Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[18+] Ngoại truyện: Một phần

Cảnh báo:
- Có từ ngữ thô tục và xúc phạm tôn giáo.
- Lời văn như cái chuông xe đạp.

Một cơn mưa đang phủ toàn bộ Kyoto. Không chỉ từng hạt dội xuống mái ngói mới khiến chúng rung rinh và tạo ra thứ âm thanh như ai đó đang xì xầm mà gió cũng ập lên đổ xuống như thể muốn tụi ngói bay khỏi mái nhà. Và bên ngoài, không chỉ màn nước bị trộn vào gió mới ngăn cản tầm nhìn, hiện tại là hai giờ chiều, quá sớm để có đèn đường, còn nắng thì bị mây cản lại.

"Anh định đi đâu hả... Trời đang bão đó..." Ijichi nói với người đang đứng vững ở hiên nhà.

"Chỉ là đi vòng vòng chơi thôi. Mà tôi là ai? Bão này làm gì được tôi?" Giọng hắn nghênh ngáo. Và pha trộn giữa thái độ cười cợt là tính nhiễu nhão.

"Tôi thấy mặt anh hơi nghiêm trọng." Ijichi lại nói. Dáng đứng vững, gương mặt ngẩng lên trời và khóe miệng ngừng cười làm anh thấy có chuyện gì đó không ổn.

"Không. Chả có gì hết. Tôi đi đây."

Nói xong, Gojo bay phắt lên trời cho đến khi mọi thứ chỉ còn hai trạng thái là chậm chạp và đứng yên. Đám mây quá dày, nó luôn trông có vẻ ì ạch mỗi khi ta nhìn vào mặt màu trắng. Kéo theo đó, chẳng còn phần đất nào của Kyoto có thể nhìn thấy từ góc độ này. Vậy nên Gojo phải tự cảm nhận. Nhưng vẫn không khả quan, hơi thở đó đang rất yếu, như thể hấp hối, hoặc ngủ sâu.

Bất kể thế, cũng mặc kệ bản thân đã lần mò hàng đống phút, Gojo từ chối bỏ cuộc. Để rồi, cơn chán nản của hắn chuyển thành bực tức. Bay lượn trên trời suốt hai mươi phút, sau đó lách thân mình qua hàng cây, rồi lại đến cánh cửa kéo nặng trịch làm ham muốn cuối cùng trong hắn chỉ còn là cưỡng hiếp. Và bởi lý do này nên Gojo tắt Vô Hạn ngay khi bước vào phòng.

"Chà... Không đề phòng là nguy hiểm lắm đó. Muốn được hấp hối lần nữa để mạnh hơn hả Satoru?" Người trong phòng bị tiếng cửa kéo khỏi giấc ngủ. Nhưng ngay sau đó anh nhanh chóng ý thức được tình hình.

"Ngủ ngon quá nhỉ? Thảnh thơi quá nhỉ?" Gojo nói trong lúc bước từng bước một đến nơi người kia đang nằm. Giọng hắn chẳng biết từ bao giờ mà trở thành rõ từng từ và không mang lại cảm giác chế giễu nữa.

"Chẳng phải tại cậu lâu quá sao... A từ từ, ít nhất để tôi cởi tấm cà sa ra đã." Geto cứ nói. Nhưng chẳng lời nào của anh là thật sự có thành ý.

"Cậu vốn là đĩ rồi." Trong khi mạnh bạo cởi tabi và quần của đối phương, giọng hắn vẫn rõ từng từ một. "Chẳng thần Phật nào chứng cho cậu đâu." Điều này vẫn diễn ra khi hắn tự cởi quần áo mình.

Nước da của Geto màu nâu sạm. Nhưng sờ vào lại chẳng khác loại da trắng trẻo là bao. Nó không sần sùi, nơi nào đầy đặn thì lại là do lớp cơ dày cả.

Trong lúc tay thuận thuần thục gọi phần hạ bộ, tay phải của Gojo bóp mạnh lấy bắp chân của người phía dưới. Rồi nó lướt lên đùi, cuối cùng nằm yên ở phần eo không một chút mỡ thừa kia.

"Cậu dơ bẩn. Ngay trong lời nói. Và hành động. Satoru." Geto cố nói tròn câu. Trải qua bao nhiêu vết thương, không còn cơn đau nào có thể khiến anh mất bình tĩnh nữa. Nhưng hành động vuốt ve từ thân thể của Gojo thì khác.

Chưa tiếp thu hết lời nói này đã có lời nói khác tràn vào. Điều này làm Gojo bắt đầu ngay lập tức. Ban đầu, hắn còn giữ chút tính người - vào chầm chậm được một nửa thì rút ra cùng một tốc độ. Ấy vậy mà đến khi hành động này dần tạo ra thứ âm thanh nhơ nháp, hắn thúc mạnh vào. Cùng với đó, hai bàn tay ngừng vuốt ve để chuyển sang kéo trần hai bên vai của người phía dưới.

"Tại sao. Cậu luôn hành sự với một mớ quần áo như thế này hả?" Xen kẽ giữa từng từ là những tiếng rên nghẽn đặc. Geto luôn làm thế thay vì thật sự xả chúng ra vì anh biết chỉ điều này mới kích thích người kia.

"Để thúc vào dễ hơn đó!" Hắn nói. Cánh tay hắn cũng bắt đầu vuốt ve trở lại. Nhưng chỉ tay trái, vì bàn tay phải đã nắm áo Geto thành một vòng rồi xoắn lại sao cho nó siết vào bụng Geto.

Còn Geto, trái ngược với thái độ kia, anh nhẹ nhàng đối đáp lại. Một tay nắm lấy thứ đang bóp chặt cằm và cổ của mình, một tay luồn vào nắm đấm kia.

Điều này, đương nhiên lại là một hành động kích thích khác. Cánh tay trái của Gojo vì thế mà nhảy loạn xạ, cuối cùng dừng lại ở chân anh, gập nó lại rồi tiếp tục dồn lực về phía trước.

"Satoru. Cậu nhàu nát tấm cà sa của tôi rồi." Geto cố ngẩng đầu lên để nhìn được phần cà sa đang bị nắm chặt kia. "Cả ba lớp áo bên trong nữa. Satoru. Bao giờ cậu cũng làm hư quần áo của tôi." Cùng với đó, anh nắm lấy cánh tay phải của Gojo, để nó càng thêm đỏ.

"Tôi thì chỉ thấy tội cho tụi nó, không thứ gì có thể che đi cái dơ bẩn bên trong cậu hết." Đến đây, tốc độ nói và chuyển động của hắn lại nhanh hơn nữa.

Bởi vì đang tức giận nên sinh ra cẩu thả. Và bởi vì cẩu thả nên không kiềm chế mình.

"Nhanh quá vậy. Sinh lý của Satoru yếu đi rồi hả?" Geto lại nói. Cùng với đó, thứ đặc sệt xuất hiện không đúng lúc làm giọng anh càng thêm thiếu tôn trọng.

"Đã nói là câm miệng mà!" Gojo hơi nhục nhã một chút. Nhưng vì đang tức giận nên chỉ một chút cũng làm hắn gầm lên. Vậy là hắn lật úp người phía dưới, để anh quỳ lên rồi tiếp tục mạnh bạo.

"A đừng..." Bỗng nhiên, Geto hối hận. Đây là tư thế làm anh khó chịu nhất. Bao giờ bụng anh cũng sẽ bị căng chướng khí, và với tốc độ hiện giờ của Gojo, mọi thứ sẽ càng tồi tệ hơn.

"Dừng lại Satoru."

Chân Geto bắt đầu mất tự chủ. Chúng cong lên, muốn đứng hẳn lên, không thì chụm lại. Nhưng với cơn điên của Gojo thì chỉ có thể run rẩy. Rồi đến tay Geto phản kháng. Hết đặt lên bụng của chính mình, nó siết chặt thứ đang vuốt ve hạ bộ của anh, rồi cuối cùng nằm yên trên đùi Gojo. Và không còn tay nào chống, thân anh buộc phải đổ về phía sau, tựa hẳn vào người Gojo.

"Không có đau đâu. Mà là cậu đang sướng đó. Suguru." Mắt Gojo sáng quắc giữa căn phòng mù mịt. Và đương nhiên là nó lia khắp thân thể người kia. "Và. Để tôi cho cậu biết. Sinh lý yếu cũng lây đấy nhé."

Geto không thể ngừng rên rỉ. Đầu hắn tựa hẳn vào vai Gojo. Và bởi cái miệng vừa song song với trần nhà vừa ở một góc cao nên âm thanh phát ra vang hơn gấp bội lần.

Âm thanh lớn, lại sát bên tai làm Gojo cảm nhận được màng nhĩ mình đang run lên. Lại thêm hơi thở nóng hầm hập, gương mặt đỏ bừng và đôi mắt lờ đờ. Tất cả làm hắn không thể chịu được mà áp mặt mình vào má của người kia.

"Tôi phải công nhận một điều, là da của cậu rất mịn." Gojo nói. Rồi tiếp tục cho đến khi tấm ga nệm phía dưới không còn chỉ bị thành phẩm của hắn vấy bẩn nữa.

"Đừng chà nó. Thằng khốn." Giọng Geto lí nhí. Anh cũng không thể rời mắt khỏi thứ đang chà sát phần đỏ nhất trong hạ bộ mình.

"Vậy ngồi lên người tôi." Gojo vỗ vào mông anh một cái rồi rút mình khỏi người của anh.

Geto nhờ thế mà quỳ thụp xuống. Cuối cùng bụng anh cũng được nhẹ nhõm. Nhưng đổi lại, phần đùi vốn chỉ bị dính một dòng dịch nhầy nay lại thành nhơ nháp. Song, anh ngoan ngoãn nghe theo vì vẫn chưa thể nhớ lại việc bản thân luôn chọn thái độ cợt nhả.

Ngược lại, Gojo nhờ cảnh tượng trước mặt mà lấy lại thái độ thường thấy. Hắn cười khúc khích. Rồi thành giễu cợt khi cơ bụng của người kia bắt đầu co giãn cùng lên xuống. Và hắn lại vuốt ve. Đầu tiên là bóp lấy phần cơ bắp bao quanh xương hông của Geto, sau là sờ từng múi bụng của anh.

"Cả hành động lẫn cơ thể đều rất ra dáng đĩ đực. Suguru."

"Cậu cũng biết khen tôi sao." Geto đáp lời ngay. Và đến lượt anh lấy lại thái độ thường ngày.

Tuy nhiên, lần này mặt Gojo không đanh lại nữa. Hắn đẩy cả hai đổi lại tư thế ban đầu rồi chủ động trở lại.

"Lần này là lần thứ ba rồi. Họ không nói gì sao? Mà cậu đến đây dễ dàng chứ?" Do tốc độ đã chậm lại nên giọng nói của Geto được bình tĩnh hơn.

"Họ làm gì được thằng này?" Vừa nói hắn vừa ngậm lấy cánh môi đang cười giễu kia.

Nhưng dường như đây chỉ là lời nói đối. Vì sâu trong tâm, Gojo bắt ép mình phải rời khỏi đây ngay khi cơn bão ngoài kia tan biến.

#BaoTran1908

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro