2. Thu Thực hết sức ngạo kiều.
"Thái Chiếu"
Hơi thở ấm nóng từ từ phả vào ngực hắn, hắn cúi xuống mỉm cười nhìn tiểu bảo bối đang ôm trong tay, lập tức đem nhét trong ổ chăn của mình.
"Anh lúc nào cũng bắt em ngủ. Em đã ngủ hết một ngày rồi."
Giọng nói ngọt ngọt dễ nghe, mang theo là chút hờn dỗi nhưng tuyệt nhiên đem lại cảm giác dễ chịu lạ kì.
Hắn không đáp, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc con người xinh đẹp vừa bị gói gọn trong chăn, ánh mắt ôn nhu ngàn năm không đổi.
"Này, là đang nói với anh đấy."
Tiểu bảo bối cuối cùng nổi giận, vẻ ngạo kiều liền nổi lên hất đi cánh tay đang sờ lung tung trên đầu mình, đôi mắt đầy vẻ bất mãn lại để hắn nhìn ra nửa phần nũng nịu.
"Nếu em lúc thức cũng ngoan như lúc ngủ thì đã khác rồi."
Nói đoạn, lại kiên trì đưa tay ra vò vò tóc tiểu bảo bối.
"Ý anh là tôi hư?"
"Ồ, hôm nay biết tự nói ra sao? Em đúng là có tiến bộ."
Vừa nói vừa cười hề hề, chưa đợi tiểu bảo bối phun ra một câu chửi mắng đã nhảy vào ôm chặt lấy người kia, ý tứ rõ ràng muốn xoa dịu.
"Cút! Tôi hư hay ngoan cũng không cho anh quản. Con mẹ nó biến ngay."
Lần này giận thật rồi!
"Này, Thu Thu"
Hắn ghé lại hôn lên tóc tiểu bảo bối, cố nén cười mà dành ra mấy câu dỗ dành các kiểu.
"Thu Thu, anh sai rồi."
"Không được nói em như thế."
"Thu Thu, em rất ngoan."
"Thu Thu, đừng giận nhé."
...
Một tiếng hừ, vẫn là cái giọng kiêu ngạo lạnh lùng đó.
"Quỳ xuống, để tay sau đầu, nói anh xin lỗi, hát Chinh Phục đi."
Lại nữa ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro