Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[SJ fanfic] Vượt tuyến

VƯỢT TUYẾN

Written by CC

HanChul | Non-Au | M | 1shot

Music: Everytime - Britney Spears

Cạch...

Tiếng dập máy vang lên khô khốc nhưng đầu bên kia chắc ấm ức lắm đây. Theo lịch trình thì ngày hôm nay HanKyung bay sớm cùng Kyu, Won, Wook và Hae về Hàn tiếp tục hoạt động quảng bá cho single mới nhất của nhóm là 'It's You'. Nhưng vì vướng một chút việc gia đình mà cậu phải nán lại sang ngày hôm sau. Gọi điện cho cậu ta thông báo còn chưa kịp để người ta lý do lý trấu gì đã vùng vằng cắt đứt liên lạc. Chuyện này cũng không phải là mới với tính cách của HeeChul nhưng thời gian gần đây thì thái độ của cậu ta thay đổi còn chóng mặt hơn xưa, thói lảm nhảm trên các show truyền hình và đặc biệt là sự thiếu kiên nhẫn nghiêm trọng ở HeeChul có chiều hướng mất kiểm soát.

Không biết là do cậu ta phải ăn kiêng theo yêu cầu của công ty hay vì thầy Lee cũng đã bóng gió về việc 'cậu nên có bạn gái đi'. Bất kể ai làm việc cho SM đều dễ dàng biết rằng, nó là một yêu cầu ngầm, cần phải chặn sức nóng của fanservice đã quá bùng nổ do các perf của 'It's U' hoặc là đến lúc cần 1 scandal không thì chí ít là bóng dáng một nữ nghệ sỹ để đổi chiều dư luận. Mà, cũng có thể do dạo gần đây, cậu lại gia tăng quá nhiều tin đồn riêng tư liên quan đến phụ nữ. Không có một lý do trực tiếp nào để lý giải điều này, nhưng HanKyung ngờ ngợ đây mới là nguyên nhân sâu xa nhất. Cười thầm, HanKyung cũng cảm thấy cậu đã thay đổi nhiều. Quan tâm đến cảm nghĩ của cậu ta hơn, dù rằng trước đây đã bị gọi là con sâu trong bụng HeeChul, nhớ đến cậu ta nhiều hơn, thậm chí bây giờ còn lưu hình cậu ta trong laptop để mang về Trung Quốc ngắm nghía lúc nửa đêm không ngủ được, và nhất là lúc nào cũng mong ngóng được trở về Hàn.

Kỳ lạ, cả hai người đều kỳ quái quá rồi. Cái ranh giới bạn bè bấy lâu cứ níu vào đó để biện minh cho những hành động vượt quá giới hạn giữa hai người con trai với nhau này, liệu còn duy trì được bao lâu.

Nói thì nói vậy nhưng việc vẫn phải làm, làm việc mà trong lòng nóng như lửa đốt, cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên đến mẹ cũng nhận ra mà cốc vào đầu thằng con trai cưng vì tội 'Dám mày sắp yêu cả Hàn Quốc hơn mẹ rồi đó con.' Câu chỉ biết nhếch môi cười mà tâm trí cứ bay tận đâu đâu. Cuối cùng thì mẹ cũng phải chịu mà thả cho nó quay về sớm nửa ngày, đành cáo lỗi với người ta chứ biết làm sao. Dù sao thì con gái nhà người ta cũng là con cưng, con quý như con nhà mình, thậm chí là còn không phải lăn lộn trải đời bằng, mà cái thằng khỉ này nó cứ tấp tẩnh thế này không khéo lại khiến nhà người ta phật ý hơn. Đúng là con dại cái mang. Thế là ngay khi được mẹ cho phép, cậu liền gọi điện đặt vé sớm nhất có thể, nhưng cũng phải đến tận chuyến cuối ngày và về đến Hàn thì đã quá nửa đêm, may ra cậu ta ham chơi điện tử mà còn thức.

Cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn mãi rồi cậu cũng đặt chân về đến sân bay Incheon. Và lúc cậu bước vào phòng ký túc của mình thì đồng hồ chỉ chính xác là 2 giờ kém 10 phút sáng. Lọ mọ mở cửa, khẽ nhón chân bước vào trong căn hộ, đi thẳng đến cửa phòng cậu ta chỉ thấy có ánh đèn vàng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ hắt ra. Cậu thử chạm vào cửa thì thấy chỉ cần đẩy nhẹ là cánh cửa đã hé mở, quái lạ, bình thường cậu ta ngủ toàn khóa cửa cơ mà. Định bụng là sẽ về phòng mình đánh một giấc đến sáng dậy cho cậu ta bất ngờ chơi, nhưng lại cứ thấy không yên, ý muốn nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta cứ thôi thúc trong lòng. HanKyung liền rón rén bước vào phòng, đi đến giường HeeChul đang ôm con HeeBum say ngủ.

Con Heebum thính ngủ hơn chủ liền tỉnh dậy, thấy cậu nó nhảy ngay xuống giường và ngoe nguẩy cái dáng vẻ đáng ghét giống y chủ đi ra khỏi phòng. HeeChul bị mất cái ôm, liền cựa mình đôi chút rồi lại vùi đầu vào gối bông ngủ ngon lành. HanKyung ngồi thật nhẹ xuống mép giường, cố không đánh thức cậu ta dậy. HeeChul rất ghét bị ai đánh thức, càng ghét hơn có người trong phòng lúc đang ngủ, đặc biệt khi người đó là HanKyung, dù cậu không hiểu tại sao. Cậu cũng đành chấp nhận sau bao lần gặng hỏi không thành, Kim Hee Chul là như vậy, yêu ghét nhiều khi không cần lý do, có nhiều thứ không muốn cho người ta biết. Nhìn con người bình thường rất ồn ào, luôn là trung tâm của rắc rối khi ngủ lại yên bình thế này HanKyung có chút không quen, nhưng lại cảm thấy cậu ra rất đáng yêu. Dáng ngủ rất xấu nhưng kiểu cứ quắp lấy bất kể thứ gì xung quanh thì lại rất dễ thương. HanKyung lấy tay vén tóc mái đã dài đến ngang mắt cậu ta lên làm nhô ra cái trán bướng, bình thường cứ thích mang ra đấu lại với người ta; đột nhiên lại có ham muốn hôn lên đó. Tay vuốt xuống gò má đã mất chút phúng phính so với lần trước gặp làm HanKyung thấy hơi xót, cứ vô thức nhéo nhéo lên nó, cái mặt mèo bị phá giấc ngủ nhưng vẫn chưa bị đánh thức cau có lại nhưng không đáng ghét như lúc cậu ta tỉnh mà lại có vẻ phị ra giận dỗi. Môi cũng theo đấy chu ra hơn, nhưng khác là không phát ra những câu nói tục hay những lời châm chọc làm người ta muốn đánh; trông có vẻ dày hơn bình thường càng thêm gợi cảm. Gương mặt đáng yêu như vậy, bảo sao không khiến người ta cứ thích ngắm mãi, bảo sao không thể nào còn để tâm đến được ai khác. Trước đã bị cậu ta sai bảo đến chóng mặt, giờ lại còn bị khống chế luôn cả tâm trí nữa. Cuộc đời này của Han Kyung hoàn toàn nằm trong tay Kim Hee Chul mất rồi.

Cúi xuống hôn lên gò má, lên đôi mắt hơi hấp háy, lên sống mũi bướng bỉnh, HanKyung biết HeeChul không phải là hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của mình. Nhưng, điều này cậu đã muốn thử rất nhiều lần, đã trải qua rất nhiều đêm suy nghĩ muốn cạn kiệt hết sức lực, cuối cùng cũng không chống lại được, lần đầu tiên chạm đến đôi môi cậu ta. Một luồng điện chạy dọc cột sống trong người cậu làm HanKyung giật mình nhỏm lên, nhìn HeeChul đã mở mắt ra từ lúc nào. Đôi mắt cậu ta mở to, nhưng không phải là ngạc nhiên mà mang nhiều vẻ bất lực hơn. Môi cậu ta cứ mấp máy như muốn nói 'Tại sao... HanKyung à, tại sao vậy?' HanKyung không kìm được, lại hôn lên đó một nụ hôn rất nhẹ, chỉ như cái chạm môi.

HeeChul dùng tay đẩy người HanKyung ra, mắt long lanh hơn khi nãy, lại nói, 'HanKyung à, không phải cậu hứa rồi sao? Không phải cậu đã hứa chúng ta sẽ mãi mãi chỉ là bạn sao?' HanKyung cảm thấy bực tức bắt đầu xông lên trong người, đáp lại cậu ta 'Vậy cậu làm đi. Đánh tôi đi, nói mình không thích đi, tránh thật xa tôi ra. HeeChul à, việc mình không muốn làm và không làm được thì đừng bắt người khác làm cho mình. Có hiểu không?' Rồi nhìn vào đôi mắt ngấn nước, đôi má ửng hồng vừa như oán trách lại vừa đong đầy yêu thương chưa từng nói lên thành lời.

Cậu thả người nằm lên người HeeChul, vòng một tay ra sau nâng đầu HeeChul lên đôi chút và cúi xuống bắt đầu nụ hôn thứ ba của họ, cũng là nụ hôn thật sự đầu tiên, tay kia cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của HeeChul áp lên má mình. Cậu hôn và mút nhẹ môi dưới cậu ta làm môi cậu ta hơi hé ra liền đẩy lưỡi vào bên trong. Lưỡi cậu vừa chạm đến lưỡi HeeChul liền vồ vập lấy nó mà ve vuốt, mà tỏ tình, môi vẫn hôn lên hai bờ môi ngọt ngào kia. Tay HanKyung rời khỏi bàn tay HeeChul đưa xuống nâng cằm cậu ta lên để nụ hôn đi sâu hơn, như muốn khá phá mọi bí mật cậu ta luôn giấu kín trong lòng, lại như thỏa mãn cơn khát của kẻ lữ khách trên sa mạc tình ái kể từ ngày dám chạm vào trái cấm mang cái tên Kim HeeChul. Tay HanKyung lại một lần nữa quay trở lại mân mê gò má mịn màng của HeeChul, trước khi lướt qua trên ngực cậu ta và lần vào trong áo.

Sự tiếp xúc của bàn tay HanKyung trên làn da trần mát rượi của HeeChul làm cậu ta giật mình, tay cũng vô thức luồn vào tóc HanKyung kéo đầu cậu xuống cho nụ hôn thêm nồng. Căn phòng đã được chỉnh điều hòa cho vừa đủ mát với một người máu nóng như HeeChul đột nhiên trở nên hầm hập như bị hâm nóng. Dứt môi ra, HanKyung từ từ kéo áo HeeChul lên để lộ ra cơ thể mảnh dẻ đã đi vào giấc mơ của cậu biết bao lần, luồn tay xuống eo nâng người HeeChul, môi bắt đầu đặt những dấu hôn đầu tiên lên làn da nong nớt của cậu ta. HanKyung không dám dừng lại ở đâu quá lâu, không dám cử động mạnh sợ sẽ để lại dấu trên làn da mềm ấy; thật sự, một dấu vết nhỏ nhất của cậu trên con người ấy cũng làm HanKyung sợ hãi, cảm tưởng như một kẻ phạm tội nhìn thấy hiện trường mình để lại, sợ bị phanh phui, bị đưa ra ánh sáng mà phán xét; cứ thế lướt từ trên ngực HeeChul xuống đến bụng cậu ta. Đột ngột HanKyung đưa lưỡi vào trong rốn của HeeChul xoáy nhẹ, bàn tay HeeChul đang vò rối tóc HanKyung phải đưa lên bịt mồm ngăn không cho tiếng rên bật ra. HanKyung tiếp tục đưa lưỡi xuống sâu hơn, chạm đến cạp quần của HeeChul thì dừng lại đôi chút, và rồi đặt một nụ hôn lên nơi đó. Qua lớp vải, HanKyung vẫn cảm nhận được cơn chấn động của HeeChul. Môi HeeChul bật ra một tiếng ngân dài như khóc.

HanKyung ngồi bật dậy, quay lưng lại với HeeChul, tay cậu ôm lấy đầu mà cúi xuống. Trong giây phút âm thanh của HeeChul dội vào tai mình, HanKyung như nhìn thấy ánh mắt mẹ khi tiễn cậu ra khỏi nhà ngày hôm qua. Cậu biết sự nhạy cảm của một người mẹ đã cho mẹ nhận ra thay đổi ở con trai mình. Dường như mẹ biết được cậu đang rơi vào một mối quan hệ nguy hiểm. Từ trước đến nay mẹ chưa từng can thiệp vào lựa chọn của HanKyung, nhưng lần này mẹ lại bắt cậu đi gặp mặt. Dù không thể theo ý bà, nhưng nhìn ánh mắt buồn của mẹ mà HanKyung không dám tiến thêm nữa. Cậu biết, nếu đã đưa chân trên con đường này, chỉ một bước thì không cách nào có thể rút ra, tình cảm một khi đã nảy nở thì không thể nào chối bỏ được. Cậu dù đã quyết nhưng lại vẫn không dám buông bỏ tất cả để chỉ ích kỷ lấy phần hạnh phúc cho riêng mình. Cứ như vậy, HanKyung đã trải qua không biết bao nhiêu ngày tháng đau khổ dằn vặt, chỉ là cậu không bao giờ tỏ ra bên ngoài.

Đột nhiên, một vòng tay êm ái quàng lấy eo cậu, thân hình nhỏ bé dựa lên vai cậu, cậu cảm thấy đôi môi của cậu ta trên cổ mình. HanKyung nhận thấy HeeChul đang run rẩy. Nhưng bàn tay của cậu ta cứng cỏi cầm lấy bàn tay cậu kéo ra sau chạm vào nơi nhạy cảm của cậu ta. HeeChul thổn thức 'HanKyung à, tôi cũng có... đấy.' HanKyung biết HeeChul muốn nói gì, biết HeeChul cảm nhận được nỗi đau của HanKyung, biết HeeChul đang muốn HanKyung một lần cuối cùng đưa ra quyết định. Dù ích kỷ nhưng HeeChul lại cũng rất kiên cường. Kim Hee Chul như thế, có thể không yêu sao?

Quay người lại, cậu ôm thật chặt lấy cậu ta, môi lướt lên từng đường nét trên khuôn mặt, lên đôi môi ngọt ngào như độc dược. Cả hai ngả người xuống giường, HanKyung nằm lên trên HeeChul, mắt nhìn sâu vào đôi mắt ươn ướt của cậu ta, cậu đưa tay lần lượt gỡ bỏ tuyến phòng thủ cuối cùng của mình và HeeChul. Hai cơ thể trần trụi phơi bày dưới ánh đèn vàng vọt đâu có nhiều khác biệt, vậy mà lại khơi gợi cơn sóng khát vọng tội lỗi ở đối phương. HanKyung dùng những cái hôn lên khắp thân thể HeeChul kìm nén nước mắt, dùng những cái vuốt ve thay cho lời yêu. HeeChul ưỡn thân người lên như muốn đáp lời, tay bịt chặt mồm ngăn tiếng rên rỉ như một sự tự trừng phạt bản thân mình. HanKyung rướn người lên, vào trong HeeChul. HeeChul nấc lên một tiếng, răng vẫn cắt chặt mu bàn tay rớm máu. Cậu cầm lấy bàn tay thon nhỏ của HeeChul liếm lên những dấu vết của cậu ta, cúi xuống lấy môi mình thay cho nó che lấp đi âm thanh của nhục cảm không cách nào tiếp nhận được. Hai cơ thể quấn lấy nhau trong hoan lạc, xé toạc yêu thương ra thành những mảnh sắc lạnh đâm nát tim.

Bàn tay HanKyung tìm kiếm trên cơ thể HeeChul những lý do để có thể coi tình cảm của mình như một trò đùa. Nhưng chỉ nhận lại khát vọng chiếm hữu và dục cảm nhấn chìm trong cậu trong mê muội. Đỉnh điểm đến nhanh không báo trước, dòng nước nhớp nháp của cả hai hòa lẫn thứ nước mắt đỏ quạch bám dính trên cơ thể sẽ mãi không bao giờ có thể xóa nhòa trong ký ức.

Tiếng khóc tức tưởi của HeeChul lần đầu tiên bật lên trên môi HanKyung.

Nước mắt có xóa nhòa được nỗi đau. Niềm tin có mang đến hạnh phúc. Nếu trên tay anh và tay em không có tơ hồng nối ngón, sẽ có thể chỉ cần nắm chặt lấy tay nhau là đi được đến hết con đường đời.

Em chẳng tin tơ hồng, chẳng tin những ngón tay. Chỉ cần ngày nào anh còn cầm tay em hôn nâng niu lên những dấu ngập ngừng, dấu hối tiếc trên đó. Em vẫn sẽ cùng anh vượt tuyến.

. END .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #suju