Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Khó khăn lắm mới được nghỉ một buổi cuối tuần, Vũ Bình đi trung tâm thương mại, định bụng sẽ sắm một chút đồ cho bé con.

Nhìn gian hàng trẻ con đầy ắp quần áo đủ loại sắc màu, trái tim Vũ Bình rung lên. Không biết giới tính của đứa bé, Vũ Bình chọn lựa quần áo màu vàng tươi, có thể để cả con trai hoặc con gái mặc. Thật ra trong lần khám trước bác sĩ Tô đã hỏi Vũ Bình có muốn biết giới tính đứa bé không, nhưng Vũ Bình lắc đầu. Dù sao cũng là con anh, trai hay gái chẳng quan trọng.

Vũ Bình hai tay xách một đống đồ cho trẻ sơ sinh, tiến vào cửa hàng xe đẩy.

Nhân viên thấy một người đàn ông như anh đi mua đồ một mình thì không khỏi bất ngờ, sau đó là cảm giác ngưỡng mộ. Vợ của người đàn ông này may mắn đến nhường nào, có thể cưới một người đàn ông quan tâm chiều chuộng mình đến thể.

Vũ Bình nghe nhân viên tư vấn rồi khẽ tính nhẩm trong đầu. Anh muốn mua cho con loại xe đẩy tốt một chút, nhưng lại chỉ đủ tiền cho loại tầm trung. Đồ dùng cho bé anh chẳng dám lơ là, đành tháng sau có lương sẽ đến mua loại tốt nhất.

Vũ Bình vừa tiếc nuối đi ra khỏi cửa hàng bán xe đẩy, ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bên kia.

Trương Khải mặc một chiếc áo phông quần bò, nhìn qua cũng biết là hàng hiệu. Người phụ nữ trung tuổi ăn mặc sang trọng đi bên cạnh không khó để nhận ra chính là mẹ cậu, đi theo đằng sau còn có một người đàn ông trung tuổi xách rất nhiều đồ.

Như cảm nhận được ánh mắt đang dán lên mình, Trương Khải nhìn sang phía bên này, hai con mắt chạm nhau.  Vũ Bình cũng không dời ánh mắt đi, hai người nhìn nhau một lúc lâu. Lâu đến nỗi khiến mẹ của Trương Khải cũng phải nhìn sang bên này. Mẹ Trương Khải nhanh chóng nhận ra cậu của người yêu con trai, không nhanh không chậm mà khoan thai tiến đến. Vũ Bình nhìn hai tay đầy đồ trẻ em của mình, trong lòng hơi lo sợ.

"Chào cậu." Từ miệng người phu nhân thốt ra một tiếng chào hỏi xã giao, Vũ Bình cũng lịch sự đáp lễ lại. Nhưng mẹ Trương Khải chưa có ý định kết thúc cuộc trò chuyện, mà nhìn một lượt anh từ trên xuống dưới bằng con mắt đánh giá.

"Cậu sắp lên chức cha à? Chúc mừng."

"Cảm ơn." Vũ Bình không phủ định cũng không phủ định, anh đáp lại một câu lạnh nhạt, rồi dời tầm mắt lên người của Trương Khải, thấy cậu đang nhìn mình.

Vũ Bình cũng không muốn đối mặt với vẻ lõi đời của mẹ Trương Khải nữa, ánh mắt bà như lột trần anh ra rồi đánh giá, cảm giác không hề dễ chịu một chút nào. Cảm giác muốn đi vệ sinh lại ập đến, biết mình chẳng thể chịu đựng được lâu, Vũ Bình nói thêm vài câu với mẹ Trương Khải rồi hướng tới phòng vệ sinh bên trái. Khó khăn kéo chiếc quần cạp đã trở nên chật chội của mình xuống, anh nhanh chóng cảm nhận được bàng quang căng chật của mình cảm thấy thoải mái.

Trong lúc đang giải quyết, một tiếng cạch nhỏ vang lên khiến Vũ Bình hướng mắt tới phía cửa. Quả nhiên cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, Vũ Bình nhìn thấy Trương Khải tiến vào. Giữa bao nhiêu bồn vệ sinh còn trống, cậu ta lại khéo chọn chỗ ngay bên cạnh anh, khiến anh có chút không khỏi thoải mái. Vốn không có ý định nhìn sang bên đó, nhưng ánh mắt lại vô tình quét qua, Vũ Bình nhìn thấy được thứ mà anh ngày đêm mong nhớ.

Trương Khải chú ý đến anh ngay từ khi bước vào cửa, cảm nhận được ánh mắt của anh đặt ở chỗ nào, cậu cất lời.

"Cảm ơn anh."

Vũ Bình bất ngờ vì lời nói đột ngột, lại vì cách xưng hô của cậu, hỏi lại.

"Vì cái gì?"

"Vì đã cứu tôi hai lần."

Mặt Vũ Bình nóng lên, tim anh đập thình thịch. Vẫn cứ ngỡ cậu đã quên đêm định mệnh đó, không ngờ cậu vấn còn nhớ rõ. Vũ Bình nghĩ đến đêm đó, cả người lại nóng rực lên, dương vật phía trước đã bán cương.

Trương Khải có vẻ đã nhận ra thay đổi của Vũ Bình, cậu kéo khóa quần lên, nhếch mép trêu đùa.

"Thật ra đêm hôm đó cũng rất tuyệt. Anh thậm chí còn làm tôi sướng hơn nhiều người khác."

Vũ Bình nghe đến đây thì đầu óc nóng ran, cậu ta dám khinh thường anh đến vậy. Vũ Bình không do dự giơ tay lên, định giáng một cú đấm xuống mặt Trương Khải.

Trương Khải cũng không tránh, cú đấm đó Vũ Bình dùng hết sức lực, nhưng một tiếng kêu đau cậu cũng không thốt ra, chỉ thấy một bên mặt đỏ lên rồi tím lại.

Nhìn gương mặt đang cau lại vì tức giận của Vũ Bình, Trương Khải dùng tay của mình, kéo Vũ Bình vào trong một buồng vệ sinh trống, nhanh chóng đóng cửa lại rồi đè hai tay anh lên tường.

Vũ Bình vùng vẫy chống cự, nhưng sức lực của Trương Khải cũng không phải là nhỏ. Hai người giằng co một hồi lâu. Cho đến khi bờ môi nóng ấm của Trương Khải vô tình chạm vào đôi môi của Vũ Bình.

Cảm giác ban đầu là vô cùng sửng sốt, hai mắt của Vũ Bình mở to vì ngạc nhiên. Sau đó cũng không biết là anh bắt đầu trước, hai bờ môi mở hé ra, lưỡi quấn quýt với lưỡi.

Lửa tình bùng lên chẳng thể nào dập tắt, từ hôn môi chuyển thành những cái hôn lên cần cổ rồi bả vai. Tiếng rên rỉ mờ ám phát ra từ buống vệ sinh cuối cùng.

Trương Khải đặt Vũ Bình lên bồn vệ sinh, rồi tự lột áo phông của mình. Đôi tay mơn trớn trên da thịt anh, muốn cổ áo ngoài của Vũ Bình.

Vũ Bình phản ứng ngay lập tức, anh lấy hai tay giữ áo lại rồi ôm bụng, không muốn để Trương Khải nhìn ra điểm quái dị trên cơ thể mình.

Trương Khải khựng lại một vài giây, rồi lại nhanh chóng tiếp tục. Cởi chiếc quần của Vũ Bình ra, Trương Khải chú ý đến phần bụng dưới nhô ra kì lạ. Hai chân của Vũ Bình nhanh chóng dang ra, phía dưới đã ướt đẫm một mảnh, Trương Khải nhìn thấy không khỏi nhếch mép cười.

Trương Khải ngồi xuống trước mặt Vũ Bình, cậu đưa đôi môi của mình dần đến nơi tư mật kia, không do dự mà hôn lên những nếp nhăn nhạy cảm. Cảm giác vừa nhột vừa ngứa kích thích Vũ Bình, thân thể anh run lên, những tiếng rên rỉ trào ra khỏi miệng.

"Ưm... ưm... Đừng..."

Trương Khải không buông tha cho anh, cậu thè đầu lưỡi ẩm ướt của mình ra, nhẹ nhàng dùng nó quét qua từng chỗ một. Thấy dương vật Vũ Bình ở phía trước đã cương cứng, đầu lưỡi Trương Khải tiến sâu hơn, đi vào nơi vách thịt non mềm.

Vũ Bình ở phía trên không thể chịu được kích thích, hai tay cầm đến dương vật bản thân, tự mình vuốt ve an ủi nó. Trương Khải thấy thế, cậu đưa tay lên cầm lấy dương vật anh, dùng đầu ngón tay bịt lại trên bao quy đầu, không muốn để anh xuất ra ngoài, cảm nhận được thân thể mẫn cảm của anh run rẩy từng đợt.

Phía dưới được Trương Khải trêu đùa nhanh chóng đầu hàng, lỗ hậu mở rộng, lộ ra tường thịt non mềm đỏ hồng bên trong, bên trên là một tầng dịch óng ánh. Trương Khải nhìn chỗ đó đến mê hoặc, chẳng thể nào kiềm chế bản thân. Cậu cởi chiếc quần bò của mình xuống, qua lớp quần lót đã cảm thấy dương vật hừng hực nam tính, đang độn lên thành một ngọn núi nhỏ.

Trương Khải cũng không cởi quần lót, cậu trực tiếp rút dương vật ra ngoài. Dương vật bật ra khỏi quần thì đứng thẳng, sẵn sàng lâm trận. Trương Khải thô lỗ mà nhét dương vật của mình vào nơi ấy của Vũ Bình. Lỗ hậu được vật ấm nóng lấp đầy. Mặc dù đã chuẩn bị kĩ, Vũ Bình không khỏi cảm thấy đau đớn đi kèm với khoái cảm. 

"Chết tiệt... Chặt quá... Thả lỏng đi." Dương vật của Trương Khải bị ép chặt ở phía trong, khiến cậu chẳng thể di chuyển. Cảm thấy dương vật Vũ Bình trong bàn tay mình co giật, cậu biết anh muốn ra, ngón tay cái lại càng ấn xuống mạnh hơn.

"Buông ra... ưm... Tôi ra..." 

"Không được!"

"Xin cậu... để tôi ra..." Vũ Bình bị kìm nén thì khẽ thốt lên lời van xin, anh vặn vẹo người mình, muốn tình một đường thoát.

Trương Khải cũng chỉ muốn trêu đùa, không muốn để anh nghẹn chết. Cậu khẽ buông tay, một chất lỏng màu trắng đục phun ra từ dương vật Vũ Bình, bắn đầy lên bụng và ngực của Trương Khải.

Cậu cũng chẳng để tâm, bên dưới vẫn mãnh liệt đâm ra rút vào, mặc Vũ Bình đã đạt cơn khoái cảm, cả người mềm nhũn đi, tiếng rên ngày càng dâm đãng.

Cảm giác ở sâu trong Vũ Bình làm Trương Khải sướng đến tê cứng người, mỗi cú thúc đâm vào lỗ hậu mềm mại của anh khiến dương vật cậu ngày càng trướng lớn. Chẳng bao lâu sau, Trương Khải đã đạt đến cao trào. Cậu rút dương vật cứng rắn như sắp nổ tung của mình ra, bắn ra trên mặt Vũ Bình.

Vũ Bình vì bị kích tình mà gương mặt rám nắng đỏ bừng, hai mắt trợn lên thấy lòng trắng, đầu lượi nhỏ thè ra kéo theo bao nhiêu là nước bọt. Trên mặt anh phủ một lớp tinh dịch màu trắng đục, theo cần cổ mà chảy xuống xương quai xanh. Vũ Bình không do dự mà thè lưỡi ra liếm, cảm nhận vị mằn mặn trên đầu môi.

Trương Khải vừa được thỏa mãn, nhùn động tác này của anh lại giống như uống thuốc kích tình, phía dưới lại cứng rắn trở lại, muốn đè Vũ Bình ra làm một lần nữa. Lại nhớ đến việc mình đang đi mua sắm với mẹ mình, cậu luyến tiếc mà rời đi.

Sau khi Trương Khải mở cửa ra ngoài, Vũ Bình mất mấy phút để hoàn hồn lại. Vừa tỉnh táo, anh lại hận không thể bóp chết chính mình. Sao mình có thể thèm khát đến mức làm chuyện đó với người yêu của cháu gái mình.

Vũ Bình vô lực tựa vào tường, phía dưới còn mở lớn, chưa thể khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro