Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26: Móng Vuốt Của Bóng Tối

Âm thanh gió tuyết gào rít lên từng hồi như lời oán thán của các linh hồn. Bóng dáng nhỏ bé trên nền tuyết lạnh giá, đứa trẻ ánh sáng với bộ y phục bình dị của một thường dân, mái tóc ngắn màu trắng như nấm tuyết luôn mọc ở những nơi lạnh lẽo hiu quạnh, sợi dây đỏ được đan thành một đoá hoa cài nơi tóc mai. Gương mặt thanh tú yêu kiều cùng đôi mắt to tròn màu hoàng kim tựa vầng dương trên cao long lanh chứa đựng từng gợn sóng ấm áp.

Đứa trẻ ấy là Daleth, vốn dĩ cậu chỉ là một con người bình thường với cuộc sống yên bình giống như bao người dân ở Làng Mộng Ước.

Nhưng vận mệnh của cậu đã thay đổi kể từ ngày đó.

Daleth cẩn thận nhảy trên từng hình tròn nhỏ nhỏ hằn in trên mặt băng xanh ngọc như một trò chơi ô số. Gió tuyết bủa vây xung quanh nên không một ai chơi cùng cậu, em trai hư nhược ốm yếu đã luôn phải gắn liền với giường trắng quen thuộc, rất khó để có thể ra ngoài chơi cùng cậu. Thế nhưng nụ cười âm ỉ sự lạc quan ấy vẫn luôn hiện hữu trên đôi môi hồng nhạt.

Phía xa trong sương mù thấp thoáng một bóng người đang yếu ớt chống cây trượng cao lớn đi tới, tầm nhìn vốn bị gió tuyết che mờ lại ngày càng mờ dần vì kiệt sức, cuối cùng gửi vào thân ảnh nhỏ bé kia và ngã gục xuống nền tuyết bên dưới. Màu máu đỏ thẫm từ cơ thể đầy thương tích dần dần nhuốm đỏ mặt tuyết trắng xoá.

"Thành Chủ đại nhân..."

Một giọng nói trong trẻo khẽ vọng lại của đứa trẻ đang ngơ ngác ấy, Daleth biết đó là vị Thành Chủ của Thung Lũng Khải Hoàn nhưng chỉ có một người trở về sau những ngày chìm sâu trong chiến trường tràn đầy bi thương ai oán, cậu lặng lẽ bước đến bên cạnh thân thể bất động rồi ngồi xuống, ánh mắt bàng hoàng, bàn tay nhỏ run rẩy từ từ đưa tới vén lên những lọn tóc đang che khuất mặt nạ đã nứt một đường dài, cảm thấy hơi thở đối phương đã rất yếu.

Máu đỏ vẫn chảy ra khiến cậu càng muốn thôi thúc bản thân đứng dậy tìm người tới giúp, chưa kịp làm điều đó thì một bàn tay thanh mảnh nắm lấy tay cậu, cảm nhận được lớp bao tay màu đen dính máu dần siết lại. Daleth chợt hoảng sợ cố rụt tay của mình về nhưng bàn tay ấy vẫn cố chấp níu lại như nắm được ánh sáng hy vọng cuối cùng, con mắt trái trên chiếc mặt nạ kia bất ngờ loé lên ánh sáng giống như đôi mắt của cậu nhưng lại mờ mờ le lói tựa ánh dương bị mây mù vây lấy. Giọng nói của vị Thành Chủ vang lên một cách yếu ớt, vẻ mặt bị che đi sau lớp mặt nạ nhưng cậu vẫn nhận ra rằng người đang đau khổ, tiếng thở nặng nề cùng thanh âm thổn thức phả lên bàn tay nhỏ, người cầu xin đứa trẻ trước mặt bằng tất cả nỗi niềm và sự thiết tha, mặc dù người vốn dĩ chưa từng làm chuyện này.

"X...Xin ngươi... hãy... giúp ta một việc... Xin ngươi..."

Bàn tay còn lại vươn lên đưa ra một thứ trước mắt cậu, là ngọn lửa sinh mệnh mong manh đang nhỏ dần sắp vụt tắt giữa gió tuyết hung tàn, linh khí và cả sức mạnh của người đều ở trong đó.

"Hãy... thay ta bảo vệ nơi này... cho đến giây phút cuối cùng...!"

Daleth thẫn thờ không đáp, cậu còn không đủ tự tin để đồng ý lời thỉnh cầu thiết tha ấy và hoàn thành tâm nguyện của người, cậu làm gì có tư cách để thay thế người, bảo vệ những thứ quý giá mà người tạo nên. Ngọn lửa tự bay đến bên cậu, xâm nhập vào tâm quang của cậu trước khi nó hoàn toàn biến mất vào hư không. Vị Thành Chủ như đang dịu dàng mỉm cười với cậu, bàn tay nắm chặt tay cậu dần dần buông xuống nền tuyết phai màu, vang lại một tiếng động lạnh lẽo thấu tận tâm can. Đôi mắt của người cũng mất đi ánh dương, chỉ còn lại một màu tăm tối ảm đạm tới nao lòng.

Daleth sau đó thấy lồng ngực nóng ran, bàn tay nhỏ vội nắm lấy vạt áo, như thể ngọn lửa ấy đang hợp nhất với ánh sáng sinh mệnh của cậu và không ngừng lan đến trái tim cậu. Đằng sau bỗng vang lên những tiếng bước chân cùng âm thanh hốt hoảng gọi tên vị Thành Chủ, cho đến khi chỉ còn lại sự lặng im đau buồn và vô vọng tột cùng trong lòng. Nhưng rồi khi nhìn thấy một đứa trẻ có đôi nét giống với vị Thành Chủ của họ, ánh sáng hy vọng lại một lần nữa thắp lên trong trái tim họ, tựa như ánh sáng của bình minh chiếu đến sau một đêm mịt mù.

Giờ đây...

Cậu sẽ chết? Chết một cách vô ích không thể giúp được ai.

Không còn là âm thanh gào rít của gió tuyết, thay vào đó là, cơn gió lạnh hung hãn mang theo mùi máu tanh cùng chướng khí từ mảnh xương cốt to lớn của những Hắc Long đã bị chôn vùi từ rất lâu. Những đốm sáng lập lòe lấp lánh vốn chỉ có ở đôi cánh của Hồ Điệp luôn kề sát cạnh bên, lại đang hội tụ ở tâm quang đã không còn sáng rực, hợp thành rồi tan ra, sinh mệnh bùng lên như lửa giận đang đốt cháy tâm quang u ám của Daleth.

Nóng ran và đau đớn.

Thiếu niên không cảm thấy đau đớn khi bị những dây leo dài đầy gai nhọn của Hắc Mộc vây quanh quấn chặt, cậu ngước lên nhìn xung quanh tối tăm và mịt mờ, thủ thỉ gọi tên một hình bóng vốn dĩ luôn hiện hữu trong tim cậu, quen thuộc và vấn vương.

Owl...

Có lẽ cậu đang oán trách tôi vì đã bỏ đi trong lúc đó.

Một giọt lệ trong suốt từ khoé mi rũ xuống, mang theo nỗi bi thương đau buồn, rơi tí tách trên mặt hắc thuỷ không động tĩnh, phá đi sự yên ắng trong một giây ngắn ngủi. Phía trước chợt hiện lên thân ảnh mờ mờ nhạt nhạt.

"Ta sẽ không để ngươi chết một cách vô ích đâu."

Thanh âm bỗng vang lên trong tâm thức Daleth, cả không gian đều vang vọng giọng nói thanh lãnh của người ấy. Bóng dáng cao gầy mơ hồ mờ ảo, lúc như gợn sóng dập dềnh vỗ về nơi băng trôi, lúc như ngọn lửa cháy bập bùng trên cây đuốc.

Daleth toan lên tiếng thì trái tim đột ngột đau đớn, cậu cảm nhận được Hắc Mộc đang xuyên qua rồi ăn sâu từng ngóc ngách trong tim cậu, trồi lên những đoá hắc hoa, những cây nấm xanh tối bi thương xinh đẹp vẫn còn rỉ ra máu đen.

Ánh sáng le lói nơi tâm quang đột nhiên tối tăm trở lại. Người ấy cũng biến mất, và hình ảnh một người con trai trong trái tim đang chết dần...

Cũng đã biến mất.

. . .

Bàn tay Caleb di chuyển từ vùng cổ trắng có vài dấu răng rỉ máu đến nơi eo nhỏ đang vặn vẹo khốn cùng bởi thứ hung khí đang giết chết nó từ bên trong. Dường như hắn ta ngạc nhiên khi Alef nằm yên cắn răng chịu đựng mà không hề có ý định chống trả phản kháng, chẳng giống những lần hắn chạm vào cậu.

Thú vị thật.

Caleb cười khẩy, đôi mắt sắc đỏ lạnh lùng khắc hoạ hình ảnh đôi mắt xanh dương đẹp đẽ bị bao phủ bởi một màn nước trong veo. Hắn vẫn cười, một tiếng cười man rợ, ngón tay thô cứng gạt đi những giọt lệ lạnh lẽo chảy dài trên gò má vẫn còn hiện rõ từng vệt đỏ đau rát từ cú đánh khi nãy, bàn tay đang nắm cái eo run rẩy dần buông ra, để lại vết thương màu xanh tím trên nơi đó. Hắn ghé sát gương mặt tuyệt vọng kia, thì thầm nhỏ nhẹ:

"Alef yêu dấu à, ta không bao giờ muốn rời xa em, ta luôn yêu em. Tại sao em lại nguyền rủa khi ta yêu em say đắm kia chứ? Ta đã vì em mà hai tay bị nhơ bẩn bởi máu của kẻ đó, vì có thể giữ được em ở bên cạnh mình. Nếu em oán hận ta, muốn trả thù con người này thì cứ làm đi, ta sẵn sàng đón nhận."

Nghĩ đến cảnh tượng Alef rời xa hắn, bỏ lại hắn trong cô độc luyến lưu khiến hắn phải đau khổ trong nhớ mong tìm kiếm, thà rằng cậu vì hận thù oán niệm mà đuổi giết hắn, gương mặt xinh đẹp biết bao. Hắn rất muốn nhìn thấy bộ dạng của cậu trong lúc ấy một lần nữa, thảm hại nhưng lại quyến rũ.

"Ngươi... tên khốn như ngươi quả thật không đáng tồn tại!"

Vậy ra... đồng cảm thương xót chỉ vì một gã Chiến Thần cô độc trên chiến trường tàn khốc, ở bên và băng bó cho hắn từng vết thương nặng nhẹ, ân cần dõi theo hắn từ lần đầu gặp mặt vốn dĩ là sai, quá sai. Nếu lúc đó cậu tỏ ra lạnh nhạt tránh xa hắn thì đã không có cơ sự này. Bằng hữu tốt? Người quan trọng? Hắn mà cũng đáng ư?

Alef tức giận trừng mắt nhìn hắn, tay trái nắm chặt một nắm cát, cố kìm nén run rẩy. Hận thù khiến cậu ngày càng trở nên mất bình tĩnh, lại thấy đau đớn nhục nhã khi cơ thể mình bị hắn chơi đùa từng giây từng phút, rất ngắn rất chậm, vội vã gắng gượng giữ chặt những mảnh vụn lý trí của bản thân đang tan biến. Thế nhưng mọi thứ cậu nỗ lực cố gắng đều đổ xuống sông xuống biển mà mất hút.

Đau! Theo đó là nước mắt của cậu...

Alef nhắm chầm chậm đôi mắt xanh dương tuôn trào thứ nước làm hai má của cậu không ngừng đau xót. Mê man vì sức cùng lực kiệt, cảm giác toàn thân đau đớn tê dại đã nhoà đi trong làn nước mắt.

Cậu hiện không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì nữa... không thể nữa rồi...

Lúc Caleb thoả mãn dục vọng méo mó của bản thân cũng là lúc hắn chuẩn bị mang vị thiếu niên tội nghiệp về nơi hang tối ấy một lần nữa, liền thô bạo ném thân thể không mảnh vải xuống nền cát rồi chỉnh lại y phục xộc xệnh trên cơ thể mình, ánh mắt lúc này lại chẳng mảy may đoái hoài hay xót xa đến những thương tích mà hắn đã dành tặng cho cậu. Bất ngờ đằng sau vang lên thanh âm thét gào thương tâm cùng tiếng động nặng trịch như một vật bò lê lết khỏi hắc thuỷ và mớ bùn đất. Hắn chau mày, ngoái lại nhìn về một phía không xa, để rồi buộc phải ngạc nhiên trước một thứ không rõ sống không rõ chết.

Thứ đó vẫn là Daleth, cậu ta đã có thể đứng thẳng người bằng hai chân vốn dĩ xương cốt bên trong đều bị hắn giẫm đến gãy nát, với cái thân xác quá đỗi thê thảm đó, thật không ngờ. Cậu thiếu niên ấy thậm chí còn không thể rơi lệ trước cơn đau vẫn đang tàn phá cơ thể mình đến tận cùng.

"Thật phiền, hòn đá cản trở vẫn không chịu vỡ nát dù ta có đá hay giẫm bao nhiêu lần. Ta có lời khen cho ngươi đấy, Daleth."

Kẻ kia không đáp, hoặc có thể tâm trí chẳng còn nghe được những lời nói âm thanh từ bên ngoài, lẳng lặng đưa chỗ cánh tay bị đứt lìa vẫn còn chảy ra thứ máu đen, dùng lực đạo chèn ép làm cho máu đen tuôn trào như suối. Những cánh hoa đen tuyền nở rộ từ hốc mắt bên trái, đoá hắc hoa như thể đang âu yếm vẻ đẹp giết chết mọi ánh nhìn chĩa đến nó. Con mắt nguyên vẹn đang nhắm nghiền chợt mở ra, vẫn là màu sắc ánh sáng của mặt trời nhưng lại lạnh lẽo sắc bén, đồng tử hoàng kim hằn in tia tang thương, tròng mắt đỏ lạnh thì lại ánh lên vẻ khát máu. Daleth gầm gừ như một con thú đang đau đớn tự cắn xé chính mình, hàm răng nghiến chặt vào nhau vang lên những tiếng ken két đáng sợ.

Quang trượng không còn, sẽ không thể giúp được kẻ đang mất hết lý trí kia. Vài giây trôi qua, lập tức một cánh tay kỳ dị mọc ra từ nơi tay áo bị rách toạc, thay thế cánh tay cũ. Nắm siết không khí như vẫn còn đau đớn đọng lại, cánh tay đen gầy guộc đầy vuốt độc của một thứ quái ác là Hắc Mộc, máu đen lặng lẽ nhỏ giọt vào một khoảng không cô tịch của màn đêm.

Daleth tiến lên một bước, trong tiếng thở hồng hộc không ngừng lưu chuyển cùng tiếng gầm gừ đanh thép, mái tóc trắng tuyết phai màu lặng lẽ đung đưa theo cơn gió hung hãn, tóc gáy từ từ dài ra thành những lọn tóc dài mỏng trắng xoá cho đến khi qua tấm lưng mảnh khảnh rồi dừng hẳn. Dưới vạt áo không còn trắng tinh khôi là những vết nứt bóng tối lấp đầy cơ thể dần dần hoá thành một thứ rễ cây, cả vết nứt dài từ cổ lan đến gương mặt thanh tú giờ đây thành một rễ cây uốn lượn và những nhánh rễ như ngón tay quái dị của bóng tối chiếm nửa gương mặt Daleth, tạo nên một nét tà mị. Ánh mắt sát khí chỉ khoá chặt vào gã Chiến Thần kia, vài tiếng gầm gừ dữ tợn không thể khống chế vang vọng rõ ràng, những giọt máu đen hoà lẫn dòng nước trong suốt chảy ra từ khoé môi nhợt nhạt. Cậu tuyệt nhiên trở thành một con người khác, một con thú dữ điên loạn của bóng tối hơn là một Ám Chi Tử hoàn chỉnh.

Những cây nấm xanh u ám luồn lách trong sa mạc và tản ra khắp tứ phía, chỉ cần nơi nào có vùng hắc thủy bao bọc thì chúng sẽ mãnh liệt trồi dậy như ăn được thứ gì đó. Mùi hương gây khó chịu đang bủa vây trong không trung càng lúc càng nồng. Caleb không nhận diện thứ gì đang ở trước mặt mình, đồng tử sắc đỏ của hắn co giãn liên hồi, lúc sau giãn to khi thấy thân ảnh mờ nhạt di chuyển nhanh tựa tia chớp len lỏi trong trời mây âm u vốn đã ngừng từ lâu, giơ móng giơ vuốt phóng đến rất gần hắn chỉ trong hai ba giây.

Móng vuốt tỏa ma lực được Daleth giơ cao, trực tiếp cào mạnh vào cánh tay của đối phương khi hắn ta không kịp phản ứng. Một luồng sáng sắc tím u tối lóe ngang qua cơ thể hắn, không khí ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy, dường như bị chia ra làm hai nửa, nơi móng vuốt nhơ nhuốc kia lướt qua chỉ còn mùi hương độc dược kỳ lạ.

Tại sao? Rõ ràng tên đó không còn thở nữa. Ánh sáng đã biến mất, hắn đã chết rồi, đáng lẽ giờ đây thân xác hắn phải mục nát mới đúng?!

Rốt cuộc đây là cái thứ chết tiệt gì?

Nụ cười trên môi Caleb dần trở nên vặn vẹo, vết cào sâu của một con thú vẫn đang rỉ ra dòng máu đỏ thẫm mập mờ sự nhiễm bẩn từ cánh tay phải đang cầm trường thương nhưng điều đó đối với hắn chẳng hề hấn gì, hắn không vì mấy thứ nhỏ nhặt này mà bày ra vẻ mặt khổ đau. Nhíu mày nhìn đến bóng dáng cao gầy vừa lướt qua nhẹ nhàng nhảy lên một tảng đá to lớn ở gần đó, thanh thoát và nhanh nhẹn giống như con mèo xảo quyệt, móng vuốt dính máu đỏ khẽ cào nền đá như đang chờ chực một điều gì ở hắn.

Một vài phút sau, thân hình to lớn bất chợt khuỵu xuống, bàn tay che miệng âm ỉ mùi hương nồng đậm đáng kinh tởm của Hắc Mộc. Hắn sững sờ khi nhìn thấy những giọt máu đen nhơ nhuốc quen thuộc chảy ra khỏi kẽ ngón tay, chúng rơi lấm tấm trên nền cát vàng nhạt, điểm thêm màu sắc tăm tối, cả tay áo xanh lam của hắn cũng bị vấy lên.

Caleb không ngừng thổ huyết, mồ hôi chảy ướt gương mặt hắn, từng cơn ho dữ dội gần như xé toạc cổ họng hắn, vẫn là một mớ máu đen tanh tưởi vương trên nền cát. Hắn dùng tay bịp chặt miệng máu, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, ngăn chặn cơn ho quái ác này nhưng điều đó quá khó. Nó không giống như chất độc thấm sâu vào cơ thể mà là một mầm bệnh, hắn bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa ran bức bối, có thứ gì đang chui rúc bên trong cơ thể hắn, sắp trồi lên mọc ra từ da thịt, một hắc hoa xinh đẹp hay một nấm xanh quỷ dị? Caleb vẫn cúi đầu xuống nền cát nhuốm đen mà ho khàn, rất muốn lao đến chém nát gương mặt của kẻ chẳng rõ sống chết kia.

Alef vì tiếng ho khàn dữ dội của hắn ta mà mơ màng thức tỉnh, lờ mờ cảm nhận sự mềm mại mỏng manh của bạch dực đang che đi cái thân thể lạnh lẽo tràn đầy dấu hôn đầy mùi hương của kẻ mà cậu căm hận đến tột cùng. Gương mặt chợt ngạc nhiên hướng mắt nhìn hắn đau đớn trong từng tiếng ho nặng nề rồi chuyển sang bóng dáng anh trai mình ở phía tảng đá bên kia.

Ánh mắt phảng phất một nỗi sợ vô hình.

"Daleth...?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro