Chapter 12: Cho đi quan tâm hay Được quan tâm thì thích hơn?
Tú vẫn nhắm nghiền mắt. Tú muốn diện mạo của mình thay đổi, và khi mở mắt ra, Tú muốn thấy một con người khác- gạt bỏ mọi suy nghĩ rắc rối trước đó.
Tú có thể cảm nhận được bàn tay Chi nhẹ lướt và khéo léo với từng đường cắt, từng lọn tóc rơi xuống như Tú được buông đi một chút ưu tư, nhưng mỗi lần cây kéo của Chi cắt đứt một lọn tóc, Tú thấy như bị cứa vào da thịt mình vậy. Mái tóc đã gắn với Tú rất nhiều năm, cũng là những suy nghĩ cố hữu đã đeo bám lấy Tú bấy lâu nay.
Tú hít thở nhẹ không khỏi hồi hộp với thắc mắc không biết diện mạo mới sẽ ra sao. Tú đã nghĩ rất nhiều lần đến chuyện cắt tóc nhưng cứ lần lữa mãi, phần vì ngại, phần vì lười, cũng phần khác vì sợ thay đổi. Tú sợ sự thay đổi của mình Tú không kịp thích nghi, hay đúng hơn là sợ bị người khác chối bỏ.
Cũng có lần Tú đã ra hiệu cắt tóc và bày tỏ ý muốn cắt đi mái tóc, nhưng như những tư vấn của những người thợ, Tú không thích vì nhiều kiểu quá nữ tính mà Tú nghĩ mình sẽ không thoải mái, nên Tú chỉ tỉa đuổi đuôi tóc cho bớt rậm rạp.
"Xong rồi đó Tú."
Tú nghe thấy giọng Chi khá hài lòng và phấn khích, Tú cảm nhận là Chi đã bỏ chiếc khăn quấn sát cổ Tú sang hai vai Tú và rũ bớt mớ tóc xuống sàn. Tú hồi hộp đến nỗi không dám mở mắt ra ngay, vì Tú có thể cảm nhận được phía gáy mình lượng tóc đã thưa đi khá nhiều, đúng là chạm đến vai như Tú yêu cầu.
"Tú mở mắt ra xem tác phẩm của em đi." Tú thấy giọng Chi thì thầm đầy phấn khích bên tai Tú. Tú có cảm giác hình như là có gì đó hơi nguy hiểm trong giọng nói có phần quá hào hứng của Chi. Và Tú cảm thấy hai bàn tay Chi đưa lên che hai mắt Tú lại.
"Chuẩn bị nha! Em đếm tới 3 thì em bỏ tay ra nhé!" Chi reo lên.
"1." Tú hít một hơi sâu.
"2." Hơi thở của Tú vẫn nén lại một giây.
"3! Tada!"
Chi buông hai bàn tay và Tú mở mắt. Tú thấy Chi và chính Tú đang rạng rỡ nhìn vào hình ảnh của Tú trong gương.
Mái tóc dài qua thắt lưng giờ đã ngắn đi còn một phần ba, cắt ngắn phía gáy và được tỉa đuổi, phần mái đã được lấy nhiều hơn và vuốt ngược ra sau. Không quá nữ tính nhưng rất cá tính. Tú thấy miệng mình trong gương đang dần giãn ra một nụ cười cực kì hài lòng.
"Vì Tú chưa cắt tóc ngắn bao giờ nên em không cắt quá ngắn, em thấy với gương mặt và cá tính của Tú thì em nghĩ có thể cắt ngắn hơn cơ. Cứ cắt ngắn dần nếu Tú muốn nhé." Chi giải thích về kiểu tóc Chi quyết định cắt cho Tú.
Tú quay qua bên này rồi bên kia, tò mò phía sau như thế nào, như hiểu ý nghĩ của Tú nên Chi giơ ngay một chiếc gương nhỏ chiếu phía sau cho Tú. Chi hồi hộp:
"Thế nào? Hài lòng không?"
Tú giơ tay lên vuốt vuốt tóc và cảm thấy hơi hẫng khi mái tóc đã ngắn hơn trước rất nhiều rồi. Nhìn Tú đúng là lạ thật. Tú toe toét nhìn Chi:
"Quá tuyệt! Tú thích!"
Tú hào hứng đứng lên giơ điện thoại ra chụp một tấm ảnh, Chi đứng né sang một bên để tránh lọt vào hình. Tú đứng so vai một chút là phía ngực đã như biến mất, Tú nhìn vào gương và dâng lên một cảm giác khó tả.
"Tuyệt lắm Chi ạ! Kiểu tóc này Tú thích từ lâu rồi nhưng chưa ai cắt khiến Tú thấy vừa lòng cả."
Tú quay qua nhìn Chi đầy cảm kích.
"May quá Tú thích là được rồi." Chi thở phào nhẹ nhõm khoanh hai tay lại trước ngực đầy tự hào.
"Giờ Tú đi tắm đi cho hết chút tóc còn vương lại trên cổ nhé. Em đi nấu cơm đây."
Chi thu dọn kéo và đồ, dợm bước đi thì Tú kéo khuỷu tay Chi lại:
"Hôm nay Chi khỏi nấu. Đi ăn ngoài. Tú chiêu đãi để cảm ơn em." Tú nhe răng cười toe khiến ánh mắt Chi sững lại một giây, nhanh chóng lấy lại nét mặt tưng tưng như mọi lần, thêm một cái nhướn mày mà Chi vừa coppy từ Tú mấy ngày nay đầy hóm hỉnh:
"Duyệt luôn."
Tú vui vẻ đi vào phòng ngủ tiến đến chiếc tủ quần áo của mình để lấy đồ đi tắm, Tú thấy mái tóc mới khiến Tú như biến thành một người khác vậy. Cảm giác sự thay đổi đầu tiên đã đến. Tú huýt sáo nho nhỏ theo một bài hát nào đó ngẫu nhiên.
Vào tới nhà tắm, Tú vẫn còn ngắm mình trong gương và thử vuốt ngược mái lên, rồi túm hết tóc mà búi lên, thử nghiệm các kiểu với mái tóc mới. Trong đầu Tú đã nghĩ ra phối hợp quần áo như thế nào để hợp với mái tóc mới này. Tú nghĩ ra còn mai là ngày nghỉ, sẽ đi mua quần áo mới luôn. Nghĩ tới đó, Tú thấy rất phấn khích. Như thể kiểu tóc này mới gần gũi hơn với cá tính bấy lâu của Tú vậy, rất thoải mái.
Khi Tú hỏi Chi muốn ăn món gì thì Chi bảo:
"Tú dẫn em đi đâu thì em ăn ở đó. Tú mời mà. Bao giờ em mời thì em sẽ dẫn Tú đi ăn món em thích."
"Vậy lỡ mà Tú mời phải món em không thích thì biết làm sao?" Tú thắc mắc hỏi ngược lại.
"Em bình thường ăn gì cũng được, nếu vậy coi như là em thử một lần tập ăn món mình không thích xem sao." Vậy Chi là người dễ tính hay là do Chi muốn thử thách bản thân từ những điều nhỏ nhất nhỉ? Càng ngày Tú càng thấy Chi có quá nhiều điều Tú muốn học hỏi.
Hình như niềm vui của Tú lây sang Chi nên cả bữa tối ăn vịt quay, trông Chi ăn rất ngon miệng, dù Chi nói là trước đây Chi hay đi ăn các món về gà, còn vịt thì Chi ít khi ăn.
"Vậy ăn có được không?" Tú hỏi khi Tú xé phần da bỏ lên đĩa cho Chi, có vẻ Chi thích ăn da hơn.
Chi giơ ngón tay cái thay câu trả lời vì còn đang bận ăn, mắt Chi to tròn khiến Tú phì cười. "Ham ăn quá."
Ăn xong bữa tối, cả hai vui vẻ vi vu trên chiếc xe máy để về phòng trọ của Tú. Lúc này đi trên con đường gió thổi mát mẻ, Tú mới thắc mắc:
"Chi này, tuần rồi em làm công việc gì vậy? Mà em cắt tóc rất được đó."
Chi không nghe thấy Tú nói gì vì gió thổi làm tiếng Tú bay mất Chi nghe câu được câu không, Chi liền ngồi dịch sát hơn mà ghé đầu sát tai Tú hỏi:
"Tú nói gì cơ? Em không nghe rõ."
Tú hơi ngoái đầu lại để nhắc lại câu vừa nói, bất ngờ bắt gặp gương mặt Chi sát bên khiến Tú có chút bối rối:
"À Tú hỏi là em đang làm công việc gì vậy?"
Tú thấy Chi mỉm cười:
"Cũng có chút liên quan đến thời trang giống Tú đấy."
Chi chỉ nói vậy mà không nói hơn khiến Tú rất tò mò, có vẻ Chi không muốn nói nữa nên Tú lại ngừng thắc mắc ở đây.
"Thảo nào mà em cắt tóc cho Tú khéo vậy."
Tú liếc qua gương xe thấy Chi cười toe tự hào:
"Tú thích là được rồi, từ sau muốn cắt nữa cứ bảo em."
"Tú biết trả công như nào giờ?"
"Thì cứ trả công bằng đồ ăn là được rồi. Em thích ăn." Mỗi lần nói Chi đều ghé sát tai Tú để đảm bảo Tú nghe thấy.
Chi bám tay vào hai bên eo chiếc áo của Tú khi xe vừa đi chầm chậm đứng trước một vạch đèn đỏ để giữ thăng bằng.
Ngày hôm sau, dưới sự tư vấn của Chi thì Tú đã mua được một số đồ khá ưng ý. Tú thấy hài lòng với sự thay đổi của mình.
Mỗi khi đi làm về tới phòng trọ, thực sự Tú còn rất nhiều điều muốn biết về Chi, nhưng toàn về lúc muộn với thấy Chi có vẻ mệt nên Tú thường bảo Chi đi tắm rồi ngủ trước.
Phòng ngủ của Tú giờ chia thành hai, chiếc giường trước đây là của Tú thì Tú nói để Chi nằm. Chiếc giường của Tú hay ở chỗ là ngay phía dưới gầm giường như một ngăn kéo tủ kéo ra là sẽ có một chiếc giường thứ hai so le lộ ra thấp hơn khoảng 20 phân. Vậy nên Chi nằm giường trên, còn Tú nằm giường dưới. Dù cùng là con gái nhưng ai cũng cần có sự riêng tư nên Tú lấy một chiếc rèm màu xanh để ngăn giữa Chi và Tú. Khi nào đi ngủ sẽ kéo rèm ra, Chi nằm trong, còn Tú nằm phía ngoài hơi thấp hơn chút xíu.
Tú thắc mắc tại sao Chi lại có thể ở một nơi khá là ít không gian riêng như căn phòng trọ của Tú, vì như thỏa thuận ban đầu thì Chi nói Chi sẽ chỉ ở một tháng đầu thôi, sau khi đã làm quen một chút với Sài Gòn thì Chi sẽ kiếm chỗ trọ mới. Nhưng đã hai tháng trôi qua rồi, Tú thấy Chi vẫn không nói gì tới việc xem xét tới chuyện chuyển phòng. Tú cũng ngại không muốn đề cập đến.
Hai ngày nay đột nhiên Tú thấy Chi có chút thay đổi, hay cáu gắt hơn và có vẻ không tưng tửng như mọi lần. Ví như việc Tú đang nằm nghịch điện thoại ở ghế sofa phía ngoài mà Chi thấy chiếc áo Tú đi về còn vắt ở thành ghế thì Chi sẽ lập tức nhắc nhở- bình thường những việc như vậy Chi sẽ cho qua.
Tú thắc mắc không biết có phải công việc của Chi có gặp vấn đề gì không.
Tới đêm, Tú đang nằm ngủ bỗng nghe thấy tiếng khóc bị nén lại. Tú rất thính ngủ, Tú cảm thấy Chi đang lăn trở người khá nhiều phía bên giường trên như thể đang rất khó chịu. Đây là lần thứ hai Tú thấy Chi khóc.
Lần trước là khoảng 6 tuần trước, cũng đêm tối và Tú nghĩ là do Chi nhớ nhà nên Tú không dám hỏi thăm, lúc đó chưa có rèm che. Chính sau hôm đó Tú nghĩ đến việc mua một tấm rèm ngăn giữa hai chiếc giường.
Lần này, Tú không tảng lờ được nữa. Mắt Tú mở thao láo nhìn lên trần nhà. Chút ánh sáng từ chiếc đèn ngủ chỉ đủ để Tú nhận diện được là chiếc bóng của Chi hất trên chiếc rèm đang lăn qua lăn lại trên giường. Tiếng khóc thút thít của Chi khiến Tú không thể để im được nữa. Tú lên tiếng:
"Chi. Em sao thế?"
Chi với tay kéo rèm ra bớt, cố gắng nói:
"Giúp em với..."
Tú ngồi phắt dậy khi thấy gương mặt Chi đang tỏ rõ sự khó chịu và đau đớn, Chi ôm bụng mà nín khóc.
"Em sao thế?"
"Em quên không mua thuốc giảm đau... Em bị... đến ngày..."
Lời nói của Chi đứt quãng do bị cơn đau làm gián đoạn. Nhìn Chi vậy Tú thương quá. Tú hiểu cái cảm giác mỗi tháng sẽ như thế nào khi đến những ngày này, vậy mà Tú thấy Tú vô tâm không nhận ra. Không ngờ Chi lại đau bụng dữ như vậy.
Nhìn gương mặt Chi lấm tấm mồ hôi trên vầng trán, rất mệt mỏi, lăn qua lăn lại tìm tư thế cho thoải mái hơn, Tú vội đứng lên vuốt bớt mấy sợi tóc vương trên mặt Chi cho gọn lại.
"Hít thở sâu nào, chịu khó chút, Tú đi mua thuốc."
"Bây giờ... có hiệu thuốc nào mở không... nửa đêm rồi...". Chi chợt nhớ ra. "Trong vali màu trắng của em có cái túi sưởi, Tú lấy giúp em với..."
Tú hiểu ý Chi rồi, Tú bật đèn lên lục tìm một hồi thấy ngay chiếc túi sưởi nhỏ, cắm vội dây điện vào, Tú đi lấy một cốc sữa pha bằng nước ấm mang đến cho Chi:
"Em uống chút sữa ấm đi, đỡ hơn đó."
Chi ngoan ngoãn uống hết, nhưng vẫn thấy khó chịu. Lúc này Tú nghĩ túi sưởi cũng ấm lên rồi, bèn chạy lại rút phích cắm ra, mang đến giường cho Chi:
"Đây, em đặt lên bụng đi."
Tú vỗ vai Chi nhè nhẹ rồi bảo:
"Để Tú đi mua thuốc. Em chịu khó chút nha."
Để Chi ở lại một mình Tú không yên tâm, nhưng Tú nghĩ là nếu không uống thuốc thì có lẽ sẽ rất khó chịu, mặc nguyên cái quần đùi, áo phông Tú chạy bộ ra mấy hiệu thuốc gần đó. Nửa đêm người ta đóng cửa rồi, Tú đành mặt dày gọi cửa vậy, tình thế khẩn cấp, Tú cũng chẳng quan tâm chuyện này có thể gây mất trật tự xung quanh. Hơn nữa, Tú nghĩ người ta bán thuốc cứu người, chắc cũng không câu nệ chuyện đêm hôm.
Gọi cửa một hồi may quá người ta cũng ra, Tú xin lỗi rồi giải thích chuyện này. Cô bán thuốc có vẻ còn ngái ngủ nhìn Tú tò mò, nhưng vẫn đưa Tú thuốc.
"Đau bụng đến tháng mà như cấp cứu ấy. Em nhiệt tình với bạn quá." Cô bán thuốc tặng Tú một câu trước khi đóng cửa lại.
Cái mỉm cười của cô ấy khiến Tú thấy chột dạ .Nhưng kệ, Tú chạy về phòng đến cửa phòng mới phát hiện ra là Tú chạy chân đất ra ngoài một quãng xa. Tú mới nhớ đến nụ cười của cô bán thuốc.
Vào phòng mồ hôi lấm tấm trên mặt, Tú thấy Chi vẫn có vẻ rất đau, nước mắt còn trên má Chi.
"Em uống đi." Tú đưa cốc nước cho Chi rồi đỡ Chi dậy, lau bớt nước mắt còn tèm lem trên mặt Chi.
Uống xong, biết Chi vẫn sẽ khó chịu nên Tú ngồi cạnh xoa nhẹ nhẹ lưng Chi, thấy Chi có vẻ dễ chịu hơn chút. Thế nào mà Tú nằm ngủ thiếp đi luôn.
Sáng hôm sau lúc tỉnh ngủ, Tú thấy Tú nằm thẳng cẳng trên giường Chi. Còn Chi đã đi đâu mất.
Tú còn ngái ngủ, ngồi dậy ngáp một cái, vuốt vuốt mớ tóc ngắn cho đỡ rối rồi đi lững thững ra phòng bếp.
Tú thấy Chi đang lúi húi nấu ăn.
"A. Tú dậy rồi à." Chi mỉm cười chào Tú, má có chút ửng hồng. "Hôm qua ngại quá, nửa đêm làm phiền Tú."
Giọng Chi có chút ngại ngùng. Tú che miệng ngáp nhỏ:
"Không sao đâu, cùng là con gái nên Tú hiểu mà. Vậy mà cứ tưởng mấy ngày nay có khó chịu gì về công việc."
Chi xua tay: "Không đâu, cứ đến những ngày này là em lại trái tính, đau nhiều lắm."
"Ừm, lần sau có như vậy cũng đừng có cắn răng chịu một mình nha. Cứ nói giúp được thì Tú sẽ làm." Tú đón lấy bát mì từ tay Chi.
"Cảm ơn Tú lần nữa nhé." Chi bưng bát mì còn lại ngồi đối diện Tú, cầm đũa lên tay.
"Ăn sáng thôi. Em đỡ đau rồi hả?" Tú nhướn mắt vào bát mì của Chi ý mời Chi ăn trước.
"Dạ." Chi cười tươi để đáp lại câu hỏi của Tú.
Có những chuyện cứ nhỏ nhặt vậy thôi nhưng khiến Tú thấy vui, nghĩ đến việc nếu Chi mà có dọn đi thì chắc Tú sẽ buồn lắm. Tú nhìn Chi ăn mì ngon lành là lại thấy bát mì trước mặt thật ngon quá đỗi.
****
Cứ như vậy đến tháng sau đó- Tháng Ba là đến sinh nhật Tú rồi. Tú cũng không định tổ chức sinh nhật. Mà ngày này thì Tú quyết định sẽ về phòng ăn trưa cùng với Chi, Tú cũng đã xin phép nghỉ buổi chiều để dành thời gian riêng cho bản thân. Dĩ nhiên Chi không biết hôm nay là sinh nhật Tú rồi, Tú cũng không mong chờ điều gì.
Thế nhưng, Tú vừa đi làm về đến cửa phòng thì đã thấy một người đứng đó cùng với một chiếc hộp lớn trên tay.
Là Nhi. Tú ngạc nhiên nhưng hết sức vui mừng.
"Nhi à?"
"Chúc Tú sinh nhật vui vẻ!" Nhi mỉm cười giơ giơ cái hộp bánh sinh nhật lên trước mặt Tú.
"Nhi vào nhà đi." Tú nhìn thì chưa thấy Chi về, Tú đã nhắn tin bảo sẽ mua đồ ăn về chiêu đãi Chi bữa trưa nên nhất định Chi phải về đó - món vịt quay- Chi đã rất hào hứng nói là nhất định 30 phút đến 1 tiếng sau sẽ về.
Tú mở cửa phòng mời Nhi vào.
Nhi vào phòng, đặt chiếc bánh lên mặt chiếc bàn nhỏ giữa phòng khách. Nhi quay lại nhìn Tú:
"Lâu lâu không gặp Tú trông Tú khác quá."
Tú bẽn lẽn cười:
"Chắc Nhi nhìn thấy ảnh Tú post lúc mới cắt tóc lên facebook lâu rồi mà, làm gì mà khác đâu."
"Trông đẹp lắm đó." Nhi khen thực lòng mỉm cười nhìn Tú.
Tú cố giấu đi nụ cười đang ngoác gần đến mang tai của mình, nên lẩn vào trong phòng ngủ cất đồ, để mặc Nhi bên ngoài thích làm gì thì làm. Tú thay đồ ở nhà : chiếc áo phông hôm đi mua với Chi và chiếc quần đùi màu đen khỏe khoắn, Tú liếc mình trong gương rồi vuốt vuốt cho chỉn chu, hất ngược mái tóc ra phía sau, rồi tự mỉm cười với mình như một sự tự động viên.
Lúc Tú bước ra thì đã thấy Nhi thắp nến sẵn: số 22 đang cháy sáng trên chiếc bánh kem. Nhi cầm trên tay bưng lên trước mặt nhìn Tú, khe khẽ hát:
"Happy birthday to you, Happy birthday to you... Chúc Tú sinh nhật 22 vui vẻ nhé."
Lần đầu tiên, Tú được Nhi tổ chức sinh nhật cho như vậy. Lần đầu tiên, Nhi chủ động mang bánh đến mừng sinh nhật Tú. Dĩ nhiên, Tú không hề mong đợi có được điều này. Tú thấy vui không nói nên lời.
"Ước đi Tú." Nhi vui vẻ nói.
Tú nhìn vào đôi mắt hào hứng của Nhi, Tú thấy rất vui. Tú nhắm mắt lại. Điều ước của mọi năm, Tú ước một mình, năm nay Tú có Nhi ở đây, sẽ vẫn là điều ước đó thôi. Tú mở mắt ra thổi tắt nến, rồi tự vỗ tay nho nhỏ, vì Nhi đang bưng chiếc bánh nên Tú đưa tay ra đón lấy cầm hộ Nhi.
Nhi vỗ tay nhè nhẹ rồi nói: "Sinh nhật vui vẻ nha."
Tú mang chiếc bánh quay trở lại chiếc ghế sofa rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh đó.
"Tú cắt bánh đi." Nhi giục Tú khi thấy Tú còn chần chờ, lóng ngóng không biết nên làm gì tiếp theo.
Tú cầm con dao nhựa trong suốt mà cắt nhát đầu tiên rồi chia nhỏ ra hai chiếc đĩa. Nhi cầm miếng bánh của mình lên, lúc này cả hai đang cùng ngồi gần như đối diện nhau trên ghế sofa vì cả hai cùng xoay người về phía người kia. Nhi vui vẻ xúc một miếng bánh kem nhỏ rồi giơ lên trước mặt Tú. Tú ngạc nhiên.
Nhi hối: "Há miệng ra nào."
Vô thức Tú há miệng ra rồi ăn miếng bánh kem Nhi giơ ra trước mặt Tú. Tú cười toe lâng lâng trong lồng ngực. Tú đang mơ phải không? Cô bạn thân mang bánh kem tới tận nhà và còn đút kem cho Tú ăn.
Tú cũng xúc một thìa đưa ra trước miệng Nhi:
"Nhi ăn đi."
Cứ như thế cả hai cùng nghịch ngợm mà đã ăn hết gần hai miếng bánh kem Tú vừa cắt. Bỗng có tiếng chân người lên cầu thang khiến Tú khựng lại. Nhi tiếp tục cắt bánh và đưa lên miệng Tú, đúng lúc Tú hé miệng ra thì Chi bước vào.
"Chào Tú." Tiếng Chi vừa bước vào vừa nói.
"Chào chị." Chi nhìn Nhi mỉm cười.
Tú vội ăn hết miếng bánh trong miệng để rời môi khỏi chiếc thìa trên tay Nhi và quay lại nhìn Chi.
"Chi à, đây là Nhi- bạn thân của Tú. Còn đây là Chi- bạn cùng thuê trọ với Tú." Tú thấy không hiểu sao lại hơi vội vàng giới thiệu như vậy.
"Hai chị cứ ăn với nhau đi, em vào thay đồ rồi ra." Ánh mắt Chi liếc thấy chiếc bánh kem trên bàn như nhận ra điều gì, Chi mỉm cười với gương mặt rất thoải mái rồi đi vào phòng ngủ.
Nhi nhìn Tú tò mò, Tú đoán là Nhi thắc mắc về sự xuất hiện của Chi. Nhưng Tú chỉ cười, trong lòng Tú thấy hơi áy náy vì đã không nói cho Chi biết trước về sự có mặt của Nhi- nhỡ đâu Chi thấy ngại.
Tú thấy điện thoại của Nhi reng lên. Nhi bắt máy, rồi Nhi quay qua Tú hỏi:
"Tú này, Nghĩa muốn đến mừng sinh nhật Tú có được không? Dù sao cũng là chỗ quen thân mà."
Tú có thể nói là Tú không muốn không? Nhưng nhìn gương mặt Nhi như vậy, Tú không đành. Tú chỉ gật đầu, hơi hơi mỉm cười nói thêm:
"Ừm, nếu cậu ấy muốn."
Tú không phải chờ lâu, Nghĩa đã đến bấm chuông ngay sau đó một vài phút. Tú nghĩ là Nghĩa đã biết chỗ Nhi đến trước đó rồi chứ không phải hỏi Nhi là có đến được không nữa, Tú đoán Nghĩa đến là để đón Nhi chứ không phải mục đích chính là mừng sinh nhật Tú. Tú cũng không câu nệ gì, chỉ là Nghĩa vẫn tặng quà Tú và ngồi ở chiếc ghế tựa cạnh đó mà nói chuyện với Nhi sau khi nói một vài câu chúc mừng tới Tú.
Tú cũng không đòi hỏi gì hơn, vì vốn đã không định tổ chức sinh nhật hay mời ai cả, ai muốn và có lòng thì Tú nhận thôi. Nhưng Tú tự nhiên thấy khó chịu trong lòng, từ lúc Nghĩa xuất hiện thì đa phần hai người họ nói chuyện với nhau. Mãi vẫn không thấy Chi xuất hiện lại, lúc nãy Chi có đi ra một lát lúc có mặt Nghĩa rồi lại lượn vào phòng ngủ.
Tú đằng hắng gọi:
"Chi ơi. Ra ăn bánh nè."
"Vâng, em ra đây." Chi quay ra, Tú thấy ngạc nhiên vì lúc nãy Chi đã thay đồ rồi, nhưng hình như Chi lại vừa thay một bộ đồ khác- một chiếc quần đen sọc trắng thể thao và ... một chiếc áo nửa thân khá rộng rãi sát nách, để lộ ra phần eo nhỏ nhắn. Tú nhìn còn thấy.... quợn quợn. Nhưng Chi có vẻ rất thoải mái với bản thân, trên tay còn bưng theo một đĩa hoa quả. Chi bước qua trước mặt Tú mà ngồi vào giữa Tú và Nhi một cách rất tự nhiên. Chi mỉm cười mời mọi người:
"Cả nhà cùng ăn hoa quả nha."
Chi cầm dao tiện tay gọt tiếp mấy quả lê. Thấy Tú đang cầm trên tay miếng bánh kem, Chi nhướn mày nhìn Tú vui vẻ nói:
"Tay em đang bận, Tú cho em miếng bánh kem đi."
Tú thấy vậy thì xắt một miếng bánh kem đưa ra trước miệng Chi, Chi vui vẻ há miệng ăn ngon lành. Ăn được một miếng bánh Tú vừa đút cho Chi, Chi cười toe và mắt nhắm nghiền như thể đó là miếng bánh ngon nhất trên đời.
"Ăn nữa nhé." Tú thấy có vẻ Chi còn muốn ăn nữa nên nhiệt tình nói. Chi gật gật đầu, rồi hơi hé miệng ra chờ Tú. Tú nhanh chóng xắt một miếng bánh khác đưa ra Chi đón ngay lấy.
Môi Chi dính một chút bánh kem trong khi Chi đang ăn ngon lành. Tú chỉ chỉ phía mép Chi, Chi có vẻ không hiểu, đưa lưỡi ra liếm môi nhưng vẫn không hết. Tú đành giơ tay lên chạm vào cằm Chi mà lấy ngón cái gạt đi chút kem ở khóe môi đó. Chi lẩm bẩm:
"Tú đút cho em cẩn thận chút chứ sao để lem ra như vậy là không khéo chút nào."
Tú cười cười. Chợt quay qua thấy Nghĩa và Nhi đang ngừng nói chuyện mà nhìn chăm chăm. Ánh mắt Tú chạm ánh mắt cả hai thì lúc này Nghĩa mới nói:
"Bây giờ mình và Nhi có chút chuyện, đến chúc mừng sinh nhật Tú được một lát lại phải đi rồi."
Nhi có vẻ cảm giác có lỗi nhìn Tú:
"Xin lỗi Tú nha."
"Không sao đâu." Tú nói như một cái máy. "Hai bạn đến là mình vui rồi, cũng không định tổ chức gì rình rang mà. "
Sau khi chào Chi và Tú, Chi chỉ đơn giản mỉm cười vẫy vẫy tay chào Nhi và Nghĩa, chỉ có Tú là đứng lên tiễn Nhi ra cửa. Tú giữ nét cười trên mặt chào Nhi và Nghĩa cho đến khi cả hai đi khuất thì Tú mới đóng cửa lại, quay mặt vào nét cười trên môi Tú đã héo khô.
Tú buông người xuống ghế sofa mà khẽ thở một hơi dài, Tú giơ tay định lấy một miếng xoài trên đĩa thì Chi đã nhanh tay hơn cầm lấy cả chiếc đĩa mà giơ lên cao. Tú ngạc nhiên nhìn Chi.
Chi thản nhiên ngồi cho hai chân lên ghế, tựa lưng thoải mái vào thành ghế, chiếm hữu luôn cả đĩa trái cây mà dửng dưng nhìn Tú nói:
"Đây là hoa quả em mua mà, có bạn Tú đến nên em lịch sự mang ra mời thôi." Chi bĩu môi nhìn Tú như thể Tú vừa mới ăn trộm trắng trợn đồ gì quý giá của Chi. Để gương mặt Tú ngẩn tò te một lúc thì Chi mới phì cười nói: "Tú nói trưa nay chiêu đãi em món gì thì đi chuẩn bị đi." Chi đưa một miếng xoài lên miệng nhai trước mặt Tú như trêu tức, vẫn là đôi mắt to tròn đen láy tỏ rõ rằng mình vô tội.
"Thôi này, trông tội nghiệp quá, cho Tú một miếng." Chi cười cười giơ miếng xoài trước mặt Tú. Tú chần chừ vì nghi ngờ Chi lừa mình, nhưng Chi nhướn mày nhìn Tú, Tú đành há miệng định cắn thì Chi lại rút nhanh lại bỏ vào miệng Chi nhai ngồm ngoàm. Mặt Tú ngắn tũn như mặt chú cún husky tội nghiệp.
Chi cười ha hả. "Thôi thôi, lần này là thật này!" Chi nói giọng chắc nịch. Mắt Tú gườm gườm nhìn Chi. Để cẩn thận hơn, lần này Tú nhanh tay giữ lấy cổ tay Chi đang cầm miếng xoài rồi há miệng cắn nhanh cả miếng xoài giữa hai ngón tay Chi.
Tú đắc thắng cười to.
Cứ như vậy, cả buổi chiều Tú và Chi cùng đánh chén sạch nửa chiếc bánh và con vịt quay.
Thật tình, là đây là một sinh nhật rất vui của Tú, nếu không nói đến nhân tố Nhi và Nghĩa xuất hiện. Tú hơi thắc mắc:
"Sao em lại mặc chiếc áo này đi ra."
Chi nhìn Tú như người ngoài hành tinh.
"Em muốn cho hai người kia GATO thôi. Em đẹp em có quyền mà." Chi ngạo mạn nói khi nhìn lại Tú bằng ánh mắt như xuyên thấu trái tim Tú.
Thấy Tú còn trố mắt ra chưa hiểu hết ý của Chi, Chi đành lắc đầu mà giảng giải cho Tú:
"Thế này nhé, lúc em mới về, chị kia đang vui vẻ *ăn nào* rồi * há miệng ra nào* với Tú, đang vui thì ông nào kia xuất hiện, em thấy Tú bị cho ăn quả bơ miễn phí nên em ra xen ngang đó." Chi nói giọng điệu trẻ con.
"Em mất công mặc thật đẹp thế này cho ông kia lác mắt, rồi chơi lại trò *ăn nào* *há miệng nào* với Tú, tình cảm như thế để cho mấy người đó biết là hôm nay ai mới là nhân vật chính đó. Ngốc ạ." Chi nhíu mày nhìn Tú lắc đầu như thể Tú là đồ hết thuốc chữa.
"Lúc sau nhìn mặt hai người đó như vậy là em thấy vui rồi." Chi nói giọng mát mẻ, Tú mới thấy tính tình Chi thật trẻ con. Nhưng không có cái kiểu trẻ con đó, thì Tú không thấy vui như thế này.
Tú nhớ có lần Tú đã kể Nhi là một người bạn thân đặc biệt của Tú. Tú không ngờ là Chi lại muốn đòi lại công bằng cho Tú như vậy. Tú cứ thấy mình cười cười suốt cả buổi tối hôm đó.
Chi nói như vậy là Tú mang ơn Chi nên hôm nay Chi sẽ được miễn không phải tặng quà sinh nhật Tú.
Tú thấy bình thường mình hay đi quan tâm người khác, hôm nay tự nhiên được quan tâm. Cũng thấy vui vui.
------------------ Hết chapter 12 -----------------
5095 8/5/2016 12h12am
^^ happy weekend nhé. :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro