Chương 1
"Aaaaaaaa.......ta không muốn sống ta muốn chết, thế giới này thực sự càng ngày càng khiến người ta không sống nổi nữa". Nữ sinh vừa gặm bữa sáng trong miệng, vừa hoảng loạn gom toàn bộ đồ vật trên bàn vào túi, lùa toàn bộ vào túi, sau đó chạy ra khỏi ký túc xá bằng tốc độ ánh sáng.
Tuy Yerin kêu gào thật thảm thiết, nhưng đối với những người mỗi ngày đều nghe thấy âm thanh này mà nói, thật sự không phải chuyện mới mẻ gì, tai của bọn họ mỗi ngày đều bị quấy rầy, đã quen với âm thanh kêu gào này của Yerin, mà thần kinh nhỏ bé cùng trái tim mong manh của họ cũng đều được rèn luyện sắt đá hết rồi. Tổng kết lại một câu chính là: Mặc kệ nó.
Tiếng kêu gào của Yerin bị người ta thờ ơ, chạy một tầng rồi một tầng xuống dưới lầu. Đối với sự sắp xếp của ký túc xá, tất cả mọi người đều cảm thấy thật sự quá là bi kịch, người càng đi muộn, thì ở lầu càng ngày càng cao.
Yerin cố gắng chạy thật nhanh, nhưng tòa ký túc xá này mỗi ngày đều giống như chạy thế nào cũng không xong. Bên tai là câu nói của giáo sư "Ai muộn 100 lần coi chừng chết" càng ngày càng rõ Chúa ơi, nàng đã muộn 99 lần rồi.
Tối qua quả nhiên không nên làm thêm, nếu như không làm thêm sẽ không tới nửa đêm mới ngủ, nếu không phải nửa đêm mới ngủ thì sẽ dậy nổi, nếu như không phải.......dòng suy nghĩ này lần lượt, không ngừng lập lại... lập lại...
Rốt cuộc lúc băng đến tầng hai, cảm thấy nếu bây giờ mà cứ chạy xuống như vậy, bản thân tự biết Jung Yerin sẽ chết không tử tế, quyết định đi nhảy lầu. Tầng lầu của ký túc xá này không cao lắm, bên ngoài lại là bãi cỏ mềm mại, Yerin qua tính toán vài lần, đương nhiên nàng cũng từng thử vài lần. Từ chiếc cửa sổ thấp nhất nhảy ra, sẽ không chết.
Tâm tình của Sinb hôm nay không tệ, tuy rằng biểu tình của nàng hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc tâm tình không tệ ở chỗ nào, nhưng tâm tình của nàng thật sự không tệ. Có thể thấy qua nhờ mi mắt của nàng hôm nay hơi hạ xuống, cùng bước chân đi nhanh hơn so với bình thường.
Sinb quyết định đi dạo ở học viện Buddy, lâu rồi nàng chưa có tới đây. Hiếm thấy trở về, Sinb vừa đi vừa suy nghĩ. Cho đến khi nàng đi đến ký túc xá nữ thì, rất quỷ dị nghe được một tiếng động, nếu như đoán không lầm thì hẳn là tiếng mở cửa sổ.
Sinb đột nhiên nghĩ đến một tình tiết trong phim, một nữ sinh mở cửa sổ, ôm chậu hất nước xuống dưới, nam chính đúng lúc đi ngang qua, sau đó tình tiết gì gì gì bắt đầu triển khai. Nhưng mà nàng không phải nam chính.
Sinb nghĩ như vậy đột nhiên có dự định kỳ lạ là dừng chân lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà ngước mặt lên nhìn. Quái vật khổng lồ!
*Bẹp!*
Hwang tiểu thư đáng thương của chúng ta ngay cả cơ hội để "Hự" một tiếng cũng không có, liền ngã xuống.
.......
Chuyện tình quỷ dị xảy ra như thế, Yerin trước lúc mở cửa sổ đã chăm chú xác nhận dưới lầu không có ai qua lại, nhưng khi nàng mở cửa sổ nhảy xuống thì, đúng lúc thấy có người đứng dưới lầu... Người?! Tại sao phía dưới đột nhiên có người a a a!
"..."
Vị tiểu thư bị ta ngồi lên người ơi, ta thực sự không có cố ý đè ngươi a, chỉ là lúc ta phát hiện ra thì người ta đã ở giữa không trung rồi, ta bất lực, ta thực sự bất lực. Ngồi trên người Sinb, Yerin nghĩ như vậy. Thuận tiện vỗ vỗ người dưới thân.
*Bẹp bẹp* Vì bốp, chát bạo lực quá.
"..." Không có phản ứng, người dưới thân hoàn toàn không có phản ứng.
"Oa oa oa..." Không lẽ chết rồi sao? Đừng! Nàng không có giết người, nàng chỉ nhảy lầu thôi mà, tại sao lại biến thành giết người?
Ngồi trên cơ thể của ai đó, Yerin cứ như vậy bi thảm bản thân một lát, mới phát hiện mình phải đứng dậy khỏi cái đệm người này, bằng không người ta chưa chết cũng nhất định sẽ chết.
Sau đó hoang mang rối loạn đứng lên Yerin lập tức vui vẻ phát hiện, người này chưa có chết!
"Oa a a a! Cô còn sống ". Cái này là khóc vì vui, tuy rằng nghe qua rất là bất bình.
Nói chung mạng của Hwang tiểu thư chúng ta thật đúng là kiên cường, bị một quái vật khổng lồ đè vậy mà chỉ bất tỉnh thôi.....bị một tên như thế đè, không chết cũng phải bất tỉnh rồi.
Yerin suy nghĩ rất nhiều biện pháp để Sinb tỉnh lại, nhưng mà Sinb hoàn toàn cự tuyệt. Mê man như trước. Sau khi ở trên mặt Sinb tát phát thứ N, Yerin rốt cục cũng buông tha. Ngồi một bên khổ não, đang khổ não thì phát hiện...
"..." Vừa rồi chưa kịp nhìn kỹ, nhưng gương mặt này thật đúng là... hàng tốt a.
"Ủ uôi, đôi mắt của nàng thật sự, nhắm thôi mà cũng đẹp. Nếu như mở ra nhất định sẽ dễ nhìn như sao trời,..."
Cứ như thế mê đắm nhìn chằm chằm, mê đắm nghĩ, Yerin vươn tay ra, vạch mắt Sinb. Một chút cũng không có phát giác hành động của mình có bao nhiêu quỷ dị, Yerin sau khi vạch xong một con liền vạch nốt con kia. Thỏa mãn cơn ham muốn, dãi chảy đầy.
Nhưng đột nhiên, Yerin đột ngột ngừng tay. Sở dĩ Yerin ngừng tay là vì, nàng đột nhiên phát hiện, cái người này cái người này cái người này...
"Hwang Sinb?! Tiểu thư của Hwang gia?!" Hwang gia có rất rất nhiều tiền, nghe nói Hwang Sinb là người thừa kế của Hwang gia, cho nên Hwang Sinb cũng có rất rất nhiều tiền.
nhân dân tệ dễ thương, tiền xu dễ thương, miễn là tiền thì cái gì cũng thật dễ thương. Nếu như xxxx rồi oooo người này nữa thì.......Yerin cười vạn phần bỉ ổi. Nhưng mà nụ cười của nàng lập tức biến mất. Bởi vì danh tiếng của Hwang Sinb, ngoài có tiền thì còn có, máu lạnh, ác độc, thủ đoạn tàn bạo, giết người không chớp mắt.
Nói chung chính là người này không nên đụng, trên thân đóa hoa hồng này không phải chỉ có một ít gai. Lần đầu tiên gặp nàng thì đem nàng đặt dưới mông, Yerin suy nghĩ hậu quả của mình một chút.
Yerin lạnh người. Yerin không muốn chết... càng không muốn sống không bằng chết. Cho nên Yerin dễ thương của chúng ta phát rồ. Nàng đem Sinb kéo qua một bên, gọi cho bệnh viện, sau khi nói rõ địa chỉ rồi... dĩ nhiên là chạy!
"Xin lỗi! Tôi không muốn vậy đâu nhưng mà tôi thực sự không có tiền, tôi càng không muốn chết"
Lúc Sinb tỉnh dậy thì đã ở trong bệnh viện. Yewon đang ngồi bên cạnh nàng ngủ gà ngủ gật, Yuna thì ngược lại, tinh thần tươi tỉnh. Vừa nhìn thấy Sinb tỉnh lại, lập tức lay Yewon đang ngủ trên người mình dậy.
"Yewon, thức dậy, chị Sinb tỉnh lại rồi."
Yewon mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nhìn Sinb.
Sinb ôm đầu mình, lần đầu tiên lộ ra biểu tình hoang mang xưa nay chưa từng thấy. Bốn mắt nhìn nhau, chứa đầy, ẩn tình.
Yuna nhìn tình huống này, đột nhiên rất muốn nhảy ra khỏi đây bằng đường cửa sổ.
"Chị, chị mất trí nhớ rồi hả?" Yewon nói như bị quỷ nhập thân.
"Ai?" Sinb mở miệng.
"Cái gì ai?" Yewon tỏ vẻ không hiểu.
"Người mang chị đến bệnh viện."
"Có người gọi tới bệnh viện."
"Ai?" Sinb lần thứ 2 mở miệng.
"Cái gì ai?" Được rồi, tín hiệu tâm linh của hai nàng lúc đó hình như có vấn đề.
"Người gọi tới bệnh viện là ai?"
"Không biết."
"Điều tra." Sinb nhìn Yewon, vừa nói vừa làm động tác lột da. "Chị muốn lột da người đó!"
"..." Người ta đưa đến bệnh viện, chị còn muốn lột da người ta?
Yuna đột nhiên lại nhớ tới tình cảnh trước đây của bản thân bị hai chị em này bắt cóc. Năm chữ "Việc này là phạm pháp " vẫn không dám nói ra. Chỉ dám lặng thầm rơi lệ trong lòng.
**********
Yerin cảm thấy mi mắt bên phải giựt giựt dữ dội, hôm nay không biết sẽ lại xảy ra chuyện không may gì. Trong lòng miên man suy nghĩ, bước chân chạy thẳng đến trường. Càng chạy, mi mắt càng giựt dữ dội, tim đập cũng dữ dội. Khi mi mắt và tim nảy phản khoa học thì Yerin đứng yên bất động. Cái này... chẳng lẽ thật sự có chuyện sắp xảy ra sao?
Nàng dừng chân chưa được bao lâu, điện thoại di động bắt đầu phát lên bài "Cung hỉ phát tài", là bạn nàng Sowon gọi đến.
"Alô, Yerin xảy ra chuyện rồi, cậu rốt cuộc tại sao lại đắc tội đến Hwang tiểu thư? Nàng mang theo một đám người đến ký túc xá tìm cậu, còn nói nhất định phải lột da của cậu ra. Thật là khủng khiếp, cậu nghìn lần vạn lần đừng về, không chừng thật sự sẽ bị lột da!"
Xem ra Sowon thật sự sốt ruột, bình thường làm gì cũng chậm rì rì, hiếm thấy loáng cái nói nhiều như vậy, giữa chừng cũng không có dừng lại. Yerin nắm chặt điện thoại, há to miệng, vẻ mặt ngu dại.
"Này này... Yerin có nghe không thế?"
"Tớ..."
"Ây za, không nói nữa, hình như bọn họ phát hiện tớ gọi cho cậu rồi, tớ cúp a ".
Điện thoại bị cúp, Yerin đứng tại chỗ, từ ngu dại biến thành hóa thạch.
......
Làm chuyện trái với lương tâm quả nhiên sẽ có báo ứng. Sau khi lẩn trốn một vòng, Yerin thề, sau này vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không mở cửa sổ nữa!
"Cậu cũng không muốn như vậy mà, có lẽ bị bắt cũng sẽ không sao đâu ." Sowon ngồi trên giường, nhìn Yerin hôm nay thật sống không bằng chết, chậm rì rì nói.
Trong ánh mắt Yerin lóe lên tia sáng hy vọng. "Thật hả?"
"Thật."
"Vậy sẽ thế nào? Cô ấy sẽ tha thứ cho tớ?" Chớp mắt, chớp mắt.
"...Cái này, thế kỷ 21 là thế kỷ của luật pháp, nói chung không đến mức chết người đâu." Sowon cười mỉa. " Dù có mất mạng thật, tớ nhất định sẽ hốt xác giúp cậu."
Yerin lệ rơi như thác.
"Nhưng cậu cứ trốn ở đó cũng không phải cách, Hwang gia lợi hại như vậy, người bọn họ muốn tìm, tớ chưa từng nghe qua có ai thoát."
"Hết hy vọng rồi, hết hy vọng rồi... tớ không muốn bị lột da"
"Haiz..." Sowon thở dài: "Nếu có thể xảy ra chuyện gì, khiến ấn tượng của Hwang Sinb đối với cậu thay đổi thì tốt rồi, như vậy có thể sẽ không bị lột da."
Đôi mắt của Yerin phát sáng. "Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì là xảy ra chuyện gì?"
"Cái này... tớ còn chưa nghĩ ra... ha ha..."
Lần này Yerin không có lệ rơi như thác, lần này Yerin muốn giết người.
"Không thì cậu có thể theo dõi cô ấy, lúc nào cũng giám sát chặt chẽ, thì có thể tìm được cơ hội để cô ấy tha thứ cậu."
Yerin bây giờ đang bị nàng truy sát nha! Còn đi theo dõi nàng?! Không phải như đưa dê vào miệng hổ sao? Nhưng mà... Tuy nói như vậy, nhưng lúc ngồi xổm trong bồn hoa dưới lầu, lúc lo lắng che mặt đi qua cao ốc hay cửa lớn, Yerin ngoại trừ biện pháp tự tìm đường sống ra thì cũng không nghĩ ra cách nào khác.
************
Chừng nào mới đi ra. khí trời hôm nay nóng quá a, còn chờ đợi như vậy, mình có thể bị cảm nắng mà chết không? Nếu thực sự bị cảm nắng chết thì... chí ít không cần lo lắng bị lột da nữa.
Yerin hỗn loạn nghĩ như vậy thì liền nhìn thấy Sinb bước ra từ tòa cao ốc. Trước đó còn hỗn loạn lập tức tỉnh táo tinh thần. Chăm chú tập trung, cẩn thận bước theo sau Sinb.
Gần đây tâm tình Sinb vô cùng tệ. Sở dĩ tâm tình vô cùng tệ là bởi vì, nàng phát hiện mình bị theo dõi. Người theo dõi nàng chẳng biết là chuyên nghiệp hay nghiệp dư, có đôi khi nghiệp dư đến nỗi nàng còn nhận ra, nhưng nói hắn nghiệp dư cũng không đúng, khi muốn tóm cái tên bám đuôi này thì, chả hiểu tại sao lại tìm không được.
Giằng co hết một tuần như vậy, trước đó do không tìm được cái tên đè nàng, tâm tình Sinb đã không tốt nay càng tệ. Đúng là cái tên âm hồn bất tán, thực sự không thể nhịn được nữa. Sinb quyết định tự mình ra tay, dụ tên bám đuôi nàng xuất hiện, xem hắn rốt cuộc muốn gì. Vì vậy xuất hiện cái cảnh này, Sinb một mình đi ra khỏi cao ốc, không đem theo vệ sĩ.
Yerin lén lút đi theo Sinb cố gắng để mình không bị phát hiện. Nhưng đi theo thật lâu rồi mà không có xuất hiện chuyện gì cả, từ từ, Sinb đi đến một con đường tương đối vắng vẻ.
Yerin đi theo, càng đi theo, lại càng cảm thấy, cứ theo dõi như này đến khi nào... chẳng lẽ mình thực sự bám đuôi đến già chết?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bức tranh, vẽ một người mặt có nếp nhăn, đầu tóc bạc phơ, chống gậy, đi theo một người mặt cũng có nếp nhăn, đầu đầy tóc bạc, chống gậy, nàng theo sau Sinb, ánh tà dương chiếu rọi hai người. Tiếp đó đi sau lưng nàng, vừa đi vừa niệm chú: "Té lẹ đi, cô té lẹ đi, vậy tôi mới có thể cõng cô đi bệnh viện." Hình ảnh thật là hài hòa thật là hạnh phúc.
Ý... nhưng nếu lúc đó Sinb có té thật, mình cũng không thể cõng nổi nàng đúng không? Không chừng còn để nàng cõng ngược lại mình. Có lẽ mình nên gọi theo ông xã của mình, cùng nhau theo dõi nàng... cơ mà lỡ như Hwang Sinb cũng có ông xã đi theo thì làm sao bây giờ? Hình ảnh trong đầu tiếp tục thay đổi... bốn người bước đi dưới ánh chiều tà...
Xì!
...Cái hình ảnh quỷ dị này là sao ?! Nàng không nên như vậy, then chốt là, dưới tình hình hiện tại của mình, giống như kẻ có thể sống đến một ngày như vậy sao?
Người theo dõi nhịn không được nỉ non nói: "Nhanh gặp chuyện không may đi... giống như phim truyền hình hay chiếu ấy, bị bắt cóc hay gì gì đó thì tốt biết mấy."
Chắc là trời xanh rốt cục cũng nghe được lời cầu xin của nàng, để ước mơ của nàng rốt cuộc cũng trở thành sự thật một lần. Trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện ba tên đàn ông, chắn đường Sinb.
"Đứng lại!" Tên dẫn đầu đột nhiên hét lớn một tiếng với Sinb.
Sinb dừng bước, đứng tại chỗ, nhíu mày, không nói gì.
Tinh thần Yerin hơi rung lên. Rốt cuộc, cơ hội của nàng rốt cục xuất hiện rồi hả?
"Các người theo tôi nhiều ngày như vậy, chính là muốn đứng trước mặt tôi nói một tiếng đứng lại?" Sinb đứng tại chỗ, biểu tình vô cùng bình tĩnh. Nhìn dáng vẻ của nàng giống một nữ hiệp thường thấy trong TV.
Hình dạng này của Sinb khiến Yerin thật vất vả mới lóe lên một tia hy vọng giờ đã biến mất. Lẽ nào vị tiểu thư này cơ bản không cần nàng ra trận cứu giúp? Suy nghĩ này vừa mới bốc lên trong đầu thì lập tức bị tình cảnh trước mắt đập chết ngắt.
Cũng không biết từ đâu xuất hiện ra một chiếc xe, đột nhiên chạy ào tới con đường không người qua lại này, sau đó ba tên đàn ông trước mặt đột nhiên đẩy Sinb một cái, một bóng người lập tức xuất hiện từ trong xe, ở sau lưng Sinb giơ tay lên che kín miệng nàng, lôi nàng vào trong xe.
Yerin há họng chết lặng. Cái này cái này cái này... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chỉ chốc lát sau khi dừng lại, chiếc xe phóng đi.
Yerin lập tức đuổi theo. "Có lầm không!" Nàng hy vọng có chuyện xảy ra, nhưng nàng không hy vọng mình đuổi theo xe hơi! Người làm sao có khả năng đuổi kịp ô tô!
Người quả nhiên không đuổi kịp ô tô, cho nên Yerin bắt taxi đuổi theo.
"Bác tài, phiền bác chạy nhanh một chút."
"Nhanh nữa sẽ vượt quá tốc độ đó cô." Tài xế trước mặt vừa lắc đầu vừa trả lời.
"Vậy hơi nhanh một chút đi."
"..." Tài xế vặn vẹo. "Hơi nhanh một chút cũng không được." Xe đã chạy rất xa, càng xa càng hẻo lánh, máy tính giờ cũng nhảy lên quá nhiều số, đây chẳng khác nào tiền xe cũng càng ngày càng cao.
Ánh mắt Yerin vừa mới còn chăm chú nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước, về sau, ánh mắt đổi thành nhìn chằm chằm máy tính giờ trong xe, ban đầu là nhìn, về sau chăm chú, cuối cùng trợn mắt nhìn.
"..." Tài xế ở một bên thẹn thùng. Máy tính giờ của hắn nha, cô này muốn trừng cho nó thủng lỗ sao?
Trong lúc Yerin hận không thể gỡ máy tính giờ của tài xế xuống thì, chiếc xe trước mặt ngừng lại, sau đó quẹo vào một cái gara.
Lúc này, giá trên bảng tính giờ đã lên đến 100 nghàn..
Yerin liều mạng rút ra chiếc bóp đỏ, lại tiếp tục hung hăng trừng chiếc máy tính giờ, rồi cấp tốc xuống xe.
Cửa gara đã đóng lại, muốn vào trong phỏng chừng không có khả năng. Yerin cũng đã dạo quanh bốn phía, mới phát hiện sau lưng gara có một chiếc cửa sổ nhỏ khoảng chừng 30-40 mét, cái gara này phỏng chừng đã bị bỏ hoang, song cửa sổ cũng đã rơi ra, vừa đủ cho một người chui vào.
Tay chân Yerin lưu loát bắt được bệ cửa, chui vào bên trong. Lúc này nàng vô cùng cám ơn cha mẹ đã cho nàng một vóc người ăn bao nhiêu cũng không mập nổi. Cửa sổ ở phía sau, lúc chui vào cũng không khiến bọn bắt cóc chú ý.
Nhìn thấy Sinb bị trói tay ra sau một chiếc ghế, tên bắt cóc đang cầm điện thoại di động yêu cầu Hwang gia lập tức cầm một tỷ đến chuộc.
Sinb ngồi trên ghế, mặt biểu tình.
Cơ mặt cô ta bị liệt hả? Yerin len lén nhìn tình huống. Đến bây giờ cũng không có một chút biểu cảm gì, chí ít hoảng sợ một chút cũng tốt mà, nếu như nàng là kẻ bắt cóc, nhất định sẽ rất thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro