Chap 19: Ác Mộng Trở Lại [ H ]
Hắn ôm cậu thật chặt, như muốn giam cậu vào sâu thẳm trái tim mình.
Sau cái ôm này, hắn muốn cùng cậu tìm lại thứ cảm giác lạ kỳ, hỗn loạn sướng đau, tanh ngọt mà mê đắm.
Thân thể từ lâu không còn cử động được đặt xuống nền cát nhẹ nhàng, Caleb liếm khoé môi, nhìn thiếu niên nhỏ bé dưới thân, tuy nhiên có điều không khiến hắn hài lòng, gương mặt cậu không đổi thay, vẫn là lạnh nhạt vô cảm, ánh mắt tràn đầy nỗi căm phẫn cừu hận, kiên định đến cố chấp.
Để xem em giữ bộ mặt đó được bao lâu.
Bàn tay thô ráp từ từ luồn qua lớp áo mỏng mà xâm phạm mọi nơi trên cơ thể Alef, như một con rắn độc quấn quanh toàn thân con mồi không để chúng trốn chạy, đợi đến khi con mồi ấy yếu ớt không thể giãy giụa rồi mới ăn tươi nuốt sống chúng.
Cậu không muốn... không muốn bị như vậy, bị hắn cưỡng ép lần nào nữa.
Bàn tay không cử động cố run rẩy vươn lên chầm chậm, vươn thẳng trời cao, hướng về phía bầu trời u ám dày đặc mây mù sương lạnh, những ngón tay nỗ lực thu lại bấu vào lòng bàn tay, tự cào xé da thịt tự đả thương chính mình, cho đến khi lòng bàn tay xuất hiện một hai dòng máu đỏ rực chảy dài xuống cánh tay.
Cậu vẫn còn sức ra chiêu này, vẫn cố gắng lấy đi mạng sống của hắn.
Thế nhưng điều này chẳng khác nào... Đồng quy vu tận.
Hắn chết, cậu cũng không thể tránh khỏi đả thương lớn. Dù cậu vốn là người đã chết được hồi sinh với sinh mệnh không hoàn chỉnh dẫn đến việc cậu không bị ảnh hưởng bởi những cái chết vô vị của con người. Nhưng cậu chưa phải kẻ bất tử, nếu thân xác bị phá huỷ thì linh hồn sẽ tiêu tan, cậu sẽ biến mất hoàn toàn không thứ gì có thể cứu vãn.
"Chỉ cần hắn chết." Dòng suy nghĩ duy nhất hiện rõ trong tâm trí cậu.
Trời cao u ám bỗng chốc xuất hiện một ánh sáng đỏ rực ngày càng thu lại khoảng cách xa xăm, một thứ sắc lạnh lao xuống như một cơn gió thét gào ai oán, tốc độ vượt xa mọi thứ, xé toạc cả không khí và sương trắng, nhắm tới một điểm, nơi chủ nhân đang kêu gọi cùng dòng máu tựa ánh sáng màu đỏ sáng rực thu hút sức mạnh của nó.
Dòng máu vẫn chảy trên bàn tay không ngừng nắm chặt của Alef như truyền huyết khí sang thanh kiếm kia, hấp thụ tất thảy chúng, luồng ma lực bao quanh huyết kiếm dần hoá thành một con rồng màu máu với thân dài to lớn quấn chặt thanh huyết kiếm. Đoá hồng đen nở rộ trên chuôi kiếm bình nhiên toả ra làn khí màu đen của nọc độc, lan truyền theo gió sinh từ lưỡi kiếm màu đỏ, hoà làm một với Huyết Long, càng làm tăng thêm sức mạnh phá huỷ một vùng lớn trên Nghĩa Địa Cốt.
Và nó có tên là Huyết Độc Phong Long.
Trong giây phút ngắn ngủi trước khi thứ kia chạm đất, Alef thẫn thờ không nhận ra tầm nhìn của mình điên đảo chuyển xoay, cơ thể bất ngờ bị một bàn tay rắn chắc ôm lấy kéo đi dễ dàng, cậu không thể vùng vẫy vì cơ thể từ lâu đã không còn cử động bởi cạn kiệt nguyên khí.
Uỳnh!!!
Âm thanh xé toạc màng nhĩ, vụ nổ lớn phá huỷ mọi thứ ở phạm vi rộng, những hòn đá to lớn nằm la liệt tứ phía, cả những con cua nhỏ bé ngâm mình trong hồ hắc thuỷ, khiến sâu thẳm bên dưới sa mạc của Nghĩa Địa Cốt vang lên từng tiếng nứt vỡ. Alef chỉ có thể hướng mắt nhìn về phía trước mịt mù một màu khói sương, cậu chợt lờ mờ nhìn thấy thân ảnh mờ nhạt của Huyết Long bay lên cao, miệng máu gầm lên ai oán, dần dần tan biến trong không trung, để lại cảnh tượng hãi hùng ở phía sau.
Không còn sức mạnh, máu đỏ trên lưỡi kiếm cũng đã cạn kiệt, từ bỏ lời kêu gọi của chủ nhân, huyết kiếm tự chọn lựa trở về dáng hình ban đầu là một con dao nhỏ vẫn cắm sâu trong nền cát gần đổ sụp. Đoá hồng đen từng quấn quanh trên chuôi kiếm cũng biến mất một cách lạ thường.
Thất... Thất bại rồi sao...?
.....Quả nhiên mình không đủ khả năng giết hắn.
Chưa kịp hoàn hồn, cũng chưa từng nghĩ Caleb lại có thể né được đòn công kích với tốc độ cùng sức mạnh quá đỗi ấy, Alef lập tức bị hắn quăng vào vách đá phía bên, tiếng rạn nứt đằng sau vang lên đủ hiểu lực đạo lớn đến mức nào. Cơ thể dù đau đớn nhưng cậu chẳng hề la hét hay rơi lệ, đôi môi nhuốm máu lặng lẽ trào ra vài dòng máu đỏ, chưa dừng lại ở đó, bàn tay hắn tóm lấy cổ cậu mà siết chặt không thương xót, ánh mắt hằn lên tia máu như đang đe doạ sẽ giết nếu cậu chống trả.
"Xem ra lần này em hết trò để chơi rồi nhỉ?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên ngập tràn sát khí trong từng câu từng chữ. Alef điềm nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xanh dương lập tức trừng lên nhìn hắn, ngập tràn căm phẫn, đến cả lời nói cũng không thể giải phóng toàn bộ căm phẫn sâu thẳm trong đôi mắt.
"T-Tên khốn... Giá như ngươi không xuất hiện... thì ta đã có một cuộc sống tốt đẹp bên người thân của mình, ta đã có thể hạnh phúc ở nơi mình thuộc về. Không phải thành ra cái bộ dạng thảm hại này! Tất cả đều tại tên khốn như ngươi... Caleb!"
Thế nhưng nhận lại chỉ là một tiếng hừ đầy ngạo nghễ nơi cửa miệng, hắn chẳng hề để tâm dù cậu có buông lời nguyền rủa sắc lạnh oán hận đến mức nào.
Mùi máu tanh từ vô số vết thương vẫn còn rỉ máu trên cơ thể Caleb lan toả ngập tràn trong không khí, lấn át hương thơm trên người thiếu niên. Hắn lại gần, cắn nhẹ lên xương quai xanh quyến rũ, tiếp đến liếm đi những vệt máu vương vấn trên làn da trắng ngần, răng nanh mê mẩn ngấu nghiến phần thịt mềm.
Hai ngón tay thô cứng luồn qua lớp áo mỏng chạm nhẹ vào bụng nhỏ, dấy lên cảm giác lạ lẫm trên làn da trắng nõn mềm mịn, từ từ lướt lên lồng ngực, áo trắng theo đó mà bị kéo lên. Alef bỗng chốc thất thần nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đôi mắt xanh dương không dao động chất đầy căm phẫn, trái tim lạnh băng chỉ lưu lại oán hận về kẻ trước mặt, cậu gằn giọng:
"Đừng vội vui mừng. Ngươi không sống được bao lâu đâu, Caleb! Khoảng một canh giờ nữa, độc hồng đen sẽ hoàn toàn huỷ hoại trái tim ngươi. Cho đến lúc đó, cơ thể ta có bị ngươi cưỡng đoạt thì có là gì!"
"Em có chắc là như vậy không? Rằng chỉ với đống chất độc đó sẽ giết được ta? Em thật ngây thơ, Alef à."
Caleb lập tức đáp lại giọng nói quá đỗi căm phẫn kia, hai ngón tay vuốt nhẹ trên lồng ngực dần thu về, bất ngờ siết nhẹ vạt áo nhẫn tâm xé rách, đồng tử xanh dương co lại, trước mắt Alef là những mảnh vải rách nát trắng tinh khôi tung bay trong không trung, nhẹ rơi bất định tựa hoa tuyết nơi Thung Lũng.
Hắn sau đó cúi thấp, hướng đến gương mặt cậu, liếm đi những vệt máu khô lưu lại dưới đôi môi mềm mại, chỉ cảm nhận được hương vị ngọt nồng, hắn thích thú cắn mạnh vào môi cậu, càng cảm nhận được máu ngọt rỉ ra từ đôi môi mềm mại ấy càng khiến hắn chìm sâu vào biển mộng cuồng si.
Đặt một nụ hôn đắm say lên đôi môi đỏ máu như khoá chặt cậu bên mình, lưỡi hắn điên đảo làm loạn phía bên trong đôi môi ấy, bàn tay vẫn ghì chặt cổ cậu ép cả người vào vách đá, tay còn lại ngang nhiên xâm phạm ve vuốt cơ thể trắng ngần. Dây dưa hồi lâu cũng dứt, ánh mắt hắn vẫn luôn lạnh băng nhưng sâu thẳm ẩn chứa trong đáy mắt là dục vọng méo mó và khát khao mãnh liệt.
"Alef, ta yêu em, ta muốn em, ta muốn đôi mắt và nụ cười của em, ta muốn thân xác và trái tim em, ta muốn được ở bên em đến giây phút cuối cùng. Chỉ cần chạm vào cơ thể em... Không, chỉ cần là làn da bạch ngọc của em, đã đủ khiến ta phát cuồng hoá điên, em có hiểu không? Ta đã luôn thèm khát em đến nhường nào."
Trước lời nói đắm say điên dại của một kẻ cố chấp theo đuổi thứ gọi là tình yêu mù quáng, như muốn lấp đầy khoảng trống bên trong trái tim lạnh lẽo của cậu. Alef vô cảm hồi đáp một câu, cậu kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt chỉ tồn đọng sự chán ghét, trái tim cậu chẳng hề sợ hãi cũng chẳng hề rung động một giây.
"Ghê tởm. Quá ghê tởm. Thật quá ghê tởm! Ngươi rốt cuộc vẫn chỉ là một kẻ điên vì tình."
Dứt lời, cậu nở nụ cười đầy giễu cợt, quên đi đau đớn nơi cổ bị siết chặt, cậu cười thành tiếng, một tiếng cười trêu ngươi kẻ đối diện, càng khiến khí sắc trên gương mặt hắn tối dần.
Bàn tay ghì chặt cổ Alef bỗng nhiên siết một lực mạnh rồi thô bạo ném cậu ra phía xa, thân thể va đập vào một tảng đá lớn không hề nhẹ, cơ thể cậu khẽ run rẩy, miệng bắt đầu thổ huyết, tay chân dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể nhấc lên.
Hắn bước đến gần, giơ cao một chân, gương mặt lạnh lùng u ám phảng phất vẻ tàn nhẫn, hướng về phía thiếu niên nằm bất động trên nền cát. Ngay tức khắc, tiếng vỡ vụn của xương cốt vang lên từ cánh tay phải của cậu cũng là tay luôn cầm chắc huyết kiếm, đôi mắt mở to trước cảm giác đau đớn quá mức chịu đựng, Alef vẫn không la hét, gương mặt trắng bệch bày ra lạnh nhạt, đôi môi mím chặt cam chịu bị giày vò, đôi mắt rũ xuống che đậy nước mắt chực tuôn rơi.
Bàn chân thêm lực, nghiền nát cả thảy xương cốt lẫn da thịt, hắn tàn nhẫn đạp gãy tay phải của cậu như một cách trừng phạt. Caleb cười lạnh, phá nát không chừa một thứ gì bên trong cánh tay này mới khiến hắn nguôi ngoai cơn giận dữ.
"Có vẻ như ta đã quá nhẹ tay với em rồi."
Một vết tím bầm lớn hiện hữu ở chỗ hắn vừa rời chân, Caleb nắm lấy cổ tay bên trái của cậu, kéo lên trước mặt mình mà hít một hơi, mùi hương ngòn ngọt chỉ có ở cậu hoà lẫn mùi máu tanh càng khiến hắn dấy lên thích thú, càng muốn vấy bẩn, càng muốn độc chiếm, không khoan nhượng đè lên thân thể yếu ớt vô lực. Ngón tay lướt nhẹ eo nhỏ, một tay đẩy ra đôi chân khép lại như đang chắn che vô ích.
Ngay sau đó, Alef chỉ nghe thấy tiếng thắt lưng lẫn vải đen bao bọc phía dưới dần bị xé rách, và hắn ta, cái tên Caleb đó đang mải mê ngắm nhìn nơi tư mật của cậu, đôi mắt sắc đỏ cuồng si ánh lên dục vọng méo mó khiến cậu không khỏi rùng mình, tâm can bắt đầu dội lên cảm giác ghê tởm nhưng không chỉ có vậy.
Cơn ác mộng ấy sẽ lại đến ư...? Mình lại phải trải qua cảm giác đó nữa sao?! Không.... Không thể.... Không.....
Hắn đem hoả dục sớm đã cương cứng vươn thẳng khỏi đũng quần được nới lỏng, nhắm ngay cửa huyệt yếu ớt chưa hề được mở rộng. Cảm nhận được cự vật nóng rực tiến vào bên trong mình, dù chỉ mới một nửa đã khiến Alef hoảng sợ mở to đôi mắt, cắn răng chịu đựng, tự nhủ với mình rằng không được rên la. Caleb không cần ghì chặt cổ tay hay chế ngự cơ thể đối phương như mọi lần vì cậu giờ đây đã không còn có thể cử động, không rõ nguyên nhân nhưng đây là một điều vô cùng dễ dàng đối với hắn.
Lập tức đâm mạnh, cưỡng ép toàn bộ cự vật vào bên trong hậu huyệt chật hẹp, từng đợt đau đớn xé da xé thịt bất ngờ ập tới khiến cậu không thể chịu đựng, không thể la hét, không thể rơi lệ, vết rách cũ từ lần đầu hắn cưỡng ép cậu đã khép lại rất lâu nhưng giờ lại bị thứ to lớn kia xé toạc, gợi lên đau đớn tột cùng ám ảnh tâm trí cậu, từng sợi chỉ đỏ tươi từ nơi giao hợp của cả hai chậm rãi chảy ra, phảng phất một mùi máu trong không khí.
Hắn thích cậu trong giây phút ấy hơn là bây giờ, tại sao cậu lại phải kìm nén cảm xúc lẫn tiếng rên của mình và bày ra cái bộ mặt lạnh nhạt vô cảm như vậy chứ? Hắn muốn cậu trở lại bộ dạng trước đây, hắn muốn thấy cảm xúc sướng đau trên gương mặt cậu, hắn muốn nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt ngào từ đôi môi cậu, hắn muốn chiêm ngưỡng cơ thể run rẩy của cậu khi bị cưỡng ép đến tột cùng.
Gương mặt đẫm lệ và nhuốm đầy sắc màu sợ hãi. Cặp đồng tử xanh dương mở to, đôi môi mềm mại rỉ máu không ngừng rên la, cơ thể xinh đẹp đẫm mình trong sắc dục. Không còn sợ hãi, không chút khổ đau, tất cả sẽ được vun đầy trong khoái lạc.
Hắn thích cậu như vậy hơn.
Hậu huyệt chưa được mở rộng kỹ càng đã phải chật vật đón nhận cự vật quá đỗi to lớn, vách thịt khô khốc co lại ép chặt cự vật cản trở tốc độ xuyên phá đáng sợ nhưng không thể tránh khỏi sự thâm nhập đến tận cùng. Alef bị hắn giày vò bằng từng cú thúc nông sâu vào nơi đau đớn nhạy cảm, càng ngày càng sâu hơn, sâu hơn nữa, thật sâu đạt đến khoái cảm, đến mức bụng nhỏ của cậu hằn lên hình dạng thứ hung khí nóng bỏng, hắn đặt tay lên đó ấn vào cảm nhận rõ hình dáng và sức nóng của cự vật đang giằng xé bên trong huyệt động.
"Haha... Xem này, ta đang ở trong em. Sướng lắm đúng chứ?"
Hắn vừa cất giọng vui thú vừa thúc mạnh từng nhịp, một tay nắm lấy một chân trắng nõn của cậu mà cắn đến bật máu, một tay ghì chặt eo nhỏ đến mức hằn lên từng vệt xanh tím trên nơi đó.
"Ta muốn nghe tiếng em. Rên lên đi, gào khóc đi. Giống như lúc đó... Như vậy chẳng phải cả hai càng sung sướng sao?"
Hắn cười khẩy, rời tay khỏi đùi, vươn tới gương mặt mỹ lệ sắp ngã vào sắc dục, hai ngón tay cậy mở môi đỏ mím chặt, thành công tiến vào, cậu tức giận liền cắn mạnh hai ngón tay đang chơi đùa lưỡi mình, cho dù hai ngón tay chảy máu cũng chẳng khiến hắn bận tâm, bởi vì phía dưới của cậu đã lấp đầy những xúc cảm sung sướng tột độ trong trái tim hắn, chẳng còn thứ nào có thể chen ngang.
Trái với sự sung sướng điên cuồng của hắn, đôi mắt xanh dương vô hồn rưng rưng màn nước, giọt lệ không tự chủ tuôn ra, cơ thể buộc phải thuận theo chuyển động tựa vũ bão của kẻ kia, cậu không muốn tiếp nhận sung sướng quá đỗi ghê tởm kia, gương mặt biến sắc, đôi môi không kìm được mà phát ra vài tiếng rên nhỏ, hai ngón tay chắn bên trong miệng càng khiến âm thanh rên rỉ thêm rõ ràng hơn, truyền đến tai hắn mà kích thích thú tính trong tâm.
"Rên tiếp nào, rên to lên đi. Thế mới đúng là em trong lúc đó."
Hắn thì thầm, nở nụ cười vui sướng bên tai cậu. Alef nức nở khóc thành tiếng, cậu gào lên đau đớn, chỉ muốn đạp hắn ra khỏi thân mình, nước mắt chẳng ngừng chảy ướt đôi má, Caleb nhanh chóng liếm đi những giọt nước mắt ấy, không hề thấy mặn mà chỉ thấy ngọt trên từng giọt lệ trên gò má, trên hai hàng mi.
Cơ thể không chịu được kích thích mà bị đẩy lên cao trào, giật lên khe khẽ, đau xót bắn ra, cậu sau đó liền uất ức không ngờ cơ thể mình lại đang sung sướng trước sự độc chiếm quá đỗi dơ bẩn của kẻ cậu căm hận đến tột cùng, buông lời nguyền rủa cũng không thể, đôi môi chẳng ngừng mấp máy chỉ có thể vang lên những tiếng rên nhỏ bé ngắt quãng.
Mơ màng tỉnh khỏi cơn sóng tình lấp đầy khoái cảm xa lạ, bụng nhỏ liên tục dội lên đau đớn mãnh liệt, bên trong không chỉ chất đầy nỗi đau mà còn nóng bừng như thiêu như đốt. Chuyển động của Caleb cũng nhanh dần, như thể hắn cũng sắp chạm đến đỉnh điểm của đê mê, vội vàng nhắm vào chỗ nhạy cảm ấy mà điên cuồng đẩy đưa, thanh âm tình sắc ngọt ngào và mị hoặc rõ rệt vang lên chẳng ngừng. Cứ như vậy, hai thân thể dán chặt lấy nhau như muốn hoà làm một, điên cuồng ma sát trong cơn dục vọng méo mó, cảm xúc bị che mờ bởi dục vọng, trái tim của hai người vốn dĩ ngang trái, bên yêu bên hận, vĩnh viễn huỷ hoại lẫn nhau không thể hoà hợp.
Caleb vươn tay siết lấy mái tóc rối bời của thiếu niên mà thúc mạnh một hai cái thật sâu, cuối cùng phóng thích toàn bộ tinh dịch nóng rực lẫn dục vọng đắm cuồng vào bên trong hậu huyệt, Alef không kìm được mà thét lên, không rõ sướng đau, cơ thể và hai chân giật nảy không kiểm soát, phải qua một hồi cậu mới có thể dừng lại hành động đáng xấu hổ của mình. Tưởng chừng như đây là điểm dừng, thì cậu lại cảm nhận được hơi nóng từ cự vật rỉ nước đặt trước miệng huyệt vẫn còn trào ra thứ chất lỏng màu trắng.
"Chưa đủ... Chưa đủ."
Chưa đủ ư? Hắn muốn nữa sao? Hắn muốn mình, muốn có được tất thảy, kể cả thù hận chôn giấu trong trái tim này.
Alef vô hồn chẳng nói một lời từ đầu đến cuối, có lẽ vì tuyệt vọng đến mức không còn muốn cất lên giọng nói dịu nhẹ vốn có của mình, chỉ có thể giương đôi mắt đẫm lệ nhìn kẻ tàn bạo đó đang từng chút từng chút huỷ hoại cậu.
Giây phút hắn điên cuồng tiến vào, huỷ hoại cậu lần nữa, một giọt lệ trong veo lạnh lẽo tựa hạt mưa thầm rơi khỏi khoé mi đẫm ướt.
. . .
Khoảng thời gian dài vẫn lặng lẽ trôi đi, triền miên không có điểm dừng.
Đôi mắt xanh dương đẹp đẽ ấy giờ không còn nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào nữa, hoặc có thể chủ nhân của nó không muốn phải nhìn thấy thứ gì ngoài bóng đêm vô tận.
Alef không mở mắt, tâm trí chẳng rời mơ hồ, bỏ mặc cơ thể nhơ nhuốc tựa đoá hoa nhuốm đầy bùn đất nằm bất động trên nền cát vàng sắc, bên dưới vẫn còn rỉ ra thứ dịch thể trắng ngà, một mớ hỗn độn quá đỗi kinh tởm. Từ lâu cậu không còn cảm thấy đau đớn khi bị hắn hành hạ, cũng chẳng còn nhớ được khoảnh khắc cơ thể mình bị đẩy lên cao trào trước cơn điên cuồng của hắn, tâm trí cậu giờ đây không khác gì một khoảng không trắng xoá, thế nhưng thứ len lỏi bên trong trái tim lạnh lẽo này chỉ tồn tại một oán niệm duy nhất.
Là hận. Cậu hận hắn. Vĩnh viễn căm hận đến tận cùng.
"Hừm, em vẫn chưa tỉnh sao?"
Giọng nói trầm có phần lạnh lùng vang lên từng hồi bên tai thiếu niên. Alef không phản ứng, thân thể giờ đây chẳng khác nào một con búp bê rách nát nhưng lại khiến thú tính của kẻ tàn bạo dâng trào, nơi cổ trắng đầy ắp vết cắn xanh tím, cậu cảm nhận được có một hơi thở lạnh lẽo phả nhẹ vào làn da.
Trên thân thể trắng ngần không mảnh vải bỗng có một thứ mềm mại khẽ chạm làn da sưng đỏ của cậu, che đi cơ thể tràn đầy thương tích. Là bạch dực của cậu, nó vốn dĩ đã lưu lạc từ thời khắc cậu rơi khỏi toà tháp đá và chết một cách đau đớn vô vị nhất. Trong khoảng thời gian ấy, hắn ta vẫn còn giữ nó bên mình như một vật kỷ niệm quý giá, điều đó càng khiến cậu cảm thấy ghê tởm đến tột cùng.
Cổ chân bị bàn tay to lớn siết lấy mà kéo đi, cả người bất động nằm yên theo đó di chuyển chậm chạp trên nền cát. Hắn không còn bế cậu hay vác cậu lên vai như lúc đó, trái lại hắn thích làm theo cách này hơn, giống hệt con nai nhỏ cố gắng chống trả móng vuốt sắc lạnh vung xuống của con sói hung tàn để rồi bị bắt lại và cuối cùng phải chết dần trong đau đớn.
Từng bước từng bước, cơ thể càng hiện rõ vô số vết trầy khi va vào những hòn đá nhỏ chắn ngang nền cát cũng chẳng khiến ánh nhìn thương xót trở lại, Alef vô lực để hắn làm chủ cơ thể mình, làm theo những ý nghĩ xấu xa dơ bẩn bởi dục vọng méo mó, như một xiềng xích không thể tháo gỡ. Trong không trung văng vẳng tiếng cười man rợ cùng giọng nói tràn đầy vui sướng.
"Cùng trở về nơi đó nào, Alef."
Nơi đó không phải thiên đường của ánh sáng và hạnh phúc mà là địa ngục của bóng tối và bất hạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro