Chương 17: Khởi Đầu
Chương 17: Khởi Đầu
Sáng sớm, mặt trời vẫn chưa xuất hiện nên sương mù vẫn còn bao phủ Thiên Sơn tạo nên cảnh sắc mờ ảo mông lung và cũng rất ảm đạm. Dương Tử Kỳ lưu luyến nhìn đoàn người đứng trước mắt mình, dù hơi tiếc nuối khi thiếu vắng tên Long Tử Thiên nhưng nàng tin tưởng mình sẽ còn cơ hội gặp lại. Lục Phong hiếm thấy buồn bã trịnh trọng ôm lấy Dương Tử Kỳ, móc từ trong người một bình đựng rượu bên trong chính là Nguyệt Tửu do chính tay Lục Phong trưng cất trong 10 năm:
“Đây là tài sản cất dấu 10 năm của ta. Cất lấy đi a.”
Dương Tử Kỳ kinh ngạc tiếp nhận, đây là Nguyệt Tửu của đại sư phụ, nó được làm từ rất nhiều dược vật quý hiếm, có khả năng tăng công lực, được người trong giang hồ đặt cho cái tên “Thần Tửu” thiên kim khó cầu nghe đồn có người dùng hơn một triệu bản mua nó nhưng sư phụ vẫn bất vi sở động a. Dương Tử Kỳ thừa biết đối với một tửu quỷ như ông mà nói, hôm nay lại đem nó ra chẳng khác nào lấy máu a, Dương Tử Kỳ cảm động cất nó vào người, viền mắt cũng đã hơi ướt át. Vệ Quân khẽ ôm lấy Dương Tử Kỳ vừa nói:
“Ta biết ngươi cơ trí, đây cũng là một sự rèn luyện. Cho nên hãy bình an trở về.”
Dương Tử Kỳ mỉm cười nhu thuận cúi đầu tựa vào vai Vệ Quân. Sau một lúc mới lưu luyến rời khỏi ôm ấp của tam sư phụ, đột nhiên lúc này một tiếng máy bay trực thăng phá vỡ không gian yên bình, không lâu sau thì nó chậm rãi đáp xuống cạnh họ.
Lâm Vân đi đến cạnh máy bay rồi nhìn thoáng qua Dương Tử Kỳ ý bảo có thể khởi hành. Ánh mắt Dương Tử Kỳ nhìn thoáng qua Hồ Vũ Tình và Lục Ngữ Yên rồi khẽ mỉm cười, trong sự kinh ngạc của hai người mà cùng ôm lấy họ khẽ nói:
“Ta đi đây, hẹn gặp lại.”
Dương Tử Kỳ dời bước, khẽ mỉm cười vẫy tay chào họ sau đó cùng Lâm Vân bước vào khoang trực thăng, bắt đầu khởi hành chuyến đi khó liệu của mình.
==
Trên đường, không khí rất áp lực, chỉ có tiếng động cơ máy bay trực thăng là vang lên inh ỏi. Trải qua 6 tiếng phi hành, một hòn đảo nhỏ dần xuất hiện trong tầm mắt dù Dương Tử Kỳ đang nhắm mắt nhưng nhị sư phụ biết nàng vẫn thức nên khẽ thở dài nói:
“Ngươi thực sự không hối hận?”
Nội tâm Lâm Vân đã từng đầu tranh rất lâu mới làm ra quyết định này. Ông thừa biết đảo Tử Thần kinh khủng như thế nào, hơn ai hết Lâm Vân cũng đã từng bước ra từ nơi đó. Đối với ông, nơi đó chẳng khác nào tòa luyện ngục hắc ám, nhưng nếu Dương Tử Kỳ không thể khống chế thế “sát” thì càng nguy hiểm hơn nữa.
Thế “sát” là một cửa ải cuối cùng và cũng là bước nguy hiểm nhất trong Tử Long thức. “Sát” không phải đến từ giết chóc nhưng lại liên quan đến nó. Có thể nói học thế “sát” gồm 3 con đường: tiếp cận tử vong mà đột phá, giết người mà đột phá, tự đấm chìm trong ma đạo sau đó tự đánh bại tâm ma rồi đột phá. Tùy con đường ngươi chọn mà thế “sát” sẽ khác nhau.
“Sát” đến từ tâm, tâm nếu như không thể khống chế “sát”. Người luyện sẽ rơi vào ma đạo không đường hồi đầu. Tuy nhiên mặt tốt của “sát” chính là dĩ “sát” chế sát. Nói đơn giản là dùng thế “sát” để điều khiển sát khí trong cơ thể, Lâm Vân cũng từ đặc điểm này của Tử Long Thức mà dựa vào đó lĩnh ngộ, từ trong ma đạo mà tự đánh bại tâm ma đột phá cảnh giới Võ Thánh.
Lâm Vân cũng tin tưởng vào thiên phú của Dương Tử Kỳ. Nàng tựa một hòn ngọc hiếm ẩn sau lớp đá, chỉ khi nào trải qua gọt giũa mới có được giá trị. Dù Dương Tử Kỳ cũng từng rèn luyện ở Tokyo nhưng đó chỉ là da lông mà thôi. Đường võ đạo không tiến thì lùi, chỉ có đi tiếp mới lên được tầng cao hơn. Dương Tử Kỳ tự nhiên biết được điều này, nàng cũng hiểu dụng tâm của Lâm Vân vì vậy mới quyết tâm như thế.
Dương Tử Kỳ không chút chằng chừ: “Vâng!”
Lâm Vân như nhớ về hồi ức:
“Lúc ta vừa gặp ánh mắt của ngươi, thì ta đã chú ý đến.”
Nghe Lâm Vân nói vậy Dương Tử Kỳ hơi kinh ngạc:
“Vậy tại sao ngươi lại mặc ta đi theo một đoạn dài như vậy a?!”
Nhớ lúc trước Dương Tử Kỳ đói rã rời nhưng theo bản năng nàng cảm nhận Lâm Vân chính là con đường giải thoát của nàng nên Dương Tử Kỳ bất chấp đi theo sau một đoạn dài cho đến khi ngất xỉu a! Khuôn mặt băng sơn của Lâm Vân hiếm thấy biến đổi nhưng lại xuất ra một bộ dáng khinh bỉ nói:
“Hừ, thử độ kiêng nhẫn của ngươi, nhưng không ngờ lại yếu ớt như vậy, mới đó đã lăn ra đất.”
Dương Tử Kỳ đầu đầy hắc tuyến nhưng không thể phản bác. Tuy nhiên không khí thoải mái chốc lát lại bị thay thế bởi câu nói trầm trọng của Lâm Vân:
“Tuy không muốn các ngươi đi theo con đường của ta. Nhưng các ngươi ai cũng có thân phận đặc biệt, không thể yếu đuối vô tư cho nên ta đành phải để các ngươi rèn luyện. Trong thử thách sáu năm trước, ngươi và Long Tử Thiên cũng không phụ sự kỳ vọng của ta.”
Nghe Lâm Vân nhắc đến sáu năm trước thì khuôn mặt luôn luôn mỉm cười của Dương Tử Kỳ hiếm thấy trầm trọng. Hai nàng vừa tròn 15 tuổi thì Lâm Vân dẫn họ rèn luyện việc giết người. Dương Tử Kỳ dám chắc rằng Long Tử Thiên cũng giống nàng không thể nào quên được quá trình thống khổ khi học thích ứng với việc đó.
====== 4 năm trước =====
Đêm hôm đó, ánh trăng đặc biệt sáng ngời nhưng không có cách nào xuyên thấu qua kho hàng vắng lặng bị đóng kín tại cảng. Hai người Long Tử Thiên bị Lâm Vân ném vào chính giữa kho hàng, trong khi họ còn đang thắc mắc thì đèn bật sáng, một nhóm có 23 người có nam có nữ cầm vũ khí lạnh bước vào.
Đám người thấy nàng và Long Tử Thiên thì khuôn mặt lập tức nghi hoặc, đúng lúc này Lâm Vân lên trên thanh sắt treo giữa kho, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người khiến họ run sợ mới hướng về Dương Tử Kỳ và Long Tử Thiên nói:
“Hôm nay là đợt khảo nghiệm, Kỳ Nhi, Thiên Nhi một là các ngươi chết, hai là giết tất cả bọn chúng. Nếu hai ngươi không vượt qua, kết quả chỉ có một…chết.”
Khuôn mặt đoàn người vừa nghe Lâm Vân nói thì khinh thường nhìn thoáng qua hai người Long Tử Thiên. Lâm Vân đứng ở trên cao, bình thản nhìn họ và không hề có dấu hiệu trợ giúp. Trong lúc nhất thời không khí cực kỳ áp lực.
Một nam nhân trong số địch nhân không thể nào chờ đợi thêm được nữa, hắn giơ cao thanh đao chém đến. Hai người Dương Tử Kỳ dễ dàng né tránh nhưng hành động đó của gã kia cũng nhắc nhở bọn người là phải giết chết hai người Long Tử Thiên mới có cơ hội thoát ra khỏi nơi quái quỷ này.
Bọn chúng như ong vỡ tổ cầm đao chém tới. Dù hai người Dương Tử Kỳ đều có võ công hộ thân nhưng không thể nào địch lại cùng lúc nhiều người có kinh nghiệm chém giết, cho nên dần rơi vào thế hạ phong.
Lúc này, Dương Tử Kỳ nhìn thoáng qua thanh đao của địch nhân rồi lại nhìn lại nắm tay mình, như làm ra một quyết định trọng đại mà nắm chặt tay. Cơ thể Dương Tử Kỳ lập tức đứng yên bất động, Long Tử Thiên nhìn vào mắt nàng, lập tức, cả hai đều ăn ý tựa lưng vào nhau. Đoàn người kỳ quái nhìn nhưng vì họ từ khinh thường lúc đầu, dần trở nên kiêng kỵ với võ công của cả hai nên chưa dám vọng động. Phải nói đây là lần đầu tiên đoàn người thấy được hai đứa bé trên mặt vẫn còn những nét non nớt vậy mà có thể chống chọi được một đám người trưởng thành, nếu để chúng trưởng thành không biết sẽ trở thành quái vật như thế nào.
Dương Tử Kỳ chậm rãi ngẩng đầu ánh mắt âm u, khuôn mặt Long Tử Thiên cũng cực kỳ lạnh lẽo khiến những người trong bang Thanh Long lăn lộn hắc đạo không biết bao nhiêu năm đang đứng đối diện họ phải lạnh người. Đó không phải là ánh mắt của trẻ con mà là một sát thủ, lạnh lẽo, không chút cảm xúc, không chút do dự. Lúc này đoàn người cũng phát hiện bọn họ đang đối diện không phải hai đứa trẻ tầm thường mà là một sát thủ trời sinh.
Hai người lưng tựa lưng đối diện với một đám người trước mặt. Hai nàng đã không thể nào do dự được nữa, một chết hai sống!
Khi máu từ cổ đối phương phụt ra, cả hai đều có một loại cảm giác sợ hãi, chán ghét, lo lắng buồn nôn nhưng rất nhanh bị che lấp bởi những sự nguy hiểm phía trước. Cả hai lúc này không còn sự do dự, đồng loạt dùng hết những chiêu thức Lâm Vân đã chỉ dạy giết từng người một. Trên thân hai người toàn là máu, cũng không biết là của địch nhân hay là của họ.
Lúc này, đoàn người bỗng nhiên lại cảm thấy sợ hãi với hai đứa trẻ phía trước họ. Chúng cảm thấy mình như đứng trước hai tử thần chứ không phải là con người. Ánh mắt đó, khuôn mặt đó, khiến chúng có cảm giác trùng bước.
Đến khi tên cuối cùng ngã xuống trước mắt, thì hai người Dương Tử Kỳ lập tức quỵ xuống đất, khuôn mặt thống khổ, nôn ra rất nhiều thứ, hòa lẫn với nội tạng cùng máu của địch nhân. Những khuôn mặt hoảng sợ, mùi máu tanh, ánh mắt không cam lòng, mọi thứ đều khiến tâm lí hai người chịu một sự áp lực cực kỳ to lớn. Lâm Vân không hề có một lời khen ngợi, chỉ là một cái nhìn lạnh nhạt rồi ôm cả hai trở về.
Lúc trước Dương Tử Kỳ đã từng nghĩ vì sao mà Lâm Vân lại làm như vậy. Đến bây giờ, lớn lên nàng mới hiểu được dụng ý đó. Rèn luyện! Một sư tử con muốn lớn mạnh thì phải chịu thử thách bởi chính cha mẹ chúng đẩy xuống vách núi, chỉ những con tự mình bước lên mới có thể sống sót trong thế giới hoang dã. Mà đạo lí đó vận dụng lên hai người cũng không hề khác biệt.
=======
Lúc này, khoang máy bay lại rơi vào sự trầm mặc, Lâm Vân lại tiếp tục là người dẫn đầu phá vỡ không khí yên tĩnh:
“Kỳ Nhi, ngươi nhìn như thân cận nhưng thực ra chính giữa đó lại đặt một bức tường khó có thể dở bỏ. Ngươi chỉ quan tâm những vật mà ngươi cảm thấy hứng thú, đương nhiên có cả con người. Tuy vậy khi đã nhận định bảo vệ ai đó, ngươi sẽ dùng toàn lực bảo vệ. Dù nó là đúng hay sai thì vẫn cố chấp bảo vệ.”
Dương Tử Kỳ không hề phủ định với lời nhận định tính cách đó của Lâm Vân. Nàng là người rất ngại phiền phức, chỉ quan tâm những thứ có hứng thú, tuy nhiên trái ngược với tính cách đó là một người rất có trách nhiệm và có thể nói là cố chấp. Khi nhận định một vấn đề là không hề dễ dàng thay đổi. Tựa như lúc trước, khi thấy hoàn cảnh của Hồ Vũ Tình, nàng không chút do dự muốn bảo vệ đối phương và bây giờ cũng không hề thay đổi. Đó cũng là điều khiến Long Tử Thiên rất không nói gì. Rõ ràng là một tên tùy tiện nhưng khi đã nhận định là không hề thay đổi! Đó cũng là nguyên nhân lúc trước bởi Dương Tử Kỳ cảm thấy hổ thẹn với Tiểu Tân mới đứng ra giải quyết.
Lâm Vân nhìn bầu trời qua khung cửa sổ vừa nói:
“Do tính đó của ngươi ta mới yên tâm cho ngươi đến đảo Tử Thần. Ở đảo Tử Thần tuyệt đối đừng động tâm, đừng bao giờ đặt hoàn toàn sự tin tưởng vào ai khác và cố gắng mà sinh tồn. Tuy nhiên không thể hoàn toàn cự tuyệt tin tưởng mà phải cẩn thận dùng sự tin tưởng đó giao phó đúng người!”
“Ta biết ngươi rất lãnh tĩnh và chỉ có một câu cho ngươi thôi: ‘Sát nhân nhưng đừng mất bản tâm.’ Ta từng đánh mất một thời gian dài, nhưng chính sư tổ ngươi đã đánh thức ta nên ta mới có thể quay về chính đạo, khám phá hồng trần tấn nhập cảnh giới Võ thánh.”
“Ta sẽ ghi nhớ lời dặn của nhị sư phụ.” Dương Tử Kỳ gật đầu kiêng định.
Lúc này, máy bay cũng đã đáp xuống đảo. Hai người cùng bước xuống, từ trạm gác đi ra một người đàn ông trung niên anh tuấn lãnh khốc, khuôn mặt góc cạnh tựa đao khắc. Ánh mắt lạnh lùng hơi sáng lên khi thấy Lâm Vân, vừa bắt tay vừa dùng Tiếng Việt không tiêu chuẩn gọi:
“Vân.”
Lâm Vân cũng hiếm thấy mỉm cười, ông khẽ gật đầu xem như chào hỏi. Họ nói một chút, rồi sau đó nam nhân trung niên ánh mắt lợi hại đảo qua Dương Tử Kỳ rồi nói với Lâm Vân:
“Ngươi biết quy định rồi đấy, phải bịt mắt tiểu tử đó lại.”
Người đàn ông thấy Dương Tử Kỳ chuẩn bị xong thì hướng hai người lính gác trong trạm đi đến phân phó điều gì đó rồi hướng về Lâm Vân nói:
“Mọi chuyện đã xong, Vân, hẹn gặp lại.”
Lâm Vân khẽ mỉm cười rồi sau đó nhìn qua chỗ Dương Tử Kỳ mới xoay người dứt khoát ra đi.
Sau khi Dương Tử Kỳ bị bịt mắt thì nàng chỉ cảm nhận thấy mình được đưa lên một con tàu, không biết trải qua bao lâu, đến mức bụng trước dán bụng sau thì Dương Tử Kỳ mới được mở bịt mắt.
Một hòn đảo nhỏ liền xuất hiện trong mắt Dương Tử Kỳ, nhìn sơ qua thì không khác gì những hòn đảo tầm thường khác nhưng từ cảm giác Dương Tử Kỳ nhìn ra sự khác biệt, nó chứa một luồng sát khí lạnh lẽo khiến nàng nhịn không được mà nhíu mày.
Người đàn ông trung niên ra hiệu cho Dương Tử Kỳ đi xuống thuyền rồi dẫn nàng đi đến một căn nhà có vẻ là nơi chỉ huy ở đây. Ngồi trên ghế lớn là một người trung niên độc nhãn, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, ông vừa thấy Dương Tử Kỳ đến thì dùng Tiếng Việt cực kỳ không chuẩn nhàn nhạt mở miệng:
“Dù ngươi được Lâm Vân giới thiệu đến nhưng đừng tưởng sẽ được ưu tiên điều gì. Ta chỉ nói một câu thôi, nơi đây là địa ngục không phải nơi dành cho những cô ấm cậu chiêu đâu!”
Người đàn ông trung niên đứng cạnh Dương Tử Kỳ thấy độc nhãn nhân nói vậy thì khẽ nhắc nhở:
“Thưa chỉ huy, là cậu ấm cô chiêu.”
Không khí lạnh lẽo bị một câu nói này của trung niên phá vỡ. Độc nhãn nhân khuôn mặt cứng ngắt, ánh mắt bình thường lạnh nhạt giờ có thể phóng hỏa “thiêu” đến chỗ trung niên. Dương Tử Kỳ khóe miệng co giật, cố nén ý cười nhưng đương nhiên là bị người độc nhãn đó nhận ra, khuôn mặt lúc đen lúc hồng. Mà người đàn ông trung niên hình như ý thức mình nói sai điều gì nên im lặng đứng đó. Độc nhãn nhân hung hăng trừng Dương Tử Kỳ làm nàng nhịn không được nữa mà cười phá lên. Độc nhãn nhân khụ một tiếng:
“Được rồi, Tiểu Ẩn ngươi giải thích tình hình trên đảo và đưa tiểu tử đó đi nhận phòng.”
Người trung niên được gọi là Tiểu Ẩn đó khóe miệng rút trừu, đây rõ rõ ràng ràng là trả thù vụ lúc nãy mình nói câu đó mà. Tuy nhiên quan cao một cấp đè chết người nên “Tiểu Ẩn” đành ủy khuất:
“Vâng, thưa chỉ huy.”
Vốn không thương nói chuyện nhưng tuân theo lời của chỉ huy nên “Tiểu Ân” đành “ủy khuất” cố gắng ít từ nhất có thể:
“Đảo Tử Thần gồm bốn khu S, A, B và C.”
“Khu C gồm tân nhân sắp theo số thứ tự gia nhập và được phân cho công pháp sơ cấp. Mà ngươi là do Vân tiến cử nên đặc cách lên khu B.”
“Khu B có 500 người, chia làm 5 khu B1, B2, B3, B4 và B5 là nơi tập trung tinh anh được chọn lựa từ khu C. Ở đây ngươi chỉ cần bảo trụ tính mạng sau 3 đợt tập huấn thì có tư cách tham gia cuộc thi lên khu A tổ chức mỗi tháng 1 lần.”
“Khu A gồm A1 và A2. Khi đi lên từ khu B ngươi phải trong khu A2 để xét duyệt. Nếu thành công lập tức thách đấu 1 trong 500 bài danh của khu A để có thể trụ lại.”
“Cuối cùng là khu S. Ở đây không hề giới hạn bài danh. Ngươi chỉ cần chọn tên mà ngươi muốn gọi.”
Nghe lời nói đó, Dương Tử Kỳ lập tức lên tiếng:
“Vậy nếu đến khu S có thể rời khỏi đảo hoàn toàn không?”
“Được, chỉ cần ngươi đăng ký rồi hoàn thành bài kiểm tra sẽ được tốt nghiệp. Và sau khi rời khỏi không thể tiết lộ về đảo Tử Thần nếu không…ngươi đã biết.”
Dương Tử Kỳ đã được Lâm Vân nói rõ tình hình, đương nhiên biết, đối với một người tiết lộ thông tin của đảo chắc chắn bị toàn bộ sát thủ của Tổ chức truy sát. Mà đảo Tử Thần chỉ là một trong những sản nghiệp của Tổ chức, mạng lưới thông tin của Tổ chức cực kỳ rộng lớn. Đây chỉ là những điều cơ bản nàng được biết trước và đương nhiên Dương Tử Kỳ cũng không có hứng thú đi tiết lộ thông tin rồi. Thấy nàng không còn thắc mắc thì “Tiểu Ẩn” nói:
“Vào 5:00 AM là bắt đầu luyện tập. Đi trễ sẽ bị giết chết.”
Chữ “giết chết” được ông nhấn mạnh tràn đầy sát khí, khóe miệng Dương Tử Kỳ khẽ nhếch nhưng không nói gì. Hai người trầm mặc đi đến trước một căn phòng nhỏ, có giường và vài đồ vật đơn giản, ông thản nhiên nói:
“Sau này đây sẽ là chỗ ở của ngươi trong mấy năm tới. Đãi ngộ đã là không sai so với mọi người, vì vậy đừng để người khác xem thường ngươi và làm mất mặt Lâm Vân kể cả ta.”
Dương Tử Kỳ gật gật đầu rồi ý thức được một việc lập tức thuận miệng hỏi:
“Đúng rồi, Tiểu Ẩn đại thúc tên đầy đủ là gì vậy?”
“Tiểu Ẩn đại thúc” khóe miệng rút gân, nhưng khuôn mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói:
“Ta là Trần Ẩn.”
Trong lòng Dương Tử Kỳ đang cười muốn chết nhưng khuôn mặt lại giả cực kỳ ngây thơ nói:
“Nếu ta có việc gì không hiểu thì có thể hỏi Tiểu Ẩn đại thúc không?”
Tiểu Ẩn đại thúc có một cảm giác muốn đập chết ai đó nhưng cố gắng trả lời một cách bình thường nhất:
“Gọi ta là giáo quan. Nhớ có mặt lúc 5 giờ sáng ở trại tập huấn B5 mà ta đã chỉ.”
Trần Ẩn rất nhanh chống bước đi, tuy nhiên Dương Tử Kỳ đứng đó cười cười gọi lớn:
“Tạm biệt Tiểu Ẩn đại thúc a!”
Thân thể cao lớn của Trần Ẩn hơi run rẩy một chút, trong lòng âm thầm ngăn chặn cảm xúc muốn đi tấu người nào đó.
===
P/s: khụ khụ, vì mấy ngày nay mất tích tại hạ đành đăng nguyên chương dài sọc này a~~~
P/s: như cũ nói bình luận là động lực, đoản bình là lựu đạn, trường bình là boom nguyên tử a. (T▽T)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro