Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

anh xem tôi là gì z LXT...??

Chương10:...

||

Cậu ở chỗ ngồi ngồi không bao lâu anh cũng mặc áo sơ mi trắng mới sạch sẽ xuống, giống như người không có chuyện gì bình tĩnh mà ngồi bên cạnh cậu.

Ả ta vừa quay đầu liền nhìn thấy má trái của anh hồng hồng, "Xuân Trường mặt anh sao thế?"

Vừa lúc trên sân khấu tới phần quyên tiền, mắt cậu xoay chuyển, cười nhạo nói: "Lương Tổng đây là nghĩ tới lại có cơ hội vì người già và trẻ em nghèo khó cống hiến sức lực của mình, kích động tới đỏ mặt đấy!"

Anh cảnh cáo lườm cậu một cái.

Ánh mắt nghi ngờ của ả ở trên người anh và cậu xoay một vòng, không nói gì, quay đầu nhìn trên sân khấu.

Mục quyên tiền vừa qua, chính là nghỉ ngơi giữa trận. Lão hồ ly và đám tiểu hồ ly thương trường nháo nhào đứng dậy, mang theo vài phần tính toán khôn khéo, bắt đầu tìm người nói chuyện.
Ả ở bên tai anh  nhẹ nhàng nói một tiếng, trước lui khỏi sân.

Đợi sau khi y đi, anh thấy ánh mắt cậu hơi tò mò, lạnh lùng giải thích: "Em ấy muốn vào Lương Thị làm trợ lý đặc biệt, trước khi nhậm chức phải tới Đức tham gia huấn luyện nửa tháng."

Cậu ồ một tiếng.

Anh tiếp tục nói: "Đợi sau khi em ấy về, trước hết đi theo bên cạnh cậu, cậu giúp em ấy quen thuộc tình huống công ty."

Cậu trợn mắt nhìn người đàn ông này.

Để cậu dẫn dắt ả? Hãy nói là cậu nghe lầm  rồi đi?

Trần Trúc Ly người này, ngấm ngầm không an phận như vậy, thật sự tới cùng một nơi với cậu.

Anh nhìn thấy dáng vẻ khinh ngạc và phẫn nộ rõ ràng của cậu không biết làm sao, tâm tình khó giải thích được thông thuận chút, "Tôi đã quyết định, cậu tự giải quyết ổn thỏa, Trúc Ly em ấy thân thể yếu, cậu mọi việc bao dung nhiều chút, nếu để cho em ấy chịu ủy khuất gì......"

"Vậy anh liền đuổi tôi?"

Nụ cười của anh lập tức cứng ở trên mặt. Nín thật lâu, hắn mới từ trong kẽ răng oán hận mà phun ra mấy chữ, "Cậu nghĩ hay quá!"

Giọng nói cương định, phía sau có mấy bạn hợp tác của tập đoàn Lương Thị cầm chén rượu đi qua. Mấy người chân tình giả ý, mắt mang theo khôn khéo mà bắt đầu nói chuyện với nhau.

Cậu từ trong nói chuyện thoát thân, nhìn xung quanh hội trường một vòng.

Mấy đám đại lão có uy tín kia đều vây quanh anh, cậu vừa lúc trốn ở một bên vui vẻ nhàn nhã.

Một nhân viên tạp vụ đi tới bên cạnh cậu, "Tiên sinh, làm ly Champagne chứ?"

Cậu gật gật đầu, đưa tay từ trong khay của hắn cầm lấy một chén. Vừa đặt vào bên mép, chợt ý thức được chuyện mình mang thai. Cậu mím môi, buồn bực lại đặt Champagne trở lại, "Không cần."

Mang thai không thể uống rượu, huống chi cậu tửu lượng cực kỳ kém, vẫn là không uống.

Nhân viên tạp vụ mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không nhiều lời, gật gật đầu liền đi.

"Có nước nóng chứ?" Cậu gọi hắn lại.

Nhân viên tạp vụ gật gật đầu, "Ngài chờ chút."

Cậu tại chỗ chờ lâu, chờ tới chân mày cũng nhíu lại, mới nhìn thấy nhân viên tạp vụ vừa nãy, sắc mặt có chút dị thường, đi tới trước mặt mình, "Tiên sinh, nước nóng của ngài."

Ai ngờ, chất lỏng giống như nước này vừa vào miệng, giống như một ngọn lửa cháy mạnh, sặc tới cả khuôn mặt cậu nhất thời đều đỏ.

Khụ khụ......"

Anh vừa quay đầu, chỉ nhìn thấy cậu  sặc đến ngay cả cổ cũng đỏ, trong hốc mắt bị sặc đến rơi xuống một giọt nước mắt, nhíu nhíu mày đi lên đỡ lấy, "Lại sao thế?"

Cậu đè lại buồn nôn trong dạ dày, quay đầu lại nhìn, nhân viên tạp vụ đã chạy trốn. Cao tổng trong đám người đứng cách đó không xa, trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu kia đều là vẻ đắc ý cười hì hì.

Lại là mấy người nhàm chán này!

Cậu giận đến siết chặt quả đấm.

Kể từ khi cậu và anh ở cùng nhau, sau khi mấy người này biết anh cũng không thích cậu, liền ôm tinh thần trọng nghĩa và cảm giác ưu việt thay trời hành đạo trong lòng, thỉnh thoảng trêu cợt cậu.

Lúc trước là mua chuộc nhân viên vệ sinh, thừa dịp cậu tan làm làm bẩn hết tài liệu đã chỉnh lý xong, hoặc là ở tiệc rượu để cho cậu ở trước mặt mọi người bị rượu đỏ giội đầy người, lần này đổi thành rượu mạnh để trêu cậu.

Cậu chịu đựng cảm giác khó chịu giống như đốt cháy trong yết hầu, đè lại dạ dày của mình.

Cậu còn mang thai......

Bọn họ vậy mà lừa cậu uống rượu mạnh......

Anh từ trong tay run rẩy của cậu cướp ly thủy tinh qua, nhấp một ngụm.

Sminor Vodka, rượu mạnh độ thuần chất cao.

Hắn nheo mắt lại, lạnh lùng liếc Cao Tổng bên kia một cái.

Đám Tổng giống như không ngờ tới sắc mặt anh sẽ khó coi như vậy, đều ngẩn ra, xám xịt mà chìm trong đám người âm thầm, định lừa bịp qua.

Anh dẫn cậu ở một bên ngồi xuống, đút cho cậu chút nước nóng. Nước nóng mặc dù hòa tan mùi rượu cồn nồng đậm trong miệng, nhưng cảm giác thiêu đốt đau đớn giống như ngọn lửa mạnh kia, vẫn ở trong dạ dày tuôn ra.

Anh vỗ vỗ lưng cậu, "Không sao chứ?"

Cậu lắc lắc đầu, tuy nhiên lại cảm thấy có chút đầu váng não căng. Tửu lượng cậu vốn không tốt, hơn nữa ngụm rượu mạnh kia số độ quá cao, tác dụng chậm quá lớn, không quá 10 phút, đã hơi có chút lên đầu.

" Vẫn chống đỡ được chứ?" Anh cau mày hỏi.

Anh không đáp lời hắn, chỉ là mặt bắt đầu từ từ thiêu đỏ.

Anh nhìn dáng vẻ này của cậu, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện phát sinh lần trước lúc cậu uống rượu say.

Lúc trước trong một dạ tiệc, cậu trong lúc vô tình uống rượu, say đến rối tinh rối mù. Say còn không nói, còn muốn lên sân khấu giống như chó điên đoạt micro của MC, ai cũng không kéo được, mắt say lờ đờ gãi tay định hát một đoạn kinh kịch, trong lúc nhất thời chấn động mọi người, tên giương cao giới thương nhân.

Phẩm rượu kém như vậy, cũng là thế gian hiếm thấy.
Anh sợ cậu lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, thở dài, "Thôi vậy tôi dẫn cậu về."

"Về con mẹ anh về," Mắt cậu hơi say lườm hắn một cái, "Ông đây hôm nay vẫn chưa đại phóng thành tựu......"

Anh hừ lạnh một tiếng, "Đại phóng thành tựu? Thôi đi, cũng không ngại mất mặt."

Vừa nói, mạnh mẽ kéo cậu gật gật đầu với các lão tổng, "Tôi dẫn trợ lý Trần về trước, xin lỗi không tiếp được."

Các lão Tổng cũng biết sự tích vinh quang của cậu. Giờ phút này, thấy mặt anh có chút căng thẳng thấy anh bế cậu cũng hiểu gật gật đầu.

Cậu thần trí dần dần biến mất trong rượu cồn, trong lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mình bị khống chết ở trong một cái ôm nóng như lửa. Cậu cau mày dùng nắm đấm nện ngực người kia

Đi tới bên ngoài, trời đã tối đen. Tiến vào cuối mùa thu, thời tiết chợt lạnh xuống. Mấy tiếng trước vẫn là trời âm u, bây giờ đã lả tả bay xuống ít tuyết.

Cậu trong ngực giống như mèo hoang một chút cũng không an phận, anh dứt khoát vác cậu lên.

"Đừng lộn xộn, tôi dẫn cậu về nhà." Anh lạnh lẽo mà gầm nhẹ một tiếng.

Cậu say đến rối tinh rối mù, tựa đầu vào trên vai anh phun mùi rượu, "Ông đây, ông đây không có nhà......"

Tim anh bỗng nhiên giống như là lỡ một nhịp.

Hồi lâu, ngữ khí hắn nhu hòa chút, "Sẽ có."

Cậu ở giữa cổ hắn cọ cọ, giống như làm nũng" tôi mún nghe anh kể truyện"!!

Anh cõng cậu, ở trên con đường này từ từ đi. Xe dừng ở một chỗ khá xa, hắn phải cõng cậu đi một lúc lâu, "Không kể."

Kể! Tôi muốn nghe, anh kể cho tôi!"

Anh chịu đựng người này, lông mày nhíu lại, "Con m* nó sao cậu phiền như vậy! Cậu muốn nghe truyện gì?"

"Tôi muốn nghe anh kể truyện《Kim Bình Mai》."

Anh suýt nữa ôm cậu ném xuống đất.

Đây là đang giỡn với hắn hả?
Hắn bình phục tâm tình, ngữ khí vẫn như cũ lạnh lùng tới đáng sợ, "Câm miệng, lập tức trở về."

Cậu vẫn không biết sống chết, "Ái dà, tôi kỳ thực biết anh là ai. Anh chính là đại...... đại ngốc, tra nam chết tiệt, tồy , con rùa già kia, Lương Xuân Trường!"

Anh nắm nắm đấm, tận lực khắc chế kích động mình hành hung cậu một trận.

"Mọi người giậy phát sáng lên, hô với tôi - Xuân Trường là đồ tồy!" Cậu đã say đến bắt đầu ngôn ngữ điên loạn, "Xuân Trường là đồ tồy " !...... bạn bên trái, âm thanh các bạn ở đâu? Khán giả bên phải, nói cho tôi biết Xuân Trường có phải rất tồy hay không?"

Anh tức đến ngứa răng, trong lòng tính toán hôm nào tính sổ với vật này.

Cuối cùng tới chỗ đỗ xe, hắn đặt cậu xuống, mặt lạnh, mở cửa xe muốn nhét cậu vào ghế sau.

Cậu liều mạng mà vùng vẫy, giống như trốn khỏi dã thú truy đuổi đứng cách xe xa xa, "Tôi không muốn ngồi xe."

"Ngồi vào trong xe, tôi đưa cậu về."

Cậu ngồi liệt trên mặt đất, giống như trẻ con ăn vạ, "Ông đây không muốn ngồi xe! Tôi muốn đi bộ, tôi muốn tản bộ!"

Anh cọ sát răng, hận không thể nuốt cậu ăn vào bụng.

Tối muộn, còn là trời đổ tuyết, tản cái bộ chó má gì!

Cậu say hồ đồ mới mặc kệ mấy cái này, "Tôi muốn tản bộ, người ta muốn tản bộ."

Anh nhìn dáng vẻ này của cậu , hồi lâu, dùng sức đóng rầm cửa xe lại, khí thế hùng hổ, "Cậu làm bậy cái gì!"

Cậu ngồi dưới đất, hai mắt mắt say lờ đờ lấp lánh mà chiếu ánh sáng đèn đường, "Nhưng tôi thật sự rất muốn tản bộ......"

Anh hít sâu một hơi, hồi lâu, giống như nhận mệnh ngồi xổm nửa người xuống, " bộ tôi kiếp trước tạo đại nghiệt lắm hả gì nên kiếp này mới gặp ng như cậu!!..... lên lưng tôi, tôi cõng cậu đi tản bộ! Thứ xui xẻo."

Cậu lập tức nhào vào trên người anh, hài lòng ôm cổ hắn, ngửi mùi hương nam dễ ngửi trên người hắn.

Trên đường tích một lớp tuyết mỏng, vì vậy mỗi một bước của anh đều đi tới cẩn thận. Cậu trên lưng không làm ầm ĩ kịch liệt vậy nữa, trở nên an tĩnh rất nhiều.

Hồi lâu, hắn chỉ nghe thấy cậu mơ mơ màng màng nói cái gì, hắn mở miệng hỏi: "Cậu lại nói cái gì?"

Cậu lẩm bẩm, "Anh hôm nay rất hung với tôi."

Anh hừ lạnh một tiếng, không nói một từ.

"Anh hung như vậy, một chút cũng không có tình người," cậu xiêu vẹo ngẩng đầu, "Sinh nhật của tôi, anh khẳng định cũng không biết."

Ban đêm rất an tĩnh, có tuyết rơi, trên đường một chiếc xe cũng không có. Dưới bầu trời đêm rộng lớn, dường như cũng chỉ còn lại hai người, trong hoa tuyết bay khắp nơi từ từ đi bộ.

"Ông bà và mẹ đi rồi.....!!, hóa ra trên thế giới này cũng không có ai nhớ sinh nhật tôi nữa.....hức....!!"

Bước chân anh không khỏi ngừng một chút.

Sinh nhật của cậu?

Trong ký ức 5 năm, về sinh nhật của cậu, một chút ấn tượng cũng không có.

Cũng đúng, hắn ngay cả sinh nhật của cậu là ngày nào cũng không biết, càng đừng nhắc tới trải qua sinh nhật với cậu.

Sinh nhật của Trúc Ly, hắn sẽ kéo một bang anh em, từ nửa tháng trước sinh nhật đã bắt đầu chuẩn bị, tới lúc đó ngồi lên máy bay nước láng giềng, vượt qua Thái Bình Dương đưa quà và bánh ngọt cho y, cho  ả một party náo nhiệt nhất vui vẻ nhất thỏa mãn nhất.

Mà sinh nhật của cậu?

Năm năm có từng nhớ tới sinh nhật của cậu ấy hay không?

Cậu có phải sẽ một mình làm ổ ở góc nhỏ ánh đèn mờ mờ, ôm con mèo nhỏ lang thang cô độc giống cậu, mang theo chờ đợi hèn mọn và mất mát, tự mình đối diện không khí an tĩnh nói một tiếng sinh nhật vui vẻ?

Hắn ngủ với cậu năm năm, cậu đào tim móc phổi đối tốt với hắn cả 5 năm.

Hắn vậy mà...... Ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ cũng không nói với cậu.

Nghĩ như vậy, hắn vậy mà nơi nào đó trong lòng khẽ đau nhói. Hắn thở dài, "Nói cho tôi biết sinh nhật của cậu là lúc nào, năm nay tôi tổ chức cho cậu, được chứ?"

Cậu vẫn cứ tự lẩm bẩm, "Tôi cũng muốn có người nói sinh nhật vui vẻ với tôi...... Ông đây cũng rất muốn ăn bánh sinh nhật ngọt ngào. Các người mua cho Trần Trúc Ly  bánh ngọt 3000 đồng, có thể mua cho tôi một cái hay không? Tôi không tham lam, tôi chỉ muốn cái 30 đồng là đủ rồi......"

Cổ họng anh nhất thời giống như bị nghẹn lại, lời gì cũng không nói ra được.

Cậu say, cởi ra tất cả gai góc.

Còn dư lại, là nội tâm mềm mại nhất, dịu dàng nhất, hèn mọn nhất.

5 năm, hắn chưa từng nghe thấy cậu làm nũng oán trách với hắn, hắn luôn cho rằng cậu không cần bất kỳ quan tâm nào. Nhưng, có lẽ ở mỗi sinh nhật bị vắng vẻ, lúc cậu nhìn thấy  ả được tặng hoa tươi và chúc phúc vây quanh, mà cậu ngay cả bánh ngọt 30 đồng, một câu sinh nhật vui vẻ đơn giản cũng không có, ngay cả bề ngoài kiên cường hơn nữa, cậu có lẽ cũng ở chỗ không ai nhìn thấy, khổ sở tới hốc mắt phiếm hồng.

Ai cũng có tủi thân và chua xót, cậu lại càng không ngoại lệ.

Cậu hai mắt say đến mơ hồ, âm thanh lẩm bẩm càng ngày càng nhẹ, "Trần Trúc Ly có nhiều quà như vậy, anh đối với cô ấy thật tốt. Nhưng...... Anh có thể nói với tôi một tiếng sinh nhật vui vẻ hay không? Mỗi lần sinh nhật tôi đều chờ anh nói với tôi một câu sinh nhật vui vẻ, chỉ cần một câu là được. Nhưng tôi chờ đến 12h, anh cũng không chịu nói với tôi......"

Một giọt nước mắt rơi vào trên gương mặt anh.

"Tôi cũng đối với anh rất tốt, nhưng anh tại sao đối với cô ấy anh lại hào phóng như vậy, còn đối với tôi hẹp hòi như vậy?" Đầu óc cậu say hồ đồ, tuy nhiên vẫn như cũ có thể cảm giác được tủi thân đau đớn trong lòng, "Tôi không cha không mẹ không ai thương, nhưng anh cũng không thể liều mạng như vậy bắt nạt tôi có phải không......"

Anh cõng cậu đi rất chậm rất chậm. Bông tuyết rơi vào trên tóc đen và trên tây trang của bọn họ.

Đèn đường lờ mờ, chiếu sáng bông tuyết bay bay đầy trời. Trong nháy mắt, thế giới này dường như ngay cả âm thanh cũng ngưng lại, chỉ còn tiếng xột xoạt của tuyết đọng trên cành cây, cùng với âm thanh chân giẫm trong tuyết.

Thế giới quá yên lặng.

Yên tới mức làm cho trong lòng người ê ẩm, phát đau.

Anh cõng cậu ở trong đống tuyết từ từ đi lại. Trầm mặc hồi lâu, hắn mới lên tiếng hỏi.

"Trong lòng giấu nhiều ủy khuất như vậy, sao không nói với tôi?"

Cậu nằm trên vai hắn, giống như là sắp ngủ, thấp giọng lầm bầm, "Nói với anh có tác dụng gì, anh lại không thích tôi......"

"Ai bảo cậu cố chấp như bò vậy."

Cậu bĩu môi, ngay cả nước mắt từ hốc mắt rơi xuống cũng không biết, "Qua thời gian nữa tôi đi rồi, đi rất xa, để cho anh vĩnh viễn không tìm được tôi. Anh chính là muốn tặng tôi bánh ngọt nhỏ 30 đồng, anh cũng không có cơ hội tặng!"

Anh thở dài, sờ sờ má lạnh như băng của cậu, "Sinh nhật năm nay, tôi tổ chức cho cậu được không?"

"Anh gạt tôi."

"Không gạt cậu, nhất định không gạt cậu!"

"Các người đều gạt tôi, các người đều không cần tôi, đuổi tôi đi......"

Anh đè lại một tia đau xót trong lòng, âm thanh càng thêm nhu hòa, "Sẽ không, sẽ không có ai không cần cậu."

Hắn chợt nhớ tới năm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ  cậu.

Mặc áo len trắng, quần đen giày trắng, sạch sẽ gọn gàng. Trong mắt cậu mang theo ánh sáng giống như kim cương, thỉnh thoảng hiện lên mấy phần giảo hoạt giống như tiểu hồ ly.

Năm năm này, cậu đối với hắn, thật sự rất tốt, tốt đến tận xương tủy.

Cậu nhập cả người mình vào, liều mạng mà lấy lòng một người. Không có ông bà dịu dàng, không có ba mẹ có thể dựa vào, cậu đã coi hắn là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình.

Nhưng mà hắn?

Lúc cậu vì chăm sóc dạ dày hắn, bận rộn làm các loại cháo dưỡng sinh làm bỏng tay mình nổi mụn nước, hắn đang nhắn tin với ả , nói với Trần Trúc Ly  lời âu yếm đường mật khiến người ta đỏ mặt; 30 tết lỡ hẹn, quẳng cậu một mình ở trong biệt thự trống rỗng, mà hắn ngồi lên máy bay, đến Los Angeles cùng ả .

Hắn vì Trần Trúc Ly, không chút lưu tình mà đuổi cậu cả người lẫn mèo ra khỏi cửa. Nhưng hắn không biết, cậu rời khỏi Lương Gia, trên thế giới này, đã không có nhà để về.

Cậu giống như một con mèo nhỏ lang thang dịu dàng hung dữ, nổi lên dũng khí, dốc hết toàn lực, xuyên qua vô số người hờ hững, xuyên qua vô số đường lớn nguy hiểm đi tới bên cạnh hắn, đầy lòng tín nhiệm mà lộ ra cái bụng mềm mại nhất với hắn, muốn lấy lòng hắn, mặc hắn vuốt ve.

Nhưng hắn đối với cái bụng mềm mại này, hung hăng đâm một dao.

Anh đột nhiên cảm giác được, đối với cậu, mình đã làm sai một chuyện.

Ít nhất...... Không nên nhẫn tâm với cậu như vậy.

Ít nhất, ít nhất nửa năm này, nên đối với cậu tốt hơn chút.

"Tôi rất nhớ mẹ, rất nhớ ông bà ," cậu không có chút ý thức nào, chỉ cảm thấy có giọt nước từ hốc mắt mình trượt xuống, "Tôi có phải làm sai cái gì hay không, tại sao các bạn nhỏ đều có nhà, chỉ có tôi không có?"

"Cậu cái gì cũng không làm sai."

Đầu nhỏ của cậu nhẹ nhàng lắc lắc, "Tôi trải qua sinh nhật một mình, một mình trải qua năm mới, một mình tới bệnh viện mổ, tôi có phải sẽ cứ như vậy mà chết hay không, cũng không ai sẽ cảm thấy khổ sở?"

Anh đang muốn nói gì, cậu bỗng nhiên nôn một tiếng. Hắn vội vàng đặt cậu xuống, "Muốn ói?"

Cậu vô ý thức lắc lắc đầu.

Có lẽ trong dạ dày lại khó chịu, anh nghĩ. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cậu, lực độ vừa phải mà xoa dạ dày cậu.

Đèn đường phía trên chiếu ánh sáng vàng ấm, chiếu vào tuyết đọng băng giá mà phát sáng trên mặt đất, chiếu ánh sáng trong đôi mắt bọn họ.

Anh nhìn khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, lông mi mềm mại kia thuận theo mà rũ xuống, miệng thỉnh thoảng lầm một một cái, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ác liệt bướng bỉnh lúc tỉnh táo.

Không biết làm sao, trong lòng hắn cảm thấy nhói đau lên 1 nhịp , hắn liền hôn  cậu.

Nụ hôn này không mang theo bất kỳ ý vị tình sắc nào, chỉ là nhẹ nhàng mà đụng trên môi nhau, trao đổi ấm áp trong đêm lạnh lẽo.

Anh kéo cậu vào trong ngực, dùng nhiệt độ của mình làm ấm thân thể cậu,"Sẽ không có ai không cần cậu."

Cậu ở trong cái ôm của hắn, giống như người lang thang trong đêm lạnh ẽo cảm nhận được sự ấm áp của lò lửa, từng chút an tĩnh lại, lúc anh tưởng cậu đã ngủ, cậu bỗng nhiên kéo cổ họng hô một tiếng: "Xuân Trường là đồ tồy !"

Anh bất đắc dĩ, dùng âm thanh từ tính trầm thấp nói, "Được được được, Xuân Trường là đồ tồy  , tôi cho cậu mắng.
"Xuân Trường là đồ tồy ...... Nhưng mà......"

Anh che chở cậu, phòng ngừa cậu ngã xuống, "Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà...... Tiểu Xuân Bảo làm sao đây......"

Anh chỉ cho rằng cậu uống hồ đồ nói mê sảng, " Tiểu Xuân Bảo gì?"

"Tiểu Xuân Bảo làm sao đây......" cậu lẩm bẩm lặp lại, "Tiểu Xuân Bảo hắn sẽ cần hay không?"

Anh đang muốn hỏi tiếp, nhưng cậu giống như người máy đứt điện, nằm trong ngực anh ngủ thiếp đi. Tiếng hít thở vừa nông vừa đều đặn.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, ôm ngang cậu lên, dọc theo đường guc trở về. Thả cậu vào ghế sau xe, cởi áo khoác đắp lên người cậu.

Xe thong thả mà dọc theo đường lớn chạy nhanh về Lương Gia.

Bão tuyết cả đêm không ngừng, trong một đêm, bao phủ cả thành phố phồn hoa.

=========

Hết Chương10 rồi nha💞
Xin lỗi vì sự chậm trễ này^^☺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro