Chương 4
Ở phía đông thành phố có một khuôn viên tư nhân vô cùng rộng lớn. Bên ngoài được bao phủ bởi những bức tường cao hơn năm mét, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được những bóng cây cổ thụ lâu năm, xanh mướt một màu. Mỗi lần Vũ Bình đi qua đều không kìm lại được mà quay đầu nhìn ngắm.
Bên trong khuôn viên ấy là một tòa biệt phủ được làm hoàn toàn bằng gỗ quý, chính là nơi giao lưu của những cậu ấm cô chiêu ở thành phố này. Trương Khải đã ra vào đây không ít lần, quen thuộc nơi này như lòng bàn tay.
Giờ đây chính giữa khuôn viên đang bốc lên một cột khói đen cao gần mười mét, nghi ngút dày đặc. Mọi người từ trong tòa nhà tràn ra như đàn ong vỡ tổ, tán loạn chạy khắp nơi. Vũ Bình chỉ đạo cấp dưới dập lửa, trong đáy mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trương Khải mặt mày tái nhợt đứng dưới một gốc cây to. Đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn, chẳng cần nghĩ cũng biết cậu ta đang làm dở truyện gì. Em gái đứng nép sát bên người cậu ta thì trong vô cùng quen mặt, giống hệt cô ca sĩ mới nổi gần đây, dáng người õng ẹo như không xương, dưới chân còn quên không mang giày. Nghĩ đến cô cháu gái yêu quý của mình, trong lòng Vũ Bình nổi lên một ngọn lửa.
Trương Khải có vẻ đã nhận ra Vũ Bình, nhưng cậu ta không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, cũng không đẩy cô gái bên cạnh ra. Mặt cậu đỏ gay, hai mắt lờ đờ, có vẻ đã uống không ít rượu.
Vũ Bình nhìn xuống giữa hai chân cậu, nơi có một đống lớn độn lên thì không khỏi ngứa ngáy thân mình. Không hiểu dạo này anh làm sao mà lúc nào cũng thèm muốn.
Trương Khải cũng thật có duyên với lửa, vừa đốt nhà tự tử không thành xong, hôm nay lại ở trong tòa biệt phủ bị cháy này. Chỉ cách nhau một tháng mà cậu ta đã gặp đám cháy hai lần. Vũ Bình nghi ngờ, liệu có phải cậu ta mệnh hỏa, đi đến đâu là cháy đến đó không nữa.
Đến khi đám cháy hoàn toàn được dập tắt thì tòa nhà bằng gỗ gần như đã bị thiêu rụi, nhiều đồ vật có giá trị bên trong đã tan vào tro bụi, chỉ còn lại cái khung vững chắc của ngôi nhà. Mọi người đã di tản gần hết, Trương Khải cũng không thấy bóng dáng đâu.
Công việc hoàn thành, Vũ Bình kết thúc một ngày làm việc, anh mệt mỏi nằm trên chiếc sô pha nhỏ kê ngoài phòng khách, tư thế nằm này lại làm giữa thân hình nổi lên một chiếc bụng nho nhỏ.
Vũ Bình lấy tay đặt lên bụng. Bàn tay anh to dày ấm áp, trong tay lại có không ít những vết chai sần, xoa lên da bụng mịn màng thì có phần nhột nhột.
Anh kéo chiếc áo của mình lên cao, bụng của anh lộ ra trong không khí. Mặc dù thai kì mới bước sang tháng thứ tư, bác sĩ Tô đã nói là đứa bé rất lớn, thân mình dài, sau này sẽ là một đứa trẻ cao. Vũ Bình thầm ước lượng, anh cao một mét tám mươi, Trương Khải cũng xấp xỉ, thậm chí còn cao hơn anh mấy phân, con của hai người sau này nhất định sẽ cao hơn mét tám.
Nghĩ đến Trương Khải, trong đầu Vũ Bình lại hiện ra hình ảnh cậu hồi sáng. Tóc tai rối bời, áo quần xộc xệch, đặc biệt là giữa hai chân nổi lên một đống to. Vũ Bình nghĩ đến đây, cả người đã trở nên nóng rực, lỗ hậu ở dưới bỗng trở nên ướt át vô cùng.
Vũ Bình thầm mắng bản thân mình dâm đãng, chỉ sau một lần làm với Trương Khải không mấy dễ chịu khiến anh như chìm sâu vào dục vọng, cả người khao khát thèm được làm tình.
Dương vật phía trước của Vũ Bình đã cứng. Anh khéo léo cởi quần của mình xuống, chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen.
Hai tay Vũ Bình hoạt động ngoài lớp quần mỏng, không ngừng xoa nắn dương vật nóng hổi của mình. Anh nằm trên chiếc sô pha vặn vẹo thân hình, hai chân thon dài xoắn xuýt lại.
Nước phía sau chảy ra ngày càng nhiều, quần lót đã bị ướt một mảng, nhưng Vũ Bình vẫn không tháo ra. Hai tay anh khó khăn tìm đến lỗ hậu vì có chiếc bụng nhô ra che chắn. Một ngón tay nhanh chóng tìm đúng vị trí mà đâm vào.
Quần lót bị dãn ra tiếp xúc với vách tường thịt nhạy cảm, Vũ Bình run rẩy, phía dưới cảm thấy vô cùng thiếu thốn.
Biết rằng những ngón tay của mình là không đủ, Vũ Bình đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo của mình lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng.
Sau khi mở chiếc hộp ra, Vũ Bình cũng hơi bất ngờ. Thứ này là tuần trước trong lúc đang lướt mạng xã hội vô tình thấy một quảng cáo nhỏ. Ban đầu anh còn nghĩ ai lại có thể quảng cáo thứ đồ này, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì khiến anh lại nhấn vào trang web bán hàng. Ngay lập tức, Vũ Bình bị choáng ngợp bởi sự đa dạng và phong phú của những món đồ này. Cuối cùng sau nửa giờ lựa chọn, anh chọn được một món đồ ưng ý, chỉ là không ngờ kích cỡ của nó lại to hơn với ảnh.
Trong chiếc hộp chưa mở là một dương vật giả làm bằng silicon mềm, kích cỡ to lớn, thậm chí còn dài hơn cả dương vật Trương Khải theo trí nhớ của anh. Hai tay cầm lấy dương vật giả lên, thấy bên dưới có mấy nút nhỏ, Vũ Bình chăm chú đọc tờ hướng dẫn kẹp ở trong.
Vũ Bình đã gấp đến độ không chịu được, anh đi đến chiếc gương lớn trong phòng khách, để dương vật khổng lồ xuống một chiếc ghế không tựa.
Vũ Bình nhanh chóng cởi chiếc quần lót ướt đẫm xuống. Nhìn thấy thân hình rắn chắc khỏa thân hoàn toàn của mình trong gương lớn, sắc mặt anh không khỏi ửng hồng.
Vũ Bình mở rộng hai chân, thấy những dòng nước óng ánh chảy dọc xuống hai bên đùi, anh từ từ ngồi xổm xuống, cảm giác đầu dương vật đang ở cửa huyệt mình, được nước chảy ra tưới ướt.
Vũ Bình hạ thấp bản thân mình hơn, dương vật dễ dàng tiến vào lỗ hậu anh, trơn tuột một đường vào trong. Cảm giác được lấp đầy như làm đại não Vũ Bình nổ tung, anh thở gấp, miệng phát ra những tiếng rên rỉ râm đãng.
Vũ Bình với tay đến những chiếc nút phía dưới, anh nhấn một nút trên, cảm nhận được dương vật đang rung lên trong lỗ hậu, từng cơn run rẩy ập đến, Vũ Bình cảm thấy sung sướng không nói lên lời.
Dương vật phía dưới đã đứng thẳng, áp vào chiếc bụng nhô lên của anh. Vũ Bình dùng hai chân của mình nhún, hai tay đỡ bụng không muốn làm bé con bị tổn thương.
Bên ngoài cửa sổ trời đã về chiều, mặt trời đỏ rực đang từ từ hạ xuống phía chân trời rực lửa. Thành phố dần dần lên đèn, những ánh đèn nhấp nháy phía xa xa.
Trong căn phòng nhỏ ngập tràn tiếng rên rỉ đứt quãng, Vũ Bình thét lên một tiếng, đầu ngửa ra đằng sau. Khoái cảm như những cơn sóng vỗ về cơ thể Vũ Bình. Dương vật đã được giải phóng lại mềm xuống. Anh không vội rút dương vật giả ra khỏi lỗ hậu mà để nguyên, hai mắt lờ đờ khép lại.
Hơn mười phút sau, Vũ Bình mới lấy lại được sự tỉnh táo. Thu dọn xong, anh cảm thấy có chút đói bụng. Trước đây anh vì công việc mà thường xuyên ăn uống bừa bãi, nhưng từ khi có bé con anh không dám lơ là. Trong tủ lạnh chất đầy đồ ăn do anh đi chợ từ đầu tuần. Vũ Bình lấy ức gà và rau cải ra ngoài, chuẩn bị làm bữa tối.
Ức gà rửa sạch cắt miếng vừa ăn, cho vào chảo dầu nóng đảo đều, nêm gia vị cho vừa ăn. Vừa lúc nồi nước trên bếp đã sôi, Vũ Bình bỏ rau cải vào, làm một nồi canh nhỏ.
Đậu phụ kho từ tối hôm trước vẫn còn thừa, Vũ Bình để vào lò vi sóng hâm lại, dọn cơm ra bàn khách.
Chỉ sau ba mươi phút, thức ăn đã sẵn sàng. Vũ Bình chỉ biết nấu ăn, chứ chẳng có tài nghệ nấu nướng. Thức ăn anh nấu chỉ dừng lại ở mức ăn được, không thể nói là ngon. Nhưng Vũ Bình chỉ cần như thế, anh nhanh chóng giải quyết hết đồ ăn trên bàn, cảm giác bụng no bụng nhanh chóng.
Vũ Bình mở ti vi lên, lại thấy một bóng dáng quen thuộc. Trên màn hình đang chiếu một chương trình ca nhạc nhỏ, cô ca sĩ đi cùng Vũ Bình sáng nay đang say sưa trình diễn một ca khúc cũ. Giọng hát mềm mại êm đềm của cô ta như rót vào trong tai Vũ Bình, anh không thể không chú ý đến thân hình nóng bỏng dưới lớp váy làm bằng lụa màu xanh. Vũ Bình trong lòng thầm mắng Trương Khải sở khanh. Mới tháng trước còn thề yêu sống yêu chết Mai Chi, lấy cái chết ra để dọa nạt mọi người, thế mà giờ đây đã sẵn sàng lên giường với một người khác.
Nghĩ đến đây Vũ Bình không khỏi tức giận, trong bụng lại nhộn nhạo một hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro