371
Đêm đen, Lê Tiếu không về phòng thí nghiệm mà ngồi uống bia một mình trong quầy bar Lam Dạ ở Nam Dương
Entertainment City.
Tiếng nhạc êm ái du dương trong phòng bao, cô gác chân ngồi trên sofa hình cung, ngón tay gõ lon bia.
Không lâu sau, bên ngoài vang tiếng gõ cửa, cửa đẩy phòng bao lập tức được kéo ra.
Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn qua, thấy vẻ hồi hộp của đối phương, cô chậm rãi ngoắc: "Để cô ta đi vào."
Ngoài cửa có ba người.
Hai người đàn ông mặc đồ giản dị nhưng ánh mắt ác liệt đẩy người phụ nữ vóc dáng gầy yếu với nét mặt lo lắng vào phòng bao.
Người phụ nữ đó khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, mày liễu mắt hạnh, tuy không phải người đẹp tột đỉnh, nhưng mang vẻ rụt rè yếu mềm của con nhà đài các.
Kiểu đặc thù khiến đàn ông muốn che chở.
Cô nhìn cửa phòng bao đóng lại, mím môi, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Uẩn, lắc lon bia trong tay, nói thẳng: "Cô Diệp, nghe nói cô và anh Cả tôi tiến hành giao dịch quan hệ tình dục?"
Gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Diệp Uẩn lập tức tái mét, cô ta hốt hoảng phản bác: "Tôi không có."
"Vậy à?" Lê Tiếu biếng nhác nhướng đuôi mắt, nhìn Diệp Uẩn cười nhạt: "Chị chắc không, chị Diệp?"
Diệp Uẩn im lặng.
Cô ta nhìn Lê Tiếu, tiếng "chị Diệp" quanh quẩn bên tai, dường như khiến cô ta lấy lại tự tin, không kìm được ngồi ngay ngắn lại, nhỏ giọng: "Tiếu Tiếu, tối nay em muốn hẹn gặp chị, sao không gọi thẳng cho chị? Còn nữa, hai người bên ngoài kia là ai? Bỗng dưng họ xông vào nhà, đưa chị đến đây. Em có biết tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp không?"
Lời nói nghe thật đường hoàng.
Lê Tiếu nhấp ngụm bia, lắc lắc mũi chân: "Vậy chị Diệp có biết, hãm hại công chức quốc gia cũng là phạm pháp không?"
Đôi mắt Diệp Uẩn lập tức mở lớn. Cô ta nhìn Lê Tiếu không chớp mắt, cảm giác với cô cũng dần trở nên xa lạ. Hình ảnh lần đầu gặp mấy năm trước ở nhà họ Lê hiện lên trong đầu.
Khi đó Lê Tiếu còn là một cô bé mới mười lăm mười sáu, lần đầu Diệp Uẩn nhìn thấy cô đã vô thức không thấy .
Vì trên người cô gái này có khí chất lạnh nhạt thuộc về bóng tối, cảm giác rất khó nói rõ. Tóm lại, mỗi lần đến gần sẽ khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.
Rõ ràng trông biếng nhác, nhưng khí thế mạnh mẽ, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh, luôn khiến cô ta có ảo giác nhìn mà sợ.
Xuất thân của Diệp Uẩn không tệ, là con cháu dòng dõi thư hương, cũng là đàn em của Lê Quân.
Ban đầu khi họ ở bên nhau, chính là cặp đôi thần tiên người người ngưỡng mộ.
Tiếc rằng, sau đó...
Diêp Uẩn nhớ lại quá khứ, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại. Tuy đều là chuyện đã qua, nhưng mỗi lần ngẫm lại cô ta đều có cảm giác như đã trải qua dâu bể.
Lê Tiếu thấy nét mặt hoảng hốt của cô ta, không kiên nhẫn nhếch môi, ngón tay hơi dùng sức siết chặt lon bia: "Tôi nhớ, mấy năm trước nhà họ Diệp đã di cư sang nước ngoài. Lúc chị đi, có bảo sẽ không trở lại mà nhỉ?"
Phải, Diệp Uẩn chính là tình đầu khó quên mà anh Cả cất giấu đã lâu.
Vì là mối tình đầu của nhau, tâm đầu ý hợp, nên anh Cả đã dốc sức một lòng.
Tiếc rằng đoạn tình cảm này lẳng lặng tan biến. Nói đúng ra, anh Cả Lê Quân là người bị bỏ rơi.
Lúc đó, anh còn vì chuyện này mà suy sụp một thời gian dài.
Bởi thế, Diệp Uẩn trở thành đối tượng giao dịch quan hệ tình dục quả thật rất hoang đường.
Ánh mắt Diệp Uẩn tối tăm, vẻ mặt buồn bực bất lực, giọng mềm mại thuật lại: "Tiếu Tiếu, chuyện năm ấy là lỗi của chị, nhưng chị... thật sự không hãm hại anh trai em."
"Ồ?" Lê Tiếu nghiền ngẫm nhướng mày: "Nói thế, ảnh chụp chị đỡ anh trai tôi vào khách sạn hoàn toàn là do Ban Kỷ luật bịa đặt sao?"
Giọng nói nhàn nhạt của Lê Tiếu lập tức khiến mặt Diệp Uẩn tái mét.
Mười đầu ngón tay cô ta xoắn chặt trên đầu gối, nhỏ giọng không dám tin: "Em đã thấy..."
Sau khi Ban Kỷ luật lấy, những tư liệu video kia làm chứng đã cho niêm phong, bản gốc trong khách sạn cũng đã bị mang đi, cô thấy được từ đâu?
Nhìn dáng vẻ thất thố hoảng sợ của Diệp Uẩn, Lê Tiếu nhếch môi bóp dẹp lon bia,
tiện tay ném đi, vỏ lon rơi thẳng vào trong thùng rác. Cô đứng dậy, đi về phía Diệp Uẩn. Hai người chỉ cách nhau một bàn trà, nét mặt
Diệp Uẩn thay đổi liên tục trong thời gian chỉ vài bước chân, rõ ràng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc, Lê Tiếu đã đứng trước mặt Diệp Uẩn, quan sát cô ta từ trên cao.
Cô đạp lên sofa bên cạnh cô ta, cúi người, điềm nhiên nói: "Tôi gọi cô một tiếng chị Diệp, cô thật sự xem mình là người ở vị trí cao hơn? Diệp Uẩn, trước khi động vào người nhà họ Lê chúng tôi, cô và những người sau lưng cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Giọng Lê Tiếu vẫn hời hợt như cũ, đôi mắt đen nhánh tối tăm trời sinh khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Diệp Uẩn muốn nói gì đó, nhưng khi chạm đến ánh mắt Lê Tiếu, cổ họng cô ta như bị ai bóp chặt không thở nổi. Cảm giác nghẹt thở và sợ hãi bủa vây cô ta, lời phản bác cứ thế cứng đờ bên môi.
Không biết qua bao lâu, chắc chỉ mới vài phút, cũng có thể là vài giây, Diệp Uẩn ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Cô ta nhích người sang bên cạnh, nhìn động tác của Lê Tiếu, đôi mắt kinh hoàng lộ vẻ không tán thành: "Tiếu Tiếu, chị... chị không biết sao em lại quyết cho rằng là chị hãm hại anh trai em. Lần này là do Ban Kỷ luật đưa anh ấy đi. Em còn trẻ, vốn không nắm rõ việc Ban Kỷ luật ra mặt đại biểu cho điều gì. Em cho rằng một bức thư hay một cú điện thoại tố cáo là có thể hãm hại được sao? Sáng nay lúc Ban Kỷ luật xuất hiện đã nắm đủ chứng cứ trong tay rồi. Em cảm thấy những điều này có thể do một cô gái yếu đuối là chị giật dây được hết à?"
Lê Tiếu nghe cô ta ngụy biện, nhoẻn môi, thờ ơ nhưng lại khiến Diệp Uẩn thấy dựng tóc gáy.
"Diệp Uẩn, đừng đánh tráo trọng điểm, hơn nữa suy luận của cô cũng sai rồi."
Bầu không khí yên lặng mấy giây, Lê Tiếu lại cúi người xuống, nắm cằm cô tay nâng lên: "Dù gì cô cũng là tình đầu của anh Cả tôi, đối phương cho cô lợi ích gì, khiến cô có thể không tiếc tự hủy cả danh dự để hãm hại anh ấy. Cô biết tôi đang nói gì, và chắc cô cũng biết mình đóng vai trò gì trong việc này."
Diệp Uẩn không nói gì, ánh mắt run rẩy kịch liệt, cứ như bị nhìn thấu cả tâm tư.
Lê Tiếu nắm cằm cô ta nhìn qua rất nhẹ, nhưng Diệp Uẩn nhanh chóng cảm giác được sự đau đớn kịch liệt từ da thịt truyền đến.
Cô ta chau mày nhăn mặt, muốn rụt cằm lại: "Tiếu Tiếu, mấy năm không gặp, sao
giờ em lại thành ra thế này."
Lê Tiếu thản nhiên buông lỏng tay, nhìn vết sưng đỏ trên cằm Diệp Uẩn, hài lòng nhếch môi: "Chị sẽ không muốn thấy dáng vẻ thật sự của tôi đâu."
Diệp Uẩn không nói lại cô, một bụng tâm sự lại không dám biểu lộ quá rõ ràng.
Thấy Lê Tiếu đã quay lại vị trí đối diện, cô ta tập trung lại, chậm rãi đứng dậy: "Tiếu Tiếu, chị không biết em đã nghe được từ ai, nhưng chị có thể bảo đảm, chị không hãm hại anh trai em. Đêm đó bọn chị gặp nhau, quả thật... không kìm lòng được, chị cũng không trông mong em có thể hiểu. Em còn trẻ, có nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ. Nghe chị nói một câu, không nên nghe gió thành mưa, được không? Đã muộn lắm rồi, chị đi trước đây, em cũng về sớm một chút."
Lê Tiếu dựa sofa, nhàn nhạt liếc cô ta, cười khẽ: "Tôi cho cô đi chưa?"
Sau khi Ban Kỷ luật lấy, những tư liệu video kia làm chứng đã cho niêm phong, bản gốc trong khách sạn cũng đã bị mang đi, cô thấy được từ đâu?
Nhìn dáng vẻ thất thố hoảng sợ của Diệp
Uẩn, Lê Tiếu nhếch môi bóp dẹp lon bia, tiện tay ném đi, vỏ lon rơi thẳng vào trong thùng rác. Cô đứng dậy, đi về phía Diệp Uẩn. Hai người chỉ cách nhau một bàn trà, nét mặt
Diệp Uẩn thay đổi liên tục trong thời gian chỉ vài bước chân, rõ ràng không thể giữ nổi bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc, Lê Tiếu đã đứng trước mặt Diệp Uẩn, quan sát cô ta từ trên cao.
Cô đạp lên sofa bên cạnh cô ta, cúi người, điềm nhiên nói: "Tôi gọi cô một tiếng chị Diệp, cô thật sự xem mình là người ở vị trí cao hơn? Diệp Uẩn, trước khi động vào người nhà họ Lê chúng tôi, cô và những người sau lưng cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro