.......
Chương14:......
||
Anh và cậu đi ra nhà hàng, ở trong bóng đêm từ từ đi về phía bãi đậu xe.
Cậu rốt cuộc không đè ép được lòng hiếu kỳ, "Vũ tổng này......"
Anh nhìn cậu một cái,"Tổng giám đốc của xây dựng Trung Thiên, Vũ Văn Thanh."
Cậu chợt vỗ đầu một cái, "Là gã là gã, có ấn tượng có ấn tượng. Cao ốc thương mại Doanh Giang 3 năm trước tập đoàn Lương thị xây dựng, hình như chính là Xây dựng Trung Thiên xây nhỉ."
"Ừ."
" Tôi nói sao quen vậy chứ," cậu gật gật đầu,"Gã và Lan Chi...... Có hôn ước?"
Anh trầm mặc một hồi, "Đính hôn rồi."
Cậu cả kinh, "Đính hôn?"
Thật khiến người giật mình.
Dựa theo tình huống ngày đó, cậu còn tưởng Vũ Văn Thanh này và bác sĩ Nguyễn cũng là một đôi tình nhân nam nam.
Không nghĩ tới Văn Thanh thế nhưng đính hôn với phụ nữ? Như vậy hết thảy ngày đó nhìn thấy kỳ thực chỉ là tình huynh đệ ái muội?
Chẳng lẽ cậu gay nhìn người ta gay?
Anh đi tới bên cạnh xe đỗ, mở cửa xe để cho cậu ngồi xuống, mình cũng đi tới bên kia, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhưng không có khởi động xe.
"Chuyện này phiền lắm." Anh cách cửa sổ xe nhìn về phía trước, "Hôn sự của Văn Thanh và Lan Chi là gia trưởng hai nhà đặt ra, chủ yếu là vì lợi ích ràng buộc."
Cậu ừ một tiếng.
Dùng lợi ích gia tộc trói buộc làm mục đích, hôn nhân không chút cơ sở tình cảm nào, ở trong mấy gia đình giới thượng lưu, kỳ thực cũng không hiếm thấy.
Sống càng thực tế, càng có thể coi tất cả thành công cụ thu lợi.
Tình cảm cũng giống vậy.
Cậu gật gật đầu, "Cho nên Văn Thanh và Lan Chi đều đáp ứng?"
Nghĩ tới cái này, chân mày anh cau lại, "Vũ Văn Thanh không chịu đáp ứng, một mực muốn giải trừ hôn ước. Nhưng mà...... Lan Chi đối với hôn ước này lại rất vui, cậu cũng thấy đấy, khoảng thời gian này, Văn Thanh đi đến đâu, Lan Chi dính tới đó."
Cậu hiểu rõ mà cười một tiếng, "Vậy chỗ Vũ tổng không nghĩ cách?"
"Gã cũng muốn giải quyết sớm chút," Tay anh chống trên tay lái,"Nhưng hiện tại thế cục không cho phép. Văn Thanh thượng vị còn chưa được mấy năm, người Vũ gia đỏ mắt vị trí của gã rất nhiều. Hôn sự này lại là đại gia trưởng đặt ra, nếu cậu ấy lúc này làm ra chuyện gì, e rằng sẽ bị tiểu nhân lợi dụng sơ hở."
Cậu hơi hơi khơi đầu mi một cái.
Nước của gia tộc lớn, quả nhiên rất sâu.
Các loại ích lợi và tính toán xoắn hỗn hợp với nhau, thật sự khiến người nhức đầu, cũng khó trách vừa rồi Vũ Văn Thanh bộ mặt lộ ra thần thái mệt mỏi như vậy.
Chỉ bất quá, nói như vậy, có lẽ Vũ Văn Thanh và bác sĩ Nguyễn kia thật sự là......
Cậu đang nghĩ tới xuất thần, không ngờ tới xe nửa đường dừng lại. Cậu lấy lại tinh thần nhìn anh mở cửa xe,"Anh làm gì thế?"
"Cậu ở trong xe chờ."
Cậu ở trong xe đợi một hồi, anh đã trở lại. Hắn ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại, do dự một chút, đưa cái túi đóng gói tinh mỹ trong tay cho cậu, "Cầm lấy."
"Cái gì?" Cậu nhận lấy, vừa nhìn nhãn trên túi, liền ngây ngẩn cả người.
Là bánh ngọt thủ công.
Bánh ngọt thủ công của cửa hàng này cậu biết, một cái nhỏ, giá tiền đã cao đội trời, không phải người bình thường có thể tiêu phí được.
Cậu cầm túi, "Anh cho tôi cái này làm gì?"
Anh khởi động xe, "Tặng cậu."
"Tôi không cần," cậu trực tiếp cự tuyệt, "Hôm nay không phải sinh nhật tôi, tôi không cần ăn bánh ngọt."
Xe ở trong đường đêm vững vàng mà chạy, anh nhìn đường phía trước,"Không phải sinh nhật cũng có thể ăn bánh ngọt. Cậu coi như là món điểm tâm ngọt sau khi ăn xong."
Chân mày cậu hơi nhíu lại.
Anh đây là bệnh gì?
Hôm nay đột nhiên động kinh, vừa mời cậu ăn cơm vừa mua bánh ngọt cho cậu, trước kia hắn cũng chưa từng như vậy.
Sẽ không phải......
Sắc mặt cậu nhất thời có chút khó coi, cậu quay đầu nhìn gò má anh tuấn của anh "Anh đây là đang...... Đồng tình tôi?"
Anh hơi ngẩn ra, "Không phải."
Sắc mặt cậu vẫn có chút không dễ nhìn, "Vậy anh hôm nay kỳ quái như vậy, là muốn làm gì?"
Anh cầm vô lăng, thần sắc khẽ biến, "Cậu đừng nghĩ nhiều."
"Thôi đi," cậu hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Sau khi chia tay đột nhiên cảm thấy trong lòng áy náy? Anh đủ rồi đấy, ít như vậy thôi."
Anh chỉ cảm thấy một chút tâm ý tốt của mình bị cậu nói tới không đáng giá một đồng, lập tức trong lòng có hỏa khí, "Tôi lòng tốt tặng cậu, nhận lấy là được, đâu phải nghĩ nhiều như vậy!"
Cậu nhìn hàng cây bên đường nhanh chóng thụt lùi, xuyên qua khóm lá rậm rạp bên đường, có thể nhìn thấy ánh đèn thành thị lộng lẫy trong đêm lạnh giống như sao băng xoẹt qua, cậu thở dài, "Xuân Trường."
Anh thấy dáng vẻ bình tĩnh của cậu, thở phào, "Ừm."
Mắt cậu ngơ ngác nhìn bên ngoài, "Anh ở trên thương trường là một người khôn khéo như vậy, làm sao trên mặt tình cảm, ngu xuẩn như heo vậy."
Mặt anh nhất thời đen lại.
"Chẳng những ngu xuẩn như heo, còn luôn cố chấp giống như chó vậy." Cậu tiếp tục phê bình cay độc.
Sắc mặt anh càng ngày càng khó coi.
Cậu thở dài, "Anh xem xem, anh tặng tôi bánh ngọt, nhưng anh ngay cả mình tại sao muốn làm như vậy cũng không hiểu. Heo nhìn thấy lò mổ tự biết kêu đau mấy tiếng, nhưng anh ngay cả sự thật đồng tình tôi cũng không dám thừa nhận."
"Được rồi, ngậm miệng!"
cậu liếc xéo anh một cái.
Loại hành vi đồng tình cậu của anh, khiến cậu giống như bị đánh một cái tát.
Nhục nhã nóng rát.
"Biết rồi," cậu thả túi vào trên đầu gối mình, "Bánh ngọt này tôi sẽ nhận, coi như là bồi thường anh bạc đãi tôi. Nhưng sau này," Cậu thời dài một hơi, "Vô luận anh nghĩ như nào, đừng làm bất kỳ chuyện gì vượt quá giới hạn với tôi nữa. Tôi không muốn, anh cũng không xứng cho."
Tay anh cầm vô lăng cầm tới chặt, gân xanh hơi gồ ra.
Cậu biết trong lòng anh có một loại tức giận ý tốt bị cậu chà đạp, nhưng cũng không để ý hắn nữa, quay đầu nửa nằm.
Trong túi giấy đóng gói tinh mỹ kia, mùi thơm ngọt dính của bánh ngọt thủ công từng tia bay ra bên ngoài, thẳng tắp câu lấy khứu giác của cậu.
Sau đó, giống như là vô ý, lặng lẽ liếm liếm ngón tay.
Rất ngọt.
Ngọt tới trái tim phát đắng đều khẽ run lên.
Đã lâu không ăn đồ ngọt như vậy rồi?
Cách quá lâu, lâu tới trí nhớ cũng mơ hồ.
Gió đêm mạnh mẽ, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ xe không đóng chặt, tràn vào trong xe, tràn vào hốc mắt, khiến cho mắt cậu nhất thời chua xót.
Cậu hít hít mũi, nắm chặt túi giấy trong tay.
Anh chết tiệt ngu xuẩn.
Hắn sao có thể sau khi chia tay, còn tới đồng tình cậu, muốn đối tốt với cậu chút?
Quan hệ hiện tại của hai người bọn họ nên là lãnh đạm đoạn tuyệt, nên giống như chim cánh cụt Nam Cực và gấu Bắc Cực, đều trời lạnh đất băng mà sống, nhưng cả đời này cũng sẽ không có một lời tương giao.
Nên quyết tuyệt thành như vậy mới đúng.
Anh không thể tự cho là đúng như vậy, sau khi bọn họ chia tay còn tùy tiện bố thí cho chút ngon ngọt như vậy.
Ngon ngọt như vậy, đủ để đả thương người.
Sao băng bên ngoài vẫn như cũ không biết mệt mỏi là xoẹt qua, bản thân cậu cũng không biết, dáng vẻ ngu ngốc mắt phiếm tia máu đỏ kia, rõ rành rành phản chiếu trên cửa sổ xe.
Anh vẫn như cũ lái xe, đôi môi mím chặt, giống như đang nhẫn nại cái gì.
Trong lòng hắn lúc này tràn đầy bất bình và hỏa khí, cảm giác ý tốt của mình bị nói thành như vậy, thật sự tức giận. Vì vậy, hắn lạnh lùng không nói một lời, đầu cũng không xoay.
Rõ ràng vừa quay đầu là có thể nhìn thấy dáng vẻ cậu phản chiếu trên cửa sổ xe.
=====================
(Hôn ước,chuyện tình của Văn Thanh.....???
Lúc Văn Thanh từ quán ăn kiểu Pháp về biệt thự của mình, đã là đêm khuya.
Biệt thự một mảnh yên lặng, chỉ có mấy người làm thuê vẫn ở trong căn nhà to lớn này trông coi.
Gã vào phòng, cởi tây trang trên người, cởi mấy nút áo trên áo sơ mi màu lam đậm, "Lão Triệu."
Quản gia gọi là lão Triệu buông việc trong tay xuống, "Vũ thiếu, về rồi."
Anh ( Văn Thanh ) gật gật đầu.
" Vũ thiếu đói không? Có cần chuẩn bị bữa khuya hay không?"
"Không cần," anh từ chối, sau đó lại do dự chút, "...... Hôm nay có điện thoại gọi tới biệt thự không?"
Lão Triệu đỡ cằm suy nghĩ một lát, "Thật sự có 1 cuộc."
Con ngươi đen sẫm của anh lập tức giống như phát sáng, "Là ai?"
"Âm thanh không nghe ra là ai, bất quá hắn nói Vũ thiếu cậu trúng giải nhất feedback social của tập đoàn Hắc Ngưu, tặng giải 8 ngàn 8 trăm đồng tiền mặt và bộ 4 tinh phẩm trên giường đấy!"
Mặt anh nhất thời đen, "Không được nhận điện thoại linh tinh ."
Lão Triệu cười hì hì một tiếng, "Biết rồi, Vũ thiếu."
"Ông trông nhà, tôi lên lầu."
Lão Triệu cười đỡ kính viễn thị trên sống mũi, "Vũ thiếu ngủ ngon."
Anh đi lên lầu, cầm áo tắm đi vào phòng tắm rất lớn đơn giản tắm xối. Lúc tắm, không biết nghĩ thế nào, ma xui quỷ khiến mà cầm bình sữa tắm mà người kia thường dùng.
Tắm ra, toàn là mùi của người đó.
Vừa thơm mát vừa câu người.
Gã ở trước bàn làm việc ngồi xuống, mở máy tính cá nhân của mình ra. Màn hình bảo vệ và desktop đều là khuôn mặt thanh tú của người đó, nhìn tới mức một tháo hán như anh một hồi lại một hồi mặt đỏ tim đập.
Gã lấy điện thoại ra, lật lật ghi chép, không có cuộc gọi nhỡ.
Ngón tay dừng lại thật lâu trên dãy số đó, do dự có nên ấn hay không.
Đã trễ thế này, em ấy hẳn đã ngủ rồi ?
Ngón tay anh luyện quyền tới thô ráp, hơi hơi run lên, thế nhưng trong lúc vô tình trực tiếp ấn xuống. Tim gã kinh hãi,lập tức cúp, nhưng đã không kịp, điện thoại đã ấn.
Trái tim bang bang, giống như sắp nhảy ra.
Vừa ấn ra không đầy một lát, một giọng nam máy móc băng lãnh đã vang lên.
Anh buồn buồn thu điện thoại, thở dài.
Hóa ra mình vẫn chưa được thả ra từ trong sổ đen.
Gã giống như nhụt trí ném di động một bên, trong lòng lo lắng không chịu nổi, cầm con chuột ở trên máy tính refresh refresh lại refresh, mở một file lại tắt 1 file, tình cờ mở ra một file, thứ bên trong lập tức hấp dẫn lực chú ý của gã
Là một đoạn video.
Thành nhân hướng , hàng trong nước tự quay.
Gã mở video này ra, mặt nhất thời đỏ thấu.
Trên màn ảnh kia xuất hiện, là khuôn mặt đắm chìm trong cao trào, Nguyễn Công Phượng.
Trong âm thanh truyền đến tiếng nói trong trẻo của cậu ( Công Phượng ) "Vũ Văn Thanh anh cái tên thô hán chết tiệt này, nhẹ chút cho em!"
Gã nghe thấy âm thanh mình nói: "Bảo bối kêu một tiếng ông xã bảo bối, ông xã tạm tha em."
Video không quay tới hạ thân cậu nhưng anh biết lúc này xảy ra chuyện gì, bởi vì cậu cau mày, vừa giống như khó chịu vừa giống như sảng khoái mà nức nở một tiếng, "Đ**...... Anh cút."
"Bảo bối mau, gọi anh một tiếng."
"Vũ Văn Thanh!...... A!"
(Thanh ngu xuẩn chết tiệt)
"...... Không nghe lời phải không? Còn chưa đủ dằn vặt phải không?"
Ánh mắt cậu mê ly, trên làn da trắng trắng phủ một lớp mồ hôi mỏng, rốt cục sắc mặt đỏ bừng, khó khăn phun ra một câu: "Anh...... Anh nhẹ chút, bảo...... hu, ông xã bảo bối!"
Anh ngồi trước máy tính nuốt ngụm nước miếng, cơ ngực màu đồng cổ kích động phập phồng trên dưới.
Kích thích tới muốn chảy máu mũi.
Gã đang xem mê mẩn, điện thoại đặt một bên rung lên. Gã cau mày lấy tới vừa nhìn, là một tin nhắn đến từ em họ của mình.
Em họ ở trong tin nhắn nói: Anh họ, chúc phúc đến muộn! Nghe nói anh và Lương tiểu thư sắp kết làm quyến lữ, chúc mừng chúc mừng! Tình yêu của anh và Lơng tiểu thư nhất định là được thế nhân tiếp nhận và chúc phúc, chúc các anh bạc đầu tới già, sớm sinh quý tử!
Anh nắm chặt điện thoại, mắt giận trừng, rốt cục vung tay lên, hung hăng ném điện thoại trên mặt đất.
Thật mẹ nó đáng hận!
Đại gia trưởng của Vũ gia không biết chuyện của gã và cậu, nhưng đám em họ này một đứa rõ ràng hơn một đứa. Mấy đứa em họ vụng trộm này không ít động tay động chân, hiện tại lại tặng chúc phúc đính hôn, kỳ thực đáng chém.
Thật là dụng tâm hiểm ác, rất không an phận.
Gã tức trực tiếp tắt máy tính, tắt đèn, nện mình vào trên giường.
Ở trên giường nằm một lát, không có chút buồn ngủ nào, gã lại xoay người từ tủ đầu giường lấy tới một tấm hình.
Hình của cậu
Anh một hán tử cứng hùng thô mãnh, hai tay cầm lấy tấm hình của cậu giống như đang cầm bảo bối. Sau đó, sắc mặt đỏ bừng, hướng cậu trong ảnh chụp mãnh liệt hôn vài cái.
Ài, vẫn nhớ em ấy.
Cứ rảnh là nhớ, ban đêm càng nhớ.
Trong đầu, trong lòng...... đều nhớ y.
Rốt cuộc...... Lúc nào mới có thể chính thức có được y đây......
=========
Hết chương14 rồi nha
Xin lũi vì 4 ngày ko ra truyện=))☺
Mà Sun cũng mới ra Chương1 ngoại truyện ý nên mng có thể vào đọc nha
Mong sẽ sớm gặp lại^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro