Chap 23: Cuộc Gặp Gỡ Không Ngờ
Trời đêm thanh tĩnh chỉ còn tiếng gió xào xạc qua nơi sa mạc hoang tàn, mây mù lắng lại, gió lạnh ngưng đọng, thay vào đó là âm thanh thổn thức thê lương từ trong hang động phát ra, vẫn có một loại nỗi đau chảy ra từ trong lòng.
Tiếng thở nóng bừng thoảng qua làn da trắng bệch, Caleb thích thú chơi đùa thân xác lạnh lẽo của thiếu niên đáng thương, nhìn xuống chỉ thấy Alef nhắm nghiền hai mắt mà quay đầu về một bên, đôi môi mím lại chặn đi tiếng khóc, như đang vô vọng bất lực để hắn làm loạn. Hắn cũng mặc kệ, chỉ cần cậu không còn phản kháng hắn, để hắn chạm hôn lên cổ cậu đầy mê say đầy khát khao, một lần nữa nhấn chìm cậu vào đau đớn hoà lẫn khoái cảm, hai chân cậu run rẩy không kiểm soát, bàn tay chỉ muốn siết lại gắng chịu đau.
Cơ thể gầy yếu liên tục ma sát với cơ thể to lớn, mồ hôi chảy đầy, nóng lạnh quấn quýt, bên dưới không ngừng vang lại âm thanh nhóp nhép, từng giọt nước trắng ngà rơi trên nền đất. Bàn tay vuốt xuống chạm vào bụng cậu mà ấn nhẹ, cảm nhận được thứ quá đỗi to lớn nóng bỏng của mình đang nghiền nát mọi thứ bên trong. Caleb sung sướng cười thành tiếng, sát lại gần bên tai Alef mà thì thầm một lời ngọt ngào:
"Ta sẽ làm đến khi em mang thai."
Khi hắn dứt lời, một giọt lệ bi luỵ rơi khỏi khoé mi đẫm ướt. Alef nghiến răng, uất hận muốn trợn trừng mắt nguyền rủa tên khốn này nhưng cậu lại chọn cách im lặng chịu đựng, vì bây giờ cậu đã bị hắn làm nhục hành hạ đến vậy rồi, cậu còn tư cách gì để nguyền rủa hắn nữa.
Bàn tay to lớn bất ngờ ôm lấy eo nhỏ mà chuyển động dữ dội, chỉ thấy người kia mơ hồ gào khóc, là vì đau đớn hay đê mê? Thân dưới chảy ra thứ dịch thể trắng ròng ròng ngày một nhiều, chỉ càng thêm ướt át kích thích. Alef kinh hãi kịch liệt giãy giụa nhưng nhận ra cơ thể vốn chẳng hề cử động nên lại lần nữa bất lực tuyệt vọng, bị cưỡng ép buộc phải giải phóng cơn cao trào có sung sướng có đau khổ, mơ màng như trải qua ác mộng. Nhưng đó chưa phải kết thúc, phía dưới vẫn vô vàn cơn đau như muốn xé toạc thân thể cậu, cho đến khi một cảm giác bị lấp đầy đến ngột ngạt nóng bừng nơi bụng nhỏ đang phồng lên, tiếng khóc thảm thương cũng đã ngừng lại, đúng hơn là mắc nghẹn trong cổ họng. Toàn thân đau đớn, mơ hồ mở mắt rồi nhắm lại, nước mắt tràn đầy gương mặt mỹ lệ, cảm giác cả thân thể đang dần đóng băng.
Caleb nhìn ngắm thân dưới của thiếu niên, dòng nước trắng ngà tràn ra ngay khi hắn rời khỏi, mỉm cười khoái chí, coi như hắn đã có được cảm giác sung sướng đến phát cuồng trên thân thể này. Alef không còn giữ được tỉnh táo mà ngã vào giấc ngủ sâu, hắn trước khi buông tay khỏi thân hình mảnh mai đã lẳng lặng cúi xuống đặt một nụ hôn yêu thương lên đôi môi sưng đỏ bị giày vò lâu dài. Nếu như cậu tỉnh táo trong lúc này, chắc hẳn cậu sẽ thấy ghê tởm đến tột cùng.
Sau trận chiến với Alef, hai cánh tay cùng cơ thể hắn tràn đầy lớp vải băng trắng, cũng che đi những vết sẹo chằng chịt trên người, mớ chất độc kia cũng gây khó khăn cho hắn khi giải phóng ra khỏi cơ thể nhưng đến cùng vẫn là thành công, chỉ cần hắn còn sống là được. Hắc dực khoác lên người vị Chiến Thần, hắn lạnh lùng bỏ lại thân thể không mảnh vải của thiếu niên, lẻ loi một góc, lạnh lẽo và tối tăm vây lấy không buông.
Nước mắt bi thương cũng đã cạn, hai hàng mi lay nhẹ, Alef ngủ trong nỗi u trầm, tứ chi vô lực, thân thể mềm nhũn nằm trên nền đất lạnh, như vừa gánh chịu một cơn đau thấu xương. Cảm giác cơ thể càng lúc càng trở nên mệt mỏi đau nhức, cậu mơ hồ ngủ say nhiều ngày, chỉ khi bị hắn đánh thức mới tỉnh giấc. Đôi mắt xanh như ngọc, sáng như sao giờ đây lại vô hồn như mất đi màu sắc vốn có. Trong giấc mộng tối tăm lạnh lẽo, cậu lại mơ thấy thân thể mình đột ngột bị ném ra xa, đồng tử sắc đỏ lạnh lùng như thú dữ liếc qua người cậu, cảm giác toàn thân vô lực lại thấy đau đớn như bị xé rách, trái tim thống khổ như bị bóp nát, trước mắt bỗng trở nên tối sầm không còn thấy gì nữa.
Vẫn là câu nói đó.
Hoá ra... Hắn đến là vì muốn thoả mãn dục vọng của mình mà thôi.
Trở lại thực tại, nụ cười lạnh nhạt lặng lẽ hiện trên môi Alef, bàn tay run rẩy khao khát được nắm lại thật chặt, tâm can như có thứ gì đổ vỡ, tiếng nước tí tách nhẹ rơi bên tai, là nước mắt của cậu. Giọt lệ lạnh lẽo chảy dài đọng lại ở xương quai xanh, cảm giác toàn thân theo đó mà lạnh lẽo, ngọn lửa thù hận len lỏi trong lòng không biết vì sao tan biến.
. . .
Tiếng gầm như xé toạc tấm rèm tĩnh mịch của đêm tối, ánh mắt đỏ rực rọi xuống vị Chiến Thần phía xa, miệng máu đói khát sẵn sàng lao đến cắn xé con mồi bất cứ khi nào chúng lọt vào tầm mắt.
Chỉ có điều, hắn ta không phải con mồi mà là thợ săn.
Chẳng thể biết được đây đã là con rồng thứ bao nhiêu bị hắn hạ gục, trường thương nặng trịch dính chút máu đen vẫn còn tựa trên vai hắn, ngón tay quệt nhẹ xoá đi vết máu tanh vấy trên gương mặt, đôi mắt sắc đỏ sáng rực hơn cả ánh nhìn của Hắc Long.
Trên mặt nước đen kịt yên ả bỗng nhiên bị xé ra làm đôi bởi tia sáng vàng kim rực rỡ lao đến. Caleb nhận ra điều đó, ngay lập tức lùi một bước xa tránh đi tia sáng kia, chỉ có tiếng nổ lớn vọng lại, mục tiêu của tia sáng kia vốn là hắn nhưng Hắc Long lại là kẻ lãnh toàn bộ, nó bị đả thương nặng nề bởi linh lực trong tia sáng đó, toàn thân như bị ngọn lửa thiêu đốt đến tận cùng, không còn bay lên được, nó đau đớn gầm lên trước khi cả thân thể to lớn đổ ập xuống nền cát.
Caleb lạnh lùng nhìn về phía bóng người đang cầm trong tay quang trượng phát ra một vòng sáng vàng kim lạnh lẽo. Có phần ngạc nhiên cũng có phần chán ghét khi nhận ra bóng hình đó là kẻ nào. Hắn sau đó bỏ qua thân xác to lớn nằm ngáng đường của Hắc Long mà bước đến bên nền cát đối diện với kẻ phía xa.
Buông xuống quang trượng, gương mặt u ám ẩn hiện nét mệt mỏi, từng hơi thở là từng cơn đau, trái tim vẫn vang lại nhịp đập yếu ớt. Vết nứt bóng tối lan rộng đến mức cơ thể cậu có thể dễ dàng vỡ nát, da thịt mềm mại giờ đây cực kỳ khô khốc tựa như lớp đất khô cằn đang nứt ra. Bạch dực phía sau đã rách toạc một nửa nhưng cậu vẫn mang nó bên mình, trầm mặc bước đến phía trước. Daleth lạnh nhạt ngước đôi mắt hoàng kim ánh lên vẻ kiên định, liếc nhìn kẻ đáng chết đứng đối diện ở phía bên kia chỉ cách một dòng hắc thuỷ, cậu gằn giọng:
"Em trai ta đâu? Ngươi giấu em trai ta ở góc nào rồi? Trả em ấy đây, trả đây!!!"
Caleb không đáp lời, hắn chẳng đoái hoài đến cậu kể cả lời nói tràn đầy phẫn uất vừa nãy, nghiêng đầu nhìn Daleth với ánh mắt vô cùng chán ghét khinh thường, một tiếng hừ đầy giễu cợt cứ thế được buông ra.
"Hửm, ngươi vẫn còn sống với bộ dạng đó à?"
Daleth im lặng không trả lời, phớt lờ câu hỏi cố ý chọc điên cậu, cơn sóng phẫn nộ trong tâm can như đã dâng lên đỉnh điểm. Bàn tay siết lại không phải vì kìm nén nỗi đau mà vì kiềm chế cơn thịnh nộ, có thể thấy rõ mạch máu ở cổ tay cùng với những vết nứt rỉ ra thứ máu đen.
Liệu cơn thịnh nộ đó sẽ trở lại? Cậu sẽ lại mất đi chính mình một lần nữa?
. . .
Một nơi đã rất lâu không một ai đặt chân đến, bầu không khí thật vắng lặng và trống rỗng. Gió ấm vẫn thổi, dải mây trắng pha chút màu hồng lơ lửng từ bên dưới và trên cao, ánh hoàng hôn đỏ rực điểm nhẹ cảnh vật ảm đạm thêm sắc màu diễm lệ nhưng chẳng thể khiến một ai thích thú ở lại đây. Những quả cầu kim sắc lớn nhỏ từ lâu không chuyển động đã vương đầy bụi bặm, những con chim non trắng đã không còn bay lượn ở đây hằng ngày, tuyết trắng vẫn tồn đọng một tầng trên tường thành. Một người nhẹ bước trước cổng, u buồn nhìn mọi thứ xung quanh, có những thứ thay đổi từ khi Thành Chủ của chúng rời đi, có những thứ trước giờ vẫn chưa từng thay đổi, đẹp mà cô quạnh.
Nếu như nơi này không thể cứu vãn thì sao?
Vị trưởng bối già đứng giữa tâm vòng tròn của toà thành to lớn, bất giác lắc đầu, tự trấn an mình, ông sau đó cố gắng dồn hết tâm trí vào lời nguyện cầu, thiếu tha xin vị thần bảo hộ của vùng đất xuất hiện.
Như nghe được tiếng gọi thương tâm ở nơi quê nhà, cảm thấy lo lắng vô cùng, Winged Light đứng sau tảng đá thầm nhìn về thân ảnh thiếu niên như cánh hoa tàn, trong lòng dấy lên đau xót. Theo sau Daleth từ lúc cậu đặt chân đến Nghĩa Địa Cốt một lần nữa, giờ đây ngài phải lựa chọn trở về Thung Lũng Khải Hoàn hoặc ở lại dõi theo bảo vệ mạng sống của Daleth. Giữa trở về và ở lại, cuối cùng ngài lại chọn trở về. Winged Light biết rằng ánh sáng đã yếu thì có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Nhưng ngài chắc chắn sẽ quay lại để cứu vãn tình thế, đứa trẻ kia đã đánh mất ánh sáng của mình, đứa trẻ này không thể trở nên như vậy.
Không chỉ là vị thần bảo hộ, Winged Light còn là linh hồn của Thung Lũng Khải Hoàn, mang ý chí của tất cả những người từng sống trên vùng đất này. Winged Light chỉ là dáng vẻ và cái tên ngài muốn che giấu về sự tồn tại của mình, ngài vốn dĩ không hề có tên từ khi sinh ra ở vùng đất này.
Trong quá khứ của Daleth, cậu từng ở đây cầu nguyện rằng mình có thể trở thành một con người bình thường nhưng vị thần bảo hộ đã không xuất hiện vì trái tim của Daleth đang ẩn hiện một hình bóng cùng xúc cảm rung động của mê luyến, ô uế trái tim vốn thuần khiết, nguyện vọng ấy vì thế mà vĩnh viễn không thể thành hiện thực.
Những quả cầu kim sắc lớn nhỏ bất chợt xoay tròn trở lại, vang lại âm thanh chuyển động khô khốc chầm chậm, tự xua đi bụi bẩn vương trên đó. Một thứ ánh sáng rực rỡ theo ánh đỏ của hoàng hôn xuất hiện trước mắt trưởng bối, dần dần ló dạng, vị thần bảo hộ trong dáng vẻ Giao Long, thân trắng như tuyết, có vô số vảy vàng kim diễm lệ trên người tựa ánh dương, Giao Long vốn dĩ luôn ẩn mình dưới biển sâu của Thánh Địa Ánh Sáng, ở hình dạng này ngài chỉ lượn lờ trong những áng mây hồng ở Thung Lũng Khải Hoàn, thầm bảo vệ vùng đất này từ trên cao. Đôi mắt hai màu, bên hoàng kim bên xanh dương, mỗi bên đều giống đôi mắt của hai vị Thành Chủ, mình dài thân trắng lấp đầy thứ ánh sáng thuần khiết ấm áp, trên ngực hiện lên một tâm quang với hình hài là ngôi sao tứ cánh. Winged Light hạ mình xuống nền tuyết cũng khiến mọi thứ ở đây rung chuyển dữ dội một giây, cao thượng đối diện con người kia. Hơi thở nóng tựa mặt trời có thể thiêu đốt bất kỳ thứ nào chạm tới, ngài lặng lẽ cúi thấp xuống như đang lắng nghe kẻ phía dưới. Giây phút đó trưởng bối dấy lên e ngại trước áp lực to lớn từ ánh nhìn của vị thần bảo hộ của Thung Lũng.
"Là ngươi gọi ta?"
Trưởng bối ngập ngừng một lúc cũng bắt đầu cất lên thống thiết:
"P-Ph...Phải, xin ngài hãy lắng nghe ta! Vì không còn Thành Chủ cai quản nên một số nơi đã xuất hiện nhiều vết nứt bóng tối, chúng đang lan rộng. Nếu cứ tiếp diễn như này, Thung Lũng Khải Hoàn sẽ...."
Chưa nói hết câu, trưởng bối có ý nhờ vị thần bảo hộ kêu gọi Thành Chủ thứ nhất là Daleth trở về, vì người linh lực cao cường như cậu mới có thể thanh tẩy được mớ hỗn độn ấy, nhưng Winged Light như đoán được tâm tư của ông.
"Hãy để chuyện này cho ta."
Ngài điềm tĩnh trấn an bằng cách đáp lời trưởng bối, thay Thành Chủ giải quyết mối hiểm nguy trên vùng đất, sau đó mình dài thân trắng liền bay về phía bầu trời ngập tràn ánh đỏ hoàng hôn. Để lại trưởng bối với nỗi lo âu lắng đọng trong lòng, chỉ còn gió ấm lả lướt thoảng qua mọi thứ ở đây, những quả cầu vàng sắc lớn nhỏ đang xoay chuyển bất ngờ dừng lại như nơi đây không còn ánh sáng cho chúng nữa.
Bay trên dải mây trắng, vị thần bảo hộ tìm kiếm luồng ám khí từ vết nứt bóng tối trên vùng đất, dù sao đó vốn là trọng trách của ngài với vùng đất mình bảo hộ. Bầu trời bỗng nhiên xuất hiện những chòm mây u ám che khuất ánh hoàng hôn đỏ rực, xua đi những dải mây trắng dịu ấm, mang lại sự ảm đạm tĩnh lặng như màn đêm buông xuống.
Winged Light khựng lại, lơ lửng giữa mây mù, ngơ ngác ngước nhìn bầu trời có hiện tượng kỳ lạ, chợt ngoái lại đằng sau liếc nhìn bóng dáng cao gầy hiện hữu từ bao giờ, cả người đều bị che lấp bởi ám khí ngột ngạt chết chóc, ngài lập tức gầm lên một tiếng như răn đe kẻ ngoại lai xâm phạm Thung Lũng và phá vỡ sự yên ắng dai dẳng. Thiếu niên vẫn lặng im, cho đến khi bóng dáng u ám ấy dần lộ sắc, mái tóc óng bạc cùng hắc dực phía sau như đêm đen lay động theo gió nhẹ, vải băng phai màu che lấp mắt phải cũng lộ ra, con mắt còn lại mang đồng tử đỏ rực ghê rợn đến lạnh sống lưng, gương mặt trắng nhợt nhạt không hề có cảm xúc. Winged Light lờ mờ cảm thấy quen thuộc vì kẻ phía xa kia dường như đã thấy ở đâu rồi, lại chẳng thể ngờ những nơi bị nhiễm bẩn là do ảnh hưởng từ việc kẻ đó xuất hiện.
Winged Light vẫn khoá chặt ánh mắt ngờ vực hồ nghi vào thiếu niên quái đản, ngạc nhiên vì nhận ra ánh sáng sinh mệnh của kẻ đó đã không còn sáng, hắn ta là Ám Chi Tử và cũng cùng là một người ngài gặp trong quá khứ. Đột ngột nhớ lại mảnh ký ức đó, giọng nói âm ỉ phẫn nộ vang lên rõ ràng:
"Ngươi là kẻ lúc đó? Kẻ làm trái tim của Daleth rung động?"
Owl không đáp, hắn vẫn như vậy, vẫn lặng im với gương mặt vô cảm. Nhưng hắn chợt cất lời, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhẽo.
"Vùng đất này thật cô đơn. Ta đến là để kết thúc nỗi cô đơn vô tận của nó."
Lời nói không chỉ sắc lạnh mà còn mỉa mai của Owl tuyệt nhiên đả động đến Winged Light, hắn rõ ràng nghĩ Thung Lũng Khải Hoàn đã bị bỏ rơi và lãng quên bởi chính hai vị Thành Chủ của mình.
"Lố bịch!"
Ánh nhìn ngờ vực chớp mắt hoá thành vũ bão, vị thần bảo hộ liền gầm lên âm thanh phẫn nộ, tiếng gầm như bạo phong khiến mái tóc óng bạc phấp phới bay nhưng không hề khiến thân hình kia lay động. Winged Light trừng mắt nhìn kẻ ngạo mạn với gương mặt vô cảm, móng vuốt siết lại, tiếng gầm gừ ngân dài nơi cổ họng, những luồng quang khí dần dần xuất hiện trên cơ thể nhanh chóng đan xen vào nhau tựa vòng lửa nơi đấu trường tráng lệ. Một thứ ánh sáng thuần khiết phóng thích khỏi miệng lớn vừa mở ra, ánh sáng ấy lao như tia chớp về phía Owl, có một cảm giác trong hắn, nếu để ánh sáng đó chạm vào cơ thể, hắn sẽ bị thanh tẩy hoàn toàn.
Nhưng hắn không né tránh hay tạo kết giới tự bảo vệ mình, vì thế hắn tuyệt nhiên đón nhận toàn bộ uy lực của thứ ánh sáng khi nãy. Một tiếng nổ chói tai vang vọng xua tan mây mù lắng lại ở gần đây, trong làn khói mịt mù tưởng chừng hắn đã biến mất bỗng loé lên một ánh đỏ lạnh lẽo, khác hẳn ánh hoàng hôn kia.
Kẻ này không hề tầm thường.
Winged Light chưa kịp nhận thấy điều khác thường, dải mây mù phía dưới bất ngờ xuất hiện những luồng ám khí như thứ móng vuốt sắc lạnh lao đến muốn vồ lấy ngài. Ngài cũng không bị tóm lấy dễ dàng, mình dài thân trắng uyển chuyển trên không, tránh những luồng ám khí đang thay nhau tiếp cận, hễ chúng tới gần, ngài liền dùng hơi thở của mình thiêu đốt khiến chúng tan biến vào hư không, nhưng khi một trong số chúng biến mất thì chúng lại xuất hiện càng nhiều. Là do Owl là kẻ điều khiển chúng hay đó vốn là sức mạnh vô hạn của hắn?
Khói đen tan đi, hiện rõ mái tóc óng bạc cùng y phục vương lại ít bụi, sắc mặt trắng nhợt như cũ, chỉ có nụ cười nhạt nhẽo đã không còn lưu lại trên môi. Owl giương lên con mắt đỏ huyết sáng rực như trăng khuyết màu máu cô độc giữa đêm đen vĩnh hằng, hắn hoàn toàn không hề bị đả thương dù chỉ một chút. Một dòng suy nghĩ thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí của hắn:
Hắn biết Daleth sẽ chết nhưng hắn lại không ngăn lại, không cứu vãn. Không hẳn hắn ruồng bỏ cậu, mà hắn sẽ chờ đợi cậu chết đi, rồi hồi sinh cậu với thân xác và trái tim giống như hắn, sinh mệnh của bóng tối luôn luôn vĩnh hằng. Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Chỉ cần làm vùng đất này và thằng nhóc nhãi nhép kia biến mất mãi mãi thì cậu sẽ về bên tôi thôi, Daleth.
Winged Light không thể ngờ hắn là Ám Chi Tử lại chẳng hề bị thương tổn bởi sức mạnh của ánh sáng. Giây phút thẫn thờ cũng là lúc ngài mất cảnh giác, từ bên dưới, thứ to lớn che giấu sự hiện diện của mình trong làn mây mù, đột nhiên lao ra với tốc độ đáng kinh ngạc. Một đòn đả thương vị thần bảo hộ, ngài bị lực đạo đẩy mạnh ra phía xa, quang khí bao quanh cơ thể vì thế mà mờ nhạt dần. Tiếng gầm phẫn uất vang lên, Winged Light lập tức đánh trả thứ to lớn có hình dạng của Hắc Điểu, tích tụ linh lực vừa đủ cả thân thể ngài liền phát ra ánh sáng vàng kim, vô vàn quả cầu quang khí được hình thành liền lao đến như một cơn mưa đá.
Hắc Điểu với thân hình to lớn nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh nhẹn, dễ dàng tránh khỏi những quả cầu quang khí kia, từng bước tiếp cận, hung hăng rít lớn, một lần nữa đâm thẳng vào vị thần bảo hộ, đôi cánh to lớn màu đen dang rộng rồi vồ lấy thân hình chứa ánh sáng thuần khiết ấm áp mà siết lại, lượng lớn ma lực như chất độc truyền sang khiến cho ánh sáng thuần khiết trên cơ thể ngài đang dần yếu đi, linh lực bên trong theo đó mà suy giảm. Không chỉ có vậy, những luồng ám khí kia cũng quấn chặt cả thân mình trắng xoá, chẳng khác gì dây xích trói buộc con mồi. Hàng ngàn tia điện màu đen len lỏi trong cơ thể, những luồng quang khí theo đó mà mờ mờ nhạt nhạt như sự ô uế âm ỉ mà dai dẳng.
Trong tình trạng này, ngài không thể trở về dáng hình bé nhỏ của một Winged Light để thoát khỏi vòng vây. Owl đang muốn biến ngài thành sinh vật Hắc Ám của bóng tối, thao túng ngài phá huỷ Thung Lũng Khải Hoàn.
Điều đó tuyệt đối không thể xảy ra!
Nhưng vì bị tấn công liên tiếp, không thể thanh tẩy được hết lượng ma lực đã tiêm nhiễm vào cơ thể, càng cảm nhận được đau đớn, Winged Light bắt đầu hoảng loạn vùng vẫy, vang lên một tiếng thét chói tai, xé rách mây mù sương gió và cả không khí. Cũng chính âm thanh ấy đã ảnh hưởng đến ánh sáng sinh mệnh còn đang tối tăm giữa ngực Alef bỗng nhiên sáng rực một nửa. Khiến cậu đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mộng tối tâm khổ đau, cơ thể vô lực bất ngờ cử động trở lại, cậu yếu ớt vội vàng gượng dậy, mơ màng không hiểu chuyện gì xảy đến.
Có lẽ khi cậu hồi sinh, mang sinh mệnh không hoàn chỉnh cũng mang nửa ánh sáng của Winged Light trong dáng vẻ anh trai mình.
Hồi lâu cậu mới tỉnh táo nhận ra mình cần phải rời khỏi nơi ngục tối này, tay phải bị gãy không thể cử động như thường mà chỉ buông thõng. Alef nhíu mày, không còn thời gian thương xót bản thân, cậu với lấy bạch dực che đi thân thể tàn tạ, vươn lên bám víu vào vách tường làm điểm tựa mà từ từ bước đi, cố gắng nhấc đôi chân cứng đờ khó vững bước, đùi trắng run rẩy phảng phất dòng nước tinh khiết chảy dài. Từng bước chân nhỏ ngắn đều khiến âm thanh kim loại vang lên khô khốc từ còng xích nặng nề khoá chặt cổ tay gầy.
Thân thể cậu gánh chịu biết bao đau đớn từ giây phút cạnh bên hắn, đã trở nên yếu ớt nhu nhược đến vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro