Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kim Khẩu Gieo Họa

Giữa trung tâm sa mạc rộng lớn , quân doanh nhất thời náo loạn khi Trâu Lương đùng đùng sát khí , phóng ngựa chạy đi mất .
Tin này rất nhanh được báo lên Đại Tướng Quân của bọn họ .

Tình thế bỗng chốc rối ren , Vương Nhất Bác rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan .
Nếu bắt hắn bỏ rơi Trâu Lương để về ĐẠI TỐNG là điều bất nghĩa ko muốn làm .
Nhưng đuổi theo Trâu Lương bỏ lại phụ mẫu ko lo -- thì là đại nghịch bất hiếu !
Điều này lại càng vạn lần ko thể !!!

Tiêu Chiến nhìn thấu lòng người , nhỏ giọng khuyên nhủ :

" Nhất Bác.... Chuyện này dù sao chính là liên quan đến ta , ngươi cứ an tâm về ĐẠI TỐNG dẹp loạn . Ta rất nhanh sẽ đến đó hội tụ với ngươi . "

" ..... "
Vương Nhất Bác thực ko cam lòng ---- chẳng phải mới vừa gặp nhau thôi ư ? Sao bây giờ lại phải xa nhau nữa rồi ?
Lão thiên gia thật biết trêu ngươi !!!

" ta... Nhưng mà Chiến Chiến , ta.... "

Nở nụ cười trấn an tinh thần , Tiêu Chiến đưa tay vuốt nhẹ gò má của hắn .
" ko sao.... Sẽ ổn cả thôi . "

" KO ỔN !!! "

" ...... "
Tiếng thét to như muốn xé rách cuống họng của người vừa nói , mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu Dương từ sau lưng Bạch Trì ló đầu ra .
Đôi mắt to tròn đỏ au vì khóc , mũi khịt khịt nghẹn ngào , môi mím chặt lại .

Trong lòng Tiêu Chiến 1 trận chua xót --- đây là đệ đệ bảo bối của y a~~
Chưa từng nói nặng lời qua với bé , bây giờ cư nhiên lại ủy khuất như vậy ??

" Dương Dương ! Làm sao ? Là ai bắt nạt đệ ? "

" hư..... "
Tiểu Dương Dương mím môi chặt hơn , nhìn Tiêu Chiến thật lâu , thật lâu , lại ko nói nên lời .
Cuối cùng nhìn sang Vương Nhất Bác mà mếu máo .

" Bác ca ca..... Hức.... Huynh đã hứa với đệ sẽ bảo vệ cho Chiến Chiến kia mà !
Bây giờ huynh muốn bỏ đi 1 mình hay sao ? Hức hức.... "

" ...... "
Vương Nhất Bác bàng hoàng ngồi thụp xuống , kéo tiểu Dương Dương ôm chặt , vỗ vỗ nhẹ lưng bé .

" ko có ! Ta nhất định bảo vệ cho Chiến nhi thật tốt a !
Sao ta có thể bỏ rơi Chiến nhi được kia chứ ? "

Tiểu Dương Dương hơi ngưng khóc , nấc nghẹn mà nói :
" vậy Bác ca.... Huynh đừng trở về ĐẠI TỐNG 1 mình .
Ngàn vạn lần phải mang Chiến Chiến theo , ko được bỏ Chiến Chiến của đệ ở lại đây a.... "

" ..... "
Tiêu Chiến miễn cưỡng kéo bé ra khỏi vòng tay của người kia , nghiêm mặt nói :

" Dương Dương ! Theo Trì Trì ca ca vào lều nghỉ ngơi 1 chút .
Sau đó chúng ta cùng về ĐẠI TỐNG , ta ko ở lại đây là được đúng chứ ? "

Câu nói vừa dứt , tiểu Dương Dương vui mừng ra mặt , cái đầu nhỏ gật lia lịa nhìn mà đến thương .

Tiêu Chiến mỉm cười....

** BỘP !! **

Dứt khoát nhanh gọn điểm huyệt tiểu Dương Dương , giao bé lại cho Bạch Trì trông nom .

" Thái Tử...... "
Bạch Trì muốn nói lại thôi --- thái độ của tiểu Dương Dương làm hắn cảm thấy e ngại có việc xấu sẽ xảy ra .
Bất quá.... Tiêu Chiến trước nay đã quyết định chuyện gì , chính là sẽ ko bao giờ thay đổi !

Hết cách , Bạch Trì liếc mắt sang người bên cạnh cầu cứu .
Vương Nhất Bác bắt nhịp nhanh chóng , lập tức mở miệng .

" Chiến nhi , việc này...... "

" NHẤT BÁC !! "
Tiêu Chiến có chút khó chịu , cắt ngang câu nói của hắn .
Ánh mắt y đượm buồn :

" ....Đừng khiến ta trở thành kẻ bất nghĩa ! "

" ..... "

--- phải !
Lâm Dạ Hỏa 1 mực tận trung với y !
Nay người gặp nạn , bản thân là chìa khóa gỡ rối.... Há có thể trơ mắt nhìn rồi bỏ qua ??
Bây giờ ko đi cứu người , Tiêu Chiến y còn chẳng phải để cho người đời trách mắng về sau ?!

" ta...... "
Vương Nhất Bác dằn lại cảm xúc nơi đáy lòng , kéo ai kia ôm chặt .

" ngươi a.... Ngàn vạn lần phải bảo trọng .
Ko được để bản thân chịu thiệt thòi, có biết ko ? "

Tiêu Chiến gật gật đầu .
" đã biết ! Nhất Bác.... Ta ko muốn ngươi nhìn theo ta . "

" ..... "
Lời này của y chính là muốn Vương Nhất Bác ngay bây giờ hạ lệnh rút quân , tiến về ĐẠI TỐNG .
Y ko muốn hắn ngu ngốc đứng nhìn theo mình rời đi , nhưng y lại ngốc nghếch cam chịu dõi theo bóng lưng của hắn khuất xa dần .

Vương Nhất Bác khóe mắt cay cay , dứt khoát quay đầu , phất cao tay .

" toàn quân nghe lệnh ! Lập tức lên đường về ĐẠI TỐNG !!! "
-----------------------------------------------------

Băng Phong Thành nổi bão , tuyết rơi đầy trời .
Bạch y nhân hòa trong gió tuyết , trở thành 1 thứ trắng ngần lóa mắt .

Khắp nơi vắng vẻ , hiu quạnh .
Nhà nhà khép chặt cửa , hàng quán đổ nát .
Thành trì bao năm qua y sinh sống , giờ đây nhìn đến..... Giật mình nhận ra nó như 1 ngôi thành chết !!

Cô độc, trơ trọi , lạnh lẽo..... Tựa như bạch y nhân đơn côi lẻ bóng lúc này .

Bước chân đi mãi , Tiêu Chiến cũng chẳng ngờ bây giờ y trở lại Hoàng Cung trong tình cảnh ko mong muốn như vậy .
Hờ hững bước qua thật nhiều thi thể rãi rác , xuyên đến cánh rừng nhỏ ngập tràn mạn châu sa mà y thích nhất .

Sắc đỏ tươi đẹp , quý phái , diễm lệ đầy ma mị .
Giữa vùng đỏ rực xen lẫn vào 1 mạt trắng tinh khiết , tựa như tiên cảnh trần gian .
Lọn tóc dài phất phơ trước gió , liếc mắt nhìn thấy..... Y chính là thần tiên thoát tục , ko vướng bụi trần .
Có cảm giác xa vời vợi , ko bao giờ chạm được vào y .

Tiêu Chiến ngẩn người đứng giữa rừng hoa nhỏ .
Mùi thảo dược nhè nhè , thoang thoảng trong không khí , theo phản xạ hít 1 ít vào trong buồng phổi .

" ..... "
Tay đưa lên , dùng vạt áo che kín mũi miệng .
Tiêu Chiến ko ngờ tới làn hương kỳ lạ kia là dược liệu có người chuẩn bị sẵn dành cho y .

Đầu óc choáng vàng quay cuồng , tứ chi rã rời vô lực .
Đôi chân run run ko vững , nhất thời khụy gối , cuối cùng ko chống đỡ nổi mà ngã xuống .

Chính vào lúc này , 1 bóng hắc y nhân cách đó ko xa vọt nhanh đến .
Hắn bịt kín cả mặt , chỉ chừa ra đôi mắt .

Hắc y nhân chăm chú nhìn Tiêu Chiến 1 thân bạch sắc nằm giữa rừng mạn châu sa --- xuân sắc đẹp đẽ ko cách nào có thể diễn tả .
Từ đôi mắt của hắn có thể nhận thấy dục vọng nổi lên ko hề che đậy .

Hắc y nhân nở nụ cười nham nhở , chậm rãi ngồi xuống , lại cúi người gần y hơn .

" tiểu mỹ nhân a~~ . Thảo nào cái tên Tiêu Bình Nguyên kia ko cho ta để mắt đến ngươi . Thì ra hắn muốn cất giấu bảo vật cho riêng mình ! "

Trơ mắt nhìn người nọ mỗi khắc càng tiến lại sát hơn , Tiêu Chiến run rẩy ngón tay , lại ko thể nhấc nổi tứ chi , chỉ có thể siết chặt từng nhánh hoa bé nhỏ .
Ko cần phải suy nghĩ , nếu thật sự bị kẻ này chạm vào người ---- y chắc chắn sẽ cắn lưỡi tự vẫn !!!
-----------------------------------------------------

Cát bụi mù mịt theo từng gót vó ngựa , Vương Nhất Bác tâm trí loạn hơn ma .
Thân người chịu đựng gió sương hướng về ĐẠI TỐNG , thế nhưng linh hồn đã ở lại nơi Băng Phong Thành giá rét .

Bạch Trì ôm chặt tiểu Dương Dương ngồi trong mã xa , mơ hồ cảm thấy bé đang cọ quậy tỉnh giấc .

" ngủ thêm 1 chút , còn xa lắm mới đến nơi . "

Tiểu Dương Dương vươn tay nhỏ dụi dụi mắt , ngơ ngác nhìn xung quanh . Trái tim của bé bỗng dưng nhói đau , giật mình hốt hoảng ngồi dậy .

" Chiến Chiến !!! Chiến Chiến đâu rồi ? Trì Trì ca ca , Chiến Chiến của đệ đâu rồi ? "

" ...... "
Bạch Trì nhất thời sững sờ ko phản ứng kịp , chẳng nghĩ đến bé sẽ kích động như vậy .

" Dương Dương , đừng nháo nữa . Thái Tử Điện Hạ đã đi đón Lâm Lâ rồi . Đệ rất nhanh sẽ được gặp hắn đó ! Có vui ko hả ? "

" ko được !!! "
Tiểu Dương Dương hét lên , chạy nhanh đến vén rèm của mã xa lên . Nhìn bộ dạng kia có vẻ như muốn nhảy khỏi mã xa .

" Dương Dương !!! "

Bạch Trì tưởng chừng rớt tim ra ngoài . Ngay tức khắc kéo bé lại ôm chặt .
----- tiểu tổ tông đây là do vị kia giao phó hắn trông coi ! Vạn nhất xảy ra chuyện gì , chính là chết cũng ko đủ bồi tội !

Động tĩnh trong mã xa quá lớn , kéo theo đó là đội hình binh mã nhất thời bị xáo trộn .
Vương Nhất Bác ra lệnh tạm thời dừng chân , chạy đến vỗ về bé .

" Dương Dương đừng sợ , Chiến nhi chắc là đang trên đường đuổi theo chúng ta đi . "

" ...... "
Tiểu Dương Dương im lặng nhìn Vương Nhất Bác , sau vài khắc bất chợt khóc thật to .
Tiếng khóc nức nở xé lòng , khóc đến tê tâm liệt phế .

" ko đúng !! Chiến Chiến lần này đi sẽ ko trở về nữa.... Huhu.... Là huynh thất hứa với ta ! Huynh... Là huynh đẩy Chiến Chiến vào nguy hiểm ! huhuhu... "

" ..... "
Vương Nhất Bác và Bạch Trì toàn thân chấn động .
Rốt cuộc thì chuyện này là sao ?

Tiểu Dương Dương nấc nghẹn trông đến thương --- 1 ngày nọ bé nằm mơ... Mơ thấy bầu trời tuyết rơi trắng xóa , giữa rừng mạn châu sa..... Bạch y nhân hóa ra hồng y vì nhiễm huyết đỏ .
Trơ trọi nằm giữa rừng hoa bạt ngàn , hòa cùng 1 màu đỏ nhìn đến thực chướng mắt !

Đây là điềm báo !!

Chưa từng có 1 giấc mơ nào của bé ko trở thành sự thật , cũng như khi trước, vì năng lực kỳ lạ này mà bị người người xem là yêu quái .
Tâm trí nhỏ bé thơ dại , tiểu Dương Dương muốn chôn sâu giấc mơ đó trong lòng...
Loại chuyện ko tốt đẹp đó , há có thể mở miệng nói ra cho Chiến Chiến của bé biết ?!!

Chỉ đành đặt hết lòng tin và hy vọng vào Vương Nhất Bác , người mà bé cảm thấy là rất thật lòng với Chiến Chiến .
----- nhưng tại sao.... Tại sao ko ai nghe lời của mình ??
Là do bản thân còn quá nhỏ , lời nói ra ko mấy giá trị ư ?

Vương Nhất Bác lòng nóng như lửa đốt , cố gắng kìm chế ko chạm vào người của tiểu Dương Dương . Hắn sợ nếu chạm vào bé 1 chút thôi , lỡ đâu bé nói gì ko tốt.... Hắn sẽ lỡ tay mà khiến bé bị thương mất .

" Dương Dương..... Dương Dương đệ nói gì ? Chiến nhi.... "

Nuốt xuống 1 ngụm nước bọt , Vương Nhất Bác dù cố gắng vẫn ko nói thành lời .

Tiểu Dương Dương thút thít ngưng khóc , ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào mắt hắn .

" Chiến Chiến đi rồi.... Chiến Chiến ko về nữa..... Chiến Chiến bỏ mặc tất cả.. Bỏ luôn tiểu Dương Dương rồi... "

" ...... "
Từng chữ , từng chữ như nhát dao cứa vào tim Vương Nhất Bác . Hắn cảm thấy nhân sinh của mình chưa bao giờ nhẫn nại như lúc này .
Nhẫn nại ko cho bản thân phát điên chỉ vì... Muốn biết rõ ai kia sẽ ra sao .

Mọi chuyện vượt quá mức tưởng tượng của tất cả mọi người , khi mà tiểu Dương Dương bỗng dưng ngất xĩu .
Trước lúc bé nhắm chặt mắt đã nói rằng :

" Chiến Chiến...... Sẽ chết.... "

---------------------------------------------------------
Cảm ơn ủng hộ ❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro