Chương 47
Bên trong quán bar, Yerin đã uống rất nhiều rất nhiều rượu, uống đến say. Nàng tóm lấy cổ áo Eun Woo, lớn tiếng mắng: "Anh gạt tôi! Anh lừa tôi!" Nàng quát đến tê tâm liệt phế, khiến tất cả người trong quán bar đều ghé mắt nhìn. Cho rằng đây lại là một tuồng đàn ông phụ tình và phụ nữ mê muội.
"Jung Yerin..." Eun Woo bất đắc dĩ, theo lý thuyết mà nói, hắn chỉ làm việc vì tiền, đồng thời việc hắn làm cũng không tệ, chỉ là kết quả không như hắn hy vọng mà thôi. Nhưng dù là vậy, hắn cũng không có lý do gì để bị Jung Yerin tóm cổ rồi mắng chửi như vậy đúng không?
" Anh lừa tôi! Nàng không thích tôi! Thì ra nàng không thích tôi... tên khốn kiếp anh!" Yerin đau lòng gần chết, nàng giận chó đánh mèo. Vung tay bắt đầu đánh rồi.
"Aaa!" Eun Woo tránh được trong đường tơ kẽ tóc.
"Vô liêm sỉ!" Yerin mắng, lại vung tới một quyền.
Nắm tay bị Eun Woo né được, sau đó tóm lấy. "Rồi rồi rồi, tôi vô liêm sỉ, thế nào cũng được, chúng ta có thể đi ra sau rồi tiếp tục diễn phim hành động không?" Nơi đông người, hắn lại là nhân viên của quán, hắn còn phải làm việc nha! Sau này biết trốn chỗ nào!
Hắn vẻ mặt thống khổ đấu tranh, đem người kia kéo ra sau quán, hành vi này trong mắt mọi người, thật sự là cầm thú, thật sự là cầm thú.
"Em đã vô tâm tôi liền thôi... thôi không được thì làm sao bây giờ?" Yerin bị Eun Woo kéo đi, từng bước ra sau quán, nguyên bản còn đang nổi giận, tâm tình đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu yếu ớt đọc thơ: ""Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến. Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư. Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm."
Eun Woo nghe, cũng thấy buồn phiền, động tác trở nên dịu dàng hơn, hắn chậm rãi bước đi. Nhưng bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì có một cánh tay nắm lấy hắn. Một cánh tay, là một cánh tay rất đẹp. Mười ngón thon dài, tuy làn da không đến mức trắng ngần nhưng lại đẹp như ngọc, nhẵn nhụi, sáng bóng.
Eun Woo xoay đầu lại, liền nhìn thấy Sinb đứng dưới ngọn đèn. Tay nàng nắm lấy bờ vai hắn. Sau đó nàng nói với hắn: "Buông tay anh ra."
Eun Woo dừng lại, xoay người nhìn Sinb, nhướn mi. Cười.
Sinb lấy ra một tấm chi phiếu. "Những phí tổn nhiêu đây chắc là đủ rồi, quan hệ thuê mướn giữa anh và nàng kết thúc, cho nên mời anh buông tay nàng ra."
Eun Woo vội vã buông tay. Cười nói: "Thì ra cô đã sớm biết."
"Không phải sớm biết, vài ngày trước vừa biết được." Sinb đỡ lấy Yerin từ trong tay Eun Woo, nghe nàng còn đang đọc từng tiếng: "Đệ nhất tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến. Đệ nhị tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư. Đệ tam tối hảo bất tương bạn, như thử tiện khả bất tương khiếm." Âm thanh bi thương như vậy. Đột nhiên nàng nhìn Yerin, vô cùng vô cùng nghiêm túc hỏi: "Vậy, chị hối hận rồi sao?"
Yerin mở to đôi mắt mông lung như bị sương mù che khuất, nhìn gương mặt của Sinb. Trên gương mặt thấm men say đột nhiên lộ ra một nụ cười buồn bã, sau đó hai hàng nước mắt cũng bắt đầu lã chã rơi.
Nếu như yêu là đau khổ, vậy chi bằng không thương mến, nhưng dù biết yêu là đau khổ, tôi vẫn sẽ không hối hận vì đã yêu em.
Sinb đột nhiên kéo tay Yerin, xoay người lại cõng nàng lên lưng, rời khỏi quán bar.
Với vẻ ngoài hơn người của các nàng, lúc này lại làm việc ám muội như vậy, sớm đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong quán bar, nhưng luôn sĩ diện như Sinb, lúc này đây lại cảm thấy cái gì cũng không quan trọng nữa.
Yerin ngoan ngoãn như một đứa trẻ đang ngủ say, nằm sấp trên lưng Sinb, không kêu một tiếng. Chôn đầu, từng chút từng chút làm bờ vai Sinb ướt nước.
Đi ra quán bar, là con phố yên tĩnh. Trời đã về khuya. Bất tri bất giác thời gian từng chút trôi đi, sắc trời đã tối, phố đã lên đèn, yên tĩnh đến xinh đẹp, gió đêm thổi đến, mang theo cảm giác mát lạnh, thổi đến người, rất nhẹ nhàng và khoan khoái, trong không khí còn mang theo mùi sông, một mùi vị đặc biệt như ở Giang Nam.
Sinb cứ như vậy cõng Yerin, im lặng bước đi, từng bước từng bước, đầy kiên định. Để mặc cho vai mình càng ngày càng ẩm ướt.
"Em đến làm gì?" Có lẽ khóc xong rồi, Yerin buồn bã hỏi.
"Đến tìm Yennie về nhà." Sinb cõng Yerin, vẻ mặt đương nhiên đáp lời nàng.
"... Đã không thích tôi... tại sao lại muốn tìm tôi về nhà?"
Sinb vẫn cõng Yerin, im lặng, nơi đây cách Hwang gia còn một đoạn đường rất dài, tài xế đang đợi ở cách đó không xa. Sinb lại không nôn nóng, nàng bước rất thong thả. Nghe Yerin không ngừng lẩm bẩm trên lưng, nếu như không trả lời nàng, phỏng chừng là sẽ không dừng lại.
"... Tôi không muốn về, không về! Tôi nói rồi, sau này tôi sẽ không trở lại nữa!" Có lẽ thấy Sinb không trả lời nàng, Yerin bắt đầu không an phận, chắc là tức giận, nàng không ngừng giãy giụa, muốn đi rời khỏi người Sinb.
Sinb cõng Yerin đã có chút khó nhọc, nàng không giống như Yewon, có sức lực kỳ quái, lúc này Yerin còn không ngừng giãy giụa, thật sự khiến nàng có chút chịu không nổi. Vì vậy tay nàng vỗ vào mông Yerin, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: "Ngốc, yên! Em chưa từng nói, em không thích Yennie!"
"Em nói dối!" Miệng Yerin vẫn bảo không tin, nhưng thân thể đã yên lặng trở lại. Chỉ là còn không ngừng oán giận. "Em thờ ơ với tất cả chuyện của tôi, em luôn đi gặp Go Hyemi, tôi đau lòng như vậy, em lại chưa bao giờ hỏi thăm... cho đến bây giờ em cũng chưa từng nói em thích tôi..." Oán giận, sau đó lại bật khóc nức nở.
"Em thích Yennie..." Sinb cõng Yerin, đột nhiên nói.
Lời của nàng thành công khiến Yerin ngây ngốc.
"... Không phải là thờ ơ, cũng không phải không thích chị, ngược lại... Yennie, em thích Yennie." Câu nói này từ miệng Sinbtruyền ra, thật sự một chút cảm giác cũng không có, không lên không xuống. Nhưng Yerin nghe, lại chỉ muốn khóc.
"Em nói dối... bây giờ nói ra đã trễ rồi, tôi không tin em nữa!"
"Thật sự không muốn tin em sao?"
"... Thật sự không tin."
"... Tiếc thật."
"..."
"..."
"... Lúc trước, em cũng không để ý tới tôi." Nói không tin, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Em không để, không phải vì không thích, em không để ý, là bởi vì em thích Yennie..." Sinb nhàn nhạt nói: "Yennie, em tin Yennie thật sự thích em, nhưng trên thế giới này, chỉ thích thôi là chưa đủ. Mỗi một loại tình yêu, đều phải trải qua rất nhiều đau khổ, không chịu nổi khó khăn, mà lại muốn được hạnh phúc, làm sao dễ dàng như vậy? Em chỉ muốn dùng đoạn thời gian này, cho Yennie hiểu rõ ràng. Hiểu rõ rằng có phải Yennie thật sự yêu em hay không...
Lúc nói chuyện về những khó khăn với nhau, mọi người thường hay tỏ ra mạnh mẽ khiến người khác khó mà tưởng tượng được, có can đảm nói ra câu 'không sợ' đó là bởi vì, diễn tả khó khăn bằng lời nói, mặc kệ nó là khó khăn nào, cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, không cách nào cảm nhận được sự khó khăn thật sự, nhưng mà lúc phải đối mặt với nó, thì đó không chỉ là một cảm xúc nhất thời nữa, mà phải không ngừng kiên trì.
Con gái yêu con gái không phải là việc đáng xấu hổ, nhưng trên thế giới này, khó khăn chúng ta phải đối mặt nhiều hơn hẳn người khác. Chúng ta không thể có được một lễ cưới chính thức, lúc Yennie sinh bệnh, em cũng không thể dùng thân phận người thân để giúp Yennie ký vào giấy nhập viện, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể có được một đứa con của chính mình. Có lẽ lúc chúng ta già đi, sẽ cô đơn một mình, có khả năng chúng ta cũng không nhận được lời chúc phúc chân thành từ người thân. Những thứ này chúng ta đều phải đối mặt.
Cho nên em muốn cho Yennie suy nghĩ rõ ràng, trước lúc không có niềm tin đối mặt với những trở ngại này, xin đừng dễ dàng nói lời yêu. Jung Yerin, em sẽ không nhận nhượng để xin được an toàn, cũng không cho phép Yennie như vậy, nếu như một tình yêu không có cách nào kiên trì giữ vững, thì đã định trước là sẽ đau khổ, em không muốn Yennie sau này sẽ đau khổ."
"Cho nên em mặc kệ chị?"
"Nếu như trong khoảng thời gian này, Yennie yêu người khác, em liền để mặc. Chí ít Yennie cũng có được hạnh phúc."
"Vậy còn em?"
Sinb không nói gì, một lát sau mới mở miệng nói: "Không biết nữa."
Không biết nữa, chỉ ba chữ. Nàng nói không nên lời khác, câu khác, vì nàng thật sự không biết.
Yerin ôm lấy cổ Sinb, không ngừng khóc.
"... Hwang Sinb ngu ngốc... em không muốn chị đau khổ, thì chị cam lòng để em chịu đau sao?"
"Cho nên em hối hận rồi." Nàng hối hận, rốt cuộc là hối hận từ khi nào? Là lúc thấy Yerin trong quán bar? Hay là lúc ly trà rơi xuống đất? Hay là ngay từ lúc quyết định, nàng đã hối hận rồi? "Bởi vì hối hận rồi, cho nên em đến đưa Yennie về nhà. Nếu như em đau khổ, mà Yennie hạnh phúc, em nhất định sẽ khó chịu. Cho nên nếu bất hạnh, thì cùng nhau bất hạnh đi."
"... Sinb..."
"Ừm."
"Em có thể nói lại một lần nữa không?"
"Hả?"
"Nói em thích chị một lần nữa."
"... Jung Yerin, em thích chị."
"... chị cũng thích em, lúc em không quan tâm chị, chị giống như sẽ chết ngay lập tức. Sinb, chị thích em."
"... Em biết."
"... Vậy sau này không được phớt lờ chị."
"Ừm."
"..."
"... Yennie."
"Ơi."
"Giảm cân đi, Yennie nặng quá."
"Tình cảnh thế này đừng nói ra mấy câu mất hứng như vậy chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro