Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Chương 4

============= Phân cách tuyến ngôi thứ nhất của Long Tử Thiên =============

Ta tên là Long Tử Thiên, một cô nhi không thân không thích, tuy nhiên ta may mắn gặp được Lâm Vân sư phụ và được người đưa về nhà. Mà nơi đó, ta gặp được thêm 3 người thân thuộc là Lục đại sư phụ, Vệ sư phụ và cuối cùng là bằng hữu trí cốt Dương Tử Kỳ.
Có thể nói dù không phải thân thích nhưng ta lại xem nó như một gia đình. Đại sư phụ là cha, Lâm sư phụ là mẹ(ngươi xác định?), Vệ sư phụ là cô còn Dương Tử Kỳ là muội muội.(không phải là tỷ tỷ à?)
Cuộc sống của ta rất tự tại, dù sống trong núi nhưng đã có họ làm người nên cũng không hề cô độc. Mà tính cách của ta cũng rất bất cần nên ngoài người thân ta không hề để mắt một ai. Nhưng ta không ngờ lại có thêm một người khiến ta xem trọng mà chẳng phải thân nhân.
Cô gái đó rất khác, cảm giác của nàng đem lại cho ta rất kỳ lạ. Dù ta chỉ đứng từ xa và lần đầu bắt gặp, nhưng không hiểu lại khiến tim ta loạn nhịp, ánh mắt ta chỉ biết nhìn nàng. Ta không hiểu cảm giác đó là gì, không giống như sự quan tâm mà bốn người Dương Tử Kỳ đem lại, mà là cảm giác rất kỳ lạ khiến tim ta đập nhanh từng hồi.
Ánh mắt ta không tự chủ nhìn nàng, lòng ta không tự chủ nhớ mong. Ta lập tức lên mạng "điều tra" cảm giác đó là gì và đáp án lại khiến ta ngạc nhiên, thì ra ta đã thích nàng.

Dù ta là nữ nhưng cũng không quan trọng, Vệ sư phụ kể là người yêu một cô gái, mà Lâm sư phụ cũng từng yêu một nam nhân, nên đối với ta và Dương Tử Kỳ có vẻ dù yêu ai cũng không trọng yếu, quan trọng là người đó có yêu ngươi không.
Tuy nhiên kết cục đau khổ của Lâm sư phụ làm ta trùng bước, tuy nhiên... câu nói của Tử Kỳ làm ta tỉnh ngộ. Đúng vậy, nếu ngươi sợ thì cả tư cách yêu đối phương cũng không có. Ta quyết định phải truy nàng, "truy đến mức tận cùng, truy đến sức tan biến"!

========== Phân cách tuyến ngôi thứ 3 ==========

Sáng hôm sau, vì nhà cách trường không xa nên cả hai đều đi xe đạp mà đến. Vừa đến trước cổng thì bỗng nhiên một chiếc xe cảnh sát cũng chạy theo vào.

Dương Tử Kỳ âm thầm cầu trời cảnh sát đó không phải là Lục Ngữ Yên. Tuy nhiên có lẽ lão thiên gia thấy nàng chướng mắt, chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, từ trên bước xuống ba người cảnh sát có hai nam 1 nữ. Mà khuôn mặt của nữ cảnh sát đối với Dương Tử Kỳ mà nói chẳng khác nào ôn thần.

Lục Ngữ Yên thản nhiên bước xuống ra hiệu cho lái xe đỗ vào gara, sau đó cùng hai cảnh sát bên cạnh đi thẳng đến phòng hiệu trưởng. Khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình bỗng nhiên chợt lóe tia nghi hoặc khi thấy một bóng dáng quen thuộc đang liều mạng chạy về hướng khác.

Nghi hoặc vu về nghi hoặc, Lục đại cảnh quan lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi hỏi hai người bên cạnh tình hình vụ án.

========

Dương Tử Kỳ thấy bóng dáng xinh đẹp đi xa thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng thầm vỗ ngực: [Trời ạ, xém tí nữa. Dù nói che mặt nhưng mà giác quan thứ sáu của nữ nhân đó thật đáng sợ. Mình mới nhìn nàng thì đã bị nàng quay đầu liếc lại, hên là phản ứng nhanh bỏ chạy. Nếu không kết quả thực không biết là ra sau a]

Long Tử Thiên ở một bên nhìn nhỏ bạn khinh thường:
"Éo, ngươi cũng thật là, cô ta mới liếc một cái đã bỏ chạy."
Dương Tử Kỳ buồn bực nói:

"Ngươi thì biết cái giề. Cô ta thực đáng sợ. Lúc nãy ta mới nhìn cô ta một cái mà đã nghi hoặc quay đầu lại liếc tớ...cảm giác mao cốt tủng nhiên a."

Tính cách của Dương Tử Kỳ có thể nói là rất ngã ngớn, thường thường tà cười. Nhưng để Long Tử Thiên nghi hoặc là mỗi khi gặp Lục Ngữ Yên thì Dương Tử Kỳ luôn trở thành bộ dáng một "tiểu cừu" a! Chẳng lẽ đó là khắc tinh của nàng sao?!

Tuy nhiên Long Tử Thiên cũng nhún vai tỏ vẻ không quan tâm mà nhìn đồng hồ vỗ vai Dương Tử Kỳ nói:

"Gần vào giờ học rồi. Ta đi trước."

Dương Tử Kỳ bĩu môi nhìn nhỏ bạn, khỏi đoán cũng biết nàng ta muốn nhanh chóng gặp người tình trong mộng rồi. Đáng thương đứa bằng hữu này lại bị không nhìn.
Nhún nhún vai, nàng và Long Tử Thiên không cùng khối nên cũng không quan tâm. Nàng quay người đi sang một con đường khác chuẩn bị đi đến phòng học thì một cô gái hoảng hốt chạy vội đến.

Dương Tử Kỳ nhíu mày chuẩn bị tránh đường thì cô gái nọ lại chạy ngay vào sau nàng vừa nói:

"Giúp tôi với."

Cô gái vừa trốn phía sau nàng xong thì quả nhiên có 2 người mặc áo đen đuổi theo, Dương Tử Kỳ cảm thấy thực nhức đầu. Quả nhiên hai tên áo đen lập tức chạy đến khuôn mặt bặm trợn:

"Ngươi giao cô ấy ra."

Dương Tử Kỳ nhún nhún vai:

"Ài, tôi không quen cô ấy."

Tuy nhiên tiếp theo một câu, ánh mắt của nàng lập tức nheo lại tạo thành một đường cong nguy hiểm, tà mị cười cười:

"Nhưng cách nói chuyện của các ngươi khiến ta bực đấy."

Họ nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng đấm vào Dương Tử Kỳ. Nàng nhếch mép cười hai tay đỡ hai quyền của họ, nắm lại rồi lật ngửa khiến hai tên lộn một vòng trên không trung rồi dùng mặt tiếp đất một cách "ngọt ngào". Tiếp theo là đạp hai cước, đá vào huyệt ngất khiến hai tên bất tỉnh nhân sự.

Cô gái đang trốn phía sau Dương Tử Kỳ thấy vậy thì ánh mắt trợn to ra như không thể tin được. Cài gì đây? Đang đóng phim á?!!
Tuy nhiên sự thật trước mắt khiến nàng không thể không tin được. Dương Tử Kỳ nhíu mày quay đầu lại nhìn cô gái nọ còn đang thất thần thì nói:

"Ta đi đây."

Tuy nhiên nàng chưa kịp bước đi thì đã bị cô gái kéo lại nói:

"Ngươi phải chịu trách nhiệm, lỡ hai người chết thì sao?"

"=.= Thôi đi thím, ta chỉ đánh ngất họ thôi. Sắp đến giờ rồi, ta đi đây, đừng bao giờ gặp lại."

Dương Tử Kỳ không để cô gái phản ứng đã nhanh chóng bỏ chạy. Tan học, vừa tụ họp cùng Long Tử Thiên đang định đi về thì Dương Tử Kỳ bắt gặp cô gái lúc sáng nàng đã cứu đang đứng trước cổng trường như đợi một ai đó.
Dương Tử Kỳ không nghĩ nhiều mà đi ngang qua, tuy nhiên cô gái vừa thấy nàng thì lập tức chạy đến câu tay nàng:

"Cuối cùng cũng thấy ngươi."

"=>= Ngươi làm gì vậy?!!"

Dương Tử Kỳ sửng sốt tránh thoát vừa buồn bực nói. Cô nhóc cười cười:

"Hì hì, là cảm tạ nha."

"Không cần, ngươi có thể về."

"Không, ta mời ngươi đi ăn, xem như cảm tạ._ Ánh mắt đáng thương.

Dương Tử Kỳ không thèm suy nghĩ đã trực tiếp từ chối, câu vai Long Tử Thiên, ánh mắt tà mị, hành động thân mật khiến người ta phải suy nghĩ quan hệ của họ, rồi phun ra một câu mập mờ:

"Nàng đi cùng ta."

Khuôn mặt cười cười của Long Tử Thiên như đang sung sướng khi người gặp họa lập tức cứng ngắt. =>=

Dương Tử Kỳ nhìn đứa bạn trao đổi ánh mắt: [Ngươi ủy khuất giả vờ chút đi, xem như niệm tình bằng hữu a~]

Long Tử Thiên liếc mắt, định đáp ứng thì không hiểu vì sao lại cảm thấy lưng chợt lạnh. Vừa liếc một cái liền bắt gặp Lý An Nhã ở phía trước đang nhìn nàng bằng một ánh mắt không hiểu khiến nàng rùng mình. Đừng nói nàng hiểu lầm mình nhá?

Nghĩ vậy thì Long Tử Thiên vỗ vỗ vai Dương Tử Kỳ, ánh mắt nói: [Ngươi tự cầu phúc đi a~]

Long Tử Thiên không hề có một chút nghĩa khí nói với cô gái:

"Ngươi đừng hiểu lầm, ta và nàng chỉ là bạn cùng phòng."

Vừa nói xong thì nàng quay về phía Dương Tử Kỳ cười trên nỗi đau khổ của người khác:

"Ta đi trước nhé."

Dương Tử Kỳ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, tuy nhiên cô gái bên cạnh lập tức câu tay Dương Tử Kỳ vừa nói:

"Vậy là ngươi đồng ý à?"

Dương Tử Kỳ buồn bực nếu không đồng ý nàng đoán có lẽ là không thể nào thoát khỏi miếng keo dán này nên đành gật gật đầu. Cô gái cao hứng nói:

"Quên nữa, ta là Triệu An Nhi, năm ba còn ngươi?"

Dương Tử Kỳ gật gật đầu định nói gì thì kịp phản ứng lại:

"Năm, năm 3?!!" ∑(=>=)

"Ừm."_ Ánh mắt ngây thơ vô số tội.

Dương Tử Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, khuôn mặt của cô ta nhỏ nhắn tinh xảo như một loli khoảng 14, 15 tuổi, thân hình chỉ 1m5 mấy, khí chất tựa một bầu trời mùa xuân đầy sức sống. Tuy nhiên thân hình thì... khụ, ba đào mãnh liệt a~

Dương Tử Kỳ dời mắt, giả vờ ho khan một tiếng rồi khó khăn nói:

"Khụ, ta là Dương Tử Kỳ, năm, năm...nhất."

"Hì hì, sớm biết rùi."

Dương Tử Kỳ hết chỗ nói rồi, gì đây? Rõ biết mà còn giả vờ ngây thơ?!! Khoan đã! Khoan đã! Năm ba, khuôn mặt loli không phải là Triệu An Nhi được "giang hồ" xưng là Tiểu Ma Nữ sao?!! Nghĩ như vậy trong lòng Dương Tử Kỳ lập tức càng thêm bất an. Nàng nhìn đồng hồ rồi buồn bực nói:

"Có chuyện gì thì nhanh chóng để ta có thể trở về."

"Èo, không thú vị. Đã chiều rồi, vậy để "tỷ tỷ" đây đãi ở quán cơm gần trường nhé?"
Nàng xưng mình bằng "tỷ tỷ" còn đem nó kéo dài dù Dương Tử Kỳ ngã ngớn cũng không được tự nhiên. Ngươi thử nghĩ xem, một cô nhóc nhìn qua chỉ khoảng 14, 15 tuổi không thân không thích lại tự xưng bằng tỷ tỷ trong khi đó mình đã 19 a, ngươi xem thử có được tự nhiên không?!!

Dương Tử Kỳ buồn bực đương nhiên không tránh thoát được ánh mắt của Triệu An Nhi, nàng thầm cười, phúc hắc nghĩ: [Hừ hừ, người ta ngắm không thể thoát khỏi ta đâu!]

Nếu Dương Tử Kỳ mà biết suy nghĩ lúc này của nàng không biết biểu tình sẽ ra sau, tuy nhiên chắc chắn là rất đặc sắc a~ Dương Tử Kỳ ngươi chọc một phúc hắc tiểu loli có hứng thú thì ngươi tự mà cầu phúc đi a~

=========

Đến nhà ăn, Triệu loli rất có phong phạm cảnh sát "thẩm vấn" Dương Tử Kỳ. Sau nhiều "thế công mãnh liệt" cuối cùng Dương Tử Kỳ đành giơ cờ đầu hàng, thành thực khai báo. Lúc đó Triệu tiểu loli mới buông tha thành thực ăn uống. (Đương nhiên là Dương Tử Kỳ chỉ khai những điều cơ bản nhất mà không hé răng về mấy vụ võ công hay thân phận linh tinh.)
Tuy nhiên nghĩ đến sáng nay có 2 tên áo đen đuổi theo Triệu loli thì Dương Tử Kỳ hỏi:

"Hai tên áo đen lúc sáng là sao?"

"Hì hì, là hai tên bảo tiêu của ta nha~"

Nghe nàng trả lời vậy thì Dương Tử Kỳ hết chỗ nói rồi, bảo tiêu nhà mình mà còn giả vờ như bị giang hồ đòi nợ. Khoan, nếu là có bảo tiêu chắc chắn nhà cũng rất khá giả. Mà trong thành thị này mấy tên nhà giàu cũng bị mình cướp a~ Đừng nói là oan gia nhá?!

Nghĩ như vậy Dương Tử Kỳ liền tức tốc tiễn Triệu tiểu loli trở về nhưng nàng ta một mực quấn quít đành dẫn nàng dạo một vòng. Sau một lúc dạo chơi, Dương Tử Kỳ thấy sắc trời không còn sớm nên đề nghị đưa nàng ta trở về. Dù rất hào hứng đi tiếp nhưng Triệu tiểu loli cũng đành gật đầu đồng ý.
Dương Tử Kỳ chở Triệu An Nhi nhưng phát giác con đường này rất quen thuộc, quả nhiên sau đó Triệu tiểu loli kể về "sự tích" gặp phải Minh Dạ:

"Ngươi biết Minh Dạ không? Papa từng có một viên Ruby hiếm định tặng cho ta vào ngày sinh nhật. Nhưng Minh Dạ lại phát thiệp nên papa cho người canh trừng cẩn mặt. Không ngờ viên đá lại bị lấy mất."

Vừa nói xong thì nàng như nhớ cái gì đó nên quay qua đánh giá Dương Tử Kỳ:

"Tuy nhiên nhắc đến Minh Dạ sao ta lại cảm thấy ngươi có vẻ rất giống nha~"

Dương Tử Kỳ âm thầm hối hận tật làm biếng của mình, nàng nghĩ chỉ "sống đời đạo tặc" cùng lắm một năm nên không có hóa trang, ai ngờ lại kéo dài đến tận giờ a!
Dương Tử Kỳ đảo mắt rồi "ngây thơ vô số tội" nói:

"Hử, làm sao có thể chứ?"

Triệu tiểu loli không buông tha cho Dương Tử Kỳ mà tiếp tục nói:

"Thân ngươi gần giống này, tóc, giỏi võ, à."

Ngừng lại một chút thấy thiếp gần lại khuôn mặt của Dương Tử Kỳ, tay vút vút hai má nàng vừa nói:

"Đặc biệt là ánh mắt nữa. Là màu xám nha~"

Thân thể Dương Tử Kỳ cứng ngắt khi bị nàng chạm vào má mình, dù trước nay luôn luôn tà dị nhưng khuôn mặt vẫn nóng bỏng, nóng bỏng:

"...Haha, người giống người thôi, trễ rồi, ngươi về đi. Ta đi trước."

Lúc đầu Dương Tử Kỳ còn hơi áy náy khi Triệu loli lại là "bị hại" của mình, nay tính cách phúc hắc thực sự khiến nàng ứng phó không nổi nên lập tức chạy lấy người. Nhìn thân ảnh cao cao đang bỏ chạy, Triệu An Nhi như có điều suy nghĩ, ánh mắt lóe lóe a lóe~

===

Dương Tử Kỳ vốn định ghé qua siêu thị gần nhà mua vài thứ thì bắt gặp Long Tử Thiên ở trên đường, hơn nữa đi cùng lại là Lý đại ngự tỷ Lý An Nhã.
Dương Tử Kỳ thầm phun tào, gì đây? Thì ra đi về sớm là để "thông đồng" với người trong mộng, tên trọng sắc khinh hữu! Hình như Long Tử Thiên cảm nhận thấy có một ánh mắt rất "ai oán" nhìn mình thì khẽ liếc lại, thấy là Dương Tử Kỳ thì trực tiếp không nhìn kéo Lý đại ngữ tỷ đi một mạch, không thèm quan tâm ánh mắt kia có bao nhiêu "oán khí".

Dương Tử Kỳ cuồng phun tào sau đó nhún vai, mua vài bọc đồ ăn trở về, nàng đoán là Long Tử Thiên đi ăn cùng Lý đại ngự tỷ nên cũng không mua phần của nàng ta.

Quả nhiên, sau khi ăn khuya, Long Tử Thiên cũng trở về, khuôn mặt sáng láng. Dương Tử Kỳ phiên cho một ánh mắt khinh thường vừa không quên phun tào:

"Còn biết đường về a~ Sau không ở đó mà "ăn tiệc" luôn na."

"Hờ hờ, ngươi đang ganh tị chứ gì. Chậc chậc, Dương đại mỹ nữ đã 19 mà lại chưa có một mảnh tình vắt tai, nói ra cũng không ai tin."

Dương Tử Kỳ bĩu môi tỏ vẽ mình chẳng thèm. Long Tử Thiên thấy nàng không để ý cũng không thú vị nhún nhún vai vào nhà tắm.

Dương Tử Kỳ đợi Long Tử Thiên vừa đóng cửa thì ánh mắt lóe lóe, lấy từ trong cặp ra một con gián giả rồi rất thản nhiên bỏ vào chăn của "người nào đó".

Long Tử Thiên đi ra thấy Dương Tử Kỳ đã ngủ thì cũng cảm thấy mí mắt trầm trọng, tuy nhiên vừa mở chăn, Long Tử Thiên chỉ cảm thấy một cảm giác ớn lạnh, buồn ngủ toàn vô.

Và...đúng như dự đoán của Dương Tử Kỳ, Long Tử Thiên không hề hình tượng nhảy khỏi giường mở học bàn lấy ra một thanh đoản kiếm phòng ngay vào chỗ con gián.

Dương Tử Kỳ cũng đã ngồi dậy thấy hình tượng đó của nàng ta thì cười lên cười xuống. Long Tử Thiên nhìn kỹ lại, quả nhiên là con gián giả, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là ai làm nên nàng buồn bực phi thân đá một cước vào tên đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Dương Tử Kỳ dùng tay đoán nhận, tay khác chống giường, đá một cước từ dưới lên ý đồ cho Long Tử Thiên té chổng vó. Hai người là đồng môn và còn là bạn thanh mai trúc mã nên Long Tử Thiên hiểu rõ ý đồ, lập tức rụt chân đá lại, dùng khinh không lộn một vòng trên không trung, sau đó phóng ba mũi phi tiêu đến.

Tuy nhiên lực phóng chỉ dùng cơ thể không đề thêm công lực. Dương Tử Kỳ rút từ dưới chăn hai thanh đoản kiếm, đỡ ba mũi phi tiêu, thuận đà phóng trở về chỗ Long Tử Thiên vừa nói:

"Ể, giỡn chút thôi, ngươi lấy ra vũ khí là sao?"

Long Tử Thiên tiếp nhận ba mũi phi tiêu vào tay rồi "dữ tợn" nói:

"Hừ, đây là lần thứ 32 rồi. Ngươi còn muốn sống thì khôn hồn mà yên phận đi."

Nuốt nước miếng, Dương Tử Kỳ thấy khuôn mặt đó của Long Tử Thiên liền biết nàng ta nói được làm được nên "bé ngoan" đáp:

"Éo,...được rồi. Người ta biết lỗi rùi."

Long Tử Thiên ớn lạnh trợn trắng mắt:

"Biến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro