Shuhua, Shuhua Em Có Nhìn Thấy Không?
"Bộ nó đắt lắm hả?"
"Chỉ là một sợi dây chuyền bằng bạc thôi" - cô trả lời người đó xong tiếp tục qua chỗ khác tìm, trời càng về đêm thì càng lạnh nhưng cả người cô như có một ngọn lửa thiêu đốt, khó chịu vô cùng.
"Nhìn cô ăn mặc sang trọng như vậy có sợi dây bằng bạc có cần phải làm quá lên vậy không? Thiệt tình còn tưởng là hột xoàn đá quý gì chứ" - anh ta ngồi phịch xuống đất cười một cái thật to.
"Anh im đi...xin lỗi...nhưng...được rồi tôi tự tìm anh cứ làm việc của mình không cần để ý tôi"
Yuqi tiếp tục đi khắp nơi để tìm, còn người đó thì cũng không đi theo nữa mà trở lại với công việc của anh ta khi tự dưng bị nạt một cái làm anh ta cũng khó chịu. Sợi dây đó phát sáng lên khi ánh đèn từ phía của Yuqi gọi đến ...
"Đây rồi..." - cô chưa hết vui mừng thì khi nhìn lại không hiểu sao nó lại rớt vào một nơi nguy hiểm như thế.
Bìa rừng này nằm trên một con đồi, cây cối bao quanh nhưng phía chân đồi thì lại chỉ là những bãi đất trơn trượt thôi. Hôm qua trời lại mưa to nên lại càng nguy hiểm hơn nữa nếu như ngã xuống. Nhưng mà cái đó là của...
***
"Chị hai, chị hai qua đây" - tiểu Shuhua vẩy vẩy cái tay với Yuqi làm ra vẻ thần bí.
"Gì vậy Shu?" - tiểu Yuqi đang ngồi chơi đồ hàng thì nhanh chóng chạy lại.
"Tặng chị nè" - con sói nhỏ cười một cái còn tươi hơn hoa.
"Đẹp quá, sợi dây này đẹp quá ở đâu em có" - đứa trẻ lớn hơn thích thú đeo vào cổ của mình ngay lập tức.
"Hôm bữa mấy dì chở em đi lễ hội, mấy dì nói là cầu duyên gì đó, em lại chỗ đó xem thì người ta cho em cái này nói lớn lên thì tặng cho tình nhân, nhất định người đó cả đời sẽ yêu thương em" - Shuhua lúc này cũng chỉ là một đứa nhỏ.
"Tình nhân là gì?" - tiểu Yuqi thắc mắc nên chớp mắt liên tục.
"Khong có biết nữa...a nhớ rồi...anh đó nói là người mình thương nhất đó"
"Ủa vậy sao lại tặng cho chị vậy Shu?"
"Vì Shu thương chị hai nhất mà...mà chị hai nhận rồi thì cả đời phải yêu thương em vì người ta nói như vậy đó"
"Ừm"
"À mà chị hai, anh đó nói nếu như mà làm mất thì hai người sẽ mãi mãi không thể gặp nhau đâu" - tiểu Shuhua làm vẻ mặt nghiêm trọng để nói lại với Yuqi.
"Sao...mà...ghê...quá...vậy" - tiểu Yuqi tự dưng thấy hơi sợ sợ mà nắm chặt lấy sợi dây chuyền.
"Thì đó, nên chị hai phải giữ cho kỹ có biết chưa, mất rồi thì sẽ không gặp được em nữa đâu"
"Ờ ờ" - tiểu Yuqi gật đầu lia lịa.
***
Sợi dây chuyền đó ngày xưa, thời còn ngây thơ em chưa biết tình nhân là gì cũng đem tặng cho tôi. Bởi vì em cho rằng tôi là người mà em thương nhất. Tôi cũng đã hứa với em cả đời này cũng sẽ giữ nó, nên Shuhua, em cũng sẽ không bao giờ biến mất trước mặt tôi có phải không ?
"Nè, cô điên sao, có một sợi dây chuyền bạc thôi làm gì mà liều mạng dữ vậy" - anh ta sao khi ngồi nghỉ một chút không yên tâm nên lại đi tìm Yuqi.
Giờ khắc này cô không còn biết là nó cao ra sao, không cần biết nó sẽ nguy hiểm thế nào. Trước mắt cô chỉ hiện diện món quà mà em đã tặng cùng câu nói năm xưa. Cô ngồi xuống từ từ giơ tay về phía sợi dây chuyền đó, một chút nữa thôi cô lại nhích chân về dốc đồi , một chút nữa...ráng lên...
"Aaaaaaaaaaaa..."
"Nè cô ơi...trả lời tôi đi...có ai không cứu với"
Tiếng la hét thất thanh khi nhìn thấy cô gái đó cả người rớt xuống chân đồi, thân mình cứ lăn liên tục va đập ở phía dưới, bóng người càng ngày càng khuất dần, một màn đêm bao trùm lấy không khí đau thương kia. Những cành cây khô, những bụi cỏ tàn và hàng dài viên đá nhỏ nhuộm màu máu người va chạm. Nơi dưới chân đồi gần những đám lá khô, nơi những vũng nước mưa đọng lại của đêm qua hoà lẫn cùng mùi máu tanh vừa nhuộm, thân thể thoi thóp chỉ còn đủ sức lực thốt lên một câu :
"Shuhua...Shuhua...em có nhìn thấy không...chị giữ được nó rồi" - câu nói thốt ra với hai hàng nước mắt trải dài trên một nụ cười, bóng tối không những bao trùm lấy nơi đây mà cũng bắt đầu bao phủ vào đôi mắt của cô. Chẳng còn nhìn thấy ai, cũng không còn cảm nhận được. Là đang chìm lấy sao, chìm vào trong vô thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro