Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khói và Bóng

Trời Seoul đêm nay lạnh như một nhát cắt.
Mưa trút xuống những con phố hẹp, nơi ánh đèn neon chập chờn soi lên vũng nước lấm lem màu xám. Những chiếc taxi lao vút qua, để lại sau lưng hơi xăng và khói thuốc. Mùi ẩm mốc, khói, và rượu hòa vào nhau, làm thành mùi của thành phố này – một mùi mà Bertha đã học cách hít thật sâu mỗi khi phải bước ra đường.

Cô vừa hết ca làm ở tiệm cà phê nhỏ gần ga Hongdae, tay vẫn còn dính chút bọt sữa. Hôm nay, người dì gọi điện bảo: "Nếu mày không đưa tao tiền trong ba ngày nữa, tao sẽ quẳng hết đồ mày ra khỏi nhà."
Giọng người đàn bà ấy lạnh như băng. Cũng phải thôi — suốt bao năm qua, dì nuôi cô không phải vì tình thương, mà vì tiền trợ cấp mồ côi. Giờ cô đã đủ tuổi, khoản đó mất, thì cô cũng chẳng còn chỗ để bấu víu.

Cô siết chặt quai túi vải, nhìn dòng người lướt qua. Ai cũng vội, ai cũng có nơi để về.
Còn cô thì không.

Bên kia đường, tấm biển "Cigarette & Jazz" nhấp nháy giữa làn mưa. Một người bạn cùng lớp từng bảo: "Ở đó cần nhân viên phục vụ. Lương gấp đôi đấy."
Cô dừng lại một chút. Đôi giày đã ướt sũng, tóc bết lại trên vai. Trong lòng cô là tiếng nấc nghẹn không phát ra được.

Cô đẩy cửa bước vào.

Bên trong là một thế giới khác: ánh đèn vàng nhạt, khói thuốc lơ lửng, và tiếng jazz cũ vặn méo mó từ chiếc loa cổ. Hàng ghế da đen sẫm, sàn gỗ bóng loáng phản chiếu ánh sáng đỏ hắt từ quầy bar.
Cô được dẫn vào trong bởi một người quản lý trung niên.
"Cô có kinh nghiệm phục vụ rượu không?"
"Chưa ạ, nhưng em có thể học nhanh."
Người đàn ông nhìn cô từ đầu đến chân – gương mặt non nớt, ánh mắt quá trong so với nơi này. Ông ta khẽ cười:
"Chỗ này không dành cho những người yếu tim đâu, cô bé."

Nhưng rồi ông vẫn gật đầu. Có lẽ vì vẻ kiên định trong mắt cô, hoặc đơn giản là vì ông cần người.

Tối hôm đó, Bertha học cách rót rượu, cúi đầu, mỉm cười. Cô không biết loại whiskey nào đắt nhất, nhưng cô biết cách lắng nghe.
Bọn đàn ông ngồi quanh bàn, nói cười, khói thuốc mờ như sương. Họ chẳng nhìn cô như con người, mà như món đồ để tô điểm cho bàn tiệc.
Cô cúi thấp đầu hơn, cố giấu ánh mắt lạnh lẽo đang bắt đầu hình thành trong mình.

Gần nửa đêm, cửa bar bật mở.

Tất cả ánh nhìn lập tức hướng về phía đó.
Một người đàn ông bước vào — cao, khoác áo choàng đen, mùi thuốc lá lạnh và da thuộc lan ra theo từng bước. Không ai nói một lời, nhưng sự im lặng đó đủ để Bertha hiểu: hắn là người mà ở đây không ai dám đụng đến.

Ju Jihoon.

Cô chưa từng nghe tên hắn trước đó, nhưng bản năng khiến cô đứng thẳng người. Có điều gì đó ở hắn khiến không gian như đông cứng — không phải sự hung hãn, mà là thứ khí chất lặng lẽ, nguy hiểm như lưỡi dao trong bóng tối.
Hắn không nhìn quanh. Chỉ ngồi xuống chiếc ghế trong góc, nơi ánh sáng mờ nhất, và rít điếu thuốc.

Khói từ môi hắn tan ra, vẽ thành những đường xoắn trôi nổi trên không. Dưới lớp ánh sáng vàng, khuôn mặt hắn hiện lên rõ từng nét — đôi mắt tối đến mức không phản chiếu được gì, sống mũi cao, và chiếc nhẫn bạc lạnh lẽo trên ngón tay phải.

"Whiskey, on the rocks," hắn nói, giọng trầm khàn, nhẹ như hơi thở nhưng lại khiến người ta thấy sợ.

Bertha bưng khay rượu đến. Tay cô khẽ run, ly thủy tinh khẽ chạm vào khay keng một tiếng. Hắn ngẩng lên.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ chạm nhau.
Thế giới bỗng im bặt.
Tiếng nhạc ngừng, hơi thở cô đứt đoạn.

Đôi mắt hắn lạnh như thể nhìn xuyên qua da thịt, nhưng ẩn trong đó là một vệt sáng mờ — như thể hắn nhận ra điều gì đó quen thuộc mà không muốn tin.
Còn cô, lần đầu tiên, không thể rời mắt khỏi một người đàn ông.
Không phải vì hắn đẹp, mà vì hắn nguy hiểm một cách yên lặng.

"Cô mới à?" – hắn hỏi, không nhìn ly rượu, chỉ nhìn cô.
"V-vâng."
"Không hợp với nơi này."
"Em... chỉ làm để kiếm sống thôi."

Hắn cười khẽ, nụ cười không chạm đến mắt.
"Kiếm sống à. Ở thành phố này, 'kiếm sống' và 'bán linh hồn' đôi khi chỉ cách nhau một ly rượu."

Cô không đáp. Hắn đặt tờ tiền lên bàn, gấp đôi giá rượu.
"Còn lại, là tiền cho lời khuyên. Đi về trước nửa đêm đi. Nếu không, cô sẽ thấy mình không còn chỗ nào để quay lại."

Bertha cúi đầu, bước đi. Nhưng bước được ba bước, cô ngoảnh lại — hắn vẫn ngồi đó, ánh nhìn mải mê theo làn khói thuốc, như thể cả thế giới này chẳng có gì tồn tại ngoài nỗi trống rỗng trong tim hắn.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi.
Cô đứng dưới mái hiên, run lên vì lạnh.
Câu nói của hắn lặp đi lặp lại trong đầu.
"Kiếm sống và bán linh hồn... chỉ cách nhau một ly rượu."

Cô siết chặt chiếc túi, bước vào màn mưa.
Không biết rằng từ giây phút ấy, cô đã bước qua ranh giới mỏng manh giữa ánh sáng và bóng tối.
Và người đàn ông ngồi trong góc quán kia — Ju Jihoon — vừa đặt mắt vào định mệnh duy nhất mà hắn không bao giờ nên chạm đến.

"Trong khói thuốc và bóng đêm, hai linh hồn cô độc nhận ra nhau.
Không phải để cứu rỗi, mà để cùng nhau rơi xuống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro