Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

[Sinh Ý Hân Lung] Phong

Tác giả: 琴_晓儿

Link fic gốc: https://qinxiaoer539.lofter.com/post/1e3e9dc4_1cc34a0fa?fbclid=IwAR221fBwKtpOtC5U3tGB6yVscie9y9whF7gBWBm__jvlxevPWFrvY4Py-kU

* Truyện ngắn

* Nguồn cảm hứng "The Curious Case of Benjamin Button" (Dị nhân Benjamin)

Editor: Sunset

26

Khi ba người ở cô nhi viện lọt vào tầm nhìn của Trương Hân Nghiêu, Trương Hân Nghiêu đột nhiên cảm thấy rằng cuộc sống của mình có lẽ chỉ quanh quẩn trong những vòng tròn vô nghĩa.
Mặc dù trại trẻ mồ côi này không phải là trại mồ côi ban đầu, nhưng ---

“Anh Nghiêu Tử!” Có người vẫy tay chào cậu trước cổng.

“Bồng Bồng.” Trương Hân Nghiêu gật đầu đáp lại.

Nhậm Dận Bồng khi đó cũng là một đứa trẻ ở cô nhi viện, sau khi trại trẻ bị phá hủy, cậu may mắn sống sót và được một gia đình tốt nhận nuôi. Bây giờ cậu nhóc đã lớn, cậu muốn trả lại hơi ấm mà cậu đã nhận được, do đó Nhậm Dận Bồng đã sử dụng cái tên cũ và mở một trại trẻ mồ côi khác.

Nhưng cô nhi viện này tốt hơn rất nhiều, có sân vườn, có hồ bơi, có sân chơi. Bọn trẻ mặc quần áo sáng màu chạy vòng quanh. Trương Hân Nghiêu cúi đầu, nhìn xuống đôi mắt sáng ngời của Tỉnh Lung.

“Em có thích không?” Trương Hân Nghiêu hỏi.

Tỉnh Lung chớp mắt gật đầu.

“Đây có thật là thầy Tỉnh Lung không?” Nhậm Dận Bồng bước tới và nhìn đứa trẻ trước mắt mình một cách kỳ diệu “Thật dễ thương.”

“Đúng vậy.” Trương Hân Nghiêu bình tĩnh cười, “Anh giao em ấy cho em, em phải đối xử tốt với em ấy.”

“Tất nhiên rồi!” Nhậm Dận Bồng nói, “Nhưng mà…”

“Anh Nghiêu, anh không sao chứ?” 

Xét cho cùng, với tư cách là viện trưởng của viện mồ côi, Nhậm Dận Bồng ít nhiều hiểu được nguyên nhân của vấn đề. Trương Hân Nghiêu chững lại khi nghe những lời này, cũng không gật hay lắc đầu.

Đã có một vài đứa trẻ tò mò tiến lại gần. Tỉnh Lung hơi sợ hãi, rụt rè nấp sau Trương Hân Nghiêu. Trương Hân Nghiêu nhẹ nhàng đẩy Tỉnh Lung tiến lên phía trước khi thấy điều này.

“Em giới thiệu bản thân đi.”

Trương Hân Nghiêu vỗ vai động viên.

“Tôi… tôi tên là Tỉnh Lung.”

“Năm nay tôi mười bốn tuổi.”

“Xin chào, tôi cũng mười bốn tuổi.”

“Tôi cũng vậy.”

Những đứa trẻ vây quanh Tỉnh Lung, nhưng lần này--- Tỉnh Lung đã thật sự hòa vào chúng. 

Trương Hân Nghiêu không muốn nhìn thêm nữa, cậu sợ rằng nếu mình nhìn nhiều hơn nữa, cậu sẽ không thể không mang người đi. Vì vậy, Trương Hân Nghiêu chỉ nói ngắn gọn vài lời với Nhậm Dận Bồng rồi quay người rời đi.

“Anh đi à?”

Ngay trước khi cậu chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Tỉnh Lung đã chạy tới.

Trương Hân Nghiêu lập tức đứng lại, hồi lâu cũng không nói được lời nào, cuối cùng Nhậm Dận Bồng phải nói giúp, rằng Trương Hân Nghiêu có việc phải làm, phải đi về trước.

“Vậy anh có quay lại đón em không?” Tỉnh Lung hỏi.

“Ừm…” Nhậm Dận Bồng không biết phải trả lời như thế nào.

“Có”

Trương Hân Nghiêu nói.

“Vậy thì… em sẽ đợi anh.”

Nghe được lời hứa, Tỉnh Lung lập tức vui mừng, vẫy tay chào Trương Hân Nghiêu rồi lại chơi với lũ trẻ.

Trương Hân Nghiêu quay lại xe như thể đang chạy trốn cuộc đời mình.

Qua khung cửa xe, cậu nhìn cô nhi viện đầy màu sắc lần cuối, chịu đựng nỗi đau trong lòng, răng nghiến đến gần như gãy ra.

Năm nay, Tỉnh Lung mười bốn tuổi, Trương Hân Nghiêu ba mươi tuổi.

Cuối cùng, họ đã tiến đến việc rời xa nhau.

27

Những ngày sau đó, Cam Vọng Tinh không bao giờ nghe thấy tên Tỉnh Lung từ miệng Trương Hân Nghiêu nữa.

Nhậm Dận Bồng sẽ gửi ảnh cho Trương Hân Nghiêu hàng tháng theo thỏa thuận, từ trong ảnh có thể thấy Tỉnh Lung vui vẻ hơn bao giờ hết. Nhưng trên thực tế, những bức ảnh này đều được Cam Vọng Tinh lưu giữ, bởi vì từ khi Trương Hân Nghiêu đến đó, cậu đã giao toàn bộ bất động sản và thông tin liên lạc cho Cam Vọng Tinh.

Bản thân Trương Hân Nghiêu trở lại quân đội.

Cam Vọng Tinh thông qua những người bạn cũ biết rằng Trương Hân Nghiêu đã phải chịu đựng nhiều dị nghị vào thời gian đầu và bị người khác chế giễu. Nhưng Trương Hân Nghiêu dường như không quan tâm mà chỉ chăm chỉ làm việc, thành công đưa mình trở lại lực lượng đặc biệt một lần nữa.

Khi Cam Vọng Tinh biết đến chuyện này, cậu nhóc rất lo lắng, muốn thức tỉnh Trương Hân Nghiêu. Công việc của lực lượng đặc biệt nguy hiểm đến mức nào không phải Trương Hân Nghiêu không thể không biết, rốt cuộc anh ấy muốn làm gì.

Nhưng cuối cùng vợ Cam Vọng Tinh đã ngăn cậu lại.

“Để mặc anh ấy đi, anh ấy muốn làm những thứ này.”

“Nếu không, anh ấy sẽ không thể chịu đựng được.”

Trên thực tế, không chỉ Trương Hân Nghiêu mà Tỉnh Lung thỉnh thoảng cũng nghe một vài lời khó nghe.

Nhậm Dận Bồng thường nghe thấy Tỉnh Lung đột ngột hỏi mình:

“Khi nào thì người đó đến đưa em về?”

28

Nhưng Cam Vọng Tinh biết rằng sau tất cả, thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ.

Ví dụ như, dần dần Tỉnh Lung sẽ không hỏi lại câu hỏi này nữa.

Cả hai đường như cuối cùng cũng bước ra khỏi cuộc đời nhau.

Cam Vọng Tinh cũng không biết đây có phải là một chuyện tốt hay không.

Nhưng miễn là hai người họ có thể sống tốt...

29

Khi Trương Hân Nghiêu mở mắt, cậu thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Năm này cậu 36 tuổi và là lính đặc công. Đã gần ba năm kể từ khi họ nhận nhiệm vụ chống khủng bố, cuối cùng họ đã tìm thấy trụ sở của bọn khủng bố cách đây hai ngày.

Nhưng mà tổ chức đó lớn hơn tưởng tượng của họ, và vũ khí của chúng cũng tinh vi hơn. Trương Hân Nghiêu đã phạm sai lầm trong quá trình bắt giữ tên trùm.

Đó là trên một con đường rất hẻo lánh, viên đạn xuyên thẳng vào bụng Trương Hân Nghiêu, nhưng cậu không bỏ cuộc, cậu kéo tên trùm lăn xuống bờ kênh bên đường.

Ban đầu cậu nghĩ rằng mình nhất định sẽ chết, nhưng tại sao ----

“Anh Nghiêu Tử!”

“Bồng Bồng?”

Trương Hân Nghiêu mở to mắt.

“Tại sao em lại ở đây?”

“Tại sao em lại ở đây!” Mắt Nhậm Dận Bồng đỏ hoe, “Anh Nghiêu, anh nằm dưới bờ kênh ở lối vào cô nhi viện cả đêm, làm em sợ chết khiếp.”

“Anh…” Trương Hân Nghiêu nhất thời không biết nên nói gì, “Sao nửa đêm em vẫn đi ra ngoài?”

“Là anh ấy!” Nhậm Dận Bồng chỉ về phía sau.

Một cái đầu nhỏ ló ra sau lưng Nhậm Dận Bồng.

Trương Hân Nghiêu chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra người đó là ai.

“Anh ấy nửa đêm tìm em nói rằng không ngủ được, trong lòng rất khó chịu, em nghĩ anh ấy có chuyện nên dẫn anh ấy ra ngoài hóng gió.”

“Em nói hai người thật sự là ---”

Câu nói đã đi được nửa chặng đường nhưng không thể tiếp tục.

Tỉnh Lung thận trọng bước ra từ sau lưng Nhậm Dận Bồng và đi đến giường Trương Hân Nghiêu. Trương Hân Nghiêu vừa tỉnh dậy, khắp người vẫn còn những vết thương chưa lành nhưng dường như Trương Hân Nghiêu không cảm nhận được gì cả, chỉ ngây ra nhìn người trước mặt.

“Anh ơi… hôm qua em không mơ thấy anh.”

“Anh nói sẽ đến đón em, em vẫn luôn nhớ, mỗi ngày đều mơ thấy anh đến đón em.”

“Nhưng hôm qua anh không đến, em tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra với anh không?”

Giọng Tỉnh Lung rối rắm, cách phát âm mang giọng trẻ em nên Trương Hân Nghiêu khó có thể hiểu được Tỉnh Lung đang nói gì trong giây lát.

“Em nhớ sao?”

“Nhớ cái gì?"

"Nhớ rằng anh sẽ đón em."

“Đúng vậy.” Hai mắt Tỉnh Lung sáng ngời, “Anh nói em chờ anh.”

“Vậy em có nhớ tên anh không?”

Tỉnh Lung trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu.

Trương Hân Nghiêu hơi bất lực. Cậu không biết mình nên khóc hay nên cười lúc này, tâm trạng quá phức tạp.

“Đừng khóc.”

=====Đừng khóc.

“Vậy tên anh là gì?”

=====Tên của con là gì?

Đây rốt cuộc là may mắn, hay nó là một trò đùa?

Trương Hân Nghiêu dường như đã trở lại mùa hè năm cậu tám tuổi.

“Anh tên là Trương Hân Nghiêu.”

Trương Hân Nghiêu, 36 tuổi, trả lời câu hỏi của Tỉnh Lung.

“Em nhất định phải nhớ đó.”

“Tên anh là Trương Hân Nghiêu.”

30

Cam Vọng Tinh cảm thấy anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tết thiếu nhi năm nay, Cam Vọng Tinh vốn chỉ muốn đến trại trẻ mồ côi của Nhậm Dận Bồng để cùng bọn trẻ chơi đùa, nhưng không ngờ lại có thể nhìn thấy người đã mất liên lạc từ lâu.

Anh ấy đứng trong một đám trẻ em, trên tay là một chùm bóng bay, nhún nhảy theo điệu nhạc.

Các em nhỏ rất thích thú và hò hét đòi người đó đưa bóng bay cho mình. Trương Hân Nghiêu lần lượt phát những quả bóng bay theo nguyện vọng của bọn trẻ, duy chỉ để lại quả bóng có màu đỏ rực rỡ nhất.

Đây là dành cho ai? Cam Vọng Tinh nhìn Trương Hân Nghiêu bế một đứa bé và đặt nó lên vai của mình.

“Câu hỏi mỗi ngày.” Cam Vọng Tinh nghe Trương Hân Nghiêu nói,

“Tên anh là gì?”

“Trương… Thầy Trương.”

“Nói lại một lần nữa, cả họ và tên.”

“Ừm…”

“Trương Hân Nghiêu, em lặp lại đi.”

“Trương Hân Nghiêu.”

“Lại đây, anh tên là gì?”

“Trương Hân Nghiêu.”

Giọng nói trẻ con vang lên rõ ràng. Cam Vọng Tinh nhìn thấy Trương Hân Nghiêu hài lòng đưa quả bóng cho Tỉnh Lung. Sau đó Tỉnh Lung nhận lấy quả bóng, còn cười rất vui vẻ.

Chuyện quái gì đang xảy ra, Cam Vọng Tinh không hiểu.
Cậu đã nghĩ thời gian sẽ xóa mờ tất cả, và nghĩ rằng quên đi sẽ là cái kết tốt nhất cho hai người họ.

Nhưng dường như gặp gỡ nhau lại là bản năng của một số người.
Cam Vọng Tinh không hiểu, cậu nhìn hai người đang nô đùa ở phía xa. Trương Hân Nghiêu đang dạy Tỉnh Lung nhảy, giống như Tỉnh Lung đã dạy Trương Hân Nghiêu chơi đàn vào nhiều năm trước.

Cậu nhớ đêm đó khi cậu ra ngoài kiếm đồ ăn vì đói, cậu có đi ngang qua phòng học nhạc và tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đó.

Vào lúc đó, Tỉnh Lung đã nói gì?

------Chú dạy con chơi piano, có được không?

------Chú có nghĩ rằng âm nhạc có thể ngăn chặn chiến tranh không?

-------Chú cũng không biết.

-------Thành thật mà nói, chú cũng không biết làm thế nào để chấm dứt chiến tranh và hận thù.

------- Nhưng chú muốn tìm cách để nói với mọi người rằng dù chúng ta ở trong hoàn cảnh nào, dù phong cảnh chúng ta đang ngắm nhìn có đẹp hay không, không cần biết mọi thứ sẽ thay đổi hay thời gian trôi đi như thế nào….

--------Chúng ta đều có quyền hy vọng vào tình yêu mãi mãi.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro