Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Rời làng

Liiran ngồi trên mái nhà ngắm mặt trời mọc, trời vẫn còn rất sớm và thường bạn sẽ không tìm thấy một tâm hồn tỉnh táo tại Suna vào thời điểm này. Liiran thở dài cô ước gì mình có thể đến được chân trời kia. Mặt trời dần hiện lên và những tia sáng có màu gần giống tóc của Gaara lóe lên, Liiran thở dài sâu hơn cố gắng gạt bỏ những cảm xúc hiện có, bây giờ không phải là lúc mộng tưởng. Cô vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành trong kỳ thi chunin ngày hôm nay. Liiran tiếp tục thở dài lần thứ ba trước khi bước ra khỏi nhà để tới chỗ tập luyện mà cô vẫn làm hàng ngày, cô chạy mười vòng cho người ấm lên và sau đó bắt đầu luyện tập với những thanh kunai, mặt trời đã lên rất cao đã đến giờ đội của cô phải tập hợp tại văn phòng của thầy Baki. Liiran trở về nhà và mặc vào một chiếc áo kimono màu trắng viền hồng có chiếc đai màu vàng quấn ngang eo, đây là trang phục mà cô thường mặc khi làm nhiệm vụ, đôi mắt xanh nhìn lại mình trong gương một lần nữa cô bắt đầu bện mái tóc nâu hạt dẻ của mình làm cho nó gọn lại. Liiran với tay lấy túi và bước ra khỏi nhà. Khi Liiran tới văn phòng Gaara đã ở đó. Gaara nhìn cô với gương mặt không hề có cảm xúc, Liiran khẽ thở dài.

" Cậu không có gì để nói với tôi sao ? " Liiran lẩm bẩm, mắt Gaara mở to một chút nhưng vẫn lạnh lùng

" Không" cậu nói và sau đó quay lưng lại với cô,

Liiran thở dài cô lấy ra một mũi tên bắn vào Gaara. Mũi tên bị chặn lại bằng một lớp giáp cát, Gaara quay lại nhìn Liiran, gương mặt không có cảm xúc của cậu biến mất thay vào đó là sự giận dữ và ngay lập tức cát di chuyển quấn quanh người Liiran.

Cô mỉm cười nói. " Hãy nói thật cho tôi biết Gaara kun ?" Liiran thật sự nghiêm túc khi hỏi điều này, cô chưa bao giờ như vậy, đặc biệt với Gaara thì càng không. Điều đó làm cho Gaara thấy rất lạ.

" Cái gì ?" Gaara quát lên.

" Cậu có nói cho ai biết về những gì cậu nhìn thấy đêm qua không ?" Liiran nói rất nghiêm túc .Gaara nheo mắt lại nhìn cô.

"Tại sao tôi phải nói cho người khác biết chứ?" cậu hỏi bằng giọng nói lạnh lùng của mình.

"Không ai biết, tôi chỉ cần vậy " cô nói, Liiran vẫn bị mắc kẹt trong cát của Gaara và nó đang siết chặt quanh eo của cô, Liiran bước lên phía trước một bước khiến Gaara ra lùi lại, cô mỉm cười và tiến thêm bước nữa, một lần nữa Gaara lùi lại phía sau, Liiran vẫn tiếp tục làm điều này cho tới khi lưng Gaara chạm vào bức tường đằng sau, Giờ thì cát quấn hai người lại với nhau giữ cơ thể họ lại gần nhau hơn điều đó chứng tỏ Siren của Liiran đã được kích hoạt. Cô mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục bảo lạnh lùng của Gaara, Gaara rùng mình và Liiran cảm nhận được cậu ta đang cố gắng chống lại Siren của cô.

"Cậu muốn gì ?" Gaara lắp bắp

Liiran đưa tay lên khuôn mặt của Gaara và luồn tay vào mái tóc đỏ ấy. Mắt Gaara mở to và cát của cậu bắt đầu nới lỏng, Liiran kéo một chiếc lông trắng ra khỏi mái tóc của cậu, Gaara bị sốc khi nhìn thấy nó và Liiran mỉm cười trước khi cô chạm môi mình vào tai Gaara. Cô rất thích thú khi nhìn thấy Gaara khó chịu, và cả hai đều biết điều đó.

"Sao chúng ta không thư giãn một chút chứ ?" Liiran thì thầm, Gaara rùng mình một lần nữa và Liiran từ từ rời khỏi cậu. Cô tiến lại cửa để lại một Gaara bị sốc và tức giận sau lưng mình. Temari và Kankuro nhìn Cô sửng sốt.

" Cậu đã đúng" Kankuro bắt đầu nói, Liiran cười và giơ chiếc lông trắng lên.

" Cậu ta đã có một chiếc lông trong tóc của mình " Liiran nói, Ánh mắt hai người mở to, họ ngỡ ngàng nhìn Liiran làm cô bật cười lớn, tiếng cười giống như của một đứa bé đang vui đùa nó khiến Liiran giật mình và cô dừng lại. Đội của Liiran bị sốc rõ ràng chưa bao giờ cô thể hiện cảm xúc như vậy, hầu hết từ trước tới giờ Liiran chỉ là cái vỏ rỗng vô hồn không có cảm xúc, Liiran mỉm cười một lần nữa và cô dùng cái nhìn châm chọc vào đội của mình.

"Điều này thật lạ " Liiran lẩm bẩm và quay sang thầy Baki

" Chúng ta có thể xuất phát được chưa ?"

Thầy Baki gật đầu và mọi người đi ra cổng Suna, đây là lần đầu tiên Liiran được đi ra khỏi làng kể từ khi cô cố gắng chạy ra khỏi làng lúc nhỏ. Liiran thở dài và kéo chiếc áo choàng màu đen ra khỏi túi rồi trùm lên người mình. Liiran cảm thấy nhớ nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: