Tập 29+30+31
29 Lọ thuốc
Triển Chiêu đập tỉnh Triệu Tước, gọi chú ta đứng lên “làm việc” .
Đi tới hành lang trước phòng thẩm vấn, Triển Chiêu hỏi Triệu Tước, “Chú đã sớm phát hiện Tiễn Dụ có vấn đề?”
Triệu Tước không hứng thú nhún vai, “Đại loại vậy.”
Triển Chiêu nghi hoặc nhìn —— từ khi nào bắt đầu phát hiện vấn đề?
“Lúc Tiểu Hắc trúng chiêu.”
Một câu của Triệu Tước, lại khiến Triển Chiêu sửng sốt.
Tuy rằng không phục, nhưng Triển Chiêu vẫn thừa nhận vụ này mình thua, có chút khó chịu nhìn Triệu Tước —— là ý gì?
Triệu Tước nhìn thấy biểu cảm của Triển Chiêu, cười.
“Kỳ thật phát hiện khi nào không quan trọng.” Triệu Tước hình như đang an ủi Triển Chiêu,”Bởi vì bất luận là phát hiện sớm hay muộn, không thể ngăn cản chuyện này xảy ra.”
“Không thể ngăn cản?” Bạch Ngọc Đường đi lấy chai nước uống xuất hiện phía sau hai người.
Triệu Tước chỉ chỉ phòng giam giữ Tiễn Dụ, “Ví dụ như, có một con hổ con. . . . . .”
Bạch Ngọc Đường hơi hơi nhướn mày, Triển Chiêu cũng không hiểu —— chú muốn nói ai?
Triệu Tước nhìn trời, “Không cần mẫn cảm như vậy, tôi nói là hổ thật ấy.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra hiệu —— tiếp tục!
“Con hổ con từ khi mới ra sinh ra bị nuôi lẫn trong một đàn dê, toàn ăn thịt nhân tạo, vậy chờ nó trưởng thành, nó có biết mình là vua bách thú hay không?”
Cách nói này của Triệu Tước, nhìn như không có gì liên quan đến câu “Không thể ngăn cản chuyện này xảy ra”, nhưng trên thực tế, thông minh như Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, lập tức lĩnh hội thâm ý trong đó, đây đúng là đáp án rõ ràng nhất cho vấn đề kia.
Con hổ cho dù không biết mình là hổ, cũng không thay đổi được sự thật nó chính là hổ. Chỉ cần có một cơ hội khiến nó hiểu được mình căn bản không phải dê, vậy đàn dê này, sẽ lập tức từ đồng loại biến thành thức ăn của nó.
“Ý chú là, trước khi Tiễn Dụ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, thì không biết năng lực của mình.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Mãi đến khi bị nhốt vào rồi, hắn mới muốn làm rõ xem mình rốt cuộc là ở vị trí nào trong chuỗi thức ăn?”
“Vị trí nào trong chuỗi thức ăn a. . . . . .” Triệu Tước vừa nói thầm vừa gật đầu, hình như cảm thấy cách nói này vô cùng hay.
“Hắn sau khi bị nhốt rồi mới phát hiện chỗ đặc biệt của mình, rồi bày ra hành động trốn thoát này?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Tước gật gật đầu, “Ừ, cho dù không có Vương Mỹ Vân, cũng sẽ có Triệu Mỹ Vân Trầm Mỹ Vân, ngay cả Tiểu Hắc và hai vị người nhà có sức chiến đấu mạnh như vậy cũng trúng chiêu, chứng tỏ phần lớn mọi người đều sẽ trúng chiêu. Có điều những người trúng chiêu đó, không nhất định đều giống Vương Mỹ Vân mà thôi. Nhưng người trúng chiêu càng ngày càng nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện nhân vật như Vương Mỹ Vân. Ngay cả Tiễn Phú hay Chu Bình cũng vậy, bất luận bọn họ có bao nhiêu tác dụng hay là mắt xích nào, thực tế bọn họ đều không quan trọng.”
“Lời tuy rằng khó nghe, nhưng ý nghĩa lại rõ ràng.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tức là những người đó đều là Vương Mỹ Vân, đều là sự tồn tại tất nhiên, hơn nữa đều sẽ dẫn đến một kết quả sao?”
Triệu Tước mỉm cười, khoác vai Triển Chiêu nói, “Cậu xem cậu xem, chú hổ nhà cậu vừa có năng lực đánh đấm lại thông minh kìa.”
Triển Chiêu gật gật đầu đồng ý, tiếp tục phân tích, “Cho nên quan trọng nhất không phải những người bị bức tranh ảnh hưởng nên tham gia hành động vượt ngục lần này, mà là người không bị ảnh hưởng —— Tô Lập?”
Triệu Tước cười cười, “Chỗ đặc biệt của hắn, chính là vì hắn bị mất trí nhớ! Đây là một đối tượng vô cùng đặc biệt.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn chú ta —— như thế nào?
“Bình thường người không có ký ức rất dễ khống chế!” Triệu Tước nói, “Hắn cái gì cũng không nhớ, vậy anh có nói với hắn cái gì hắn cũng sẽ tin, tựa như tờ giấy trắng ấy, đúng không?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
“Ngược lại cũng vậy.” Triệu Tước tiếp tục nói, “Tờ giấy này bất luận anh có vẽ tranh đẹp hay hoàn mỹ cỡ nào, ngày hôm sau vẫn sẽ khôi phục thành tờ giấy trắng như cũ!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy hợp lý —— khống chế Tô Lập dễ thật, nhưng làm sao cam đoan Tô Lập vẫn sẽ luôn bị khống chế chứ? Căn cứ theo cách nói của mấy người y tá, nhóm mất trí nhớ vì để xổng Tô Lập, mà trở thành một mắt xích khá quan trọng trong cả kế hoạch vượt ngục, vậy Tiễn Dụ thông qua phương thức gì để khống chế Tô Lập đây?
“Tình huống này, với con người thì có vẻ là chuyện mới mẻ, nhưng nếu là với động vật, cũng chỉ bình thường .” Triệu Tước tiếp tục gợi ý.
Câu này Bạch Ngọc Đường lại không hiểu, quay sang nhìn Triển Chiêu.
Nhưng hiển nhiên Triển Chiêu là chuyên nghiệp mặt này rồi, lập tức hiểu được ý của Triệu Tước, “Đúng vậy. . . . . . Trí nhớ của chó mèo cũng thật ngắn ngủi, của chó còn đặc biệt ngắn, nhưng chúng lại có thể nhớ rõ chủ nhân của mình suốt đời!”
Triệu Tước mỉm cười, đứa bé thông minh khi dạy nó sẽ rất có cảm giác thành tựu.
“Có một người có thể khống chế Tô Lập, hắn có ‘chủ nhân’.” Triển Chiêu nói.
“Có thể là Tôn Tây đã lẩn trốn kia không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Có thể.” Triển Chiêu gật đầu.
Triệu Tước bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu, đứa nhỏ thông minh khi ngớ ngẩn cũng rất đáng yêu.
Nghĩ đến đây, Triệu Tước cảm thấy mình có hơi tiêu chuẩn kép. . . . . . Hình như hai nhóc này bất luận là thông minh hay ngốc nghếch thì mình đều thấy rất đáng yêu. . . . . .
Triển Chiêu híp mắt nhìn —— không đúng chỗ nào?
Triệu Tước nói, “Các cậu đã quên một chút mấu chốt.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau—— một chút mấu chốt?
“Ai giới thiệu Tô Lập cho Vương Mỹ Vân?”
“A!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghĩ tới —— Mark Phàm!
“Trong những người này, chỉ có Tô Lập là không thể khống chế, những người khác đều có thể.” Triệu Tước không nhanh không chậm nói.
“Tôn Tây cũng có thể khống chế. . . . . . Hắn thay Tiễn Dụ giám sát Tô Lập và Mark Phàm, bảo đảm hết thảy đều tiến hành dựa theo kế hoạch của hắn.” Triển Chiêu phân tích, “Sau khi hoàn thành kế hoạch thì diệt trừ Mark Phàm, vậy Tô Lập sẽ trở thành sự tồn tại hoàn toàn không thể khống chế.”
“Cho nên Tô Lập mới có ký ức về chú sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước, “Bởi vì hắn đi theo Mark Phàm, có thể tiếp xúc đến tư liệu về chú?”
“Có lẽ được huấn luyện nhất định rồi, ” Triệu Tước thờ ơ nói, “Muốn huấn luyện chó đặc vụ, đều cần một người bắt chước kẻ xấu, không phải sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại cân nhắc một chút, đều phát hiện có điểm không nghĩ ra, “Vậy Vương Mỹ Vân thì sao? Mark Phàm đã chết, là ai lệnh cho Tô Lập đi giết Vương Mỹ Vân chứ?”
“Ha hả.” Triệu Tước bất đắc dĩ lắc đầu, “Đã nói tưởng tượng hắn thành con pet Mark Phàm nuôi rồi mà, chủ nhân chết thì pet sẽ thương tâm, nhưng nếu chủ nhân là bị hại chết thì sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường “A” một tiếng, “Thay chủ nhân báo thù!”
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đột nhiên đều nhìn Triệu Tước, “Cho nên mấy ngày nay chú cứ trêu chọc Hổ tử, nói cậu ấy là Husky các kiểu. . . . . . Là chú đang gợi ý cho bọn tôi hả?”
Triệu Tước nhún vai, “Không a, chú bé Ngốc đúng đáng yêu luôn.”
Nói xong, quơ quơ ngón tay, ý bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước đừng vào thẩm vấn, chờ lát nữa rồi tiếp xúc Tiễn Dụ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, liền đi theo Triệu Tước.
Triệu Tước dẫn họ tới văn phòng, tìm sô pha ngồi xuống.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu, cũng ngồi xuống đối diện.
Triệu Tước nhìn hai người.
Hai người nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước một nghiêng đầu, “Làm gì vậy?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— chú nói bọn tôi tới mà!
Triệu Tước cạn lời, “Tôi nói hai cậu ngẫm lại rõ ràng rồi hãy đối phó người kia, hiện tại con bài trong tay hai cậu cũng không nhiều, ”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đúng vậy —— chỉ cần Tiễn Dụ cứ giả ngây giả dại, một chút biện pháp đối phó cũng không có, hơn nữa hiện tại lật mặt Tiễn Dụ cũng không nhất định hữu dụng, bằng sự thông minh và năng lực của hắn, nhất định sẽ tiếp tục giả ngu, đồng thời càng thêm đề phòng.
“Tiễn Dụ hơi khó giải quyết.” Bạch Ngọc Đường khá lo lắng, “Trước khi bị bắt vào bệnh viện tâm thần là một bệnh nhân vô hại, nhưng sau khi bị nhân viên nghiên cứu làm thí nghiệm gây sức ép, hiện tại thức tỉnh năng lực rồi, hơn nữa cảm giác còn không phải người lương thiện. . . . . . Cứ như vậy thả ra sẽ hậu hoạn vô cùng!”
Triển Chiêu cũng hiểu vậy, hơn nữa đám người này có cảm giác có thể cấu kết thành một nhóm, vậy nguy hại còn lớn hơn nữa.
“Vậy Mark Phàm là do Tiễn Dụ sai Tôn Tây giết chết sao?” Bạch Ngọc Đường quyết định vẫn nên đi từng bước một. Vụ án chính của họ, là trong vòng 14 ngày tìm được hung thủ giết Mark Phàm. Hiện tại xem ra, cái chết của Mark Phàm là phần quan trọng nhất trong kế hoạch trốn ngục của Tiễn Dụ, nói cách khác bất luận là ai động thủ giết Mark Phàm, chủ mưu chân chính, đều là Tiễn Dụ.
Triển Chiêu cũng thấy có khả năng, “Nếu bỏ qua quá trình, trước tiên nói về kết luận. Chúng ta cuối cùng đã chứng minh được Tiễn Dụ chính là chủ mưu giết Mark Phàm, nhưng có liên quan gì đến Người chế thuốc?”
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, “Hiện tại kết quả đã rõ ràng, chủ mưu là Tiễn Dụ, vậy bản thân Tiễn Dụ có liên quan đến Người chế thuốc chăng? Hay quá trình hại chết Mark Phàm này, là gợi ý để tìm đến Người chế thuốc?”
“Chúng ta phải tìm nơi ẩn thân của Người chế thuốc. . . . . .” Triển Chiêu nói tới đây, đột nhiên nghĩ ra cái gì, “A, chờ một chút. . . . . .”
Nói xong, anh ngẩng đầu lên.
Lúc này, trong văn phòng SCI bất tri bất giác tất cả thành viên đều đã tụ tập.
Ra là tất cả mọi người đều yên lặng nghe bọn họ thảo luận vụ án, cũng không xen vào, vẫn luôn nghe.
Hai tay Tương Bình đặt trên bàn phím cũng không động, quay đầu lại nghe hai người phân tích vụ án.
Triển Chiêu rất nhanh đứng lên, chạy tới sau lưng Tương Bình, nói, “Đoạn video Người chế thuốc lưu lại cho chúng ta đâu? Mở lại video một lần cho tôi xem!”
Tương Bình gật đầu, mở ra đoạn video.
Triển Chiêu nói Tương Bình dừng ở cảnh Người chế thuốc uống thuốc.
“Lọ thuốc!”
Mọi người đồng thanh.
Lọ thuốc mà Người chế thuốc uống kia, giống y hệt lọ của Mark Phàm và Vương Mỹ Vân. Chỉ là góc độ khác nhau, không biết có phải cố ý không, lúc Người chế thuốc lấy lọ thuốc, bàn tay đã che đi phần lớn lọ, nhưng lại để lộ ra một phần nhỏ. Mà xem viên thuốc hắn đổ ra uống, màu sắc hình dạng đều giống viên thuốc trong mấy lọ xuất hiện ở chỗ Mark Phàm và Vương Mỹ Vân.
“Nếu Người chế thuốc và nhóm Mark Phàm là một phe, chắc chắn có qua lại lẫn nhau, lọ thuốc này của hắn, có thể có liên quan đến hai lọ thuốc xuất hiện trong bản án không?” Công Tôn phỏng đoán, “Mặt khác, nếu là cùng một loại thuốc, Người chế thuốc không lý gì lại uống loại thuốc này a.”
Tất cả mọi người nhìn anh, “Không lý gì?”
Công Tôn gật đầu, “Loại thuốc này chỉ dùng để cai nghiện, người nào nghiện thuốc thì uống thuốc này sẽ bỏ. Người chế thuốc có nói mình đã xuất hiện dấu hiệu lão hóa, sống không được đến hai tuần . . . . . . Hắn bị nghiện cái gì a?”
Mọi người cũng cảm thấy Công Tôn nói có lý, Triển Chiêu hỏi, “Có thể vì loại thuốc đó có tác dụng giảm bớt lão hóa không?”
Công Tôn vuốt cằm cân nhắc, “Là như thế sao? Cảm giác không có gì liên quan a. . . . . .”
Nghĩ nghĩ, tất cả mọi người cùng quay đầu lại, muốn xem Triệu Tước có gợi ý gì không.
Nhưng nhìn lại, Triệu Tước nằm ở trên sô pha, ôm gối ôm đã bắt đầu ngáy khò khò.
30 Cuộc gọi đột ngột
Mọi người SCI lần này không đánh thức Triệu Tước, Triển Chiêu cũng không đập gối vào chú ta nữa.
Tiểu Bạch Trì đắp cho Triệu Tước cái chăn.
Kỳ thật nhóm Triển Chiêu cũng rất mệt rồi, tối hai ngày nay cũng chưa ngủ đàng hoàng, hơn nữa hôm nay bận rộn cả một ngày, đến bây giờ đã sắp hai đêm không chợp mắt rồi.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy chiến đấu mệt nhọc như vậy cũng không phải cách, hơn nữa Tiễn Dụ có thể càng khó đối phó hơn so với bọn họ tưởng tượng, nên cho mọi người đi nghỉ ngơi trước, vụ án ngày mai tra xét tiếp.
. . . . . .
Mọi người đều tự về nhà.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tính toán, kỳ thật tiến triển phá án còn nhanh hơn chút so với tưởng tượng, hiện tại đã tập trung được nhóm người Tiễn Dụ rồi, duy nhất còn phải điều tra, chính là tìm được chứng cứ bọn chúng giết Mark Phàm và Lý Phong.
Tình huống tập trung hung thủ rồi mới tìm chứng cứ trước kia cũng không phải chưa từng gặp, ít nhất cũng có phương hướng.
Kéo một thân mỏi mệt trở lại biệt thự, mới vừa vào cửa, liền thấy tình cảnh “nhàn nhã” trong phòng khách.
Bạch đại ca đang chơi với đám mèo, Lilia và Lỗ Ban cùng một đám mèo con vây quanh Bạch Cẩm Đường dụi dụi.
Cặp song sinh chơi trò chơi mới ra, đeo kính VR cũng không biết đang làm cái gì, chạy tới chạy lui.
Triệu Trinh vẫn lười nhác không có việc gì làm như trước, dựa vào Lisbon ngủ gà ngủ gật. . . . . . Không nói chứ, xem tư thế ngủ, vẫn có thể nhìn ra chút quan hệ huyết thống với Triệu Tước.
Bạch Cẩm Đường thấy mọi người thì lắc đầu, “Ai cũng đeo mắt gấu trúc!”
Mọi người không để ý nhiều nữa, tắm rửa một cái là ngã đầu ngủ.
Bạch Cẩm Đường thả nhóm mèo lại sô pha, sắp xếp từng con theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Bạch đại ca vừa lòng gật gật đầu, hỏi cặp song sinh chuyện Lễ Điện ảnh chuẩn bị thế nào rồi.
Cặp song sinh nói đã chuẩn bị xong rồi, chờ tháng sau khai mạc, dù sao có đoàn đội chuyên nghiệp xử lý, chỉ cần không có tình huống đột phát, chắc chắn không thành vấn đề.
Bạch Cẩm Đường nhìn hai người bọn họ, “Tình huống đột phát là tình huống gì?”
Cặp song sinh cười tủm tỉm nhìn anh, “Chính là loại tình huống trước kia mỗi lần có hoạt động gì cũng đụng tới nha, đột nhiên có ai đó chết các kiểu, xảy ra vụ án các kiểu, có sát thủ liên hoàn chạy vào các kiểu. . . . . .”
Bạch đại ca “Chậc” một tiếng, chắc chắc khoát tay, ý bảo —— lần này sẽ không đâu.
Cặp song sinh đều nhìn anh —— anh đào đâu ra tự tin thế a?
Bạch Cẩm Đường nói, “Chúng ta chỉ là người tổ chức, hoạt động này anh sẽ không tham gia. . . . . .”
Nói còn chưa dứt lời, cặp song sinh lấy gối đập anh.
“Anh đừng có mơ chạy thoát!”
“Đúng vậy! Anh phải tham gia!”
“Lại thảy hết cho bọn em!”
Bạch Cẩm Đường ngăn lại hai cái gối ôm, bày tỏ ngày khai mạc thì vụ án của SCI hẳn là đã xong, anh phải cùng Công Tôn nhà mình đi nghỉ phép!
Đang nói, di động của Tiểu Đinh đột nhiên kêu lên.
“Hơn nửa đêm rồi ai vậy a.” Tiểu Đinh lấy di động ra xem, có chút hoang mang.
Đại Đinh xán tới hỏi, “Sao vậy?”
Tiểu Đinh cho anh xem di động.
Thấy Tiểu Đinh nhận được một tin nhắn, có người muốn hợp tác cùng Bạch thị.
Vốn là liên hệ công việc rất bình thường, nhưng thời gian gửi tin có chút kỳ quái, hiện tại là nửa đêm rồi. Mặt khác, người gửi tin cũng có chút bất ngờ.
Gửi tin nhắn tới là tổng giám đốc công ty chủ quản của Vương Mỹ Vân.
Công ty chủ quản của Vương Mỹ Vân trước kia cũng là công ty của Tương Nam, tổng giám đốc họ Đổng.
Chuyện Tương Nam rời công ty đó đến Bạch thị với tổng giám đốc Đổng mà nói gây tổn thất khá lớn, hơn nữa Đổng thị kinh doanh mảng giải trí điện ảnh và truyền hình đã nhiều năm, Bạch thị gia nhập muộn hơn, nhưng không chịu thua kém mà phát triển rất tốt, sau đó chiếm chiếu trên luôn.
Đặc biệt là ban nhạc của Tề Nhạc và Trần Du, còn có Từ Liệt và Gia Di là hai con gà đẻ trứng vàng, thêm cả Tương Nam theo phái thực lực, lập tức kinh doanh vô cùng phát đạt.
Nghe nói tổng giám đốc Đổng ở sau lưng từng nói xấu Bạch Cẩm Đường, còn nói tuyệt đối sẽ không có hợp tác gì với Bạch thị. . . . . . Bạch thị lần này muốn tổ chức Lễ Điện ảnh, người của công ty gã cũng đều nói không tham gia.
“Gã muốn hợp tác?” Đại Đinh cảm thấy mới mẻ.
Tiểu Đinh bĩu môi, “Bởi vì chuyện Vương Mỹ Vân sao?”
“Không đến mức đó chứ.” Đại Đinh thấy khác thường, “Vương Mỹ Vân cũng không tính quá nổi a, Đổng thị cũng không phải chỉ có mảng điện ảnh và truyền hình, có nhất thiết bởi vì một Vương Mỹ Vân liền đến khép nép xin hợp tác vậy không chứ? Không phải lão Đổng rất sĩ diện sao?”
Cặp song sinh nói xong đều liếc Cẩm Đường.
Bạch Cẩm Đường ngáp một cái, bày tỏ không hứng thú các cậu xử lý đi.
Cặp song sinh vốn muốn giả bộ kiểu ngủ rồi ngày mai nói sau nhé, nhưng điện thoại của Tiểu Đinh đột nhiên kêu vang, điện báo chính là tổng giám đốc Đổng.
Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, không chịu nổi tò mò a, Tiểu Đinh vẫn tiếp điện thoại.
Sau khi hàn huyên hai câu trong điện thoại, thái độ của tổng giám đốc Đổng “thân thiết” dị thường, còn nói muốn đến tận nơi bái phỏng, nhưng không phải ngày mai đến công ty bái phỏng, mà hiện tại sẽ đến chỗ ở của bọn họ.
Điểm này Tiểu Đinh có chút nghĩ không thông.
Tiểu Đinh che điện thoại hỏi Đại Đinh, “Gã làm gì mà vội vã muốn tới như vậy nhỉ? Tính đến ném trứng thối sao?”
Đại Đinh nghe ngữ khí lão Đổng hình như có chút sốt ruột, “Có phải đến vay tiền không a?”
Tiểu Đinh ghét bỏ, “Không phải chứ, gã có nhiều sản nghiệp như vậy, thiếu tiền thì tìm ngân hàng vay không nhanh hơn sao?”
“Ờ. . . . . .”
Tiểu Đinh vốn muốn hẹn gã bằng không ngày mai đến công ty bàn bạc, nhưng tổng giám đốc Đổng đột nhiên hỏi một câu, nghe nói em trai Bạch Cẩm Đường đang điều tra vụ án Vương Mỹ Vân, có thể gã biết chút manh mối, muốn đến cung cấp.
Cặp song sinh mơ hồ luôn, nhưng hai bạn yêu tinh này đều rất tinh ranh, vừa nghe lập tức hiểu được . . . . . . Tổng giám đốc Đổng không chừng không phải đến xin hợp tác đâu, là tới xin cứu mạng đó!
Tiểu Đinh liền thay Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đáp ứng, tổng giám đốc Đổng nói gã lập tức đến.
Cặp song sinh cúp điện thoại, chạy lên trên lầu quấy rầy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa mới ngủ.
Vốn dĩ hai người thiếu chút nữa bị Bạch Ngọc Đường bị đánh thức tức giận cho ăn hành, nhưng vừa nghe sếp của Vương Mỹ Vân muốn tới cung cấp manh mối, Bạch Ngọc Đường cũng tỉnh.
Nói Triển Chiêu nghỉ ngơi thêm một chút, Bạch Ngọc Đường đơn giản rời giường, đến phòng bếp làm thức ăn khuya, vừa chờ tổng giám đốc Đổng tới.
Làm xong bữa khuya, Bạch Ngọc Đường tính toán thời gian, liền gọi Triển Chiêu dậy.
Hai người vừa ăn vừa chờ.
Nhưng đã chậm rãi ăn khuya xong rồi, tổng giám đốc Đổng vẫn không tới.
Triển Chiêu hỏi cặp song sinh, “Gã nói sẽ trực tiếp đến đây sao?”
Tiểu Đinh gật đầu, “Gã nói gã ở công ty, công ty bọn họ cách chỗ này cũng không xa a. . . . . . Có thể bị chuyện gì trì hoãn không?”
Đại Đinh xem thời gian, cảm thấy có chút không đúng, nói Tiểu Đinh gọi điện thoại hỏi một chút, có thể là đi nhầm địa chỉ không.
Tiểu Đinh gọi đi, nhưng điện thoại kêu rất lâu, không ai bắt máy.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại thức Tương Bình dậy, báo cho cậu số mà tổng giám đốc Đổng vừa rồi gọi cho Tiểu Đinh, cần tra xét định vị.
Tương Bình tra xét một chút, báo địa chỉ.
Cặp song sinh nhíu mày, “Hả? Không phải chỗ đó vẫn là công ty bọn họ sao?”
Đổng thị giống với Bạch thị, cũng có tòa nhà văn phòng riêng của mình.
Mọi người nhìn nhìn lẫn nhau, xem định vị của di động, tổng giám đốc Đổng chưa ra khỏi tòa nhà văn phòng, là để quên điên thoại ở công ty sao? Bằng không vì sao không nhận cuộc gọi?
Xuất phát từ trực giác cảnh sát, Bạch Ngọc Đường ẩn ẩn cảm thấy, chỗ đó có thể xảy ra chuyện gì đó rồi.
“Cụ thể gã nói như thế nào?” Triển Chiêu hỏi cặp song sinh.
Tiểu Đinh nộp toàn bộ ghi âm trong di động.
Triển Chiêu sau khi nghe xong đoạn ghi âm kia, nhíu mày, “Không đúng, gã không chỉ gấp gáp, còn rất sợ hãi!”
“Sợ hãi?” Cặp song sinh kinh ngạc.
Bạch Ngọc Đường thấy không thể chờ đợi nữa, lấy áo khoác và chìa khóa xe, nói với Triển Chiêu, “Chúng ta đi xem.”
Hai người mới ra cửa, thấy một chiếc xe tiến vào.
Nhưng người xuống xe không phải vị tổng giám đốc Đổng đến “muộn”, mà là Triệu Tước và Bạch Diệp.
Triệu Tước ngáp ngáp còn mơ mơ màng màng, xuống xe liền oán giận nói Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường không gọi chú ta dậy, đã tan tầm hại mình ngủ sô pha, tỉnh lại còn tưởng rằng đã du hành đến không gian khác.
Nhóm Triển Chiêu không hiểu chú ta bị động não cái gì.
Thấy nhóm Bạch Ngọc Đường muốn ra ngoài, Bạch Diệp khó hiểu, “Các cậu không phải vừa trở về sao? Sao lại ra ngoài nữa?”
Bạch Ngọc Đường nói tình hình khẩn cấp.
Bạch Diệp liền chỉ chỉ xe mình, hỏi họ muốn đi đâu, hắn lái xe chở tới.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất tốt, liền lên xe Bạch Diệp.
Triệu Tước không có hứng thú, khoát tay, trở vào ngủ, Tiểu Đinh rất hiếu kỳ, liền đi theo.
Chính như Tiểu Đinh nói, Đổng thị cách nơi bọn họ sống không xa, đồng thời, cách Bạch thị cũng không xa, hai tòa nhà chỉ cách một dãy phố mà thôi, đều có thể trông thấy lẫn nhau.
Tiểu Đinh khinh bỉ nói lão Đổng chắc chắn ở văn phòng lắp kính viễn vọng mỗi ngày giám sát bọn họ.
Xuống xe.
Lúc này đã sắp ba giờ sáng.
Trên máy tính bảng của Triển Chiêu, Tương Bình gửi định vị tín hiệu di động của tổng giám đốc Đổng cho anh, bây giờ gã còn ở trong tòa nhà văn phòng.
Nhóm Triển Chiêu tiến vào tòa nhà.
Trong tòa nhà lớn lúc này tất nhiên không có ai làm việc, nhưng có mấy người bảo vệ đang trực.
Bảo vệ đi tới hỏi bọn họ có chuyện gì.
Bạch Ngọc Đường đưa ra thẻ chứng nhận, hỏi tổng giám đốc của họ có ở trong tòa nhà không.
Bảo vệ nói không rõ, liền gọi điện thoại cho văn phòng trên lầu.
Nhưng cũng không ai nhận cuộc gọi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, bất an càng ngày càng nhiều.
Nói bảo vệ dẫn bọn họ đến văn phòng tổng giám đốc, mấy người bảo vệ cũng có chút hoảng, liền đưa mọi người lên lầu.
Nhưng ở tầng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc đã tắt đèn, khóa cửa.
Tiểu Đinh gọi điện thoại, trong văn phòng cũng không có tiếng di động.
Mọi người khó hiểu.
Triển Chiêu nhìn máy tính bảng, “Còn ở trong tòa nhà, hoàn toàn không chuyển động.”
Bảo vệ nghĩ nghĩ, nói, “Có thể đi xem xe của tổng giám đốc có ở đây không, tổng giám đốc đều tự mình lái xe đi đây đó, nếu xe của ông ấy không ở đây thì chắc chắn là đi rồi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng bảo vệ trực tiếp đến bãi đỗ xe ngầm.
Đi tới bãi đỗ xe, bảo vệ chỉ vào một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ cách đó không xa nói, “Xe còn ở đây a. . . . . .”
“Suỵt. . . . . .”
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên ra hiệu im lặng. . . . . .
Tiểu Đinh vừa rồi lại ấn gọi di động, tất cả mọi người yên tĩnh lại, chợt nghe nơi nào đó trong bãi đỗ xe, truyền đến âm thanh rung động.
Theo tiếng, mọi người đi tới bên cạnh xe của tổng giám đốc Đổng.
Ở phía bên kia xe, một cái điện thoại rơi trên mặt đất.
Bạch Ngọc Đường lấy bao tay thu vật chứng trong túi mang vào, cầm lấy cái điện thoại, trên màn hình có điện báo biểu hiện số của Tiểu Đinh.
Mọi người đứng bên cạnh xe nhìn xung quanh. . . . . . Di động rớt bên cạnh xe, vậy người đâu?
Đèn ở bãi đỗ xe rất sáng, hơn nữa giờ này xe đậu cũng không nhiều.
Bạch Diệp vẫn đi theo không nói một lời đột nhiên giơ tay chỉ phía trước cách đó không xa.
Thấy ở vị trí đó, trên mặt đất có một chiếc giày da.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thầm nghĩ “Không xong rồi”, chạy qua.
Chỗ giày rơi xuống, nằm ngay trước con dốc ở lối ra của bãi đỗ xe.
Con dốc này là một dốc cong, Bạch Ngọc Đường đi lên đường cong rồi rẽ sang hướng đối diện với lối ra, liền nhìn thấy một người nằm trên dốc trước mặt.
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng chạy tới ngồi xổm xuống xem xét.
Nhóm Triển Chiêu cũng đuổi đến.
Trên dốc có người nằm úp sấp, một chân để trần, một chân mang giày, xem tư thế thì, gã bị truy đuổi sau đó chạy về lối ra để thoát thân, nhưng bị đuổi kịp ở chỗ này.
Tiểu Đinh chạy đến bên người Bạch Ngọc Đường vừa thấy, liền nhíu mày.
Người chết trên mặt đất, hai mắt trợn lên, cổ vặn vẹo.
Tiểu Đinh gật gật đầu với Bạch Ngọc Đường, người chết chính là tổng giám đốc Đổng.
Bảo vệ cũng bị dọa cho choáng váng.
Triển Chiêu gọi điện thoại đánh thức Công Tôn, không ngủ đủ cũng không còn cách nào, xảy ra án liên quan đến mạng người, pháp y vẫn phải đến hiện trường.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ camera theo dõi phía trên bên trái với bảo vệ.
Bảo vệ gật đầu, bãi đỗ xe được giám sát toàn bộ không có góc chết.
Nhóm Bạch Ngọc Đường đi theo bảo vệ xem camera.
Camera quay được đầy đủ toàn bộ quá trình tổng giám đốc Đổng bị giết.
Thực tế, tổng giám đốc Đổng vừa rồi nói chuyện điện thoại xong ngay lập tức chạy đến bãi đỗ xe, chuẩn bị lái đi.
Nhưng ngay khi gã vừa mới đến bên cạnh xe chuẩn bị mở cửa, đột nhiên có một người bịt mặt mặc đồ đen toàn thân từ sau cây cột bên cạnh chạy đến.
Xem chiều cao và hình thể của người kia thì là một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa hẳn là còn khá trẻ.
Tổng giám đốc Đổng sợ tới mức xoay người bỏ chạy, kỳ thật gã đã quyết định rất đúng khi chạy về phía đoạn đường dốc ở lối ra của bãi đỗ xe, bởi vì chạy hết thì sẽ ra được bên ngoài.
Nhưng thật đáng tiếc gã chạy mới đến giữa dốc đã bị hung thủ đuổi kịp.
Hung thủ sau khi gạt ngã gã, hai tay nâng cằm gã hướng lên trên xoay một cái, thủ pháp cực kỳ chuyên nghiệp, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Sau khi giết người, người áo đen kia lập tức từ đường dốc đi ra ngoài, còn vừa đi, vừa lấy điện thoại ra.
Tổng giám đốc Đổng cứ như vậy mà chết.
Triển Chiêu cảm thấy có chút khó giải quyết —— thật sự là sóng này chưa tan, sóng khác lại tới, tổng giám đốc Đổng biết cái gì rồi sao? Vì sao bị giết lúc này?
Bạch Ngọc Đường thì xem đi xem lại đoạn video người áo đen rời đi.
“Sao vậy Ngọc Đường?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường chỉ vào người áo đen nói, “Tôi cảm thấy bộ dáng người này đi đường, có điểm giống Tôn Tây.”
Bạch Ngọc Đường nói Triển Chiêu tìm đoạn video sau khi Tôn Tây đụng phải bọn họ thì đi vào ngõ nhỏ vứt hộp đựng thức ăn trong máy tính bảng.
Động tác Tôn Tây đi vào ngõ nhỏ có góc độ gần giống với video giết tổng giám đốc Đổng xong rời khỏi bãi đỗ xe.
“Đúng vậy, hành động cầm điện thoại gần như giống hệt.” Bạch Diệp cũng thấy hẳn là cùng một người.
“Vì sao lần nào cũng có cậu ta?” Triển Chiêu có chút nghi hoặc.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Cậu ta nếu là nghe lệnh Tiễn Dụ, hiện tại tất cả bọn người Tiễn Dụ đang bị giam giữ ở cục cảnh sát, không có khả năng nhận điện thoại, vậy hai lần gọi điện thoại cậu ta gọi cho ai chứ?”
31 Tủ sắt
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa nghĩ ra, mắt thấy hướng điều tra vụ án đã dần rõ ràng, đột nhiên bị đâm ngang.
Đổng Nguyên, tổng giám đốc công ty chủ quản của Vương Mỹ Vân, chết ở bãi đỗ xe công ty mình.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút tiếc nuối, không chỉ vì Đổng Nguyên có thể nắm giữ manh mối mấu chốt về bản án, quan trọng hơn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy gã chết có chút oan ức.
Nếu không phải gã nửa đêm muốn tự mình lái xe đi tìm bọn họ, mà đợi trời sáng rồi đến SCI, có thể sẽ không bị hạ độc thủ như thế này. Dù sao thì, SCI cách nơi này không xa, ban ngày đi bộ qua cũng được nữa. . . . . .
Triển Chiêu cầm di động của Đổng Nguyên nói Tương Bình điều tra, xem có manh mối gì không.
Kết quả điều tra, trong di động của Đổng Nguyên có lưu mấy ảnh chụp tác phẩm nghệ thuật —— ra gã cũng có sở thích thu thập tác phẩm nghệ thuật.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới văn phòng Đổng Nguyên thì đúng là ở trước cửa sổ thấy được một cái kính viễn vọng.
Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn, có chút cạn lời, kính viễn vọng thật sự nhắm ngay tòa nhà lớn của Bạch thị, bất quá cửa sổ văn phòng của đại ca anh đều là kính một chiều, nhìn không thấy bên trong có gì.
Lật xem bàn làm việc của Đổng Nguyên, đều là văn kiện tư liệu có liên quan đến kinh doanh, không có chỗ nào không ổn.
Bảo vệ liên hệ với thư ký của Đổng Nguyên, thư ký Trương.
Thư ký Trương cơ bản chính là cánh tay thứ hai của Đổng thị, theo Đổng Nguyên mười mấy năm, nghe tin tổng giám đốc của mình trở thành nạn nhân hắn hình như còn có chút không chấp nhận được, bộ dáng thương tâm cũng không giống giả vờ.
Bạch Ngọc Đường để hắn bình phục tâm tình một chút, hỏi hắn một ít vấn đề đơn giản trước, ví dụ như gần đây Đổng Nguyên có gì khác thường không, có kẻ thù nào không các loại.
Thư ký Trương cũng có chút bất đắc dĩ, “Muốn nói kẻ thù, làm kinh doanh khó tránh khỏi có mấy đối thủ cạnh tranh, nhưng tính cách tổng giám đốc kỳ thật không tồi, rất khách khí với người khác, có cái gì không thích cũng chỉ nói sau lưng, chưa từng xé rách mặt với ai.”
Điểm này thật ra Tiểu Đinh cũng đồng ý, Đổng Nguyên xem như cũng biết cách làm người.
“Khác thường thì. . . . . .” Thư ký Trương nhíu mày, “Sau khi Vương Mỹ Vân gặp chuyện không may thật sự càng ngày càng kỳ quái. . . . . . Nhưng nếu so sánh với đả kích cho công ty khi Tương Nam rời đi thì không đáng kể chút nào. Lúc ấy Tương Nam đến Bạch thị, tổng giám đốc chưa từng bất an đến vậy. . . . . .”
“Sau khi Vương Mỹ Vân gặp chuyện không may, ông ta có đề cập gì không?” Triển Chiêu nói thư ký Trương kể cụ thể.
Thư ký Trương nghĩ nghĩ, nói, “Kỳ quái ở chỗ, kỳ thật ban đầu ông ấy không để ý lắm. Tôi nhớ lúc trước đó ảnh chụp bị phóng viên gửi tới tòa soạn truyền thông, rồi lập tức gây bão. Người bộ phận quan hệ xã hội đến tìm tổng giám đốc họp báo, ông ấy cũng không giật mình, còn nói giỡn bảo Vương Mỹ Vân không phải muốn đổi nghề làm hậu trường sao, cơ hội lần này rất tốt.”
“Nhưng sau đó tin tức càng ngày càng thái quá, nghe nói liên lụy tới án giết người, một thám tử đã chết, tổng giám đốc mới bắt đầu chú ý tin tức. Sau đó xem được video Tiễn Phú nổi điên ở trên cầu. Theo lý mà nói kỳ thật video đó rất buồn cười, tôi cùng ông ấy xem trong nhà ăn của công ty. Nhiều nhân viên trong nhà ăn đều cười muốn nội thương, tôi cũng thấy rất buồn cười. Hơn nữa cảm thấy tin này có thể nhấn chìm tin về Mỹ Vân luôn ấy, hiện tại trên mạng không phải lưu hành meme luôn sao. . . . . . Mà biểu cảm của tổng giám đốc lại không đúng lắm, ông ấy không những không cười, còn nghiêm túc, miệng lầm bầm nói cái gì mà, ‘Xong rồi. . . . . . Có thể bị đã nhận ra rồi’.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường truy vấn, “Nói như vậy có ý gì? Anh có hỏi không?”
Thư ký Trương lắc đầu, “Tôi lúc ấy không để ý lắm, tổng giám đốc cơm cũng chưa ăn xong liền đi lên lầu, sau đó ông ấy cứ tâm sự nặng nề, hai ngày nay đều dùng máy tính tra xét cái gì đó. Buổi chiều hôm nay, ông ấy còn hỏi tôi về các anh.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thật ra có chút bất ngờ, “Hỏi về chúng tôi?”
“Phải.” Thư ký Trương gật đầu, “Tổng giám đốc hỏi em trai Bạch Cẩm Đường có phải là SCI, phụ trách điều tra vụ án của Vương Mỹ Vân không. Tôi nói đúng vậy, tổng giám đốc nói tôi dời lại buổi tiệc đêm nay, mình có việc muốn làm. Tôi hỏi chuyện gì, ông ấy không đáp, thoạt nhìn giống như rất mệt mỏi, tôi nghi ông ấy mấy ngày nay không ngủ ngon.”
“Ông ta bình thường hay ở đâu?” Triển Chiêu hỏi.
“Còn phải xem có bận hay không, tổng giám đốc cuồng làm việc, lúc không bận thì về nhà, lúc bận thì ở luôn trên công ty.”
“Ông ta không lập gia đình sao?” Triển Chiêu hỏi.
Thư ký Trương lắc lắc đầu, “Tổng giám đốc có hơi ham chơi, người yêu chắc chắn không ít, nhưng với ông ấy mà nói quan trọng nhất là sự nghiệp, yêu nhất chính là công ty.”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, lại lấy ra ảnh chụp Tôn Tây hỏi, “Anh có từng gặp người này chưa?”
Thư ký Trương nhìn chằm chằm trong chốc lát, lắc đầu, “Hẳn là chưa, không có ấn tượng.”
“Vậy bệnh viện tâm thần này anh biết không?” Triển Chiêu cho thư ký Trương xem hình ảnh trung tâm nghiên cứu bệnh tâm thần.
Thư ký Trương cũng lắc đầu, với Tiễn Dụ, Tô Lập hắn đều không có ấn tượng, bất quá chờ đến khi Triển Chiêu cho hắn xem ảnh chụp Mark Phàm, thư ký Trương lại nói, “Người này tôi đã gặp!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn.
Vốn nghĩ Đổng Nguyên cũng tìm Mark Phàm khám bệnh, nhưng thư ký Trương lại nói ra một việc không thể tưởng tượng được, “Người này là Mỹ Vân giới thiệu cho chúng tôi ở một tiệc rượu, tên Mark, là một nhà đầu tư và cố vấn tác phẩm nghệ thuật.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, hỏi hắn, “Anh chắc chứ?”
“Vâng.” Thư ký Trương gật đầu, “Hắn còn từng đến công ty, tôi có chút ấn tượng, tổng giám đốc thông qua hắn mua hai bức tranh.”
“Tổng giám đốc của anh thu thập tác phẩm nghệ thuật chuyên nghiệp, hay chỉ sưu tầm chơi chơi thôi?” Triển Chiêu hỏi.
“Rất chuyên nghiệp, tổng giám đốc nói bất động sản châu báu cổ phiếu công trái gì cũng không có độ tăng tỉ giá nhanh như tác phẩm nghệ thuật, cho nên ông ấy có tiền nhàn rỗi liền thích tích trữ tác phẩm nghệ thuật, trong nhà có rất nhiều.”
“Ông ta từ chỗ Mark Phàm mua hai bức tranh gì, anh biết không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Thư ký Trương gật đầu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền cùng hắn đến nhà Đổng Nguyên thuê.
Đổng Nguyên thuê một khu phức hợp hai tầng cao thấp ở nội thành thành phố S, ngăn riêng ra một phòng chứa đồ rất lớn, cất các loại tác phẩm nghệ thuật.
Phương thức Đổng Nguyên cất giữ tác phẩm nghệ thuật cũng vô cùng có cảm giác “Hiệu quả và lợi ích”, chính là để đầu cơ trục lợi, phân loại dựa theo không gian tăng tỉ giá.
Thư ký Trương lục tung tìm kiếm, gãi đầu, “Kỳ quái a. . . . . . Hai bức tranh đó đâu?”
Lực chú ý của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này, lại ở chỗ sô pha trong phòng khách.
Bố cục phòng khách cảm giác có điểm giống với bố cục nhà của Vương Mỹ Vân, hơn nữa tấm thảm hình như cũng hơi lệch, không biết phía dưới sô pha có phải cũng giấu tủ sắt không. . . . . .
Bạch Ngọc Đường đơn giản đi qua bàn nâng sô pha, xốc lên thảm dưới sô pha. . . . . . Chính là trùng hợp như vậy! Dưới thảm, có tủ sắt âm sàn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn có chút lo lắng —— thảm và sô pha hình như cũng bị di động, có thể thứ bên trong đã bị lấy đi rồi không?
Hai người đều nhìn thư ký Trương.
Thư ký Trương bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên hắn cũng không biết nơi này giấu tủ sắt.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— mật mã?
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vừa rồi lúc thư ký Trương vào cửa, chính là ấn mật mã mở khóa.
Triển Chiêu nhập mật mã mở cửa vào một lần, lại biểu hiện mật mã sai.
Tự hỏi một chút, Triển Chiêu đảo mật mã nhập lại một lần.
Lần này biểu hiện mật mã chính xác, nhưng tủ sắt vẫn không mở được.
Tủ sắt này so với cái của Vương Mỹ Vân rõ ràng tiên tiến hơn, sau khi mở mật mã, chỉ có thể dời một cánh cửa. Phía dưới cửa có một máy quét vân tay và một lỗ khóa, cần vân tay và chìa khóa phối hợp mới có thể mở ra.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy đó là một dấu hiệu tốt —— có lẽ thứ bên trong còn chưa bị trộm đi.
Hai người hỏi thư ký Trương có chìa khóa không.
Thư ký Trương lắc đầu —— chưa từng thấy chìa khóa.
Triển Chiêu vuốt cằm, ngẩng đầu quan sát khắp nơi một chút, cuối cùng lập tức đi về hướng một bình hoa màu lam đặt ở góc tường trang trí.
Cầm lấy bình hoa lắc lắc, bên trong truyền đến tiếng “keng keng”, mà Bạch Ngọc Đường nghe đặc biệt tuyệt vời, cảm thấy là cái bình hoa đang khen Triển Chiêu thông minh.
Triển Chiêu giơ tay vói vào trong bình hoa, lấy ra một cái chìa khóa.
Nhưng vấn đề là . . . . . Cho dù biết mật mã có chìa khóa, cũng không mở ra tủ sắt được, bởi vì cần vân tay. Đổng Nguyên đã chết, không thể đưa thi thể gã đến đây ấn khóa mở tủ chứ?
Hơn nữa hiện tại là rạng sáng, loại tủ sắt này cần gọi điện thoại cho công ty tìm nhân viên chuyên môn đến mở khóa.
Bạch Ngọc Đường quyết định thử thời vận, gọi điện thoại cho Tần Âu.
Tần Âu mang theo thùng dụng cụ đến, thao tác một chút, 10 phút sau mở được tủ sắt, xoay xoay cái tua vít tỏ vẻ —— chuyện vặt!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hoang mang nhìn anh —— gỡ bom cũng cần huấn luyện mở khóa sao?
Tần Âu nhún vai —— cái này là bí mật nghề nghiệp!
Thành công mở tủ sắt ra, tình hình khác hắn so với ở nhà Vương Mỹ Vân, thứ cất trong tủ sắt nhà Đổng Nguyên còn nguyên, cũng không ít.
Trong tủ ngoại trừ có hai bức tranh ra, còn có một ổ cứng.
Bạch Ngọc Đường gọi Tương Bình tới, đua ổ cứng cho cậu.
Triển Chiêu mở ra hai bức tranh dùng bao nhựa đen bọc kín.
Không ngoài dự kiến, lại là hai bức tranh của Dây hoa J. . . . . . Hoặc nên nói, bức tranh của Tiễn Dụ.
Được thư ký Trương xác nhận, hai bức này chính là thứ Đổng Nguyên mua từ trong tay Mark Phàm.
Thư ký Trương nói, Đổng Nguyên ra tay hào phóng, giá hai bức tranh với gã mà nói chẳng qua chỉ là một chút tiền cơm, hắn cũng không hiểu vì sao có mấy bức danh họa mấy trăm mấy ngàn vạn thì không cất, hai bức không đáng giá gì lại phải giấu kỹ như vậy. Hơn nữa thư ký Trương xác nhận, hai bức tranh này trước đó chính là tùy tay đặt trên giá, giống như hàng hóa thông thường cần bán, chắc chắn là mấy ngày nay mới giấu đi.
Tương Bình lấy đến laptop, cắm ổ cứng vào bắt đầu kiểm tra tư liệu bên trong.
Ổ cứng chỉ có một tệp tài liệu, tên là —— J.
Tương Bình đem mở tệp tài liệu ra, bên trong có rất nhiều hình ảnh và hai đoạn video.
Xem qua hình thumbnail nhỏ thì đều là tác phẩm của Dây hoa J, trong đó còn có mấy bức Vương Mỹ Vân mua, và mấy bức Lý Phong cất.
Mở đoạn video thứ nhất, đầu tiên là thấy được một cảnh phòng hỗn độn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có chút quen mắt, lập tức hiểu ra —— đúng rồi! Đây là văn phòng thám tử của Lý Phong!
Quả nhiên, trước màn ảnh, xuất hiện một người, hắn điều chỉnh góc độ camera một chút, sau đó nhấc cái ghế bên cạnh bàn đến, ngồi xuống trước camera, đúng là Lý Phong còn giữ râu quai nón, có thể thấy được đây là quay lúc hắn đang điều tra vụ về Vương Mỹ Vân. . . . . .
“Khụ khụ.” Lý Phong thanh thanh giọng, nói với camera, “Chuyện trước đó ông nói tôi điều tra tôi đã tra được rồi.”
Nói xong, Lý Phong lấy ra hai tấm ảnh, là Vương Mỹ Vân và Tiễn Phú.
“Hai người bọn họ thật sự có tư tình.” Lý Phong vừa nói, vừa lấy ra một đống ảnh hắn chụp, trong đó có cảnh Vương Mỹ Vân ở cùng Mark Phàm, cũng có cảnh Tiễn Phú ở cùng Vương Mỹ Vân.”
“Hai người này hẳn là gi .” Lý Phong chỉ vào ảnh chụp Vương Mỹ Vân ở cùng Mark Phàm.
“Hai người này mới là thật.” Lý Phong lại chỉ vào ảnh chụp Vương Mỹ Vân ở cùng Tiễn Phú.
“Người này thật ra không phải cố vấn tác phẩm nghệ thuật gì.” Lý Phong chỉ vào Mark Phàm nói, “Hắn mở phòng khám, phỏng chừng là bác sĩ tâm lý.”
Vừa nói, Lý Phong vừa lại lấy ảnh ra, “Đây là phòng khám của hắn. . . . . .”
“Chờ một chút!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời hô lên.
Tương Bình nhanh chóng ấn nút tạm dừng.
Tấm ảnh Lý Phong đang giơ lên lúc này, là chụp phòng khám của Mark Phàm.
Trong ảnh, Mark Phàm đang đi cùng hai người ra khỏi phòng khám, mà hai người ở cùng Mark Phàm kia, khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— vì sao hai người họ lại cùng xuất hiện chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro