Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trúc Linh Sơn

Tuyết rơi tháng 6 như phủ lên khắp thành TÔ CHÂU 1 chiếc áo mới tinh khiết .

Trời vừa sáng , người dân trên đường trông thấy trước cổng đại trạch to lớn có hẳn 2 chiếc mã xa ko hề nhỏ , từ cỗ kiệu cho đến mã kéo xe đều toát lên vẻ quý phái .

Lâm Dạ Hỏa là người dậy sớm nhất , lúc đi ngang phòng ngủ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thì tiện tay ném vào 1 bọc đồ .

Vương Nhất Bác nằm trên Trường Kỷ vừa vặn bắt được bọc đồ bị ném qua khung cửa sổ , mở ra thì thấy đó là áo choàng làm từ đuôi hồ ly mà khi trước đã tặng cho ai kia .
Nhất thời ko hiểu ra sao , nhìn đến bên giường thì đã ko thấy bóng dáng vị kia đâu .

Bên ngoài , nha hoàn , quản gia , ra ra vào vào thu xếp hành lý chất lên mã xa vô cùng bận rộn .

Triệu Phổ , Trâu Lương kiểm tra trước sau chu đáo , nói chung là ai cũng có việc để làm .

Vương Nhất Bác ra khỏi phòng tìm 1 vòng vẫn ko thấy Tiêu Chiến đâu , Bạch Trì cũng chẳng thấy .....mà ngay cả Lâm Dạ Hỏa vừa mới xẹt ngang qua --- bây giờ cũng mất tăm !

" Chiến nhi đâu rồi ? Các ngươi  có thấy ko ? "

Triệu Phổ , Trâu Lương lắc đầu --- ko để ý a .

** hí hí í í í í í **

Lúc này lại có tiếng ngựa kêu 1 tràng dài , mọi người tập trung về nơi phát ra tiếng kêu .

Trước đại môn , Tiêu Chiến cưỡi bạch mã , dẫn đầu đi trước  , Lâm Dạ Hỏa cưỡi bảo mã lông mao đỏ rực chưa từng thấy , đi lùi 1 chút bên tay phải . Bạch Trì bên kia tay trái với hắc mã .
3 người ngồi trên lưng ngựa , ngẩng cao đầu nhìn vào đại trạch .

Trâu Lương nhìn 1 thân hồng y trên lưng hồng mã , lắc đầu --- yêu nghiệt !!

Triệu Phổ hơi cười cười nhìn lam y nhân với hắc mã --- tựa như tiểu hài nhi cùng 1 dạng .

Vương Nhất Bác ngây người nhìn bạch y và bạch mã --- giữa trời tuyết đổ , trắng đến mức thực chói mắt !

Bá tánh 2 bên đường cũng là nhìn đến choáng váng .

" mau đi thôi ! "
Bạch Trì lên tiếng thúc giục .

Mọi người khôi phục tinh thần , mạnh ai làm việc nấy .

Triệu Phổ , Trâu Lương nhìn sang bạch mã của Tiêu Chiến , thầm than 1 tiếng --- bảo mã !!!
Cả 2 xoay mặt hỏi :

" này là ngựa gì ? "

Vương Nhất Bác  nhướn mi .
" hẳn là Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử !
Toàn thân lông trắng như tuyết , một ngày có thể đi hàng nghìn dặm . Ngay từ khi mới sinh ra , phía dưới cổ đã có một hàng lông dày, trông giống như sư tử . Tính khí nóng nảy , tự nhận chủ nhân !
Buổi tối con ngựa này còn phát ra ánh sáng trắng bạc , vì vậy mới có tên là Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử . "

Nói xong xoay người, đưa tay lên môi huýt sáo 1 cái .
Từ phía sau đại trạch , ngay khúc rẽ cua , 1 chú hắc mã đen tuyền lao ra với tốc độ cực nhanh .
Hắc mã kia chạy đến bên người Vương Nhất Bác thì dừng lại , cúi đầu xuống cọ cọ cánh tay hắn .

" Tuyệt Ảnh !!? "

Vương Nhất Bác gật đầu, cười .
" phải ! Chiến nhi cũng biết nó sao ? "

Tiêu Chiến xoay mặt đi ko nói .

Tiếp đó từ trong chuồng ngựa có thêm 2 chiến  mã chạy ra , hiển nhiên là của Triệu Phổ và Trâu Lương .

Lâm Dạ Hỏa nhướn mi --- hảo a ! Chiến mã đều tập trung đầy đủ hết rồi !
..............

Mặt trời lên cao 1 chút thì coi như đã sắp xếp đâu vào đấy , Vương Nhất Bác thúc ngựa bước chậm lại gần ai kia .

" Chiến nhi , lạnh ko ? Áo choàng ko mặc sao ? "

" ....... "

Bạch Trì mỉm  cười .
" Vương công tử , ngài quên chúng ta ở phương BẮC hay sao ? ĐẠI TỐNG dù có lạnh cũng ko bằng nơi đó . "

" dĩ nhiên ta biết....."
Vương Nhất Bác gật đầu .
" bất quá vẫn nên chú ý 1 chút , lỡ cảm mạo thì sao ? "

Nói rồi hắn vươn tay khoác 1 kiện áo choàng bạch sắc lên người ai kia .

Tiêu Chiến liếc nhìn áo choàng vừa được phủ --- còn ko phải thứ đồ lần trước người ta đưa hay sao ??

" Vương công tử , ngươi lấy áo choàng này ở đâu ? "

Lâm Dạ Hỏa há mồm , mở to mắt  --- thôi xong !

" cái này......"
Vương Nhất Bác gãi đầu , đảo mắt rồi nói :
" ây... đi thôi Chiến nhi , lát nữa nắng lắm , dễ chóng mặt.."

Lâm Dạ Hỏa đỡ trán  --- tìm cái lý do thích hợp hơn được ko ?

Tiêu Chiến thúc ngựa chạy đi , Vương Nhất Bác nối gót theo sau . Kế tiếp là những người khác bao gồm nha hoàn , quản gia và mã xa kéo theo vật dụng cần thiết .

Tuyết mỗi lúc dày hơn , bạch y nhân và bạch mã như hòa chung sắc màu của tuyết trời tháng 6 .
Bên cạnh , từ bao giờ lại có 1 hồng y nhân và hắc mã sánh đôi .
1 bảo mã ,  1 chiến mã tranh nhau trên con đường mênh mông .
............

Trúc Linh Sơn nằm về phía tây ngoại ô TÔ CHÂU thành , ngựa phi nước đại chỉ mất vài canh giờ là tới .
Ở đây nhìn sơ qua gồm 6 con bảo mã , chiến mã , đang tung vó ngang dọc , bỏ lại đoàn mã xa phía sau cả đoạn dài .

Khoảng giữa trưa thì 1 đoàn người ngựa chính thức đứng ngay chân núi Trúc Linh .
Đến nơi rồi mới biết tại sao nơi này lại có tên như vậy --- cả 1 rừng trúc xanh biếc bao la rộng lớn , từng chiếc từng chiếc lá đọng lại hạt tuyết trên cao , cảnh vật khó mà diễn tả bằng lời .

Đường lên núi ko quá khó khăn , rất nhanh  đã có thể trông thấy thôn trang xóm nhỏ .
Mỗi căn nhà ở đây đều được làm bằng  trúc , trang trí đơn sơ mà tao nhã .

Có điều , đoàn người vào trong thôn trang thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ . Từ đầu đến cuối thôn chỉ toàn là tiểu oa  oa ( bé gái ) , thiếu nữ , cho đến các a  di  , đại thẩm ( cô , dì ) và lão thái bà ( bà lão )  .
Ko hề nhìn thấy 1 bóng dáng nam nhân nào , 1 tiểu hài tử ( bé trai ) cũng ko !

Bạch Trì nhìn nhìn xung quanh , cảm thấy  khó hiểu , bèn lên tiếng hỏi .
" nơi này ko có nam nhân sao ? "

Trâu Lương xoa cằm ngẫm nghĩ .
" ko đúng , dạo trước ta đến đây rõ ràng là có nam nhân , lão thái thái ( ông lão )  đều có cả ."

" vậy tại sao nãy giờ ko thấy ?? Ít nhất cũng thấy được 1 người chứ ? "

Đúng vậy !! Ko lý nào đi 1 vòng hết cả thôn mà ko tìm được 1 nam nhân . Chuyện này là ko thể !
Chắc chắn là có gì đó .
Vậy là , cả nhóm người đầy bụng thắc mắc đi tìm chỗ nghỉ ngơi .

Dừng chân tại 1 trà lâu nhỏ , mọi người đi vào trong .
Lão bản ( chủ quán ) của trà lâu là 1 lão bà trên 50 tuổi , nhưng  tinh thần vẫn còn rất tốt .

Tiểu nhị chạy ra chuẩn bị tách , ấm trà , này ....chỉ là 1 tiểu nha đầu 12 tuổi .

Lâm Dạ Hỏa nhịn ko được tò mò .
" tiểu muội muội , thôn của em nam nhân đâu hết rồi ? Vào rừng săn bắn phải ko ? "

Tiểu nha đầu từ nhỏ đến lớn , lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều nam nhân đẹp như vậy , còn là rất rất đẹp .....nhất thời cứ đứng chết trân tại chỗ .
Mọi người dở khóc dở cười , các nha hoàn được sắp xếp ngồi bàn gần bên cũng che miệng cười khúc khích .

Lâm Dạ Hỏa nhướn mi --- nhìn xem ! Tiểu nữ oa ( con gái mới lớn ) bị sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành của ta làm cho phát ngốc !

Bạch Trì bất mãn , trừng mắt --- bớt tự luyến đi !
Quay sang nhìn nhìn , cười 1 cái .

" muội muội à , có thể trả lời ko ? "

Nha đầu kia cười tủm tỉm , 2 má phím hồng .
" có thể nha~ "

Bạch Trì gật đầu .
" vậy nói xem , tại sao chúng ta đi dạo 1 vòng mà ko thấy nam nhân nào cả ? "

" chuyện này...."
Nha đầu tỏ vẻ khó xử , sau đó xoay người la to .
" bà bà , có khách nhân nơi khác đến muốn hỏi thăm ! "

Bà bà được nhắc đến này hiển nhiên là vị lão bản của trà lâu  , bà ta chậm rãi bước ra , khóe miệng khẽ nhếch mang theo ý cười .

" các vị khách quan muốn hỏi gì ? "

Tiểu nha đầu nhanh nhảu .
" bà bà , họ hỏi sao ko thấy nam nhân trong thôn nha ! "

Lão bà khẽ nhíu mày quan sát hết 1 lượt những người trước mặt .
" các vị là....."

Triệu Phổ cười nhẹ .
" chúng ta muốn lên đỉnh Trúc Linh ngắm tuyết ! "

Lão bà " À " 1 tiếng , âm trầm mà nói :
" tuyết có thể ngắm , bất quá đừng tò mò chuyện khác . Du ngoạn xong rồi thì mau đi đi , nơi này ko thích hợp ở lâu . "

Mọi người kinh ngạc nhìn nhau --- cũng có lão bản muốn đuổi khách nhân hay sao ? Ko cần làm ăn nữa ư ??

Bạch Trì hỏi thêm vài câu nhưng lão bà rõ ràng ko muốn trả lời , coi như ko thể làm gì khác .
Mọi người thuê vài gian phòng ở , ngắm xong tuyết liền rời đi .

Mọi việc sau đó giao lại cho tiểu nha đầu kia , ai nấy theo chân nàng ta đi nhận phòng .
Xong xuôi đâu đó , tiểu nha đầu che miệng cười tủm tỉm .

" cái kia .....chuyện mà các huynh muốn biết , ta có thể trả lời chút ít nha~ . "

Mọi người sửng sốt nhìn lại , chỉ thấy tiểu nha đầu ra hiệu bảo đi theo .

1 đường dài này , tiểu nha đầu dẫn 6 vị nam nhân anh tuấn tiêu sái men theo đường mòn lên nơi cao nhất đỉnh núi .
Quả thật như lời Trâu Lương nói --- có thể nhìn thấy cả TÔ CHÂU thành từ trên cao .

" ta tên Ngọc Linh ! "
Tiểu nha đầu mở miệng , ngồi xuống 1 tảng đá to .

Đám người Vương Nhất Bác cũng ngồi xuống , xếp thành 1 vòng tròn .

Lâm Dạ Hỏa hối thúc .
" Linh Linh a~ , kể bọn huynh nghe 1 chút muội biết cái gì đi . "

Ngọc Linh giơ 1 ngón tay , chỉ thẳng vào Tiêu Chiến . 
" huynh ấy phải đáp ứng ta 1 điều kiện ! Nếu đồng ý ta sẽ nói . "

Vương Nhất Bác khoanh tay .
" nha đầu , ngươi thừa nước đục thả câu ? "

Ngọc Linh bĩu môi .
" ta nói việc này nếu bà bà biết , phỏng chừng sẽ bị đánh mông ! Muốn 1 chút lợi bù đắp thì có gì sai ? "

Tiêu Chiến bất động thanh sắc -- đã khơi ra trí tò mò , bây giờ mà nhịn lại .....ko phải là nghẹn chết sao ?

" ko sai ! Nói xong ta sẽ đáp ứng điều kiện của muội . " 

Ngọc Linh cười tươi .
" quân tử nhất ngôn ! "

Tiêu Chiến gật đầu .
" nhất ngôn cửu đỉnh ! "

Vương Nhất Bác hậm hực --- Chiến nhi , đừng dễ tin người vậy chứ ? Nha đầu này ko đáng tin a !

Ngọc Linh hài lòng , bắt đầu nói cho mọi người nghe về những gì mình biết.....

.........................

** Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử

** Tuyệt Ảnh ---  có nghĩa là phi rất nhanh, đến cái bóng cũng không đuổi kịp được.

--------------------------------------------------------

Cảm ơn ủng hộ ❤❤❤

Vốn từ hạn hẹp , sai sót gì cả nhà nhắc cho e sửa nhé 😘😘😘










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro