Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Phát súng của quá khứ, hiện tại, tương lai

_Hey Kyu Min đợi tôi lâu không? _Koon Ham chạy tới

Kyu Min không nói gì, khẽ mỉm cười lắc đầu

_Hì, có chuyện gì mà lại gọi tôi ra vậy? _Koon Ham nhìn Kyu Min bằng ánh mắt trìu mến

_Ừ, Kyu Min có chuyện muốn nói _Kyu Min cười, ánh mắt đượm buồn

_Chuyện gì vậy? Cứ nói đi, Koon Ham nghe _Koon Ham nhìn Kyu Min khó hiểu

_Ừ, là chuyện Koon Ham hỏi Kyu Min hôm ở nhà Sandy ý. Hôm nay tôi sẽ trả lời, được chứ? _Kyu Min cố nặn ra 1 nụ cười tươi nhất có thể

_Hả? _Koon Ham hết sức ngạc nhiên

_Ừ, Kyu Min xin lỗi, Kyu Min không thể yêu Koon Ham được đâu. Kyu Min suy nghĩ nhiều rồi nhưng thực sự không thể tìm thấy chút tình cảm nào dành cho Koon Ham cả. Thực sự xin lỗi _Kyu Min cúi gập người xuống xin lỗi, cố nén cho nhưng giọt nước mắt không rơi ra

_Tại…..tại sao?.... _Koon ham không nói nên lời, anh thức sự không hiểu những gì đang xảy ra với mình, mọi chuyện thực sự quá nhanh, quá vội vàng.

_Anh không hiểu à? Vì Kwon Kyu Min không yêu anh _Kyu Min cười nhạt, quay bước đi

Koon Ham định giơ tay giữ Kyu Min nhưng anh không có đủ dũng cảm để đón nhận thêm những lời đau lòng nữa và đã để cô vụt khỏi tay mình mà không biết được rằng cô cũng đang khóc vì đau…Đau lắm, nỗi đau chẳng kém Koon Ham…
Không dám níu tay Kyu Min, Koon Ham lúc này chỉ biết đứng đó, chẳng thể cử động được gì nữa, cánh tay vẫn lơ lửng giữ không trung.

Kyu Min bước đi, mỗi bước đi ngày càng nhanh hơn và để lại sau nó là những giọt nước mắt trong veo đầy đau đớn. Mỗi bước càng ngày càng nhanh càng gấp hơn, rồi chẳng biết từ lúc nào mà Kyu Min đã chạy, chạy rất nhanh….rất nhanh….1 giọt, 2 giọt, 3 giọt, 4, 5 giọt rơi xuống đất….rồi cả 1 cơn mưa rào rơi xuống thấm ướt bộ đồ mỏng manh của cô gái trẻ xinh đẹp đó, cô như đang chạy trên con đường màu đen, không một bóng người, không có điểm dừng nào cả….. Nước mưa hòa quyện với dòng nước mắt nóng hổi tạo ra vị mằn mặn ở miệng, nhưng cơn mưa rào này cũng không thể nào rửa trôi được nỗi đau vô tận của cô, cũng không thể lấp đầy khoảng trống trải trong trái tim bé nhỏ kia. Và anh, chàng hoàng tử mà cô vẫn hằng chờ đợi vẫn đứng đó, hàng giờ, không một cử động nào cả, dường như có cái gì đó đang tan vỡ trong con người kia.

“BỐP”. Tiếng động vang lên giữa không gian im ắng và cô đã ngã xuống khi trời vẫn đang mưa , nước mắt vẫn đang rơi…..1 khuôn mặt thiên thần vẫn đang đẫm lệ

* * * * * *

Sáng hôm sau tại trường K.W, ban 2, nhóm 1, cấp King

_Nè Sandy vào lớp rồi, dậy đi _Mika lay lay Sandy

_Um….cho tui ngủ thêm 5’ thui mà…. _Sandy chu chu cái mỏ, trán nhăn nhăn lại….

_Dậy hay chết _Giọng Mika lạnh lùng đầy sát khí tỏa ra

_Dạ, dậy ạ _Sandy nhanh chóng bật dậy, tỉnh ngủ luôn nhìn Mika cười toe toét.

_Hì, Sandy tài ngủ ghê, thấy hôm nào tới lớp cũng đang ngủ ngon lành à _Ren cười

_Hehe, có gì đâu à, bình thường ấy mà _Sandy phẩy phẩy tay

_Hừ, cô ta đêm nào trả tới bar tùm lum 1 trận rồi mới về nhà. Giờ không ngủ bù hơi phí _Kelvin nhăn mặt

_Này, sao mi biết? Theo dõi tui à? _Sandy nhìn Kelvin bằng ánh mắt cực kì nghi ngờ

_Xì, rảnh lắm mà theo dõi cô, cô vào quán bar của của tui quậy đập phá lanh tanh bành à. Tui ngày nào chẳng được báo cáo rằng cô tới đây và đập vỡ mất mấy cái ly chén của quán tui…đến thua lỗ vì cô à _ Kelvin thở dài thườn thượt

_Ặc….Why? _Sandy tròn xoe mắt nhìn Kelvin

_Hừ, bình thường cô thông minh vậy sao giờ ngu thế? Nhờ cái vụ cô quậy tưng bừng ở bar tui, lại thêm cái vụ 4 thằng kia nữa thì không nổi hơi phí. Bốn thằng nhóc đó có vị trí không hề nhỏ trong giới đêm đâu. Mà cũng vì tui bênh cô có lần mà thằng nào cũng nghĩ cô là bạn gái tui nên báo cáo rất là đầy đủ, không thiếu chút nào luôn _Kelvin lại thở dài ngao ngán

_Chậc, nản _Sandy cụt hứng, cô nàng này có tính mơ mộng rất cao và nhiễm chuyện nên cứ tưởng Kelvin có phép thần thánh nào đó cao siêu lắm cơ.

_Nào, các em ổn định chỗ ngồi đi, thầy có chuyện muốn nói với cả lớp đây _Thầy giáo bước vào lớp , gõ cồm cộp thước kẻ xuống bàn

_Có gì mà hôm nay thầy siêu cute lại tới lớp thế nhỉ? _Mika băn khoăn

_Cute á? Ai? Đâu, đâu? _Sandy ngó dáo dác tìm thầy “cute” mà Mika nói. Nhỏ này hám trai đẹp lắm nhưng mà trai đẹp vây quanh mình hết mà có biết là họ đẹp trai đâu.

_Tìm gì ấy? Ông thầy chủ nhiệm kia kìa. Bọn học sinh trong trường gọi vậy đó _Mika chỉ ông thầy mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, tóc trải chuốt gọn gàng, đeo kính cận, mặt thanh tú, da trắng, dáng cao.

_Ặc, loại thư sinh mặt búng ra sữa thế kia thì đẹp trai cái nỗi gì chứ? Tui đạp phát có mà ngã lăn ra mấy trăm mét à _Sandy thở dài , lắc đầu chán nản

_Biết cô thì kinh rồi. Ngồi yên xem ổng kêu cái gì đi_Mika nghe Sandy nói vậy khẽ cười nhưng vẫn phải nhắc nhở.

_Hôm nay thầy xin giới thiệu với các em 4 bạn học sinh mới chuyển trường vào lớp ta . 1 bạn là du học sinh nước ngoài con 3 bạn kia là học sinh chuyển trường, các em hãy giúp đỡ các bạn ấy nhé.

_Thầy ới ! Là boy hay girl ạ ? _1 thằng nói với lên, sổ cả Tiếng Anh mới ghê chứ

_Là nam. Nào, mời 4 em vào đây _Ông thầy vẫy tay cho 4 bạn học sinh kia vào

Cả lớp ồn ào nhốn nháo cả lên vì không biết 4 bạn nam này có cute không? Bọn Kelvin cũng không khỏi tò mò vì trước giờ vào được nhóm 1 cấp King là cực kì khó,thế mà lần này có tới 4 người có thể qua được vòng thi của trường thì cũng đáng để quan tâm lắm chứ; nhưng chỉ riêng Sandy là ngồi vắt chân lên bàn, miệng cứ cười tủm tỉm mãi….Và rồi bọn nó cũng hiểu vì sao Sandy cười nhưng vẫn shock lắm khi 4 thằng nhóc đấy bước vào lớp….

_Hello! My name is Key

_Tui là Jey, rất vui được biết các bạn

_Rey là tui, mong giúp đỡ.

_Leo….

_A A A A A A A…………_Cả đám con gái hét ầm hét ĩ muốn nổ nhà, thủng trời luôn khi 4 thằng bước vào lớp

Xem chừng là ban 2, nhóm 1 cấp King của trường vốn nổi tiếng với 3 chàng bạch mã Qualy Kelvin, Choi Koon Ham, Ren Otohara này càng đình đám hơn với 4 gương mặt tuy mới mà chẳng mới chút nào này……Không biết trường K.W còn trụ được tới bao giờ đây.

_Ặc, điếc tai quá _Ren bịt tai

_Ủa, mấy con nhỏ đấy bị sao mà hét lên như bị điên vậy? Thủng béng màng nhĩ tui rùi _Sandy nhăn mặt, ngoáy ngoáy lỗ tai vì bị tiếng hét kích động

_Sặc, cái con nhỏ này sống quanh toàn người đẹp nên bị miễn nhiễm luôn rồi à? _Ren nản, chăng trối nhìn Sandy

_Là sao? _Sandy không hiểu

_Sao trăng trên trời ấy. Leo, Key, Jey, Rey ở ngoài vốn chẳng phải là người bình thường rồi, giờ vào trường thì như thế này vẫn còn là quá nhẹ đấy…haizzz tí kiểu gì cũng bị mấy em lẫn mấy chị bám dính cho xem…._Mika ngao ngán giải thích cho cô bạn ngốc của mình

_A ! Té ra là vậy hả? nhưng vậy mới vui chứ _Sandy cười toe toét, đầu óc đơn giản quá đâm ra là cô nàng này chưa hiểu hết được nguy hiểm rình rập mình đâu

_Ê chị nè, lại đây đi _Sandy tươi cười vẫy tay gọi 4 thằng em yêu quý

4 thắng mắt sáng như đèn pha khi nhìn thấy Sandy. Ngay lập tức đẩy mấy bạn nữ sực nức mùi nước hoa hàng hiệu ra để chạy tới chỗ chị hai iu quý của mình và chiếm luôn cái bàn trên nhờ chút mĩ nam kế.

_Hehe, chị hai ?_4 thằng cười toe toét với Sandy làm lũ con gái kia tức anh ách à. Mấy tên này bình thường lạnh lùng và chẳng thân thiện tẹo nào, chỉ ở gần Sandy hay là với bạn Sandy mới ngoan hiền vô (số) tội thôi.

_Này, sao không dưng 4 đứa lại chui vào đây học vậy ?_Kelvin hỏi

_Phải đó, anh có bao giờ thấy mấy đứa m học hành gì đâu _Ren thắc mắc

_Haizzzz…. Anh hỏi chị Sandy ý _Jey thở dài, mặt buồn thiu

_Thằng kia, mày muốn chị đuổi cút mày ra khỏi nhà à? _Sandy trừng mắt nhìn Jey đầy đe dọa

_Ấy, ấy không ạ _Jey xua xua tay, trán chảy mồ hôi hột luôn vì cái liếc xéo của Sandy

_Hì, không phải tụi em không đi học đâu mà là học xong hết rồi ạ _Leo cười, giải thích cho mấy anh chị hiểu

_Là sao cơ? _Mika nghiêng đầu hỏi, không hiểu ý của Leo

_Hehe thì 4 thằng này nó học vượt cấp và nhảy cóc nên ra trường từ đời rồi nhưng giờ tui bắt tụi nó đi học lại đó mà.

Sandy nói 1 việc cực kì quan trọng mà mặt mũi tỉnh rụi , thản nhiên cứ như là chuyện cực kì bình thường ý

_Sặc, bắt á? _Ren trố mắt nhìn sang Sandy rồi lại nhìn 4 thằng kia

_Haizzzz….dạ _4 thằng thở dài

_Từ hồi chị Sandy bỏ Nhật quay về Việt Nam thì tụi em cũng buồn quá mà học nhảy cóc xong ra trường luôn ạ _Leo cười

_Vậy sao giờ lại vào làm gì? _Mika hỏi

_Dạ, chịu ạ. Chị hỏi chị Sandy ý ạ _4 thằng chỉ về phía Sandy

_Lèo nhèo lắm quá đấy. Tin chị đuổi 4 thằng ra ngoài ngủ đường không? _Sandy lườm 4 thằng muốn cháy xém luôn

_Sandy, sao vậy ?_Mika hỏi

_À! Là tui muốn mấy thằng nhóc này bảo vệ Kyu Min iu quý của tui đó mà, hehe. Mika thì khỏi cần vì có Ren roài, nhể? _Sandy cười tít mắt

_Ớ, mà Kyu Min của tui đâu rùi?_Sandy ngó đông ngó tây kiếm Kyu Min

_Giờ mới nhớ hả nàng? Kyu Min đã tới lớp đâu _Mika cốc nhẹ lên đầu Sandy

_Ủa, mà sáng tới giờ cũng chẳng thấy Koon Ham đâu….bình thường có bao giờ tên này bỏ học đâu ta _Ren thắc mắc

_Ừm…sáng tới giờ gọi Kyu Min không được, không biết có chuyện gì không nữa à _Mika thở dài

_Ớ ! anh Koon Ham tới rồi kia _Jey chỉ ra ngoài cửa

Cái bóng cao dong dỏng của Koon Ham đang bước tới, khuôn mặt thì ủ rũ, quần áo thì xộc xệch, tóc tai thì rối bù, loạng chạng bước vào lớp làm cho mấy bạn nữ đau khổ, sụp đổ hình tượng luôn. Chẳng thèm chào ông giáo trong khi ổng đang chăm chăm nhìn mình mà bước thằng về phía bàn của mình luôn.

_Ạch, anh Koon Ham à, mất hình tượng quá? _Rey nhìn Koon ham chăng trối

_Anh Koon Ham, anh ổn chứ? _Sandy nhìn Koon Ham đầy lo lắng

_Ừ, anh ổn! _Koon Ham cười _1 nụ cười mà cố gắng lắm mới nặn ra được

_Này, điện thoại đâu rồi mà tao gọi không nghe máy? _Kelvin hỏi

_À…ờ… hôm qua tao đi dính mưa nó ướt, đơ đơ nên ném luôn rồi _Koon Ham trả lời thản nhiên như không

Rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng, mỗi đứa 1 việc nhưng chẳng có đứa nào chịu học cả: Tứ Quỷ thì ngồi bắn game loạn xì ngậu, Kelvin thì ngồi tán gái với Ren, riêng Mika thì đọc sách rất chi là chăm chỉ nhưng khổ mỗi tội là đọc sách kiếm đạo, Sandy thì nghe nhạc + đọc manga, Koon Ham thì ngủ.

* * * * * * * * * * * ** * * * * * * * * *

GIỜ NGHỈ

_Anh Koon Ham, nước này, anh uống đi cho đỡ mệt _Sandy chìa lon nước cho Koon Ham

_Ừ, cám ơn em _Koon Ham cười nhưng không giấu được sự mệt mỏi trong đôi mắt

_Này, sao cô mua mỗi nước cho Koon Ham vậy. Phân biệt đối xử quá đấy _Kelvin từ đâu tiến lại gần, đứng sát ngay sau lưng Sandy

_Ặc…. ặc…ặc….ai cho lại đây hả? Biến….Cách xa ta 1 mét…..Mà ta mua cho ai thì liên quan gì tới mi chứ, kệ ta. Biến xa ra mau…biến… _Sandy làm cho Kevin 1 tràng

_Cô…._Kelvin cứng họng (vì shock quá ạ)

_Này, tui để ý là trừ Koon Ham và Tứ Quỷ ra thì Sandy luôn giữ khoảng cách với tất cả tụi con trai nhé _Ren nhìn Sandy 1 cách đầy soi mói

_Hả, hehe đâu có đâu…nhầm rùi…nhìn nhầm đó _Sandy giật thót mình, lấp liếm

_Này, vậy sao cô tránh tui? Tui đâu phải là hủi đâu? _Kelvin bước tới gần Sandy

_Biến ra kia,đứng có lại gần tui _Sandy lùi ra sau

_Chậc, vậy sao Kelvin tới lại lùi vậy ? Giải thích đi _Ren cũng bước tới

_Nè, 2 người đừng thấy tui hiền mà bắt nạt nhá _Sandy không thể lùi được nữa khi bị 2 chàng chặn cả 2 đầu

_Hi hi, thui 2 anh tha cho chị Sandy, không là chị ấy ngất ra đây đấy _Leo tiến lại gần Sandy

_Why? _Ren nhíu mày không hiểu

_Ờ thì vì…. _Leo đang định nói thì bị Sandy nhảy lên bịt mồm

_Mày muốn chị thịt mày à thằng kia _Sandy trừng mắt

_Này, dù gì cũng là bạn bè mà…Đâu cần giấu đâu Sandy, tui cũng muốn biết _Giọng đanh thép của Mika vang lên

_Ờ thì ….nhưng mà…. _Mặt Sandy hơi đỏ lên

_Thôi để em nói cho. Tại chị Snady từ bé mắc cái bệnh quái dị và không có thuốc chữa là BỆNH SỢ CON TRAI _Ren cười toe toét

_Hả? _cả lũ trố mắt nhìn Sandy

_Hừ, có gì đâu mà nhìn tui như sinh vật ngoài hành tinh vậy chớ… _Sandy nhăn mặt nhưng cũng chẳng giấu được khuôn mặt đang đỏ lựng lên

_HAHAHAHA…._cả lũ ôm bụng cười nghiêng ngả

_Tui giết chết mấy người giờ? Có im đi không? _Sandy mặt đỏ lừ, giơ nắm đấm lên đe dọa

_Sặc…haha nhưng mà bị bệnh đó sao mà lại đi đánh nhau được chứ? Haha….đau bụng quá _Ren vừa cười vừa hỏi

_Thì ghét mới đánh mà _Sandy nhăn mặt

_Vậy sao bọn Leo không vậy ?_Mika che miệng đang cười hỏi

_Xì, thân rùi thì k thành vấn đề. Tứ Quỷ là gia đình tui chứ có phải người lạ đâu _Sandy xị mặt xuống vỉ cả lũ cứ nhìn mặt nó lại phì cười như mấy thằng điên trốn trại

_Nè vậy sao Koon Ham thì được mà tui với Ren thì lại không lại gần được? _Kelvin hỏi mỉa mai nhưng cũng ẩn ý lắm đấy

_Ờ thì……_Sandy ấp úng

Đang không biết phải giải thích như thế nào cho phải khi cái tên Kelvin vẻ mặt bỗng khó đăm đăm nhìn nó xem chừng chẳng có vẻ gì là đùa cả, lần này chắc Sandy chết với hắn quá.

_Chị Sandy …… _Jey hớt hải chạy vào và đã có bàn cứu nguy trông thấy cho Sandy

_Chuyện gì vậy ?_Sandy nhìn thằng em bằng ánh mắt rưng rưng đầy biết ơn và cảm kích

_Trời, chị còn thảnh thơi vậy sao? Chị Kyu Min bị bắt rồi…….._Jey lo lắng nói

_Hả? _Sandy sững người

_Kyu Min…Kyu Min bị làm sao cơ? Nói rõ xem nào… Làm sao? _Koon Ham túm cổ áo Jey

_Anh Koon Ham bình tĩnh lại đi _Mika can Koon Ham

_A… anh xin lỗi….tại anh… _Koon Ham lúng túng

_Em không rõ chuyện như thế nào nhưng khi em mở tủ chị Sandy ra lấy đồ cho chị ấy thì thấy lá thư này _Jey chìa lá thư độc 1 màu đen ra

Sandy lấy lá thư của Jey, từng dòng từng chữ hiện lên trước mắt cô : “Muốn cứu Kwon Kyu Min thì mang cái mạng của mày tới đổi lại mạng con bạn mày cho tao, Lee Sandy. Khi mặt trời lặn thì mọi truyện sẽ kết thúc”

Sắc mặt Sandy xanh xao, trắng bệch chuyển dần sang giận dữ tới tột cùng, vò nát tờ giấy trong tay ném xuống đất, Sandy gằn lên từng tiếng:

_Bọn khốn!!!_Ánh mắt Sandy long lanh đẹp kì lạ, giận dữ chạy đi

_Key, Jey, Rey giữ chị Sandy lại!!!_Leo hét lên

_Buông ra _Sandy hét lên khi 3 thằng nhóc giữ chặt mình lại (đừng có lạ khi 3 thằng nhóc này bắt và giữ đc Sandy 1 cách dễ dàng nhé, vì người lập ra Tứ Quỷ này cũng là để khống chế Sandy.)

_Giữ cho chắc vào, để chị ấy thoát thì 3 cậu biết hậu quả ra sao rồi đấy_Leo nhìn Sandy đầy lo lắng

_Leo, buông ra mau _Ánh mắt Sandy đầy giận dữ, long lanh kì lạ

_Chị, bình tĩnh lại đi _Leo buồn bã nhìn Sandy.

_Buông chị ra, mau lên _Sandy giãy dụa, nơi khóe mắt có 1 giọt lệ

_Chị à, bình tĩnh lại đi. Chị như vậy không thể cứu được chị Kyu Min đâu _Leo ôm chặt Sandy vào lòng khi người Sandy run lên 1 cách kì lạ

Tất cả những người chứng kiến chẳng ai hiểu được rằng rốt cục có truyện gì mà khiến cho cô bé Lee Sandy bình thường kiên quyết, cứng rắn là vậy mà giờ cả người đang run rẩy 1 cách khó hiểu.

Sau 1 lúc, Sandy ngước lên quệt đi những giọt nước mắt còn sót lại khi nãy trên khóe mắt , nở 1 nụ cười thật tươi, thật tự tin như ngày thường, nói:

_Tuyệt đối không thua đâu

_Hì, vậy chứ. Tứ Quỷ luôn theo chị mà, chị Sandy yên tâm đi _Rey cười

_Ừ _Sandy cười đầy tự tin

_Nè, vậy giờ làm sao đây? Nhìn mặt vậy thế có hướng giải quyết gì chưa? _Mika hỏi

_Hì,rồi nhưng nhờ mọi người cùng giúp nha. Động vào bạn của Lee Sandy này tui tuyệt đối không tha đâu _Sandy cười, 1 nụ cười đầy quyết đoán

_Ok _cả lũ đồng thanh

_Hì, thế này nhé : anh Koon Ham giúp em tra khảo mấy thằng mình tóm được để tìm tên cầm đầu nhá, em tin tụi nó có liên quan trong vụ này đấy. Tứ Quỷ sẽ đi theo và giúp Mika với Ren điều tra tung tích của thằng trùm vụ này ngay sau khi anh Koon Ham điều tra ra được chuyện gì từ bọn kia và những băng nhóm nhỏ lẻ hay người đang có tầm ảnh hưởng mới lên trong thế giới đêm. Tất cả phải làm thật nhanh , nhất định muộn nhất là 4h chiều nay phải xong _Sandy quả quyết

_Nhanh vậy? _Ren nhăn mặt

_Thế nên tui mới cho Tứ Quỷ giúp 2 người mà. Không nhanh Kyu Min sẽ không ổn đâu _Khuôn mặt Sandy hiện rõ sự lo lắng.

_Ok, vậy tụi này đi trước _Mika hiểu ý Sandy, khẽ cười nhẹ rồi bước đi trước

_Vậy điểm hẹn là quán bar của Kelvin nhé _Koon Ham cười, khuôn mặt hiện rõ 2 chữ mệt mỏi nhưng cái mệt mỏi đó cũng không bằng nỗi đau buồn và sự lo lắng tột cùng…

_Này, thế tui làm gì? _Kelvin nhăn mặt nhìn Sandy

_Hả? Mi á? Ờ thì thích làm gì thì làm, hehe _Sandy cười cực kỳ trêu ngươi Kelvin

_Này, tui giết chết cô giờ_Kelvin tức giận, tay lăm lăm nắm đấm

_Thử xem ! _Sandy vênh mặt lên 1 cách đầy thách thức

_Cô…….._Kelvin tức lắm đấy nhưng không làm gì được nhỏ này, không hiểu sao trước giờ Kelvin chẳng ngán con gái và kể cả con gái cũng đánh không tha thế mà lại không thể đánh được cái bản mặt vênh vênh đáng ghét kia.

_A! Anh Kelvin không làm gì vậy thì đi cùng chị Sandy cũng được mà _Leo chen ngang vào cuộc cãi vã gay cấn chuẩn bị oánh nhau đổ bàn đổ ghế tới nơi.

_Hả? Hâm, chị không cần _Nghe xong Sandy nhăn mặt khó chịu, nhất quyết không đồng ý.

_Anh Kelvin ở đây lâu cũng biết nhiều người hơn chị mà, lại thông thạo đường cái như vậy chẳng tốt hơn à! Em biết chị định làm gì mà, nhờ anh ý sẽ đỡ vất cả hơn đấy _Leo cười hiền

_Xì, được lắm, rồi thì đi _Sandy hất mặt bước đi

Kelvin không nói gì , khẽ nhún vai rồi bước đi theo Sandy. Mọi người thì mỗi người mỗi việc nên cũng nhanh chóng tản ra để kịp thời gian mà Sandy khăng khăng chọn vì 1 lý do nào đó mà chỉ có nó biết, trời biết, đất biết , thêm Mika biết.

_Êu, giờ cô tính đi đâu đây _Kelvin hỏi

_Bang Yakuza vùng quan đông _Sandy nói 1 cái chuyện động trời mà vẫn cười bình thường, mặt không hề biến sắc hay có cảm giác e dè khi nhắc tới 1 bang rất mạnh, nhất nhì cái đất Tokyo này, ai chỉ mới nghe qua thôi cũng đã sợ đến mồ hôi hột chảy như mưa.

_Này cô, cô có biết đấy là đâu không hả?Cô đừng có mà nói bừa nghe, mất mạng như chơi đấy _Kelvin nhìn Sandy, dường như không tin vào tai mình

_Xì, tui là ai chứ? Nhưng trước hết phải thay quần áo đã chứ mặc như thế này thì không thể vào được thật._Sandy nhìn bộ đồ hiện tại với quần jean bó đen dài, rách te tua cùng cái áo sơ-mi trắng rộng thùng thình trùm mông với giầy Nike trắng, tóc buộc lệch đội mũ nhìn cực kì bụi

_Haizzz, Vậy về nhà cô đi, tui gọi người mang đồ đến cho tui vậy _Kelvin thở dài, lôi cái điện thoại độc nhất vô nhị của mình ra gọi cho tay vệ sĩ ở nhà mang đồ tới cho mình

Sandy leo lên cái oto thể thao mui trần bóng loáng 1 màu đen của Kelvin rồi 2 đứa phóng vèo vèo trên đường quốc lộ mà người đi đường nhìn vào chỉ thấy 1 bóng đen xoẹt qua rất nhanh như 1 tia chớp để và để lại chỉ là 1 làn gió lạnh gáy người cùng bụi mà thôi.

Về nhà, Sandy mở thiết bị bảo vệ ra và 1 vòng bảo vệ trong suốt được bao bọc quanh nhà nó , tới 1 con mỗi có ý vào le ve cũng bị dòng điện 1000W nướng cháy thành muỗi quay luôn.

_Này, sao cô phải cài đặt bảo vệ? Chỉ ở đây có chút thôi mà _Kelvin đặt đồ tên vệ sĩ mang cho mình xuống ghế, nhìn Sandy

_Ờ, tui sợ có người vào nhà mà không biết. Tui là mục tiêu của chúng mà, tui thì không sao nhưng căn nhà này tuyệt đối không được bị sứt mẻ gì _Sandy nhìn Kelvin cười hiền,tay đẩy cái bàn máy khởi động hệ thống bảo vệ vào tường.

_Vì sao ?_Kelvin nhăn mặt khó hiểu

_Vì ngôi nhà này là nơi bảo vệ 1 thiên thần mà _Sandy nói, trong đầu đang nghĩ vu vơ 1 cái gì đó

_Cô là thiên thần hả? _Kvin buột miệng nói.

_Xì, vớ vẩn ! Không phải tui, điên _Sandy nhăn mặt khó chịu, đầu thầm rủa tên chết bẫm Kelvin ăn nói vớ va vớ vẩn

_Ờ, thì thôi…._Kelvin trả lời hờ hững, tự bảo mình ngu vì phát ngôn ngu quá nên không dưng ăn chửi, hix

_Xì, tui đi thay đồ đây.Tầng này có buồng tắm đó, vào đấy mà thay. Cấm bước vào phòng tui _Sandy lườm, ánh mắt đầy đe dọa

_Rồi _Kelvin thở dài thườn thượt

Sandy loay hoay làm gì đó trên tầng mãi 1 lúc rồi cũng bước xuống nhà trong khi Kelvin đã thay xong từ đời nào và đợi nó đến dài cả cổ ra như hươu.

Kelvin mặc 1 chiếc áo da đen, séc lệch, kéo cả séc kéo ở tay áo ,trên vai trước ngực; 2 túi séc 2 bên, đi cùng với quần bò đen mài rách và bạc trắng ở trước và sau đi cùng giầy khủng bố. Kéo cái khóa áo tới 1 nửa để khoe 1 chút thân hình gợi cảm chuẩn tới từng milimet của mình trông cực đáng ghét (cái này là Sandy nghĩ). Mũi xỏ 1 cái khuyên bạc đính 1 viên kim cương nhỏ, tai đeo 1 cái nấm nhỏ màu đen.

Sandy thì mặc 1 chiếc áo 3 lỗ lửng ở trong đi cùng với quần đùi bò đen, ngoài khoác 1 chiếc áo măng-tô da dài được đóng 2 cúc ở giữa để che đi phần bụng và eo ; chân đi 1 đôi boot dài tới gần đầu gối bằng da cao tới 10 phân. Mái tóc xoăn xoăn đã được xõa tung trên vai. Tai đeo khuyên hình thập giá, đôi mắt dù đã bị che bởi cái kính to bản màu đen thì cái màu đỏ cố hữu đó vẫn sáng rực, long lanh 1 cách lạ thường; ở cổ Sandy đeo 1 chiếc dây bạc không mặt và 1 dây dài hơn hình chữ thập được làm rất kì công và tinh xảo, giữa có gắn 1 viên kim cương lấp lánh. Nhìn Sandy bây giờ không những rất hấp dẫn , kiêu sa mà còn chín chắn hơn hẳn bình thường với cái dáng vẻ bui bặm, tinh nghịch kia

_Nhìn cô khác quá _Kelvin nhìn Sandy không chớp mắt.

_Đương nhiên rồi, vì đây mới thực sự là “Siêu quậy Sandy” mà _Sandy nở 1 nụ cười đầy tự tin

_Chậc, đi thôi _Kelvin quay mặt bước đi, ở thêm chút nữa chắc không kìm được lòng mất (tên này có ý đồ đên tối đấy ạ :P)

Sandy bước lên xe , chiếc xe mui trần phóng lướt qua các con đường lớn làm cho những hàng cây bên đường khẽ rung lên xào xạc. Ánh nắng mặt trời dịu nhẹ của thành phố Tokyo khẽ hắt nhẹ vào mặt Sandy khi nó đang nhìn vu vơ đâu đó , suy nghĩ 1 cái gì đó mà chính nó cũng chẳng biết.

Chiếc oto rẽ vào 1 con đường quốc lộ nhỏ hun hút 2 bên là những bãi đất hoang với cỏ dại chen lấn nhau mọc um tùm.

Đi mãi, đi mãi thì cuối cùng chiếc xe thể thao cũng đỗ “xịch” lại trước 1 cánh cổng lớn được làm bằng sắt màu xám cao hơn 10m, trước cửa có 2 con kì lân được làm bằng bê tông cao hơn 2 mét trông rất ghê rợn đang trừng mắt.

Kelvin và Sandy bước xuống xe, trông cả 2 đứa chẳng khác gì mafia vì cái kiểu ăn mặc đen từ đầu tới chân lại thêm 2 khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị giấu trong cặp kính đen nữa. Kevin định tới bấm chuông cửa thì Sandy chạy ra cái bảng ngay đấy bấm 1 dãy số vào thì ngay lập tức cánh cửa sắt mở ra luôn làm cho Kelvin cứ phải gọi là trố mắt ngạc nhiên nhìn không nói lên được lời nào….

_Vào thôi _Sandy cười nhẹ, bước vào bên trong

Cả 2 phải đi bộ 1 đoạn đường khá dài trên 1 con đường lát toàn gạch men xám, 2 bên đường thì toàn là những cây cảnh được bài trí rất đẹp, chỉ nhìn thôi người ta cũng biết những cây này cũng phải đáng giá cả tỉ. Bước chân gần tới 1 ngôi nhà gỗ được làm theo kiểu kiến trúc Nhật nằm nay dưới 1 gốc cây cổ thụ to lớn với những tán cây dài và rộng tạo nên 1 bong râm che mắt cho cả ngôi nhà thì Kelvin và Sandy bị chặn bởi hơn 200…..không, chắc phải hơn 300…..chính xác thì cũng phải gần 400 người mặc trên mình 1 bộ lễ phục Nhật màu đen thêu gia huy của Bang Yakuza vùng quan đông bao vây và đang chĩa thẳng kiếm Nhật dài, nhọn và sắc thẳng vào cả hai

_Này, mấy người đón tiếp khách vậy sao? _Kekvin nhăn mặt nhìn bọn này nhưng chẳng có tí gì tỏ ra e dè , sợ sệt cả

_Các ngươi là ai? Sao dám ngang nhiên vào đây _ 1 tên lên tiếng

_Ta muốn gặp “ông chủ” của các ngươi _Sandy đi thẳng vào vấn đề, chẳng thèm trả lời câu hỏi của tên kia

_Cô muốn gặp “ông chủ” làm gì? _Tên đó hỏi, xem chừng là ng đứng đầu ở đây.

_Việc của ta _Sandy lạnh lùng

_Ông chủ không có nhà, mời về _Tên đó hất mặt, vênh váo

_Vậy thất lễ nhé, không cho ta gặp vậy ta tự vào _Sandy bước tới căn nhà gỗ trước mặt

_Đứng lại _ Tên đó hét lên cũng là lúc cả lũ Yakuza chĩa kiếm vào cổ Sandy nhưng chưa kịp lam gì thì

“Bốp….bốp……..chát…….hự…..bốp…….”

Và 10 tên Yakuza gần đấy định đả thương Sandy đã bị Kelvin đánh bật trong chớp mắt và trên tay Kelvin đang cầm 10 thanh kiếm của chúng chẳng biết lấy bằng cách nào nữa, trong chớp mắt đã thấy chúng ngã sóng soài cái đó mấy chục mét trước cả lúc Sandy kịp ra tay.

_Làm gì vậy ?_Sandy nhìn Kelvin khó hiểu

_Hừ, tôi đã hứa với mấy người họ (ý chỉ bọn Tứ quỷ và Mika đấy ạ) là đảm bảo an toàn cho cô mà –Kelvin phủi phủi lại quần áo (em thề, tên này ưa sạch cực chứ k bạ đâu cũng ngủ, cái gì cũng ăn như Sandy nhà ta đâu =.= công tử chính gốc)

_Tụi mày…tụi mày biết đang động vào người của ai không? _Tên đó giận run người, gân xanh gân đỏ nổi hết cả lên

_Băng Yakuza vùng quan đông, sao? _Sandy hất mặt trả lời chúng vẻ mặt cực kì khiêu khích

_Được lắm, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? Tụi bây, chém chết 2 đứa nó đi _Tên đó hét lên và xông vào

Cả lũ tầm hơn 400 thằng định xông vào thì từ phía sau tiếng hét lớn, đầy uy lực lên làm chúng đứng sững lại luôn:

_DỪNG LẠI…

Người đó bước tới, là người đàn ông trẻ, cùng lắm chỉ hơn Sandy và Kelvin tới 4,5 tuổi là cùng. Anh đeo chiếc kính cận vuông, khuôn mặt thanh tú nhìn hơi giống thư sinh nếu như ai để ý tới ánh mắt sắc sảo nhưng lạnh lẽo của anh thì có thể dễ dàng bị anh nhìn thấu mọi suy nghĩ; tóc vàng ôm lấy khuôn mặt; anh vận bộ yukata màu đen sọc kẻ xanh đậm bước tới vội vàng nhưng vẫn mang cái thần khí khiến người ta lạnh sống lưng. Bọn Yakuza dạt sang 2 bên, khúm núm cúi chào anh

_Phó bang chủ _Tên kia cúi chào lễ phép

_Mày làm gì thế này hả?_Anh nhìn bọn đàn em, cố kiềm chế, khẽ đẩy gọng kính lên

_Em…_Tên kia bị khí khái của anh áp đảo, ấp a ấp úng

_Mày muốn hại cả cái bang này à?Mày nghĩ người bước vào được cái cổng sắt này mà không cần người bên trong mở mà là người thường hả? _Anh quát

_Ơ…em…._Tên kia không cãi được câu nào

_Tính mày lúc nào cũng nhanh nhảu ẩu đoảng. Mày biết người vừa hạ gục 10 thằng kia là ai k hả? Mắt mày mù rồi à?Mày đi theo “ông chủ” bao năm rồi mà mày không nhận ra người trước mặt mày là “ông trùm Kelvin” à?Cậu ấy là “ông trùm Kevin” đấy, hiểu không?_Anh mắng hắn một trận tơi bời, như tát nước vào mặt luôn

Nghe tới cái tên “ông trùm Kelvin” mà thằng bé đã lạnh sống lưng, toát mồ hôi hột vì sợ hãi ; còn bọn Yakuza kia cũng không hỏi bủn rủn chân tay cảm tạ trời đất vì chút nữa họ đã chạm tay vào cánh cổng thần chết phía sau người có biệt danh “ông trùm Kelvin” kia, người được mệnh danh là máu lạnh và tàn nhẫn khủng khiếp với những chiến công lừng lẫy khi hắn mới bước chân vào thế giới đêm

_Còn không mau xin lỗi đi _Anh quắc mắt nhìn đàn em

_Dạ …dạ….xin lỗi ngài, xin ngài tha lỗi cho sự bất kính của tôi, mong ngài tha thứ _Tên đó lắp bắp, quỳ rụp người xuống van xin Kelvin

_Thôi được rồi, bỏ qua đi _Kelvin lạnh lùng phẩy tay

_Uầy, ghê ta?_Sandy chớp chớp mắt nhìn Kelvin

_Thôi khỏi phải nhìn tôi bằng ánh mắt đấy. Tôi biết cô định nói gì rồi_Kelvin lườm Sandy (ức lắm đầy, nhưng k làm gì được nó nên hắn đành lườm nó vậy)

_Hehe _Sandy cười tít mắt khiến cho một khuôn mặt đỏ lên vì ngượng trước vẻ đẹp ông trời bất công đã cho nó.

_Dạ, rất xin lỗi về chuyện vừa rồi thưa cậu Kelvin _Anh cúi người xin lỗi

Kelvin khẽ gật đầu. Chỉ nhìn thôi Kevin cũng biết ẩn sau khuôn mặt thanh tú kia là cả 1 con quỷ; từ cách ứng xử tới nói năng anh ta đã cho Kevin thấy phong thái khác hẳn lũ choi choi kia và cũng không dưng 1 người như bang chủ vùng quan đông vốn nổi tiếng là hà khắc, cứng nhắc lại cho anh ta mang danh hiệu “phó bang chủ” khi tuổi con quá trẻ thế kia thì con người này không nên khinh thường chút nào.

_Tôi là Hamashita Ryuki, là người quản lý toàn bộ bang này. Xin mạn phép hỏi ai là người đã mở cánh cổng chính vậy ạ? _Ryuki lễ phép hỏi

_À! Là cô ta đó _Kelvin chỉ tay về phía Sandy

_Hì, xin chào_Sandy nở nụ cười xã giao

_Ơ, cô là….._Ryuki hơi bất ngờ vì khuôn mặt này anh cảm thấy rất quen, như đã gặp hay nhìn thấy ở đâu rồi

_Tôi muốn gặp “ông chủ”. Tôi biết ông ấy có ở nhà _Sandy lảng sang chuyện khác

_Ừm…tiểu thư có thể cho tôi biết quý danh được không? Lúc đấy tôi mới có thể tiểu thư lên gặp bang chủ _Ryuki cười

_Hừ, lắm chuyện quá. Vậy nhờ anh lên báo với ông Hawaza Ai là có con gái tên Trương Nguyệt Mỹ Hương gặp _Sandy nhăn măt

_ĐẠI TIỂU THƯ _Nghe tới cái tên “Trương Nguyệt Mỹ Hương” thì cả lũ cùng Ryuki cúi chào Sandy.

Làm sao mà họ không thể không cúi chào khi nghe tới cái tên này chứ; toàn cái bang này ai ai chẳng biết tới “đại tỷ” hay con gái nuôi cưng của bang chủ, được ông yêu quý, nâng niu, chiêu chuộng hơn cả cậu con trai ruột thịt của mình

_Hừ, mấy người làm gì vậy. Đứng lên cho tui, ai bảo mấy người phải  hành lễ hả? _Sandy gắt

_Tiểu thư, ông chủ đang ở trên nhà ạ, mời cô theo tôi _Ryuki cúi mắt nói

Sandy và Kelvin bước theo Ryuki lên lầu. Sandy mặt thí vẫn đằng đằng sát khí, mắt không nhìn mà chân vẫn bước đi không vấp phải một thứ gì, dường như với nó chỗ này đã quá đỗi quen thuộc rồi. Còn Kelvin thì cứ trầm ngâm 1 cách lạ lùng như đang suy nghĩ cái gì đó vậy.

Ryuki đẩy cánh cửa được làm bằng gỗ lớn , trước mắt Sandy và Kelvin hiện ra người đàn ông trung niên mặc 1 bộ Yukata đen bằng lụa đang ngồi trên bàn xem giấy tờ gì đó từ sập giấy cao trước mặt, khuôn mặt đăm chiêu không hề biểu lộ 1 chút cảm xúc nào.

_Chuyện gì vậy Ryuki_Ông hỏi bằng giọng thanh ,nhẹ nhưng cũng đầy lạnh lùng; ánh mắt vẫn dán vào tờ giấy không ngước lên …

_Dạ…._Ryuki chưa kịp nói thì Sandy đã đẩy Ryuki lùi về phía sau, đùng đùng đi vào

_Ba, ba tiếp đón con gái ba chu đáo quá ha _Sandy khoanh 2 tay trước ngực, nhìn ông bằng ánh mắt hằm hằm.

Cái giọng nói quen thuộc mà có lẽ cả cái cuộc đời già nua này ông cũng không thể quên được, giọng nói trong trẻo nhưng đanh thép đó, nó khiến ông phải bỏ cả tập giấy dày cộp trước mặt để nhìn lên, xác thực lại xem có phải ông đã già mà lãng tai rồi chăng. Nhưng ông không khỏi ngạc nhiên khi đúng là nó, cô con gái nuôi ông yêu thương còn hơn cả con ruột của ông đang đứng đây, vẫn khuôn mặt đó, vẫn hình dáng đó tuyệt nhiên chẳng thể lẫn đi đằng nào được:

_Mỹ Hương….._Giọng ông run run thấy rõ

_Dạ phải. Thật may cho con là ba còn nhận ra con chứ không khéo con sẽ bị mấy tên Yakuza dưới nhà ngũ mã phanh thây con ra với cái tội danh thấy người sang bắt quàng làm họ _Sandy hất mặt không thèm nhìn ông

_Thôi mà con gái ngoan của ba , ba xin lỗi mà, tại con tới chẳng báo trước với ta gì cả nên ta không biết. Um, đứa nào dám mạo phạm tới con, bảo ba để ba xử tụi nó thích đáng _Ông khẽ vuốt vuốt mái tóc mềm của Sandy

_Hừ, lần này con bỏ qua vì dù gì lâu rồi con cũng không về, nhưng lần sau mà vậy con treo cả tụi đó cả ba lên cây luôn _Sandy đe dọa.

_Rồi rồi, được rồi, ba biết lỗi rồi mà. Đừng giận ba nghen con gái ngoan_Ông cười hiền

_Hehe , con sẽ không giận nữa nếu ba cho con thêm mấy cái cây phong lan kia của ba _Sandy cười toe toét

_Này Sandy, vào chuyện chính đi, cứ tào lao hoài _Kelvin vẫn đứng nãy giờ lên tiếng

_Kệ tui _Sandy lè lưỡi trêu ngươi Kelvin

_Ơ, cậu Kelvin _Ông Ai ngạc nhiên vì sự có mặt của Kelvin, “ông trùm” của thế giới đêm. Đến ông là người đã làm cái nghề này lâu rồi nhưng vẫn phải nể cậu một phần

_Chào ông Ai, lâu quá không gặp ông rồi, ông vẫn ổn chứ? _Kelvin gật đầu chào, nở cụ cười xã giao với ông Ai

_Ủa? Ba biết tên này sao? _Sandy giơ tay chỉ thẳng mặt Kelvin

_Sao lại không? Ở cả cái đất Tokyo này, những người thuộc thế giới ban đêm hay những người giàu có chẳng ai là không biết tới danh của “ông trùm Kelvin” cả, “ông trùm” của các quán bar, vũ trường, sòng bạc,…Cậu Kelvin đây cũng đã không ít lần giúp ta những vụ rất quan trọng. _Ông cười

_Ghê ta _Sandy khen, mắt chớp chớp nhìn Kelvin

_Cám ơn nhưng khỏi cần cô khen đểu tôi đâu _Kvin lừ mắt

_Ha, vậy là 2 đứa biết nhau hả? Vậy thì hay thật _Ông nhấp mộy ngụm trà nóng

_Hay gì ba? Chẳng hay tí nào, quen biết tên này phiền lắm, toàn bị đánh ghen một cách vô cơ không hà _Sandy nhăn mặt kể lể tội lỗi của hắn

_Ừ cũng phải mà, tại cậu Kelvin vừa đẹp trai lại tài giỏi, người hoàn hảo thế thì cô gái nào chẳng muốn _Ông vỗ vai Kelvin

_Xì, cho con cũng không thèm. Mà thôi, quên chuyện đấy đi, con tới đây không phải chỉ để nghe ba khen tên này đâu, con có chuyện cực kì quan trọng muốn nhờ ba _Giọng Sandy bỗng nghiêm nghị hẳn

_Được, 2 đứa ngồi xuống nói ta nghe, Ryuki mang nước và hoa quả lên cho ta nhé _Ông tiến về phía bộ bàn ghế đặt cạnh đó cùng Sandy và ra lệnh cho Ryuki

_Dạ _Ryuki cúi đầu rồi lui xuống

_Nào, giờ nói ta nghe con gái ta muốn ta giúp chuyện gì nào? Nếu giúp được ta sẵn sàng giúp _Ông rót thềm 2 ly trà thơm cho nó và Kelvin

_Dạ, con muốn nhờ ba giúp con tìm người nhờ rada định vị toàn cầu của hệ thống SSA của ba dựa vào con chip đặc biệt được gắn trên điện thoại của cô ấy và tỉ lệ phân tích nhận dạng để tìm ra nơi cô ấy bị bắt cóc ạ _Sandy nói lèo

_Con muốn tìm người sao? Ai vậy?_Ông hỏi

_Ba phải hứa giúp con thì con mới nói _Sandy quả quyết

_Được, chuyện này ta làm được. Đã là con gái nhờ sao ta lại không giúp chứ _Ông cười hiền

_Dạ, cô ấy tên là Kwon Kyu Min ạ _Sandy nói

_Kwon à?...Kwon? Kwon Sing Ji…Hả? Là con gái của ông trùm mafia Hàn Kwon Sing Ji sao? _Ông Ai không khỏi ngạc nhiên khi nghe tới cái tên đó

_Dạ phải _Sandy gật đâu

_Chuyện qua trọng như vậy sao con không báo với cha của bạn ấy, làm vậy liệu có ổn không? _Khuôn mặt ông Ai tỏ rõ sự lo lắng

_Không thể, tuyệt đối không thể ạ _Sandy gắt lên, đứng phắt dậy

_Bình tĩnh đi _Kelvin kéo Sandy ngồi xuống ghế

_Nếu bây giờ mà cho cha của Kyu Min biết thì e là không hay lắm ạ. 1. vì như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới mối quan vệ Hàn và Nhật
2. lần này người bắt cóc muốn nhắm tới không phải là Kyu Min mà là Sandy cơ ạ nên nếu manh động, việc chúng sợ quá mà thủ tiêu Kyu Min là điều khó mà tránh khỏi ạ _Kelvin giải thích

_Nhằm vào Sandy…không lẽ…._Ông bỏ lửng câu nói

Kelvin khẽ gật đầu còn Sandy thì chẳng nói năng gì cả chỉ nhìn ra ngoài và thả tâm hồn mình nghĩ vu vơ đâu đó.

_Haizzz…được rồi, nội trong ngày hôm nay ta sẽ tìm ra nơi cô bé Kwon đó bị bắt cho con_Ông thở dài

_Dạ, vậy chiều nay ba nhé, 3h con sẽ đợi ba ở bar của Kelvin_Sandy cười hiền

_Được rồi, vậy chiều nay ta sẽ đích thân tới đó, con có còn cần gì nữa không? _Ông cười nhìn cô con gái nuôi nhưng vẻ mặt thì không thể giấu được nỗi lo lắng rằng sự việc 4 năm về trước sẽ tái diễn lại.

_Dạ, còn ạ. Ba cho con mượn 50 người, chỉ cần 50 người của bang Yakuza này thôi ạ, nhưng phải là người mạnh nhất _Sandy quả quyết

_Sao phải vậy? Bảo Koon Ham lấy người bên CIA cũng được mà _Kelvin nhìn Sandy

_Không được, là CIA dù gì cũng là người của tổ chức thế giới thì việc đòi hỏi họ giết người bừa bãi là rất khó, mà CIA chủ yếu chỉ hoạt động đơn, tui cần những người có khả năng thực chiến đông hơn; lần này đâu phải chỉ giết 1, 2 người là xong chuyện, tui không muốn làm khó anh Koon Ham _Sandy giải thích

_Được rồi, ta hiểu rồi, vậy chiều nay ta sẽ đưa theo 50 người tới như con nói, nhưng tuyệt đối không được làm ẩu nghe chưa?_Ông Ai dặn dò

_Ba yên tâm đi, con biết mình nên làm gì mà _Sandy cười

_Ừ, ta tin tưởng ở con đó _Ông xoa đầu con gái yêu quý

_Dạ, vậy thôi con có việc, tụi con về đây, con chào ba _Sandy dứng dậy cúi chào ba nó

_Ừ, rảnh qua dây chơi nhé _Ông cười hiền

_Dạ _Sandy cùng Kelvin bước ra ngoài

Bên ngoài bọn Ryuki đã chờ sẵn và đưa họ ra cổng lớn, 2 bên là những người trong bang yakuza xếp thành hàng cúi đầu kính chào.

Bước lên xe, Kelvin cho xe chạy chậm hơn lúc nãy để cho Sandy thư giãn ngắm phong cảnh 1 chút, thả mình vào thiên nhiên và quên đi nhưng áp lực cô đang phải gánh trên vai.

_Này……_Kelvin gọi

_Hử?_Sandy quay lại xem tên vốn kiệm lời như hắn hỏi gì mình

_Sao cô có thể mở được cái cửa đó vậy ?_Hắn hỏi

_Người làm mật mã cánh cửa đó là tôi thì việc có được mật khẩu là điều hiển nhiên _Sandy bình thản nói

_Vậy, chẳng nhẽ ông ta là ba cô? Ông Ai đó _Hắn nói nhưng không nhìn Sandy

_Ừ, nhưng là ba nuôi thôi, 1 trong 10 người ba đặc biệt và quan trọng _Sandy nở 1 nụ cười nhẹ

….

Rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng chỉ còn tiếng động cơ xe vang lên đều đều cho tới lúc chiếc xe dừng lại tại quán bar của Kelvin hay chính là nơi trước đây và bây giờ cũng vậy, luôn là địa điểm để Lee Sandy quậy phá tùm lum mà không biết rằng, người dọn bãi chiến trường sau đó cho cô là Qualy Kelvin.

Sandy bước xuống xe, đeo kính lên che nửa khuôn mặt mình, nó nhìn Kelvin và nở 1 nụ cười tinh ranh :

_Này, vào trong nhớ đừng để ai biết tui là “Sandy siêu quậy” nhé, để biết rồi phiền lắm, sẽ bị theo dõi đó

_Ừm _Kelvin gật đầu

Cả 2 bước vào trong, Sandy lặng lẽ đi theo phía sau Kelvin, chẳng ai nói câu nào cho tới khi 1 thằng đàn em của Kelvin bước tới

_Đại ca _Tên đàn em lễ phép cúi chào hắn

_Chuyện gì? _Giọng hắn lạnh băng

_Dạ, lúc nãy anh không có ở đây bọn bên bang Hida đã tới đây quậy quán mình ạ _Tên đàn em nói

_Thằng Shi đâu? Đã xử bọn nó chưa?_Kelvin nhăn mặt

_Dạ rồi ạ, thằng cầm đầu bị tóm rồi ạ, giờ đợi anh về xử tụi nó thôi ạ _Tên đàn em gật đầu

_Luật cũ, nó đánh bên mình bị thương bằng tay chân nào thì bẻ què bộ phận đấy của nó đi. Trên người của người mình bị bao nhiêu vết thương thì trả lại tụi nó bấy nhiêu vết _Mặt Kelvin giãn ra nhưng vẫn cái điệu bộ lạnh lùng khiến bọn đàn em hay ai đứng gần cũng phải nể sợ

_Dạ _Tên đàn em khẽ gật đầu

_Còn nữa, bảo Shi dẫn 50 thằng tới phá nát bang của tụi nó cho tao, đánh không tha thằng nào cả, chúng mày để đứa nào chạy thoát thì đứng ra mà chịu tội thay tụi đấy _Kelvin ra lệnh

_Nè, đừng bắt nạt Shi của tui nghen _Sandy khẽ nói

_Nó là chủ tướng chứ có phải quân đâu mà cô lo dữ vậy? Cô yên tâm đi, tui không bắt nạt em của cô đâu mà sợ _Kelvin hơi nhíu mày rồi cười cười với Sandy khuôn mặt hiện rõ chữ “đểu”

_Ơ, đây là? ……_Tên đàn em chỉ về phía Sandy _Hiện là cô gái lạ đứng phía sau Kelvin.

_Bồ, tò mò ít thôi. Mang rượu với đồ ăn lên phòng nghỉ của tao nhanh lên nhé _Kelvin nắm tay Sandy lại gần rồi kéo đi

_Dạ _tên đàn em khúm núm đáp

_À quên. Tí nữa bọn Koon Ham với Ren tới thì bảo vào phòng nghỉ của tao nhé. Và có bang chủ bang Yakuza vùng quan đông tới bảo gặp ta thì hãy đưa ông ấy đi cửa phụ vào phòng nhé, bảo Shi vậy _Kelvin dừng lại 1 chút rồi cùng Sandy bước đi tiếp vào phía sâu bên trong.

Kelvin cứ nắm tay Sandy vậy kéo đi vào 1 con đường khá tối chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ rồi dừng lại trước cánh cửa gỗ lớn chạm khắc hình đầu con 2 con sư tử ở tay nắm cửa rất tinh xảo và đẹp khiến ta có thể cảm nhận thấy rõ sự hung hăng dữ tợn trong con sư tử chỉ được làm bằng gỗ này. Rút tấm thẻ chỉ độc 1 màu đen bóng quệt ngang miệng con hổ , cánh cửa tự động mở ra.

Hiện ra trước mắt Sandy là 1 căn phòng với không gian rộng, gam màu đỏ đen: Nhưng bức tường đen đỏ xen kẽ nhau, đen của bóng đêm, đỏ của máu đấy chính là ý nghĩa của căn phòng này hay chính là thứ mà người của thế giới ban đêm luôn nhắm tới. Bộ bàn ghế được làm bằng da màu đen nổi bật trên nền gạch đỏ thẫm, bể cá lớn được xây ngay bên dưới nền gạch đang có những chú hắc long và huyết long lượn lờ bắt mồi; phía trước, đối diện với bộ salon là chiếc tivi màn hình phẳng to đúng bằng bức tường. Nhưng góc phòng còn lại đều được bố trí thêm nhưng vật dụng như bức tứ bình, tủ để rượu quý, đèn, tủ sách, tủ video,… Nhưng tất cả những thứ đó đều là những thứ xa xỉ nhất được “ông trùm Kelvin” bày trí ở đây

_Đẹp không? _Kelvin cười đầy tự hào

_Ờ _Sandy trả lời 1 cách hờ hững rồi chạy vội lên cái ghế da dài đặt mình xuống ngủ luôn 1 cách ngon lành

_Ơ, này _Kelvin mặt nghệt ra nhìn Sandy

_Chi? Tui ngủ 1 chút lúc nào mọi người tới thì gọi tui …ok _Sandy mở 1 mắt nhìn Kelvin, nói 1 lèo rồi ngăn ra ngủ tiếp khiến cho Kelvin chỉ biết ngồi thở dài bó tay

_Chậc _Kelvin lắc đầu nhìn cô bé có tên Lee Sandy đang nằm ngủ ngon lành trên ghế salon mà tự dưng lại mỉm cười _1 nụ cười chân thật rất hiếm hoi ở hắn kể từ khi hắn mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời mình.

Bước chân tới 1 bức tường đen trống phía sau bộ salon Kelvin đặt tay lên tường , 1 khoảng trống sáng lên và ấn 1 dãy số mật mã thì bức tường đó được nhấc lên và hiện ra thêm 1 căn phòng nữa _ căn phòng bí mật được đặt bên trong. Không bật đèn mà vẫn bước vào bên trong chẳng một chút khó khăn nào Kelvin mang 1 cái chăn màu đen ra đắp cho Sandy tới ngang mặt.

Thằng đàn em mang đổ uống và đồ ăn để ở cửa, Kelvin ra lấy và mang vào; rót chút rượu ra cốc, bỏ 1 cục đá to được tạo hình tròn vỏ ốc rồi ngồi nhâm nhi thưởng thức hương vị của thứ rượu có màu cam sẫm 1 cách trầm ngâm đến kì lạ.

Mọi người bắt đầu tập trung đông đủ, nhanh hơn giờ hẹn tới 2 tiếng đồng hồ có lẽ cũng vì lo cho Kyu Min. Sandy lúc này cũng đã dậy và đang oánh chén đĩa hoa quả 1 cách ngon lành và không cho Kelvin đụng dĩa vào luôn.

Koon Ham là người tới sớm nhất và cũng có lẽ Koon Ham có 1 tấm thẻ như Kelvin nên chẳng cần Kelvin mở cửa mà vẫn có thể đàng hoàng bước vào căn phòng tuyệt mật này của Kvin mà trước giờ cả đàn em trong bang dù thân tín tới đâu cũng không được bước vào căn phòng này kể cả là bồ của hắn, hắn đã ra lệnh rằng cấm đứa con gái nào bước chân vào đâ, con bồ nào của hắn mà đòi vào kiểu gì hắn cũng nhíu mày 1 cái cười và say good bye 1 cách không thương tiếc.

Koon Ham và Kelvin nói chuyện thì thầm to nhỏ gì đó với nhau mà Sandy ngồi thì vẫn đang ăn nhưng tai thì giương lên hóng hớt mà không thể lọt vào tai được chữ nào chỉ biết là mặt tên Kelvin thì cứ cười cười rồi lại nói nói cái gì đấy còn Koon Ham thì mặt ủ rũ bỗng trở nên nghiêm nghị lạ thường , xong rốt cục lại nhoẻn miệng cười đầy thích thú.

Rồi Tứ Quỷ cùng ông chủ bang Yakuza cũng tới và đương nhiên là tên ren cũng như Koon Ham ngang nhiên vào cùng Mika mà chẳng cần mở cửa đã thế khuôn mặt lúc nào cũng cười toe toét làm chút nữa là Sandy ném cả đĩa đồ ăn vào mặt đáng ghét kia nếu không tinh mắt nhìn thấy Mika phía sau.

_Lúc nào cũng ăn được vậy ?_Mika nhìn Sandy phán 1 câu

_Hehe, có thực mới vực được đạo mà ?_Sandy toe toét nhìn Mika đầy vô tội

_Hừ, thôi tập trung vào việc chính đi _Mika ngồi xuống cạnh Sandy

_Ừ, vậy mọi người cho tui xem kết quả đi _Khuôn mặt Sandy bỗng trở nên nghiêm túc hẳn

_Ừm, anh tra khảo mấy bọn đấy thì cũng không có gì nhiều đâu vì bọn chúng thực sự cũng không biết kẻ phía sau là ai. Chúng chỉ biết đó là 1 đứa con gái thôi, cô ta đã bỏ ra số tiền lớn để thuê bọn chúng giết Sandy và chỉ biết là cô ta cũng thuộc người của thế giới đêm. Hết

_Tôi và Mika dựa trên thông tin mà Koon Ham đưa đã cùng với Tứ Quỷ tìm được một số cô gái có ảnh hưởng tới thế giới đêm và những cô gái đang mang trong mình thế lực lớn hay đang có hoạt động mờ ám ở thế giới ngầm này _Ren để xuống bàn những tập kẹp ghim có đầy đủ thông tin cá nhân và ảnh của những người đã được khoanh vùng phạm vi.

_Nhưng đặc biệt là có người này. Người này chắc cậu không ngờ tới đâu. Cô ta đã cấu kết và hiện tại đã tụ họp được hơn 10 bang nhóm  nhỏ lẻ về đóng quân tại Sagu và đang bành chướng thế lực, thực hiện âm mưu nào đó do cô ta cầm đầu_Mika giơ tập hồ sơ của cô gái đó lên rồi đưa cho Sandy

_Xian Lin _Kelvin, Koon Ham hết sức ngạc nhiên khi thấy cái tên này.

_Ủa? Xian Lin là ai vậy ?_Sandy đần mặt nhìn mọi người

_Haizz…lại quên rồi. Chính là cô bé mà Sandy đã cứu ở K.W lúc cô ta bị mấy bọn học sinh đánh úm ý. Lúc đầu tui có nghi ngờ cô ta nhưng sau đó không hề thấy cô ta tiếp cận Sandy nên sau cũng bỏ qua không điều tra nữa…ai dè… _Mika thở dài

_Hả? Cô bé đó á? Không đùa chứ? _Sandy nhăn mặt

_Chính xác đấy ạ. Theo như tụi em điều tra thì cô ta đang tiếp cận với những người có thế lực ở thế giới đêm và hiện tại gộp những bang nhỏ mà cô ta cầm đầu thì cũng phải có tới mấy trăm người liền ạ _Leo lên tiếng

_Hừ, được lắm. Ba, thế ba đã tìm được tung tích gì của Kyu Min cho con chưa? _Sandy quay sang hỏi ông Ai

_Ừ rồi, theo rada định vị toàn cầu thì điện thoại và hình ảnh của cô bé được định vị ở khá gần nhau nên chắc chắn cô bé ở đó là rất cao. Nhưng chúng để ta tìm được cô bé thì chắc chắn có âm mưu con nên cần thận thì hơn _Ông Ai khẽ gật đầu

_Ở đâu vậy ạ? _Koon Ham lo lắng nhìn ông Ai

_Cô bé bị nhốt ở ngôi nhà bỏ hoang bên ngoài ngoại ô ở phía nam Tokyo. Địa chỉ là số 6, khu 13 tỉnh Hubuka_Ông nói và tay chỉ bản đồ đặt ở cạnh bàn

_Vậy thì ta xuất phát thôi _Sandy nhanh chóng đứng dậy nhưng bị ông Ai ngăn lại

_Sandy, khoan đã…._Giọng ông bỗng trở nên lo lắng 1 cách kỳ lạ

_Có chuyện gì vậy ba? –Sandy ngồi lại chỗ của mình

_Ừm…ta vô tình biết được rằng ngôi nhà bỏ hoang này hiện tại là nơi cư trú cố định của một bang , bang này của ai thì ta không rõ nhưng khi kiểm tra thì ta biết được người đứng tên ngôi nhà này là… là cậu ta… Sandy à, con hãy bình tĩnh nhé _Ông Ai ngập ngừng 1 chút rồi đặt tấm ảnh xuống bàn

Nhìn thấy tấm ảnh, Kelvin dù có cố giấu nhưng khuôn mặt cũng thoáng lên chút ngạc nhiên lẫn căm phẫn quay sang nhìn Koon Ham lúc đó cũng đánh mắt sang nhìn Kelvin đầy lo lắng, e ngại…Còn Sandy khi vừa nhìn thấy khuôn mặt trong tấm ảnh ấy thì chết sững, khuôn mặt trắng bệch rồi đôi mắt đầy tức giận, vò nát tấm hình trên bàn… Những kí ức mấy năm trước, những kí ức mà cô vốn muốn quên đi lại thi nhau ùa về vò giày xéo tâm hồn cô.
Leo tiến lại gần Sandy nhưng rồi lại thôi vì Leo biết mình bây giờ không thể nào ngăn Sandy lại được, Leo ước giá như người đó ở đây thì nhất định sẽ ổn thôi, nhưng sự thực là người đó đang ở nơi xa xa lắm.
Ren và Mika cũng ngầm đoán ra có chuyện gì đó nhưng biết hiện tại không phải lúc hỏi nên đành im lặng.

Hít một hơi thật dài, Sandy lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt cũng chẳng hiểu cảm gì, đứng dậy nhìn ba nuôi hỏi:

_Ba, người con nhờ ba, đã có chưa ạ?

_Ừ, xong rồi. Ryuki hãy đi theo luôn nhé _Ông khẽ gật đầu rồi quay lại nói với Ryuki đang đứng bên cạnh. Đáng nhẽ Ryuki không hề được ông đưa đi vì ông nghĩ Sandy xử lí được, nhưng hiện tại sự việc diễn biến như thế này thì việc đưa Ryuki_Người thân cận và trung thành nhất của ông đi là cực kì hợp lý.

_Vâng ạ _Ryuki gật đầu. Có lẽ Ryuki cũng hiểu được nỗi lo của ông đối với cô con gái nuôi. Chỉ có duy nhất 1 điều anh không hiểu và tất cả chẳng ai hiểu được rằng tại sao Lee Sandy lại được lòng của ông tới vậy thôi?

_Vậy thì đi thôi, không còn nhiều thời gian nữa đâu _Sandy rảo bước đi trước

Mọi người cũng lần lượt đứng dậy nhưng mọi ánh mắt đều hướng về cô bé tên Lee Sandy kia với 1 nỗi lo ngại lớn.

Leo nó theo Sandy từ hồi 5 tuổi, cả 2 đã không rời nhau nửa bước cho tới tận bây giờ nên nó hiểu khá rõ con người Sandy, tuy đơn giản nhưng thực ra là người một khi đã hận thì sẽ không thể kiểm soát được bản thân nữa nên nó nghĩ nó phải làm cái gì đó để lôi Sandy không bước qua ranh giới đó… vì nó đã hứa với người ấy rằng nó nhất định sẽ bảo vệ Sandy. Lưỡng lự một chút rồi Leo cũng quyết định bước tới chỗ Kelvin.
Kelvin đang đi 1 mình, khuôn mặt lạnh tanh lãnh đạm nhưng Leo hiểu và biết rằng giờ chỉ có mình Kelvin mới có thể làm được gì đó mà thôi.

_Anh Kelvin_Leo vỗ vai Kelvin

Kelvin không nói gì chỉ nhìn Leo như muốn hỏi có chuyện gì?

_Chuyện của chị Sandy…um…chuyện của chị ấy em nhờ anh nhé _Leo cười, nụ cười khó nhọc

_Là sao? _Kelvin nghiêng nghiêng đầu nhìn Leo, tỏ ý không hiểu

_Hì, tại em không đủ khả năng giữ chị ấy… nhưng em nghĩ anh đủ khả năng ngăn chị ấy lại mà.Có lẽ cũng vì anh có gì đó đặc biệt lắm. Trăm sự nhờ anh đó _Leo cười cười rồi bước đi trước bỏ Kelvin đứng đó mặt đần cả ra

_Ngốc, không nói cũng làm mà _Kelvin mỉm cười rồi đi tiếp

Ra tới bãi để xe, tất cả bọn nó đã quyết định đi moto phân phối lớn đã được chuẩn bị sẵn vì ai cũng biết đi cả mà còn là những tai lái lụa nữa cơ, đừng nhìn thấy Mika là cô gái con nhà gia giáo nhá, đã đi cùng với Ren thì k có đâu, Mika là đứa rất ghét bị thua mà nhất là thua Ten Otohara thì không chấp nhận được nên đã học đó. Nhưng mọi thứ vẫn không thể yên được khi hiện tại Sandy không hề có chút bình tĩnh nào.

_Chị Sandy, hay để anh Kelvin chở đi _Leo nói

_Không _Sandy dứt khoát

_Chị à!... _Jey lo lắng

_Kệ chị, đi lẹ đi _Sandy lạnh lùng

_Trước hẹn 4h cơ mà, giờ còn chưa tới 4 giờ thì việc gì phải vội vàng thế? _Ren thủng thẳng nói

_Hừ, điên thật, đúng là trời không ủng hộ mình mà, sao lại tối sầm vậy chứ? Không còn thời gian nữa đâu, mau đi thôi đừng hỏi nhiều nữa _Sandy ngước lên nhìn bầu trời xanh đang có những đám mây u ám kéo đến, lo lắng nói

_Là sao? _Ren hỏi

_Không có gì, đi thôi….._Sandy trèo lên xe

9 chiếc xe moto phân phối lớn màu đen bóng loáng từ trong tầm hầm xe của bar lao vụt qua ngoài đường cùng 5 chiếc oto chở 50 người của Bang Yakuza vùng quan đông lượn lách, đánh võng qua những chiếc xe khác, lao vùn vụt qua đường quốc lộ tới điểm đã định sẵn.

Sandy cũng chính vì không bĩnh tĩnh và càng bất bình với thời tiết hiện tại, chỉ chực chờ 1 cái gì đó là tối sầm lại và kéo mưa nên phóng xe như điên khiến người đi đường không khỏi rùng mình vì tiếng rồ máy xe, tiếng phanh xe gấp cọ sát mặt đường tạo nên những tiếng kêu chói tai, kinh người. Khiến cho bọn nó đều lo lắng rằng trước khi cứu được Kyu Min thì người thiệt thân đầu tiên là Sandy.

_Để tôi

Kelvin quay lại nói với mọi người rồi rồ máy phóng xe đuổi theo Sandy. Chiếc xe dần dần đuổi kịp , đi ngang rồi phóng xe vượt qua Sandy nhưng dường như chính Sandy còn chẳng để ý đến….Bẻ tay lái, Kelvin ngoặt xe sang chặn xe Sandy lại.

KÍT TTTTTTTTTTTTTTTT………

Tiếng phanh xe đột ngột làm trên mặt đường tóe lửa do bánh xe cọ mạnh vào đường tạo nên 1 vệt xe dài màu đen khiến người ra rợn tóc gáy.

_Làm cái quái gì vậy? Muốn chết à? _Sandy hét lên. May mà lúc đó Sandy nhận thức được không thì việc tông thẳng vào Kelvin là điều hiển nhiên sẽ xảy ra,  dù có bẻ lái cũng không kịp.

Kelvin dựng xe, bỏ mũ bảo hiểm bước xuống tiến lại phía Sandy cách đó chưa đầy 1m, kéo khóa chiếc áo da đen của mình cho thoải mái, Kelvin đứng lại nhìn Sandy nhưng chẳng nói hay phản ứng gì cả.

_Cái gì đây? _Sandy nhăn mặt

_Cô muốn đi cứu người hay là muốn đi chết? _Kelvin nheo nheo mắt nhìn cô gái bướng bỉnh mang tên Sandy ở trước mặt mình

_Xì, đồ điên nói mấy thứ vớ vẩn gì vậy? Tránh ra đi _Sandy quay bước đi

Nhưng vừa bước đi thì nó đã bị cánh tay săn chắc của người đó kéo lại. Một người khỏe hơn nó, mạnh hơn nó mà nó lại bị kéo 1 cách bất ngờ nên chẳng thể phản kháng gì được và nằm gọn trong vòng tay của Kelvin 1s…2s….3s……nó shock và vẫn đang gọn gàng trong vòng tay hắn , không động đậy gì, người nó như mềm nhũn ra , sững sờ trước hành động của đó của hắn, tai nó ù ù cả lại, thứ nó nghe thấy duy nhất là tiếng đập “thình thịch….thình thịch….” Tim của người con trai kia dường như cũng đang đập cùng nhịp với trai tim đã loạn nhịp của nó từ lúc nào…..

_Điên….điên rồ….buông ra _Nó giờ mới hoàn hồn

_Không _Kelvin trả lời gọn lỏn nhưng rõ ràng giọng nói thì tỏ ra cực kì thản nhiên.

_Buông ra mau _Sandy hét lên, cô đẩy Kelvin ra (hành động quá vô ích =’’= , nó có thể mạnh hơn bất cứ ai nhưng nó biết rõ nếu đọ sức nó k thể thắng được con người này)

_Được thôi _Kelvin nhìn Sandy đầy tinh ranh

_Vậy còn không mau buông ra, lẹ lên _Sandy nhăn mặt, cố đẩy hắn ra và mặt càng ngày càng đỏ hơn

_Hô, mặt nhìn hay nhỉ? _Kelvin nhìn nó cười tinh nghịch

_Điên, rồ, hâm, hấp…….Bỏ ra _Sandy thụi nguyên nắm đấm vào người Kelvin

_Ặc, đau đó _Kelvin hơi nhíu mày

_Hixx, buông lẹ lên, khùng hả?_Sandy gắt lên bằng cái giọng yếu xìu

_Được nếu em nghe lời tôi _Kelvin nhìn Sandy cười hiền

_Gì? _Sandy nhăn mặt khổ sở

_Đi xe chậm lại, đợi mọi người. Em có hiểu rằng mọi người ai cũng như em đều rất lo cho Kyu Min, nhưng họ còn lo cho em nhiều hơn không. Em thực sự đang mất bình tĩnh đấy, có uất ức hay tức giận, phẫn nộ tới đâu thì cũng hãy kiềm chế lại để đầu óc thật thoải mái thì mới có thể xử lý được mọi tình huống chứ? Chẳng phải “siêu quậy Sandy” vốn rất thông minh, lanh lợi sao? _Kelvin nhẹ nhàng nói, nhìn Sandy trìu mến

Nghe Kelvin nói vậy, Sandy đâu phải là con ngốc đâu, nó hoàn toàn hiểu mà phải nói là hiểu rất rõ chứ nên nó chẳng nói gì cả chỉ cúi xuống và khẽ gật đầu nhẹ như đồng ý và hiểu, Kelvin biết, nhìn nó cười hiền rồi buông Sandy ra, tay xoa xoa nhẹ lên đầu nó:

_Đi thôi

Sandy và Kelvin lên xe của mình, đợi mọi người và cũng đi tới địa điểm xác nhận Kyu Min đang ở đó.
**********
Đấy là 1 ngôi nhà 3 tầng bỏ hoang đầy bụi bặm và sập xệ ; bên trong thì tối om, ẩm thấp và đầy mạng nhện chăng lằng nhằng khắp nơi.

_Leo_Sandy gọi

_Dạ _Leo chạy lại

_Lẹ lên, lại đây đi đằng trước chị đi _Sandy nhăn mặt

_Sao ạ ?_Leo đần mặt

_Sao trăng gì trên trời ý, cứ đứng trước đi _Sandy gắt, khuôn mặt đang cố giấu đi sự sợ hãi 1 cái gì đó

_A! Hehe hiểu rùi. Tuân lệnh đại tỉ, Key Jey Rey đứng 2 bên và sau chị Sandy đi _Leo cười lém lỉnh rồi ra lệnh cho 3 tên kia, k quên đánh mắt với 3 tên đó 1 cái đầy hàm ý.

3 tên kia hiểu, chỉ khẽ che miệng cười cười rồi cũng bước tới bên Sandy

_Gì vậy ?_Kelvin hỏi, nhìn 1 cách đầy khó hiểu

_Không có gì _Mặt Sandy hơi hồng khi nghĩ chuyện vừa này nên quay phắt đi

(keke, chắc mọi người k đoán được vì sao Sandy nhà ta k dưng lại làm vậy đâu đúng k? Chắc chắn là Sandy k sợ bị đánh lén rồi mà chẳng qua là nàng nhà ta nhìn thế thôi chứ k sợ trời, k sợ đất lại cực kì sợ em nhện đó ạ)

Rồi mọi người nhanh chân bước đi, qua gian phòng này lại tới gian phòng khác nhờ ánh sáng leo lắt, ít ỏi từ bên ngoài chiều vào. Cả đám cứ bước đi như thế cho tới khi bị cắt ngang bởi 1 giọng nói và tiếng bước chân dồn dập đang tiến tới.

_Tụi tao đợi chúng mày lâu rồi đấy _Giọng 1 thằng đàn ông ồm ồm vang lên

_Ai? _Giọng Sandy lạnh lùng

_Mày không cần biết tụi tao là ai chỉ cần biết rằng chúng mày hôm nay phải dừng chân lại ở đây thôi. Dù mày có mang theo “Tứ Quỷ” hay kể cả “ông trùm Kelvin” nức tiếng đi chăng nữa thì mày - “Siêu quậy Sandy” hôm nay phải nạp mạng cho tao_Thằng đó hách dịch

_Nếu tao không thích vậy ?_Sandy nhìn tụi nó bằng ánh mắt lạnh lùng

_Được, vậy thì Siêu quậy Sandy,Tứ Quỷ, Ông trùm Kelvin,Đại ca Koon Ham, Cô gái vàng Mika, Vệ sĩ Ren, tụi mày có giỏi thì thì tụi mày cứ xông lên đi. 9 chúng mày thử đối đầu với hơn 600 người bọn tao đi, ai thắng sẽ rõ thôi…_Thằng đó chỉ về phía những thằng đứng sau hắn, mặt mũi thằng nào cũng đầy sát khí, tay càm đao, côn nhìn tụi nó đầy thách thức

_Tụi mày còn kể thiếu đấy. Ryuki này cùng thành viên Bang Yakuza vùng quan đông nữa chứ. Tiểu thư, đi trước đi, cứ để tụi nó cho chúng tôi _Ryuki lên tiếng

_Ai ?_Thằng đó quát

_Mày ngông với ai đấy? Tao, Ryuki Ai hôm nay sẽ dạy mày 1 chút bản lĩnh người của Bang Yakuza vùng quan đông_Ryuky nở 1 nụ cười nửa miệng đầy khinh thường

_Được, vậy giao cho Ryuki nhé. Nhưng phải đảm bảo với tui là tuyệt đối 1 ai được chết . Ok _Sandy cười nhưng khuôn mặt đầy quyết đoán

Ryuki suy nghĩ 1 lúc rồi nhìn các anh em trong bang xem ý kiếm thế nào. Khi họ hiểu được tấm lòng của đại tỉ thì ai nấy cũng đầu gật đầu đồng ýd, Ryuki cũng nhìn Sandy gật đầu cái “rụp” chốt lại cuối cùng:

_Được, đảm bảo _Ryuki nói

_Hì, vậy thẳng tay đi, giết không tha 1 thằng nào luôn _Sandy nói giọng lạnh lùng liếc qua thằng cầm đầu cười khẩy 1 cái và nhanh chóng cùng 8 người rời đi khi tiếng đao kiếm vang lên 1 cách hỗn loạn

Mọi người len tầng 2 nhưng không hề có gì chỉ thấy toàn vỏ chai bia, rượu vứt lumg tung. Có lẽ đây là chỗ ở của bọn nó khi đợi bọn Sandy đến

_Này Sandy, vậy liệu có ổn không?50 người mà đấu với hơn 600 người lận đó _Mika hỏi.

_Yên tâm đi, họ không phải chỉ là những người chỉ biết đấu đá đơn thuần thôi đâu, 50 ng họ đều mang những tuyệt chiêu riêng đó. Riêng Ryuki cũng chẳng thường đâu,anh ấy mới có 20 tuổi nhưng đầu óc thì nhạy bén,tốc độ chuẩn, khả năng tiên đoán đường đi nước bước đúng tới 90%, chưa kể khả năng kiếm đạo của Ryuki, anh ấy chẳng thua kém gì Mika hay Ren đâu,có khi lại hơn ý _Koon Ham nói

_Sao anh biết rõ vậy ?_Sandy ngạc nhiên

_Haha, vì anh với thằng Kelvin đi đâu chẳng có nhau nên người của bang Yakuza vùng quan đông có gì mà anh không biết chứ, anh còn biết nhiều hơn nữa cơ _Koon Ham cười hiền, xoa đầu Sandy

_Ừ ha _Sandy gật đầu nghe chừng có vẻ hiểu lắm nhưng chẳng biết là hiểu được bao nhiêu phần trong cái lời nói đầy hàm ý của Koon Ham.

Lên tới tầng 3, tầng cuối cùng, không gian càng trở nên âm u và tối tăm hơn khiến người khác phải rùng mình vì cái ẩm ướt, u ám, tối tăm bẩn thỉu ở đây

_Chết tiệt, tối quá _Sandy nắm chặt tay đầy giận dữ

_Sandy, mau tìm Kyu Min , thế này thì không ổn rồi _Mika khuôn mặt biểu hiện rõ sự lo lắng, sốt ruột

_Điên quá, biết tìm ở đâu giờ chứ? KWON KYU MIN, cậu ở đâu vậy hả?_Sandy hét lên

Không 1 tiếng động, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa hổng từng cơn lạnh lẽo vào trong phòng… Ngoài trời gió , mưa tầm tã, cơn mưa rào  đổ xuống ầm ĩ như trút nước mắt ai oán của ai đấy xuống khiến cho cái bầu không khí càng trở nên não nùng tới lạnh người…

Và rồi “RẦM” _1 tiếng va chạm thật lớn vang lên làm người ta giật mình trong không gian yên tĩnh tới mức kỳ bí này…

_Gì vây ? _Sandy quay ngoắt lại nơi vừa phát ra tiếng động

_Chẳng có gì đâu ạ. Chắc ngoài kia mưa gió to quá mà nhà này cũ quá nên làm cái gì đó rơi đổ thôi _Rey chỉ vào bức tường được lát gỗ hoàn toàn đằng sau vẫn đang đứng im lìm như minh chứng cho câu nói của mình

_Không phải….Phá…phá mau…Kyu Min…Kwon Kyu Min,em ở trong đấy phải không? Kyu Min à!!! _Koon Ham như linh tính cái gì đó, giọng lắp bắp, vội vàng chạy tới bức tường đó, chân liên tục đạp vào tường

_Anh có lầm không vậy? Đây chỉ là 1 bức tường bình thường thôi mà _Leo kéo Koon Ham ra trước khi anh làm thương đôi chân của mình

_Không đúng, ở đây rõ ràng có khoảng trống _Sandy gõ gõ tay vào tường gỗ

_Phá ra thì biết _Kelvin nói, cười cười kỳ lạ

_Tứ Quỷ, làm đi _Sandy nhìn 4 đứa

Gật đầu, Tứ Quỷ lùi ra xa lấy đà và nhanh như cắt bắn thẳng về phía bức tường gỗ đã được Sandy đánh dấu . Đạp thẳng chân mình vào bức tường gây ra 1 tiếng “Rầm” lớn nhưng bức tường này chẳng mảy may rung chuyển gì, vẫn đứng yên sừng sững 1 cách kỳ lạ…tường gỗ bình thường thì dính cú đạp của 4 người này đã nát thành đống gỗ vụn, bỏ đi lâu rồi….

_Đau quá _4 thằng ôm chân, đồng loạt rên

_Mấy đứa có sao không? _Sandy lo lắng chạy lại

_Lại không? Tường gì mà cứng như đá ý … độ này què thật rồi _Rey rên rỉ

_Hixx…em còn chưa lấy vợ, sanh con mà _ Jey nhăn nhăn khuôn mặt baby của mình trông đến là tội nghiệp

_”Bốp”
_Dậy mau mấy thằng này, giả nai ít thôi _Sandy đập cho mỗi thằng 1 cái

_Hixx, thế mà không qua được mắt chị _Leo gãi đầu đứng dậy cười hì hì.

_Xì, sống với tụi bây bao năm rồi mà chị lại chẳng rõ, tụi bây cứ liệu hồn đấy _Sandy giơ nắm đấm đe dọa

_Chậc, tường này cứng vậy làm sao h nhỉ?_Leo trầm ngâm nghĩ

_Sandy, để tụi này cho _Ren cười chỉ tay về phía Mika đang nhìn Sandy

_Được không? _Sandy hơi lo

_Được, yên tâm đi _Ren cười, khoe cái răng khểnh duyên cực duyên luôn

_Vậy nhờ 2 người nhé _Sandy cười

Mọi người lùi ra xa 1 chút theo yêu cầu của Mika. Ren với Mika đứng đối diện nhau và cùng song song với bức tường. Hít 1 hơi thật dài , rút thanh kiếm nhật ra; đây là 2 thanh kiếm đặc biệt vì nó được mạ 1 màu vang bóng loáng, phía chuôi kiếm cũng được cả 2 gắn 2 viên ngọc nhỏ khá quý, tay cầm được quấn bằng vải đen khá êm, lưỡi kiếm hơi dài nhưng nhọn, mảnh và cực sắc…..2 thanh kiếm sáng loáng được 2 người nhẹ nhàng giơ lên và đi những đường kiếm nhanh, nhẹ và mảnh vào bức tường khiến cho người ta có cảm giác dường như thanh kiếm còn chưa chạm nổi vào tường.

2 người tiếp đất 1 cách nhẹ nhàng thì cũng là lúc bức tường kêu “rắc” 1 tiếng và rồi đổ sập xuống tạo ra tiếng “rầm ….rầm….” của gỗ, đá rơi và hiện ra 1 căn phòng mật nhỏ.

Koon Ham chẳng thèm đợi cho mấy thanh gỗ, đá bị cắt vụn vởi lưỡi kiếm của Mika và Ren rơi hết đã chạy vào bên trong mặc kệ cho gỗ rơi vào người mình đau rát.

_KYU MIN _Koon Ham hét to chạy vào bên trong

Trước mắt Koon Ham và mọi người hiện ra là 1 khung cảnh không thể nào tưởng tượng được, không thể nào tệ hơn, đó là Kyu Min bị trói cả tay lẫn chân bằng dây thừng, mồm bị bịt băng dính, quần áo rách rưới bẩn thỉu đang nằm run rẩy dưới nền đất lạnh, ẩm ướt nước mắt giàn giụa, người ngợm thì chắc do lúc nãy Kyu Min cố tình lăn mình ngã từ trên giường cao xuống cho tụi nó biết mà bị xước xát hết.

_Kyu Min….Kyu Min à….em không sao chứ?...Kyu Min à…. _Koon Ham lay lay Kyu Min

_Mau cởi trói cho Kyu Min, mau lên _ Mika hét lên (chắc mọi người cũng hiểu là 1 ng ít nói, trầm tính mà hét lên thì họ đang thực sự lo lắng như thế nào đấy)

_Key, Jey, Rey, Leo mấy đứa lấy đống gỗ này đốt lên mau đi _Sandy quát, chân đá mấy mảnh gỗ về phía 4 đứa

_Sao vậy ạ? Mình đang trong hang tụi nó, đốt lửa lên khác gì lạy ông tôi ở bụi này ạ? _Jey hỏi lại

_Cấm cãi, đốt lẹ lên đi _Sandy quát lớn (mất bình tĩnh rồi ạ)

Trong lúc tứ quỷ đang ngoan ngoan đi nhóm lửa thì Koon Ham đã nhanh chóng cởi trói cho Kyu Min lúc này đang thiêm thiếp …có lẽ do quá sợ hãi 1 cái gì đó mà ngủ thiếp đi cũng không ngủ được mà dậy cũng không dậy được….

_Đợi chút là Kyu Min sẽ tỉnh lại thôi, có ánh sáng rồi _Mika nhẹ nhàng nói với Koon Ham khi thấy rõ sự lo sợ trên khuôn mặt anh

_Sao vậy chứ? Từ lúc quen biết Kyu Min tới h tui chưa bao giờ thấy Kyu Min sợ hãi 1 thứ gì đó tới mức kinh khủng như vậy? _Koon Ham đau đớn nhìn cô gái bé nhỏ tên Kwon Kyu Min đang thiêm thiếp trên tay mình, khuôn mặt thanh tú nhăn lại sợ hãi

_Con người ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, ưu điểm và nhược điểm….Kyu Min cũng vậy, tuy rất mạnh mẽ, kiên cường, là người luôn vui vẻ nhưng Kyu Min lại rất sợ bóng tối …._Mika nhẹ nhàng lau khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và bụi bẩn cho Kyu Min

_Sợ bóng tối… _Koon Ham không giấu nổi sự ngạc nhiên

_Phải, chính vì vậy nên tuy Kyu Min có nhà nhưng có bao giờ chịu ở đâu, suốt ngày tá túc ở nhà em đó thôi _Sandy cởi chiếc áo khoác ngoài choàng bên ngoài cho Kyu Min

_Này…xong chưa? Có việc rồi _Kelvin chỉ tay về phía thằng nhỏ con mặc đồ đen, che mặt và phía sau hay chính xác là xung quanh hắn là 1 lũ nhung nhúc những thằng khác đang nở 1 nụ cười cực kỳ đểu giả như chính hắn

_Bị bao vây rồi _Ren nhìn xung quanh căn phòng đều bị bao vây bởi bọn mặc đồ đen

_Hừ, lũ khốn nạn….hôm nay tao sẽ tính đủ với chúng mày _Sandy nhìn bọn hắn bằng ánh mắt thù hận đầy tức giận

_Ha, tôi cũng có chuyện muốn ôn lại với cô đây thưa tiểu thư nhà họ Trương, Trương Nguyệt Mỹ Hương _Thằng che mặt cười khẩy

_Vậy hả? Vậy thì xin mời_ Sandy bẻ tay răng rắc, không quên khuyến mại cho hắn 1 nụ cười đểu

_Chị Sandy cẩn thận đấy, nó biết được tên thật của chị thì chắc chắn nó không đơn giản _Leo can Sandy

_Hơ, mấy đứa ra đây làm gì? _Sandy nhăn mặt

_Ra giúp chị mà _Rey nhanh nhảu

_Biến, ai cần tụi bây giúp chứ?Koon Ham bảo vệ Kyu Min, Ren bảo vệ Mika. Còn 4 đứa tụi bây lo mà bao quát bảo vệ Mika và Kyu Min cho chị, tụi nó mà làm sao thì chị giết _Sandy gắt

_Nhưng…._Leo định nói lại thì bị Sandy chặn họng

_Không nhưng nhị gì cả…1 là nghe, 2 là mấy đứa tụi bây đi về _Sandy trừng mắt nhìn 4 thằng mặt đang mếu máo

_Dạ, nghe ạ _4 thằng than ngắn thở dài

_Hì, giờ nhào vô đi, bao nhiêu cũng được hết _Sandy bước lên, nở nụ cười đầy tự tin, quyết đoán

_Ơ này, tui được đánh chứ nhỉ? Không phải làm gì mà _Kevlin chỉ vào mình, ánh mắt nhìn Sandy cực nai tơ.

_Xì, tùy _Sandy nhăn mặt xông lên khi mấy trăm thằng tay cầm gậy, côn, đao, kiếm,…đang tiến lại

Mấy trăm thằng trong cái không gian bụi bặm, ẩm mốc xông vào đánh 2 con người 1 nam, 1 nữ nhờ ánh sáng bập bùng của ánh lửa ở giữa đang cháy tí tách…Tiếng đổ vỡ, leng keng của đao kiếm va chạm vào nhau không khỏi khiến người ta rùng mình lạnh sống lưng khi nó vang lên chan chát đầy sát khí của chết chóc

_Này Ren _Mika gọi

_Hửm? _Ren quay lại

_Tui nhớ Sandy không hề mang vũ khí phải không? Nhất là kiếm Nhật nữa _Mika nheo mắt nhìn về hướng Sandy vẫn đang hăng hái buông từng nhát kiếm chém tụi nó k thương tiếc

_Phải, đi tay k mà... sao thế? _Ren tỏ vẻ k hiểu

_Uh thì tại thấy thanh kiếm nhật Sandy cầm quen quá _Mika chỉ

_hả? Đâu?....A…A…A……….A…..kiếm của tôi, Lee Sandy kia, trả kiếm đây _Ren hoảng hốt khi sờ vào cạp quần chẳng thấy thanh kiếm đâu cả, còn mỗi cái vỏ bao không

_À há, thảo nào thấy quen dữ vậy?_Mika cười

_Cười gì chứ? Hixx, con nhỏ này lấy từ bao giờ k biết _Ren mặt mày nhăn nhó nói

_Chịu… _Mika lại hướng đôi mắt về phía Sandy

Lúc này Sandy đang chém tụi nó như chém mấy con lợn vậy. Tuy tuyệt kĩ dùng kiếm so với Mika và Ren thì không bằng được với 2 người có trình độ chuyên nghiệp này, nhưng tất cả những nhát chém đó không hề thường chút nào.Vì Sandy không dùng cách 1 phát chém chết 1 thằng mà chỉ chém cho tụi nó không thể bật lại được hay đồng nghĩa với việc không thể đi+ di chuyển được…. Dù là chém ngang, hay chém dọc thì cái đích cuối cùng của lưỡi kiếm cũng đều được chủ nhân của nó nhắm thẳng vào chân của tụi nó mà phang, mà chém ….Từng nhát chém đều cứa sâu hẳn vào xương làm tụi đấy đau đến tê liệt mà hét cũng không nổi, muốn chết cũng chẳng có gan mà tự sát,  chỉ biết nằm bò ra đấy ôm cái chân với vết thương máu đang trào ra lênh láng thấm xuống đất tanh nồng… Và máu đã bắt đầu vấy lên quần áo và khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát của Sandy; đôi mắt màu tím long lanh 1 niềm thích thú tới kì lạ, đôi môi luôn vẽ lên nụ cười đầy ẩn ý khiến đối phương chạm mặt cũng không hiểu được nó sẽ ra chiêu thức gì, cánh tay thanh mảnh đi những đường kiếm nhanh nhưng lại kì quái chẳng có chút bài bản nào lại khiến bọn kia run sợ.
Cho dù chân tay Sandy cũng không hề ít vết xước xát, đặc biệt là chiếc áo tay lửng da ở ngoài đã bị những cú chém hụt, hời hợt của tụi kia làm cho rách bươm nhưng nhìn khuôn mặt thế kia thì cũng đủ hiểu rằng bấy nhiêu với Sandy chẳng là cái gì quá ghê gớm cả…

_Biết Sandy giỏi về võ thuật nhưng tui không ngờ Sandy lại giỏi tới mức độ này đâu _Ren bất giác thốt lên

_Con nhà võ mà _Koon Ham nhìn về phía Sandy khẽ mỉm cười

_Nhà võ? _Ren nhìn Koon Ham không hiểu

_Ừ_Koon Ham gật đầu

_Sao biết _Ren trố mắt nhìn

_Hì ! _Koon Ham không nói gì, chỉ cười khiến cho Ren càng thêm tò mò

Còn bên Kelvin thì mới gọi là kinh khủng khi Kelvin tay không mà 1 mình chọi với mấy chục thằng thế mà chúng cứ nhào vô là y như rằng bị thương tích không hề nhẹ nhàng chút nào.
Thằng nhẹ nhất là toàn mạng nhưng cũng không thể sống được bao lâu vì đầu bị Kelvin đập cho rách hẳn mảng to và máu đang chảy ra như suối hay vì lép sọ còn nặng thì đương nhiên là 1 phát chết không kịp ngáp. Mùi máu lanh bắt đầu nồng lên, nó bám vào tay và mặt Kelvin rất nhiều, quần áo cũng không tránh khỏi vấy bẩn tới phát kinh, nếu người bình thường thì có lẽ sẽ không thể chịu được cái thảm cảnh khi mà máu văng đầy ra sàn, trên tường còn xác người thì chất đầy trên sàn hoặc những thằng bị thương nằm vật vạ ở 1 góc nào đấy, trốn chui trốn lủi….Nhìn Kelvin bây giờ trông chẳng khác gì 1 con thú hoang đang cắn xé con mồi không thương tiếc….

_Nhìn Kelvin sợ quá _Kyu Min không biết tỉnh từ lúc nào lên tiếng

_Chậc,thế này còn nhẹ nhàng chán đấy. May cho bọn nó là Kelvin không dùng vũ khí chứ không thì ….._Koon Ham bỏ lửng câu nói

30’ sau thì mấy trăm thằng đều nằm rạp xuống đất, không nhúc nhích nổi chỉ còn những tiếng rên thấu trời đất thì trời đâu đất đâu chúng thì cũng không hơi đâu thèm quan tâm những thằng đấy làm gì cho tổn thọ… kiệt sức, mệt mỏi nên chúng chỉ còn biết rên những tiếng rên hời hợt, đau đớn, kiệt quệ….

Sandy không biết từ lúc nào đã tiến tới gần tên cầm đầu và lột phăng chiếc khăn che nửa khuôn mặt của hắn ra…

_Xian… Xian Lin ….._Giọng Sandy đanh lại.

_Chào cô, trưởng nữ nhà họ Trương_ Lin nở nụ cười khinh khỉnh

Sandy im lặng, không nói gì

_Lâu quá k gặp nhỉ? Cô giờ vẫn chẳng khác gì xưa, vẫn bồng bột như vậy thôi à. Nếu k phải nhỏ bạn cô liều chết lăn xuống cái giường cao ngất thì ngày hôm nay tôi đã cho cô ta theo đứa con gái đó tế anh tôi luôn rồi _Lin nhìn Sandy bằng ánh mắt đầy thù hận

_ý cô là sao? _Sandy hỏi

_Hì, khuôn mặt này cô k thấy quen sao? Tôi tưởng sau cái chết của cô ta thì cô phải nhớ và hận bộ mặt này tới tận xương tủy chứ?_Lin nhìn thẳng vào mắt Sandy

Sandy sững người lại, khuôn mặt của Xian Lin in hằn trong tâm trí của Sandy, nhìn những đường nét đấy ,cái bản mặt nó kinh tởm suốt mấy năm qua hiện về, phát súng định mệnh đấy vẫn in sâu trong trái tim nó khi chính vì phát súng đấy đã cướp đi sinh mạng của thiên thần nó yêu quý nhất…1 dòng máu chảy xuống….giọt nước mắt tuôn rơi….trái tim tan nát…Và hắn, chính hắn,chính là hắn chứ k ai khác đã giết chết k chỉ 1 người mà đã cướp đi của nó bao nhiêu thứ khác nữa…….

“Sandy……….Phập…..”

Kelvin chạy lại đẩy Sandy ra khi thanh kiếm của Lin phi thẳng vào đầu Sand. Nhưng nó sượt qua tay Kelvin khi Kelvin lao vào đẩy Sandy ra và lao thẳng vào bức tường phía sau cả .

_Mày….con khốn, mày muốn gì đây? _Kelvin hét lên, k kìm được bình tĩnh mà thét lên với Xian Lin

_Hì, đơn giản thôi, tao muốn lấy mạng nó - Lee Sandy _Lin cười đầy man rợ

_Mày…. _Kelvin định xông lại đánh Lin nhưng đã bị Sandy chặn lại

_Để tôi, lùi xuống đi _Sandy đứng dậy, cởi phăng chiếc áo lửng ngắn ôm sát người đã rách bươm…Và cuối cùng thì mọi người cũng đã thấy được thứ là lâu nay Sandy vẫn luôn giấu trong lớp áo dài …1 hình xăm cạnh rốn, kì lạ mang nhưng đẹp 1 cách huyền bí và mang đầy ý nghĩa . Đó là hình 1 con dơi nhưng được cách điệu với 1 bên mang cánh của quỷ và 1 bên mang cánh của thiên thần được cách điệu hóa ….

_Mày, mày chính là em của tên khốn đấy ? Đúng k? Nhưng em hắn đâu phải con gái? Tại sao lại….._Giọng Sandy hơi run, nhưng đó k phải sợ mà là đang kìm nén 1 cái gì đó…

_hả? _Kelvin sững người

Mọi người phía dưới thì hoàn toàn k hiểu gì nhưng chỉ có 1 người vẫn im lặng từ này tới giờ khi nhận ra sự tiên đoán của mình lúc này là đúng, ngay khi anh trông thấy khuôn mặt cô ta anh đã ngờ ngợ thấy 1 điều gì đó khác thường

_Phải, vì trả thù cho anh tao, cho cái chết tàn nhẫn của anh tao mà tao đã phải phẫu thuật nhưng gương mặt này thì không…tao muốn nó sẽ là ám ảnh với mày…. Tiếp cận mày chỉ vì điều tra lý lịch mày thôi, đi với Lee Sandy, được Lee Sandy cứu cũng đủ để có được nhiều thứ lắm đấy…ha ha ha ha….._Lin cười như 1 người điên, có lẽ hắn đã bắt đầu rồ thật sự

_Mày được lắm, dám mở mồm ra nói 2 chữ “trả thù” sao? Nợ mới, nợ cũ hôm nay tao sẽ tính đủ với mày _Sandy cười nhạt

Sandy bước tới chỗ Lin, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm , tâm trí trống rỗng….dòng máu đỏ lạnh ngắt ngày xưa dường như đang nổi lên ….Leo lo lắng, mọi người ai cũng đều lo lắng cho Sandy, tất cả đều cảm thấy có gì k ổn nhưng k ai có thể bước lại kéo Sandy nếu k muốn đổ thêm dầu vào lửa…..1 ánh sáng loang loáng xẹt qua mắt Leo….Nheo mắt, nhìn 1 chút Leo đã nhận ra vật màu bạc lấp ló ở cạp quần Sandy thì hét lên:

_Anh Kelvin, ngăn chị Sandy lại đi….Là súng!!!

_Hả? _Kelvin quay lại

_Súng… _Kyu Min chỉ về phía Sandy khi Sandy đang rút súng và chuẩn bị lên cò

_Nhỏ này điên chắc _Kelvin lao nhanh về phía Sandy

“Pằng”…tiếng súng vang lên chói tai

“Rầm”…Sandy ngã xuống……. “Á………Á……..Á……” Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp gian phòng

_Cô điên hả? _Kelvin hét lên

_Buông ra _Sandy đẩy Kelvin ra, cố đứng dậy khi mặt đã đẫm nước mắt

_Cô biết đây là đâu k mà dám nổ súng hả? Muốn giết cả lũ à? Đứng yên đấy cho tôi _Kelvin ôm chặt Sandy bằng cánh tay săn chắc của mình

_Bỏ ra, đừng ngăn tôi, tôi phải giết chết tên khốn này _Sandy hét lên,2 hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má ửng hồng. Lần thứ 2 Sandy lại khóc, khóc 1 cách đau đớn và khổ cực.

Kelvin nhẹ nhàng đặt Sandy ngồi xuống đất, choàng chiếc áo khoác cũng đã tả tơi k kém của mình lên người Sandy, lấy khẩu súng lục dài bằng bạc từ tay Sandy, gạt đi 2 hàng nước mắt long lanh, tinh khiết của nó, nói:

_Thằng đó để tui xử được chứ? Bàn tay này của Sandy k nên nhuốm thêm máu nữa đâu, nhất là loại máu dơ bẩn như của hắn

Sandy k nói gì, ánh mắt vô hồn nhìn đơ đễnh vào khoảng không, mỗi mím chặt, khuôn mặt trắng bệch chỉ khóc mãi k thôi…

Kelvin cầm khẩu súng cài vào cạp quần bước tới chỗ Lin khi cô ta ..à phải gọi chính xác là hắn đang nằm quằn quại vì đau đớn khi vết thương Sandy bắn dù đã bị Kelvin chặn lại nhưng nó trượt qua tim và găm thẳng vào bả vai.

_Đau chứ? _Kelvin lấy chân đá vào người Lin

Lin chỉ trừng mắt nhìn Kelvin

_Hừ, gan nhỉ…nhưng ít ra cũng k như thằng anh chó má của mày trước khi tao giết đã cúi lạy , van xin tao tha cho cái mạng chó của nó. Và những gì nó phải trải qua cũng k bằng những gì nó mang lại cho ng nó đã hại đâu, người quan trọng nhất cuộc đời tao đã vị nó giết chết 1 cách đau đớn. 1 phát chém đôi người với con chó như nó là quá nhẹ đấy …_Kelvin hét lên, ánh mắt trợn lên nhìn hắn đầy căm phẫn

_Mày… _Lin bắt đầu run sợ

_Yên tâm đi, mày sẽ k được tao cho chết nhẹ nhàng như thằng anh mày đâu. Dám động vào bạn tao, dám nhắm vào người con gái của tao thì hôm nay tao sẽ cho mày hiểu vì sao cái tên Qualy Kelvin lại được thế giới đêm e dè như vậy, sẽ cho mày hiểu thế nào là cái đau đớn về thể xác và cả tâm hồn _Kelvin cười lạnh

Nói là làm, Kelvin lấy chân nghiến 1 cái và giẫm nát cánh tay trái của Lin và cùng với tiếng la thất thanh đầy đau đớn của hắn…

_Chuyện… chuyện này là sao vậy ?_Mika giọng nói hơi run khi chứng kiến cảnh vừa rồi

_Đừng xem _Ren bịt mắt Mika

_Chuyện dài lắm, sau này 2 người đó sẽ tự khắc kể cho mọi người nghe thôi…._Koon Ham nói giọng hơi trầm,ôm chặt Kyu Min bé nhỏ đang run rẩy trong tay mình khi chứng kiến cảnh vừa rồi

_Uh…._Ren khẽ gật đầu

Còn Kelvin khi đã giẫm nát nốt cánh tay phải của hắn , cho hắn tàn phế cả 2 tay, chết cũng k được mà cũng k thể sống được với sự đau đớn thấu tim gan này….Lin hét lên 1 cách yếu ớt…

_Giết tao đi…

_Giết mày? Đơn giản quá đó, trò chơi mới bắt đầu được có 1 nửa thôi mà _Kelvin nhìn hắn Khinh khỉnh

Tiếp tục Kelvin bẻ gẫy nốt 2 chân còn lại của hắn. Hắn rú lên như 1 con lợn bị cắt tiết đau đớn, điên cuồng, bải hoải…..Mồ hôi đầm đìa, nước mắt giàn giụa,hơi thở khó nhọc, tay chân đau đớn, liệt hoàn toàn, hắn có thể cảm nhận được rõ tiếng xương tay chân mình đang gãy vụn ra từng mảnh. Lin ngắc ngoải giữa sự sống và cái chết, nhưng tuyệt nhiên hắn không thể chết được…chỉ cảm nhận rõ nỗi đau đang giày vò cả thân thể này…

“Pằng…”

1 tiếng súng nổ chói tai vang lên, 1 sinh mệnh đã được an bài với cái chết, 1 dòng máu đỏ tươi chảy loang lổ dưới sàn đất ẩm….

Phải, chỉ với 1 phát súng, bằng chính khẩu súng của Sandy thì Kelvin đã kết liễu cuộc đời của hắn chỉ với 1 phát súng vào đầu k 1 chút mảy may thương tiếc.

Cũng lúc đó Ryuki đã giải quyết xong bọn ở dưới nhà sau 1 hồi vất vả….họ k thể liều mạng tới chết vì lời nói của đại tỷ đã ban xuống “tuyệt đối k được ai chết” nên cũng có chút vất vả… Tuy k thể chứng kiến tất cả nhưng Ryuki và thành viên bang Yakuza lên cũng đủ chứng kiến được cảnh “ông trùm Kelvin” kết liễu mạng sống của tên Lin _Tên đầu xỏ

_Cậu Kelvin … _Ryuki gọi

_Xong rồi sao? K ai bị thương chứ? _Kelvin quay lại, giọng nói lạnh lùng tay quệt đi vệt máu của tên Lin bắn lên mặt

_Ổn, chỉ có 1 số người bị thương 1 chút thôi _Ryuki khẽ gật đầu

_Ừm…được rồi vậy xử lý giùm nốt đống này nhé, tụi này lui trước. Đốt tất cả người lẫn nhà, hiểu chứ? _Kelvin nói, nhẹ nhàng bước tới chỗ Sandy bế phốc lên

_Hiểu _Ryuki khẽ gật đầu

_Tôi k muốn để ai sống sót hay còn lại chút tàn tích nào của vụ này đâu, làm cho gọn vào. Còn lại cứ về báo với bang chủ các người là chuyện còn lại nhờ ông ấy giải quyết nốt _Kelvin cùng mọi người bước ra ngoài

Sandy đã thiếp đi từ lúc ra khỏi căn nhà đó, nên được lên xe oto, Kelvin cùng mọi người đi thẳng về nhà mình…chẳng ai nói bất cứ 1 câu nào, chẳng ai hỏi 1 câu nào….

Về tới nhà, Kelvin đưa Sandy lên phòng còn mọi người ngồi dưới phòng khách đợi

_Khoan đã anh Kelvin… _Jey gọi với lại khi Kelvin định bế Sandy lên phòng

_Sao vậy? _Kelvin quay lại

_um…là….._Jey ấp úng

_K sao đâu Jey, để anh ấy vào phòng cũng được …dù sao anh ấy cũng biết hết chuyện rồi mà_Leo nói

_Sao cơ? _Kelvin nhìn k hiểu

_k sao ạ, anh cứ đưa chị ấy lên phòng đi _Leo cười

Kelvin k nói gì nữa, lẳng lặng đưa Sandy lên phòng. Cánh cửa mở ra, bên trong chủ đạo với 3 tông màu đen – xám – trắng trầm lặng, lạnh lẽo như tâm hồn của chính chủ nhân căn phòng này vậy… Đặt Sandy xuống giường, đắp chăn và ngắm nhìn cô, nàng công chúa nổi loạn này 1 chút rồi Kelvin dần nhận ra 1 thứ khiến anh phải ngỡ ngàng và anh cũng hiểu đây có lẽ là lí do vì sao nó không cho bât cứ ai bước vào căn phòng này. 

Bên bức tường màu đen nằm cạnh tường có 1 khung ảnh cỡ lớn, kích thước đúng bằng bức tường đấy, khung ảnh được mạ vàng; bên trong khung ảnh có 2 người con gái rất đẹp. Bên trái là cô gái có khuôn mặt trái xoan,nước da trắng hồng, mắt xanh biển, tóc vàng, diện 1 chiếc váy dây màu trắng mỏng manh như chính con người cô trông như 1 thiên thần khi có thêm 1 cái vòng trên đầu màu vàng đang phát sáng cùng đôi cánh thiên thần trắng đằng sau lưng, bên phải có lẽ là Lee Sandy với đôi mắt đỏ long lanh kì bí, mái tóc đen ngắn cắt tới vai theo kiểu vic nhưng tóc mai được nuôi dài tới ngực, môi đỏ, mắt kẻ đen, diện 1 chiếc váy dây đen, trông nó như là đại diện cho ác quỷ với đôi cánh dơi đen tuyền được lồng vào cùng với đôi cánh trông khá giống cánh thiên thần nhưng nó đôi cánh này lại mang màu đen u tối của bóng đêm thăm thẳm của địa ngục.

Hình ảnh 1 thiên thần, 1 ác quỷ cầm tay ,c hụm đầu vào nhau khẽ mỉm cười làm rung động lòng người, tới con người lạnh giá như Kelvin từ khi chuyện đó xảy ra đã chẳng còn biết tới 2 từ “yêu thương” nhưng khi xem bức ảnh này thì k thể k trào lên những cảm xúc khó tả với cả 2 người con gái này….nét đẹp thánh thiện và nét đẹp sắc sảo k ngờ khi đứng gần nhau lại tạo nên 1 tuyệt tác tới vậy….

_Này… _Tiếng gọi kéo Kelvin về với hiện tại…

_Mọi người đang đợi cậu đó, xuống đi _Koon Ham đứng dựa lưng vào cửa

_Chuyện gì vậy ?_Kelvin bước lại, khuôn mặt lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày

_Chắc mấy đứa đấy im lặng nhiều quá nên giờ muốn tra khảo đó mà. Về chuyện quá khứ của Lee Sandy và cậu đó, tui chẳng biết giải thích như thế nào cho phải cả… _Koon Ham ngán ngẩm

_Ừ, thì đằng nào cũng chẳng thể giấu mấy người đó mãi được, để tui cho _Kelvin vỗ vai thằng bạn

_À! Chuyện lần này cũng nhờ cậu giải quyết nốt nhá. Cứ nói đó chỉ là xung đột bang phái đi _Kelvin nói tiếp

_Uh, biết rồi, gọi từ nãy rồi. Xuống đi, để tụi kia kéo lên thì phiền đấy _Koon Ham cười

Cả 2 cùng bước xuống nhà và đón nhận ngay những ánh bắt khó hiểu của tất cả khi vẫn còn đang đi xuống.

_Haizzz…tôi đây, có chuyện gì thì mọi người cứ hỏi đi _Kelvin thở dài

_Tất cả _Kyu Min lườm

_Chuyện của cả 2 người _Giọng Mika lạnh lùng nhưng đầy đanh thép

_Được, chuyện này nếu mà kể tỉ mỉ ra thì khôg thể trong 1 sớm 1 chiều mà xong được nhưng tóm lại là nó có liên quan tới 4 năm trước khi, xảy ra cái chết của 1 người _Kelvin nói

_Ai cơ? Sao tui k hay? _Ren hỏi

_Vụ đấy Ren k biết vì hôm đấy Ren bận nên k đi cùng 2 đứa tui _Koon Ham nói

_Lần nào nhỉ? _Ren thắc mắc

_Lần chị gái tui chết, hay chính là người bạn thân quan trọng nhất của Sandy chết _Kelvin nói, giọng k giấu được nỗi đau từ rất lâu vẫn luôn được kìm nén

_Hả? Gì cơ? Kelvin có chị gái á? _Kyu Min ngạc nhiên

_Ừm, chị ấy bị chính thằng anh trai của Lin bắt cóc để tống tiền nhà tui. Nhưng lúc chạy trốn hắn sợ sẽ bị bắt nên đã bắn chết chị ấy bằng 1 phát thẳng vào tim và chị ấy đã mất ngay lúc ấy, mất ngay lúc viên đạn xuyên qua tim…_Giọng Kelvin chua xót

Nghe Kelvin nói tới đây, mọi người ai cũng im lặng tới lạ thường, k gian dường như chùng xuống, k khí như nghẹt thở….Ánh mắt ai cũng k dấu được nỗi đau xót, thương cảm…Tứ Quỷ dù cũng đã nghe tchyện này nhưng thực sự tụi nó chưa bao giờ nghĩ người con gái đó lại là chị gái của Kelvin….dù biết cái chết đấy đã k chỉ giết chết chị ấy mà còn giết chết tâm hồn bao nhiêu con người, cũng k ngờ nó lại mang tới 1 tai họa lớn vậy. Đúng là khi mất đi thiên thần thì thế giới k thể yên bình.

_Gia đình tui với gia đình Sandy khá thân thiết nên việc này cũng chẳng có gì lạ cả. Sandy k giống những tiểu thư khác, tính cách cũng lạ, là 1 cô bé khó gần, k thích tiếp xúc với ai ngoài người nhà mình cả nhưng ngay lần đầu gặp chị tui cô ấy đã nghệt mặt ra 1 lúc rồi chạy tới ôm chầm chị ấy và 2 người quấn quýt với nhau từ lúc đấy…Và k chỉ vậy mà chị tui cũng chính là người yêu hay nói chính xác là vợ chưa cưới của anh trai Sandy nên cái chết của chị tui k chỉ gây đau đớn với gia đình tui mà còn ảnh hưởng rất lớn tới gia đình Sandy và nhất là cô ấy và anh cô ấy _Kelvin nói tiếp, ánh mắt nhìn xa xăm

_Vậy sau đó thì sao ?_Kyu Min hỏi dồn

_Ừm. Hồi đấy anh trai Sandy bị trầm cảm, tự nhốt mình trong phòng tối k gặp bất kì ai kể cả Sandy vẫn luôn quấn quýt với anh, Sandy đã khóc mấy tháng liền k nghỉ cũng chẳng ăn uống gì vì chị tôi mất lúc đấy, lại càng đau hơn khi anh trai mà mình yêu quý k chịu gặp mình. Và rồi cô ấy đã bỏ nhà đi khắp nơi để tìm tên giết chị ấy. Nhưng đương nhiên động vào người nhà tôi thì k thể sống sót được nên 1 năm sau hắn chết, vụ đó tivi cũng có đăng tin đấy _Kelvin cười_1 nụ cười nhạt

_À! Tui nhớ rồi,vụ đấy Koon Ham có gọi tui đi nhưng tối hôm đấy tui phải hộ tống tổng thống Nhật qua Hàn nên k đi được, phải k ?_Ren reo lên khi lục lọi trí nhớ 1 chút mới nhớ ra

_Phải đó _Koon Ham gật đầu

_Vậy thằng khốn đó ai giết? _Ren hỏi, mặt tỉnh bơ như vừa hỏi 1 chuyện bình thường ở huyện

_À, hắn là do tui xử nhưng nhát chém đôi người mà thời sự đưa tin là Kelvin chém, tui k biết dùng kiếm mà _Koon Ham cười hiền

_Hôm đấy tui có nghe thời sự, thảo nào thui bảo nhìn thấy khuôn mặt Lin ở đâu đó rồi, hóa ra là vậy. Nhưng thời sự đưa vụ đó lần đấy xong cũng thôi luôn à _Mika giờ mới lên tiếng nói

_Uh, thì có ai dám động tới người nhà họ Qualy chứ? Lại được thêm người đứng đầu CIA thế giới lên tiếng thì dù chính phủ Nhật Bản cũng k dám làm to _Koon Ham nói

_Haizzz... Tất cả chuyện đại khái là như vậy… _Kelvin thở dài

_Hixx…thật k ngờ là Sandy đã phải có 1 quá khứ đau thương tới vậy_Kyu Min nước mắt rưng rưng

_Vậy hóa ra 4 năm trước chị ấy về Việt Nam rồi biệt tích cùng vì lý do này sao? Em thật k ngờ _Rey siết chặt nắm đấm

_Này Leo, mi biết đúng k? Vì vậy mới 1 mực đợi chị ấy đúng k? Sao k nói vơi tụi này hả? _Jey nhìn Leo

_Chị Sandy cấm k cho nói, chị ấy cũng đâu cho tui về cùng đâu; chị ấy bảo nói vs ai hoặc theo chị ấy về thì chị ấy từ mặt luôn _Leo mặt buồn tiu nghỉu

_Haizzz…đúng là Lee Sandy, lúc nào cũng ôm đồm _Key thở dài

_Nhưng chẳng phải 2 người nói k biết nhau cơ mà? Sandy có bao giờ nói là quen Kelvin đâu _Mika hỏi

_Tui biết Sandy từ khi Sandy vẫn còn bé cơ, vì tui vẫn luôn theo chị tui sang nhà Sandy mà nhưng lúc ấy Sandy ngoài anh trai mình ra cũng chẳng thèm quan tâm tới ai cả, kể cả lớn hơn chút thì cũng chỉ có Tứ Quỷ thôi… Tui hồi đấy biết nhưng vẫn hay đi cũng anh cô ấy thôi chứ cũng k mấy khi chạm mặt Sandy. Mà mọi người cũng biết trí nhớ Sandy rất tồi nên việc k quen tui là đương nhiên, chị tui mất thì  tui đã sang Nhật sống và vào thế giới đêm luôn _Kelvin giải thích

….

Những khúc mắc trong lòng cả lũ đã được giải mã gần hết, mọi người ai cũng biết chuyện và giờ trong lòng 2 cô gái nhỏ bé kia đang nuôi 1 quyết tâm nhất định phải bảo vệ cô bé tên Lee Sandy bằng được. Quá khứ là vậy, hiện tại là vậy nhưng chắc chắn tương lai sẽ khác….nó có thể vẫn phải đổ máu, vẫn phải có nước mắt nhưng rồi nhất định mọi thứ sẽ tốt đẹp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #siêuquậy