Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chương 2
================ Đây là phân cách tuyến của ngôi thứ 3 ===============
1 tháng sau,
Tháng này con đường "phát tài" của Dương Tử Kỳ gặp thật nhiều cản trở, không biết nàng đã đánh nhau với Lục Ngữ Yên bao nhiêu lần, nhưng dù vậy nàng vẫn không hề bị bắt giữ.
Mà nhiệm vụ lần này là trộm viên ruby của đại tổng tài tập đoàn gì gì đó. Nhìn qua sơ đồ biệt thự của hắn, Dương Tử Kỳ nhíu nhíu mày. Lên tiếng thảo luận với Long Tử Thiên còn đang "âu yếm" với cái máy tính:
"Ê Thiên, nơi cất giữ mục tiêu lần này không có camera làm sao đây?"

"Vậy cậu cứ thâm nhập rồi lấy về chứ sao."

"Sặc, nói cũng như không."
Dương Tử Kỳ trợn trắng mắt. Long Tử Thiên không thèm nhìn nàng mà tiếp tục say mê với mới tính thuận tiện hỏi:
"Chừng nào cậu định hành động?"

"Ngay tối nay."

"Tối nay tớ có "cuộc hẹn" với bây-bì rùi."

"Hừ, máy tính cứ nói máy tính, cứ bây-bì với hơ-ni."
Phiên một cái xem thường, Dương Tử Kỳ lười nhát nằm xuống giường nhắm mắt một cái liền ngủ tới chiều tối. Tuy nhiên đang ngủ ngon lành thì bị tiếng rống của Long Tử Thiên làm tỉnh dậy, Dương Tử Kỳ lười biếng nói:
"Chuyện gì?"

"Vệ, Vệ, Vệ..."
Long Tử Thiên lấp ba lấp bắp chưa nói hết câu đã bị Dương Tử Kỳ buồn bực đánh gãy:
"Vệ cái đầu cậu chứ vệ. Vệ gì? Vệ sư tử có tới cũng không phải lúc này a?"

"Vệ là Vệ sư phụ tới."
Long Tử Thiên lập tức hết hồn liền nói nhanh như gió. Dương Tử Kỳ vừa nghe từ Vệ sư phụ tinh thần lập tức tỉnh táo, phi thân đứng dậy mặc đồ chỉnh tề mà không quên phun tào Long Tử Thiên:
"Sao cậu không chịu nói sớm, làm..."
Chưa nói xong thì bị khuôn mặt xinh đẹp động lòng người cực kì quen thuộc đứng trước mắt làm hoảng sợ, trong nháy mắt Dương Tử Kỳ như thấy được kết cục bi thảm của mình. Nuốt nuốt nước miếng, nàng đánh một cái tươi cười cứng ngắt nói:
"T-t-tam sư phụ."

"Con hay nhỉ. Vệ sư tử à?"
Vệ Quân cười như không cười, "ôn nhu" hỏi. Dù nàng cười nhưng Dương Tử Kỳ cảm thấy như đang đứng trong bão tuyết lạnh run run nói:
"Không, con không cố ý a~"

"Hừ."
Vệ Quân hừ lạnh một tiếng, chỉ nghe từ nhà của hai người Dương Tử Kỳ phát ra một tiếng kêu thê thảm cảm động trời xanh a~
------------
Dương Tử Kỳ thân hình bầm dập cung kính pha trà cho Vệ Quân, Long Tử Thiên ở một bên âm thầm may mắn là mình không bị lây dính, dùng ánh mắt đồng tình với Dương Tử Kỳ.
Dương Tử Kỳ thấy cái nhìn của Long Tử Thiên thì dùng "thiên lý truyền âm" + ánh mắt phun tào: [Cậu là một cái không có nghĩa khí.]
Long Tử Thiên lập tức liếc mắt đáp trả: [Ai biểu cái miệng tài lanh của cậu.]
Dương Tử Kỳ căm tức trợn mắt: [Tại cậu không chịu nói Vệ sư tử tới.]
Long Tử Thiên khinh thường liếc: [Ai biểu cậu ngốc.]
Vệ Quân nhìn hai người lập tức "cười" lên tiếng:
"Ta biết các con trao đổi cái gì."
Dương Tử Kỳ và Long Tử Thiên run run ôm nhau khi thấy nụ cười "ôn nhu" của Vệ Quân. Lại có thêm hai tiếng hét thảm phát ra từ nhà của cả hai. Hôm nay đúng là một ngày đổ máu a~
-------------
Hai người Dương Tử Kỳ nghiêm túc không hề dám trao đổi mà ngồi đối diện với Vệ Quân. Nàng ta thản nhiên nhìn hai người rồi đối với Dương Tử Kỳ nói:
"Lần này ta đi làm việc sẵn tiện ngang qua kiểm tra nhiệm vụ giao cho con. Tuy nhiên ta nghĩ con vẫn nên rèn luyện một thời gian nữa."

"Dạ tam sư phụ."
Dương Tử Kỳ nghiêm trang. Vệ Quân khẽ gật đầu quay sang Long Tử Thiên:
"Còn Thiên Nhi. Khoảng 2 tháng nữa cũng là ngay tháng 6 thì con hãy đến Nhật gặp một người để học tập, chương trình ở đây sẽ được gác lại."

"Dạ, nhưng người đó là ai ạ?"

"Đến lúc đó con sẽ biết."
Long Tử Thiên đương nhiên nghe lời Vệ Quân nghiêm cẩn gật đầu nhưng trong lòng thì lão lệ tung hoành với Dương Tử Kỳ: [Chúng ta phải xa nhau rồi.]
Dương Tử Kỳ cho một cái xem thường: [Biến, làm như là một đôi không bằng.]
Vệ Quân nhìn hai người đang trao đổi ánh mắt thì khóe miệng khẽ nhếch, với nội lực cực kỳ thâm hậu như nàng và cũng là người dạy họ thì đương nhiên nghe rõ bí kỹ "Thiên lý truyền âm". Vệ Quân âm thầm nói, đừng tưởng các con dùng "thiên lý truyền âm" mà ta không biết. Tuy nhiên Vệ Quân vẫn giả trang thản nhiên nhấp một ngụm trà. Đôi khi nàng rất bất đắc dĩ với tính cách "khùng khùng" của hai người a.
Vệ Quân nhìn sắc trời thấy không còn sớm nàng lập tức đứng dậy nói:
"Không còn gì nữa, ta sẽ về trước."

"Sư phụ không ở lại à?"
Dù nói vậy, chứ trong lòng cả hai như bay lên chín tầng mây. Vệ Quân khẽ liếc một cái cũng nhìn ra được nội tâm của cả hai:
"Ta biết các con là mong ta trở về càng sớm càng tốt chứ gì."
Cả hai không hẹn mà cùng xua xua tay:
"Sặc, làm gì có làm gì có a~"
Vệ Quân rất bắc đắc dĩ với hai người, nàng sủng nịch khẽ cười rồi xoay người bước đi. Cả hai lập tức đuổi theo tiễn đưa. Thấy được bóng dáng xinh đẹp khuất dần hai người Dương Tử Kỳ lập tức ôm nhau lão lệ tung hoành không hẹn mà cùng nói:
"Đi rồi, cuối cùng cũng đi rồi."
Vệ Quân là người như thế nào? Một cao thủ nha, nên dù có hơi xa nhưng vẫn nghe được, khóe miệng co rúm, gân xanh nổi nổi nhưng vì bảo trì hình tượng, nàng tuyệt trần mà đi, tuy vậy trong lòng phúc hắc nghĩ: "Ta sẽ không tha cho hai con đâu."
Lúc này hai người Dương Tử Kỳ bỗng nhiên cùng ách-xì một tiếng, nhìn nhau khó hiểu.
------------------
Tối,
Dương Tử Kỳ âm thầm phun tào tên Long Tử Thiên thấy "sắc máy tính" mà quên đi bạn. Dựa theo sơ đồ, nàng từ nóc nhà leo xuống cửa sổ nhà vệ sinh cách mục tiêu một căn phòng.
Nàng đoán lần này cũng là Lục Ngữ Yên dẫn đội truy bắt. Nàng không phí mấy sức lực đã kéo đi cả tóp cảnh sát canh giữ sang chỗ khác, chia ra đánh ngất mỗi người rồi ung dung đi đến chỗ viên ruby.
Nhưng chưa đến được bao xa đã gặp Lục Ngữ Yên cầm kiếm, cười như không cười nhìn nàng. Dương Tử Kỳ khẽ nhếch mép:
"Hôm nay Lục đội trưởng có vẻ thông minh đột xuất nhỉ."

"Ý ngươi là gì đó!"
Lục Ngữ Yên tức giận, không hiểu vì sao đối với tên Minh Dạ này sự bình tĩnh lạnh lùng thường ngày không biết đi đâu mất! Lục Ngữ Yên cầm kiếm xông lên, nàng bị thua Dương Tử Kỳ nên không phục quyết phải thắng Dương Tử Kỳ bằng võ công cho bằng được.
Dương Tử Kỳ tà cười, một Võ tông sơ kỳ lại muốn đấu với mình? Dương Tử Kỳ nghiêng người sang trái, tay phải thuận tay ôm lấy eo Lục Ngữ Yên, khóe miệng kề sát vành tai nàng khẽ nói:
"Hôm nay ta sẽ tận tình "bồi tiếp" cô."

"Ngươi..."
Lục Ngữ Yên bị ôm lấy eo mà từ tai truyền đến từng đợt nóng bỏng làm nàng vừa tức giận vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng lên ra sức giãy dụa.
Dương Tử Kỳ cười cười khẽ buông ra Lục Ngữ Yên, tận tình bỡn cợt, lâu lâu lại thân lên má nàng ta. Tuy nhiên có lẽ ông trời thấy Dương Tử Kỳ trướng mắt, Lục Ngữ Yên giơ kiếm chém Dương Tử Kỳ thì nàng ta khẽ hụt chân, kết quả nàng liền bổ nhào ra trước, thanh kiếm trùng hợp xẹt ngang ngực Dương Tử Kỳ hên là chỉ làm rách áo Dương Tử Kỳ nhưng quan trọng là lại lộ ra hai phần "mỡ" kém phát triển.
Lục Ngữ Yên đứng dậy, nhìn qua lập tức giật mình. Là nữ?

Dương Tử Kỳ buồn bực nhìn cái áo mới tinh, phát hiện Lục Ngữ Yên còn đang ngẩn người thì trêu trọc:

"Thấy ta hấp dẫn sao mà nhìn không chuyển mắt vậy?"

"Không có."

Khuôn mặt Lục Ngữ Yên đỏ bừng, vội nhìn sang chỗ khác. Hít sâu một hơi, trong lòng trấn định lại, đều là nữ sao lại xấu hổ chứ. Nghĩ vậy nàng quay đầu vừa vặn Dương Tử Kỳ đang tiến đến gần định trêu trọc nàng, vì vậy hai cánh môi trùng hợp mà thiếp vào nhau.

Đứng hình, không khí xung quanh cực kì yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở bất quy tắc của cả hai. Lục Ngữ Yên phục hồi tinh thần đẩy Dương Tử Kỳ ra, khuôn mặt đỏ như thể xuất huyết, hình tượng ngự tỷ bay không còn một chút tăm hơi. Dương Tử Kỳ cũng hồi thần, hai ngón tay sờ sờ cánh môi của mình, hình như nơi đó vẫn còn độ ấm. Lại nhìn nhìn Lục Ngữ Yên, Dương Tử Kỳ nhịn không được mà nổi lên ý xấu muốn trêu trọc, khóe miệng không có hảo ý cười cười:

"Đây là nụ hôn đầu của ta đấy. Cô phải bồi thường nha."

Lục Ngữ Yên mặt càng đỏ, Dương Tử Kỳ chậm rãi đi đến, mỗi bước chân càng gần là tâm trạng của Lục Ngữ Yên càng khẩn trưởng lùi từng bước đến mức đụng phải tường, ngự tỷ khí tràng giống như biến mất.

Dương Tử Kỳ ép sát Lục Ngữ Yên, khuôn mặt thiếp lại gần, Dương Tử Kỳ vốn có tâm tình truê trọc nàng nhưng thấy được khuôn mặt xinh đẹp bình thường luôn lạnh lùng giờ đỏ bừng mê người vì vậy Đại đạo tặc bỗng nhiên có một xúc động rồi kiềm lòng không được mà hôn lên hai cánh hoa anh đào.

Trên môi truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp, Lục Ngữ Yên tròn mắt, giơ tay định đánh lên ngực Dương Tử Kỳ thì cảm thấy có một vật thể lạ ấm áp liếm liếm môi mình không đợi nàng phản ứng đã "tiến công" vào dây dưa cùng đầu lưỡi của mình. Thân thể lập tức trở nên tê dại vô lực. Đan điền có dòng khí lạnh lẽo của Cực Âm thể luôn luôn tác quái mà lúc này lại dị thường yên tĩnh, tựa như có một khí thể khác chèn ép không thể động đậy.

Dương Tử Kỳ chỉ cảm thấy thật tốt ăn lập tức từ trạng thái tiến công sang thưởng thức nhâm nhi. Lục Ngữ Yên cảm giác Dương Tử Kỳ như từ một con sói bá đạo lại chuyển sang ôn nhu, đan điền lại có dấu hiệu im lặng mà bấy lâu chưa hè xuất hiện.

Khi mà Lục Ngữ Yên cảm thấy như không chống chọi được nữa thì Dương Tử Kỳ tách ra, ánh mắt rực cháy.

Dương Tử Kỳ khẽ cười miệng kề sát vành tai nàng khẽ nói:
"Đây coi như là bồi thường. Tạm biệt, Lục đại cảnh quan."
Lời vừa dứt thì nàng phi thân vào phòng mục tiêu lấy được ruby rồi lập tức đào tẩu. Còn không quên nhìn thoáng qua Lục Ngữ Yên còn đang đứng hình, khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng chạy thoát.
=========
Khi Dương Tử Kỳ về tới nhà lập tức thấy được Long Tử Thiên còn đang "hẹn hò" với cái máy tính, bất đắc dĩ lắc đầu, nàng tắm rửa hạ nhiệt một cái rồi thoải mái leo lên giường.
Tuy nhiên, Long Tử Thiên thấy nàng có điểm là lạ nên tùy ý hỏi:
"Hôm nay cậu có vẻ lạ nhe."
Vốn tùy ý hỏi nhưng Long Tử Thiên lại nghe được tin động trời từ nhỏ bạn:
"Nụ hôn đầu bị mất rồi."
Trợn tròn mắt:
"Gì?!! Thằng nào, con nào gan lớn vậy?"

"Lục Ngữ Yên."
Dương Tử Kỳ không định giấu giếm đứa bạn tốt nên thật tình nói ra.
"???...."
Long Tử Thiên nghe tên quen quen đang tự hỏi, bỗng nàng như nhớ ra gì đó lập tức trương lớn miệng:
"Gì!!!!!!! Là cháu của đại sư phụ mà!!!"

"Ờ."
Dương Tử Kỳ bình bình thản thản ờ một cái nhưng Long Tử Thiên lại không bình tỉnh:
"Ờ gì mà ờ, cậu không sợ Vệ sư phụ?"
Dương Tử Kỳ nghiêng đầu khó hiểu:
"Liên quan gì nha?"
Long Tử Thiên suy nghĩ, ờ he cũng đâu có liên quan, đây là quán tính thôi:
"Ờ he, nhất thời lộn thôi. Ủa mà sao cậu lại quen cô ta, nhớ không lầm là hai người đánh nhau chết sống mà."
Dương Tử Kỳ tỉnh bơ đáp:
"Tai nạn." (Tg: =>= rõ ràng là ngươi cố ý!)

"Ùi, vậy thì thôi, chuyện của cậu để cậu lo. Nếu đại sư phụ hỏi tội đừng kéo tớ vào đó."
Long Tử Thiên nhún nhún vai không tình nghĩa nói xong lại đi hẹn với máy tính. Dương Tử Kỳ phiên một cái xem thường rồi nằm xuống giường coi như không có việc gì xảy ra.
Dương Tử Kỳ thản nhiên đi vào giấc ngủ, nhưng trong lòng vẫn tồn tại nghi vấn. Tối nay mình không luyện công thì tại sao nội công lại có một chút tiến triển?

Bên này, Lục đại ngự tỷ lại đang nhíu mày nằm trên giường. Nghĩ đến phiên cảnh tượng "nào đó" khiến khuôn mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới.

Dù rất là tức giận, nhưng trong lòng nghi vấn, tại sao đan điền hiếm thấy không bị hàn khí tấn công, nguyên nhân là gì vậy?

Cuối cùng Lục Ngữ Yên không thèm nghĩ tiếp, tức giận đấm vào gối đầu, hừ lạnh một tiếng. Không quên phúc hắc nói thầm, cuối cùng Lục đại ngự tỷ cũng đi vào giấc ngủ ~
======
P/s: Đừng thấy hôn quá nhanh, tình cảm của họ vẫn chưa đến, tất cả do một nguyên nhân sâu xa khác mà tại hạ sẽ nói sau. Cứ xem nó như một nụ hôn trêu trọc của Dương Tử Kỳ đối với Lục Ngữ Yên nhưng nào ngờ "thú tính nổi lên" mới thành ra như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro