
Chương 3
Chương 3
Ngày hôm sau, Dung Liễu nhìn thấy quản lý vẻ mặt uể oải liền hỏi, "Có phải tối qua cậu ở phòng tôi đến tối muộn không?"
"Ừm." Tô Thanh cởi kính xuống xoa xoa trán, "Mấy cậu đều uống say hết, tôi đành phải tìm người đến giúp đưa mọi người về."
Dung Liễu đang được chuyên gia trang điểm phủ phấn thơm lên mặt vừa nói, "Thực sự cảm ơn cậu, còn nhớ đem đồ của tôi đi giặt."
"Quần áo của cậu? Quản lý liếc mắt nhìn anh rồi hất cằm chỉ vào người thật sự đã thu dọn tối qua nói "Tối hôm qua tôi thực sự mệt không thể chịu nổi nữa, cuối cùng chính cậu ta mang cậu vào phòng."
Dung Liễu nhất thời ngẩn ra, không nói ra lời, nói như vậy người tối hôm qua đã thay đồ cho mình cũng chính là Diệp Cốc?
Sau khi quay phim xong, Dung Liễu nhìn Diệp Cốc đợi đến khi fan đi hết anh mới đi tới, lúng túng mở miệng, "Tối qua đã phiền cậu chăm sóc tôi."
Diệp Cốc cười tủm tỉm xoay đầu lại nhìn Dung Liễu một chút, Dung Liễu cảm thấy có ánh nhìn này có một cái gì đó đặc biệt, Diệp Cốc chậm rãi nói, " Không có gì, giúp đỡ đàn anh là trách nhiệm của em."
Ngoài mặt cười nói thật ra bên trong Dung Liễu có thể hiểu rõ vẻ mặt này như muốn được biết bí mật nào đó vô cùng đặc biệt. Dung Liễu lúng túng nói vài câu cảm ơn rồi xoay người muốn đi. Diệp Cốc gọi lại âm thanh không nặng không nhẹ, "Có điều anh thực sự không thể uống nhiều, ói hết lên cả người em, em không thể làm gì khác ngoài đem quần áo của anh và em giặt chung.
Dung Liễu đứng im một hồi sau đó cười cười, "Thật phiền cho cậu."
"Không sao." Diệp Cốc cười híp mắt, tay cắm vào túi nhìn Dung Liễu, "Có một chuyện nữa là sau khi ói lên người em còn ôm rất chặt, không thể nào buông ra được, giúp anh thay quần áo còn bị đánh cho mấy cái."
Dung Liễu thở dài, "Cậu đừng cười tôi."
Diệp Cốc nhìn thấy tai anh đã ửng hồng, lại có cảm giác ngứa ngáy trong lòng giống tối qua, không nhịn được mà muốn chạm vào người này, không nhịn được mà muốn tiến xa hơn, không nhịn được muốn khám phá tất cả...
"Không có gì, nhờ chuyện này mà thấy rõ anh coi em như người nhà." Cổ họng khản đặc, Diệp Cốc kiềm chế dục vọng càng lúc càng sôi sục trong lòng, giấu đôi tay run rẩy sau lưng, cười cợt nói, "Lần trước bị làm phiền, lần này phải mời được anh đi ăn cơm."
Dung Cốc vỗ vỗ vai cậu ta, "Vậy thì bây giờ đi, lúc này cậu không có hẹn với ai phải không?"
Diệp Cốc lặng lẽ tắt âm điện thoại, "Không, em chờ anh mời cơm đây. Lần trước không được, thật đáng tiếc."
Diệp Cốc lái xe tìm đến một quán nhỏ yên tĩnh, cùng nói chuyện một lúc mới biết Diệp Cốc chính là một nhà báo chuyên viết chủ đề điểm vui chơi và các món ăn, chẳng trách lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
Hai người vui vẻ cùng nhau, nhìn nhau nở nụ cười lại cảm thấy như đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Ngày hôm sau lại có tin tức trên trang nhất, mọi người trong đoàn phim điều hài hòa, quay phim diễn ra thuận lợi, phóng viên đến nơi cũng cười vui thoải mái, hòa vào nhau như một khối.
"Anh tại sao lại như vậy với tôi! Anh tại sao lại như vậy với tôi!" Mưa lớn xối xả, chàng trai trẻ trong khung cảnh tuyệt vọng gào thét khàn cả giọng. Trước mặt cậu là một người đàn ông đang cầm dù đen đưa tới, anh ta gỡ kính râm, trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn, lạnh lùng. "Tại sao? Chẳng qua là cảm thấy phiền phức thôi."
Chàng trai sững người, quần áo ướt đẫm nước mưa, tóc dính lên cả trên mặt, không còn phân biệt được đâu là nước mắt đâu là mưa nữa. "Anh là anh trai của tôi! Sao anh lại làm chuyện như vậy? Gia sản đều đã nhường hết cho anh vậy mà anh lại cấu kết với bọn người xấu, hại chết Tư Đồng chưa đủ còn muốn giết tôi? Anh xem mình có xứng đáng với tổ tiên hay không! Anh có xứng đáng không!"
Tiếng tát vang lên như sét đánh, chàng trai trẻ ngã nhào trên đất, mép miệng còn vương một chút máu, người đàn ông ném dù sang một bên, ngồi xổm xuống nắm cằm chàng trai trẻ kéo qua đối mặt với anh ta, khẽ mỉm cười rồi chậm rãi nói "Em trai à, em biết người anh như ta ghét nhất là gì không?"
Chàng trai nhìn chòng chọc vào anh ta, người đàn ông vẫn vẻ mặt lãnh đạm, nụ cười càng dữ tợn, "Anh cả đời này hận nhất chính là cái gia đình này!"
Một tia sét lóe lên, Diệp Cốc khó khăn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hiện tại anh ta là Trầm Minh Dụ, là anh trai của cậu, trên mặt anh ta là sự thống khổ là thù hận to lớn không thể tả, làm cậu không thể thở nổi, một câu cũng không thể nói ra.
Cậu ta đột nhiên nở nụ cười trầm đục, nheo mắt nhìn người đàn ông kia, dùng tay nắm lấy dao của anh ta, vốn yếu thế đột nhiên lại trở nên hung hăn, "Đáng tiếc đời này của anh trốn cũng không thể trốn khỏi, đó chính là số mệnh của anh!"
Trợ lý cúi đầu lật tới lật lui kịch bản trong tay, nghi hoặc nhìn chăm chú màn hình của đạo diễn, "Đạo diễn, trong kịch bản không viết như vậy."
Đạo diễn nheo mắt, cũng không nói gì nhìn hai người trong sân ánh mắt tập trung, lại giơ tay chỉnh mũ trên đầu, một lần nữa nhìn vào màn hình, mặc dù trời mưa to như trút nước vẫn có cảm giác hai người bên trong cùng với mọi người có khoảng cách rất xa, trong lòng liền cảm thán Diệp Cốc quả không hề đơn giản, tuy rằng không dựa vào kịch bản, nhưng cảm giác lại hay hơn hẳn, không hề giượng ép, thật không thể coi thường.
Buổi quay phim vất vả kết thúc, trợ lý và quản lý ôm quần áo sạch đến, hai người run cầm cập xoa xoa mặt, tuy khí trời không lạnh lắm nhưng quần áo ẩm dính trên người vẫn cảm thấy khó chịu, gió thổi qua liền thấy lạnh, Dung Liễu hắt hơi một cái, nhận ly trà nóng từ Tô Thanh uống một hớp mới từ từ thấy ấm áp hơn.
Lúc ăn tối không nhìn thấy Diệp Cốc đâu, Dung Liễu hỏi Tiêu Trọng Dương thì biết là cậu ta đã trở về phòng nghỉ ngơi, Dung Liễu cũng không muốn ăn, qua quýt một chút rồi cũng lên lầu. Sau khi cùng Tô Thanh kiểm tra lịch trình trước khi đi ngủ, Dung Liễu từ phòng tắm đi ra liền nằm trên giường, điện thoại trên đầu giường đồng thời vang lên, nghe qua là giọng Diệp Cốc hơi khàn đang gọi từ phòng bên cạnh.
"Cậu nếu thấy không thoải mái thì nói với đạo diễn một tiếng đi, cố gắng có khi lại ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, cảm lạnh nếu không nghỉ ngơi tốt sẽ rất phiền phức." Dung Liễu ôn hòa nói, Diệp Cốc vài giây sau mới cười, "Không sao đâu, chỉ cảm một chút, nghỉ ngơi một hồi sẽ khỏi, không thể vì một người mà làm lỡ tiến độ của cả đoàn."
"Không sao thật à? Uống thuốc chưa?" Dung Liễu lo lắng không yên, đạo diễn có giao phó cho mình chăm sóc người mới này, cậu ta luôn cứng rắn như vậy, nhưng nếu làm ảnh hưởng đến tiến độ thì thật không tốt.
"Hả?" giọng Diệp Cốc mềm yếu, như đang làm nũng "Thuốc đắng lắm, không muốn uống."
"Cậu thật là, tôi mang thuốc qua cho cậu, nghỉ ngơi đi." Dung Liễu cúp máy, thay quần áo rồi lấy vài loại thuốc thường dùng ra khỏi phòng, nghĩ một hồi quyết định gọi cho phục vụ nhờ mua dùm thuốc ho dạng lỏng, sau đó đến gõ cửa phòng Diệp Cốc.
Diệp Cốc ra mở cửa có thể thấy mặt hơi đỏ, có thể là bị sốt rồi, một tay chống bên cạnh cửa, tóc tai ngổn ngang, ánh mắt uể oải miễn cưỡng nhìn chiếc túi trên tay Dung Liễu, "Thật làm phiền anh mà, có chút chuyện cũng để anh chạy tới."
Dung Liễu đặt thuốc lên bàn, "Bệnh thì cần nghỉ ngơi, chẳng trách sao lại không ăn tối."
Diệp Cốc ngồi trên giường, nhìn Dung Liễu cầm nước và thuốc trên tay, đột nhiên bật cười "Thật giống hôm trước em cũng làm như vậy với anh."
Dung Liễu cứng người, liền dùng giọng lạnh nhạt nói, "Nhanh uống thuốc rồi đi ngủ, nếu ngày mai vẫn không khá hơn thì nên gọi bác sĩ đến khám, cậu có nói cho Tiêu Trọng Dương chưa?"
Diệp Cốc cầm ly nước trên tay, không vì sự lạnh nhạt của anh ta, một hơi uống thuốc, "Anh Tiêu đang rất bận, em chỉ cảm một chút, nghỉ ngơi sẽ khỏe lại thôi."
"Tiêu Trọng Dương là quản lý, cậu ta bận gì mà không thể phiền?" Dung Liễu cau mày, "Cậu ta cũng không phải lần đầu đi theo người mới."
Diệp Cốc ngáp một cái, ngã lên giường, tư thế hoàn toàn thoải mái, nhìn Dung Liễu cười, "Anh Dung cứ đùa với em, uống thuốc nghỉ ngơi một lúc đã thấy khỏe hơn rồi, không cần phải làm lớn chuyện như vậy."
Ánh đèn ở khách sạn hơi ngã vàng, chiếu lên mắt cậu ta lóng lánh, khóe môi hơi nhếch lên nhìn khá nghịch ngợm, khiến cảm giác lạnh lùng giảm đi đáng kể, không giống dáng vẻ giả tạo thường thấy, môi đỏ tươi, gò má cũng có chút đỏ, nhưng tin thần cũng không hề tệ.
Dung Liễu ho khan một tiếng, cảm thán tuổi trẻ thật tự do tự tại.
"Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi không quấy rầy cậu nữa." Nói xong quay đi, không ngờ góc áo lại bị kéo nhẹ, quay lại nhìn thì thấy người trên giường đã ngủ, chỉ có góc áo là còn bị nắm chặt trong tay cậu ta.
Dung Liễu đứng tại chỗ một lúc, nhìn thân thể Diệp Cốc co ro trên giường, ngực nhịp nhàng, mày nhíu lại như đang không thoải mái.
Dung Liễu đưa tay kéo chăn đắp cho cậu ta rồi kéo góc áo mình ra, cảm thấy lòng bàn tay cậu ta nóng hổi, liền thử sờ trán thì thấy không quá nóng, vì vậy cũng yên lòng.
Người trên giường dường như cảm thấy khó chịu, cau mày nhúc nhích cơ thể, thật giống với dáng vẻ ủy khuất, môi hơi mở ra, hai chữ trầm thấp thoát ra ngoài, " Dung Liễu..."
Ánh mắt Dung Liễu phức tạp liếc nhìn người trên giường rồi trở về phòng của mình, đứng trước cửa sổ hút một điếu thuốc, cau mày nghĩ ngợi một hồi sau đó xem một vài lá thư rồi cũng đi ngủ.
Hết chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro