CÂU CHUYỆN BÓNG RỔ
Từ đó trở về sau, ngày nào Ngô Diệc Phàm cũng đến ngồi cạnh Lộc Hàm trả bài trên giấy. Hắn vẫn như trước giờ không nói lời nào. Có điều lần nào cũng cố ý tỏ ra vô tình viết vào cuối bài thơ vài câu ngắn. Nội dung cũng khá liên quan đến tác phẩm như nội dung, cảm nghĩ về bài thơ, v.v... cũng rất có tâm huyết. Tuy rằng chỉ vỏn vẹn mấy chữ nhưng vẫn làm Lộc Hàm cảm nhận được sự chăm chút, tỉ mỉ từng ly từng tí của hắn.
Thời gian dần trôi qua, Lộc Hàm dần dần quen trao đổi qua lại cùng Ngô Diệc Phàm theo cách này, và cũng chầm chậm thích nghi với việc bên cạnh mình có một tên con trai trầm mặc. Tuy rằng lời lẽ của hắn viết ra giấy luôn khách sáo nhưng vẫn rất lạnh lùng. Đôi khi Lộc Hàm có cảm giác rằng con người hắn dường như không hề tồn tại, nhưng chỉ cần cậu dời mắt đến, lập tức sẽ thấy hắn đang ngồi ở chỗ của mình.
Việc mỗi ngày đều nhận lấy từ Ngô Diệc Phàm một tờ giấy nhỏ đối với Lộc Hàm đã trở thành một thói quen, sau khi đọc xong cậu luôn kẹp vào trong sách. Lộ Viễn đối với thói quen này của cậu dường như không thích.
"Cậu cất đi để làm gì? Sao lại phải kẹp mớ giấy đó chung với thư tình của đám con gái?"
Lộc Hàm mặc kệ cậu ta, đem tờ giấy cất kỹ rồi quay sang chuyển chủ đề:
"Không phải cậu muốn chơi bóng à?"
Tiết cuối là môn thể dục, môn này ở trường cấp ba rất dễ dãi. Thầy giáo chỉ dạy chút đỉnh rồi cho tự do hoạt động. Hễ đến tiết này là con gái tụm lại tán dóc, còn con trai thường chia đội chơi bóng rổ trong sân. Chuông vừa reo, học sinh ùa ra như sân ong vỡ tổ, trừ vài đứa con gái ngán môn thể dục thì trong lớp không còn một ai. Đám con trai vội chia đội chơi bóng, và dĩ nhiên là ngoại trừ Ngô Diệc Phàm.
Lộc Hàm nhìn tên con trai lặng lẽ cô độc ngồi ở góc, suy nghĩ một hồi tiến đến chỗ hắn:
"Cậu muốn cùng mọi người chơi bóng rổ không?"
Ngô Diệc Phàm trơ mắt nhìn cậu, dường như có điều gì không hiểu. Vậy nhưng trong chớp mắt đã khôi phục ánh mắt tĩnh lặng như một hồ nước lặng sóng.
Và rồi hắn gật đầu!
Cậu cùng Ngô Diệc Phàm tiến vào sân bóng, Lương Thành Quân đã đến đó trước chiếm sẵn cho cả bọn một khoảng sân đẹp, bên cạnh hắn còn có Lộ Viễn và vài người chung lớp nữa. Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy sự có mặt của Diệc Phàm, có điều chẳng ai mở miệng nói ra.
Trận đấu lập tức được diễn ra phá vỡ bầu không khí kỳ quặc ấy.
Lộc Hàm cùng Ngô Diệc Phàm và Vương Hạo ghép thành một đội, Diệc Phàm giữ vị trí trung phong. Đánh được vài trận thì rơi vào thế yếu. Vương Hạo dường như đã nóng giận, tên này trước giờ vốn hiếu thắng, trận này rõ ràng là Ngô Diệc Phàm kéo cả đội tụt về phía sau.
Hắn chính xác là không hề biết chơi bóng (hư cấu vl). Hắn cứ ngây ngốc đực mặt ra nhìn những người xung quanh chạy bóng, cướp bóng. Thậm chí có vài lần chuyền bóng cho hắn hắn cũng không biết, cứ trơ mắt ếch để cho bóng bị đội bên kia cướp đi. Có một đồng đội như này thì chẳng thua cũng là chuyện lạ chứ đừng nói đến chuyện thắng!
Vương Hạo càng nghĩ càng tức giận, nhìn Ngô Diệc Phàm mắc sai lầm thêm một lần nữa liền gào lên. Thấy Phàm Phàm vừa quay đầu lại nhìn thì lập tức dùng hết sức ném trái bóng vào hắn ta. Lộc Hàm đang đứng ở xa hốt hoảng nhìn theo, cầu mong cho Ngô Diệc Phàm tránh được.
Rốt cuộc Phàm Phàm tránh được thật... nhưng sau đó trái bóng theo một đường đáp ngay vào mặt Lộ Viễn!
"Chú làm cái con mẹ gì thế?"
Lộ Viễn che mặt vừa bị bóng nện cho đau quắn cả mũi, rống lên:
"Tại sao lại ném bóng vào mặt tôi?"
Thấy trận đấu không thể chơi nổi nữa, Lương Thành Quân đưa tay làm dấu hiệu tạm dừng, chạy lại chỗ Lộ Viễn xem hắn bị thương ra làm sao. Lát sau tiếng Lộ Viễn lại vang lên:
"Cậu đang làm cái cục cứ* gì vậy Lương Thành Quân? Đây mà gọi là xoa sao? Định bóp chết người khác à?"
Lộc Hàm nhìn dáng vẻ hung hăng của Lộ Viễn, đoán chắc ràng hắn không sao liền quay sang tìm Ngô Diệc Phàm. Hắn ta lúc này đang ôm trái bóng ngồi gần cột lưới bóng rổ, cúi mặt chẳng hiểu trong đầu đang suy nghĩ cái gì?
Lộc Hàm ngồi xuống bên cạnh lo lắng hỏi:
"Cậu ổn không vậy?"
Im lặng.
Lộc Hàm nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp:
"Xin lỗi, là do tôi không biết cậu có thích chơi không mà đã vội rủ."
Tiếp đó lại nắm chặt lấy tay Ngô Diệc Phàm. Tên con trai lộ rõ vẻ kinh ngạc, mở bàn tay của mình viết lên hai chữ
'Tôi thích'.
Lộc Hàm sững sờ trong giây lát mới nhận ra ý của Ngô Diệc Phàm, bật cười:
"Ý là không liên quan đến tôi, là chính cậu thích hả?"
Ngô Diệc Phàm vẫn giữ im lặng, cầm tay Lộc Hàm đặt lên ngực mình, sau đó lại đem tay cậu chạm vào trái bóng rổ. Giờ đây ý tứ của Ngô Diệc Phàm đã rõ ràng, biết rằng đối phương muốn an ủi ngược lại mình, Lộc Hàm vô cùng cao hứng cười nói:
"Vậy sau này tan học cùng nhau chơi đi, tôi sẽ dạy cho cậu." (lại hư cấu)
Ngô Diệc Phàm nhìn cậu không đáp, cầm tay của cậu ấn nhẹ, kế đó gật đầu!
End chap 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro