Chương 13
"Mày muốn chết thay nó à"
"Con lạy bà, con không dám đơm đặt chuyện ạ...con là người lấy đồ của bà bỏ vào gối thằng Quốc..con xin bà tha cho con"
Con Lài quỳ dưới chân bà Phác khóc lóc dập đầu thú tội van xin
"Mày muốn gánh tội thay cho nó thì bỏ ý đó đi"
Má em đáp lại nó rồi hất chân đá nó văng ra nền đất, nó lồm cồm bò dậy bấu vào ống quần của bà dập đầu van xin
"Bà ơi con không có ý đó bởi con mới là người làm..con xin bà, bà tha cho con"
Bà Phác giận dữ hất nó ra thật mạnh, bà đứng dậy tát cho nó một cái thật mạnh vào mặt. Em cũng bất ngờ trước cớ sự đang diễn ra em nhìn con Lài đang khốn đốn dưới đất tự hỏi tại sao nó lại làm như vậy..chẳng phải Quốc tốt với nó lắm sao?
"Mày cũng gan lắm Lài, mày đã ăn cắp đồ của bà còn dám lừa gạt bà mày chán sống hả"
Thấy bà giận dữ con Lài tiếp tục cầu xin
"Bà ơi con không dám nữa đâu bà ơi bà tha cho con đi bà"
"Mày..."
"Chuyện gì mà um sùm vậy đa?"
Ông Phác trở về, ông lên tiếng khi thấy chuyện ùm ben trong nhà, ông liếc nhìn bà Phác rồi từ từ ngồi xuống ghế
"Bà ở đây lớn tiếng cái chi hả, không sợ người ta cười vô mặt cái nhà này à?"
Thấy ông Phác lên tiếng bà Phác cũng không còn đanh đá được là bao, bà đành kể lại sự việc cho ông. Nghe bà kể ông im lặng cầm lấy tách trà uống một ngụm rồi quay xuống nhìn con Lài đang vật vả dưới đất
"Mày ăn cắp đồ của bà hả Lài?"
"Dạ..."
Bà Phác một mực liếc con Lài đợi ông phán xét nhưng ông không nói gì, sau cùng ông mới thốt ra một câu nói
"Nó cũng nhận lỗi rồi, đồ của bà cũng còn đó cứ phạt nó là xong chứ có chi mà ầm ĩ"
"Ông nói chi hả, nó ăn cắp đồ của tôi còn dám lừa gạt đổ lỗi cho người khác mà ông nói vậy là sao hả"
Bà Phác giận dữ đáp trả lại ông Phác, ông lắc đầu có lẽ ông cũng không lạ gì người vợ này nữa tính cách của bà xưa giờ luôn như vậy mà
"Thì tôi cũng nói sẽ phạt nó cho bà mà, bà đừng nóng"
Ông Phác trước giờ luôn vậy, ông lúc nào cũng thương bà như thế. Tuy vậy nhưng ông vẫn là người có tiếng nói nhất là, có những chuyện ông đã quyết định thì bà Phác cũng phải xuôi theo
"Bây đem nhốt nó vô nhà kho bỏ đói nó ba ngày"
Ông Phác ra lệnh cho đám gia đinh đem con Lài đi nhưng bà Phác vẫn chưa hả dạ bà liếc theo con Lài đang bị mấy đứa gia đinh kéo lê đi
"Cha, còn anh Quốc thì sao"
Lúc giờ đây em mới nhè nhẹ lên tiếng nhắc nhở về việc của Chính Quốc, ông Phác ra vẻ đăm chiêu rồi sai người thả hắn ra và cho dì Bảy chăm sóc hắn
"Chuyện tới đây thôi đừng ai nhắc về nó nữa còn bà đi nghỉ đi"
"Dạ ông"
Bà nghe ông nói cũng đành lòng đi vào buồng nhưng có vẻ bà không tha cho con Lài dễ dàng vậy đâu, cả thằng Quốc nữa
Hắn được đưa ra trong tình trạng thảm thương, vết thương chi chít khắp người tay trái của hắn cũng bị người ta chà đạp rớm máu. Nhìn tình trạng hắn lúc này không ai khỏi xót thương cho hắn, đúng là ở hiền mà không có gặp lành
Hắn không được vào nhà mà được đưa ra một cái chòi sau vườn, bởi bà Phác nói với ông không muốn để người thương tích máu me trong nhà nên ông mới kêu đưa hắn ra đây cho dì Bảy trông
Dì Bảy nhìn hắn mà không kìm được nước mắt, lúc này đây chỉ còn dì và hắn. Vết thương của hắn cũng được xử lí tay cũng được băng lại đàng hoàng
Hắn choàng tỉnh dậy nhìn thấy dì ở bên đang khóc thì không khỏi cảm thấy có lỗi, hắn không muốn thấy ai vì bản thân hắn mà khóc đặc biệt là dì Bảy người mà hắn coi như mẹ đẻ của mình
"Dì đừng khóc, con còn ở đây chưa có sao mà"
"Dì sợ con có chuyện lắm Quốc à, dì sợ dì vô dụng không giúp được con, dì sợ con sẽ giống chị con..."
Dường như do xúc động nên dì Bảy lỡ miệng nói ra điều gì đó, dì liền im bặt định đánh sang chuyện khác
"À con chưa ăn gì phải không, để dì đi nấu cháo cho con"
Dì Bảy đứng dậy định đi nấu cháo cho hắn nhưng khi hắn nghe thấy dì đề cập đến chị gái của hắn khiến cho hắn càng thêm kinh động
"Dì nói giống như chị con là sao?"
Dì nghe hắn hỏi mà khựng người nhưng dì vội lấy lại bình tĩnh mà trả lời hắn
"Không có gì đâu, lúc nãy do dì kích động quá"
"Không...chắc chắn là có chuyện gì đó"
Hắn bật dậy định níu dì lại thì chạm vào vết thương khiến cho dì hoảng hốt đỡ hắn nằm xuống
"Con bình tĩnh đừng đụng tới mấy chỗ bị đánh này"
Hắn im lặng một lúc nhìn chằm chằm vào dì thì thấy dì tránh né ánh mắt của hắn
"Con đã nghe bà Phác nhắc đến chuyện này trong nhà kho"
Câu nói của hắn chính thức khiến cho dì lặng người, có lẽ không thể giấu hắn được nữa...dì vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần để nói với hắn nhưng không ngờ chuyện lại đến sớm như vậy
"Cái chết của cái Liên không như người ta đồn đại"
Liên chính là chị hai của hắn người chị đã từng vào đây gán nợ cho cha má hắn nhưng không bao lâu thì chị mất, từ đó hắn mới vào làm gán nợ thay cho chị gái trước đó
Cha má hắn là một cặp vợ chồng nông dân nghèo cấy ruộng thuê cho nhà ông bà Phác nhưng năm đó mùa màng thất bát thửa ruộng mà cha má hắn trông coi lỗ nặng so với các nhà khác phải bồi thường nặng cho ông bà Phác, nợ nần cũng từ đây mà ra
Gia đình hắn có 3 đứa con hai trai một gái, lúc đó chị gái hắn mười bảy tuổi anh trai hắn mười ba tuổi và hắn năm tuổi là con út
Khoảng thời gian đầu nợ nần, cha mẹ hắn làm việc quần quật cả ngày không để tâm đến mấy chị em của hắn, ngày ngày lúc nào cũng phải húp cháo loãng thay cơm. Chính vì điều này mà anh trai hắn đã đi trộm đồ của người ta rồi bị người ta đánh đến tắt thở. Từ đó gia đình chỉ còn có 2 chị em ráng bám víu mấy chén cháo loãng vị như nước lã sống qua ngày
Nợ nần ngày càng chồng chất, cha má hắn bấm bụng để chị đi làm gán nợ cho nhà hội đồng Phác. Khoảng thời gian đầu cũng im hơi lặng tiếng, cha má hắn nói chị ở đó sẽ tốt thôi nên hắn cũng không còn hỏi hang hay đòi gặp chị nữa
Nhưng 2 năm sau đó từ ngày chị gái hắn vào nhà họ Phác, mọi người tìm thấy xác chị ngoài bờ sông, thân thể thiếu nữ mới mười tám mười chín tuổi toàn là vết thương do bị đánh đập. Sau đó chuyện cũng đến tay chánh quyền, người ta cũng xuống xem xét nhưng rồi người ta nói rằng chị đi móc túi người ta bị người ta đánh rồi báo lại với ông bà Phác, bị ông bà la rầy nên chịu không được mà tự vẫn. Hắn lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi nên nghe mọi người nói sao thì biết như vậy, sau cái chết của chị hắn phải vào nhà ông bà hội đồng để gán nợ thay cho phần chị gái
Giờ đây khi nghe dì Bảy nhắc về người chị gái này kèm với lời nói của bà Phác khi ở trong kho khiến cho hắn không khỏi thất kinh, rốt cuộc sự thật là gì?
-----
Chap sau sẽ hé màng sự thật về chị của Quốc, sự việc này là cột móc quan trọng nhee
(つ≧▽≦)つ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro