Sự Thật:....??
46:....
Cậu kinh ngạc mà nhíu mày: "Cậu hai Tưởng?"
"Sẽ không một đêm đã quên tôi rồi chứ?" Tưởng Hạo cũng lộ ra nụ cười.
Cậu lắc lắc đầu, "Không có, chưa quên."
Vừa nói, cậu dư quang liếc ra ngoài một cái, chỉ nhìn thấy Porsche của Tưởng Hạo đang đỗ ven đường.
"Ông chủ, hoàn hồn," Tưởng Hạo cười nói, "Tôi muốn order."
Cậu không khỏi bật cười, hồi lâu, mới nói: "Được rồi, anh muốn uống gì?"
Không thể không nói, dáng vẻ Tưởng Hạo lái chiếc xe sang, đeo đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, ngược lại không phù hợp với phong cách toàn bộ quán.
Tưởng Hạo coi như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, lúc này cười nói: "Ba tôi bảo tôi tới công ty thực tập. Hôm nay dậy sớm, thuận đường mua ít đồ uống mang đi."
Cậu nhàn nhạt mà cười một tiếng.
Ngón tay Tưởng Hạo nhẹ nhàng gõ quầy, "...... Có gì đề cử không?"
Cậu chỉ chỉ mấy đồ trên danh sách: "Mấy cái này đều là đồ uống mới ra, bán cũng không tệ lắm."
Tưởng Hạo ở trên danh sách nhìn một hàng, mới nói: "Vậy thì cho hai phần sữa chua xoài handmade, takeaway."
Cậu chuyển đơn tới nhà bếp, không bao lâu đã hoàn thành. Dùng túi giấy bọc xong đưa cho Tưởng Hạo, Tưởng Hạo nhận lấy, ngược lại cũng không nói gì, gật gật đầu liền xoay người ra khỏi quán.
"Ông chủ!" Từ Giai Giai lấm la lấm lét mà ghé lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Hạo, "Đẹp trai quá! Bạn anh?" Cậu nhìn bộ dáng cô nàng, liền nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không phải quen lắm. Sao thế?"
"Không có gì." Từ Giai Giai mặc dù nói như vậy, ánh mắt mắt nhìn cậu lại lộ ra một tia hiểu rõ, sau đó mang theo nụ cười, quay đầu đi làm việc.
*
Ngày đó lúc hơi muộn, Trần Trúc Ly cô ta sớm trước 20 phút tới chỗ Xuân Trường anh đã hẹn.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô ta hơn lan chút đỏ, hai mắt phát sáng, giống như đang mong đợi cái gì.
Cô ta biết ngay, anh không quên được cô.
Lúc trước anh nói chia tay với y ( Trúc Ly ), y trước sau không cách nào tin cũng không thể tiếp nhận. Không nghĩ tới không lâu lắm, anh đã đích thân gọi điện thoại tới hẹn y ra ngoài ăn cơm, đây không phải hòa hảo với y thì là cái gì?
Y cười đến hai gò má hiện ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Khoảng thời gian này, y dần dần coi như tiếp nhận sự thật rằng cậu mang thai con anh . Nhưng thế thì sao? Sự chênh lệch giữa cậu và y vẫn còn đó. Ai là trân bảo, ai là bùn nhão, nhìn cái là biết.
Ngoài cửa mơ hồ có tiếng bước chân đi lại vững vàng truyền đến, Trần Trúc Ly hít sâu một hơi, quay đầu nhìn.
Cửa gỗ đã được nhân viên canh bên ngoài nhẹ nhàng kéo ra. Từ ngoài cử đi vào, quả nhiên là Xuân Trường anh.
Lúc này, anh mặc áo sơ mi đen hơi sát người, quần âu phục màu đen chặt chẽ bao lấy đôi chân dài hữu lực kia. Ánh mắt hắn hơi có vẻ mệt mỏi, trong đôi mắt hơi có tia máu, tóc có chút ngổng ngang, nhưng hoàn toàn không che đậy được vẻ anh tuấn chói mắt của người đàn ông này.
Tim y nhất thời đập thình thịch, y nhìn anh, cười nói: "Anh đến rồi, ngồi đi."
Anh thật sâu nhìn y một cái, ở đối diện ngồi xuống.
Nhân viên đưa thực đơn cho y, y nhìn anh một cái, hơi có chút tùy hứng mà nói: "Xuân Trường, vậy em cứ dựa theo em thích mà gọi nhé."
Anh không nói chuyện, chỉ hơi gật gật đầu.
Hắn giống như đang suy nghĩ cái gì.
Y cũng không rảnh để nghĩ, dựa vào sở thích bình thường của mình, gọi món ăn, nhìn nhân viên rút lui khỏi bao sương, đóng cửa lại.
Anh ngồi đối diện, vẫn luôn không nói gì. Vẻ mặt hắn cũng không tốt lắm, khiến y không khỏi sinh ra một tia cảm xúc khó giải thích được: "Xuân Trường, anh sao thế?"
Anh ngẩng đầu nhìn y một cái, "Không sao."
"Anh hôm nay từ lúc tới đã bắt đầu là lạ," y bất mãn nói, "Chúng ta xa cách lâu như vậy, rốt cục hòa hảo rồi, anh không nên nói chút gì sao?"
( Thật là hòa hảo sao?? )
Anh nhìn khuôn mặt ủy khuất của y, một lúc lâu, âm thanh hơi khàn khàn: "Tôi hỏi cô một chuyện, cô phải nói thật."
Tim y khó giải thích được giật mình, "Chuyện gì?"
Anh hít một hơi thật sâu, đôi mắt kia dường như càng thêm thâm trầm: "Chuyện lúc trước Minh Vương bị lừa về quê suýt nữa sảy thai...... Có phần của cô hay không?"
Lời này vừa dứt, tay dưới bàn của Trần Trúc Ly cô ta liền hung hăng nắm chặt lại.
Làm sao sẽ!
Anh làm sao sẽ biết chuyện trong đó!
Cô rõ ràng đã ngàn dặn dò kỷ, bảo mấy người đó toàn bộ rút lui sạch sẽ, một chút cũng không được để lại dấu vết. Bao gồm mấy người chịu trách nhiệm liên hệ với bên Cậu của Minh Vương, cũng đã bị cô điều bớt ra tỉnh ngoài rồi, chuyện này không thể nào phát hiện.
Cho dù thật sự bị người nhận ra, bọn họ cũng tuyệt đối không tìm được chứng cớ.
Bàn tính trong lòng gõ cực nhanh, nghĩ như vậy, trên mặt cô ta lộ ra vẻ nghi ngờ: "Anh nói cái gì?"
Anh thâm trầm mà lặp lại lời một lần: "Lúc trước chuyện Minh Vương em ấy suýt nữa sảy thai, có tay chân của cô hay không?"
Trần Trúc Ly cô ta vọt cái đứng dậy, má hồng hồng: "Xuân Trường anh vậy mà nghi ngờ em?"
Vừa nói, y trực tiếp đi tới bên cạnh anh, "Em theo bên cạnh anh lâu như vậy, em là người thế nào, anh sẽ không không rõ. Em nếu thật sự muốn bất lợi với Trần Minh Vương, đã sớm ra tay, cần gì phải nhịn lâu vậy? Huống chi, khi đó em cũng đã vào ở Lương Gia rồi, Minh Vương cậu ta đối với em đã không có uy hiếp, em làm gì phải đi mạo hiểm!"
Anh dời tay cô đang khoát trên vai hắn ra, như có như không phủ phủi chỗ đó: "Hôm nay tôi chỉ muốn nghe cô nói thật."
"Lời nói thật chính là," Trần Trúc Ly hít sâu một hơi, "Em cái gì cũng không làm. Em thừa nhận, em ghét Trần Minh Vương, nhưng em sẽ không làm loại chuyện đó. Em không biết ai ở trước mặt anh sạch lưỡi nói mấy cái này, nhưng mà Xuân Trường, anh nên tin em."
"Tôi nên tin cô sao?" Những lời này của anh, hiển nhiên không phải ngữ khí nghi vấn, giống hơn là hỏi vặn mang theo chút ý tứ châm chọc.
Cô ngây ngẩn cả người, cắn răng, "Xuân Trường, em nói em nguyện ý ở cùng với anh, nhưng nếu như anh ngay cả phần tín nhiệm này cũng không chịu cho em, em sẽ cảm thấy cực kỳ thất vọng."
Anh không nói chuyện, lấy ra một cái bút ghi âm, bình tĩnh mà ấn mở một đoạn ghi âm.
Bên kia truyền đến, là tiếng hơi mang theo mất tinh thần của Cậu của Minh Vương: "Lúc trước có người liên lạc với chúng tôi, cho chúng tôi một khoản tiền. Sau đó lại nói, sau khi chuyện thành công còn có tiền cho chúng tôi, bảo chúng tôi không phải sợ, xảy ra chuyện sẽ có luật sư tốt nhất biện hộ giúp chúng tôi, tôi liền đáp ứng. Tôi nhớ người kia họ Lý, hơi mập, bên cạnh mắt trái có một vết bớt, những cái khác hắn cũng không chịu nói với chúng tôi...."
Một đoạn ghi âm mở xong, anh giương mắt: "Giải thích?"
Cô ta đã khẩn trương tới lòng bàn tay ra mồ hôi, nhưng vẫn cười nói: "Ghi âm này nói cái gì? Em một chút cũng không hiểu."
Anh gật gật đầu, lại từ trong sấp văn kiện mình mang tới lấy ra một phần lý lịch sơ lược.
Phía bên trên, đương nhiên chính là người liên lạc họ Lý kia, trên lý lịch sơ lược còn dán hình, người trong hình, bên cạnh mắt trái, rõ ràng có một vết bớt đỏ sậm.
"Người này là của Trần thị các cô, tôi nghe nói người này trước đây không lâu đột nhiên bị điều ra tỉnh ngoài." Anh không chút tình cảm nói.
Nụ cười của cô ta sắp không đỡ được rồi, cô ta gắt gao nắm nắm đấm của mình, "Đúng vậy, hắn...... Hắn là dựa theo công việc bình thường thuyên chuyển công tác. Cái này...... Không có gì lạ chứ?"
Anh nghe đáp án như vậy, rốt cục lắc lắc đầu.
Trong lòng cô bỗng nhiên nổi lên hoảng hốt kịch liệt.
Tay anh duỗi về phía bút ghi âm, lại ấn một cái, bút ghi âm bắt đầu phát đoạn ghi âm tiếp theo, "Người bên Trần tiểu thư nói chuyện này phải làm kín đáo, nhưng không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị Lương tổng chạy đến cứu được người. Tôi sợ chuyện bại lộ, tiêu hủy tất cả chứng cớ có liên quan tới bọn họ. Nhưng đám Trần tiểu thư vẫn chưa yên tâm, điều tôi tới nơi rắm chó này...... Mẹ nó!"
Cô ta nghe tiếng ghi âm này, đột nhiên cảm thấy giống như băng sương từ đỉnh đầu rót thẳng vào.
Cả người rét run.
Anh đứng dậy, nhìn Trần Trúc Ly.
Người này, không thể nói yêu, nhưng đúng là từng có hảo cảm.
Hắn biết Trần Trúc Ly giở một vài mánh nhỏ, biết cô ta lúc không ở trước mặt hắn cũng là một bộ ngang ngược càn rỡ. Hắn cho rằng người này vô luận lớn lối thế nào, luôn biết phân tấc, sẽ không làm chuyện quá giới hạn.
Hắn lầm rồi.
Hắn đưa tay túm cổ cô âm thanh giống như nhúng hàn băng: "Tôi đã cho cô cơ hội giải thích, nhưng trong miệng cô, không có một câu nói thật."
======Hết chương 46
Dừaaaaa:))
Hello cmt nhé bbi💖
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro