Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Siêu đoản văn (hanguyet2012@wp)

1.【 Tôi thích anh ! 】 Cậu cố lấy dũng khí nói ra.

【… 】 người nọ lại không lên tiếng.

【 Anh… Sẽ không có điều gì muốn nói với tôi sao ? 】 Cậu có chút khổ sở.

【 nhanh chóng về nhà đi. 】 người nọ nói.

【… 】 hốc mắt đột nhiên nóng lên, cậu xoay người bỏ chạy.

Khí tức của người nọ lại từ phía sau vây quanh cậu, 【 Anh là nói, em nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc dọn qua đây đi. 】

2.【 Người anh em, gần đây đường làm quan rộng mở mặt mày hồng hào nha! 】

【 Tất nhiên ! Lão bà của tôi đối với tôi tốt lắm 】

【 Ai, thực hâm mộ cậu. Lúc nào mang đến cho tôi nhìn xem cái nha 】

【 Mấy ngày nữa đi, tối hôm qua quá sức, còn ở trong kí túc xá nằm đó. 】

【 Cậu được đấy, dám ở trong ký túc xá nữ sinh làm xằng bậy! 】

【 Làm sao có thể chứ , chúng tôi chung một phòng kí túc mà. 】

【… 】

—————-

Mối tình sv tiện ghê :v

3. Có một nhà nọ, hai chị em đều lười biếng như nhau, bà mẹ vừa thu dọn vừa lải nhải: ” Làm biếng như bọn mày nhất định không ai muốn.”

“Ai nói? Tôi muốn! Cho tôi đi”

Ngoài cửa truyền tới một giọng nam, cô chị thực hưng phấn nhìn phía cửa, là học trưởng mà cô đã thầm mến từ lâu cùng em gái của anh ta. Thế nhưng học trưởng lại đưa tay duỗi hướng về phía em trai, em trai thật cao hứng cùng học trưởng rời đi.

Cô chị rất muốn khóc, em gái học trưởng vươn tay về phía cô chị “Anh của tôi không cần, tôi cần ! Tôi không chê em…”

4. Ngẫu nhiên thấy hắn cùng một nữ sinh thân mật mà đi ở trong sân trường, kẻ thầm mến hắn từ lâu như ta chỉ có thể đi Gay bar mượn rượu tiêu sầu.

“U ~ tiểu mỹ nhân tới một mình sao, đến chỗ anh đây uống vài chén nào.”

Một thằng đàn ông đáng khinh vươn tay để lại bả vai ta.

“Đừng đụng vào cậu ấy!”

Ta còn chưa kịp phản ứng lại thì móng vuốt kẻ nọ đã bị hắn không biết từ đâu nhảy ra hất văng đi

“Mẹ nó, mày là ai!”

” Người đàn ông của cậu ấy.”

5. Nhân cách hóa

-Đầu đầy mồ hôi , hắn vọt vào nhà liền mở điều hòa lại phát hiện làm kiểu gì cũng không thấy lên, hắn nổi cáu đem điều khiển từ xa ném tới trên giường “Ngay cả điều hòa đều bắt nạt người!”

Ngồi dưới đất đang cáu kỉnh, lại cảm thấy một cỗ khí lạnh từ phía sau đánh úp lại, một cánh tay hữu lực ôm lấy thắt lưng hắn, vành tai bị người nhẹ nhàng cắn “Bình thường đều là tôi phục vụ cậu , cũng nên đến phiên cậu phục vụ lại tôi rồi.”

6. ” Anh bây giờ có hối hận không ?”

Trên con đường rợp bóng cây, lão nhân ngồi ở xe lăn hỏi lão nhân phụ giúp xe lăn

“Cùng người phụ nữ ấy trở mặt, dứt bỏ cuộc sống hạnh phúc chạy theo một lão già sắp chết như tôi. . .”

“Vì cái gì phải hối hận?” Lão nhân đang đứng khẽ cười, “Lúc còn trẻ chúng ta không có dũng khí ở bên nhau, hiện tại già rồi, không muốn lưu lại tiếc nuối, không muốn…con đường cuối cùng của cuộc đời này cũng để em đi một mình.”

7. Người đàn ông mặc một bộ đồ vest đen đứng trang nghiêm tại trước linh cữu,ngưng mắt nhìn người đàn ông có khuôn mặt giống hệt như mình , lẩm bẩm nói: “Em nói em mắc bệnh sạch sẽ, anh liền để em sạch sẽ mà ra đi ; em nói em lo lắng vợ con , anh liền chiếu cố bọn họ; em nói em thích biển, anh liền mua một phần mộ gần biển cho em. . . Nhưng em có nhớ rõ rằng năm chúng ta bốn tuổi em từng nói sau khi lớn lên muốn kết hôn với anh không ? Haiz , vì sao mỗi điều này lại không cho anh làm được, em trai ngoan của anh. . .”

8. Anh trai tới ghé thăm nhà cậu, thấy quyển từ điển Oxford 7th edition trên bàn liền nói ” Mấy đứa vẫn xài loại này à, ngày xưa bọn anh cũng xài, được lắm”

Cậu bĩu môi nói ” Chả được chút nào”

Ban đêm , một chàng trai tóc đỏ mắt xanh cười đều đè cậu xuống dưới thân mình, nó ” Lúc sáng dám bảo ta không được à, vậy ta cho em biết ta có được hay không…”

1. Đêm đó hoàng cung đại hỏa, cửa thành thất thủ, đao binh hô giết rung trời. Hắn dựa vào long ỷ, rượu ướt long bào, nửa tỉnh nửa say đối y nói “Hoàng hậu của trẫm quả nhiên thật bản lãnh, mười năm qua ủy thân với người, hiện giờ đại cừu đến báo, trẫm liền đem giang sơn cho ngươi, trả lại ngươi mười năm tình nghĩa.” Y rót rượu một ly, “ Thần lĩnh chỉ.”

Ngày hôm sau, tiền triều thiên tử đỡ thắt lưng tức giận mắng, “Ngươi làm sao dám!”

Đương kim quân thượng lật tấu chương mỉm cười không nhìn, “Người đâu, giúp hoàng hậu của trẫm tắm rửa thay quần áo.”

— Anh nhịn giỏi ghê ~ Thôi * Vỗ vai a thụ * Làm công 10 năm là giỏi lắm rồi —-

 

.“Hoàng Thượng, thần cáo lui.”

“Trẫm chuẩn bị tuyển tú nữ.”

“Cẩn tuân thánh ý.”

“Ngươi sẽ không có một chút đề nghị?” Nhướng mày.

“. . .”

“Cũng tốt, liền đem một bức họa của ngươi đưa đến Nội Vụ Phủ đi.”

“Hoàng Thượng, Nội Vụ Phủ đã có chín bức họa của thần rồi.”

“. . .”

3. Đêm đại hôn của hoàng đế, hắn một mình một người ngồi ở trong lương đình của phủ Thừa tướng uống rượu. Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng kia, thì thào nói, “Hoàng hậu nhất định rất đẹp.”

“Ừ, rất đẹp.”

“Hoàng, Hoàng Thượng! Ngài sao lại. . .” Hắn cuống quít quỳ xuống.

“Ái khanh, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Hắn ngây người.

Hoàng Thượng ôm hắn thấp giọng nói, “Tội khiến trẫm đoạn tử tuyệt tôn.” —

4. “Ái phi ngủ đi thôi.”

“Vâng thưa bệ hạ, chờ xiêm y này vá xong rồi thiếp sẽ đi ngủ.”

“Bỏ đi, cho dù có khâu xong cũng bị Thừa tướng xé nát.”

“Bệ hạ. . . Xin hỏi. . . Là tả thừa tướng hay là hữu Thừa tướng?”

“Trẫm không đã nói với ngươi sao? Bọn họ đều là đồng thời.”

5. Hắn nói hắn muốn nếm hết mỹ vị thế gian, y đem người trù nghệ tinh mỹ bắt tới, thay hắn bào chế bát trân ngọc thực; hắn nói hắn muốn cẩm tú sơn hà, y mang theo kim qua thiết mã, vì hắn đánh hạ nửa giang san; hắn nói hắn muốn kết hôn với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, y liền đem nhân nhi tuyệt mĩ kia dâng lên, đưa tận long sang của hắn ; hoàng đế giận dữ, mỹ nhân bị đá xuống giường, còn y bị kéo lên long sàng, lụa mỏng trướng mạn hạ xuống, tối nay vô miên

.

6. Năm thứ nhất, ma giáo giáo chủ sơ ngộ đại hiệp, người nọ chính khí lẫm nghiêm rút kiếm hướng về phía hắn, hắn cười lạnh: “Ngụy quân tử.”

Năm thứ hai, chỉ kém một chiêu, thua ở dưới kiếm đại hiệp, muốn chết, người nọ cũng không giết hắn, hắn giễu cợt nói: “Coi như quân tử.”

Năm thứ ba, tẩu hỏa nhập ma suýt nữa chết, người nọ khuynh lực cứu giúp, hắn khẽ nhíu mày: “Đích xác quân tử.”

Năm thứ năm, sáng sớm tỉnh lại, cả người nhức mỏi . Hắn cắn răng mắng to người bên gối: “Uổng là quân tử.”

7.“Thừa tướng ở không, bổn vương tìm đến hắn chơi cờ”

“Hồi vương, Thừa tướng thân thể khó chịu vô pháp gặp khách” .

Qua hai ngày “Hồi vương, Thừa tướng chưa khang phục” .

Lại hôm khác “Còn chưa lành sao ? Thừa tướng rốt cuộc bị bệnh gì a”

“Thừa tướng hắn… Hắn bị trĩ “

Ngày hôm sau “Bổn vương dẫn theo thái y đến vì Thừa tướng xem bệnh”

“Vương gia có thánh chỉ không ?”

“Xem bệnh cũng muốn thỉnh chỉ?”

“Vương gia thứ tội, không có hoàng thượng phê chuẩn, ai cũng không thể thoát quần Thừa tướng .”

8.“Bệ hạ anh minh thần võ!” “Bệ hạ tài trí hơn người!” “Bệ hạ tuấn mỹ vô song!” Người nọ đắc ý phi phàm, vênh váo tự đắc.

“Bệ hạ, ” hắn nói, “Vi thần vừa mới nhìn thấy gia huynh. . .”

Đương triều thiên tử quá sợ hãi, cùng chúng thái giám chạy trối chết, lại tại góc ngoặt bị một nam tử cao lớn một tay bắt được, vứt trên vai nghênh ngang mà đi. Hoàng đế như thế tướng quân như vậy. . . Hắn đau đầu nghĩ, hơn hai mươi tuổi cáo lão hồi hương hẳn là đại khái không tính quá sớm đi?

9. Nguyệt lão ánh mắt tràn ngập bi ai, hắn một bước vừa quay đầu vừa lưu luyến nhìn Địa cầu: Tại cái thế giới hủ nữ thịnh hành này, tơ hồng trong tay hắn đã vô pháp ghép đôi. Hắn cuối cùng cũng bị giáng chức, bị Ngọc Hoàng đại đế buộc tới hỏa tinh . Đây chính là địa phương chính mình ngây người năm vạn năm nha! Hắn khẽ cắn môi, giận dữ mà đi. Ngọc Hoàng đại đế nhìn hắn, sâu kín thở dài: “Ai, năm vạn năm, ngươi tại sao còn không hiểu tâm của ta, chỉ có đem ngươi kim ốc tàng kiều”

10. “Hoàng hậu, trẫm vẫn luôn vắng vẻ ngươi, ngươi hành vi không đứng đắn ta cũng ngầm đồng ý, nhưng ngươi sai là không nên đi câu dẫn hoàng đệ của ta, biết vì cái gì hoàng đệ hắn rõ ràng thành niên lại một mình ở trong hoàng cung không, hắn là nam nhân của ta , ngươi cũng dám chạm tới ! Người tới. . .”

Nhưng vào lúc này quận chúa không để ý thị vệ ngăn trở vọt tiến vào, “Hoàng huynh! Không cần a, ngươi giết hoàng hậu ta làm như thế nào đây, ta yêu nàng nha! Vì hoàng hậu ta nguyện ý đi hòa thân, gả cho tên vương tử nước láng giềng vẫn luôn thầm mến hoàng huynh ngươi mà !

 1 ”Nghiệt đồ! Vi sư dưỡng ngươi dạy ngươi nhiều năm như vậy ngươi lại dùng phương thức này báo đáp ta sao? !”

Nam tử đáng thương hề hề nhìn hắn: “Sư phụ… Chỉ một lần mà không được sao?”

“Không được! Nhớ rõ sư môn dạy bảo là cái gì sao? !”Nam tử không tình nguyện từ trên người hắn đứng lên, khom người nói : “Nhớ rõ, sư phụ ở trên…”

Còn chưa nói xong đã bị đè lên, “Đồ nhi ngoan, biết ai ở mặt trên là tốt rồi. . .”

2. Đêm đã khuya, hắn vốn còn tay cầm sách thuốc lật xem, nghe thấy Hoàng Thượng long thể khó chịu cấp truyền ngự y, liền cầm theo hòm thuốc lập tức mà đi, không nghi ngờ điều gì khác. Song người trước mắt rõ ràng sinh long hoạt hổ, nào có nửa phần bệnh thái? Bất đắc dĩ mà đẩy đẩy người một thân minh hoàng trên người “Hoàng Thượng, không phải ngài long thể bất an sao?”

Hoàng đế không đứng dậy, ngược lại cực kỳ kiều diễm mà tại trên cổ của hắn cắn nhẹ , lại ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng trêu đùa “Trẫm tâm hoả cang thịnh, đang yêu cầu ngươi vì trẫm, thanh nhiệt tiêu hỏa. . .”

3. Ngươi là giang hồ đệ nhất cao thủ, nói cho ta biết vì sao ta tu không thành tuyệt kiếm?”

“Lòng có vướng bận, kiếm ý phân thần, tự nhiên không thành.”

“Vậy thế nào mới tu thành?”

“Trảm tình đoạn niệm , chính tay hủy hết yêu, đó là ngày kiếm thành.”

“Cái gì? ! Chẳng lẽ trận đánh năm đó khiến ngươi thành danh là hắn cố ý bại chết dưới tay ngươi… ?”

“Năm đó? Ha hả…”Đệ nhất cao thủ chua chát cười nói: “Năm đó là tại nơi này, hắn thua ta một chiêu, phụ ta cả đời.”

4. “Chỉ bằng bộ dáng này của các ngươi cũng có thể làm mẫu nghi thiên hạ?”

“Nữ hồng cũng không biết ? Xuẩn chết ” Hắn đứng trước một đám tú nữ mới tuyển mà xoi mói, công công vội vàng nói: “Hòa gia nếu là đang tranh giành tình nhân liền minh giảng đi “

“Lớn mật!”

“Hồi Hòa gia, đây là lời từ Thánh Thượng, Thánh Thượng còn nói đêm nay ngài được đi thị tẩm “

“Mẹ ! Lão tử mặc kệ!”

5.【 Hoàng tẩu, sư phụ bố trí bài tập thật khó, ngươi giúp ta cầu tình đi ~】Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi nhăn lại khuôn mặt đáng yêu, làm nũng, lại bị hoàng huynh bên cạnh một phen xách lên 【 Đừng cả ngày quấn lấy hoàng hậu của trẫm, Trương ái khanh, mang Vương gia đi xuống hảo hảo dạy dỗ ! 】

【 Thần tuân chỉ! 】 Tuổi trẻ nam nhân dẫn tiểu vương gia cáo lui.

【 Hắn còn nhỏ, như vậy được không? 】

【 Ngươi trước kia chẳng phải cũng là thái phó của ta sao? Thân mến. . . 】

Chuyện này. . . Chỗ nào giống nhau đâu? !

6. Biết được Thượng Thư đại nhân yêu hí kịch, thân là Vương gia không tiếc khuất tôn hàng quý giả làm con hát đổi lấy nụ cười của hắn , lại mạc danh kỳ diệu bị ném tới trên giường Thượng Thư đại nhân. Thẳng đến khi y run rẩy bị đặt ở dưới thân, chợt nghe một tiếng cười khẽ, bên cổ truyền đến xúc cảm ướt át “Vương gia thật sự là thật có nhã hứng, đêm nay, liền cùng hạ quan diễn một khúc uyên ương giao cảnh, được không ?”

7. Dưới điện, người nọ thanh tú nho nhã, không có uy chấn tứ phương, không có khí thế tướng quân muốn tranh thiên hạ, càng không có chật vật của kẻ sắp chết. Đêm trước liều chết triền miên dường như dư vị chưa tán, hắn mở miệng ý đồ giữ lại: “Quy hàng đi, ta cam đoan ngươi chu toàn “

Người nọ cười, ta không chết, ngươi lấy gì phục chúng  ”Trận chiến này là ta thua, giết ta đi, tổng còn hơn chịu khuất nhục “

Hắn nắm chặt quyền muốn nói lại thôi, cuối cùng vô lực mà nhắm mắt lại, phất phất tay, không muốn thấy cảnh tượng y bị kéo ra ngoài. Trận chiến này, thắng bại khó phân biệt

8.  Hắn là Đan Thanh thánh thủ*, đất trời, sông núi, cỏ cây, trùng ngư chim thú đều có thể vào tranh, vẽ đến hoàn mĩ , duy nhất không muốn vẽ người. Bao nhiêu người vung tiền như rác lại mất hứng mà về, chỉ vì một câu của hắn “Tại hạ từng thề, chỉ vì một người mà vẽ “. Người tao nhã như vậy, ai cũng không nguyện miễn cưỡng, chỉ nói hoạ sĩ tình thâm. Hắn cười, cho dù người nọ đã sớm một thân nhung trang, chết trận sa trường lại như thế nào? Hắn đã đợi nửa đời, cũng không ngại bồi thêm nửa đời nữa.

* Đan Thanh thánh thú : Ý chỉ người vẽ giỏi , có lẽ là chỉ Khổ Sơn Đại Sư Chu Nam , ông chỉ vẽ cảnh không vẽ người

9.  Mấy năm trước hai người bọn hắn ước hẹn sinh tử quyết chiến, hắn tài nghệ không bằng người, bị thua, mặc dù nhờ người kia hoàn toàn tỉnh ngộ mà thoát chết được, lại bị thương ở chân, thành ra một tật bệnh, mỗi hồi phát tác tựa như kim châm vào tim , khiến người nọ hận không thể lấy thân thay hắn . Hắn sống qua một phen tra tấn thống khổ, mở mắt thấy người nọ mắt đỏ ngầu mày nhăn chặt, nhịn không được thần sắc nhu hòa, vươn tay vuốt lên vết nhăn giữa hai mày của y . Phế đi một chân, đổi được cùng người đời này năm tay, đáng giá

10. Hắn từ nhỏ bướng bỉnh, ỷ vào có sư huynh vì hắn giải quyết tốt hậu quả nên càng là xung quanh gây rắc rối. Lúc đó sư huynh đại hôn, trong lòng hắn khó chịu. Lại nghe nói cô nương kia vốn có người trong lòng, đã sớm cùng người tư định chung thân, hắn vốn không muốn hôn sự thuận lợi tiến hành, liền trộm thả nàng đi, nghĩ thầm rằng, 【 Tân nương đều chạy, xem ngươi còn thú ai! 】 thình lình nghe được một tiếng cười khẽ, sau lưng dán lên một thân thể ấm áp

.”Sư đệ, để cho người chạy rồi , ngươi đã từng nghĩ nên bồi thường ta một tân nương khác chưa ?”

 11. “Tử Thừa tướng! Trẫm muốn giết cửu tộc của ngươi!”

“Khởi bẩm Thánh Thượng, vi thần chính là cô nhi, cũng không có cửu tộc.”

“Trẫm muốn khấu trừ bổng lộc của ngươi !”

“Tiền tài chính là vật ngoài thân, vi thần cũng không thèm để ý “

“Trẫm… Trẫm ngày mai liền thú một trăm phi tử!”

Thừa tướng thở dài một hơi, đem hoàng đế sắc mặt đỏ bừng ôm vào trong ngực “Vi thần sợ rồi nha, bệ hạ muốn vi thần làm như thế nào đây?”

“Ngươi! Ngươi về sau phải cho trẫm ở mặt trên !”

12. Chim anh vũ của Vương gia tới kì tư xuân , cả ngày kêu to. Vương gia phái người tìm kiếm chim cái để ghép đôi, nhưng dù chim cái có đẹp thế nào anh vũ cũng không thèm màng tới.

Hoàng Thượng ban cho Vương gia một con chim cái do ngoại quốc tiến cống , không nghĩ tới hai chim nhất kiến chung tình, Vương gia phủ rốt cục khôi phục bình tĩnh.

Một ngày nào đó , Vương gia nghe con chim cái hướng về phía người chăm nuôi hô lên “Làm càn, kéo ra ngoài chém cho trẫm “.

Vương gia cười nói “Con chim cái này còn uy phong hơn cả giống đực “

Người chăm nuôi chần chờ một lát “Vương gia, nó kỳ thật cũng là một con chim đực. “

     13. Trên chiến trường yên tĩnh giống như nơi xử tử, nơi nào đó truyền đến tiếng kim thiết vang lên hết sức chói tai. Thân ảnh giằng co từ trong đao quang kiếm ảnh tách ra, hai gương mặt tràn đầy khói bụi “Chúng ta có nhất định phải phân ra sinh tử hay không “

Đối phương cười khổ “Chiến trường vô phụ tử “

” Hảo ” Hắn vung kiếm cắt ngang cạnh cổ

“Ngươi. . .”

“Ta không muốn mất đi ngươi “

“Cho nên ngươi liền nhẫn tâm để ta mất đi ngươi sao. . .”

Tươi cười từ trên mặt trắng bệch của hắn hiện lên “Chúng ta không nên sinh ở thời đại này. . . Kiếp sau. . . Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc “

14. Ở sâu trong rừng trúc có một ngôi nhà. Một tháng trước, hắn cứu một người trọng thương, đem giấu ở trong chỗ mình ở, lại giúp y tránh thoát người trong giang hồ đuổi giết. Nhất thời mềm lòng, lại đổi lấy đối phương quấn quiets tới chết.

“Ngươi phải như thế nào mới bằng lòng rời đi?” Thanh sam nam tử nhíu mày hỏi.

Đối phương vui cười ôm lấy eo thanh sam nam tử , mày anh khí khẽ nhướn : “Chuyện cho tới bây giờ, tại hạ sao có thể đi được? Vì báo ân cứu mạng của tiên sinh, đương nhiên là muốn lấy thân báo đáp “

[ Lấy thân áp chứ đáp cái gì -___- ]

15. Trên mặt hắn có chút đỏ ửng , một tay nắm chặt bầu rượu một tay cầm lấy vai y nói, “Thừa tướng, ta thích ngươi “

Y giãy dụa, lạnh lùng quay mặt đi , nói “Đại chiến sắp tới, thỉnh tướng quân trong lòng chớ tồn tạp niệm “

Tướng quân ngạc nhiên buông tay ra, Thừa tướng dừng một chút rồi xoay người rời đi, y nghe được tướng quân bi thương mà cười lớn ” Ngất ngưởng sa trường cười khật khưỡng, Xưa nay chinh chiến mấy ai về?”

Đại quân chinh chiến chiến thắng trở về, Thừa tướng đứng ở cửa thành đón chào, lại không thấy cố nhân trở về.

16. Y vì hắn buông công danh, ẩn hậu thế, tránh tai mắt của người. Hắn đáp ứng y nhất định trở nên nổi bật. Ba năm nhung nhớ, khi thấy cố nhân, đã hóa thành lệ, kiệu hoa của hắn ngang qua hoa trang của y, người trước mắt đã là quan nhân của kẻ khác , người trước mắt đã không phải cố nhân. Yêu hận lưu không được, lòng người khóa không được. Ba năm nhung nhớ, thấy cố nhân, hóa thành lệ. Từ biệt hậu thế cũng quên không được ngày ấy triền miên.

17. Trên chợ ở kinh thành có một tiểu đạo sĩ, chẳng những coi chuẩn mà còn có khuôn mặt đáng yêu được các cô cô dì dì yêu thích, ngày đó đã là lần thứ ba tiểu vương gia đến chỗ tiểu đạo sĩ coi nhân duyên, nhưng mà hắn lại lần thứ hai trả lời rằng : ” Thiên cơ không thể tiết lộ.” Tiểu vương gia kiên trì được mấy tháng, nhưng rốt cuộc có một ngày tiểu đạo sĩ không xuất hiện, chỉ có một tờ giấy được đặt ở trên bàn của hắn: ” Đành kiếp sau tái tục.”

18. Bọn họ té xuống thâm cốc này đã nửa tháng có thừa, nhìn vết thương của hắn từng ngày tốt lên, trong lòng y vừa cao hứng vừa luyến tiếc. Chờ khi đi ra ngoài, bọn họ chính tà phân minh, sao có thể lại ở chung một chỗ ! Chính là nên tới luôn sẽ tới. Hai người cùng nhau xuất cốc, y buông tay ra, lui ra phía sau một bước “Giáo chủ bảo trọng. Sau này. . .” Thanh niên trước kia luôn lạnh lùng kiệm lời như vàng bỗng nhiên lên tiếng “Ngươi còn muốn chạy? Đừng cho là ta trọng thương hôn mê đến mức mình bị trộm hôn cũng không biết!”

19. “Phu tử, phu nhân nhà chúng ta cho mời.”

“Có chuyện gì sao?”

“Tiểu nhân không biết, còn thỉnh phu tử dời bước.”

“Độc thấy phu nhân, sợ là có chút không tiện đi?”

“Phu tử cứ yên tâm, lão gia đã cho phép …. Phu nhân nhà chúng ta cảm ơn phu tử đã dạy dỗ thiếu gia nhà chúng ta, ngạch, lần này mời ngài đến có lẽ là bàn về hôn sự của thiếu gia.”

“Hôn sự? ! Thiếu gia nhà ngươi muốn thú thê ? ! !”

“Dạ, bàn việc thú ngài.”

20. Sau ba nghìn nhuyễn hồng cẩm chướng, hắn kinh thải tuyệt diễm ngạo nghễ nhìn người cầm hơn ngàn vàng tới, khuôn mặt không biểu tình, ánh mắt lãnh triệt như thường.”Công tử vung tiền như nước là muốn mua gì? Nô khúc, nô vũ, hay là nô thân?” Người nọ nhìn hắn chậm rãi mở miệng: “Ta chỉ muốn mua một nụ cười của ngươi.”

21. Một ngày nào đó, một sủng phi của hoàng đế làm mình làm mẩy yêu cầu xuất cung, thị vệ ở dưới nhao nhao chặn lại. . .

“Tham kiến nương nương!”

“Nương nương cát tường!”

“Nương nương thỉnh nghĩ lại!”

“Nương nương bớt giận!”

“Nương nương thỉnh chớ nóng nảy “

Tại một mảnh “Nương nương” hô hào, phi tử nổi giận: “Đủ rồi! Lão tử là một nam nhân, suốt ngày bị người hô ‘Nương nương’ ! Các ngươi mới ‘Nương nương’, các ngươi cả nhà đều là ‘Nương nương’ !”

“Vậy. . . Chẳng lẽ là hô “Công công” ? !”

22. Có hai huynh đệ, Nham Nhất cùng Nham Tam vào cung thi võ. Lại không vào được tam bảng, khi hai huynh đệ ủ rũ chuẩn bị trở hồi hương, một vị công công truyền lời hoàng đế triệu kiến. Hai huynh đệ liền theo công công vào cung. . .

“Là ngươi!”

Hai huynh đệ phân biệt đối với hai người kinh hô.

“Võ trường lưu manh ( Hái hoa đạo tặc )!”

Hai người bị lên án cùng cười, từng người ôm ấp một người.

“Trẫm cũng không phải là lưu manh.”

“Bổn tướng gia chỉ ‘hái’ một mình ngươi, sao lại là đạo tặc.”

23. Dương Ngọc Hoàn ( Dương Qúy Phi ) : “Hoàng Thượng, ngài tìm nô tì có chuyện gì sao ?” Long Cơ ( Đường Huyền Tông ) chỉ vào chén rượu trên bàn, bình tĩnh mà rằng: “Uống nó đi, sẽ không quá đau.” Ngọc Hoàn sửng sốt một chút, một hơi uống cạn chén rượu kia. Ngọc Hoàn khóe miệng chảy ra máu, run run mà rằng “Hoàng Thượng, có thể nói cho nô tì, đây là vì sao không ?” Long Cơ thở dài một hơi, nhìn Lý Bạch đang đứng ở xa xa, bất đắc dĩ mà nói: “Nói cũng vô ích, ngươi không tử, hắn tử.”

24. Ngay từ lúc Nữ Oa vá trời, bọn họ liền ở bên nhau. Mặc kệ gió táp mưa sa, đông lạnh hè nóng, bọn họ cũng chưa từng tách ra. Hắn thủy chung bảo hộ người trong ngực , không cho y chịu dù chỉ một chút thương tổn. Y cũng an an tĩnh tĩnh mà nằm ngoan trong ngực hăn, mặc ánh mắt sủng nịch của hắn nhìn y mấy ngàn năm. Nhưng mà y vẫn rời khỏi hắn, chỉ lưu lại mình hắn vỡ nát nằm trên đất . Y đáp ứng hắn sẽ thực mau trở lại. Nhưng mà đến giờ, đá vụn vẫn còn hỏi, Ngộ Không, ngươi chừng nào thì trở về? ~~

* Ngộ Không x Đá – Ôi hủ nữ cao thâm quá *

25. Hắn ngồi ở trên long ỷ nhìn người đã từng theo hắn bao năm, y mặc áo tù nên sớm đã mất đi tư thế oai hùng hiên ngang năm xưa, hắn than thở: Tung hoành giang sơn vạn lý, lại chung quy nhìn không thấu thực tâm của một người. Y quỳ gối trên pháp trường, như ngày xưa nhìn lên thiên tử cao cao tại thượng , đột nhiên phát hiện trong mắt hắn lộ ra một tia bi thương , y cười khổ: Hóa ra yêu tới cuối cùng lại thành hận, mới có thể có được chút xót thương từ hắn. Đao nâng đao hạ, chỉ nguyện kiếp sau vĩnh viễn không gặp gỡ.

26. Nạn đói chạy nạn. Hắn cùng y thất lạc. Hắn vì y khóc trọn một đêm. Mười năm sau, hắn thành tiểu địa chủ , đang đến tuổi cưới vợ . Vừa vặn, tân phủ doãn sắp nhậm chức. Hắn cầm lễ vật tới chúc mừng.

“Ngươi. . .” Hắn khiếp sợ.

“Ta? Ha hả. Hai mươi năm trước, ngươi và ta ba tuổi. Ngươi từng vì một cái bánh, đồng ý nguyện làm vợ của ta.”

“Ta. . .”

Tân phủ doãn nhíu mày: “Ai, vậy phải làm sao bây giờ, lễ đường đều đã bố trí tốt lắm rồi. Lại. . .”

“Ta đáp ứng.” Hắn mặt đỏ quát lên.

27. Nàng công chúa bạch tuyết đang chờ đợi vương tử hôn môi, hắn chậm rãi cúi người xuống, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, quay đầu, thấy cái tên kỵ sĩ ngu ngốc kia một thân khôi giáp tay cầm trường kiếm, cưỡi tuấn mã oai hùng . Hắn âm thanh lạnh lùng nói: 【 Ngươi là tới đón ta cùng thê tử của ta hồi hoàng cung sao? 】 Kỵ sĩ nhảy xuống ngựa, tao nhã quỳ một gối xuống đất, cầm tay hắn nhẹ nhàng hôn khẽ , dịu dàng cười: 【 Không, điện hạ, ta là tới hôn tỉnh ngài. 】

28. Minh chủ võ lâm trong ngày thành thân bị tà giáo giáo chủ chiếm mất tiên cơ , nằm trên giường ba ngày, trong lòng tất nhiên là không phục. Mà tà giáo giáo chủ lại tựa như chưa có chuyện gì xảy ra mà dỗ hắn ăn cháo “Nương tử, hôm qua là vi phu không tốt, đừng tức giận, đến ăn chút cháo đi nào.” “Ngươi mới là nương tử! Ngươi chính là bổn thiếu gia cưới hỏi đàng hoàng thú về đấy !”

29. Đêm khuya, có người gõ cửa, hắn mở cửa thấy một vị mỹ nữ ‘Ân công, ta tới đây báo ân, ngươi còn nhớ rõ khi còn bé đã cứu chồn bạc không?’

Hắn kinh hãi ‘Ngươi ngươi ngươi không cần lại đây, lão tử không cần ngươi báo ân, lão tử thích nam nhân.’

‘A?’ Mỹ nữ nhíu mày Thật sự?’

‘Đúng. . . Đúng vậy!’ Hắn kiên định, sau đó rơi vào một cái ôm ấp ấm áp.

Mỹ nữ nhún vai ‘ Ca ca, lần này đổi lại là người giúp ta báo ân.’

30. Khi hắn lên núi hái thuốc nhặt được một thiếu niên bị thương nặng, cũng ù ù cạc cạc mà thành nghĩa phụ của thiếu niên. Không nghĩ tới, thiếu niên càng lớn càng xinh đẹp, nổi tiếng toàn trấn. . .

“Ách, nhiều người tới cầu hôn ngươi như vậy mà ngươi không muốn sao ?”

“Không muốn”

“. . . Vậy ngươi muốn có nghĩa mẫu không?”

“Ngươi dám! Cẩn thận ta ăn nàng”

“…”

“Ta là hồ yêu, ngươi cả đời này có ta bảo hộ là đủ rồi, đời đời kiếp kiếp của ngươi về sau cũng chỉ có thể để ta tới bảo hộ mà thôi. “

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: