Chap 28
Chap 28 : What is ' Love ' ?
“ Taeyeon ? Chuyện gì thế này, Taeyeon có làm sao không ? ” Stephanie hốt hoảng lao đến khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt với mái tóc rối bù cùng cơ thể bị trói đứng như sắp gục ngã đến nơi của người mà cô yêu.
“ Stephanie…thật may mắn quá, hãy mau giúp Tae với… ” Tôi thì thào một cách vui mừng, cuối cùng thì cũng có người tìm thấy tôi.
“ Ôi trời…máu. Là ai đã gây nên chuyện này ? ” Stephanie thốt lên khi nhìn thấy vết thương trên tay tôi, cô ấy cố gắng cởi trói thật cẩn thận để không chạm vào đó.
“ Chúng ta nói về chuyện đó sau đi. Bây giờ quan trọng là rời khỏi đây đã. ” Tôi nói một cách khẩn trương, quả thật nơi này không an toàn để ở lâu, nhất là khi Sooyoung quay lại.
“ Thật may là Sooyoung đã đoán đúng, dãy phòng này bỏ trống cũng khá lâu rồi, không có cô ấy thì em sẽ chẳng bao giờ nghĩ Tae ở đây. ” Stephanie nói trong khi cởi trói xong một tay cho tôi và đang chuyển sang tay còn lại.
“ Em vừa nói gì ? Em đã gặp Sooyoung ? ” Tôi ngỡ ngàng hỏi lại, không tin nỗi với những gì vừa nghe. Đôi mắt tôi lúc này ánh lên sự hoảng sợ.
“ Hả…à…em nghĩ là Sooyoung biết Tae đang ở đâu nên đã đến hỏi cô ấy, cô ấy bảo rằng nhìn thấy Tae lảng vảng ở khu này nên bảo em đến tìm thử. Thật may vì em đã tìm thấy Tae. ” Stephanie có hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng nhanh chóng kể lại
Bên tai tôi, tiếng còi báo lại vang lên một lần nữa, mỗi lúc một lớn hơn.
Chết tiệt. Đây là một cái bẫy.
“ Mau lên ! Chúng ta phải ra khỏi đây ! ”
Ngay khi cánh tay còn lại cởi trói, thân hình tôi như muốn sụp xuống vì mệt mỏi và đôi chân không chịu nỗi sức nặng của cơ thể. Tôi cố gắng gượng dậy dưới sự giúp đỡ của Stephanie và thúc giục cô ấy rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cạch.
“ Hai người đi đâu thế ? ” Cánh cửa bật mở và cô gái cao ráo bước vào cứ như đã đợi sẵn từ trước.
Sooyoung nhìn vẻ mặt thảng thốt của tôi và nở một nụ cười.
“ Tae đang bị thương nên tôi phải đưa cô ấy đi gấp. Dù sao cũng cảm ơn cô, nhưng bây giờ tôi có thể tự lo được rồi. ” Stephanie nói một cách lạnh lùng và dìu tôi tiếp tục đi, có vẻ như cô ấy không hình dung ra được mối nguy hiểm lúc này của chúng tôi.
“ Không cần phải cảm ơn tôi. ” Sooyoung cúi đầu và thì thầm, dù mái tóc dài đã che đi gần như khuôn mặt của cô ấy nhưng tôi vẫn có thể thấy được ẩn đằng sau nó là một nụ cười…
“ Không, dừng lại đi Stephanie ! Nguy hiểm lắm !! ” Tôi cố ngăn Stephanie dừng lại khi chúng tôi mỗi lúc một tiến gần Sooyoung hơn.
“ Tae sao vậy ? ” Stephanie dừng lại và nhìn sang tôi đầy thắc mắc.
Tôi không có thời gian để giải thích với Stephanie khi nhìn thấy Sooyoung đang thò tay vào trong áo để lấy ra thứ gì đó, nhân lúc Stephanie không để ý, cô ấy đang tiến về phía chúng tôi mỗi lúc một nhanh hơn.
“ Không !!! ”
Tôi hét lên nhưng đã quá trễ, Sooyoung cùng con dao lăm lăm trên tay chẳng mấy chốc đã tiến sát lại gần chúng tôi.
“ Aaaaaaaaaa !! ”
Một tiếng thét đau đớn cùng âm thanh rách toạc bởi lưỡi dao của Sooyoung, máu bắn ra khắp xung quanh và đang nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
“ Hụt rồi sao ? ” Sooyoung nói một cách thất vọng khi nhìn thấy Stephanie vẫn cố đứng vững bên cạnh tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi đã nhanh tay kéo giật Stephanie ngã về phía mình khiến vết dao khi nãy chỉ chém sượt qua tay của Stephanie làm rách một mảng áo lớn nhưng thật may rằng nó không quá sâu, Stephanie cau mày và dùng tay bịt chặt lại miệng vết cắt để ngăn cho máu không tiếp túc tràn ra nữa.
“ Sooyoung...cô đang làm cái quái gì thế ? ” Stephanie nhìn về phía Sooyoung một cách tức giận
“ Lùi lại đi…Sooyoung lúc này rất nguy hiểm… ” Tôi bước lên và đẩy Stephanie xuống sau lưng để chắn cho cô ấy được an toàn.
Hành động đó dường như càng khiến Sooyoung thấy khó chịu hơn, cô ấy cau mày nhìn chúng tơi rồi bật cười thật lớn trước khi siết chặt con dao và tiến về phía chúng tôi một lần nữa.
Kết thúc như thế này và tại đây sao ?
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến con dao đi đến nửa chừng thì chợt khựng lại, tôi và Stephanie thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi đang định hét lên cầu cứu bất kỳ ai ngoài kia thì Sooyoung đã nhanh chóng nhận ra ý định và kề sát dao vào cổ tôi.
“ Tốt nhất là cả hai nên hành động thông minh một chút. ” Cô ấy gằn giọng một cách đáng sợ vào tai tôi.
Không còn cách nào khác, chúng tôi buộc phải im lặng và cùng Sooyoung chờ đợi cho người bên ngoài tự bỏ cuộc mà rời đi.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên một lần nữa nhưng không ai đáp lại.
“ Sooyoung ? Cô ở trong đó phải không ? ” Đột ngột có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đó là Jessie. Jessie đang ở ngoài đó.
Sooyoung nhăn mặt bực bội, dường như lúc nãy khi cô ấy vào đây đã bị Jessie nhìn thấy nên đã đi theo cô. Giờ thì Sooyoung chẳng còn cách nào khác là ra đuổi khéo Jessie đi trước khi cô ấy cảm thấy nghi ngờ, lấy hai miếng khăn để bịt miệng cả tôi và Stephanie, Sooyoung đẩy chúng tôi lại sát tường và vội vã dùng dây trói khi nãy để trói chúng tôi lại.
“ Ngoan ngoãn chờ ở đây đấy. ” Cô ấy ra lệnh trước khi rời đi.
Tôi ngước lên nhìn sợi dây trói quanh tay mình và Stephanie, nó khá cẩu thả vì Sooyoung đã buộc nó trong nóng vội. Đây là một cơ hội tốt cho chúng tôi, chỉ cần dùng sức thì sợi dây sẽ từ từ được nới lỏng, tiếc thay rằng cả tôi và Stephanie đều đang bị thương nên việc đó cũng chẳng mấy dễ dàng gì.
Tôi nhìn sang Stephanie một với ánh mắt lo lắng khi thấy cô ấy đang nhíu mày để chịu đựng.
Nhận thấy sự lo lắng từ ánh mắt của tôi, Stephanie ngước lên và khẽ lắc đầu, đôi mắt nhìn tôi đầy dịu dàng như để trấn an.
Tôi gật đầu và quan sát Sooyoung một lần nữa, cô ấy đã đi đến cửa và chuẩn bị mở nó ra, hoàn toàn không để ý gì đến chúng tôi. Cố cắn rắng chịu đựng, tôi dùng sức giật mạnh cổ tay mình và cảm nhận được sợi dây trói đang lỏng dần ra.
……………………………
Cạch.
“ Có chuyện gì sao Jessie ? ” Sooyoung hé cánh cửa chỉ vừa đủ cho Jessie nhìn thấy cô ấy và vờ làm vẻ mệt mỏi như vừa ngủ dậy trước mặt cô gái tóc vàng.
“ Không có gì, tôi chỉ định hỏi rằng cô có nhìn thấy Taeyeon ở đâu không ? ” Jessie nhìn dáng vẻ của Sooyoung một cách dò xét rồi hỏi.
“ Taeyeon ? Tôi không biết, mấy ngày gần đây tôi chỉ ở trong phòng của mẹ mình để dọn dẹp, cũng sắp đến ngày dỗ của bà rồi, cô biết đấy. ” Sooyoung vờ ngẫm nghĩ rồi nói dối, cô đang muốn Jessie rời đi càng sớm càng tốt.
“ Vậy à…? Để tôi giúp cô một tay nhé ? ” Jessie đáp một cách hoài nghi, cô cố gắng viện lí do để có thể vào phòng vì nếu Jessie nhớ không nhầm thì khi nãy còn nhìn thấy cả Stephanie bước vào dãy hành lang này nhưng bây giờ lại chẳng thấy cô ấy đâu.
“ Không cần đâu, tôi có thể tự lo, căn phòng này có rất nhiều thứ rất quan trọng đối với tôi nên tôi muốn tự làm việc này một mình. Dù sao cũng cám ơn cô. ” Sooyoung nhanh chóng khước từ lời đề nghị của Jessie một cách khéo léo.
Không còn lí do nào khác khi Sooyoung đã thẳng thừng nói như vậy, dù rất nghi ngờ nhưng Jessie vẫn chưa chắc chắn lắm và sẽ thật bất lịch sự khi xông vào phòng của người khác nếu suy đoán của cô là sai.
Jessie đành gật đầu đồng ý, cô dự định sẽ ra ngoài và kêu một vài người đến đây lục soát, quay sang mỉm cười với Sooyoung lần cuối trước khi rời đi thì có một thứ gì đó trên vạt áo trắng tinh của Sooyoung làm ánh mắt cô khựng lại và dán chặt lên nó.
Ánh mắt ngỡ ngàng của Jessie khiến Sooyoung lập tức để ý, cô nhìn xuống vạt áo mình và nhận ra những vệt đỏ đã dính lên đó từ lúc nào.
Là máu của Stephanie đã bắn lên người cô khi nãy.
Sooyoung ngay lập tức xoáy ánh mắt về phía Jessie, người đang nhìn cô đầy hoài nghi và từ từ lùi lại. Không nói thêm một lời nào để phân bua, Sooyoung nắm chặt lấy cánh tay của Jessie và kéo mạnh cô gái tóc vàng vào phòng một cách bất ngờ rồi đóng sập cửa lại.
………………………………
Tiếng la của Jessie khiến tôi giật mình và nhìn về phía cửa, ánh mắt của tôi và Jessie chạm nhau, cả hai đều hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy đối phương trong tình cảnh này.
“ Taeyeon ? Stephanie ? Chuyện quái gì… ” Jessie cố lấy lại thăng bằng trước cú kéo khá mạnh của Sooyoung, cô ngẩng lên và nhận ra hai người mình đang tìm kiếm đang bị trói đứng ở một góc phòng.
Ngay lập tức hiểu ra vấn đề, Jessie quay về phía Sooyoung và nhìn cô ấy một cách dè chừng.
“ Tôi đã cho cô cơ hội rồi Jessie…đáng lẽ cô không nên nhiều chuyện như vậy…” Sooyoung nói và rút con dao đã được giấu sẵn khi nãy ra, vệt máu của Stephanie vẫn còn dính trên lưỡi dao sắc lẻm.
“ Bắt cóc và làm bị thương người trong hoàng tộc ? Dù cô có là Công nương đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị xử tội chết đấy Sooyoung. ” Jessie từ từ lùi lại về phía chúng tôi trong khi nói.
Tôi cố gắng giằng mạnh hơn nữa để thoát khỏi sợi dây dù cho cổ tay lúc này gần như đã bầm nát, cái sợi dây chết tiệt này lì lợm hơn tôi nghĩ.
“ Tôi biết điều đó… ” Sooyoung thì thầm.
“ Thả mọi người ra ngay đi, tôi hứa sẽ giữ bí mật cho cô về chuyện này. ” Jessie cố gắng thuyết phục.
Vô ích. Tôi đã thử làm thế rất nhiều lần trước đó nhưng con Boss đã điều khiển tiềm thức của Sooyoung quá nặng, cô ấy hoàn toàn không làm chủ được bản thân nữa.
Sợi dây lỏng ra sau một cú giật mạnh nữa của tôi, nó vừa đủ cho cổ tay tôi chui lọt qua được nút thắt, tôi mừng rỡ gỡ nó ra một cách vội vã.
“ Dù có muốn hay không thì cô cũng phải giữ ‘ bí mật ’ cho tôi thôi Jessie à. ” Sooyoung mỉm cười nói.
Tất cả chúng tôi đều hiểu ý của cô ấy có nghĩa là gì.
Trái tim tôi như muốn ngừng đập khi thấy Sooyoung chĩa mũi dao về hướng Jessie.
Thoát ra được khỏi sợi dây trói, thậm chí là quên hết cả đau đớn và mệt mỏi, tôi lao về phía Jessie đang hét lên thất thanh và ôm lấy cô ấy rồi xoay người lại.
Tiếng lưỡi dao cắm phập vào thứ gì đó lạnh toát khiến tất cả đều sững sờ.
Mùi máu tanh và cơn đau buốt một lần nữa lấp đầy cơ thể tôi. Tôi gắng ngước lên và nhìn Jessie, gương mặt cô ấy thảng thốt đến không nói nên lời, tôi còn có thể cảm nhận được cơ thể run rẩy của cô ấy trong vòng tay của mình.
Thật may vì cô ấy vẫn an toàn.
Phịch.
Cả cơ thể kiệt sức của tôi đổ gục xuống sàn nhà lúc này đã ướt sũng máu.
“ Taeyeon !!! ” Jessie hét lên và khuỵu xuống đỡ lấy cơ thể của tôi, đôi mắt cô ấy lúc này đong đầy nước.
Tiếng hét của Jessie khiến Stephanie cũng choàng tỉnh, cô ấy gỡ chiếc khăn bịt miệng ra và bắt đầu kêu cứu trong khi Sooyoung vẫn đứng đó một cách bất động, gương mặt thất thần cũng ánh mặt vô hồn khi nhìn vết đâm sau lưng tôi đang ngày càng chảy máu nhiều hơn.
“ Đừng…đừng kêu người đến… ” Tôi nói một cách khó khăn.
“ Tae đừng lo gì cả, mọi người sẽ nhanh chóng nghe thấy mà đến đây thôi, Sooyoung không thể làm gì được nữa đâu. ” Stephanie cũng đã chạy đến bên tôi và nói.
“ Không…đừng để Sooyoung bị bắt…hãy giúp cô ấy… ”
Keng.
Âm thanh của kim loại rơi xuống sàn nhà một cách chói tai khiến chúng tôi đều ngẩng lên và nhìn về phía Sooyoung, gương mặt vô cảm khi nãy của cô ấy hoàn toàn biến mất mà chỉ còn cơ thể yếu ớt ngã quỵ xuống sàn nhà trong làn nước mắt nức nở.
“ Làm ơn…” Tôi cố sức van nài.
Trước lời yêu cầu khẩn thiết của tôi, Jessie và Stephanie nhanh chóng đồng ý mà không nói thêm lời nào. Tôi khẽ mỉm cười hài lòng, những giọt nước mắt của Jessie đang rơi không ngừng và chạm cả lên mặt tôi, tôi nheo mắt nhìn cô ấy.
Jessie đang khóc vì tôi.
Không hiểu sao trong đau đớn như thế này nhưng tôi vẫn thấy chút gì đó ấm áp và hạnh phúc.
Vươn bàn tay run rẩy của mình chạm nhẹ lên gương mặt ướt đẫm của Jessie, những vệt máu trên tay tôi làm vấy bẩn một phần khuôn mặt xinh đẹp đó nhưng cô ấy chẳng hề quan tâm, Jessie áp má mình vào bàn tay tôi và không ngừng nức nở.
“ Sẽ có người đến ngay thôi…hãy ráng lên… ” Jessie thì thào một cách ngắt quãng.
“ Tôi ổn mà…cô…không sao chứ ? ” Tôi gượng mỉm cười, dù cả cơ thể lúc này kiệt quệ và đau đến mức gần như mất cảm giác thì tôi vẫn thấy vô cùng lo lắng cho cô gái trước mặt mình.
Tôi đã không để ý rằng, trong khung cảnh này, có một cô gái đang sững sờ đến bất động, ánh mắt cô ấy dõi theo từng hành động của tôi và Jessie không rời.
Cộc cộc cộc.
“ Có ai ở trong đó không ? Chúng tôi nghe thấy tiếng hét. ” Cận vệ bên ngoài đã đến và gõ cửa dò xét.
“ Có người đến rồi, chúng ta mau đi thôi. ” Jessie thì thầm và đỡ tôi đứng dậy, cô ấy và Stephanie quàng tay của tôi qua vai và cẩn thận dìu cơ thể tôi từng bước tiến ra cửa.
Cơn đau gần như khiến tôi ngất lịm và mê man trong vòng tay đó. Không hề biết đến những điều đã và sẽ xảy ra tiếp theo.
………………………………
“ Jessie…” Stephanie khẽ gọi khi cô ấy cùng Jessie đang chạy theo những người cận vệ đang bế lấy Taeyeon đưa đến phòng điều trị.
Jessie nghe thấy nhưng dường như tâm trí cô gái lúc này đang quá rối để mà có thể trả lời. Cô ấy im lặng trong khi Stephanie tiếp tục.
“ Chưa bao giờ mình thấy cậu lo lắng cho ai nhiều đến mức này…chưa bao giờ mình thấy cậu khóc trước mặt ai cả… ” Stephanie khẽ thì thầm.
Cô gái tóc vàng vẫn giữ im lặng nhưng bước chân của cô lúc này đã bắt đầu chậm dần lại, đến cuối hành lang và chuẩn bị rẽ sang hướng khác, Stephanie liền với tay nắm lấy Jessie giữ lại.
“ Cậu…sẽ không phản bội mình phải không ? ” Stephanie cúi đầu và thì thầm, không hề nhìn vào mắt bạn mình.
Jessie mím môi và nhìn theo bóng dáng của Taeyeon đang xa dần ở ngã rẽ tiếp theo, cô không muốn trực tiếp làm tổn thương Stephanie như thế này nhưng hiện tại cô đang quá lo lắng để có thể suy nghĩ được bất cứ điều gì khiến mọi chuyện ổn hơn.
“ Mình xin lỗi. ” Jessie đáp trong khi rút tay khỏi tay Stephanie một cách dứt khoát và vụt chạy đi.
Để lại cô gái tóc đen vẫn còn bàng hoàng trước câu trả lời của bạn mình.
Stephanie ôm lấy gương mặt của mình và quỵ xuống, có thứ gì đó khiến cô đau đầu kinh khủng, cô rên rỉ đầy đau đớn.
Từ từ, Stephanie gượng đứng dậy, những tiếng rên rỉ cũng không còn, đôi bàn tay trượt khỏi gương mặt cô để lại một điều gì đó vô cùng khác lạ.
Một nụ cười.
Không còn là đôi mắt cười hồn nhiên và xinh đẹp ngày nào mà chỉ còn là nụ cười trống rỗng đến ngây dại.
…………………………
Mọi người luôn bảo rằng sự tồn tại của mỗi người đều có lí do riêng của nó, họ sinh ra là để một nửa của họ có thể tìm thấy và yêu thương họ, hay nói một cách dễ hiểu hơn, chúng ta được sinh ra trên đời này là để sống và cảm nhận yêu thương.
Chính vì cái khái niệm đó, câu hỏi này đã lặp đi lặp lại trong tiềm thức của Stephanie đến cả hàng ngàn lần.
Tại sao cô lại được sinh ra ?
Stephanie không thể nhớ nỗi khoảng thời gian khi mới lọt lòng của mình cô đã tồn tại bằng cách nào, có thể do mẹ cô lúc đó vẫn còn cần cô để lợi dụng hoặc do bản năng sinh tồn của cô rất cao. Bất kỳ một lí do nào đó.
Cô chỉ biết, từ khi cô đủ lớn để hình thành nhận thức thì cô chẳng hề biết đến tình yêu là gì.
Vòng tay của cha là gì ? Lời ru của mẹ ra sao ? Có lẽ đối với Stephanie đó vĩnh viễn là những câu chuyện cổ tích được kể mà chưa bao giờ được áp dụng lên cô.
Ngay từ bé, Stephanie chẳng có một người bạn nào bên cạnh, vì mẹ cô mang tiếng là mồi chài chồng người khác nên thân thế của cô đối với những người quý tộc tự xưng là “ danh giá ” kia thì vô cùng bẩn thỉu, họ không những cấm tiệt con cái của mình đến gần cô mà còn buông những lời nhục mạ, khinh bỉ lên một đứa trẻ vốn chưa hiểu được bất kỳ tội lỗi nào trên đời.
“ Con trai yêu quý của ta, con giỏi lắm. ” Hình ảnh một người đàn ông vạm vỡ nhấc bổng đứa bé trái láu lỉnh với mái xoăn vàng óng đang thu hút sự chú ý của cô.
“ Cẩn thận đấy anh, con té bây giờ. ” Người phụ nữ bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở khi thấy hai cha con đang vui vẻ đùa giỡn với nhau.
“ Cha ơi, cha có yêu con không ? ” Đứa bé ngưng cười và bắt đầu dụi đầu vào cổ cha mình, nói một cách nũng nịu.
“ Tất nhiên là ta yêu con, con là viên ngọc quý giá của ta. ” Người đàn ông cười lớn rồi ôm trọn cậu bé trong vòng tay vững chãi của mình.
“ Còn mẹ, mẹ có yêu con không ? ” Hài lòng với câu trả lời từ cha mình, cậu bé bắt đầu quay sang phía mẹ và hỏi tương tự.
“ Mẹ yêu con, yêu cha con, yêu gia đình chúng ta. ” Người phụ nữ mỉm cười hiền hòa và xoa đầu đứa con trai nhỏ của mình.
Khung cảnh ấm áp, hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười của gia đình trẻ nọ như một thứ gì đó quá xa vời với Stephanie, cô bé cứ đứng chết trân tại chỗ và ngắm nhìn họ với ánh mắt to tròn lạ lẫm.
“ Cha, mẹ, sao con nhóc đó cứ nhìn chúng ta mãi vậy ? ” Sự có mặt của Stephanie nhanh chóng thu hút sự chú ý của cậu bé, nó chỉ tay vào cô và quay sang hỏi cha mẹ mình.
Cả hai người lớn nhanh chóng nhìn theo hướng mà con trai họ đã chỉ, Stephanie bối rối cúi đầu xuống đất một cách sợ sệt trong khi hai người đó chỉ biết nhìn nhau mà thở dài.
“ Chúng ta đi thôi. ” Người phụ nữ nhẹ nhàng nói với chồng mình.
Không đáp lại câu hỏi của con trai, ông ta gật đầu rồi bế cậu bé đó rời khỏi, cả gia đình đó đã đi từ rất lâu nhưng Stephanie vẫn cứ mãi ngẩn ngơ đứng đó với những hình ảnh khi nãy cứ tái hiện lại trong đầu cô bé.
‘ Yêu ’ có nghĩa là gì ?
“ Anh lại đi đâu thế ? Anh đã hứa rằng sẽ không trở về với vợ nữa cơ mà ? ” Mẹ cô níu lấy tay ba cô và nói một cách giận dữ khi thấy ông ta khoác lại áo ngoài và chuẩn bị rời đi.
“ Tôi không nhớ rằng mình đã nói vậy. Sắp đến sinh nhật của Sooyoung rồi, tôi cần phải về cùng con bé. ” Cha cô lạnh lùng đáp và gạt bàn tay của bà ta ra khỏi người mình.
“ Từ khi nào mà anh cũng biết yêu thương con cái thế ? Stephanie cũng là con anh, sao anh không ở lại vì con bé ? ” Bà hét lên và chỉ vào cô bé ốm yếu đang ngồi co ro trong góc phòng.
“ Ai cơ ? Con bé ấy ư ? Tôi thậm chí còn chẳng nhớ nỗi tên của nó. Mà làm sao tôi biết được đó có phải là con tôi không cơ chứ. ” Ông ta nhìn sang phía Stephanie đang ngồi ôm gối một cách run sợ và cười khẩy.
“ Anh dám nói như vậy sao ? Anh coi tôi là loại người như thế nào hả ?! ” Nắm lấy áo người đàn ông trước mặt mình, bà hét lên đầy giận dữ.
“ Loại người thế nào ? Tôi nghĩ tự cô phải hiểu rõ điều đó hơn ai hết chứ. ” Nắm chặt vạt áo và kéo mạnh về phía mình khiến nó tuột khỏi tay bà ta, ông lạnh lùng quay đi mà không thèm nhìn lại thêm một lần nào nữa.
“ Tên khốn chết tiệt, ngươi tưởng muốn xỏ mũi ta dễ dàng đến vậy sao ? Đừng hòng thoát khỏi tay ta, cái chức danh phu nhân đó nhất định ta phải đoạt cho bằng được. ” Bà gằn giọng và rít lên một cách đáng sợ.
“ Mày ! Mau đuổi theo hắn ta và níu giữ hắn lại nhanh lên !! ” Bà ta đột ngột quay sang Stephanie và ra lệnh.
Quá sợ sệt, Stephanie không dám làm trái ý mẹ mình, cô bé rời khỏi góc phòng và bắt đầu vội vã đuổi theo cha mình.
“ Cha…cha à ! Chờ con theo với ! Cha không yêu con sao ? ”
Cô bé với mái tóc ngắn màu đen cố sức đuổi theo cha mình, cuối cùng thì Stephanie cũng đuổi kịp và chạy đến nắm lấy tay ông ta nhưng ngay khi vừa bị chạm vào người, ông ta tỏ ra khó chịu và gạt mạnh tay cô bé ra khỏi mình khiến cô bị ngã văng ra một đoạn.
“ Cút đi ! Mày không phải là con tao ! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa ! ” Ông ta gầm lên một cách đáng sợ rồi lại quay bước đi, không hề quan tâm gì đến cô bé đang lồm cồm bò dậy với gương mặt ngơ ngác đang nhìn theo bóng lưng của mình.
Sao câu trả lời đó hoàn toàn khác với những gì mà cô đã từng nghe ?
‘ Yêu ’ có nghĩa là gì ?
Lủi thủi trở về với câu hỏi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu. Stephanie hoàn toàn quên mất điều gì đang chờ đợi cô bé nếu trở về tay không.
Ngay khi chỉ nhìn thấy một mình Stephanie, cơn giận dữ của mẹ cô như càng thêm bộc phát và bà cần phải trút giận vào thứ gì đó ngay lập tức. Không chậm trễ thêm giây nào, người phụ nữ tàn nhẫn và mờ mắt vì ghen tuông đó đã nắm tóc Stephanie và lôi cô bé vào góc phòng một cách thô bạo, bàn tay không ngừng giáng xuống khắp người cô bé những cú đánh tàn nhẫn trong khi chửi rủa tên kẻ đàn ông phụ bạc.
Mặc cho cô bé không hiểu được mình đã làm sai chuyện gì đang than khóc và không ngớt lời gọi tiếng ‘ Mẹ ơi’.
Con cái hay công cụ, một khi đã không đạt được mục đích thì đối với bà nó cũng chẳng khác gì nhau cả.
Dần dà, bị những tiếng la hét và đòn roi khiến Stephanie trở thành một cô bé lầm lì và thường hay lủi thủi một mình.
Sau mỗi cơn trút giận từ mẹ mình lên đầu cô, Stephanie thường trốn vào một nơi nào đó vắng vẻ và khóc, cô không bao giờ dám khóc trước mặt mẹ mình vì bà ấy là một người phụ nữ tàn bạo, tiếng kêu la hay van nài của cô thậm chí chỉ khiến bà ta thích thú và đánh đập nặng nề hơn, mỗi lần như thế Stephanie luôn cắn răng chịu đựng cho mọi thứ trôi qua.
Ngồi một mình ở trong góc vườn, khi tin chắc rằng xung quanh chẳng còn ai ngoài cô, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi một cách vô định cho đến khi tuôn trào và không thể nén nổi những tiếng nấc, cô bé tóc đen gục mặt xuống đầu gối mình và bắt đầu nức nở.
“ Này, cậu làm sao thế ? ”
Tiếng một ai đó vang lên làm Stephanie giật mình, cô sợ sệt nhìn lên và nhận ra đó chỉ là một cô bé khác với vóc dáng cao ráo và gương mặt tròn trĩnh, cô chợt thở phào khi biết đó không phải mẹ mình. Không đáp lại lời cô bé lạ mặt, Stephanie quay đi và đang cố gắng để ngừng khóc.
Stephanie nghĩ rằng làm thế sẽ khiến cô bé đó ngượng ngùng và tự biết bỏ đi, quả thật, cô ấy thoáng bối rối khi bị cô làm lơ nhưng sau đó lại nhìn cô chăm chăm, ánh mắt có chút gì đó buồn bã.
“ Chơi chung nhé ? ”
Chợt Stephanie cảm thấy có thứ gì đó mềm mại chạm lên má mình, cô quay sang và nhìn thấy gương mặt đang cười toe của cô bé đó cùng một con gấu bông màu nâu rất dễ thương trên tay.
Một cảm giác tò mò xen lẫn thích thú khi Stephanie lần đầu tiên nhìn thấy thứ đồ chơi đó gần như vậy, cô đã không thể kiềm chế nỗi mà vươn tay mình ra để có thể chạm vào chú gấu đó, bộ lông mượt mà và ấm áp của nó khiến Stephanie ngỡ ngàng.
“ Nếu cậu thích thì mình tặng cho cậu đó. ” Cô bé mỉm cười nói.
Stephanie vô cùng ngạc nhiên và ngượng ngùng nhưng bản thân lại quá thích con gấu bông để có thể từ chối, họ chỉ mới gặp nhau lần đầu và thậm chí cô còn chưa nói một lời nào với cô ta, sao lại đối xử với cô tốt đến thế ? Cô siết chặt con gấu bông trong tay và nhìn cô bé đối diện mình đầy biết ơn, gương mặt vô thức vẽ lên một nụ cười hồn nhiên.
Không một ai, kể cả Stephanie biết rằng cô sở hữu một đôi mắt cười rất đẹp.
Bởi vì xưa nay cô chưa từng cười bao giờ.
“ Tên mình là Sooyoung. Còn cậu ? ” Cô bé đó một lần nữa bắt chuyện với cô.
“ Ste…Stephanie…” Cô lí nhí đáp lại trong khi cô bé đó há hốc mừng rỡ.
Ngay lập tức Sooyoung huyên thuyên đủ thứ chuyện với cô mà chẳng cần đợi cô trả lời, cô bé đó nói rất nhiều, cứ như xưa nay chưa từng được nói chuyện với người khác vậy. Stephanie chỉ chăm chú lắng nghe và thi thoảng mỉm cười. Cuộc trò chuyện giữa cả hai mà đa phần Sooyoung là người nói có lẽ vẫn sẽ tiếp tục trong vui vẻ, mãi cho đến khi…
“ Sooyoung ! Sooyoung, con đâu rồi ? ” Tiếng một ai đó vang lên khiến nỗi sợ hãi của Stephanie chợt quay trở lại.
“ Con ở đây, thưa mẹ. ” Sooyoung đứng dậy và vẫy tay trong khi Stephanie chỉ im lặng ngồi một chỗ.
Người phụ nữ tìm thấy con gái mình thì vui vẻ chạy đến ngay, trong phút chốc, ánh mắt của Stephanie và bà ta chợt chạm nhau, cô cảm thấy bà ấy rất quen và cảm giác sợ hãi lúc này lại ngày một lớn dần hơn.
CHÁT.
Một âm thanh chói tai vang lên và Stephanie cảm thấy một bên mặt mình trở nên buốt rát và nóng bừng, chưa dừng lại ở đó, hàng loạt cú đánh tới tập khác giáng tiếp lên người Stephanie mặc cho cô bé vẫn chưa lấy lại thăng bằng sau cú tát bất ngờ vừa rồi.
“ Sao mày dám lại gần con gái tao ?! Con khốn, cả mày và con mẹ của mày sao không đi chết đi ! ” Bà ta vừa đánh vừa không ngừng chửi rủa.
“ Mẹ…mẹ…dừng lại đi… ”
“ Sooyoung ! Từ nay còn phải tránh xa cái loại này ra, nó là một đứa con hoang bẩn thỉu không hơn không kém. Mẹ nào thì con nấy thôi…nhìn đôi mắt của nó kìa, giống hệt ả ta, thế nào sau này cũng chỉ giỏi trò quyến rũ đàn ông !! Chỉ có ta và Sooyoung mới là vợ và con gái chính thức của ông ấy, còn bọn mày thì không bao giờ ! ”
Stephanie sững sờ ngước lên và nhìn về phía Sooyoung, người cũng đang nhìn lại cô với gương mặt bàng hoàng.
Hóa ra đây là người chị may mắn được hưởng tình thương của cha cô sao ?
Sau khi cảm thấy hả dạ, mẹ của Sooyoung liền quay sang con gái mình dặn dò một cách nhẹ nhàng trước khi kéo cô ấy rời đi, từng bước chân yếu ớt của Sooyoung đi theo mẹ mình dù ánh mắt vẫn ngoái nhìn cơ thế mỏng manh đang ngồi thẫn thờ đằng kia.
Stephanie cũng ngước lên và nhìn theo dáng hai mẹ con Sooyoung cho đến khi họ khuất bóng, không những được hưởng tình thương của cha nhiều hơn cô, mẹ Sooyoung có vẻ như cũng rất yêu cô ấy.
Nó không khỏi làm Stephanie có cảm giác ghen tỵ.
Ôm con gấu bông của Sooyoung vừa tặng khi nãy vào lòng, Stephanie từng bước run rẩy bước vào, ngày nào cũng vậy, nếu cha Stephanie ở lại phòng hai mẹ con cô thì chí ít cô vẫn có một đêm yên bình, mặc cho hai bọn họ quấn lấy nhau và chẳng thèm quan tâm đến sự có mặt của cô.
Nhưng xem ra đêm nay lại không phải là một đêm may mắn, những âm thanh vỡ vụn bên trong báo hiệu cho Stephanie biết rằng mẹ cô đang nổi điên và sẵn sàng đập phá mọi thứ để trút giận.
“ Stephanie…cuối cùng thì mày đã về. ” Người phụ nữ ngay lập tức chuyển hướng nhìn về cô bé đang đứng run sợ trước cửa phòng. Giờ thì tốt rồi, bà sẽ chẳng phải đập phá thêm đồ đạc khi đã có một thứ trút giận vô cùng hữu hiệu.
Tiếp tục hứng chịu những trận đòn vô cớ từ mẹ mình, Stephanie cắn răng chịu đựng trong khi ôm chặt con gấu bông trong lòng. Nhận thấy sự khác lạ từ cô bé, bà ta ngưng đánh và nhìn chăm chăm vào thứ đồ chơi đang được Stephanie dùng cả thân mình để che chở.
“ Cái quái gì thế này ? ” Bà ta nắm lấy một tay của con gấu tính lôi nó ra nhưng Stephanie đã giữ chặt nó lại.
“ Mày tính chống đối sao ? ”
“ Nó…nó là của con… ” Stephanie đáp một cách sợ sệt nhưng vẫn nhất quyết không buông con gấu ra.
“ Ở đâu mày có thứ này ? ”
Stephanie chỉ dám cúi đầu im lặng, cô bé không biết phải giải thích thế nào cho vừa lòng mẹ mình.
“ Sao không trả lời ? Có tin tao xé nát cái thứ này ra không ? ” Bà ta gào lên đe dọa.
“ Nó…nó…là chị Sooyoung tặng cho con… ” Quá hoảng loạn và xưa nay cũng không quen nói dối, Stephanie đã buột miệng thốt ra cái tên mà đáng lẽ ra cô không bao giờ nên thốt.
“ Sooyoung ? Mày vừa gọi nó là chị Sooyoung ? Haha, xem ra tao nuôi dạy mày không kỹ càng rồi. ” Cái tên đó như châm dầu vào cơn giận của mẹ Stephanie lúc này, bà giật lấy con gấu và xé nó tan tành trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
Nhìn con gấu lúc này chỉ còn là một mớ hỗn độn không hơn không kém, sự tổn thương về mặt tinh thần của Stephanie đã lên đến đỉnh điểm, cô bé ngước lên và nhìn về phía mẹ mình, đôi mắt ngô nghê và chờ đợi một câu trả lời cuối cùng.
“ Mẹ ơi…mẹ có yêu con không ? ”
“ Mày là đồ khốn ! Mày chẳng giúp ích gì được cho tao trong việc giành giật vị trí với chị hai cả, tại sao tao lại sinh ra đứa vô dụng như mày chứ ?! ”
Và đó chính là giọt nước làm tràn ly.
Bà ta giơ cao tay và đánh đập cô bé không một chút thương tiếc, tâm hồn ngây thơ của đứa bé gái vừa mới chín tuổi với con gấu bông rách nát trên tay đã bị vỡ vụn không cách nào góp nhặt lại được.
Thu mình một góc trong trận đòn roi vô cớ và tàn nhẫn của chính mẹ ruột mình, cô bé ngồi đó, thẫn thờ, nước mặt không thể rơi vì nó đã hoàn toàn khô cạn…nỗi đau xác thịt có là gì so với nỗi đau tâm hồn với trái tim trong sang chưa một lần biết thế nào là vòng tay yêu thương ?
Nhìn chăm chú vào con gấu bông trên sàn giờ đã rách tươm, Stephanie đặt tay mình lên ngực và thầm tự hỏi…
Liệu trái tim cô hiện giờ có tan nát và xấu xí giống như thế không ?
‘ Yêu ’ thật ra là gì ? Tại sao họ có nhưng cô thì không ?
Kể từ ngày hôm đó, một Stephanie với trái tim non nớt và ngây thơ luôn chờ đợi một tình yêu trong vô vọng hoàn toàn đã chết. Cô không còn mong ngóng gì ở những người được gọi là cha và mẹ ruột của mình, cô đã tự tồn tại bằng mọi cách có thể, từ xin xỏ, lừa gạt và thậm chí là trộm cắp ngay trong Cung điện hoàng gia.
Nếu xui xẻo bị bắt, cô có thể bị đánh một trận nên thân nhưng chẳng ai dám đến gặp cha hoặc mẹ cô để kiện cáo cả, họ thừa biết mối quan hệ phức tạp của gia đình cô trong Cung điện này và sự đáng sợ từ mẹ cô nên chẳng ai muốn dính líu gì tới.
Có lẽ đó là chút may mắn mà ‘ nhờ ’ họ nên cô có thể tự tồn tại trong Cung điện bằng cách này.
Liệu có ai ngờ rằng trong Cung điện huy hoàng và sang trọng của Kensington lại tồn tại một kẻ sống như ăn bám thế này không ? Tất cả đều bị ánh hào quang đầy giả tạo của Hoàng gia che lấp mà không hề nhìn thấu được cuộc đời khắc nghiệt của cô gái bé nhỏ đằng sau nó.
Cuộc đời của Stephanie bắt đầu rẽ sang một bước ngoặt mới khi cô gặp được Jessie. Đó là cô cháu gái ‘ cưng ’ của Nữ hoàng mà cô vẫn thường nghe mọi người nhắc đến, dù còn rất trẻ nhưng nhờ sự thông mình và sắc đẹp trời phú nên Jessie sớm trở thành một trong những người có quyền lực trong Cung điện mà ai cũng phải nể nang. Thậm chí khi Nữ hoàng đi vắng thì còn giao cả quyền điều hành chính trị cho Jessie quản lý.
Cuộc gặp gỡ của hai người chính là lần Stephanie dự định trộm phần bánh trong bữa tiệc trà được để trên bàn Jessie nhưng không may bị cô ấy bắt gặp.
“ Cô đói lắm à ? ” Jessie nhìn một lượt cô gái tóc đen trước mặt mình và hỏi.
Stephanie chỉ nhẹ gật đầu.
Quan sát kỹ cô gái trước mặt mình, Jessie nhanh chóng nhận ra rằng cô gái này có một nhan sắc không tệ chút nào, có điều cơ thể ốm yếu cùng mái tóc và trang phục không được chăm chút cẩn thận khiến người ngoài nhìn vào thật sự không khác gì cô bé Lọ lem.
Nhưng mọi người lại quên một điều. Lọ lem thì vẫn có thể hóa thân thành Công chúa.
“ Nếu cô đói thì cứ tự nhiên đi. ” Jessie mỉm cười và đẩy đĩa bánh về phía Stephanie.
Stephanie nhìn cô gái tóc vàng rồi lại nhìn đĩa bánh, cô cầm lấy một cái và bắt đầu ăn nó.
“ Tên cô là gì ? ” Jessie ngắm nhìn Stephanie ăn trong khi nhấp trà của mình và hỏi.
“ Stephanie. ”
“ Stephanie sao…? Ừm…còn tôi là Jessie. Vậy Stephanie này, cô có muốn đi theo tôi không ? ”
Lời đề nghị của cô gái tóc vàng khiến Stephanie ngay lập tức dừng ăn và ngước lên nhìn cô ấy một cách khó hiểu. ‘ Theo ’ có nghĩa là sao ? Là làm nữ hầu bên cạnh cô ấy à ? Trong Cung điện này thì nữ hầu không hề thiếu, sao lại phải chọn cô ?
“ Có nghĩa là đến sống cùng ở chỗ tôi. Tôi sẽ đối xử thật tốt với cô nên không cần phải lo lắng gì cả. ” Nhận thấy sự ngập ngừng trong đôi mắt của Stephanie, Jessie từ tốn giải thích.
Sống cùng Jessie ? Một Công nương quyền lực trong Hoàng cung sao ? Đối với Stephanie thì nó quả thật là một lời đề nghị vô cùng hấp dẫn, dù không biết lí do của Jessie nhưng vốn cô cũng chẳng có gì để mất cả. Cô gật đầu đồng ý.
Jessie mỉm cười và nắm lấy tay Stephanie.
“ Tốt lắm. Từ nay hãy đối xử tốt với nhau nhé như bạn bè nhé. ”
Bạn bè.
Suốt mười lăm năm của cuộc đời, đây là lần đầu tiên Stephanie mới được nghe thấy điều đó.
Qua bàn tay của Jessie, Stephanie như biến thành một người hoàn toàn khác, cô ấy xinh đẹp và lộng lẫy đến mức đi đến đâu cũng khiến mọi người phải ngoái nhìn lại.
Càng bước đi, Stephanie càng dấn thân thêm nhiều tội lỗi, cô dùng đôi mắt cười của mình và tạo ấn tượng cho Nữ hoàng, khiến bà ấy phong cho cô chức Công nương. Cô dần dần khẳng định lại vị trí của mình trong Hoàng gia, từ một cô bé chẳng có gì, giờ đây là một trong những đứa cháu nuôi mà Nữ hoàng yêu quý.
Không biết từ lúc nào. Stephanie có thói quen giành giật những người xung quanh người khác, đặc biệt là Sooyoung, mặc dù biết rằng cô ấy không có lỗi với cô nhưng chỉ cần nhớ đến những tháng ngày phải chịu đựng trong uất ức, Stephanie cảm thấy không cam tâm, cô muốn kéo ai đó phải chịu đựng những điều đó giống mình.
Vô tình, Stephanie không nhận ra rằng, những việc mà cô đang làm rất giống với mẹ mình trước đây.
Chỉ khác rằng cô không đem bất kỳ ai để mà trút giận lên thôi.
Dần dần, trái tim cô cũng trở nên chai sạn và vô cảm, tình dục, quyền lực hay bất cứ thứ gì cũng đều khiến cô cảm thấy chán nản.
Ngày mà cô nghe tin cha mẹ mình đã chết, cô thậm chí không cảm thấy bất cứ điều gì, không đau khổ, không vui mừng.
Chỉ là một cảm giác vô hình gì đó đã hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của cô.
Cho đến ngày mà cô gặp được người đó.
Một người khiến cô quay lại với câu hỏi đã lặp đi lặp lại trong cô suốt ngày còn thơ bé, nhắc cho cô về cuộc hành trình tìm kiếm một khái niệm mà tưởng như cô đã quên đi từ lâu.
‘ Yêu ’ nghĩa là gì ?
Có phải là cảm giác ấm áp và an toàn khi được nằm trong vòng tay của một người. Là cảm giác ghen tuông và đau khổ khi thấy người đó bên cạnh một ai khác mà không phải là mình, hay thậm chí là cảm giác có thể làm bất cứ điều gì vì người đó mà chính mình cũng không hiểu tại sao ?
Nếu tất cả là đúng thì cuối cùng cô đã hiểu được thế nào là tình yêu.
Cô yêu Taeyeon.
Những tưởng phần thưởng cho bài học đi tìm kết quả của tình yêu này sẽ là một tình yêu hạnh phúc và đẹp đẽ giữa cô và người cô yêu.
Nhưng chuyện đời chưa bao giờ là dễ dàng cả.
Ở bên Taeyeon, dù được chăm chút tận tình, chu đáo nhưng cô luôn cảm thấy mình thiếu một thứ gì đó, thiếu một thứ mà mình không biết cũng không thể hình dung ra được nên gọi nó là gì.
Cho đến tận lúc này, vào cái giây phút Stephanie nhìn thấy Taeyeon không ngại nguy hiểm mà lao ra che chắn cho Jessie, cô mới biết được cái còn thiếu đó là gì.
Taeyeon không yêu cô.
Cô ấy chỉ chăm sóc cô như một người em gái, không hề có tình cảm nào vượt hơn điều đó.
“ Tôi ổn mà…cô…không sao chứ ? ”
Trái tim Stephanie như vỡ vụn khi nhìn thấy hình ảnh Taeyeon muốn lịm đi vì mất máu nhưng vẫn không quên hỏi han Jessie, nó đang gào thét trong niềm đau và ganh tỵ vì muốn được Taeyeon chú ý.
Người bị thương mới là em cơ mà ? Sao Tae không hề để ý đến ?!!
Sao không nhìn em ? Tại sao Tae chỉ nhìn thấy mỗi Jessie ?
Nhìn em đi !
Làm ơn nhìn em đi !!
Tại sao lại là cô ấy…?
Tại sao lại chọn bạn thân của em, người duy nhất mà em tin tưởng…?
“ Cậu…sẽ không phản bội mình phải không ? ”
Hãy nói là cậu sẽ ‘ không ’ đi. Làm ơn đi Jessie !
Chỉ cần cậu bác bỏ nó thôi…
“ Mình xin lỗi. ”
Mọi thứ đã hết.
Tận cùng của niềm đau, khi đến cả việc khóc mà Stephanie còn không còn đủ mạnh mẽ để đối mặt, đó là giây phút cô chấp nhận buông xuôi tất cả. Để mặc cho nguồn sức mạnh vô tận sâu trong cơ thể mình có dịp thức tỉnh.
Thay cho giọt nước mắt nay đã khô cạn.
Là một nụ cười mỉa mai và ánh mắt lạnh băng của Lòng Ghen Tỵ.
_ TBC _
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro