1.
Hắn hứa với y, khi hắn nắm chắc được vận mệnh của hắn trong tay, hắn sẽ cưới y. Y lúc đó mỉm cười yếu ớt, tiếp cho hắn sự tín nhiệm cùng tự tin giúp hắn kiên trì khát vọng.
Ngày hắn rời khỏi ngôi vị thái tử, bị biếm làm dân thường hắn ngoài mặt bất mãn, bên trong lại mừng như điên. Hắn chạy đi tìm y, hắn muốn báo với y tin này đầu tiên, hắn muốn nói rất nhiều, rất nhiều với y...
Trước mắt một mảnh đỏ thẫm, cây đào trơ trọi trong gió tuyết lạnh cắt da cắt thịt, dưới gốc từng cánh đào đỏ đan chéo lên nhau chằng chịt, đang bị tuyết dần dần phủ kín. Lụa đỏ giăng kín phủ đệ nho nhỏ, đèn lồng chữ hỷ, vừa nhìn đã biết nhà sắp có người thành thân. Trái tim nhộn nhạo khó chịu không yên, hắn nghĩ y đã biết tin và chuẩn bị theo hắn, nghĩ đến đây khóe miệng đã cố gắng giữ nguyên vị trí lại bị kéo lên thành một nụ cười vui sướng, nhưng trái tim hắn vì sao lại như vậy không yên đập.
Bước nhanh vào bên trong, mảnh đỏ rực lại càng nhiều thêm, đèn lồng, dây hoa,... tất cả đều đỏ rực. Bên trong không có ai, phủ đệ im lặng đến đáng sợ, tim hắn vô thức đập thật mạnh, mạnh đến nỗi quặn đau. Mỗi bước vào bến trong dường như rất nặng nề, không còn tiếng ho khan, tiếng gọi nhẹ nhàng khi hắn bước vào, nước mắt lăn qua viền mắt...
Y nằm đó, vận một thân đỏ rực, tóc búi lên gọn gàng cũng được cột bằng sợi dây đỏ. Giường, gối xung quanh y đều đỏ rực. Khuôn mặt thanh tú, gầy yếu của y hiện lên đẹp lạ thường. Hắn biết mà, y mặc đồ đỏ quả thực rất đẹp, rất mê người. Chạm vào khuôn mặt đã lạnh băng của y, hắn run rẩy, thứ gì đó nghẹn trong cổ họng khiến giọng hắn nói ra trở nên đặc biệt thê lương.
" Ngươi vì sao không đợi ta. Ta đến cưới ngươi đây... Ngươi mau ngồi dậy! Mau cười với ta! Mau giúp ta chải tóc! À còn phải giúp phu... phu quân của ngươi mặc hỷ phục nữa chứ. Ngươi không phải rất nghe lời ta sao? Mau... mau mở mắt nhìn ta... Coi như ta xin ngươi, mở mắt ra nhìn ta một chút thôi, cầu ngươi... Ta sai rồi! Ngay từ đầu ta đã sai rồi. Cái ta cần nắm bắt không phải mệnh của ta mà là... mà là mệnh của ngươi. Chỉ tiếc... ta nhận ra đã quá muộn rồi. Xin lỗi...! Xin lỗi... ngươi, ta tới chậm mất rồi!..."
Bên trong truyền ra từng tiếng thê lương, bên ngoài gió tuyết vẫn giật mạnh, những cánh đào đỏ hoàn toàn bị vùi lấp khiến người vương vấn tự lừa dối bản thân hoa đẹp dù bị tuyết dày xéo vẫn sẽ giữ được vẻ đẹp nguyên trạng...
Thái tử phạm tội tham ô ngân sách quốc khố, tang chứng vật chứng đầy đủ, bị đày ra biên cương, tước bỏ chức vị, biếm thành dân thường. Do không chịu nổi tội danh gánh trên đầu, sợ tội tự sát, cùng tân nương tự sát trên đêm động phòng...
Không thể nắm vận mệnh chính mình không thể bảo vệ, giữ ngươi bên mình, khát vọng duy nhất của ta là ngươi!
Đến khi nắm được vận mệnh mình trong tay, không nghĩ tới... ngươi lại rời xa ta... mãi mãi, khát vọng lúc này của ta lại vẫn là ngươi!
Bước nhanh qua trên con đường tối tăm, hắn có niềm tin mãnh liệt y sẽ đợi hắn, y sẽ không bước qua cầu Nại Hà, y sẽ không uống canh mạnh bà, y sẽ đợi hắn, dù vạn kiếp không thể đầu thai. Hắn lo lắng, bước chân càng nhanh hơn...
Y một thân bạch y, đứng trên cầu Nại Hà, mảnh y phục theo từng quỷ hồn đi qua bay lên phất phất. Khuôn mặt thanh tú, nhược nhược khắc sâu vào tâm trí hắn, dù vạn kiếp đầu thai cũng không thể quên. Y quay nhẹ đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng lên, rồi từ từ cong lại, nụ cười nhẹ, cái gật đầu thật khẽ tựa như không có,... tất cả động tác nhỏ của y đều bị hắn thu lại tất cả, mừng như điên chạy tới ôm y vào lòng, hung hăng hôn y thật sâu, ôm y thật chặt, muốn khảm y vào mình không để y rời xa hắn. Vạn kiếp chỉ có thể bên cạnh hắn, là của hắn!
~hết~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro