Chương 7
Buổi tiệc hôm đó không để lại ký ức tốt đẹp gì cho Sinb, nhưng buổi tiệc hôm đó lại cho Yerin một ký ức không tệ. Quan trọng hơn là, buổi tiệc hôm đó làm Yerin buôn bán lời không ít. Nàng chụp được nhiều ảnh như vậy, cũng đủ để nàng cười không khép được miệng rồi.
Chỉ tiếc là, lúc các nàng rời khỏi, Sinb đem mấy tấm ảnh Yerin chụp được, miễn là có liên quan đến Park gia đều xóa hết. Kết quả Yerin hé môi cũng không được, còn bị Sinb cảnh cáo: Miễn là chuyện có liên quan đến tiểi thư Park gia, muốn sống thì đừng có tùy tiện nói lung tung ra ngoài.
Yerin cũng không có ngốc, lợi hại trong đó tất nhiên là nàng biết, tuy nàng rất thích tiền, thế nhưng so với cái mạng nhỏ, tiền thực sự không có quan trọng bằng, bởi vì mặc kệ ngươi có bao nhiêu tiền, ngươi phải còn mạng mới có thể tiêu, như vậy tiền mới có ý nghĩa.
Lúc Yerin cầm lấy thù lao tòa soạn đưa thì, hai mắt híp lại ngay cả khe cũng không tìm ra.
"Yerin, cậu cười thật khủng bố." Sowon ngồi đối diện Yerin, nhìn đứa bạn của mình cười thành cái dạng đó, nhịn không được nổi da gà toàn thân.
" Sowon, cậu biết không? Kỳ thực tiểu thư Hwang gia, là một người rất tốt."
"Hả?" cái kết luận quỷ dị này làm thế nào mà cho ra được vậy?
"Then chốt chính là, tiểu thư Hwang gia quả nhiên, thật sự là một con mèo chiêu tài. Cậu xem, tớ mới ở cùng nàng có một buổi tối, thì đã buôn bán lời nhiều tiền như vậy ha ha ha ha..." Yerin nói đến đây, trong đầu dường như đã nghĩ tới cảnh bản thân ôm mèo chiêu tài, ngủ trong đống tiền.
"..." Sowon ngồi đối diện một câu cũng không nói ra được. Tại sao không nhớ lại lúc mình bị nàng truy sát, đòi lột da?.
"Hơn nữa còn chính miệng nàng nói, là bạn bè đó".
" Tớ cảm thấy cậu vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, đừng đi tìm cái chết."
"Sẽ không nha, tớ phát hiện thật ra Hwang Sinb không có đáng sợ như người ta nói".
"..." Cậu biết? Tớ van cậu, cậu quen nàng được mấy ngày a?
"A! Tớ quyết định rồi!" Yerin đột nhiên nhảy dựng lên kêu to.
Sowon ngồi đối diện bị dọa mém chút té xuống đất, mở miệng chậm chậm hỏi: "A? Cậu quyết định cái gì?"
"Có mèo chiêu tài mà không bắt lấy, sẽ bị sét đánh chết, cho nên tớ quyết định, kiên quyết bắt mèo chiêu tài!!"
"Yerin?! Đầu cậu không sao chứ? Tớ đề nghị cậu nên gặp bác sĩ tâm lý!"
************
Ở bên kia, Minzy xem camera thu hình, vẻ mặt cười bí hiểm.
"Tiểu thư, người này nên giải quyết thế nào? Có cần thuộc hạ bắt đem về đây?" Một người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh, vô cùng kính cẩn nói.
Minzy vẫn còn nhìn camera ghi hình, nụ cười càng thêm sâu sắc.
Bên trong màn hình, chính là cảnh Yerin và Sowon cùng nhau hợp tác mở cửa sổ Queen. Trong máy ghi hình, Yerin lưu loát trở mình tiến vào cửa sổ chỉ cao có 3-4 mét, sau đó chạy đến WC, chạy ra khỏi camera ghi hình, nhưng rất nhanh đã xuất hiện lại trong camera, thấy Yerin cấp tốc chạy vào trong một buồng WC, sau đó không tới 10 phút, nàng đã trang điểm, thay quần áo chỉnh tề đi ra từ bên trong.
"Tốc độ nàng thay đồ quả thật rất nhanh." Minzy nhìn camera, cười nói.
Nàng cũng không đáp lại lời của người đàn ông mặc áo đen, trái lại càng cười thêm quỷ dị, điều này khiến hắn có chút không biết xử lý ra sao.
"Minzy, cô biết nàng?" CL đứng cạnh bên, bởi vì đã ở cạnh Minzy quá lâu, nhiều ít cũng có thể hiểu rõ suy nghĩ của nàng, tiện lúc thắc mắc nên hỏi.
"Lần trước ở hội trường, nàng đi cùng Sinb, chúng ta đã gặp mặt." Minzy cười sờ đầu CL, sau đó quay đầu nói với người đàn ông đứng bên cạnh: "Quên đi, ta đã xem qua rồi, ảnh chụp truyền thông đưa ra ngoài không có ảnh hưởng gì lớn với Park gia chúng ta, tạm thời cũng không nhận được lời phàn nàn của tân khách, chuyện này lớn nhưng cứ đặt qua một bên, không cần để ý tới." Ý tứ là, chỉ cần không có vấn đề gì với Park gia, người khác sống chết nàng mặc kệ.
"Vâng. Thuộc hạ xin lui."
"Ừ." Minzy còn đang nhìn chằm chằm camera giám sát, lúc này, bên trong camera, Yerin đã ở cùng với Sinb.
"Hwang tiểu thư có bạn là ký giả sao?" CL nhìn màn hình camera, hỏi.
Minzy nhẹ nhếch khóe môi. "À... ai biết được." Vẻ mặt này, là đang tính toán cái gì. CL có chút sợ, rụt rụt cổ.
"Hwang tiểu thư sẽ tức giận?"
"Cái này à..." Minzy cười mang theo vẻ bỡn cợt. "Gần đây chúng ta không có xảy ra chuyện gì, buồn chán lâu rồi, vụ này có lẽ chơi vui."
Minzy, đùa giỡn người khác như vậy, là không tốt. CL không nói nên lời.
...........
Tuy rằng nói muốn bắt lấy con mèo chiêu tài - Hwang Sinb, thế nhưng bắt bằng cách nào, hiện tại trở thành vấn đề đau đầu của Yerin.
Mọi người đều biết, hiện tại Sinb là người thừa kế số một của Hwang gia. Trước khi tốt nghiệp, quản lý vô số chuyện của Hwang gia, một người như vậy, đương nhiên cả ngày lẫn đêm đều vội vội vàng vàng, ngay cả cơ hội gặp mặt, trò chuyện cũng ít đến đáng thương, lấy đâu ra cơ hội để Yerin có thể quấn lấy nàng?
Lẽ nào lại phải như trước đây, theo dõi Sinb? Theo dõi đến khi nào? Huống chi bây giờ người bảo vệ ở bên cạnh Sinb rõ ràng đông hơn trước đây rất nhiều. Aiz... Yerin phiền não.
"Tớ xin cậu, đừng thở dài nữa, tớ sắp bị cậu làm cho điên rồi." Sowon ngồi một bên uống Coca thật sự chịu không nổi nữa rồi, ai oán một câu.
"Nhưng tớ rất phiền não".
"Vậy cậu thở dài thì có biện pháp à?"
"Tớ phải làm sao bây giờ ".
"..." Sowon rất muốn cầm đầu của mình nện lên bàn.
" Bị Yerin cho nghe thêm một tiếng thở dài, than đến Sowon vô lực nằm úp sấp lên bàn, lắc lắc đầu nhìn ra bên ngoài. Nhìn nhìn, ánh mắt ban đầu còn cụp xuống từ từ có tinh thần lên, gương mặt hữu khí vô lực, cũng khôi phục lại sức sống. Cuối cùng thật vui vẻ nhảy dựng lên, lấy tay vỗ vỗ Yerin đang than thở trước mặt mình. "Yerin, Yerin ~~"
"Cái gì vậy?! Người ta đang phiền não nha!"
"Tớ thấy biện pháp rồi." Câu này của Sowon rất là kỳ quái, bởi vì người ta bình thường nói đến biện pháp thì là 'nghĩ ra' chứ không phải 'thấy' nhưng lần này Sowon lại nói là mình thấy, thật là 'thấy' chứ không có 'nghĩ ra'.
"Hả? Thấy? Cậu thấy cái gì?" Tuy lời của Sowon có điểm kỳ quái, nhưng Sowon vẫn đủ tinh thần bật người dậy.
"Cậu nhìn đi!" Lúc Sowon nói câu này có chút kinh hỉ, kinh hỉ chắc là do rốt cuộc bản thân cũng có thể thoát khỏi cuộc sống bi thảm mỗi ngày đều nghe Yerin thở dài, cho nên lúc nàng nói ba chữ này thì có hơi lớn tiếng.
Yerin nhìn theo hướng Sowon chỉ, đối diện đường cái có một biển quảng cáo cực bự, trên đó có một thông báo tuyển dụng, nội dung cụ thể của thông báo tuyển dụng do chữ không được lớn, cho nên hai người cũng không có thấy rõ, chỉ nhìn đến vài chữ lớn nhất trên mặt: SinRin khai mạc giải đấu nhiếp ảnh gia! SinRin ?!
Hai mắt Yerin lập tức lập lòe chiếu sáng. SinRin không phải là công ty truyền thông của tập đoàn Hwang thị vừa tung ra thị trường gần đây sao?! Giải đấu nhiếp ảnh gia?! Nói cách khác, nếu như lần này tham gia giải đấu nhiếp ảnh gia.... Càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng không có cách nào kiềm chế tâm tình đang dâng trào.
Yerin bỗng kêu to "Có thể nhìn thấy Sinb!?"
Thành công làm Sowon giật mình. "Cậu đừng có bất ngờ hét lên như thế chứ!"
"Có thể gặp Hwang Sinb! Thực sự có thể gặp Sinb rồi!" Yerin vô cùng kích động.
Sowon cười ngất. "Phải đó~ có thể gặp Hwang Sinb, thế nhưng Yerin... cậu phải xem nội dung trận đấu, cậu không thể không biết nên chuẩn bị cái gì. Hơn nữa..... " Sowon chậm rì rì nói nhưng chọt đúng chỗ đau, chỉ vào biển quảng cáo, nói: "Tuy thấy không rõ, nhưng mà mang máng thấy, ngày hết hạn báo danh, hình như là buổi sáng hôm nay... bây giờ đã là buổi chiều 1 giờ rồi."
"..." Yerin chộp lấy túi xách của mình xông thẳng ra cửa!
"Tớ lại bị muộn rồi a a a a!!" Tiếng kêu thảm thiết kéo dài không dứt.
"..." Sowon thật sự rất muốn châm chọc một câu, cậu cũng không phải lần đầu tiên bị muộn a, tớ đã quen rồi, chẳng lẽ cậu còn chưa quen?
Nhưng mà điều Sowon bây giờ lo lắng không phải là vấn đề này, mà là... bữa cơm này lẽ nào mình phải trả tiền a? Không phải Yerin nói mời sao? Sowon không khỏi hoài nghi, Yerin lao đi như vậy, là do nàng viện cớ không muốn trả tiền!
Bên đây Sowon còn đang tức giận, chậm rì rì trả tiền. Bên kia Yerin đã vọt tới cửa công ty truyền thông SinRin.
"Xin lỗi tiểu thư, thời gian báo danh của chúng tôi thực sự đã kết thúc." Lễ tân vẻ mặt phức tạp nhìn người đứng trước mặt, muốn sống muốn chết - Jung Yerin.
"Tôi biết, nhưng mà, nhưng mà từ đầu tôi không biết có giải đấu này nha, cho nên, cho nên có thể dàn xếp giúp tôi được không " Yerin bám vào bàn tiếp tân, hận không thể cứ như vậy bóp nát cái bàn.
"Nhưng thời gian báo danh của chúng tôi thực sự đã kết thúc, hạn cuối là lúc 11 giờ trưa, bây giờ đã là 1 giờ 30 chiều rồi, thực sự xin lỗi."
"Nhưng mà tôi chỉ đến muộn có 2 tiếng đồng hồ thôi mà, tôi thực sự chỉ muộn có 2 tiếng~~" Yerin lệ rơi như thác.
"Nhưng thời gian báo danh của chúng tôi thực sự đã kết thúc rồi."
"Xin cô mà, tôi thực sự chỉ đến muộn 2 tiếng đồng hồ thôi mà." Yerin như Hoàng Hà vỡ đê.
"Nhưng mà..." Thực sự làm khó người ta mà.
"Hu hu hu tôi thực sự chỉ muộn có 2 tiếng thôi mà."
"Tiểu thư, cô còn cơ hội mà, đừng như vậy."
"Huhu..... nhưng mà đợi lần sau, mèo chiêu tài vào tay người khác rồi. Mèo chiêu tài của tôi làm sao bây giờ huhu.."
Ngay lúc Yerin thất thanh khóc rống không chút nào bận tâm đến hình tượng, nhân viên làm vẻ mặt phức tạp, chẳng biết làm sao cho phải, thì một giọng nói nhàn nhạt hầu như không có tí cảm tình nào truyền đến:
"Chuyện gì vậy?"
Giọng nói này, rất giống sân bay, hoàn toàn không gợi cảm, mặc kệ từ hướng nào nghe đến cũng không có bất cứ cảm giác gì, chính là...Yerin quay ngoắt đầu lại. Sinb đang cau mày đứng đó, bên cạnh còn có vài tên đàn ông, nhìn qua chắc là thuộc hạ trong công ty.
"Mèo chiêu tài ".
Sinb vừa nhìn đến cái đầu của Yerin, liền bực, hận mình hôm nay tại sao lại xuất hiện ở chỗ này. Có muốn chết hay không cơ chứ, tại sao vào lúc này, lại tới đây thị sát?! Sinb lập tức muốn quay gót bỏ đi, nhưng mà nhìn cái biểu tình hiện tại của củ khoai lang kia...Khiến lương tâm vốn đã phai mờ của Hwang tiểu thư đột nhiên nhảy lên một chút. Bộ dạng này của nàng, tốt xấu gì cũng đã thấy mấy lần, cứ như vậy không hỏi đã bỏ đi, hình như có chút vô nhân đạo.
Vì vậy, tuy rằng vô cùng muốn bỏ chạy, nhưng Sinb vẫn ngừng lại, đi đến chỗ Yerin, quay qua lễ tân hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hwang tiểu thư, vị tiểu thư này muốn tham gia giải đấu nhiếp ảnh gia lần này của chúng ta, thế nhưng giờ báo danh đã hết hạn từ hồi sáng rồi."
Nghe người nhân viên nói xong, Sinb quay đầu nhìn Yerin hỏi: "Cô muốn tham gia giải đấu nhiếp ảnh gia của chúng tôi?"
"Phải phải!" Mắt Yerin lấp lánh, gật đầu. Không rõ là vì thấy hy vọng mà kích động hay bởi vì thấy mèo chiêu tài mà kích động.
Sinb có chút hoang mang. "Nhưng cô không phải là ký giả mà? Hơn nữa cô còn đang đi học phải không?"
Yerin lập tức thanh minh. "Tôi không phải là ký giả, tôi nói rồi lần trước là do thù lao rất hậu hĩnh. Hơn nữa các cô không thể kỳ thị học sinh! Tôi rất là có thiên phú, rất là có tài năng!"
"..." cô thật không biết khiêm tốn. "Nhưng cô đến muộn."
"Mèo chiêu tài... niệm tình tôi đã giúp cô, hơn nữa, rõ ràng cô nói chúng ta là bạn mà".
"Mèo chiêu tài?" Sinb lại rối rắm, mèo chiêu tài là chỉ mình à? Lần trước gọi tên của nàng, đã khiến nàng rối rắm không ngớt, bây giờ còn đến mèo chiêu tài?!
"A a a~~ cái đó không phải trọng điểm, rõ ràng cô nói chúng ta là bạn..."
"..." Thế nhưng nàng vẫn để bụng. Sinb phát hiện từ khi biết củ khoai lang này thì thường hay hối hận. Ví dụ như hiện tại nàng đang hối hận mình nói ra câu "Chúng ta là bạn". Tuy nàng đã không nhớ rõ nguyên nhân là gì.
"Còn bảng báo danh chứ?" Nàng quay đầu hỏi người nhân viên.
"Dạ còn."
"Lấy một phần đưa cho nàng. Tôi không muốn bỏ qua một thiên phú nhiếp ảnh gia." Tuy trong lòng rất hối hận, nhưng không biết tại sao, Sinb vẫn giúp Yerin.
"Vâng." Nếu bà chủ đã lên tiếng, làm nhân viên đương nhiên không thể nói gì, lễ tân lập tức lấy ra một bảng báo danh từ trong bàn.
Thấy tình hình như vậy, Yerin mừng rỡ, giơ hai tay thoáng cái nhảy lên người Sinb. "Mèo chiêu tài, cô thực sự tốt quá, tôi yêu cô, cả đời tôi cũng chỉ yêu một mình cô". Ôm chặt lấy Sinb dùng sức dụi a dụi!
Hành động này khiến tất cả mọi người trong công ty đều kinh sợ.
Nàng nàng nàng... nàng dám nhảy lên người vạn năm băng lãnh Hwang tiểu thư!? Là nàng chán sống sao?.
Vẻ mặt Sinb lúc này khó có thể hình dung.
A a a! Tôi xin cô, đừng có dụi nữa tôi không thích bị người ta chạm vào, cô lại còn đem nước miếng nước mắt cọ lên quần áo của tôi, nếu không nhanh tránh ra đừng trách tôi không khách khí với cô! Vậy mà cô lại còn không tránh ra a a a! Nàng thực sự rất ghét bị người ta chạm vào mà?!
Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.
"..."
"..."
Hwang tiểu thư vậy mà không có tức giận?! Vậy mà không có tức giận?! Toàn bộ công nhân viên đều dốc sức phát huy trí tưởng tượng của mình. Nữ sinh này rốt cuộc có quan hệ gì với Hwang tiểu thư?! Rốt cuộc là quan hệ gì?! Phải điều tra, đi về nhất định phải kiểm tra rõ ràng, nghe ngóng rõ ràng!
Đến khi Yerin rốt cuộc cũng dụi xong, buông Sinb ra, thì chỉ thấy Sinb đang trong trạng thái hóa thạch.
"Sinb?"
"..." Gọi luôn cả tên người ta?! Quả nhiên không có đơn giản, quan hệ quả nhiên không đơn giản?! Chẳng lẽ là người của Park gia?
"Sinb! làm sao vậy? Sắc mặt của cô thật khó coi." Yerin có chút sốt ruột, nếu như mèo chiêu tài của nàng ngã bệnh, sau này làm thế nào giúp nàng chiêu tài?
"... Không có gì, cô đến điền đơn đi, tôi đi trước." Sinb cứng ngắc trả lời.
"Ờ ờ... nhưng mà cô thực sự không sao?"
"Không sao." Sinb cứng ngắc trả lời, sau đó rời đi.
Nàng thực sự không thích bị người ta chạm vào người! Nam nữ thụ thụ bất thân, có là con gái, cũng không thể thân mật như vậy, còn mở miệng hỏi han, đứa con nít này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy hả?!
Kỳ thực Hwang tiểu thư của chúng ta là người sống nội tâm, là một người rất truyền thống rất dễ xấu hổ.
Bởi vì xuất hiện một nốt nhạc đệm như vậy, Yerin thuận lợi báo danh, nhưng không chỉ đơn giản là thuận báo danh, Yerin còn rất thuận lợi thành danh.
Giải đấu lần này có một nữ tuyển thủ có quan hệ không tầm thường với chủ tịch! Thường ngày phải luôn chú ý mới được!
Tin đồn này từ công ty SinRin truyền ra, càng truyền càng phổ biến.
Mà Yerin thì, ngày hôm nay vô cùng vui vẻ, nàng vui vẻ tới khuya, còn ôm chăn trợn tròn mắt thế nào cũng không ngủ được. Cảm xúc dâng trào miên man suy nghĩ, Sinb quả nhiên là mèo chiêu tài của mình, gặp phải chuyện gì thấy nàng đều thành công! Mình quả nhiên không thể buông tha con mèo chiêu tài này!?
Vừa nghĩ cảnh tiền của bản thân chảy ào ào như suối, Yerin kích động ngủ không được. Hơn nữa nàng còn nhớ rõ, khoảnh khắc nàng ôm lấy Sinb, cảm nhận được cảm giác này, cơ thể Sinb tuy lành lạnh, nhưng cũng rất thoải mái, rất mềm mại, trên người còn có hương hoa sen nhàn nhạt, hơn nữa cổ của nàng...
Ảnh minh hoạ 😂 👇🏻
Lúc mình ôm nàng do quá kích động cho nên không cẩn thận chạm tới một chút, loại cảm giác láng bóng này, mềm mại mịn màng, thật thoải mái.
Nghĩ như vậy, Yerin đột nhiên siết chặt lấy chăn, sau đó đem đầu mình vùi vào trong chăn, không ngừng giãy giụa trên chiếc giường không được lớn. Chiếc giường phát ra tiếng "Kèn kẹt" kháng nghị.
"Củ khoai thúi cậu phát rồ cái gì vậy, phá giường à còn không ngủ đi? Nửa đêm 3 giờ sáng không muốn ngủ cũng để cho tôi ngủ chứ!" Vị đồng chí giường dưới vô cùng bất mãn quát.
"À...ha ha ha ha ha..." Yerin làm lơ, ôm chăn tiếp tục giãy giụa!
~"Thần kinh! Tôi rủa cậu mỗi ngày đều đi muộn!" Đồng chí giường dưới căm giận là đúng.
Mà ở bên kia, Sinb tiếp tục hối hận chuyện mình đã làm ngày hôm nay! Mình tốt quá mà, tại sao lại phải để ý tới cái củ khoai lang đó a?! Đầu óc của nàng rốt cuộc không bình thường ở chỗ nào?!Đương nhiên, sau này, mối quan hệ không tầm thường của Sinb và Yerin càng ngày càng bị mọi người trong SinRin đồn đãi thái quá, nàng càng thêm hối hận. Nhưng mà cái đó là chuyện sau này, bây giờ chúng ta tạm thời nghỉ ngơi cái đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro