Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.

"Chào buổi sáng!" Yosano mở toang cánh cửa, không thèm quan tâm đến việc nó va vào tường. "Thằng khốn! Chúng ta cần nói chuyện"
Dazai rên rỉ và đưa tay lên che mắt. Hắn chưa sẵn sàng cho chuyện này.

Từ khi hắn tỉnh dậy ở bệnh viện, các thành viên của công ty đã đến thăm từng người một. Họ khá tử tế. Atsushi và Kyouka thậm chí còn mang cho hắn kẹo. Những viên kẹo mà Ranpo giờ đã để mắt đến và chạy thẳng đến.

Dazai ngước nhìn Yosano vì hắn phải làm vậy, không phải vì hắn muốn. Hắn phải đảm bảo rằng cô không tức giận hơn nữa. Nếu cô tức giận, hắn có thể sẽ bị gãy một vài cái xương trên những vết thương vẫn chưa lành hẳn.

“Hay là tôi xin lỗi vì đã đe dọa cô và chúng ta bỏ qua nhé?”
“Tuyệt đối không” cô dừng lại bên giường với hai tay chống nạnh.

Yosano ngẩng cằm lên trừng mắt nhìn hắn qua mũi. Cô đứng như vậy một lúc, thật sự rất bất an. Cửa sổ khá gần, nếu chạy tới đó, hắn có thể-

Thay vào đó, hắn nhìn Ranpo. Anh ta ngồi xuống một chiếc ghế ở góc phòng, vui vẻ ăn sô cô la của Dazai. Thật thô lỗ.

Hắn liếc nhìn Yosano và chờ đợi lời la mắng mà cô sắp dành cho hắn.

“Cậu có thích Nakahara không?”
"...Cái gì?"

Hắn chớp mắt nhìn cô. Đây không phải là một trong những điều hắn nghĩ cô sẽ nói. Hắn thích bị quát mắng hơn.

“Cậu chẳng phải luôn đi uống rượu với tôi sao? Sao không nói với tôi?”
Hắn định nói dối, nhưng rồi Ranpo ở đó nên chẳng có ích gì. “Chuyện đó thật sự quan trọng sao?” hắn cười yếu ớt
“Cậu ta là mafia”
“Ôi trời, thế thì sao?” mắt cô đanh lại. “Khi nào thì cậu mới nói với chúng tôi bất cứ điều gì theo đúng nghĩa đen vậy?"
Hắn thở hổn hển vì bị xúc phạm “Tôi nói cho cô biết mọi thứ!”
“Ừ?” cô hơi nghiêng người về phía trước, để nhìn hắn chằm chằm hơn. “Sao cậu có thể mổ vào người khác mà không đâm vào động mạch nào?”
“Sensei!” hắn rên rỉ “Bây giờ thì cô không công bằng rồi!”
“Phải không? Tôi có thể giết chết cậu đấy, cậu biết mà”

Hắn bĩu môi và quay đi, trừng mắt nhìn cửa sổ theo cách không trẻ con chút nào. Hắn có thể nói với cô rằng hắn không muốn trả lời, nhưng rồi cô sẽ hỏi tại sao và Ranpo vẫn sẽ nói với cô. Đôi khi Dazai thực sự không thích hai người này, hắn không biết tại sao mình lại sẵn lòng dành thời gian cho họ.

“Tôi là người phụ trách sáng tạo ra các phương pháp tra tấn trong mafia” cuối cùng hắn nói và nhìn lại cô.

"Được thôi" cô đứng thẳng dậy, rõ ràng là cô cảm thấy hơi tệ khi hỏi thế, nhưng nhanh chóng gạt phắt đi. "Lần sau nếu cậu còn dọa giết tôi thì tôi sẽ đảm bảo cậu là người mua sắm riêng của tôi suốt đời"

Hắn muốn hỏi tại sao cô lại để nó trôi qua lần này. Nhưng hắn sẽ chấp nhận sự cho phép miễn phí đó. Hắn không bao giờ là người kén cá chọn canh* và những thứ tương tự.
"Tất nhiên rồi" hắn cúi đầu nhẹ và liếc nhìn Ranpo. Ranpo cũng đang cười toe toét với họ.

"Vậy ai đã nhốt chúng ta trong mê cung?"
"Một anh chàng tên James" Ranpo trả lời "Năng lực của anh ta có thể tạo ra những sinh vật bên trong mê cung, anh ta nói gì đó đại loại như muốn tìm những người thực sự có thể đánh bại nó" 
Dazai gật đầu "Anh ta có vẻ là một người thú vị"
"Ồ, vậy thì tệ quá" Yosano đảo mắt "Bạn trai cậu đã giết anh ta" 
"Ồ" có thứ gì đó ấm áp lan tỏa bên trong lồng ngực hắn. Chuuya đủ khỏe để giết người, thật tuyệt.

"Cậu bị điên rồi" Yosano thở dài và kéo ghế ngồi cạnh hắn "Điều đó không nên làm cậu vui đâu"
"Chờ đến khi cậu nghe được cậu fancy hat đó đã làm gì" Ranpo cười toe toét.
Hắn ngồi thẳng dậy một chút. Chờ đợi tất cả những lời đồn hấp dẫn.

“Gần như hơi đáng sợ một chút” Yosano nói “Với một người nhỏ bé như vậy, cậu ta chắc chắn có vẻ đáng sợ”
“Đừng để cậu ta nghe thấy cô gọi cậu ta là nhỏ bé” Dazai mỉm cười. “Tại sao cậu ta lại tức giận?”
“Bởi vì chúng tôi để cậu thực hiện nhiệm vụ tự sát nhỏ bé của mình” 
“Như thể bất kỳ ai có thể ngăn cản tôi vậy”
“Cậu ta có vẻ nghĩ rằng điều đó sẽ dễ dàng” 
“Với cậu ta thì sẽ dễ dàng” Ranpo chỉ ra.

Dazai than vãn "Không có lý do gì để vạch trần tôi như thế này!"
"Dù sao thì..." Yosano nhướn mày "Cậu chàng đó thậm chí còn không hét lên, cậu ta chỉ trừng mắt nhìn chúng ta và nói rằng chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm nếu cậu không đến kịp"

Dễ thương.

Dễ thương đến mức hắn muốn bóp nát má Chuuya cho đến khi chúng đau và đỏ lên.

"Tôi đã chắc chắn là cậu ta sẽ giết hết chúng tôi ngay lúc đó"
Dazai nhún vai "Cậu ấy sẽ không giết đâu, cậu ta quá yếu đuối"
"Sao tôi lại có cảm giác hình ảnh một kẻ yếu đuối của cậu hơi lệch lạc nhỉ?"
Hắn mỉm cười với Yosano "Hai người sẽ là bạn tốt của nhau mà" 
"Vậy thì tốt hơn là cậu nên giới thiệu chúng tôi vào những hoàn cảnh tốt hơn"
"Chắc chắn rồi!"

Thế giới lại trở nên tốt đẹp. Hắn đã ổn với cái chết, nhưng bây giờ hắn không còn nữa, điều này cũng ổn thôi. Nếu hắn có thể dành thêm chút thời gian với Chuuya, hắn sẽ ở lại thêm một thời gian.

Sau đó khi họ rời đi, hắn yêu cầu họ để cửa sổ mở.

----------

Gần đến đêm và hắn đã dành phần lớn buổi tối để ngủ. Các bác sĩ đã truyền máu và các chất lỏng khác cho hắn, nhưng có vẻ như hắn sẽ được phép về nhà vào sáng mai.

Mắt hắn nhắm nghiền nhưng hắn biết ngay khi Chuuya đáp xuống bệ cửa sổ. Hắn quay lại nhìn đôi mắt xanh thẳm đó, tràn đầy sự giận dữ một cách đẹp đẽ.

"Mi nghĩ cái quái gì thế!?" Chuuya tức giận nhảy vào phòng. "Mi có thể chết!" không công bằng "Mi sẽ chết"

Chuuya dừng lại bên giường hắn, trừng mắt nhìn hắn. Thật bất thường khi bị nhìn xuống. Dazai ngồi dậy để nhìn thẳng vào mắt người kia.

"Đừng gọi tôi là ích kỷ khi mà trước đó cậu đã ích kỷ rồi" Dazai nói.
"Bảo vệ mọi người thì ích kỷ thế nào?" Chuuya nói một cách vô cảm.
"Có ai muốn cậu hy sinh bản thân mình không? Không, tất nhiên là không, nhưng cậu không quan tâm vì cậu chỉ là một chú chibi ích kỷ"
"Không phải thế-!"

Chuuya thở dài và cúi đầu, cơn giận dường như đã trôi qua "Mi đúng là đồ ngốc" anh tháo mũ ra và đặt lên bàn cạnh giường Dazai. "Mi thực sự là người duy nhất nghĩ rằng điều đó là ích kỷ, chỉ vì mi không muốn ta chết trước"

Hắn nhún vai và nhìn Chuuya từ từ tháo găng tay ra. Anh không sai.
"Với bao nhiêu lần tôi đã cố gắng chết, thành thật mà nói thì thật thô lỗ nếu cậu đi trước"
"Ừ hử" Chuuya thả găng tay lên đỉnh mũ và để chúng nằm đó. 

Anh ta đưa tay về phía trước, cho đến khi bàn tay trần của anh ta chạm vào má Dazai. Nhẹ nhàng, như thể hắn là thứ gì đó mỏng manh.

Dazai lên tiếng trước, vì hắn luôn làm vậy. "Cậu nghe thấy tôi rồi" hắn bắt đầu "Bởi vì cậu sẽ gây chiến với cả hai tổ chức của chúng ta vì tôi"
Chuuya khịt mũi, nhưng giờ ánh mắt anh dịu lại "Như thể mi không làm điều tương tự vậy" 
"Chỉ một chút thôi"

Hắn nắm lấy cổ tay của bàn tay đang vuốt ve mình và giữ nguyên tại chỗ khi quay đầu để đặt một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay. Hắn nhìn lên Chuuya khi làm vậy, để chắc chắn rằng anh hiểu chính xác ý nghĩa của nó.
"Mi nghe thấy ta rồi" Chuuya nói "Bởi vì ta sẽ hy sinh mọi thứ để được ở bên mi"

Hắn ta nở một nụ cười nhẹ, khóe miệng khẽ nhếch lên. Bình thường, được hiểu thấu đáo như vậy khiến hắn thấy khó chịu, nhưng với Chuuya, cảm giác lại khác. Chỉ cần là anh, thì không sao cả.

“Cậu hiểu tôi quá mà” hắn bắt gặp đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó, thấy chúng lấp lánh với sự pha trộn giữa niềm vui và tình cảm.

Chuuya đưa tay ra sau đầu trước khi cúi xuống và kéo Dazai lên để gặp anh ở giữa đường. 

Họ hôn nhau thật chậm, như thể họ có tất cả thời gian trên thế giới này.

Có lẽ họ đã làm vậy.






* fic gốc dùng thành ngữ "look a gift horse in the mouth"  mình phân vân nên dịch sát nghĩa hay dịch giải nghĩa cuối cùng quyết định dùng thành ngữ, mặc dù không giống nhau lắm ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro