Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tính kế

Vì để nhìn thấy phản ứng của Jung Jae Hyun, ngoài mặc váy cô còn mang cả giày cao gót.

Đây là đôi giày mới, da vẫn còn hơi cứng ma sát vào da thịt, cô cảm thấy vị trí gót chân bắt đầu bị ẩn ẩn làm đau, vừa cố gắng bước đi vừa xuýt xoa hút vài ngụm khí lạnh để quên đi cơn đau, đã vậy cái tên Jung Jae Hyun này còn đặc biệt lao đi nhanh như một cơn gió.

Thật là tức giận, lại không muốn chịu thua trước mặt anh, cô đành phải cắn răng nhịn đau vừa giả vờ hiên ngang bước đi song song với anh.

Thật ra Jung Jae Hyun đã sớm phát hiện ra từ lúc cô bắt đầu đứng dậy bước đi không được bình thường nên mới cố ý đi nhanh như vậy, muốn cô phải chủ động cầu xin mình, vậy mà cô nàng này lại cứng rắn bày ra vẻ quật cường trước sau như một.

Anh khẽ liếc cặp chân mày nhíu đến nỗi như đang xoắn xít vào nhau, chắc là đang cố gắng nhịn đau đây mà, nhất thời có cảm giác không đành lòng, anh dừng bước.

Hwang Eun Bi thấy vậy thì ngạc nhiên mới hỏi: "Ủa tại sao không đi tiếp?"

Jung Jae Hyun lấy một tay đặt trên bả vai cô, cúi người xuống, tay còn lại nâng đầu gối cô lên, nhìn đắm đuối.

Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi: "Jung Jae Hyun ... cậu định làm gì?"

Jung Jae Hyun ôm choàng lấy cô, cười châm chọc bên tai: "Xem xem với cái dáng khô quắt như con khô mực này thì cậu nghĩ tớ sẽ làm gì?"

Hwang Eun Bi theo phản xạ tính cúi đầu liếc nhìn xuống ngực mình, được rồi, cô thừa nhận ở phương diện này thật sự cũng có chút thiếu hụt, nhưng cô có hay không thì mắc mớ gì liên quan đến anh? Đàn ông các người đều là một loại gặp sắc thì nảy lòng tham!

Cô tức tối giãy giụa muốn nhảy xuống, Jung Jae Hyun càng kẹp chặt hơn, lạnh lùng nói: "Không muốn gót chân bị chảy máu thì ngoan ngoãn đừng động đậy."

Hwang Eun Bi bị anh rống như vậy sửng sốt một lúc, thì ra cậu ta đã phát hiện được, thế là cô chẳng dám nhúc nhích nữa. Gò má của anh gần như tì sát vào mặt cô, từng đường nét góc cạnh hiện ra rõ ràng.

Anh lúc nào cũng mê người như vậy, khiến cho tim gan cô chợt nhói lên ngứa ngáy khó tả.

"Cậu tại sao không cõng mà lại bế tôi như vậy?" Đây chính là kiểu bế công chúa trong truyền thuyết đó nha.

Ở trong trí nhớ của cô, Jung Jae Hyun đã không ít lần cõng cô vác trên vai, hơn nữa còn một bên vừa cõng một bên còn chê cô béo, cứ lảm nhảm bên tai cô cho đến trước cửa nhà mới chịu im miệng. Kiểu bế công chúa lãng mạn dịu dàng như vậy, đây là lần đầu tiên.

Jung Jae Hyun vẻ mặt đương nhiên: "Lần đầu tiên mới biết mặc váy, vậy cậu muốn lộ ra hết để người khác nhìn thấy sạch sẽ đúng không?"

Được rồi, là cô đã tự mình đa tình, cậu ta sao có thể đối với mình theo kiểu ôn nhu lãng mạn như thế.

Nhưng lại nghe anh bổ sung: "Mặc dù cũng chẳng có gì đáng xem."

"..." Hwang Eun Bi tức giận nghiến răng nghiến lợi, không phải vì đang bất tiện thì cô rất muốn nhảy xuống đạp anh một cái cho bõ tức.

Nhưng cô không nhìn thấy, Jung Jae Hyun bên này đang cong cong khóe miệng, hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ đang thoang thoảng vây quanh chóp mũi anh, thân thể mềm mại như nước tựa vào lòng ngực, phải vất vả khắc chế lắm mới có thể không khiến cho tay mình run rẩy.

"Đến nơi rồi."

Cô phát hiện đã đến cửa nhà mình, oán thầm hai nhà tại sao phải ở gần như vậy chứ?

Cô do dự nhảy xuống, Jung Jae Hyun lên tiếng trêu chọc: "Còn không xuống là muốn tôi ôm cậu vào cửa chứ gì? Nếu như không sợ dì Hwang hiểu lầm,tôi đây không sao cả."

Cô hất cánh tay anh nhảy xuống, trong lòng hừ lạnh, không biết rốt cuộc là ai sợ hiểu lầm đây.

Jung Jae Hyun nhìn vào đôi tay trống không, không khí dần lạnh lẽo, hương thơm mềm mại đã không còn nữa, không khỏi cảm thấy có chút mất mát.

Mà bên này Hwang Eun Bi đã thay đổi sắc mặt lạnh nhạt: "Đến nơi rồi, cậu về đi."

Jung Jae Hyun chợt tức tối sẵng giọng: "Cậu xem xem có người nào qua sông liền đoạn cầu như cậu không?"

Cô cảm thấy anh vẫn chưa muốn đi về, nhưng cũng không thể cứ như vậy cùng anh đứng trước cửa mắt lớn trừng mắt nhỏ cãi nhau, bèn lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào nhà, anh thấy vậy cũng đã thuận thế nhanh chóng chen vào bên trong.

Hwang Eun Bi sau khi thay ra đôi giày cao gót chết tiệt kia, lúc này mới cảm thấy chân thoải mái lên rất nhiều.

Jung Jae Hyun xoay người nhìn nhìn cô, ngồi xổm xuống, tay trái cầm mắt cá chân cô giơ lên.

Trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, cô có chút bối rối, vội vàng muốn rút chân về. Lòng bàn tay của anh đang nắm chân cô, cảm giác toàn thân nhiệt độ càng ngày càng tăng, mặt nóng bừng lên như bao nhiêu máu đang đổ dồn chảy cuồn cuộn trong não.

Cô còn có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Jung Jae Hyun gần đến như vậy, ngón chân không tự chủ run rẩy muốn quặp lại vào nhau.

Jung Jae Hyun nhìn nhìn gót chân cô vừa nhíu mày, sắc mặt không đổi đứng lên, tiếp tục xoay người đi tót vào trong. Bỏ rơi cô một mình lặng người đứng yên tại chỗ không phản ứng, sau đó cô bình tĩnh lại mới đem đôi chân đang nóng hừng hực xỏ vào đôi dép mặc nhà, lăng tăng chạy theo anh.

Anh lúc nào cũng như vậy, thỉnh thoảng lại làm ra vài hành động kì quái khiến tim cô cứ đập rộn ràng không thôi, sau đó quay người lại trưng ra vẻ mặt vân đạm phong khinh, tại sao có thể gây ra chuyện như thế mà không thèm chịu trách nhiệm chứ? Còn bản thân mình lần nào cũng bị bộ dạng ấy mê hoặc đến lú lẫn không biết hối cải, đúng là không có tiền đồ mà.

Jung Jae Hyun bước vào rất tự nhiên như đây là nhà của chính mình, nhìn thấy Lee Shim đang ở phòng khách xem ti vi, hơi nghiêng thấp người tỏ thái độ kính cẩn: "Dì Hwang mạnh khỏe."

Cũng không phải là chuyện bất ngờ gì, nghe thấy Hwang Eun Bi ở phía sau khẽ cười, anh cũng không thèm quan tâm.

Lee Shim vui vẻ cười cười, càng nhìn càng vừa mắt, con gái mình và Jung Jae Hyun nhìn thế nào cũng thật là xứng đôi. Mối quan hệ hai nhà họ vô cùng tốt, nếu như có thể kết thành thông gia, thì sẽ thân càng thêm thân không thể tốt hơn được nữa. Nhưng hai đứa nhỏ này từ nhỏ đã khắc khẩu, nhìn nhau chẳng vừa mắt, bọn họ đành không dám ép buộc...

Hwang Eun Bi ngồi phịch xuống sô pha, đôi chân ngồi xếp bằng lộ nguyên hình bản chất. Thục nữ gì đó thật khó làm, mới có một ngày đã vất vả như vậy.

Jung Jae Hyun đi đến cạnh TV, khom lưng mở ngăn kéo ra lấy ra hộp thuốc và băng cá nhân, sau đó đứng dậy đi đến chổ cô ngồi.

Cô nhìn anh càng lúc càng tới gần, vội vàng lui ra sau: "Để tôi tự làm!"

Jung Jae Hyun nhíu mày, vứt hộp băng cá nhân vào tay cô, đi đến bên cạnh ngồi xuống: "Ai nói là tôi sẽ làm giúp cậu?"

Hwang Eun Bi bĩu bĩu môi trong lòng thầm mắng.

Lee Shim bên này nhìn thấy một màn, không dám lên tiếng. Jung Jae Hyun rất quan tâm đến con gái, bà có thể nhìn ra, có lẽ là bởi vì Hwang Eun Bi không có anh trai, cho nên Jung Jae Hyun trong lòng cô chính là một người anh trai thật sự.

Đương nhiên, nếu như tình cảm anh em đó có thể thăng hoa kết trái, bọn sẽ sẽ càng cao hứng. Đáng tiếc, hai đứa nó cũng đã hai mươi sáu tuổi, rốt cuộc cũng chỉ dừng lại ở mức tình thân mà thôi.

Vốn bầu không khí lúc này đang dần hòa hoảng thì Jung Jae Hyun đột nhiên lên tiếng: "Dì Hwang con đang cùng Eunie cá cược."

Hwang Eun Bi vội vàng buông chân xuống, bổ nhào tới muốn bịt miệng anh, không cho anh nói. Nếu mẹ mà biết mình lấy chuyện đi xem mắt đánh cược thì không mắng cũng sẽ xé xác mình ra cho xem.

Bàn tay cô áp vào đôi môi của anh, cảm nhận được phà ra khí tức nóng bỏng, cảm giác ấy nóng bỏng càn quét toàn thân. Hwang Eun Bi run lên một cái lập tức thu tay về.

Jung Jae Hyun đưa mắt liếc cô một cái, tiếp tục nói: "Ngày mai con sẽ bắt đầu giúp đỡ Eunie đi xem mắt, để cô ấy mau chóng được gả ra ngoài, dì đừng quá lo lắng."

Cô cắn chặt môi dưới không hé răng. Anh chính là như vậy, không biết là đang cố ý hay vô tình khoét sâu vào vết thương lòng của cô.

Lee Shim không biết tâm tư của con gái, gật đầu nói: "Tốt, con cố gắng giúp Eunie giới thiệu vài cậu trai tốt tốt. Đứa nhỏ này, đã vài lần dì nài ép nó đều kiên quyết không nghe, lời của con so với dì thì vẫn hữu dụng hơn, quả nhiên vẫn phải nhờ đến con mới được"

Jung Jae Hyun ánh mắt bất động thanh sắc xẹt qua Hwang Eun Bi, nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu của cô, không còn bày ra vẻ mặt đắc ý giống như lúc nãy.

Lúc anh đi ra cửa cô cũng bẽn lẽn theo sau

Hwang Eun Bi nhịn xuống đáy lòng đang xao động, hỏi anh: "Cậu thật sự rất muốn mình gả đi sao?"

Jung Jae Hyun gật đầu: "Đương nhiên."

Móng tay cô bấm chặt vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói kéo tới, mạnh miệng mở miệng: "Tôi sẽ mau chóng gả đi, không cần cậu phải lo lắng nhiều."

Hwang Eun Bi nói xong xoay người bước vào nhà, Jung Jae Hyun nhìn theo bóng lưng cô, tay nắm chặt thành quyền.

******

"Này, giờ nghỉ trưa tôi đã giúp cậu an bày vụ xem mắt, đối tượng là quản lý phòng nhân sự của Jung thị, mau mau sửa soạn tân trang lại đi."

Hwang Eun Bi lúc này còn đang mơ màng trong giấc mộng thì nhận được điện thoại của Jung Jae Hyun, chưa kịp phản ứng thì bên kia đã treo máy..

Hwang Eun Bi là một nhà văn tự do, bởi vì ban đêm đầu óc tỉnh táo hơn và không bị quấy rầy, nên cô thường thức đêm sáng tác, ban ngày thì ngủ bù. Jung Jae Hyun này đột nhiên gọi điện đến đánh thức, cô còn mơ mơ hồ hồ chưa kịp nhận thức được thì anh đã cúp máy.

Cô nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, bây giờ đã mười giờ, cô còn hai tiếng đồng hồ để chuẩn bị.

Hôm nay là lần đầu tiên cô đi xem mắt, cô trang điểm cẩn thận, lấy ra cái váy chiffon hôm qua đã mua, vốn nghĩ định phối chung với giày cao gót, nhưng khi nhìn xuống gót chân thảm hại, đã vậy còn bị dán đầy băng cá nhân, tạm buông tha cho cái ý nghĩ này, an phận mang vào đôi giày búp bê đế bằng rồi nhẹ nhàng bước ra cửa.

Hwang Eun Bi bình thường rất ít khi trang điểm, hơn nữa bởi vì việc đảo lộn ngày đêm làm việc và nghỉ ngơi, ban ngày không cần ra khỏi cửa, cho nên cũng không cần tô tô trét trét. Hôm nay cô lại trang điểm một chút, tốt xấu gì cũng nên giữ thể diện, hơn nữa do gần đây thức đêm nên làn da hơi tái, cần phải dặm một ít phấn để che lại.

Đã đến dưới lầu văn phòng Jung thị, cô mở điện thoại gọi cho Jung Jae Hyun

"Tôi đến rồi."

"Đi lên đây."

"Bớt nói nhảm đi, mau nói địa điểm cho tôi biết."

"Đi lên đây."

Cô điên tiết lên, thật không có biện pháp cự tuyệt lại tên Jung Jae Hyun này mà!

Nhân viên lễ tân đối với Hwang Eun Bi rất quen thuộc, trừ phu nhân ra, duy nhất chỉ có cô gái này được quyền sử dụng thang máy chuyên dụng của Jung tổng. Nhưng mọi người đều hiểu, Jung tổng vả cô chỉ là anh trai em gái. Bất quá, hôm nay Hwang đại tiểu thư ăn diện trang điểm kĩ càng lột xác nữ tính như vậy suýt nữa thì nhận không ra.

Hwang Eun Bi đi tới cửa phòng làm việc của Jung Jae Hyun, không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa tiến vào.

Jung Jae Hyun ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa, không có quy củ xông vào phòng làm việc của anh, trừ Hwang Eun Bi ra thì làm gì còn có người thứ hai. Vừa nhìn thấy dáng vẻ khác lạ của cô, Jung Jae Hyun giật giật xương hàm, nhịn xuống cơn tức muốn mắng chửi người.

Con nhóc kia, vừa nói đến đi xem mắt là sửa sửa soạn soạn, còn cái gì phong cách thục nữ, lại còn bôi bôi trét trét, không phải hễ tên đàn ông nào cũng thích phụ nữ trưng diện như vậy. Được rồi anh thừa nhận, cô ăn diện như vậy thật sự rất đẹp.

Hwang Eun Bi hùng hổ quát lên: "Jung Jae Hyun, cậu gọi tôi lên đây làm gì?"

Anh cúi đầu, bình tĩnh trả lời: "Không có gì."

"..." Mặc dù bình thường hai người bọn họ cũng có đấu khẩu không ít, nhưng hắn bình thường cũng biết suy nghĩ chừng mực, tại sao bây giờ không nghĩ đến cô đây vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, không đúng, chỉ là gái già còn zin mà thôi.

Hwang Eun Bi củng cố tinh thần cho ổn định, đi thẳng vào vấn đề: "Địa điểm tôi đi xem mắt ở đâu?"

Ánh mắt anh dời khỏi tập tài liệu, khẩu khí như đang ghen tuông: "Làm gì mà gấp gáp như vậy?"

Cô mà gấp gáp? Rốt cuộc là ai vừa nghe mẹ nói muốn cho cô đi xem mắt, liền vội vã một hai đòi giúp đỡ? Rốt cuộc là ai đã từng nói hi vọng cô sớm gả ra ngoài?

Hwang Eun Bi hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên, mỗi một đối tượng đều có thể sẽ là chồng tương lai của tôi, tại sao tôi không nên gấp gáp."

Jung Jae Hyun không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên đứng phắt dậy chống hai tay lên bàn trừng mắt nhìn cô chằm chằm, làm cô sợ chết đi được.

Tay anh đặt dưới bàn nắm chặt thành quyền, sau đó chờ tỉnh táo một chút mới mở miệng: "Tôi gọi cậu lên đây là muốn cậu nhìn kĩ tôi một chút để tham chiếu, mang đối tượng xem mắt so sánh nâng cao tiêu chuẩn lên một chút."

Hwang Eun Bi không biết phải nói gì lúc này tức giận mắng: "Jung Jae Hyun, cậu bệnh à!"

Anh thản nhiên tiếp nhận đáp trả: "Vậy cậu có thuốc à?"

"..."

Tôi thèm vào! Tại sao trên đời này lại xuất hiện một kẻ tự kỷ đến vậy? nếu như mang cậu ta ra làm tiêu chuẩn để chọn đối tượng, chẳng phải cô đây là tự mua dây buộc mình sao? Vậy thì trực tiếp túm cổ anh kéo đi đăng kí cho xong nói còn dễ nghe hơn!

Thế nhưng Hwang Eun Bi biết rõ ràng Jung Jae Hyun căn bản không hề có cảm giác với mình.

Trở lại chuyện chính: "Đối tượng xem mắt của tôi đang ở đâu?"

"Quán cà phê lộ thiên tầng dưới."

"Sao không nói sớm!" Vậy mà còn bắt cô phải chạy lên đây!

Bên này anh lại tiếp tục châm chọc: "Giờ mà còn không đi là sẽ đến muộn đấy, hình thức vốn đã khó coi rồi, đừng để người ta lại trừ điểm vì tác phong của mình"

"Jung Jae Hyun! Cậu giỏi lắm!" Hwang Eun Bi rống lên xoay người bước thẳng ra cửa, không muốn nhìn mặt tên này thêm một giây một phút nào nữa.

Cho nên cô càng không thấy được, Jung Jae Hyun đang nheo mắt lại xuất hiện một đường hẹp dài, vẻ suy tư lộ rõ trên mặt. Anh đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh nhìn xuống vừa vặn trông thấy quán cà phê dưới lầu. Không bao lâu sau, đã nhìn thấy Hwang Eun Bi xuất hiện trong tầm mắt. Không giống với hay đứng trước mặt anh giương cung bạt kiếm, hành động của cô lúc này rõ ràng cẩn thận từng li từng tí mang theo vẻ câu nệ.

Người ngồi đối diện với cô, là quản lý trong công ty Lee Dong. Lúc nãy anh đã cố ý dặn dò qua một chút nên anh tin rằng Lee Dong sẽ biết cách ứng phó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro