Sieu cap he thong 10
Có thể tin chắc chính là theo sự gia tăng cùng hoàn thiện của chức năng, thể tích của siêu cấp hệ thống sau này khẳng định sẽ càng ngày càng khổng lồ. Cái đó cùng với hệ điều hành của máy vi tính là cùng một đạo lý. Hệ điều hành lúc ban đầu, bởi vì chức năng hoàn thành vô cùng đơn giản, chỉ cần bỏ đĩa mềm vô là hoàn toàn có thể lưu trữ. Mà bây giờ, vì để thỏa mãn nhu cầu càng ngày càng nhiều, thể tích hệ điều hành duy trì liên tục gia tăng. Lấy hệ điều hành Microsoft làm ví dụ, trong đó có thể thấy thể tích của hệ điều hành Windows Vista đã đạt tới giá trị cao nhất, vượt qua 4GB. Cái này là dưới tình huống không có lắp đặt nhiều phần mềm. Đương nhiên, Microsoft cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng này, nên Windows 7 kế đó được áp dụng kỹ thuật tiên tiến hơn, đem thể tích rút nhỏ lại.
Nếu như Hàn Phong không thăng cấp tầng dưới cùng của siêu cấp hệ thống. Bây giờ dựa theo tình huống này, vẫn cứ như thế mà đi tới, từ đó có thể đoán trước được, tương lai không lâu, siêu cấp hệ thống rất nhanh sẽ đứng trước bờ vực hỏng hóc. Hơn nữa lúc đó, Hàn Phong nếu muốn giải phẫu chỉnh sửa toàn diện, khó khăn còn lớn gấp mấy lần so với bây giờ.
Hơn nữa, Hàn Phong còn phải chú ý tới siêu cấp hệ thống có thể đã bị ảnh hưởng bởi nhân tố bên ngoài. Vì thế mà có thể sinh ra những biến hóa nào đó không thể đoán trước được. Những nhân tố quấy nhiễu ngoài ý muốn đó làm thế nào để phòng ngự cùng xử lý, đó cũng là một cái vấn đề quan trọng cần chú ý.
Trải qua khoảng thời gian tự hỏi, Hàn Phong xác định được một số nguyên tắc.
Đầu tiên, siêu cấp hệ thống cần phải có một hạt nhân siêu mạnh. Hơn nữa, hạt nhân này có thể duy trì liên tục thăng cấp, thăng cấp mọi phương tiện tốt nhất là không ảnh hưởng đến tồn tại của chương trình này. Mà siêu cấp hệ thống bây giờ còn chưa có thuyết pháp hạt nhân như vậy.
Tiếp theo, tính phát triển mở rộng phải lớn. Lúc tăng thêm một chức năng, không thể bởi như thế mà đi cải biến lại nhiều địa phương. Tốt nhất là thực hiện dạng plugin quản lý. Muốn dùng thì có thể enable(cho phép), không cần thì disable(ko cho phép) nó hoặc là tháo dỡ, tức là thực hiện hệ thống quản lý module(bộ phận). Hơn nữa, cho dù một cái module trong đó mất đi hiệu lực, cũng không bị ảnh hưởng đến tính năng toàn thể.
Mặt khác, tính chất an toàn cũng là một cái trọng điểm. Nếu có thể chỉ cần là đủ khả năng đáp ứng mọi tình huống đột phát, nhằm vào tình trạng tiến hành phán đoán tự động, rồi xử lý. Tuyệt đối không cho phép tạo thành hỏng hóc trong hệ thống. Vấn đề chết máy khẳng định phải giải quyết nhanh một chút. Mặt khác, Hàn Phong cũng không thể xác định, rằng có thể có nhân tố bên ngoài nào khác hay không tạo thành hỏng hóc trong hệ thống, đối với loại cảm giác trong lòng không nắm chắc này thật vô cùng bất hảo.
Bây giờ, bên trong siêu cấp hệ thống bản cũ, tính chất độc lập lẫn nhau của module là phi thường tệ hại. Các chức năng module trong đó vô tình thuộc trình tự cao, tương hỗ chồng chéo nhau, đều tự ảnh hưởng hết sức lớn. Đây là một loại kết cấu vô cùng đơn sơ, lúc thăng cấp mang tới phiền toái phi thường lớn.
Có thể nói, siêu cấp hệ thống bây giờ, vô tình cùng với hệ điều hành DOS trước kia là cùng một dạng, vô cùng đơn sơ. Các bộ phận trong hệ thống hỗn tạp nằm cùng một chỗ, chẳng phân biệt được nhau, chỉ có thể hoàn thành những chức năng rất đơn giản.
Hơn nữa, siêu cấp hệ thống ra đời cũng cùng loại với DOS. Chỉ là do tính thực nghiệm quá nhỏ, các hạng mục đều từng bước một phát triển. Lúc vừa mới bắt đầu, căn bản là không có lo lắng nhiều như vậy.
Bây giờ, dạng hình DOS của siêu cấp hệ thống đã không thể thỏa mãn yêu cầu rồi. Hàn Phong quyết định muốn thăng cấp, thăng cấp cao cấp hơn bản cũ.
Hàn Phong bây giờ trong đầu cũng đã có một chút thiết kế đại khái. Dù sao hắn trước kia cũng từng lãnh đạo qua không ít hạng mục trong quân đội. Tại phương diện này tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm.
Bản thảo ban đầu của hắn, là dùng tư tưởng phân tầng trong thiết kế máy tính, đem siêu cấp hệ thống sơ bộ chia làm bốn tầng, phân biệt là: Tầng cơ thể, tầng kết nối khái niệm trừu tượng, tầng hạt nhân cùng với tầng chương trình ứng dụng.
Tầng cơ thể là tương đương với tầng ổ cứng máy tính, chỉ bất quá ổ cứng của siêu cấp hệ thống là thân thể Hàn Phong. Đây là tầng dưới cùng của siêu cấp hệ thống, mỗi khi có mệnh lệnh, cuối cùng đều hạ xuống chỗ này, nhờ đó mà sinh ra các loại động tác.
Tầng kết nối khái niệm trừu tượng, đây là một đặc tính trọng yếu mà Hàn Phong quyết định tăng thêm. Trên thực tế, trước đó tầng này đã mơ hồ tồn tại, chính là "mệnh lệnh tập" lúc ban đầu Hàn Phong tiến hành giả lập. Chỉ là lúc đầu phần giả lập này, cũng không phải là một hệ thống, chỉ là sau khi gặp phải vấn đề, thì mới cân nhắc đem nó tập hợp lại tạo ra.
Trên thực tế, tầng kết nối khái niệm trừu tượng, là tương đương với hệ thống BIOS trong máy tính, nó là một tầng trung gian giữa ổ cứng và hệ điều hành, phụ trách số liệu trao đổi giữa hai tầng.
Tầng kết nối khái niệm trừu tượng, là đem một ít hàm số và thao tác giả lập đơn giản kể ra, chỉ cần thông qua hạt nhân điều phối sử dụng hàm số đó, cấp cho nó mệnh lệnh, là có thể hoàn thành bộ động tác này.
Có tồn tại của một tần này, cam đoan tính chất độc lập của hạt nhân. Nói cách khác, vô luận hạt nhân thăng cấp như thế nào, chỉ cần nó điều phối sử dụng hàm số đều là một tầng này cung cấp, thì sẽ không cần dùng lại các thao tác nhỏ này. Cái này cùng với BIOS giống nhau, có thể vài thập niên cũng không cần cải biến.
Kế tiếp phía trên chính là tầng hạt nhân cùng tầng chương trình ứng dụng.
Tầng hạt nhân, chính là trung tâm của siêu cấp hệ thống, là mấu chốt cả hệ thống. Sở dĩ đem nó độc lập ra, là vì có rất nhiều lợi ích, tiện lợi thăng cấp, cũng càng an toàn. Chương trình ứng dụng vận hành trên tầng chương trình ứng dụng, vô luận như thế nào, cũng không thể trực tiếp tiến hành thăm hỏi hạt nhân. Cho dù sau này xuất hiện virút gì đó vân vân... Cũng chỉ có thể quấy rối ở tầng chương trình ứng dụng, mà sẽ không ảnh hưởng đến hạt nhân siêu cấp hệ thống, gây ra ảnh hưởng đến tánh mạng của Hàn Phong.
Mặt khác, hạt nhân cùng chương trình ứng dụng phân ly ra, cũng dễ dàng ghép lại. Vô luận hạt nhân thăng cấp như thế nào, thì chương trình này cũng có thể trực tiếp bỏ vô mà dùng, không cần phải trải qua bất kì tu sửa gì.
Đây là bốn tầng kết cấu Hàn Phong thiết kế cho siêu cấp hệ thống mới.
Có thể đoán trước được tới lúc đó, nếu như đem siêu cấp hệ thống mới chính thức biên soạn. Vậy khẳng định là một sự kiện thăng cấp quan trọng, cũng giống như năm đó Microsoft nâng cấp Window 95 vậy, có ý nghĩa vượt thời đại.
Nhưng mà trước đó, Hàn Phong còn một vấn đề quan trọng phải giải quyết, đó chính là trụ cột trong trụ cột của siêu cấp hệ thống - - hệ thống văn kiện.
Có thể nói đây là trụ cột trong trụ cột, là bởi vì ngay cả siêu cấp hệ thống trên thân thể bản thân, cũng phải bảo tồn phương diện này, các dữ liệu dính dáng đến, cũng đều dựa theo hình thức bảo tồn văn kiện mà làm.
Bây giờ Hàn Phong đối với cái hệ thống văn kiện này, hiệu suất lợi dụng thật sự quá thấp, không thể khiến cho đại não tự mình lưu trữ được 1/1000, thậm chí là 1/100000, quả thực là một loại lãng phí xa xỉ.
Cho nên, trước khi tiến hành thăng cấp siêu cấp hệ thống, hắn phải thăng cấp hệ thống văn kiện trước, cải tiến thuật toán lưu trữ dữ liệu. Hàn Phong cũng không cầu rằng đạt tới mức lợi dụng hết đại não, chỉ hy vọng tiến thêm một bước tăng lên một chút, không cần phải lo lắng não bàn của mình dung lượng lưu trữ không đủ là được.
Trí nhớ trong đại não rốt cuộc là nên mã hóa lưu trữ như thế nào đây?
Dù rằng Hàn Phong có được năng lực "nhìn trong", có thể cẩn thận quan sát kết cấu bên trong đại não, nhưng hắn đến nay vẫn như cũ không làm rõ được bí mật này.
Khu vực mà lúc Phong tiến hành thao tác . Trên thực tế là người bình thường cơ hồ cả đời cũng không biết dùng đến khu vực ngủ say trong đại não này. Mà chủ yếu là khu vực tích cực, hắn bây giờ cũng không có dũng khí dám di chuyển, nguy hiểm quá lớn. Nếu không có làm rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn lo lắng không cẩn thận sẽ đem trí nhớ của mình xóa mất.
Mặt khác, Hàn Phong cũng không biết hắn chính là một "linh hồn", là một người tồn tại ở một địa phương trong não. Trừ trí nhớ bị xóa ra, nhiều nhất chỉ là đánh mất một bộ phận dữ liệu mà thôi. Nếu như gặp vấn đề trắc trở trong thao tác, ảnh hưởng đến "linh hồn" trọng sanh của hắn, thì sự tình sẽ không ổn rồi.
Lúc trước hắn dùng hệ thống văn kiện do mình thiết kế cách thức hóa một bộ phận khu vực trong não, thành lập một "não bàn" phi thường đơn sơ, mang tính chất tạm thời thỏa mãn nhu cầu của mình.
Bất quá, bây giờ hắn nếu muốn thăng cấp cấu trúc cả siêu cấp hệ thống, thì cái hệ thống văn kiện này cũng đã có vẻ quá mức đơn sơ rồi. Dù sao hệ thông văn kiện cuối cùng chung quy cũng phải tiến hành thăng cấp, nên Hàn Phong quyết định đem vấn đề này giải quyết trước rồi nói.
Vào buổi tối, Hàn Phong lại đi thư viện, một đoạn thời gian qua do quá bận rộn rèn luyện thân thể, cũng rất ít đi thư viện. Bất quá, trong khoảng thời gian này không có thời gian rảnh, hắn cũng không có nhàn rỗi. Bởi vì trước đó, hắn đã giả lập không ít thứ trong não bàn của mình. Lúc rảnh rỗi, hắn liền lật tư liệu trong não bàn ra xem. Bây giờ, vài quyển sách trong não bàn của hắn, đã lần lượt đọc hết một lần.
Lần này, Hàn Phong quyết định đi tìm vài bộ sách về phương diện tâm lý học để xem. Bởi vì tâm lý học cùng trí nhớ là vô cùng dày đặc, học giả tâm lý học nghiên cứu ở phương diện này, cũng cho ra không ít thành quả. Hàn Phong không thể từ kết cấu sinh học giải thích cơ chế của trí nhớ, hắn muốn tìm thử một chút xem, giữa lý luận này của bọn họ, có thể tìm được gợi ý nào hay không.
Ở máy tính tra tìm, Hàn Phong trước hết tìm một ít sách về phương diện tâm lý học. Sau đó đi đến khu để sách tâm lý, Hàn Phong tìm được vài quyển tiếng anh đã sớm tuyển. Sau đó tới một góc, bắt đầu chậm rãi đọc.
Đầu tiên hắn đọc chính là một quyển lịch sử tâm lý học, bên trong kể lại rõ chi tiết lẫn phân tích các thành quả lý luận nổi tiếng của các học giả tâm lý học từ thời của Aristotle cho đến thế kỷ hai mươi. Quyển sách này là thuộc phương diện biên niên sử của tâm lý học, rất thích hợp cho Hàn Phong, người mới bắt đầu nhập môn duyệt đọc phương diện này.
(Aristotle, nhà triết học người Hy Lạp ở trước công nguyên từ năm 384-322)
Quyển sách này, giống như là hướng dẫn tra cứu vậy, chỉ giới thiệu đại khái. Bất quá bây giờ đối với Hàn Phong mà nói, hắn muốn từ bên trong một ít giới thiệu kinh điển, tuyển vài bộ sách hoặc văn hiến liên quan mật thiết đến trí nhớ của con người, để làm tư liệu nhất định phải xem.
Quyển sách này hắn xem rất nhanh, cơ hồ là quét một lần, rồi bỏ qua một bên.
Kế tiếp, Hàn Phong xem chính là một quyển tập hợp của học giả tâm lý học nổi tiếng Floyd.
Floyd, là một nhân vật phi thường trọng yếu trong lịch sử tâm lý học, là người sáng lập ra học phái tinh thần phân tích.
Quyển này tập hợp khá dày, kể cả một vài kiệt tác như "giải thích về giấc mộng", "Bản thân và chính mình", " Luận về vô ý thức" ...
Vị học giả tâm lý học 2 thế kỷ này, lý luận của ông cho đến nay vẫn còn sức ảnh hưởng phi thường lớn.
Hàn Phong chủ yếu muốn xem xem cách trình bày lý luận của hắn đối với ý thức cùng nhân cách.
Hàn Phong lúc trước mặc dù nghe qua tên của hắn, nhưng mà không có tìm hiểu rõ chi tiết để giải thích lý luận của hắn. Lần này đọc, nhưng lại thật sự mang cho hắn nhiều gợi ý không nhỏ. Cho nên, hắn vừa nhìn, đã trầm mê vào trong đó.
"Freud*Sigmund?" Lúc này, một cái thanh âm vang lên bên tai, đúng là nói ra tên của Floyd.
Hàn Phong mới biết được có người đi tới. Bất quá đây là thư viện, hắn cũng không có chú ý, lại không nghĩ tới là chạy đến chỗ mình.
Ngẩng đầu lên nhìn, hắn không khỏi có chút sửng sốt: "Lý lão sư?"
Người ở bên cạnh vẻ mặt mỉm cười nhìn mình, đúng là giáo sư Lý Trọng Văn.
Lúc này, bên này cũng không có ai khác, cho nên Lý Trong Văn nói cũng không sợ quấy rầy đến người khác: "Hàn Phong đồng học, thầy không có quấy nhiễu em đọc sách chứ?"
Hàn Phong vội vàng đứng lên lắc đầu nói: "Không có, không có."
Đối với giáo sư Lý Trọng Văn, Hàn Phong lại là vô cùng tôn kính. Mặc dù có chút phương diện hắn có thể so ra kém chính mình, nhưng mà ở lĩnh vực khoa học thần kinh, Hàn Phong bây giờ có thúc ngựa chạy so ra cũng còn kém.
Hàn Phong kỳ thật có chút kỳ quái, Lý Trọng Văn hình như đối với bộ dáng của hắn rất quen thuộc. Trừ lần trước hỏi hắn một vấn đề ra, Hàn Phong sau đó cũng chưa từng làm thêm một lần náo động nào nữa.
"Lý lão sư, thầy...... tìm em có việc sao?" Hàn Phong không xác định hỏi.
"Kỳ thật cũng không có gì trọng yếu, chỉ là ở bên này tra khảo tư liệu, vừa lúc chứng kiến em ở chỗ này, nên muốn cùng em...... tùy tiện nói chuyện một lát." Trên thực tế, sau lần nọ giáo sư Lý Trọng Văn cũng đã bắt đầu chú ý đến Hàn Phong rồi. Mỗi một khóa của mình, hắn đều đến trình diện, Lý Trọng Văn sau cũng điểm danh hắn, chỉ bất quá Hàn Phong đều lấy lý do cự tuyệt. Lý Trọng Văn có một loại cảm giác - - Hàn Phong khẳng định là cố ý, vấn đề này hắn khẳng định là vô cùng thông thạo.
Hôm nay, hắn đến thư viện tra khảo tư liệu, lại không nghĩ tới ngẫu nhiên gặp Hàn Phong. Bước tới xem, lại chứng kiến hắn đang xem sách của Floyd. Hơn nữa còn là tiếng anh, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất là kinh ngạc.
"Không biết Hàn Phong đồng học có thời gian hay không?" Lý Trọng Văn trưng cầu hỏi.
Đối mặt với yêu cầu như vậy, Hàn Phong tự nhiên là mừng rỡ. Hắn vừa lúc có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo sư Lý Trọng Văn đây, cho nên hắn vội vàng gật đầu nói: "Có thời gian, Lý lão sư, em vừa lúc cũng có không ít vấn đề muốn hỏi thầy."
"Chúng ta đi ra ngoài nói đi."
Nơi này dù sao cũng là thư viện, là nơi đọc sách, không thích hợp nói chuyện phiếm.
Hai người tới đại sảnh bên ngoài thư viện, tìm một chỗ ngồi xuống.
Giáo sư Lý Trọng văn có phong cách người phương tây, có thể cùng học trò của mình ở cùng một chỗ tiến hành trao đổi ngang hàng. Mà Hàn Phong, thân là học trò, nhưng lại có một cái linh hồn thành thục. Cho nên hai người bọn họ nói chuyện với nhau vô cùng khoái trá cùng trôi chảy.
Giáo sư Lý Trọng Văn hình như là cố ý cùng Hàn Phong đàm luận một ít nội dung khá cao thâm trong lĩnh vực khoa học thần kinh. Nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện, Hàn Phong lời tuy không nhiều lắm, nhưng mà mỗi lần đều có thể chỉ ra điểm mấu chốt, sau đó đề ra giải thích của bản thân.
Lý Trọng Văn không biết Hàn Phong rốt cuộc là tiến hành học tập như thế nào, giải thích này của hắn, không ngờ đều cùng với số liệu mấy lần thí nghiệm lâm sàng lúc trước ăn khớp. Cái này cũng không phải là tư liệu Hàn phong ngẫu nhiên đọc lướt là có thể thấy, bởi vì rất nhiều thứ, vẫn còn bị vây trong giai đoạn chưa chứng minh. Căn bản là không có công bố ra ngoài, Lý Trọng Văn sở dĩ rõ ràng như vậy, hoàn toàn là từ lão sư của mình, đồng học hoặc bằng hữu mới biết được.
Chẳng lẽ đây chính là thiên tài mà mọi người thường nói?
Giáo sư Lý Trọng Văn đối với việc Hàn Phong không có lựa chọn hệ khoa học thần kinh có hơi chút canh cánh trong lòng. Một mầm non tốt như vậy, như thế nào lại lựa chọn chuyên ngành tin học cơ chứ?
Nghĩ tới đây, Lý trọng Văn hỏi: "Hàn Phong, em tại sao lại lựa chọn chuyên ngành tin học?"
"Thời gian tự do của ngành tin học khá nhiều, em không thích đi học." Hàn Phong thành thật trả lời.
Lý Trọng Văn nghe đến đó, hai tròng mắt không khỏi nhất thời sáng lên, hắn vui mừng lẫn sợ hãi hỏi: "Chỉ vì nguyên nhân này thôi ư?"
Hàn Phong gật đầu, đích thực là nguyên nhân này.
"Haha, thật đúng là em có khác!" Lý Trọng Văn nghe thấy ha ha cười, "Như vậy đi, thầy yêu cầu em chuyển tới chuyên ngành khoa học thần kinh, cam đoan cho em thời gian tự do nguyên vẹn. Bình thường em không thích lên lớp, toàn bộ đều có thể không cần đi, em cảm thấy thế nào?" Hắn lập tức tung ra điều kiện mê người của mình.
Lý do của Hàn Phong, thật sự khiến cho hắn có chút mừng rỡ. Nguyên bổn hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, lại không nghĩ tới Hàn Phong là vì lý do này mà lựa chọn chuyên ngành tin học.
Lý trọng Văn đã hạ quyết tâm. Lúc này đây, nhất định phải đem cậu học sinh này kéo vào trong hệ của mình, đây chính là một mầm non tuyệt đối có tiềm lực a!
Hàn Phong nghe vậy trong lòng có chút ý động. Nói thật, hắn bây giờ muốn học, đích xác đại bộ phận cũng cùng với khoa học thần kinh có liên quan. Hơn nữa, hệ tin học bên kia, hắn cùng với hướng đạo viên quan hệ cũng không có gì đặc biệt. Bây giờ chủ nhiệm hệ của hệ khoa học thần kinh tự mình yêu cầu hắn. Hơn nữa còn cho hắn điều kiện tốt như vậy, đích xác đáng để cân nhắc một chút.
"Không cần phải lo lắng." Lý Trọng Văn thừa dịp rèn sắt khi còn đang nóng, "Lấy thiên phú của em, khẳng định sẽ ở lĩnh vực này làm ra một phen thành tựu! Em phải tin tưởng thầy, khoa học thần kinh khẳng định có phương hướng phát triển đầy đủ khoa học kỹ thuật...... Em sau này có vấn đề gì, có thể tùy thời tìm thầy thảo luận." Lý Trọng Văn tiếp tục dụ hoặc.
Vì vậy, Hàn Phong gật đầu đáp ứng.
Thấy Hàn Phong đồng ý gia nhập hệ khoa học thần kinh, giáo sư Lý Trọng Văn vô cùng vui sướng, quan hệ của hai người, bởi vậy mà trở nên thân thiết thêm một tầng.
Lý Trọng Văn có thể cùng Hàn Phong trò chuyện tâm đầu ý hợp như vậy. Cùng lúc cũng là bởi vì trong nước, hắn tìm không được người mà mình có thể trao đổi.
Đàm rồi lại đàm, đề tài liền chuyển dời đến vấn đề Hàn Phong hỏi lần trước.
Lý Trọng Văn lúc này đã rõ Hàn Phong có thể đưa ra vấn đề kia cũng không phải là do nhân tố ngẫu nhiên rồi. Hắn thậm chí còn đem Hàn Phong trở thành một người đồng hành trình độ so với mình không sai biệt lắm trong lĩnh vực này. Không, ở một vài phương diện, hắn còn siêu hơn cả mình nữa.
Lý Trọng Văn nói: "Hàn Phong, lần trước em nhắc đến vấn đề kia. Phi thường không sai, đáng tiếc lúc ấy đang trên lớp, không thể tiến thêm một bước mà đàm...... Thầy cũng đã nói qua, kỳ thật, vừa lúc nó cũng là một đề tài thầy đang nghiên cứu. Cho nên, thầy rất muốn nghe một chút cái nhìn của em về xung mạch thần kinh.
Đối với xung mạch thần kinh, theo quan điểm trước mắt của khoa học, là căn cứ vào kết luận của mấy nhà khoa học niên đại trước thể kỷ 16: xung mạch thần kinh là một loại xung mạch điện.
Nhưng mà, bọn họ còn cho ra một cái kết luận trọng yếu: Quá trình truyền dẫn xung mạch, sẽ không sinh ra nhiệt lượng. Mà cái kết luận này lại cùng với định luật vật lý nhiệt lực học mâu thuẫn lẫn nhau.
Đây là một cái nan đề gây khốn toàn bộ các nhà khoa học thế giới vài thập niên. Bây giờ, Lý Trọng Văn không ngờ đem cái vấn đề này hỏi ngược lại Hàn Phong. Nhưng mà gặp hắn đối với Hàn Phong đích xác khá coi trọng, đã hoàn toàn không coi hắn như một học sinh vừa mới bắt đầu học tập vậy.
Hàn Phong trầm ngâm một hồi, trong đầu tổ chức lại ngôn ngữ một chút, nói: "Kỳ thật em lúc ấy cũng chỉ là dưới tình thế cấp bách mới hỏi vấn đề này, thật sự không nghĩ tới đây là một cái nan đề mang tính chất thế giới, lại càng không nghĩ tới đây là một trong những đề tài thầy nghiên cứu, thật là có điểm trùng hợp rồi. Có thể khẳng định chính là, xung mạch thần kinh trong quá trình truyền dẫn đích xác không có sinh ra nhiệt lượng." Hàn Phong chuyên môn dùng khả năng quan sát của mình xem quá trình truyền dẫn này, tự nhiên là có thể khẳng định như vậy.
"Mà thuộc tính điện của xung mạch thần kinh, ccũng đã được chứng thực, định luật nhiệt lực học cho đến nay vẫn như cũ bị chứng minh là chính xác không có sai lầm. Cho nên đối với cái nhìn của em, xung mạch thần kinh ngoại trừ thuộc tính điện ra, còn có thể có thuộc tính khác. Hơn nữa loại thuộc tính này rất có thể là khiến chúng ta khó mà tưởng tượng được, thầy khẳng định cũng biết, loại ví dụ này cũng không phải không tồn tại."
Lý Trọng Văn gật đầu: "Thầy lý giải được ý tứ của em. Nó giống như ánh sáng, đồng thời có tính chất đặc trưng của sóng cùng với tính chất đặc trưng của hạt. Mà trước khi tính chất đặc trưng của hạt bị phát hiện, mọi người căn bản là không cách nào tưởng tượng, ánh sáng dĩ nhiên lại còn có tính chất đặc trưng này."
"Đúng vậy, em chính là ý tứ này." Cùng người thông minh nói chuyện đúng là dễ dàng, không cần phải tiến hành giải thích nhiều là có thể giải thích, Hàn Phong nói tiếp, "Thuyết lượng tử học đã chứng minh, vật chất cũng có sóng hạt hai loại tính chất. Em đang suy nghĩ, vận động của điện tử cũng là một loại ba động, xung mạch thần kinh có phải hay không cũng có thể là một loại xung mạch cơ giới?"
Sóng hạt hai loại tính chất là một lý luận được thiết lập theo thuyết lượng tử học ban đầu, cho biết vật chất nhất định trong hoàn cảnh nào cũng đều có thể biểu hiện ra hai loại tính chất sóng cùng hạt này.
Hàn Phong sở dĩ nói như vậy, cũng không phải là tùy tiện lừa dối, đích xác đã có sự cân nhắc của bản thân ở bên trong. Bất quá hắn cũng chỉ là phỏng đoán, hắn cũng không có muốn tốn tâm tư đi chứng minh quan điểm này có chính xác hay không, đó cũng không phải là điều bây giờ hắn quan tâm. Bất quá nếu Lý Trọng Văn đã hỏi, thì hắn liền nói ra, có lẽ có thể cho hắn một chút gợi ý.
"Xung mạch cơ giới......" Lý Trọng Văn lộ ra thần sắc trầm tư, hàn Phong đưa ra thuyết pháp này, cùng với phương hướng nghiên cứu của hắn có sai biệt rất lớn. Nếu như không phải rõ ràng rằng trình độ chân thật của Hàn Phong, thì Lý Trọng Văn nghe thấy khẳng định sẽ nghĩ đây là một ý nghĩ nhận xét hão huyền mà thôi, cũng sẽ không hề coi trọng. Nhưng mà bây giờ lại không giống với tình huống đó, Hàn phong nói hắn ít nhất sẽ chăm chú tự hỏi một chút.
Hàn Phong cũng không nói thêm nữa, ngược lại hỏi một cái vấn đề mình vừa đụng phải khi đọc sách.
"Lý lão sư, trong lý luận nhân cách của Floyd nói, ý thức chính là những mảnh nhỏ của trí nhớ, nếu như một loại ý nghĩ cùng tư tưởng không thể lấy hình thức một loại ký hiệu biểu hiện ra ngoài, thì không cách nào thể hiện ra ý thức. Ký hiệu ở đây, có phải là ngôn ngữ cùng chữ viết của con người hay không?"
Lý Trọng Văn gật đầu: "Có thể giải thích là như vậy. Ngôn ngữ cùng chữ viết xuất hiện, là sự kiện phát minh quan trọng vĩ đại nhất trong lịch sử loài người. Đúng là bởi vì sự xuất hiện của ngôn ngữ, loài người mới có thể tự hỏi hữu hiệu mà chuyển hóa nó thành trí nhớ."
"Nói như vậy, ngôn ngữ đối với trí nhớ của con người có tác dụng rất trọng yếu."
"Đúng vậy, Tác dụng của ngôn ngữ là vô cùng rõ ràng. Nếu như không có ngôn ngữ, rất nhiều ý thức của chúng ta không cách nào hình thành trí nhớ hữu hiệu. Ví dụ như khứu giác của chúng ta chính là như thế, em đột nhiên nhớ đến mùi nào, nhưng mà lại không thể nói ra, tại trong đầu cũng không có cách nào mô phỏng ra loại mùi này rốt cuộc là như thế nào. Chỉ có tại lần đó sau khi nghe mùi này, em mới có thể nói, đúng, chính là cái mùi này. Đương nhiên, tiền nhân đã cho chúng ta một ít thuật ngữ, ví dụ như cay độc, hay mùi hoa hồng thơm ngát... Nếu như không có thuật ngữ đó, thì đại não liền nghĩ không ra loại mùi đặc thù này, đây là tác dụng của ngôn ngữ đối với trí nhớ. Vị giác, thị giác cùng các khí quan biểu đạt ý thức đều là như thế, trí nhớ cũng đều là ký hiệu, là trừu tượng, mơ hồ, khái quát." Lý Trọng Văn bị Hàn Phong dẫn phát đàm luận về tính chất, một hơi đem diễn giải của mình về phương diện này giải thích ra.
Trên thực tế, lý luận này là trong quá trình nghiên cứu trí tuệ và năng lực con người của hắn mà cho ra.
Trí nhớ mơ hồ?
Lý Trọng Văn nói khiến cho Hàn Phong cả kinh.
Thấy Hàn Phong tựa hồ đối với thuyết pháp này cảm thấy rất có hứng thú, Lý Trọng Văn tiếp tục nói: "Trên thực tế, ngôn ngữ loài người, là một loại độ cao khái quát đối với giới tự nhiên vạn vật, cũng không phải như máy vi tính có thể hoàn toàn tiến hành phục chế như vậy. Trí nhớ cũng là như thế, dung lượng đại não con người mặc dù rất lớn, nhưng mà cũng không cách nào đem tất cả những tin tức khi còn sống con người đã thấy, đã nghe, đã cảm giác được bảo tồn trong đại não. Đương nhiên cũng không phải cắt ra từng đoạn, như chụp DV trong não, mà là cơ chế loại bỏ trời sinh đối với những gì quá lớn, có lựa chọn mà đối với những tin tức này tiến hành gia công, lấy mẫu, cuối cùng sửa sang lại thành trí nhớ bảo tồn xuống. Thầy cho rằng, đây là sự khác nhau lớn nhất giữa máy vi tính cùng con người. Giống như bây giờ vậy, người máy mô phỏng con người, ở phương diện tính toán ăn khớp đích xác là không sai lầm, nhưng mà chúng nó đối với tin tức bên ngoài, hoàn toàn một điểm cũng không lưu trữ, hoàn toàn không có động tác khái quát, lấy mẫu. Thầy cho rằng rất khó sinh ra ý thức cùng trí năng.
Mặc dù cũng không phải là làm cho hệ tin học, nhưng mà giáo sư Lý Trọng Văn đối với phương diện thần kinh internet tạo nghệ thâm hậu, tự nhiên đối với đề tài mô phỏng trí năng nhân tạo cũng phi thường cảm thấy hứng thú. Dù sao, cái khóa đề tài này cũng không phải chỉ có học giả hệ tin học tiến hành, nó cũng là lĩnh vực nghiên cứu của học giả sinh vật.
Lý Trọng Văn nói, khiến đáy lòng Hàn Phong nổi lên một đợt sóng lớn ngất trời. Hắn đột nhiên phát hiện, chính mình vừa lại một lần nữa chui vào ngõ cụt, chỉ một mực dùng tư duy theo quán tính tự hỏi vấn đề.
Não người đối với tính tức ngoại giới, đích thực là đã trải qua loại bỏ tự động. Hơn nữa tin tức này, thường toàn bộ đều là những tin tức trọng tâm.
Hàn Phong nhớ tới lúc trước mình từng thấy một văn hiến(tài liệu) về hai tròng mắt của người. Trong đó có nhắc tới, hai tròng mắt của người đối với thế giới bên ngoài phản ánh, cũng không phải là hoàn toàn trọn vẹn, mà là kết quả sau khi trải qua gia công, đại não tự động lựa chọn những tin tức mấu chốt tiến hành hiện ra. Tin tức này thường là trải qua đủ độ cao khái quát. Mà đối với hình dáng tin tức, cũng đã tiến hành xử lý mơ hồ. Một cái ví dụ tốt nhất, chính là tự mình vươn ngón tay lên, từ từ chậm rãi từ hai tròng mắt tiến tới. Chúng ta chỉ có thể ước chừng thấy rõ hình dáng ngón tay, phán đoán phương hướng di động của ngón tay, nhưng mà đối với chi tiết cụ thể của ngón tay lại không có bất cứ ấn tượng gì. Nếu như lúc này, bạn nhắm mắt lại, đại não sẽ tự động đem quỹ tích di động của ngón tay hiện ra toàn bộ.
Trí nhớ nguyên lai là mơ hồ, là độ cao khái quát.
Hàn Phong nghĩ tới có thể làm cho não bàn lưu trữ tin tức của mình lưu trữ ý nghĩ mới. Dựa theo ý nghĩ này, mặc dù dung lượng não bàn không có gia tăng, nhưng mà tin tức bảo tồn lại có thể tăng lên thật nhiều. Từ một góc độ khác mà nói, cũng tương đương với việc mở rộng dung lượng não bàn rồi.
Bây giờ Hàn Phong mới chính thức nhận thức được một câu nói -- Thính quân nhất tịch thoại thắng độc thập niên thư! (Nghe quân một buổi còn hơn mười năm đọc sách)
Một người một mình lục lọi, tầm nhìn dù rộng rãi như thế nào cũng có cực hạn. Thông thường chui vào ngõ cụt mà còn không tự mình biết. Nếu có cao thủ chỉ điểm, mặc dù chỉ là ngắn ngủn mấy câu thôi, nhưng lại có thể xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, làm nổi bật tác dụng chính.
Hàn Phong sở dĩ đáp ứng chuyển vào chuyên ngành khoa học thần kinh, đại bộ phận nguyên nhân chính là có thể tùy thời có cơ hội cùng hắn thảo luận với nhau.
Cùng giáo sư Lý Trọng Văn nói chuyện một buổi, khiến cho Hàn Phong có được gợi ý rất lớn, quan điểm Lý Trọng Văn, hắn là vô cùng đồng ý. Hơn nữa quan điểm này, cùng với kết quả hắn trải qua khảo sát thực tế phi thường ăn khớp, vấn đề làm phức tạp hắn nhiều nằm, cũng theo đó mà giải.
Gợi ý lớn nhất cho Hàn Phong, là giải thích của Lý Trọng Văn đối với trí nhớ loài người, chỉ nói mấy câu ngắn ngủn, đem Hàn Phong từ trong ngõ cụt kéo ra ngoài, tìm được một phương hướng nỗ lực mới.
Vài câu khái quát đến mức không thể khái quát hơn của Lý Trọng Văn này, hắn đã sớm nói qua tới "N" người, nhưng mà mọi người đối với lý luận của hắn, bình thường chỉ là ứng phó vài câu thổi phòng tính chất, hoặc ca ngợi, rồi sau đó cứ như vậy mà qua, cái gì cũng chưa từng lưu lại. Đối với điều này, Lý Trọng Văn cũng có thể giải thích, mấy thứ này, cho dù lý luận của mình có thể thật sự chính xác, nhưng ở trong tai thường dân, tựa như nghe một câu chuyện xưa vậy, nghe thì cũng nghe xong rồi, nhưng không có bất cứ cảm giác gì. Người trong nghề thì có giải thích của mình, đối với lý luận của hắn, thông thường không thể tiếp nhận.
Sở dĩ nói cho Hàn Phong nghe, là bởi vì hắn mới vừa rồi hỏi vấn đề liên quan.
Con người chính là như thế, bản thân phát hiện cái gì đó mới mẻ, luôn có một loại dục vọng cùng chia sẻ với người khác, Lý Trọng Văn cũng không ngoại lệ.
Bất quá, hắn cũng chỉ là nói một chút mà thôi, cũng không kỳ vọng Hàn Phong sẽ nhận thức giống mình. Có lẽ lấy năng lực của Hàn Phong, sau này giải thích ở phương diện này, so với mình còn chính xác hơn.
"Lý lão sư, cám ơn thầy!" Hàn Phong đột nhiên trịnh trọng nói.
"Ặc......" Lý Trọng Văn sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hàn Phong giải thích nói: "Lời thầy mới nói, đối với em có sự khai phát rất lớn, cám ơn thầy!" (Khai phát = gợi ý)
Lý Trọng Văn nghe vậy cười nói: "Haha, cái này cũng chỉ là phỏng đoán của thầy thôi, cũng không có trải qua kiểm nghiệm thực tế. Em nghe một chút là được rồi, cũng không nên tin tưởng mù quáng." Lý Trọng Văn đối với khoa học thái độ nghiêm túc cẩn thận, hắn không hy vọng vì mình mà ảnh hưởng đến phương hướng tự hỏi của Hàn Phong.
Hàn Phong gật đầu: "Em biết, Lý lão sư...... Em đột nhiên nhớ tới một cái vấn đề khác."
"Nói thử xem, chúng ta thảo luận một chút."
"Bây giờ kỹ thuật gây mê khá tiên tiến. Theo em được biết, đã có thể tính toán chuẩn xác xem người bên cần bao nhiêu liều thuốc, đúng không?" Hàn Phong hỏi.
"Đúng vậy, Ete, chloroform, procain và khí xenon quý hiếm...... đều có thể dùng làm thuốc gây tê hoặc mê. Y học lâm sàng bây giờ so với trước, đã có thể tính toán chuẩn xác ra người bệnh cần bao nhiêu lượng thuốc để tiến hành. Thầy nghĩ thầy biết em muốn hỏi cái gì rồi, em có phải nghĩ muốn biết xem thuốc mê này cụ thể sinh ra tác dụng như thế nào đúng không?" Thấy Hàn Phong gật đầu, không đợi hắn mở miệng, Lý Trọng Văn liền trực tiếp nói, "Trên thực tế, cơ chế của tính tê dại cùng gây mê của thuốc còn chưa rõ ràng. Haha, vấn đề em nghĩ cũng không đơn giản a! Nếu như em có thể giải quyết vấn đề này, nói không chừng còn đoạt giải Nobel đó. Uhm, ít nhất luận văn tốt nghiệp sau này, thầy khẳng định sẽ cho em điểm tối đa."
Lý Trọng Văn cười đùa nói.
Hàn Phong cũng cười cười, nói: "Kỳ thật em đang suy nghĩ, thuốc mê này chích có thể sinh ra tác dụng, không phải là làm tê dại và cắt đứt tín hiệu thần kinh liên lạc với bộ vị sao? Tín hiệu thần kinh là xung mạch điện, vậy có phải hay không có ý nghĩa là, sau khi đánh thuốc mê, màng thần kinh của mỗi một bộ vị trên cơ thể người vô tình trở thành chất cách ly?
Lý Trọng Văn lại một lần nữa kinh ngạc, vấn đề Hàn Phong hỏi là vô cùng bình thường. Hình như cũng không cần phải có trình độ tri thức cao thâm cũng có thể tùy tiện nghĩ đến, nhưng hết lần này đến lần khác ngay cả các chuyên gia học giả có quyền uy trong lĩnh vực cũng nghĩ không ra vấn đề này.
Có đôi khi, tư duy của con người theo quán tính thật sự rất trở ngại sự phát triển của khoa học.
Thông minh như Lý Trọng Văn, hắn lập tức liền nghĩ thông suốt ý tứ chân chính của Hàn Phong khi hỏi vấn đề này.
Thần kinh do màng thần kinh được "đóng gói" sẵn bởi chất lỏng cùng với protein tạo thành, có thể truyền ra xung mạch thần kinh. Nhưng mà sau khi gây mê, màng thần kinh rốt cuộc có phải hay không sẽ biến thành chất cách ly. Điểm ấy, Lý Trọng Văn nghe thấy thật đúng là cũng không biết, cũng không hề hướng tới phương diện này mà nghĩ.
Lý Trọng Văn có chút kích động nói: "Ý em là nói...... Mình có thể thông qua nghiên cứu tác dụng cụ thể của thuốc mê, từ góc độ đó, nghiên cứu thuộc tính cụ thể của xung mạch thần kinh?"
Hàn Phong gật đầu.
"Haha, thật là hảo phương pháp a!" Lý Trọng Văn đứng lên, "Thầy trước giờ như thế nào lại không nghĩ tới phương pháp này! Hàn Phong, cám ơn em, em giúp cho thầy khai phát rất lớn. Thầy bây giờ không thể chờ được nữa, phải đi phòng thí nghiệm nghiệm chứng một chút cái ý nghĩ này mới được!"
"Nếu thật sự giải quyết được vấn đề này, chắc chắn trên luận văn của thầy, nhất định sẽ có tên của em." Xa xa truyền lại một câu nói cuối cùng của Lý Trọng Văn. Vừa dứt lời người đã không còn gặp.
Trở lại phòng ngủ, Hàn Phong biết được một cái tin tức. Tháng mười sắp đến, nguyên bổn quân huấn cũng sắp bắt đầu.
"Quân huấn rốt cuộc cũng sắp bắt đầu, đợi lâu lắm rồi!" Hứa Lâm Hổ hai mắt sáng lên.
"Đúng rồi, quân huấn a, rốt cuộc cũng chờ đợi cũng được!" Sở Suất cũng cảm thán nói.
Hứa Lâm Hổ hy vọng được quân huấn, Hàn Phong một điểm cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao hắn là thuộc về dạng tuyển thủ vận động viên, thích bị ngược đãi, nhưng Sở Suất cũng nói như vậy, thật có chút điểm kỳ quái. Hắn không giống như cái loại tuyển thủ thích cả ngày bước đi nghiêm chỉnh, Hàn Phong đem cái nghi hoặc này hỏi.
Ai ngờ, lúc Hàn Phong hỏi xong, cả ba người vẻ mặt kinh dị nhìn Hàn Phong, y như là đang nhìn người trên sao Hỏa vậy.
Lý Vượng phi thường khoa trương nói: "Phong tử, mày đừng nói, cái này mày cũng không biết đấy chứ?"
Sở Suất hình như nghĩ đến cái gì đó, gật đầu một chút. Sau đó kể lại rõ chi tiết rồi đem tình huống cụ thể giải thích một chút.
Hàn Phong lúc này mới biết, nguyên lai quân huấn so với vài chục năm trước, đã có nhiều hơn một cái hạng mục.
Mấy năm trước, bộ giáo dục đối với huấn luyện quân sự của đại học cải cách. Theo cơ sở ban đầu, tăng thêm một hạng mục gọi là "Tinh Anh Quân Huấn".
"Tinh Anh Quân Huấn" Ở đây chính là trong lúc huấn luyện, các đại học lựa chọn ra một ít sinh viên ưu tú, tạo thành "Tinh Anh Đội". Sau đó đưa đến quân doanh tiến hành quân huấn.
Mỗi một đại học đều có hai đội tổng cộng 60 người, có nam lẫn nữ, 60 người này là chọn lựa phân biệt từ các tân sinh của các hệ ra. Thông thường là lựa các sinh viên có ngoại hình đẹp, chẳng những thành tích học tập tốt, mà điều kiện thân thể cũng phải tốt.
Mục đích của "Tinh Anh Quân Huấn", chính là thực hiện quân huấn thực tế với các sinh viên ưu tú, yêu cầu so với sinh viên bình thường còn nghiêm khắc hơn. Trừ huấn luyện tố chất thân thể của họ ra, còn quan trọng hơn là huấn luyện phẩm chất kiên nghị nhẫn nại chịu khổ cùng với tinh thần hợp tác đoàn đội.
Sau khi nói ra cách tiến hành quân huấn mới này, lập tức nổi lên không ít tranh luận, có người nói đây là làm đặc thù hóa, chia rẽ cấp bậc sinh viên. Cũng có người nói cải cách này tốt, đối với việc bồi dưỡng nhân tài có tác dụng xúc tiến, tóm lại là có tốt có xấu.
Bất quá bất luận là dư luận bên ngoài có tình huống gì. Tinh Anh Quân Huấn dù sao cũng đã định, vài năm như vậy, một mạch thẳng tiến, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng phát.
Nghe Sở Suất giới thiệu, Hàn Phong có chút minh bạch.
"Tụi mày đều muốn tiến vào Tinh Anh Đội?" Hàn Phong hỏi.
"Mẹ, ai mà không muốn chứ!" Lý Vượng oan oan nói, "Chỉ cần vào được Tinh Anh Đội, vấn đề việc làm sau này, trên cơ bản đã giải quyết được rồi. Chấm dứt quân huấn, có thể được các công ty lớn mở cửa chào đón, trực tiếp tìm mày ký hợp đồng. Oài, tao thấy tao coi bộ không có hi vọng rồi!"
"Ặc...... Không cần phải khoa trương như vậy chứ?"
Sở Suất nói: "Cái này rất bình thường, một trường mỗi năm có 60 người tham dự, mấy ngàn người tuyển 60 người. Mày ngẫm lại xem, cạnh tranh có bao nhiêu kịch liệt? Hơn nữa, sự thật chứng minh, những người tham gia huấn luyện tinh anh. Sau khi tốt nghiệp, đại bộ phận mọi người trong xã hội đều rất tốt."
Hứa Lâm Hổ nắm quyền nói: "Mặc dù chỉ có 30 nam sinh được tham dự, nhưng mà lần này tao nhất định phải trúng tuyển!"
"Hắc, tao cũng phải chiếm một suất!" Sở Suất cũng rất tự tin nói.
Lý Vượng nhìn Hàn Phong một chút, cảm thấy được hắn khẳng định cũng không thành vấn đề, vì vậy mắng: "ĐM, danh sách tụi bây đều chiếm được, tao phải làm sao bây giờ?"
"Biến......" Hứa Lâm Hổ cùng Sở Suất đồng thời giơ ngón giữa ra hiệu khinh bỉ hắn.
Hứa Lâm Hổ an ủi nói: "Vượng tài, bây giờ còn có thời gian, mày cố gắng chăm luyện tập một chút. Đừng lười như vậy nữa, nói không chừng còn có cơ hội."
Lý Vượng nhún vai: "Có lẽ thế...... Bất quá nếu như phòng ngu chúng ta thật sự có ba người trúng tuyển, như vậy cũng đã rất ngưu B rồi. Sau này đi ra gặp người khác, trên mặt cũng có điểm mặt mũi, hắc hắc!"
"Công nhận ở điểm này mày có tiền đồ đó!"
..................
Hàn Phong đối với Tinh Anh Huấn Luyện này không có hứng thú gì, có đi hay không cũng không sao cả. Hắn không cần phải hùa theo người khác báo danh tham dự.
Thấy bọn họ vui đùa ầm ĩ xong, Hàn Phong nói: "Nói với tụi bây chuyện này, tao quyết định đổi ngành, chuyển tới hệ khoa học thần kinh."
Ba người đồng thời sửng sốt: "Hả?"
Hàn Phong không ngờ muốn chuyển ngành, điều này khiến mấy người phòng ngủ 301 rất là giật mình. Bất quá nếu Hàn Phong đã quyết định rồi, bọn họ cũng không có cách nào, dù sao đây cũng là chuyện của Hàn Phong.
Cũng may, Hàn Phong cho dù chuyển ngành, thì cũng vẫn ở phòng ngủ này.
Bởi vì có giáo sư Lý Trọng Văn tự mình chiếu cố, hơn nữa hướng đạo viên của Hàn Phong cảm giác được hắn rất cứng đầu, khó quản lý, cho nên ước gì Hàn Phong chuyển sang ngành khác cho khỏe. Nhờ thế mà thủ tục của Hàn Phong được họ tích cực xử lý, rất nhanh đã hoàn thành.
Liễu Nguyệt Sương không biết từ nơi nào nghe được tin tức này. Sau khi hết tiết, liền tìm Hàn Phong hỏi chuyện, dù sao chuyển ngành, đối với học sinh mà nói, là chuyện đại sự có thể anh hưởng đến bản thân sau này.
Đối với chuyện này, Hàn Phong giải thích nói: "Kỳ thật ta vẫn đối với khoa học thần kinh cảm thấy hứng thú hơn. Chủ yếu là vì để hiểu rõ thân thể của mình, dù sao ta cũng đã nằm ở trên giường bệnh vài chục năm."
"Vậy ngươi có hỏi qua ý tứ của cha mẹ chưa?"
"Ặc...... còn chưa có nói với họ." Bản thân Hàn Phong cũng không cảm thấy đây là chuyện gì lớn. Bất quá cũng hiểu được ý tứ của Liễu Nguyệt Sương, thân là con, có chuyện, đích xác hẳn phải nói cho cha mẹ biết một chút. Mặc dù bọn họ rất có thể sẽ ủng hộ quyết định của mình.
"Để chút ta gọi điện thoại về."
"Uhm, ngươi biết thì tốt rồi." Liễu Nguyệt Sương biết Hàn Phong có chủ trương của mình, cũng không nói nhiều, "Được rồi, Phong tử, ngươi chừng nào rảnh rỗi, tới hội tin học chút đi. Bọn họ mấy ngày nay phiền chết ta mất, mỗi ngày đều la hết như thế nào lại không thấy bóng của ngươi."
Những hội viên này lúc đầu quyết định gia nhập hội tin học, nguyên nhân chủ yếu là vì Hàn Phong mà đến. Nhưng mà gần đây hoạt động của xã đoàn, ngay cả bóng ma của hàn Phong cũng không gặp, điều này khiến họ rất bất mãn, đều đi tìm Liễu Nguyệt Sương yêu cầu Hàn Phong dạy bọn họ.
Hàn Phong nói: "Dạy? Ta dạy như thế nào?"
Liễu Nguyệt Sương cười nói: "Ngươi cũng đừng quên, ngươi bây giờ đang là cố vấn kỹ thuật của hội tin học đó!"
Hàn Phong đổ mồ hôi, cái cố vấn kỹ thuật này hắn đã sớm đá bay tới chín tầng mây rồi, đó chính là danh hiệu lần trước Liễu Nguyệt Sương tạm thời đặt.
"Tiểu Sương tử, ta cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy. Hơn nữa, ta cũng không biết dạy học."
Hàn Phong nhún nhún vai, hắn nói chính là lời thật, mấy thứ này của hắn, người khác căn bản là học không được. Chung quy sẽ không đi dạy bọn họ kỹ thuật hacker a, cái này căn bản là không có khả năng.
Liễu Nguyệt Sương ngẫm lại, chỉ có thể thở dài nói: "Oài, lần sau hoạt động khẳng định lại bị bọn họ làm ầm ĩ đến choáng váng đầu."
Hàn Phong đối với cái này lực bất tòng tâm.
Nói xong, hai người lại lâm vào trầm mặc, sóng vai mà đi trên hành lang ven hồ trường học.
Đi một đoạn, Liễu Nguyệt Sương lại hỏi: "Phong tử, ta trước giờ còn không biết ngươi biết vẽ đó, cũng không biết ngươi học từ lúc nào, không ngờ lại vẽ đẹp đến như vậy."
Hàn Phong lần trước đột nhiên động thân, đem hội tin học từ trong nguy cơ cứu vớt. Liễu Nguyệt Sương trừ cảm kích ra, trong lòng càng có nhiều nghi hoặc. Nghẹn hồi lâu như vậy, rốt cuộc cũng phải hỏi.
Hàn Phong cười đùa nói: "Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều, bí mật của ta không thể một ngày hai ngày là có thể hiểu rõ, haha!"
Nếu là trước kia, Liễu Nguyệt Sương khẳng định sẽ lườm hắn một cái, cười mắng hắn "bày đặt ra vẻ". Bất quá bây giờ, nàng lại thật sự có cảm giác này.
Lần trước, thẻ ngân hàng của hắn có nhiều tiền như vậy, cũng đã khiến cho nàng cảm thấy kinh ngạc rồi. Bất quá nàng là người thông minh, cũng không có phá đá mà hỏi. Mà lúc này, Hàn Phong lại càng thêm thái quá, không biết từ lúc nào không ngờ học được kỹ xảo vẽ tranh đẹp như vậy. Được rồi, còn có cả bản lãnh chơi trò Cách Đấu! Liễu Nguyệt Sương sau đó đã lên mạng tra qua, biết được khó khăn của game "Chân Cách Đấu", cũng biết rõ được, Khổng Bằng là quán quân đại hội thi đấu Chân Cách Đấu Trung Quốc. Mà Hàn Phong, không ngờ có thể đánh cho hắn ngay cả lực hoàn thủ cũng không có, trực tiếp chiến thắng......
Liễu Nguyệt Sương cảm giác được mình càng ngày càng nhìn không thấu Hàn Phong.
Hàn Phong không muốn tại vấn đề này tiếp tục dây dưa đi xuống, vừa lúc nhớ tới có chuyện muốn nói với nàng. Vì vậy dừng lại hỏi: "Tiểu Sương tử, máy tính lần trước ta dùng có phải của ngươi hay không?"
"Cái nào?"
"Là cái laptop lần trước ta cùng bọn họ tỷ thí."
"Ồ, là cái đó hả." Liễu Nguyệt Sương không có bất cứ do dự gì liền nói, "Đó là máy tính của tiểu Lê tử." Nàng sở dĩ nhớ kỹ rõ ràng như vậy, là vì sau đó nàng có đem bức tranh Hàn Phong vẽ copy sang máy của mình.
"Ta hôm đó phát hiện firewall trong máy nàng dường như có chút đặc biệt."
Lúc ấy sau khi Hàn Phong chứng kiến firewall đó, quả thật có chút cảm giác thân thiết. Bởi vì đó là một chương trình firewall phi thường cổ, hai mươi năm trước Hàn Phong đã từng gặp qua. Sở dĩ ấn tượng sâu sắc như thế, là vì firewall này trên thực tế là một phần mềm hacker, mã của nó là mã nguồn mở, mọi người có thể căn cứ vào nhu cầu của mình để biên dịch. Ví dụ như ở trong đó đưa ra các yêu cầu của mình. Đổi ngược lại, bản thân mình là người khống chế, bình thường thì tuyên bố đây là một phần mềm an toàn của công ty này nọ......, giả bộ lừa gạt đối phương, sau đó thì hắn có thể muốn làm gì thì làm.
"Firewall?" Liễu Nguyệt Sương rất là kỳ quái tại sao Hàn Phong lại đột nhiên chú ý đến cái này, suy nghĩ một chút, nàng nói, "Ta nhớ ra rồi, lần trước tiểu Lê tử có nói với ta, Firewall đó hình như là của Đỗ Thiệu Phong cấp cho nàng, nghe nói tính năng an toàn phi thường tốt, có thể phòng ngừa công kích của virút cùng hacker rất hữu hiệu, là firewall được ưa chuộng nhất của các hacker."
Đỗ Thiệu Phong? Hàn Phong có chút kỳ quái.
Ài, hắn nói đúng thật không sai, quả thực là firewall mà "các hacker" thích dùng nhất, chỉ bất quá ý tứ ngược lại thôi.
Hàn Phong bây giờ đã có thể xác định, Đỗ Thiệu Phong khẳng định đã nhiều lần thăm hỏi cái máy tính của tiểu Lê tử.
Hàn Phong kỳ quái chính là, Đỗ Thiệu Phong này như thế nào lại đổi mục tiêu rồi? Chẳng lẽ là biết khó mà lui.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong tiếp tục hỏi: "Đỗ Thiệu Phong kia còn theo đuổi ngươi hay không?"
Liễu Nguyệt Sương hiển nhiên bị Hàn Phong trực tiếp hỏi vấn đề như vậy khiến cho ứng phó không kịp, sửng sốt một chút rồi vội vàng nói: "Hắn không theo đuổi ta, không có liên quan gì đến ta a. Dù sao mỗi lần hắn hẹn gặp, ta cũng đều không để ý đến hắn. Được rồi, hắn gần đây hình như là đang theo đuổi tiểu Lê tử, vừa tặng phần mềm firewall, vừa tặng cả camera nữa......"
Camera!
Nghe 3 chữ đó, Hàn Phong sắc mặt trầm xuống: "Đây là chuyện khi nào?"
Liễu Nguyệt Sương nói: "Đại khái là một tuần trước."
Cái tên Đỗ Thiệu Phong này, thật sự là càng ngày càng quá phận!
Nguyên vốn tưởng rằng, Đỗ Thiệu Phong chỉ là một người vì theo đuổi Liễu Nguyệt Sương không được nên vui đùa với một thái điểu vi tính thôi. Lại không nghĩ tới, nhân phẩm của hắn không ngờ ghê tởm tới mức độ này.
Hàn Phong quyết định không có giấu diếm nữa, nói: "Ngươi trở về, lập tức kêu tiểu Lê tử đem cái Firewall đó tháo dỡ. Nếu như ta nhìn không sai, nó là một phần mềm spyware, thông qua phần mềm đó, người khác có thể dễ dàng đoạt quyền khống chế máy tính. Đỗ Thiệu Phong kia giả bộ đem phần mềm này cấp cho tiểu Lê tử hiển nhiên là ý đồ bất lương! Ghê tởm nhất chính là không ngờ hắn lại còn tặng thêm cho nàng một cái camera. Ngươi ngẫm lại xem, cái này có ý nghĩa gì."
"A?!" Liễu Nguyệt Sương nghe vậy liền biến sắc, không khỏi cả kinh kêu lên.
"Phong tử, cái...... cái này là thật sao?"
"Có phải thật hay không, ngươi tự mình đi kiểm tra một chút sẽ biết." Hàn Phong nói cho Liễu Nguyệt Sương chữ mấu chốt, để cho nàng lên mạng tìm tên của trình Firewall này.
Liễu Nguyệt Sương giờ phút này sắc mặt cũng trầm xuống, nàng oán hận nói: "Nếu Đỗ Thiệu Phong thật sự làm ra chuyện vô sỉ như vậy, ta nhất định phải đem chuyện này báo cho trường học, quả thực rất ghê tởm mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro