Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương49

Típ tục:....

Lúc tới bệnh viện, gần tới thời gian ăn trưa rồi.

Xuân Trường anh dừng xong xe, mở cửa xe đi ra. Cậu ghế sau đã tự mở cửa xe đi ra, cầm đồ, cũng không để ý anh, đi thẳng vào trong bệnh viện.

Đến bên trong bệnh viện, anh trước tiên vào phòng họp, tiến hành trao đổi với team chuyên gia phụ trách chữa bệnh của cậu. Cậu cũng không đi theo, trực tiếp đến phòng làm việc mà bác sĩ Công Phượng trực ban.

Vừa mở cửa ra, quào, một cỗ mùi cẩu lương to đùng.

Thời gian cơm trưa, Vũ Văn Thanh sợ Công Phượng y không ăn cơm hoặc ăn không ngon mà tổn thương dạ dày, vì vậy giữa lịch trình các loại hội nghị dành ra một tiếng, đích thân mang cơm đến đút ăn.

"Ngoan, uống thêm ngụm canh gà đi mờ."
( còn đi mờ nữa😒👊)

Lúc Văn Thanh hắn đưa muỗng canh gà thơm ngon tới bên khóe miệng y, vừa vặn đụng phải Cậu gõ cửa đẩy cửa đi vào. Cậu vừa vào cửa, nhìn thấy chính là cảnh tượng ân ái này.

Cậu nhíu mày: "Dính quá đi."

"Dính lắm đó," Văn Thanh hắn khẽ gật đầu, quay đầu lại nhìn chằm chằm Công Phượng, "Há miệng, ngoan, uống nó."

Công Phượng y ngượng ngùng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, lỗ tai đỏ lên, cướp lấy bát canh gà, tự mình uống. Đợi lúc y uống xong canh gà, tảng đá lớn của hán tử Văn Thanh hắn mới rơi xuống đất, an tâm: "Không tận mắt nhìn em ăn cơm anh không yên tâm, được rồi, giờ anh yên tâm rồi."

Y cao ngạo ngẩng đầu lên, chỉ hơi liếc hắn cái: "...... Thanh ngốc."

Cậu ngồi một bên, đầu cũng không ngẩng, giống như tùy ý bọn họ vung đủ cẩu lương mới lại nói.

Văn Thanh hắn thừa dịp lúc này rảnh, túm lấy người y, trực tiếp duỗi thân thể qua hôn lên môi y . Hai cánh tay gã có lực, không để cho vợ nhà mình tránh thoát, thừa dịp cơ hội này, vội vàng cùng y cẩn thận hôn môi, nồng nhiệt.

Sau một phen môi lưỡi giao triền, Công Phượng mới đá gã một cái: "Ít lẳng lơ."

"Buổi tối tan làm sẽ quay lại đón em," Giọng nói của hắn mặc dù thô, nhưng vẫn như cũ hàm chứa tình ý dạt dào và dục vọng, "Trước để ông xã hôn đủ vốn đi. Đợi tối về nhà, sẽ không hôn bổ sung nữa."

Thần sắc y lành lạnh mà đẩy gã một cái: "Anh đi làm cho em."

Hắn ta cười hì hì hai tiếng, thu dọn bộ đồ ăn, "Bảo bối ngồi lâu nhớ đứng lên hoạt động chút, trong tủ có đồ ăn vặt mua cho em, đói thì ăn. Ông xã buổi tối tới đón em."

Vừa nói, cũng gật gật đầu với cậu ra hiệu, liền đi ra cửa phòng.

Công Phượng y mặc dù sắc mặt lành lạnh, nhưng ánh mắt đó không lừa được người. Lúc Văn Thanh hắn đi ra cửa, y lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn.

Chính là ngạo kiều, nhưng Vũ Văn Thanh lại yêu chết cái ngạo kiều của y.

Có cách gì chứ?
Ngón tay cậu nhẹ gõ bàn cười nói: "Thường ngày của chồng chồng các anh? Anh ta ngày nào cũng đến thăm anh như vậy?"

"Đã bảo anh ấy không cần đến, phiền chết đi được," Công Phượng y nhíu mày, giống như người vừa nãy làm ổ trong cái ôm dày rộng của hắn giả vờ cự tuyệt, bị ông xã nhà mình hôn đến ngất ngây không phải y vậy, "Ngày nào cũng dính người như vậy, sớm muộn cũng dạy dỗ anh ấy."

"Dạy dỗ," cậu nghiêng đầu, "Là dạy dỗ hay điều giáo?"

Y lườm cậu một cái, "Ít học xấu cho tôi đi."

Cậu lẩm bẩm một tiếng, trên mặt lộ mỉm cười, không nói chuyện.

Y ho khan một tiếng, "Hôm nay là làm kiểm tra sinh sản theo lệ hả? Phải siêu âm màu 4 chiều cho cậu rồi."

"Ừm." Cậu gật gật đầu, đưa qua một vài danh sách kiểm tra của mình.

Y bên này đang xem cẩn thận danh sách, cửa phòng liền bị đẩy ra, anh một thân chính trang, anh tuấn lãnh khốc bức người. Một đoàn các chuyên gia áo blouse đi theo sau, lúc này đang thấp giọng thảo luận.

Anh đi tới bên cạnh cậu "Đi thôi, làm kiểm tra."

Công Phượng y cũng gật gật đầu: "Siêu âm màu 4 chiều hôm nay do chủ nhiệm Lý làm cho cậu, có vấn đề có thể hỏi hắn, hắn rất chuyên nghiệp."

Cậu gật gật đầu, đứng dậy, đi theo anh và chủ nhiệm Lý tới phòng siêu âm màu.

Trong phòng siêu âm màu, cậu đã nằm trên giường đơn. Dựa theo dặn dò của bác sĩ, cởi áo khoác mình ra, vén áo bên trong lên, lộ ra bụng nhỏ trắng trắng hơi tròn tròn.

Anh hơi có chút trầm mặt mà ngồi bên cạnh cậu, giúp cậu giữ quần áo.

Chủ nhiệm Lý thuần thục mà điều khiển máy móc, không bao lâu, trên màn hình đã hiện ra một mảnh quang ảnh hỗn độn.

Cậu lúc này cũng không quan tâm những cái khác, một đôi mắt hiếu kỳ lại mong đợi nhìn chằm chằm màn hình: "Cái này...... Nhìn thế nào?"

Chủ nhiệm Lý cười nói: "Đừng sốt ruột, chờ tôi chỉnh xong là có thể nhìn thấy cục cưng rõ ràng rồi."

Trên tay hắn lại hoạt động một hồi, hình ảnh trên màn hình càng lúc càng rõ ràng.

Chủ nhiệm Lý cầm lấy một cây bút, ở trên màn hình nhẹ nhàng lắc lắc: "Cậu xem, góc độ này có thể nhìn thấy đầu đứa nhỏ...... Cậu xem xem, nó động đậy này!"

Tất cả lực chú ý của cậu  bị cái đầu nho nhỏ trên màn hình hấp dẫn.

Đó là...... Con ruột của cậu?

Cậu vậy mà cũng có thể có con ruột!

Nhân sinh thật kỳ diệu!

Anh cũng nhìn cái đầu nhỏ trên màn hình, nhìn tới mắt cũng không chớp. Vừa quay đầu, chỉ liếc thấy cậu nhìn màn hình, hai mắt sáng lên, khóe môi hơi câu lên, hiển nhiên đang ở trong hưng phấn.

Chủ nhiệm Lý thay đổi góc độ, chỉ nhìn thấy một chút động tác nhỏ của đứa nhỏ, thậm chí ngay cả há miệng cũng có thể nhìn ra. Hắn cười nói: "Sau này nhất định là cục cưng rất hoạt bát rất đáng yêu."

Cậu gật gật đầu, hoạt bát cậu thừa nhận.

Đáng yêu?

Cậu do dự nói: "Nhìn thế nào...... Cũng giống con khỉ không có lông?"

( ủa anh cháu của em mà sao anh lại nói thế😒👊)

Nụ cười của chủ nhiệm Lý cứng đờ, gật gật đầu, cười khan nói: "Đẻ ra trước tiên đều là như vậy, đều là như vậy. Cậu yên tâm, cậu xem tướng mạo của cậu và Lương Tổng đều đẹp trai như vậy, có gen của hai người các cậu, đứa nhỏ này sau này tuyệt đối anh tuấn bất phàm!"

Anh tuấn bất phàm......

Chủ nhiệm Lý nói xong bốn chữ này liền ngây người.

Quốc gia có quy định, lúc kiểm tra sinh sản cần tránh đề tài giới tính, không cho phép tiết lộ giới tính thai nhi. Hắn làm bác sĩ nhiều năm như vậy, đương nhiên biết đạo lý này. Nhưng hôm nay có lẽ là bị bầu không khí lây nhiễm, vậy mà bất tri bất giác buột miệng ra từ ngữ ám hiệu giới tính.

Thật là sơ sót.

Cậu hiển nhiên phát hiện điểm này, nhíu mày.

Anh ở một bên giảm bớt lúng túng nói: "Sau này sinh bé trai thì coi là tiểu vương tử, bé gái thì coi con bé là tiểu công chúa, đều cưng chiều như nhau, sẽ không có khác biệt."

Chủ nhiệm Lý quăng cái nhìn cảm kích.

Kiểm tra siêu âm màu kết thúc, hai người lại giống như các đôi cha mẹ khắp thiên hạ xúc động đợi một lát, chủ nhiệm Lý bên kia cầm tới một danh sách kiểm tra và một đĩa CD.

"Số liệu kiểm tra tôi cũng đã xem rồi, tình huống trước mắt rất tốt, thai nhi cực kỳ khỏe mạnh hoạt bát," Chủ nhiệm Lý đỡ mắt kính cười nói, "Trong đĩa CD này quay lại video tình huống siêu âm màu, có thể nhìn thấy cục cưng động tay động chân, các cậu giữ lại có thể làm kỷ niệm."

Cậu kinh hỉ nhận lấy đĩa CD.

Đây giống như là một trò chơi dưỡng thành thực tế, từ thai nghén một đứa trẻ, đến ra đời đến trưởng thành, mỗi bước một dấu chân, từng dấu chân nói không chừng đều có kinh hỉ và cảm động.

Đĩa CD này, chính là ấn tượng đầu tiên mà tiểu bảo bảo lưu lại cho hai người cha của nó.

Anh nhìn cậu nhận lấy đĩa CD, gật gật đầu với chủ nhiệm Lý: "Vất vả rồi."

"Không có gì, không có gì." Chủ nhiệm Lý cũng vui vẻ.

Anh mang cậu xuống lầu, cậu vừa đi còn vừa xem danh sách kiểm tra trong tay. Mặc dù rất nhiều danh từ chuyên ngành cũng không biết là ý nghĩa gì, nhưng chính là khó giải thích được muốn xem.

Chờ cậu sau khi lên xe ngồi vững rồi, anh mới lên tiếng: "Bác sĩ nói em và con đều rất khỏe mạnh."

Cậu đặt danh sách xuống, trầm mặc một lát: "Ừ."

"...... Lời lúc trước của tôi, không phải ý đó."

Cậu nhớ tới lời anh hôm qua nói, bỗng cảm thấy có chút đâm vào tim.

Nhưng chỉ là chút xíu, không nhiều lắm, cũng không tính là đau.

Dù sao đã quyết định không để ý, cũng không cần thiết dính lấy mà đem từng câu của đối phương xem như bài đọc hiểu ngữ văn đi phân tích để ý: "Tôi biết rồi, anh lái xe đi. Anh nói thì nói rồi, dù sao tôi cũng không quan tâm."

Anh vẫn không khởi động xe, hít sâu một hơi, nghiêng đầu tới: "Tôi sẽ chăm sóc em, nên chịu trách nhiệm tôi đều sẽ chịu."

"Anh vốn nên chịu," Ánh mắt thờ ơ của cậu lẳng lặng mà quăng trên gò má anh tuấn mà đường viền rõ ràng của anh, "Bắt đầu từ lúc tôi tiếp nhận sự thật tôi mang thai, tôi đã biết, chỉ cần đứa nhỏ sinh ra, có vài liên hệ không cách nào chặt đứt được. Ít nhất tôi phải để cho đứa nhỏ tin nó không phải quái thai, không phải tôi tự thể sinh ra."

Con ngươi anh nhìn cậu, cổ họng hơi khô.

"Khoảng thời gian này tôi đã nghĩ, nếu như tôi một mình, tôi nhất định cả đời không qua lại với anh," cậu hít sâu một hơi, hiển nhiên là muốn nói ra vài lời chôn giấu trong trái tim, "Nhưng đứa nhỏ phải biết được nó còn có cha. Vốn tôi mang thai cũng đã đủ kinh thế hãi tục rồi, đứa nhỏ này lại thiếu mất một người cha, luôn là nỗi tiếc nuối. Tôi càng ngày càng hi vọng tôi cho thể cho đứa nhỏ thứ tốt nhất, để nó không lưu lại tiếc nuối mà lớn lên."

Anh nghe đến đây, lại cảm thấy trong lòng hơi nhảy bang bang.

Ý này của cậu, chẳng lẽ là muốn làm lại một gia đình?

Cậu nhìn ánh mắt an di chuyển, biết ngay anh đang hiểu lầm ý mình, lúc này cười nói: "Đừng hiểu nhầm, tôi không có sức và hứng thú tạo thành gia đình với anh."

Anh bỗng dưng nắm chặt bàn tay.

"Để cho đứa nhỏ hoàn cảnh trưởng thành tốt, tôi cảm thấy cần thiết đề ra chuyện ký kết với anh thỏa thuận nuôi dưỡng." Cậu bình tĩnh mà lạnh nhạt nói.

Ánh mắt anh căng chặt: "Ý em...... là hi vọng chúng ta cùng nuôi dưỡng?"

"Gần như vậy," cậu bỏ tầm mắt phía ngoài cửa sổ, "Chúng ta ký thỏa thuận, quy định trách nhiệm và nghĩa vụ của hai bên đối với việc nuôi dưỡng con. Chúng ta không cần ở cùng nhau, nhưng đứa nhỏ phải đều tiếp xúc hai người cha, bồi dưỡng tình cảm. Đây cũng là suy tính vì con."

"Đây chỉ là tạm thời," anh nói, "Đứa nhỏ dù sao cũng có ngày biết được chân tướng."

"Chỉ cần phối hợp tốt, tôi chắc chắn," cậu khó giải thích được mà cười, cười lộ ra răng nanh, "...... Tôi cũng có thể nhịn."

Trong lòng anh bỗng nhiên căng chặt.

Cậu có thể nhịn, hắn biết, hơn nữa cực kỳ rõ ràng.

Mấy năm trước từng có lần từ trên cầu thang ngã xuống, cánh tay cậu bị mặt đất thô ráp cào rách một lớp da lớn, trào máu ra ngoài. Lúc bác sĩ xử lý, dùng cồn trừ độc. Dưới sự đau đớn kích thích diện tích lớn như này, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên to béo tru tréo như giết heo tới mức trần nhà bệnh viện cũng rung lên, nhưng cậu...... ngây ra không nói tiếng nào, vẫn cứ cắn chặt răng chịu đựng.

Lần đó hắn thật sự không nhịn được, hỏi ra miệng cậu tại sao không kêu ra.

Câu trả lời của cậu , hắn nhớ vô cùng rõ ràng. Cậu dùng ngữ khí bình tĩnh lại buồn cười đáp: "Kêu ra có tác dụng sao? Kêu cho ai nghe? Không có ai sẽ đau lòng, sẽ không có bất kỳ hiệu quả và thay đổi nào, em không muốn khiến mình lúng túng, khó chịu."

Cậu có thể nhịn tới mức độ đó.

Anh không chút nghi ngờ nào, nếu như cậu thật sự hạ quyết tâm, cậu nhất định có thể thực hiện đầy đủ nội dung hiệp nghị này.

"Chúng ta không cần nói quá nhiều chuyện với con, chỉ là muốn để nó biết, nó có hai người cha, hơn nữa hai người cha đều yêu nó. Ý nghĩa của hiệp nghị chỉ là cho con một môi trường tràn đầy tình thương. Giữa tôi và anh, không cần thực hiện bất kỳ nghĩa vụ nào, ngoại trừ có con, tôi và anh không cần có bất kỳ ràng buộc cá nhân nào, anh chơi của anh, tôi cũng có thể sống cuộc sống của tôi, như vậy tốt nhất."

Anh trầm mặc xoay người qua, khởi động xe. Trước khi xe lái ra khỏi gara bệnh viện, chỉ nghe thấy hắn đề thấp âm thanh nói: "Em để tôi suy nghĩ chút."

Lái xe về nhà trọ, cậu trở về phòng mình.

Anh buổi chiều còn có lượng lớn công việc, vì vậy dặn dò đơn giản vài câu, xuống lầu lái xe liền tới công ty.
Cậu một mình ngồi trên sofa, do dự một chút, bỏ đĩa CD vào trong đầu DVD.

Trên màn ảnh xuất hiện cái đầu nho nhỏ.

Đây chính là, nhãi con mấy tháng nữa cùng cậu gặp mặt, sẽ ỷ lại cậu?

Tay cậu nhẹ nhàng lướt trên màn hình, như có như không mà phác họa bề ngoài đứa nhỏ.

Đúng lúc ấy, cửa bị gõ 2 tiếng. Cậu bị dọa giật mình, thong thả mở cửa, mới phát hiện ngoài cửa là Văn Toàn lâu lắm không gặp.

Văn Toàn y lúc này, mặc áo lông màu trắng, quấn giống như người tuyết. Trên đầu một chiếc mũ , trên cổ còn quấn một chiếc khăn quàng cổ lông dê màu xám nhạt, ấm áp lại trend. Hắn không phải tay không mà đến, lúc này trên tay xách theo...... Tay trái một con gà, tay phải một con vịt?

Y nhìn bộ dạng cậu ngớ ra sững sờ, cười mắng một tiếng: "Mau để tớ vào nhà đi, đứng cửa làm gì chứ? Làm môn thần hả?"

Cậu tránh sang một bên, để y lách người đi vào.

"Cậu khoan đừng nói, cửa căn phòng này hẹp quá," y vừa cởi giày vừa nói, "Cậu xem, gà của tớ sắp bị chen nổ rồi."

Con gà sống trên tay trái, đúng lúc kêu cục cục cục

"Cậu...... Cầm mấy thứ này đến đây làm gì?" Cậu đóng cửa lại, cau mày nói.

"Cậu ngốc hả," y đặt gà trên sàn nhà, búng trán cậu một cái, "Cậu xem xem giờ ngày bao nhiêu rồi, đã sắp năm mới rồi đấy! Tớ thấy căn phòng này của cậu vẫn trống, một chút đồ tết vẫn chưa chuẩn bị."

Vừa nói, hắn kiêu ngạo mà cầm gà với vịt của mình lên: "Anh Toàn tớ đặc biệt mang đến cho cậu gà quê nuôi thả và vịt bầu, khá béo tốt, làm thịt nấu nồi canh thịt hầm bổ thân thể, tốt nhất."

Con gà giống như nghe hiểu cái gì, bỗng dưng đập cánh kêu to cục cục cục.

Nó vừa kêu như vậy, trong căn phòng coi như náo nhiệt. Tiểu bá vương Bánh Bao trong nhà lập tức bị kinh động. Đôi mắt mèo híp lại thành một đường, khóa định cái con gà vỗ cánh kia, giống như mãnh hổ xuất động vụt ra ngoài như sao băng.

Bánh Bao vừa động, con gà cũng không phải dễ trêu. Một gà một mèo, mày đuổi tao trốn, nhảy nhót tới cả phòng toàn là tiếng động bing bing bang bang.

Văn Toàn luống cuống tay chân túm lấy chân gà, cậu bên kia cũng tóm phần da gáy mèo: "Lì! Con phải gọi là lì! Gà có thù với con hả, vồ lấy người ta đuổi theo không buông! Bộ dạng gì thế, con bộ dạng gì thế!"

Mèo nhỏ meow một tiếng coi như ngụy biện, vịt chết rất mạnh miệng.

Cậu đẩy Bánh Bao về ổ mèo, nói với y: "Ban công có cái lồng cũ, cậu trước bỏ gà và vịt vào đi."

Tay chân y rất lưu loát, lập tức nhốt gà vịt lại, tới phòng bếp rửa sạch tay, ngồi bên người cậu.

"Sao đột nhiên lại nhớ tới mang gà vịt đến cho tớ?" Cậu hừ cười nói.

"Tớ lần trước tìm kiếm, hàm lượng cholesterol thịt vịt không cao, nhiều mỡ mà không ngấy, giàu protein, sắt, canxi các loại, tốt cho thân thể cậu. Bất quá Trung y nói thịt vịt tính hàn, không thể ăn nhiều, tớ chỉ cầm cho cậu một con."

Cậu nhìn dáng vẻ y cười ha ha, nhất thời trong lòng nổi lên chút ấm áp.

Người này kỳ thực tâm tư cũng tinh tế.

"Tớ biết rồi." Cậu gật đầu cười nói.

Lúc này y lén đặt tay trên bụng cậu: "Bụng cậu, mắt thường cũng thấy được lớn lên rồi á. Đi làm siêu âm màu chưa? Tình hình thế nào?"

"Đều ổn," cậu tùy ý bóc một quả quýt, đưa cho y, "Tình hình cũng coi như không tệ, chỉ cần duy trì, sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn."

"Vậy là được," y gật gật đầu, nhưng đôi mắt kia vẫn không nhịn được nhìn về phía bụng cậu, giống như muốn xuyên qua mấy lớp quần áo và một lớp bụng, nhìn thấy thứ bên trong vậy, "Tớ có thể sờ tý không?"

Cậu lườm hắn một cái: "Xem ánh mắt biến thái của cậu kìa, lỗ chân lông tớ cũng dựng thẳng rồi."

Y cười hì hì duỗi tay tới trên bụng cậu, cách một lớp quần áo sờ sờ: "...... Chờ đứa nhỏ sinh ra, tớ phải làm cha nuôi của nó!"

"Cậu cứ hí hửng đi," cậu cười đánh tay y ra, chớp một cái, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện y theo đuổi Ngọc Hải, "Cậu với Ngọc Hải...... Tớ nói là Quế Ngọc Hải của Quế thị, thế nào? Đợt này bận, cũng không kịp hỏi cậu."

Vừa đến vấn đề này, y đột nhiên trầm mặc. Một lúc lâu, mới vắt chéo hai chân hừ hừ nói: "Thì như vậy." Cậu nhìn y, không nói chuyện.

"Người ta là tổng giám đốc lớn, tớ chỉ là tên tầm thường, đâu dễ theo đuổi vậy chứ?" Y nghiêng người, nằm một tư thế thoải mái, "Huống chi gần đây còn có zai đang theo đuổi anh ấy nữa."

Cậu khơi khơi mày, "Hả?"

"Zai kia tớ từng gặp, nhà giàu mới nổi," y tách múi quýt đặt trong miệng, tùy ý nước chua ngọt kích thích nhũ đầu, "Nhưng hiển nhiên không phải cùng cấp độ với Ngọc Hải. Tên nhà giàu mới nổi kia á, ngũ quan ở trong mắt tớ toàn bộ không đạt yêu cầu, không dễ có khuôn mặt trái xoan, nhưng lại mọc ngược. Cậu ta như cự thú thời tiền sử vậy, tính nết còn rõ tệ, giống như ai nợ hắn hai con lừa vậy. Toàn thích dùng lỗ mũi nhìn người, vô cùng đáng ghét."

Cậu đến phòng bếp rót canh đã hầm chín ra, rót cho mình và y mỗi người một bát, "Vậy cái mặt trơ của cậu không phải lớn lắm sao?"

"Đó là," Trong nháy mắt, y quẳng đi không vui trong lòng, lại trở nên sinh long hoạt hổ nóng lòng muốn thử, "Tớ đã sớm nói với cậu rồi, Ngọc Hải tớ vừa ý, theo đuổi đến chết cũng phải đuổi đến tay. Tớ chính là máy ép dành riêng cho anh ấy người khác, đừng hòng."

Cậu cùng hắn cụng một cái, "Chúc cậu thành công?"

Y cười ha ha uống ngụm canh ấm, "Gần năm nay, cậu ở một mình? Tổng giám đốc Lương nhà cậu không đến đón năm mới với cậu?"

"Anh ta?" Cậu buồn cười nói, "Anh ta sao phải cùng tớ? Anh ta có nhà của anh ta, chỗ đi của anh ta đầy, sao phải tới chỗ tớ lãng phí thời gian?"

"Hai bọn cậu 5 năm, hiện tại còn có em bé sắp sinh," Ngữ khí y ngưng lại chút, "Tớ coi như nhìn thấu, cho dù cậu ngoài miệng nói thêm nữa, hai các cậu cũng coi như không đứt được đâu."

"Dù sao cũng chỉ vậy thôi," Con ngươi cậu mang theo cười, nụ cười kia nhưng không cười đến đáy mắt, nhợt nhạt che lấp một tầng lạnh nhạt và khó chịu, "Nhịn 5 năm cũng không nhịn thành đôi được, chẳng lẽ sẽ bởi vì thời gian hậu chia tay chưa đến một năm đã hồi tâm chuyển ý? Lương Xuân Trường ở thương giới là đại nhân vật có uy tín, nhưng ở phương diện tình cảm, tín nhiệm của tớ đối với anh ta gần như đã cạn sạch rồi."

Y lẳng lặng mà nhìn cậu, "Vậy thì cứ nhìn thêm đi. Tớ lại cảm thấy, tổng giám đốc Lương nhà các cậu khoảng thời gian này...... Ừm, có tiến bộ, cơ mà vẫn cần tiếp tục cố gắng."

"Êu, cậu giờ cũng biết nói chuyện giúp anh ta?" Cậu đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi đầy trời ngoài cửa sổ, xoay người nói với y "Có điều anh Vương của cậu hiện tại rất độ lượng, quán đã mở, con cũng bình an. Chuyện thương tâm còn dư lại, đi một bước nhìn một bước đi."

=======hết chương 49

Hiiii
Cmt đi:33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro