Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Em bị nhốt trong phòng từ trưa đến sập tối, em khóc lóc van xin bà được ra ngoài nhưng cũng vô dụng em chỉ biết ngồi cứng đờ người ở góc giường em không biết tại sao má lại tức giận đến như thế. Em lạc vào mớ suy tư hỗn độn, em không biết lúc này hắn ra sao, em lo cho hắn nhưng chỉ có thể bất lực ngồi đây. Bỗng em nghe tiếng mở cửa buồng, em đưa mắt nhìn về phía cửa thì thấy má đang cầm tô cơm đi vào

"Con ăn cơm đi, từ trưa tới giờ con chưa ăn gì mà"

Giọng bà nhè nhẹ dỗ dành em cứ như thể người đàn bà lúc trưa và người đang ngồi trước mặt em bây giờ là hai con người khác nhau vậy

Thấy em im lặng, bà Phác đặt tô cơm xuống rồi vuốt nhẹ mái tóc của em

"Má xin lỗi, má không nhốt con nữa lúc đó do má giận nên mới vậy thôi. Mân đừng giận má nha con"

Bà ân cần dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành em

"Sao má lại làm vậy, sao má nhốt con, sao má không chịu nghe con nói..."

Chát

Chưa để em nói hết câu bà đã tát vào mặt em một cái, em bàng hoàng nhìn bà chỉ thấy bà nhìn em bằng ánh mắt giận dữ

"Lại định bênh nó à? Chính mắt con cũng thấy đồ của má trong gối của nó mà, không lẽ má đi đổ tội cho nó sao"

Em không nói gì chỉ im lặng cúi đầu. Đúng, chính mắt em cũng thấy nhưng em tin hắn sẽ không bao giờ làm như vậy

"Con có biết má nghe người ta nói gì không"

Bà Phác vừa quạt cho em vừa nhẹ giọng hỏi, thề với trời đất rằng cái giọng nhẹ nhàng này của má em còn đáng sợ hơn cả khi bà giận dữ quát tháo

"Con..không biết"

Em rụt rè trả lời câu hỏi của bà bà chỉ cười khẽ tay vẫn quạt cho em đều đều

"Người ta nói con có tư tình với thằng Quốc"

Nghe lời nói của bà em hoảng hốt tột cùng nhưng cố nén lại không để bà biết được cảm xúc của mình lúc này. Thấy em im lặng, bà Phác tiếp lời

"Nhưng má tin con của má, con sẽ không để ý tới cái loại đó đâu đúng không"

Em đưa mắt nhìn bà, ánh mắt của bà vẫn không dao động thật không biết má em thật sự đang nghĩ gì trong đầu

"Dạ..tất nhiên rồi"

Nghe câu trả lời của em bà Phác bỗng dưng dừng hành động lại

"Vậy tại sao con bênh vực nó, năm lần bảy lượt?"

Có lẽ bà sắp đạt đến giới hạn rồi em biết bây giờ nếu em chỉ sơ xuất phật ý bà thì người nguy hiểm sẽ là hắn

"Con..chỉ là..do mang ơn lần hắn cứu con.."

Em ấp úm đáp lời, nhìn vẻ mặt của bà Phác có vẻ đã nguôi ngoai hơn phần nào. Đúng thật là hắn đã từng cứu em khi em xém chết đuối ngoài bờ sông và em chắc má em vẫn còn nhớ chuyện đó

"Có thật chỉ vậy không?"

"Dạ"

Bà Phác cũng không muốn truy cứu nữa chỉ dặn dò em ăn cơm rồi đi ra ngoài. Em nhìn bóng lưng bà khuất dần mà thở phào nhẹ nhõm, em cầm lấy tô cơm trên bàn ráng cầm ăn hết từng chút

Vừa đặt tô cơm xuống, em thấy dì Bảy bước vào dì nói vào dọn dẹp rồi sẽ rời đi ngay. Em có thể nhìn thấy đôi mắt của dì sưng húp trông dì cũng có vẻ sợ sệt gì đó. Em kéo dì lại gặng hỏi chuyện của hắn. Ban đầu dì cứ không chịu nói nhưng do em năn nỉ dữ quá nên dì cũng đành nói cho em nghe sự việc từ khi em bị nhốt vào phòng

"Cậu ơi thằng Quốc nó thảm lắm cậu, nó bị đánh dữ lắm còn bị nhốt trong kho không được ăn uống, tôi sợ nó chết cậu à..."

Dì Bảy không kìm được mà nghẹn ngào, em nghe dì kể cũng phải bất ngờ vì em không nghĩ má em sẽ làm ra đến mức này, giọng dì Bảy sụt sùi dì có vẻ đang nói gì đó nhưng em không nghe rõ

"Dì đừng lo con sẽ tìm cách cứu anh Quốc mà"

Dì nhìn tôi e dè

"Thưa cậu, nếu để bà biết thì thằng Quốc chết thật"

"Tôi tin thằng Quốc nó không trộm cắp gì đâu cậu"

"Dì bình tĩnh đã, con biết không phải anh Quốc làm"

Dì im lặng, em không tài nào biết được dì đang nghĩ gì. Mà chính cả dì lúc này cũng đang bị chi phối bởi một mớ suy nghĩ hỗn độn. Đến cuối cùng dì vẫn không đáp lại lời của em chỉ đứng dậy dọn dẹp rồi đi ra ngoài

"Sao cậu đảm bảo không ảnh hưởng đến tính mạng thằng Quốc mà?"

Con Lài lên tiếng chất vấn người đối diện

"Mày trách tao à, ban đầu mày là người bày kế hoạch. Đừng quên"

Gã vừa hút điếu thuốc vừa nhàn nhã đáp lại nó

"Nhưng cậu nói chỉ cho nó bài học chứ đâu nói sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, nó tí nữa thì chết đó"

Nghe nó nói gã vứt điếu thuốc xuống đất dùng mũi giày chà lên vài cái. Gã quay sang nhìn nó cười khẩy khiến nó co người lại không dám lên giọng nữa, dù cho nó có cấu kết với gã thì nó vẫn là một đứa thấp cổ bé họng nó không dám chọc gã giận

"Tao không quan tâm..nó chết hay không mặc xác nó, mày đừng ra vẻ nhân từ mày nên nhớ mày là đứa làm hết mọi chuyện. Chính mày lấy cắp đồ của bà Phác, chính mày bỏ vào gối của thằng Quốc chứ không phải tao"

"Cậu.."

Gã ta quả thật là mưu mô, từ đầu đến cuối tất cả đều do một tay gã sai nó làm nếu bây giờ nó đi bẩm với bà cũng không thể được nữa

"Cậu không sợ cậu Mân biết được sẽ hận cậu à?"

Con Lài nói ra một câu mà nó nghĩ sẽ làm gã xoay chuyển nhưng nó đã lầm, gã chỉ cười khẩy vài cái rồi nhìn nó bỡn cợt

"Tao hết hứng thú rồi, chẳng qua tao muốn trừng trị thằng Quốc vì nó dám hớt tay trên của tao thôi..."

Con Lài kinh hãi nhìn gã, vậy ra người đã lợi dụng nó để nó tự tay hại người nó yêu..nó điên rồi

"Nhưng dù sao cũng cảm ơn mày,dù sao tao cũng sẽ tự hủy hôn...tất nhiên là cho đến khi màn kịch này hạ màn..haha"

Gã cười cợt bỏ đi để lại nó chết lặng khụy xuống nền đất...nó điên rồi..nó tự hại người nó yêu

Một đêm trôi qua, một đêm mà lòng ai cũng đau đáu nỗi khổ riêng ai

Hắn tỉnh dậy khi nghe tiếng gà gáy sớm hôm, cũng chẳng biết hắn đã thiếp đi bao lâu bụng dạ hắn trống rỗng thân xác đầy vết thương bị cái lành làm cho rát cả lên. Hắn cười cho số phận của bản thân e là hắn phải bỏ mạng ở cái nhà kho dơ dáy này rồi đành chấp nhận thôi số hắn tận rồi..

Không, không được hắn phải sống, sống để trả lại cho người đàn bà kia hết tất thảy những gì bà ta đã làm với hắn suốt 15 năm qua. Kể ra cũng lạ, không hiểu sao từ khi hắn vào nhà họ Phác gán nợ đã bị bà ta ghét cay ghét đắng dù cho hắn đâu có làm gì

Bỗng dưng hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo đau rát toàn thân, hắn ngẫng đầu lên nhìn thấy con Chi đứa người hầu thân cận của bà Phác hất nước vào người

Tiếp đó bà Phác bước vào, bà ta dùng khăn tay che lại để tránh bụi bà ta nhìn hắn chán ghét rồi dùng chân dẫm lên tay hắn

"Bà đến coi mày ở chỗ này ra sao, xem ra chỗ này cũng hợp với mày quá đa"

Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào bà ta khiến cho bà ta giận dữ dẫm mạnh vào tay hắn hơn, bà ta trừng mắt với hắn chửi rủa

"Mày đúng là đồ đốt mạt rách nát, y hệt con chị mày..."

Hắn nghe đến đây mà sững người, bà ta vừa mới nhắc đến chị gái của hắn...bà ta biết chị ấy sao. Dường như thấy được sự bàng hoàng từ hắn bà vội lấy lại thái độ bình tĩnh mà đánh sang chuyện khác

"Mày đừng nhìn bà như vậy, bà chừa cho mày cái mạng là may phước rồi..mà thực tình bà muốn coi cái mạng mày lớn cỡ nào"

Bà ta nói xong xoay lưng bước đi còn không quên đạp mạnh vào tay hắn một cái, con Chi thuận theo cũng đạp hắn một cái rồi chạy theo bà Phác

Lúc này đây hắn không còn quan tâm chuyện đó nữa cái mà hắn quan tâm là tại sao bà ta lại nói về chị gái hắn như vậy... chẳng lẽ bà ta có dính dáng tới chuyện năm đó. Nếu thực sự như vậy hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn bà này

Hắn quằn quại nằm dưới sàn nhà không lâu sau cánh cửa nhà kho lại mở ra nhưng không phải bà Phác mà là em, Trí Mân

Khi cánh cửa nhà kho mở ra nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến em không kìm nỗi sự xót xa, em chạy đến bên ôm chầm lấy hắn nước mắt em rơi không ngừng

"Em xin lỗi, em vô dụng không giúp được anh..."

Hắn nhìn thấy em khóc định đưa tay lên lau nước mắt cho em nhưng tay hắn đã rướm máu hắn sợ làm em bẩn nên đành thôi

"Đừng khóc..sao cậu ở đây"

"Em nghe dì Bảy nói anh bị nhốt ở đây, má em không có nhà nên em ra đây"

"Ừm"

"Anh Quốc, em sẽ cứu anh ra khỏi đây mà anh tin em được không"

"Cậu tin tôi sao?"

"Em luôn luôn tin anh mà"

Nghe em nói đến đây hắn cũng thấy an ủi và xoa dịu nỗi đau của hắn

"Thôi cậu lên nhà đi, bà về thấy lại không hay"

Em vẫn khóc không ngừng, nước mắt em rơi lã chã khiến hắn đau lòng. Hắn dù hận má em thế nào nhưng với em thì ngược lại vì vốn dĩ em không có lỗi

"Em biết rồi, anh ráng đợi em nha.."

Em nói xong đứng dậy quệt nước mắt rồi ra khỏi nhà kho, em không biết phải làm gì nữa chứng cớ rành rành như vậy em muốn giải oan cho hắn cũng khó

Nhưng khi em vừa lên nhà trên đã nghe tiếng khóc lóc van xin kèm theo giọng nói của má em phát ra

"Mày còn dám đơm đặt chuyện trước mặt bà sao hay mày muốn chết thay nó"

------
Chắc là sẽ có thêm vài nv nữa nên mấy bà ráng nhớ tên nha
╰(⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)╯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro