Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Anh hai. Học viện Hava


"Tịnh Hà! Tịnh Hà con mau tỉnh lại đi..."

"Tịnh Hà, đừng làm mẹ sợ huhu.."

"Tịnh Hà..."

Tiếng gào khóc thê lương bên ngoài phòng bệnh khiến người qua đường chua xót, chỉ thấy một người phụ nữ tầm bốn mươi mấy tuổi ngồi bệt dưới đất, nước mắt trên mặt đua nhau rớt xuống, bên cạnh là một cô gái vóc người thon dài, dung mạo xinh đẹp tràn đầy bi thương.

Vương Tịnh Châu quỳ gối nâng đôi vai gầy yếu của người phụ nữ trong lòng, thanh âm thường ngày lạnh nhạt cũng trở nên mềm yếu.

"Mẹ, anh hai nhất định không sao."

Bà Vương dựa vào lòng con gái khóc nức nở. Đứa nhỏ này từ khi sinh ra đều chịu biết bao ủy khuất, bà thân làm mẹ cũng không thể đem lại cho nó sự yêu thương của dòng họ, chỉ có thể cùng Vương Tịnh Hà bảo vệ yêu thương nó. Bây giờ Tịnh Hà bị tai nạn, ai có thể bảo vệ Tịnh Châu a?

"Mẹ đừng lo, con có thể chăm sóc tốt bản thân."

Cô sao có thể không hiểu tấm lòng của mẹ mình, biết họ yêu thương nhưng bản thân lại không có cách nào làm quen với sự quan tâm ấy, chỉ có thể giấu đi thật tốt sau lớp cảm xúc.

Trên đời này, người cô áy náy nhất có lẽ là anh hai.

Biết anh ấy vì lo cho mình nên mới cố gắng tìm trường tốt để mình học, nhưng Vương Tịnh Châu không muốn thừa nhận bản thân yếu đuối như vậy.

Trong lúc cả hai đang đắm chìm vào suy nghĩ của riêng mình, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới.

"Hai người là người nhà của bệnh nhân?"

Bà Vương như nhìn thấy cứu tinh lao nhanh tới, thần sắc hoảng hốt.

"Đúng rồi! Con..con trai tôi sao rồi bác sĩ?"

Ông nhìn nhìn bà một cái sau đó nhìn cô một lúc lâu mới ảm đạm nói.

"Đã qua thời gian nguy kịch, nhưng mà.."

Vương Tịnh Châu sốt ruột nắm chặt góc áo, thời điểm nghe thấy câu nói tiếp theo liền dọa cô trợn mắt.

"...bệnh nhân vì chấn thương nặng ở đầu, hiện đang trong thời gian hôn mê. Nếu không tỉnh lại, chỉ e là phải sống đời sống thực vật."

Mẹ Vương Tịnh Châu sững sờ, nước mắt cứ thế lăn xuống không ngừng lại nghe bác sĩ nói tiếp. Ông dơ ra một tờ giấy trước mặt hai người.

"Trước khi hôn mê, bệnh nhân viết cái này, mong hai người nén đau thương."

Tiếp nhận tờ giấy, bên trong là dòng chữ có chút run rẩy viết nên, cô bịt chặt mồm ngăn tiếng bật khóc trong cổ họng.

"Mẹ. Tịnh Châu, hai người đừng lo, con chắc chắn không sao đâu. Mà nếu có sao, Tịnh Châu, giúp anh chăm sóc mẹ. Ước muốn đi học của em, anh rất ủng hộ. Xuất học bên Hava, anh hy vọng em sẽ nắm bắt thật tốt.
Đáng tiếc, anh không thể nhìn thấy khoảnh khắc em bước vào học viện"

Đến cuối cùng, người anh lo lắng nhất vẫn là em.

Vương Tịnh Hà, cái đồ đầu đất.

Tiếng khóc cô cố gắng nuốt xuống trong 17 năm trời, cuối cùng không nhịn được bộc phát. Tiếng khóc thê lương đứt quãng, trong không gian yên tĩnh phá lệ chua xót.

...

Vương Tịnh Hà, danh tiếng anh cố gắng xây dựng, anh muốn đổ sông đổ biển sao?

Anh thực không có đầu óc. Anh, vẫn còn em mà.

Vương Tịnh Châu cầm kéo đưa đến bên mái tóc thẳng dài của mình, từng cụm từng cụm cắt xuống.

Anh cô nói, anh ấy thích nhất là mái tóc của cô.

Hôm nay vì anh, Vương Tịnh Châu liền không chần chừ cắt xuống. Không lâu sau trong gương xuất hiện một gương mặt giống Vương Tịnh Hà đến tám phần, tóc mái đen dài rũ xuống trên trán, đôi con ngươi lạnh lẽo ghê người.

Với tay cầm lấy quận vải màu trắng, không do dự cởi xuống áo ngoài, đứng trước gương bắt đầu quấn một lớp lại một lớp vải quanh ngực.

Ghét bỏ vứt bộ quần áo kia qua 1 bên, nhìn mình trong gương khiến Vương Tịnh Châu có chút đắc ý.
Quần âu đen bao bọc lấy đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi trắng đơn giản ôm lấy cơ thể mảnh khảnh càng tôn lên nước da trắng nõn, áo khoác đen vắt bên vai, mười phần nam tính.

Cô hài lòng gật gật đầu đi xuống lầu, thời điểm bà Vương nhìn thấy cô cũng có chút ngớ người.

"Tịnh Châu, con.."

Vương Tịnh Châu ôn nhu mỉm cười, cô khoác lên một thân quần áo con trai càng toát lên vẻ xa cách với thế giới, đột nhiên mỉm cười liền giống như trên hành tinh ngoài cô ra, tất cả đều nhạt nhòa.

"Mẹ, con sẽ không để danh tiếng của anh hai bị hủy! Trong thời gian con vắng nhà, Uyển Nhi sẽ chăm sóc mẹ."

...

Học viện Hava.

Xôn xao

Xôn xao

"Đó là ai nha? Đẹp trai quá đi."

"Đồng phục của khoa thể thao đó! Thật soái!"

"Nhìn kìa, lạnh lùng quá đi."

Đám đông nhao nhao khiến Vương Tịnh Châu vốn lạnh nhạt cũng khẽ nhíu mày, con gái ở đây thật đáng sợ.

"Tránh đường! Mau tránh đường! Á.."

Bóng đen nhỏ nhắn kia vì lao quá nhanh liền sảy chân té, vị trí chính xác chỗ Vương Tịnh Châu đang đứng.
Cô vươn tay bắt lấy eo người kia xoay một vòng tạo thành một vòng cung đẹp mắt, hoàn hảo đỡ được người trong lòng, lên tiếng quan tâm.

"Có sao không?"

Hoàng Nhan Tuyết đỏ mặt nhìn người con trai đang ôm mình, người kia che đi ánh nắng khiến khuôn mặt vốn lạnh lẽo càng thâm trầm, không hiểu sao cô lại thấy người này chính là người đẹp trai nhất trên đời a!

"Không..không sao. Cảm ơn cậu."

Nhìn nhìn cô gái đang đỏ mặt nằm trong lòng, Vương Tịnh Châu lập tức buông tay kéo ra khoảng cách giữa hai người, lạnh nhạt cười.

"Không có gì."

Sau đó dưới con mắt nóng rực của đám học sinh quay lưng bỏ đi. Nhưng vừa đi được vài bước liền bị một giọng nói tức giận chặn lại bước chân.

"Nhóc con, đứng lại đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro