Đoản 112.1
Có những con người, độc ác tới cực điểm.
Anh chính là người đó.
Có những trò chơi, đánh đổi bằng cả tính mạng, mà tôi chính là vật hy sinh.
Anh nói anh yêu tôi, anh yêu tôi anh lừa lấy giác mạc của tôi cho người con gái đó, anh yêu tôi anh lấy tủy của tôi cho người con gái đó, anh yêu tôi, anh yêu tôi anh lấy một bên thận của tôi cho người con gái đó, anh yêu tôi anh lấy người con gái đó ra uy hiếp tôi, mặc dù tôi biết thừa anh sẽ không tổn thương người đó, người trong tim anh, nhưng tôi vẫn sợ, vẫn sợ người đó xảy ra chuyện gì, đó là người thân duy nhất của tôi, em gái tôi.
Tôi mù rồi, anh có vui không? Anh có biết khi mất đi ánh sáng tôi đã sợ hãi và tuyệt vọng ra sao không? Cơn đau khi lấy tủy anh có hiểu không? Khi cơ thể thiếu đi cơ quan, anh có hiểu nó khó khăn thế nào? Anh không hiểu.
Hơi thở ấm nóng ập tới cùng sự đau đớn trên môi, tôi biết, cuộc làm tình khiến tôi sợ hãi bắt đầu rồi...
#1
#Táo_Gai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro