Chap 3: Tâm Sinh Ái Dục [ H ]
Mọi chuyện không hề trở nên tốt đẹp như Alef nghĩ, cậu không biết từ bao giờ cậu đã mắc kẹt ở cái nơi tăm tối không chút ánh sáng giống như mộng cảnh đêm tối vĩnh hằng.
Alef chỉ nhớ rằng lúc ấy cậu vừa mới rời khỏi Thung Lũng Khải Hoàn để đi tới Khu Rừng Bí Ẩn vì cậu rất thích ngắm nhìn những hạt mưa lạnh ở nơi đó, có thể làm nguôi đi nỗi buồn trong lòng cậu. Nhưng chưa kịp đi đến ba bước thì cậu bị ai đó đánh mạnh vào gáy làm cậu ngất đi, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu. Khi tỉnh dậy, cậu bị đưa đến nơi xa lạ và tăm tối này, cậu không biết đó là kẻ nào và tại sao lại làm vậy với cậu.
"Đ-Đây... Đây là đâu? Nơi này tối quá... Ta không nhìn thấy... Giống như giấc mơ đó vậy..."
Alef vội gượng dậy, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây tăm tối như vậy có thể là hang động. Nhưng hang động tăm tối và lạnh lẽo thì chỉ có ở Nghĩa Địa Cốt mà thôi.
Không thể nào lại như vậy được!
Alef định đứng dậy thì cổ tay bị thứ gì đó kéo ngược trở lại, cùng lúc đó cậu nghe thấy tiếng động của kim loại.
Không lẽ nào là...
"Dây xích? Đ-Đ..ây...Đây chắc chắn là mộng cảnh... K-Không thể nào là thực tại được!" Alef không tin được điều này lại xảy ra với cậu, cậu vội vàng gỡ dây xích ra khỏi cổ tay nhưng vô ích, nó khoá chặt cổ tay cậu, trói buộc cậu ở nơi tăm tối và lạnh lẽo này.
Sao có thể chứ...? Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là kẻ nào đã làm vậy? Là kẻ nào?
Trong giây phút Alef cảm thấy tuyệt vọng, bỗng có một ánh lửa mờ nhạt đang hướng về phía cậu. Alef vui mừng, tưởng như có người tới giải thoát cho cậu nhưng hy vọng ấy nhanh chóng tan biến tựa như ngọn lửa mỏng manh bị dập tắt bởi cơn cuồng phong.
Ngọn lửa nhỏ trên cây nến toả ra ánh sáng, lấn át đi sự tăm tối nhưng lại chẳng thể chống lại sự lạnh lẽo của nơi này.
Dưới ánh lửa mờ nhạt hiện lên một hình bóng quen thuộc, càng lúc càng gần và rõ rệt hơn. Sắc mặt Alef sa sầm ngay sau đó, đôi mắt xanh dương long lanh dần tối lại tựa như bầu trời xanh bị che khuất bởi mây mù sương lạnh.
Kẻ đã đánh lén mình, bắt mình đến nơi này, trói buộc mình bằng những sợi xích nặng nề, chính là hắn ta... Caleb.
"N-Ngươi... Tại sao? Tại sao lại làm vậy với ta? Không phải tình cảm giữa chúng ta đã kết thúc rồi sao?"
"Kết thúc? Em nghĩ ta dễ dàng bỏ qua cho em sau khi em nhẫn tâm đâm nát trái tim ta sao? Thật nực cười!" Caleb nhếch môi cười nhạt, đặt cây nến xuống nền đất lạnh rồi lạnh lùng nhìn về phía Alef mà gằn giọng: "Sẽ ra sao nếu ta cưỡng bức và độc chiếm thân xác lẫn trái tim của em nhỉ? Em sẽ cảm thấy thế nào? Kinh tởm hay sung sướng đây?"
"Caleb, ngươi điên rồi! Ngươi là một kẻ điên! Ta ghét ngươi! Ta ghét ngươi! Ta ghét ng-" Alef chưa nói hết câu thì một con dao găm phi tới đâm xuyên qua làn tóc trắng lẫn thanh âm của cậu, lưỡi dao sắc nhọn cắm chặt trên tường cùng với sự sợ hãi trỗi dậy trong tâm trí Alef.
"Ta trở thành kẻ điên đều là do em, là do em hết! Không phải sao? Chính em đã khiến ta phát cuồng hoá điên. Em còn muốn oán trách ta sao?" Caleb lặng lẽ tiến tới gần Alef, đưa tay nắm lấy cán dao mà rút lưỡi dao ra khỏi bức tường. Với lưỡi dao sắc bén lạnh lùng tựa như nanh vuốt của con dã thú khát máu, thừa sức huỷ hoại sinh mệnh lẫn thân xác của con mồi yếu ớt.
Caleb có thể dùng con dao găm này mà hành hạ thân thể Alef hoặc một nhát đâm xuyên trái tim cậu, xé tan sinh mệnh coi như kết thúc hơi thở ấm áp của người kia nhưng Caleb không làm vậy, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ, uất ức, nhục nhã của Alef khi bị hắn tàn nhẫn chiếm lấy.
Caleb chẳng nói chẳng rằng, nắm chặt cán dao mà hướng lưỡi dao về phía cánh tay còn lại của hắn, lưỡi dao sắc nhọn cứa vào da thịt hắn, máu trào ra từ vết dao xé da xé thịt trên cánh tay càng lúc càng nhiều nhưng hắn không hề cảm thấy một chút đau đớn nào, hắn chẳng còn thấu hiểu được sự đau đớn từ khi trái tim hắn bị phá tan bởi người mà hắn yêu nhất.
Tất cả mọi hành động từ Caleb đều thu vào đôi mắt xanh dương long lanh ngấn lệ của Alef, cậu sợ hãi liên tục la hét van xin Caleb dừng lại, đừng làm chuyện điên rồ đó nữa nhưng hắn bỏ ngoài tai những lời van xin thiết tha ấy, hắn không ngừng dùng lưỡi dao sắc nhọn đó cứa mạnh và sâu hơn vào da thịt, máu cứ thế không ngừng trào ra và nhuộm đỏ cả cánh tay hắn. Cảnh tượng trước mắt vô cùng tàn nhẫn với Alef, máu tươi từng giọt rơi xuống vạt áo xanh nhạt của cậu, dần dần xoá tan đi màu sắc vốn có của nó, khiến sắc mặt cậu sa sầm xuống, sự đau đớn vẫn mãi tiếp diễn bên trong cậu, lời khẩn cầu dần nhạt nhoà theo giọt lệ lạnh lẽo.
"Đừng làm vậy nữa! Nó đau lắm... Đau lắm! N-Nhiều máu quá... Ta không muốn nhìn nữa... Dừng lại đi! K-Không...Không....Mau dừng lại! Làm ơn..." Alef không nhịn được mà bật ra những tiếng khóc thảm thương, nước mắt chảy ướt hai bên má, cậu liên tục gào thét cầu xin hắn dừng lại nhưng nhận lại đều là sự lặng yên cùng ánh mắt lạnh lùng như tảng băng trầm lặng ngủ sâu trong đêm tuyết và sắc bén như lưỡi dao huyết sắc vương mùi tanh của máu.
Alef không hề muốn thấy cảnh tượng đẫm máu này, người bị thương là kẻ mà cậu ghét nhất nhưng cậu lại đau đớn khi thấy hắn tự làm tổn thương chính mình.
Tại sao chứ? Tại sao lại làm vậy...
Dừng lại đi! Làm ơn...
Thấy vẻ mặt tràn đầy sự đau đớn và sợ hãi của Alef, Caleb mỉm cười đắc chí, nhưng như vậy chưa đủ, chưa đủ thoả mãn hắn, hắn muốn nhiều hơn, muốn nhìn thấy nỗi thống khổ và tuyệt vọng trên gương mặt cậu, muốn lắng nghe thanh âm gào thét trong đau đớn tột cùng, khiến cậu phải hiểu được cảm giác sống không bằng chết.
"Em đang thương hại ta? Ta thảm hại đến nỗi em phải rơi lệ sao?" Caleb lặng lẽ thả con dao găm khỏi lòng bàn tay, hắn đưa tay chạm vào gò má của Alef mà gạt đi những giọt lệ đọng lại trên làn da mềm mịn ửng hồng, những ngón tay thô cứng dần lướt từ má xuống cổ rồi bỗng dưng siết chặt lấy cổ cậu.
Alef cảm thấy ngạt thở, cơn đau nhói trỗi dậy triền miên ở cổ. Cậu vội đưa hai tay nắm lấy cổ tay của Caleb mà cố hết sức gỡ tay hắn ra khỏi cổ cậu nhưng so với hắn thì cậu chỉ như một con nai nhỏ hư nhược yếu ớt, làm sao có thể chạy thoát khỏi nanh vuốt sắc bén của một con sói hung dữ khát máu.
Hắn thật sự muốn giết mình sao...? Vậy thì cứ làm đi, kết thúc nỗi thống khổ này đi!
Cảm thấy phản ứng lẫn hơi thở của người kia đang dần yếu đi, Caleb lặng lẽ buông tay khỏi cổ Alef, để lại dấu tay xanh tím hằn trên cổ cậu. Caleb có thể dập tắt ánh sáng sinh mệnh mong manh của Alef bất cứ lúc nào nhưng nếu làm vậy thì cậu sẽ chết và hắn mãi mãi lưu lạc trong vòng xoáy tuyệt vọng và điên cuồng của yêu hận.
Ta không thể giết em một cách dễ dàng như vậy. Ta phải cưỡng đoạt mọi thứ của em, hành hạ, độc chiếm thân xác và trái tim em.
Cho dù em có chết, có trở thành một thân xác lạnh lẽo vô hồn cũng chẳng sao cả... Vì em vĩnh viễn thuộc về ta rồi!
Caleb chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt dần trở nên u ám, hắn nở nụ cười quỷ dị trên môi, đó là một nụ cười kinh hãi và tàn bạo khiến cho Alef không khỏi rùng mình. Caleb lặng lẽ đưa tay chạm vào vạt áo của Alef mặc cho cậu lắc đầu cự tuyệt, một tay nắm chặt vạt áo mà nhẫn tâm xé rách, lộ ra da thịt trắng nõn đang run rẩy không dứt vì hoảng sợ.
Alef còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy y phục bị xé rách, Bạch Dực của cậu cũng bị Caleb ném sang một bên, không một mảnh vải che đi thân thể nhỏ nhắn này, phơi bày địa phương tư mật và "băng thanh ngọc khiết" trên thân thể cho người kia chiêm ngưỡng.
"D-Dừng..D...D-Dừng lại ngay! Ngươi định làm gì ta?!" Alef vừa sợ hãi vừa xấu hổ, vội dùng hai tay che đi thân thể trần trụi của cậu nhưng ngay lập tức cổ tay bị dây xích kéo ngược trở lại, bất lực xen lẫn uất ức không nguôi trong lòng.
"Em cứ từ từ hưởng thụ nỗi thống khổ và sung sướng mà ta ban cho em đi."
Vừa dứt câu, nụ cười ma mị hiện trên môi Caleb, hắn dùng thân thể cường tráng của mình mà mạnh bạo đè lên thân thể nhỏ nhắn kia, lặng lẽ cúi đầu hôn điên cuồng vào cổ đối phương. Mặc kệ vết thương trên cánh tay vẫn còn rỉ máu, đôi tay chạm vào thân thể Alef, suồng sã ve vuốt da thịt mịn màng trắng nõn mà hắn ngày đêm khao khát. Từng động tác của Caleb đều kích thích làn da nhạy cảm của Alef, thân thể liền giật lên khe khẽ.
"K-K...Kh-Không...Ta không muốn...a...Đau!" Alef cảm nhận được răng nanh nhọn của người kia đã kề đến gần cổ, mạnh mẽ cắn vào làn da trắng mịn, ngấu nghiến da thịt không ngừng đến mức bật máu, cơn đau nhói theo dấu răng hằn trên da thịt mà cào xé liên hồi trong cổ Alef.
Đau quá... Mình không muốn...
Caleb liếm sạch những giọt máu trào ra từ vết cắn, hắn không để Alef định thần sau dấu răng đau đớn đó mà cắn mạnh vào bờ ngực của Alef, in hằn lên đó dấu răng tròn to lớn hung hãn đỏ ửng trên làn da trắng mịn màng. Caleb kề miệng mút lấy nhũ hoa rồi dùng răng cắn nghiến làm Alef không nhịn được mà bật lên những tiếng rên la đau đớn. Những dấu răng xanh tím hằn in trên khắp thân thể vị thiếu niên, Caleb không ngừng dày vò thân thể cậu, cắn mạnh đến mức rách da bật máu, dã man chơi đùa với thân thể của người kia.
Mỗi cái cắn tàn nhẫn từ Caleb đều đang hành hạ thân thể nhỏ nhắn của Alef, từng đợt đau đớn đâm xuyên qua tâm trí cậu, cậu không thể chịu nổi cảm giác sợ hãi và uất ức khi bị kẻ mà cậu ghét nhất lại đang làm điều dơ bẩn với cậu.
Khi cảm thấy thân thể người kia đã mềm nhũn từ những nụ hôn và cắn mút điên cuồng, Caleb rời môi khỏi bờ ngực Alef, hắn lặng lẽ cởi bỏ y phục của bản thân, phơi bày thân thể cường tráng vô song chằng chịt những vết sẹo và vải băng trắng, có thể đó là những vết thương nặng nề khi hắn đối đầu với Hắc Long.
Alef cảm thấy có gì đó bất ổn sẽ xảy đến với cậu, cậu vội co chân lên với ý định đạp Caleb ra khỏi thân thể mình nhưng nhanh chóng bị hắn chụp lấy, bàn tay hắn giữ đùi cậu dần siết chặt khiến làn da nơi đó ửng lên dấu tay xanh tím đau nhức. Alef kìm nén cơn đau nhức mà liên tục giãy giụa vùng vẫy, cố hết sức để nhích người lên tránh khỏi cái thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang chực chờ cắn xé cậu nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô ích. Alef không thể thoát khỏi dục vọng chiếm hữu của Caleb, không thể chống trả lại cơn điên loạn tàn bạo của hắn.
"Ta không muốn... Đừng chạm vào ta... Đừng lại gần ta... Ta ghét ngươi! Biến đi!"
Không... Không được làm vậy...
Phía dưới thân Caleb là con cự long nóng bỏng dữ tợn, hung hăng, nổi cả gân xanh lên vì thèm khát tột độ. Thấy Alef hoảng sợ đến mức run rẩy cả người, Caleb nhếch môi cười nhạt, lặng lẽ tách hai chân của cậu ra, phơi bày vật nhỏ và tiểu huyệt trước đôi mắt sắc đỏ lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn. Hai tay hắn ghì chặt lấy hông của cậu rồi đưa gậy thịt cực đại tiến tới gần tiểu huyệt chật hẹp. Cho dù Alef có đau đớn, thống khổ, tuyệt vọng đến mức phải phát cuồng hóa điên thì đó cũng là điều mà Caleb mong muốn ở cậu.
Em sẽ sớm thấu hiểu được nỗi thống khổ và tuyệt vọng của một kẻ điên như ta thôi, Alef à.
Caleb chẳng nói chẳng rằng, hắn không đưa gậy thịt tiến vào chầm chậm nhẹ nhàng mà dã man đâm thật mạnh và sâu vào bên trong tiểu huyệt, thành công khiến Alef hét lên một tiếng thất thanh. Bên trong tiểu huyệt vừa chật vừa ấm, ôm siết lấy gậy thịt của hắn.
Con cự long hung dữ cùng cú đâm lút cán từ Caleb khiến tiểu huyệt bị rách, những sợi tơ máu dần dần tràn ra từ cửa động. Thế nhưng Caleb vẫn bình thản, không quan tâm người dưới thân đau đớn cỡ nào, hắn chỉ biết gậy thịt to lớn của hắn đã xâm phạm nơi tư mật nhạy cảm nhất của Alef. Điều đó khiến Caleb cảm thấy khoái chí hơn rất nhiều chứ hắn không hề tỏ ra chút hối hận, thương tiếc nào.
"B-Buông...Buông ra.... Ta không muốn....K-Không muốn....Không muốn...hức...a...Đau quá! Đau lắm! Đ-Đau...!" Cơn đau nặng nề bất ngờ ập tới khiến Alef giật thót, nỗi nhục nhã và uất ức hiện lên trên gương mặt cậu, giọt lệ tuôn rơi như hạt mưa lạnh ướt đẫm đôi má ửng đỏ, cậu mím môi thật chặt, cắn răng chịu đựng cơn đau xé da xé thịt kia, đau đến mức cậu tưởng như bản thân sẽ chết trước sự công phá dữ dội của Caleb. Giống như cơn ác mộng đó, Alef không thể chạy trốn, cũng không thể chống chịu hay đập tan nó, không bao giờ.
Cuối cùng cơn ác mộng ấy đã trở thành hiện thực.
"T-Ta đau... Đau... Đau lắm! Sẽ rách mất... Không được... Dừng lại đi...!"
Alef thống thiết gào lên, cậu còn chưa đủ sức chống chịu cơn đau xé rách ấy thì ngay lập tức những cơn đau khác liên tục đổ dồn vào thân thể cậu, từng nhịp thúc thô bạo khiến thân thể cậu mềm nhũn hẳn đi, gậy thịt đâm càng lúc càng sâu khiến thân thể cậu co lại, bất lực la hét trong đau đớn và tuyệt vọng.
Caleb rời tay khỏi hông của Alef, những ngón tay thô cứng lướt trên da thịt từ vật nhỏ dần lên tới bụng và dừng lại ở ngực cậu, nhẫn tâm xoa nắn nhũ hoa của người kia, thân dưới va chạm liên hồi vào nơi nhạy cảm ấy, từng cú thúc nông sâu tạo lên những tiếng nhóp nhép gợi tình kích thích dục vọng bên trong Caleb.
Caleb cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi mềm mại hồng nhạt của Alef, đồng thời đẩy lưỡi thật sâu vào bên trong miệng nhỏ mà điên cuồng khuấy đảo. Alef không thể ngăn cản được sự xâm phạm của cái lưỡi đáng ghét kia, Caleb thúc mạnh một cái thật đau bắt buộc cậu phải hé môi ra để hắn xâm chiếm miệng nhỏ. Alef không thể chịu nổi sự công phá dữ dội triền miên từ thân dưới và môi lưỡi, đôi tay của người kia vẫn còn dã man dày vò nhũ hoa của cậu.
Alef đang bị rút đi từng chút hơi thở từ cơn cuồng phong kia, cậu muốn né tránh cũng không được mà muốn cắn vào lưỡi hắn cũng không thể vì từng nhịp thúc thô bạo điên cuồng ở phía dưới khiến tâm trí cậu càng lúc càng mơ hồ. Đầu lưỡi của Caleb liên tục càn quét bên trong khoang miệng người kia, mút lấy lưỡi của Alef rồi cắn lên đó đến khi hắn cảm nhận được vị máu tanh hoà lẫn với vị ngòn ngọt lạ lẫm, hắn tham lam nuốt sạch lấy mật ngọt lẫn tiếng rên của Alef, thuỷ dịch trong suốt lặng lẽ chảy dọc xuống khoé môi cậu.
Thân thể Alef run lên vì chịu kích thích quá lớn, cạn kiệt dưỡng khí khiến cậu ngạt thở, không ngừng vùng vẫy muốn tránh khỏi môi lưỡi của người kia nhưng lại bị phá vỡ bởi cú đâm chọc đau đớn từ thân dưới, gậy thịt càng lúc càng nghiến sâu hơn, thâm nhập đến tận cùng. Chỉ đến khi Alef sắp ngất đi vì không còn chút dưỡng khí thì Caleb mới miễn cưỡng rời môi, để cho cậu vội vàng hít lấy dưỡng khí.
Alef chưa kịp hoàn hồn thì đã nhận ngay cơn đau nặng nề từ những nhịp nhấp mạnh mẽ và chạm tới nơi sâu nhất của thân thể cậu. Gậy thịt nóng bỏng và dữ tợn càng lúc càng to lớn hơn, mỗi lần đâm vào đều khiến Alef cảm thấy nỗi thống khổ không ngừng dày vò đến mức thân thể cậu như bị xé rách, đau đớn tột cùng, tiếng khóc triền miên không dứt cùng với thân thể đang run lên khi gậy thịt đâm vào sâu bên trong tiểu huyệt. Nhưng Alef lại cảm nhận được khoái cảm kỳ lạ đang xoa dịu nỗi đau mà cậu phải gánh chịu, nó khiến cậu cảm thấy sung sướng khi bị làm nhục bởi kẻ mà cậu ghét nhất.
Mình bị gì thế này? Tại sao lại như vậy? Cơ thể không còn nghe theo nữa...
Khoái cảm kỳ lạ và kích thích quá lớn dồn dập vào tâm trí khiến Alef không kiềm chế được, cả người cậu giật nảy, vật nhỏ phun mạnh ra một luồng thuỷ dịch ấm nóng, phủ đầy trên bụng cậu. Caleb nhận thấy phản ứng từ thân thể người kia, hắn lặng lẽ ngắm nhìn sắc mặt đỏ ửng và thân thể ướt đẫm mồ hôi cùng những giọt nước trắng ngà lăn dài trên bụng nhỏ của Alef, hắn cười thầm trong lòng.
Thật dâm mỹ. Thật quyến rũ. Thật khiến ta say đắm.
"Kể cả khi bị ta cưỡng bức, em vẫn lộ ra vẻ mặt sung sướng hơn là phải kinh tởm ấy ư?" Caleb nâng cao hông Alef lên mà không ngừng hành hạ dày vò thân thể cậu, tiểu huyệt co rút mạnh mẽ mỗi khi gậy thịt thúc vào tận sâu bên trong khiến cho Caleb sướng điên người.
"Đ-Đ...Đừ...a...Đừng...ưm...D-D...hức...Đau....D-Dừng...a...ưm..." Alef nói không thành lời, rên không thành tiếng, suy nghĩ không được, hít thở không thông, từng nhịp thúc thô bạo ấy đều chạm tới tuyến tiền liệt của cậu, khoái cảm kỳ lạ trỗi dậy triền miên như cơn sóng thần dữ tợn không ngừng nhấn chìm cậu xuống vòng xoáy điên cuồng của dục vọng. Cả người Alef rung động dữ dội theo chuyển động điên cuồng của Caleb tựa như ngọn cuồng phong đang gào thét, cậu vô thức thả lỏng thân thể để đón nhận gậy thịt cực đại của Caleb đâm sâu vào bụng mình từng cú nặng nề, từng nhịp mạnh mẽ.
Thần trí của Alef đã chẳng còn rõ ràng, cậu không tự chủ được mà rên rỉ liên hồi, giọt lệ cứ thế không ngừng tuôn rơi khỏi khoé mi, hai tay vô thức cào mạnh xuống nền đất kèm theo tiếng dây xích vang lên.
Mình không chịu được... Cảm giác kỳ lạ quá... Mình sẽ phát điên vì nó mất...
Caleb nhận ra phản ứng kỳ lạ của người kia, hắn mỉm cười đắc chí rồi một tay ghì chặt hai tay của Alef xuống nền đất lạnh, tay còn lại nắm lấy hông của cậu mà đưa đẩy gậy thịt ra vào bên trong tiểu huyệt với tốc độ khủng khiếp và cuồng loạn, hắn kề môi gặm lấy từng chút vào vành tai cậu như một con mèo xấu tính. Những tiếng nhóp nhép gợi tình hoà lẫn với tiếng thở nặng nề và tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"N-Nh..ha..a...Nhanh quá...ưm...a...K-Kh..Không được...ưm...T-Ta..a...Ta chịu không nổi...a..hức...Đ-Đ...Đừng...Kh-Khô...ưm...Không...C-Ca...Caleb...a!!" Alef lắc đầu liên hồi, cậu cố gắng lấy lại chút lý trí mỏng manh, cậu thậm chí còn không kiểm soát được thân thể và tâm trí của chính mình, cậu đang sung sướng tột độ trước sự xâm chiếm hung bạo của kẻ mà cậu ghét cậu hận.
Không được... Mình không thể... Trái tim mình không thể dao động... Vì mình hận hắn... Vì mình không hề yêu hắn...
Mình không thể chấp nhận thứ tình cảm dơ bẩn của hắn...
Nhưng...
Một cú thúc vừa sâu vừa mạnh va chạm tới tuyến tiền liệt cùng với quả pháo lớn nổ tung bên trong Alef, cậu không chịu được mà rên la thật lớn, cả người cậu giật nảy theo tiếng rên, sự sung sướng làm cậu quên đi nỗi thống khổ. Bên trong Alef bây giờ đã được lấp đầy bởi luồng dâm dịch, trên da thịt và cả bên trong đều nóng rực như bị hỏa diễm thiêu đốt đến tận cùng.
Caleb vẫn giữ nguyên gậy thịt ở bên trong Alef, không cho tinh dịch tràn ra khỏi cửa động, thân thể cậu hoàn toàn mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nhưng hắn không hề có ý định buông tha cho cậu. Caleb cảm nhận được tiểu huyệt chật hẹp đang siết chặt, co bóp liên hồi như muốn nuốt cả gậy thịt cực đại của hắn. Chỉ như vậy thôi đã khiến dục vọng điên cuồng bên trong Caleb trỗi dậy, hai tay hắn ghì chặt eo nhỏ của Alef mà tiếp tục đưa gậy thịt thúc thật mạnh vào bên trong cậu, đẩy tinh dịch ấm nóng đang lấp đầy tiểu huyệt tới nơi sâu nhất của thân thể cậu, tiếng rên rỉ gợi tình ngọt ngào cũng vì thế mà rót vào tai hắn, như đang thôi thúc hắn mạnh bạo cưỡng đoạt hết thảy mọi thứ của đối phương.
Alef của ta, em là tình nô của ta, là tâm của ta, là ái của ta, là hận của ta, em vĩnh viễn thuộc về ta, của riêng mình ta.
Hai thân thể trần trụi ướt đẫm mồ hôi quấn quýt không rời, không ngừng ma sát trong vòng xoáy điên cuồng của dục vọng, dần dần hoà hợp trong cơn hoả dục và yêu hận.
. . .
Những trận cuồng phong ập tới rồi lại qua đi, nỗi thống khổ đang dày vò khắp thân thể Alef nhưng khoái cảm kỳ lạ cũng vì thế mà không ngừng xâm chiếm tâm trí cậu. Thân thể hư nhược yếu ớt đã cạn kiệt sức lực đến mức không thể gượng dậy, chỉ có thể nằm yên một chỗ cùng với dây xích khoá chặt ở cổ tay.
Kết thúc nỗi thống khổ này đi... Buông tha cho ta... Caleb...
Caleb lặng lẽ vuốt ve thân thể run rẩy không dứt của Alef, nụ cười đắc chí hiện lên trên môi hắn, xem ra hắn đã có được sự sung sướng tột độ từ thân thể nhỏ nhắn này.
Caleb nhặt y phục đang nằm trên nền đất lạnh lên rồi mặc vào người, hắn không quên lấy Bạch Dực của Alef mà che đi thân thể trần trụi đầy dấu hôn vết cắn xanh tím của cậu. Màn ân ái điên cuồng đã khắc sâu một vết thương vĩnh viễn không thể chữa lành trong lòng Alef, cậu mím môi thật chặt, đôi tay nắm lấy Bạch Dực mà che đi gương mặt đẫm lệ tràn đầy sự tuyệt vọng và thảm hại của cậu, thân thể bất giác run lên trong vô thức.
"Từ giờ hang động này là nơi em thuộc về, em hãy ngoan ngoãn nghe lời ta, đừng chống trả vô ích nữa. Đừng mơ tưởng rằng anh trai yêu quý của em sẽ tới cứu em, ta có thể moi tim hắn ra để mang về cho em và ném thân xác hắn cho Hắc Long cắn xé đấy. Tất cả những kẻ muốn chia lìa hai ta... Ta sẽ trục xuất! Ta sẽ giết hết!" Caleb gằn giọng đến từng câu từng chữ, đủ hung dữ để khiến Alef giật thót nhưng rồi cậu cũng trở nên lặng yên, cậu sợ hắn đến mức không dám quay sang nhìn hắn hay buông những lời cay độc nguyền rủa hắn, cậu chỉ nằm yên trong lo sợ như một con cún tội nghiệp gánh chịu những đòn roi đau đớn nặng nề từ chủ nhân.
"Chúng ta sẽ còn chơi đùa với nhau, ta không bao giờ buông tha cho em. Giữa yêu và hận, sung sướng và kinh tởm, em sẽ chọn bên nào đây? Ta thật muốn biết..."
Caleb nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve làn tóc trắng của Alef rồi ghé sát hít lấy mùi hương anh đào ngòn ngọt, kích thích cánh mũi của hắn, cùng lúc đó hắn nghe thấy tiếng khóc thút thít của Alef trong Bạch Dực, thân thể cậu run rẩy không dứt vì hoảng sợ.
Ta đáng sợ đến mức em phải khóc sao? Em không muốn chấp nhận tình cảm của ta?
Nhưng cũng chẳng sao, rồi em sẽ chấp nhận thứ tình cảm dơ bẩn này thôi. Em không muốn, ta sẽ khiến em phải muốn.
Caleb lặng lẽ nhặt cây nến lên rồi nhanh chóng rời đi, bỏ mặc Alef với Bạch Dực trong sự tăm tối và lạnh lẽo của hang động.
Dây xích trói buộc sự tự do, giam cầm vị thiếu niên ở nơi ngục tù bi thương này.
Trong giây phút sự tuyệt vọng và sợ hãi hoàn toàn bao trùm tâm trí, Alef ôm lấy thân thể hư nhược yếu ớt cùng cơn đau nhức của mình rồi cuộn người lại trong Bạch Dực, sau khi Caleb rời đi thì thân thể cậu không còn run rẩy nữa. Alef mệt mỏi lịm dần, cuối cùng thả mình chìm sâu vào mộng cảnh của đêm tối vĩnh hằng, đem theo những lời khẩn cầu và ước nguyện gửi gắm vào trái tim lạnh băng.
Nơi đây vừa tối vừa lạnh chỉ lưu lại nỗi thống khổ và tuyệt vọng, sao có thể là nơi mình thuộc về.
Mình vốn thuộc về Thung Lũng Khải Hoàn... Mình muốn trở về...
Anh trai... Anh đang ở đâu... Em sợ lắm... Cứu em với... Làm ơn... Cứu em.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro