệt để nói. Hắn thả người ngồi xuống đất, cơ thể run rẩy vì căng thẳng và adrenaline. Bộ quần áo của hắn giờ đã ướt đẫm mồ hôi và dính đầy tơ nhện. Vết thương trên cánh tay bắt đầu nhói đau trở lại khi hiệu ứng của thuốc giảm dần.

"Nên uống thêm thuốc," Ralof nói, đưa cho Khôi một lọ thuốc khác. "Độc của Frostbite Spider không gây chết người, nhưng có thể làm tê liệt và gây đau đớn trong nhiều giờ."

Khôi nhận lấy lọ thuốc, uống một ngụm nhỏ và đưa trả lại. "Chúng ta còn phải đi xa không?"

"Theo bản đồ, hang động này nên dẫn thẳng ra ngoài," Ralof đáp, quan sát xung quanh. "Nhưng bản đồ không đề cập đến những sinh vật sống trong đó."

"Ngươi nghĩ còn gì khác nữa sao?" Khôi hỏi, giọng lo lắng.

"Ở Skyrim, luôn luôn còn thứ khác," Ralof đáp, môi khẽ cong thành một nụ cười mệt mỏi. "Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác. Đi thôi, trước khi lửa lan đến đây."

Họ tiếp tục đi sâu vào hang động, di chuyển thận trọng hơn sau cuộc chạm trán với đàn nhện. Ralof dẫn đầu, đuốc trong tay soi sáng con đường phía trước. Hang động thỉnh thoảng mở rộng thành những khoang lớn với vòm cao, đầy nhũ đá và măng đá với hình thù kỳ lạ, rồi lại thu hẹp thành những lối đi chật đến mức họ phải đi nghiêng người.

Dọc đường, họ gặp thêm vài ổ nhện nhỏ, nhưng đã cảnh giác hơn và sử dụng lửa để đẩy lùi chúng. Không có cuộc chạm trán nào đủ nguy hiểm để buộc họ phải dừng lại. Khôi bắt đầu cảm thấy tự tin hơn một chút, như thể hắn đã bắt đầu thích nghi với thế giới nguy hiểm này.

Đột nhiên, Ralof giơ tay ra hiệu dừng lại. Hắn tắt đuốc, nhấn chìm họ trong bóng tối. Khôi định phản đối, nhưng Ralof đã kịp bịt miệng hắn.

"Nhìn kia," hắn thì thầm, chỉ về phía trước. "Thấy ánh sáng không?"

Khôi nheo mắt nhìn vào bóng tối, và quả thật, có một tia sáng yếu ớt phía xa. Ánh sáng tự nhiên.

"Đó là lối ra?" hắn hỏi, giọng đầy hy vọng.

"Phải," Ralof đáp. "Nhưng hãy nhìn bên dưới ánh sáng đó."

Khôi cố nhìn kỹ hơn, và tim hắn như ngừng đập khi nhận ra một khối đen to lớn nằm ở lối vào hang động – một con gấu khổng lồ đang ngủ, thân hình đồ sộ chặn gần hết lối ra.

"Trời ơi," Khôi thì thầm, không thể tin vào mắt mình. "Đó là... con gấu ư?"

Con vật này phải gấp đôi kích thước bất kỳ loài gấu nào Khôi từng thấy trên Trái Đất. Chỉ riêng cái đầu của nó đã to bằng thân người trưởng thành, với hàm răng nhô ra khỏi miệng như những con dao găm. Bộ lông đen dày cộm phủ trên thân hình to như chiếc xe hơi nhỏ. Mỗi nhịp thở của nó khuấy động không khí, tạo ra tiếng gầm gừ nhẹ, và những móng vuốt nhọn hoắt dài bằng cả bàn tay người.

"Gấu hang," Ralof thì thầm. "Một trong những loài nguy hiểm nhất ở Skyrim. Thịt dày, lông dày, và tính khí còn dày hơn. Chúng ta không thể đánh bại nó, đặc biệt là trong tình trạng kiệt sức như bây giờ."

"Vậy làm thế nào để ra ngoài?" Khôi hỏi, cố giữ giọng thật nhỏ.

Ralof quan sát xung quanh, mắt đã quen dần với bóng tối. "Có một lối đi nhỏ bên phải con gấu. Nếu chúng ta đi thật nhẹ nhàng, có thể lẻn qua mà không đánh thức nó."

"Và nếu nó thức dậy?"

"Thì chúng ta chạy," Ralof đáp đơn giản. "Rất nhanh."

Khôi nuốt khan, rồi gật đầu. Không còn lựa chọn nào khác.

Họ bắt đầu di chuyển thật chậm, từng bước một, cẩn thận đặt chân lên những chỗ không có sỏi hoặc cành khô. Ralof đi trước, Khôi theo sau, cả hai nín thở khi tiếp cận con gấu ngủ. Mùi thú dữ - một mùi tanh nồng của thịt thối và lông ẩm - ngày càng nồng nặc khi họ đến gần.

Chỉ còn vài bước nữa là đến lối đi nhỏ. Ralof đã gần như vượt qua con gấu, gật đầu khích lệ Khôi. Tim hắn đập loạn xạ, mồ hôi lạnh toát ra dù hang động khá lạnh. Hắn cố đi nhẹ nhàng như Ralof đã làm, nhưng không may, gót chân hắn đá phải một hòn sỏi nhỏ.

Tiếng sỏi rơi vang lên trong không gian yên tĩnh của hang động như một tiếng sấm. Tai con gấu khẽ giật, và nó bắt đầu cựa mình.

"Chạy!" Ralof ra lệnh, không còn cố giữ giọng nhỏ nữa.

Khôi không cần được bảo lần thứ hai. Hắn lao về phía Ralof, vừa kịp lúc con gấu mở mắt và nhổm dậy. Nó gầm lên, âm thanh vang dội trong hang động, khiến tim Khôi như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Con gấu quá lớn để theo họ qua lối đi hẹp, nhưng nó không từ bỏ. Nó gầm lên giận dữ, đứng thẳng người lên, cao đến năm mét, và bắt đầu đập móng vuốt vào vách đá với sức mạnh kinh hoàng. Mỗi cú đập tạo ra tiếng nổ như sấm, làm rung chuyển cả hang động. Những mảnh đá lớn bắt đầu rơi xuống từ trần hang.

"Chết tiệt," Ralof rít lên. "Sức mạnh của con quái vật này! Nó sẽ sập cả hang mất!"

Khôi nhìn lên với vẻ kinh hoàng khi thấy những vết nứt lan dần trên trần hang. Con gấu, trong cơn điên cuồng, tiếp tục đập phá, móng vuốt cào sâu vào đá như cào vào bùn. Tiếng rống của nó vang dội trong hang động, chói tai đến mức Khôi phải bịt tai lại.

"Chạy!" Ralof hét lên. "Nhanh lên!"

"Đứng dậy!" Ralof kéo Khôi lên. "Gần đến rồi! Ta có thể thấy ánh sáng!"

Quả thật, phía trước là ánh sáng tự nhiên, chói chang đến mức làm mắt họ chói. Họ tăng tốc, bất chấp đau đớn và mệt mỏi, trong khi tiếng gầm của con gấu và tiếng đá đổ vẫn vang lên phía sau.

Họ lao ra khỏi hang động chỉ vừa kịp lúc một khối đá lớn rơi xuống, chặn lối vào. Tiếng gầm của con gấu yếu dần, bị chôn vùi trong hang động đổ nát.

Khôi ngã quỵ xuống đất, thở dốc, cơ thể run rẩy vì căng thẳng và đau đớn. Ralof cũng không khá hơn, nhưng hắn đã quen với việc này hơn. Hắn kiểm tra xung quanh, đảm bảo không có nguy hiểm nào khác.

"Chúng ta làm được rồi," hắn thở phào, ngồi xuống bên cạnh Khôi. "Ta không ngờ chúng ta có thể sống sót."

Dưới ánh mặt trời, Khôi có thể nhìn rõ tình trạng của họ. Quần áo rách rưới, dính đầy bụi đất, máu và tơ nhện. Cơ thể đầy vết thương và vết bầm. Nhưng họ còn sống, và đó là điều quan trọng nhất.

Ralof nhìn lên bầu trời, ước lượng thời gian. "Đã quá trưa. Chúng ta đã ở trong pháo đài và hang động lâu hơn ta tưởng."

Khôi cũng ngước nhìn lên. Bầu trời xanh trong với vài đám mây trôi lờ đờ. Mặt trời đã nghiêng về phía tây, báo hiệu buổi chiều đã bắt đầu. Không khí trong lành và mát mẻ, tràn đầy mùi hương của cỏ cây và đất ẩm, một sự thay đổi dễ chịu so với mùi máu và tử khí trong pháo đài.

"Chúng ta ở đâu?" Khôi hỏi, quan sát xung quanh. Họ đang ở trên sườn một ngọn núi, với tầm nhìn ra một thung lũng rộng lớn phía dưới. Xa xa, những dãy núi phủ tuyết vươn cao, chọc thủng những tầng mây thấp.

"Đây là Eastmarch," Ralof đáp, chỉ về phía thung lũng. "Và ở dưới kia, dọc theo con sông, là Riverwood - ngôi làng của ta. Chị gái ta, Gerdur, điều hành xưởng cưa ở đó. Cô ấy sẽ giúp chúng ta."

Khôi nheo mắt nhìn theo hướng Ralof chỉ, và có thể thấy mờ mờ những đốm nhỏ - có lẽ là mái nhà - nằm dọc theo một dải bạc lấp lánh mà hắn đoán là con sông.

"Có xa không?" hắn hỏi, đột nhiên cảm thấy cơn mệt mỏi tràn về sau khi adrenaline rút dần.

"Nửa ngày đi bộ, ít hơn nếu chúng ta nhanh chân," Ralof đáp. "Nhưng với tình trạng của chúng ta và trời sắp tối, ta nghĩ chúng ta nên tìm nơi cắm trại qua đêm. Không an toàn khi đi trong rừng vào ban đêm ở Skyrim."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro