Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Huyết Chiến

Yuqi hờ hững đánh ánh nhìn lên hai kẻ tàn tạ, nàng lạnh lùng đem vỏ chai sắt bén chìa ra trước mặt Shuhua, khuôn hàm đẹp như hoạ hất về phía em.

Shuhua cẩn thận đỡ Minnie tựa vào gốc tường, ánh nhìn đầy vẻ van xin của chị khiến em day dứt không thôi, thu nhặt hết can đảm, em đứng dậy đối diện với Yuqi.

Không! Ả đàn bà với ánh mắt sắc lẹm khiến người khác lạnh gáy này chắc chắn không phải Yuqi, ả chẳng khác nào ác quỷ!

- Tại sao...sao đối xử với chúng tôi như vậy?

Dù rằng ả ta không phải Yuqi, Shuhua cũng không đành lòng thương tổn ả, em chỉ có thể bất lực đứng như trời trồng, nước mắt bất giác rơi đầy mặt.

Shuhua phải làm sao đây khi mà không thể chạm đến dù chỉ là một tất da thịt của ả? Em không muốn hủy hoại thân thể của người mà em thương hơn cả bản thân mình.

- Tại sao em lại rời khỏi tôi? Chúng ta đang rất hạnh phúc mà cưng?

Yuqi bước đến bên cạnh Shuhua, một bên mày ả nhướng lên khiến ả trông đẹp như một bức hoạ đầy ma quái. Giọng nói ả trầm thấp, hơi ấm theo khuôn miệng nhỏ bé phả vào tay em, kích thích em đến rợn lông gáy.

Khuôn mặt ả trắng bệch, sâu bên trong lớp biểu bì ẩn hiện vài đường gân xanh tím khó coi. Khí thế hung át bức Shuhua lùi lại mấy bước, gương mặt ả phúc chốc trở nên quỷ quái khó lường khiến hơi thở của em lặp tức ngưng đọng.

Tim em đập rộn như muốn nhảy khỏi lòng ngực, mạnh dần theo từng bước chân của Yuqi.

- Arh...

Shuhua xoay người toang bỏ chạy, lại bị Yuqi nhanh hơn một bước túm được, ả nhanh và hung hãng như một con thú bị bỏ đói mấy ngày, bàn tay thon thả không ngừng kéo mạnh lấy tóc em như muốn giật phăng ra khỏi da đầu.

- Đừng mà.

Shuhua chỉ có thể kêu khóc và van xin trong vô vọng, đây không phải là Yuqi của em!

- Chạy đi! CHẠY NGAY ĐI!...Tại sao em lại phải rời xa người mà em yêu quý chứ Shuhua?

Ngón tay thon dài dần lần mò lên vùng bụng phẳng lì của Shuhua mà khiêu khích, ả kéo em vào một cái ôm thật chặt, vẻ mặt đầy thỏa mãn hít hà mùi hương trên mái tóc em, trông ả chẳng khác gì một kẻ biến thái và bệnh hoạn.

Thân thể Shuhua run rẫy không thôi, từng cơn ớn lạnh không ngừng chạy dọc sống lưng, xâm lấn mọi ngóc ngách trong cơ thể.

- Em sợ chị sao?

Shuhua có thể không sợ sao? Với bộ dạng ghê tởm này của ả? Shuhua khó nhọc đè nén, dưới sự quái ác của linh hồn này, em chỉ có thể cầu xin.

- Lấy mạng tôi đi Yuqi, và thả tất cả họ ra.

- Hửm? Một kẻ trực tiếp giết chết tôi. Một kẻ cản trở tôi sống lại. Một kẻ cướp tôi yêu và một kẻ phản bội tôi. Shuhua, em nghĩ xem tôi nên thả ai được đây?

Ánh mắt Yuqi nhìn vào Shuhua đầy căm hận và trêu chọc, ả ép em mở to mắt ra, nó khiến mắt em đau kinh khủng. Có cái gì đó cứ giật điên cuồng trong đầu em.

Em đang đứng ở đâu thế này?

"Cạch."

Shuhua nheo mắt nhìn, Miyeon...

Căn phòng xa lạ này lại là chỗ nào?

- Soojin...

Nụ cười trên môi Miyeon bỗng chốc vụt tắt, cô nhìn về phía em, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, hai chân chậm rãi bước đến gần...

Và Miyeon đi xuyên qua người em.

Tại sao? Em đã chết rồi ư? Shuhua muốn chạm vào vai Miyeon, nhưng tay em chỉ có thể với xuyên qua người chị ta.

Vật thể to tròn trên giường khẽ động, Miyeon bước đến, kéo phăng cái chăn to xụ, thẳng tay ném xuống giường.

Khuông mặt vừa thân thuộc lại xa lạ của ả ta lần nữa xuất hiện...Seo Soojin bằng da bằng thịt đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, thân thể trần trụi đang được bao bọc bởi làn da rám nắng của một gã đàn ông cơ bắp.

- Soojin...

Cảnh tượng trước mắt khiến hai mắt Shuhua mở to đầy sửng sốt, Miyeon thì giận đến run người, hai kẻ trên giường đồng loạt nhìn chị ta chằm chằm.

Miyeon tức đến phát khóc, chị liên tục lắc đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía em gái. Dường như ả ta vừa làm ra loại chuyện không đứng đắn với kẻ khác.

- Soojin, chuyện này là sao? Anh ta là ai?

Soojin cười cười nhìn Miyeon, lẽ ra ả nên lo sợ mới phải. Nhưng không! Ả bình nhiên đến lạ.

- Jackson.

Soojin ôm lấy gã đô con bên cạnh.

- Anh ấy là niềm vui trên tinh thần của em.

Miyeon có gì đó khác lạ đúng không? Hình như là gương mặt chị non nớt hơn thì phải, lớp trang điểm nhẹ nhàng khác hẳn phong cách loè loẹt thường ngày.

Shuhua chợt nhận ra, em đang sống trong kí ức của Seo Soojin, hoặc là Cho Miyeon gì đó? Vậy ra, Soojin đã làm tình cùng kẻ khác không biết là bao nhiêu lần rồi.

Ả ta đối xử tồi tệ với Yuqi quá...khi mà nàng ta đã vì ả mà chịu đừng biết bao là thứ, nàng phải một mình đối mặt với gánh nặng thừa kế, lại phải lén lén lút lút an ủi ả ta. Shuhua bỗng chốc siết chặt tay.

- Như vậy là sao? Còn Yuqi? Em làm chuyện có lỗi với Yuqi?

Miyeon uất ức đến cực điểm, chị bất chấp nhào vào gã đàn ông to xác kia để rồi bị gã đạp một cước vào bụng, đau đến trợn trắng mắt.

Soojin nhìn thấy Miyeon bị đánh cũng lười phản ứng, ả chỉ nhếch môi khinh thường, moi thuốc lá bên trong túi xách ra rít một hơi dài, khói trắng nhả ra mờ mịt một khoảng.

Sao ả có thể trơ mắt nhìn chị gái mình bị Jackson ức hiếp như vậy? Thật là tàn nhẫn!

- Em sống lỗi như vậy đấy! Thì đã sao? Chị tốt nhất nên biết giữ mồm miệng. Jackson tuyệt vời vì anh ta có thể cho em thứ khoái cảm mà Yuqi không thể nào mang lại.

Poor Yuqi! Bị cắm cái sừng dài cả tất mà vẫn không hề hay biết. Shuhua nhìn mà không khỏi quặn lòng, chút ít bình tĩnh cuối cùng còn xót lại bị chà nát triệt để. Em hận ả đàn bà này!

- Em vẫn yêu Yuqi mà!

Ả ta hẳn là sài kem chống nhục rồi! Sao có thể trơ trẽn đến mức này cơ chứ? Quan hệ với đàn ông nhưng vẫn yêu Yuqi sao? Nực cười thật!

Soojin bất giác nhìn về phía Shuhua đang đứng cách đó không xa, âm thanh ma mị từ miệng ả phát ra, như tự nói với bản thân, lại như muốn em nghe thấy.

- Và Yuqi sẽ mãi mãi yêu tôi...

Miyeon và Jackson dần dần tan biến, cả căn phòng chỉ còn lại một khoảng không mờ ảo, giọng nói của ả ta không ngừng đánh vào tâm trí em.

- Cưng không thể nào có được em ấy đâu! Hahaha...

- Shuhua...

Âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến, gió lốc mạnh mẽ cuốn qua, như muốn đem thân thể nhỏ nhắn của Shuhua thổi bay đi. Em phút chốc cảm nhận được hơi ấm, lay lắt như ngọn nến trước gió, em cảm nhận được vòng tay của nàng ôm lấy mình từ phía sau.

- Chạy đi em...Xin em...Chạy đi!

Ánh mắt khổ sở của Yuqi không ngừng ghim sâu vào lòng ngực em, vòng tay của nàng ngày càng nới lỏng. Shuhua cảm nhận được lạnh lẽo đang không ngừng kéo đến, Yuqi của em sắp biến mất rồi...

Đây mới chính là nàng...người em yêu!

Gương mặt Yuqi nứt nẻ, đôi tay nàng run run muốn chạm vào em, nhưng rồi vẫn không kịp, cả người nàng phút chốc vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ như hạt cát, gió mạnh một luồng kéo qua liền cuốn bay hết tất cả, cuốn cả tâm trí đang không ngừng gào thét của Shuhua.

Shuhua bất lực gọi tên nàng trong gấp gáp...

- SONG YUQI!

Biến mất rồi...

Một chút cũng không tồn lại, triệt để bị gió cuốn đi rồi!

Nước mắt mặn chát rơi từng dòng trên gò má thanh tú, rơi xuống khoé môi đang bặm chặt, ngăn không cho tiếng nức nở trào ra.

- Yuqi, chị đâu rồi?

Shuhua không mạnh mẽ được nữa, em khụyu xuống, gục đầu trên nền đất cứng như thép. Em cứ quỳ ở đó, cho đến khi cánh cổng màu trắng trước mặt chậm rãi mở ra, phía xa xa kia chói sáng đến không nhìn rõ, Shuhua bất giác nhắm mắt lại.

Cửa sổ sao?

Ánh nắng trói chang rọi vào, Shuhua nghi hoặc xoay người, em như không tin vào mắt mình nữa rồi, chỉ mới tích tắc vài giây mà em đã bị dời đến một căn phòng khác.

- Em phải lấy chồng. Em không thể ở bên một cô gái được.

Giọng nói lạnh nhạt của Miyeon khiến Shuhua giật mình nhìn về phía trước. Ngồi bên cạnh chị còn có một cặp vợ chồng trung niên, ánh mắt họ đầy sự khinh bỉ, chán ghét.

Soojin như con thú hoang mất bình tĩnh, ả hung tợn nhào vào người Miyeon, mặc kệ ánh mắt sợ sệt của cô chị gái, ả ghì chặt lấy Miyeon, mười đầu ngón tay bấu chặt vào bả vai mảnh khảnh của chị.

- Chomi, chị có biết mình đang nói gì không? Là chị phải không?

Ả ta gầm gừ, ánh mắt hung tợn như muốn xé nát Miyeon ra hàng trăm mảnh.

- Phải!

Miyeon cố dùng sự kiên quyết che đi nổi sợ hãi.

- Yuqi không phải là đích đến!

Ba mẹ Soojin cuối cùng cũng chịu lên tiếng, chỉ một cái ngoắc tay ra hiệu, vài ba tên vệ sĩ đã tiến đến, mạnh mẽ siết chặt tay chân của Soojin, ngăn cho ả tiếp tục mất kiểm soát.

- Không! Con yêu Yuqi!! Con không lấy chồng các người định làm gì? Không được! Cút đi!

- - - - -

Soojin bị giam lỏng trong chính căn phòng của mình. Shuhua lặng lẽ quan sát, vẻ mặt đau khổ này, em không nghĩ ả đang diễn trò. Nhưng mà vì cái gì? Yêu Yuqi sao? Em thực sự không biết được cái đầu mưu mô đó đang nghĩ cái gì.

"Cạch."

Thân ảnh nhỏ nhắn của Miyeon lách qua khe cửa, Shuhua khẽ nhích người, cùng cô đi vào trong phòng.

- CON KHỐN! MÀY ĐÃ LÀM CÁI GÌ HẢ?

Soojin nhào đến đánh tới tấp vào người Miyeon, ả xem cô như bao cát mà ra sức trút giận. Miyeon cũng không màng phản khán, chỉ dám đứng trân người ra chịu đựng.

- Đi du học đi! Em không xứng với Yuqi, đừng xấu xa với em ấy như vậy...

Không phải! Yuqi không phải là lý do, hình như Miyeon đang che dấu cái gì đó. Chị ấy có tâm tư riêng.

- Đó là chuyện của tao!

Hình như Miyeon mới là người đem mọi chuyện nói cho ba mẹ Soojin, chủ tịch Song hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, Yuqi đã nghĩ oan cho ba bấy lâu nay, lão già sĩ diện kia cũng chẳng thèm phản bác.

- Vậy thì chị sẽ nói với Yuqi.

- Mày dám sao?

Soojin vung tay tặng cho Miyeon một cú như trời giáng, gương mặt xinh đẹp phút chốc in hằn năm ngón tay chói mắt. Cô vẫn đứng yên không động, bên khoé môi chậm rãi rỉ ra một dòng máu đỏ chói.

- Mày nói tìm cách giúp tao mà? Đây là cách của mày à?

- Chị đã định. Nhưng Yuqi sẽ nghĩ như thế nào đây? Em không yêu em ấy...EM KHÔNG YÊU EM ẤY!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro