Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Chắc cậu biết tôi thích cậu nên cậu mới kiêu ngạo như vậy phải không?

01

Vương Liễu Nghệ được Dụ Văn Ba bế về nhà.

"Anh làm gì vậy?" Dụ Văn Ba ném anh lên giường, "Anh có biết trong bụng anh có một đứa nhỏ không?"

Vương Liễu Nghệ khịt mũi, nghĩ thầm, anh biết rồi, biết rồi mới bỏ chạy.

"Anh muốn bỏ đứa bé."

"?" Dụ Văn Ba vẻ mặt kinh ngạc, "Tại sao?"

"Em không thích anh, khi chia tay sẽ là gánh nặng."

"Ai nói em không thích anh?" Dụ Văn Ba bất lực gãi đầu, cậu không hiểu, cậu phải làm rõ ràng bao nhiêu nữa anh mới biết cậu thích anh, thích lắm, thích nhiều năm như vậy, không dám nói thành lời, cẩn thận giữ trong lòng.

02

Vương Liễu Nghệ và Dụ Văn Ba là bạn đại học.

Vương Liễu Nghệ học chuyên ngành văn học, Dụ Văn Ba là công nghệ thông tin, hai khoa cách nhau hàng ngàng dặm nhưng cùng ở chung một khuôn viên trường. Họ đều tham gia một câu lạc bộ.

Hai người gặp nhau tại tiệc chào mừng của câu lạc bộ thể thao điện tử vào buổi tối.

Chủ tịch câu lạc bộ thể thao điện tử sắp giải thể đã chảy nước mắt nước mũi và cảm tạ với hai đứa nhỏ mới gia nhập câu lạc bộ năm nay, số lượng thành viên trong một câu lạc bộ là năm, năm nay cộng thêm Vương Liễu Nghệ và Dụ Văn Ba là có đúng năm người.

Lúc chủ tịch câu lạc bộ thể thao điện tử say xỉn, sau đó nhớ ra, ợ rựu hỏi: "Hai người... ợ... hai người đang chơi game gì, chơi ở vị trí nào?"

"Liên Minh Huyền Thoại." Họ đồng thanh nói.

Hai thành viên mới nhìn nhau.

Dụ Văn Ba nói: "Tôi chơi ad."

Vương Liễu Nghệ cười nói: "Tôi chơi hỗ trợ."

Sau đó hai người tự nhiên đến với nhau, suy cho cùng thì cả hai vẫn có ngoại hình đẹp. Dụ Văn Ba có một khuôn mặt đẹp trai đến mức ngay cả Vương Liễu Nghệ cũng phải khen ngợi, vẻ ngoài xinh đẹp và dịu dàng của Vương Liễu Nghệ rất phù hợp với sở thích của Dụ Văn Ba.

"Điều đó... điều đó khá thích hợp, hãy xếp vị trí sau nhé." Nói xong, chủ tịch thể thao điện tử ngã xuống - uống rựu.

Dụ Văn Ba và Vương Liễu Nghệ nhìn ba tiền bối quanh co và thở dài.

Dụ Văn Ba hỏi Vương Liễu Nghệ: "Cậu có thể đưa bọn họ cho ai?"

Vương Liễu Nghệ vẻ mặt phiền muộn, chỉ có thể gửi họ cho tiền bối Âu Dương là một Beta.

"Tôi... tôi là O."

Đôi mắt của Dụ Văn Ba sáng lên, không quan tâm đến việc mình sắp phải đối mặt với tình huống khó xử khi đuổi hai tiền bối Alpha đi, liên tục nói: "Không sao, tôi hiểu tôi hiểu, tôi là Alpha, họ để cho tôi."

Sau đó, mặc dù khi Dụ Văn Ba đưa hai sinh viên năm cuối về ký túc xá và nằm lên giường, cậu đã mệt mỏi đến mức cảm thấy cơ thể này không phải của mình nữa. Nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, tiểu O yêu quý sẽ đồng hành cùng cậu trong hoạt động câu lạc bộ mỗi tuần, việc trải qua một số khó khăn vào thời điểm này có ý nghĩa gì?

Hai người họ đã dành ba năm trong câu lạc bộ thể thao điện tử như thế này. Trở thành bot laner số một trong các cuộc thi thể thao điện tử cấp trường và thậm chí là cấp quận, giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ, kiếm được tín chỉ và nhận được tiền thưởng. Trở nên nổi tiếng, trách nhiệm lớn, việc luyện tập của câu lạc bộ thể thao điện tử đã thay đổi từ một lần một tuần như thể chỉ để giải trí, thành ba lần một tuần. Khi không bận, cả hai cùng nhau đến một quán net để đấu xếp hạng đôi.

A và một vài O, ai cũng đồng tình rằng họ là một cặp, thậm chí trên diễn đàn của trường còn đùa rằng họ là J *đại ác bá tình lữ tổ hợp. Khi các A rảnh rỗi pha trò vui, họ luôn nhắc đến Dụ Văn Ba một cách đùa cợt: Chậc chậc, hãy nhìn vào các A mà các cậu không thể đạt được, chứ đừng nói đến O, còn không chạm được vào một cô gái Beta, nhìn ad đỉnh cao của đại học J, tay cầm tiền thưởng, tay ôm tiểu O, không biết đã hạnh phúc bao nhiêu lần. Các tiểu O đã phải lòng Dụ Văn Ba cũng không chịu thua kém, cùng nhau trêu chọc: Cậu hãy nhìn Vương Liễu Nghệ, A đẹp trai nhất trường đại học J, cậu ấy nói cậu ấy đến quán net mỗi ngày để luyện tập, ai biết nó có được sắp xếp trên giường không, không biết Dụ Văn Ba có giỏi khi ở trên giường không.
(*大恶霸情侣组合: ám chỉ những cặp đôi có cá tính và sức hút riêng, thường có khác biệt về tính cách và hành động nhưng đầy hấp dẫn)

Nếu bạn hỏi Vương Liễu Nghệ chuyện này, anh ấy cũng không biết.

Có thể bạn sẽ không tin, Dụ Văn Ba và Vương Liễu Nghệ, A và O đã ở bên nhau được ba năm, từ câu lạc bộ đến quán net đến căng tin rồi đến thư viện, đó thực sự là một tình bạn thuần tuý, chưa kể dấu hiệu giới tính mạnh đến thế, thậm chí còn chưa chạm vào nó bằng đôi tay của chính mình.

Vấn đề này, chỉ có trời biết đất biết, Vương Liễu Nghệ Dụ Văn Ba biết, cộng thêm những người bạn tốt của họ.

Bạn cùng phòng của Vương Liễu Nghệ, Lưu Thanh Tùng thật sự vừa tò mò vừa bực bội, đập đáy nồi thịt hầm và dứt khoát tra hỏi kỹ càng: "Em không thích em ấy? hay là em ấy không thích em?"

Vương Liễu Nghệ niết mấy sợi tóc dài trên trán: "Em không biết, em ấy chưa bao giờ nói với em là em ấy có thích hay không."

"Vậy em liền chủ động hỏi?" Lưu Thanh Tùng một tiểu O bị con thỏ này làm cho phát điên.

"Làm sao em - một O có can đảm chủ động hỏi chuyện này..."

Lưu Thanh Tùng thầm nghĩ, được, tuỳ em, sau khi tốt nghiệp em sẽ hối hận.

Bạn thân của Dụ Văn Ba, Cao Chấn Ninh thậm chí còn thẳng thắn hơn: "Cái gì? Ba năm không ngủ với nhau? là cậu không tốt hay em ấy không tốt?"

"Wo Cao Ni Ma, *Ninh vương, anh không làm được em cũng không làm được. Anh ấy, anh ấy cũng khá tốt, có mùi thơm của hoa mộc tê, có chút tươi mát sau mưa, mùi thơm đặc biệt."
(*thật ra là t để là hoàng tử Ninh vì bạn t và t đều thích gọi vậy í...)

Cao Chấn Ninh xông tới bóp cổ cậu: "Vậy cậu không ra tay đi còn chờ gì nữa?"

Vừa tức giận vừa nói về phẩm chất của mình bỗng nhiên trở thành một cô bé ngây thơ: "Em là một A, O không nói gì, nên đây không còn là quấy rối tình dục nữa."

Cao Chấn Ninh không nói nên lời, được, tuỳ cậu thôi, cậu cứ nhịn đi, sau này cậu cứ nhịn đến chết đi.

Sau đó, cả hai thực sự giữ vững được điều đó cho đến năm cuối.

Bữa tiệc tốt nghiệp được tổ chức cùng hai lớp, lớp của Dụ Văn Ba có rất nhiều AB độc thân, còn lớp của Vương Liễu Nghệ có khá nhiều BO dễ thương. Với tâm lý cho rằng họ có thể là một cặp, rượu sẽ không được chuẩn bị trong buổi tiệc.

Vương Liễu Nghệ không uống được, kết quả là bữa tiệc trở nên hỗn loạn, anh uống một ly rựu trong sự bối rối, tiểu O bị dị ứng với rựu đã ngất xỉu ngay lập tức, nghiêng người về phía Dụ Văn Ba, Dụ Văn Ba cũng uống rất nhiều rựu nên khó có thể tỉnh táo.

Mọi người thấy náo nhiệt cũng không nghĩ có chuyện gì to tát, sau bữa tiệc họ được đưa vào "phòng tân hôn", không, họ được đưa đến khách sạn để nhận phòng.

Khi thức dậy vào sáng hôm sau, thứ mà Vương Liễu Nghệ nhìn thấy là gương mặt tuấn tú của Dụ Văn Ba. Anh bàng hoàng, phản ứng đầu tiên là chạm vào tuyến thể sau gáy, mọi chuyện vẫn như thường lệ, anh lại mở chăn ra xem, quần áo vẫn còn trên người, nhưng vớ và quần đã được cởi ra. Anh cử động cơ thể, sau đó xác nhận, anh và Dụ Văn Ba, một A khoẻ mạnh, một O bình thường, trong phòng ngủ lớn của khách sạn, chỉ đắp chăn và ngủ, vừa qua đêm như thế này.

Vương Liễu Nghệ không biết mình nên mừng vì không bị đánh dấu hay buồn vì mình không có mị lực.

Nhưng có vẻ buồn hơn.

Nếu một A say rượu đối mặt với một O không có khả năng tự vệ, hành động như là *Liễu Hạ Huệ, chỉ có thể nói, cậu ấy không có hứng thú với O này.

Xem ra anh không chủ động là đúng, nếu không bị từ chối thì xấu hổ quá.

Lúc Vương Liễu Nghệ đang buồn bã, Dụ Văn Ba mở mắt, chợt ngồi dậy, lắp bắp: "Không... em không đặt phòng, Lam ca đừng hiểu lầm, em không làm gì cả, nhưng chỉ có một cái giường... em chỉ giúp anh cởi quần..."

Không cần phải cố gắng làm rõ. Không ai nói em phải chịu trách nhiệm.

Vương Liễu Nghệ sắp khóc.

Nhìn sắc mặt Vương Lưu Nghệ càng ngày càng quái dị, hai mắt đỏ bừng, Dụ Văn Ba càng lo lắng hơn.

"Lam ca, anh tin em đi! Em thật sự không phải loại người như vậy!"

Dụ Văn Ba cảm thấy mình bị oan, có trời mới biết hôm qua cậu đã quyết tâm tránh chạm vào Vương Liễu Nghệ như thế nào khi bị nhóm bạn cùng lớp đang xem trò vui và không quá coi trọng việc đó dồn vào khách sạn. O mà cậu thích bấy lâu nay, đang ngơ ngác dính chặt vào người cậu, tiết ra pheromone hấp dẫn, cuối cùng cậu cũng đặt anh lên giường, tiểu O thậm chí còn vòng tay qua cổ cậu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn Lam ca gần đến vậy, lông mi dài, run rẩy như cánh bướm. Môi đỏ và mềm mỏng quá...

Cậu tự tát mình mấy cái rồi đi xuống lầu mua thuốc ức chế.

Sau khi quay lại, cậu thấy Vương Liễu Nghệ ngủ say quá nên lấy khăn lau mặt, rồi giúp anh cởi quần. Vương Liễu Nghệ mặc một chiếc quần dài, khi cởi quần lộ ra hai chân thon dài, trắng nõn, Dụ Văn Ba nuốt nước bọt nhanh chóng nhét anh vào chăn, sau đó nhặt thuốc ức chế lên và bắt đầu phun điên cuồng.

Tất cả việc này khiến cậu tỉnh táo.

Dù vậy, cậu vẫn làm Lam ca khóc... chuyện gì đang xảy ra vậy... Dụ Văn Ba buồn bực, Lam ca thực sự không quan tâm cậu chút nào sao? Bằng không tại sao ngủ chung phòng lại khó khăn như vậy?

Hai người đều có suy nghĩ riêng, im lặng hồi lâu, cuối cùng Vương Liễu Nghệ mặc quần rời đi, Dụ Văn Ba cũng không đuổi theo.

Cuối cùng Dụ Văn Ba cũng lấy hết can đảm liên lạc với Vương Liễu Nghệ, Vương Liễu Nghệ gửi cho cậu một tin nhắn có nội dung "Anh sẽ về quê" rồi biến mất. Cái gọi là biến mất, chỉ là số điện thoại di động thay đổi, bị chặn trên wechat.

03

"Nếu em gặp đúng người trong đời, thì những người khác sẽ trở thành tạm bợ. Nhưng anh, không muốn làm điều đó."

Những câu nói quá khoa trương trong tiểu thuyết lãng mạn thực chất lại khá phổ biến trong thực tế.

Ví dụ, bảy năm sau khi tốt nghiệp đại học, Dụ Văn Ba và Vương Liễu Nghệ đều không trải qua bất kỳ mối quan hệ nào.

Cuộc hội ngộ rất sáo rỗng, không gì khác hơn là đám cưới của người bạn đại học cũ, Vương Liễu Nghệ đang trêu chọc tiểu O và chú chó trung thành A của cậu ấy. Một giọng nói quen thuộc hiện lên trong tâm trí.

"Này, thật là cung hỉ ! Tôi không ngờ các anh thật sự làm được."

Vương Liễu Nghệ quay người lại, khuôn mặt quen thuộc của Dụ Văn Ba hiện ra. Cậu ấy đã cao lên, cũng trở nên đẹp trai hơn, đường nét trẻ con ban đầu có chút tròn trịa biến mất, lộ ra đường nét cứng cáp. Mặc bộ vest đen lịch sự, trông giống như một người ở tầng lớp xã hội trưởng thành.

Vương Liễu Nghệ quay lại trừng mắt nhìn Lưu Thanh Tùng.

Lưu Thanh Tùng vẻ mặt vô tội, cho dù là cố ý thì cũng phải tỏ ra ngây thơ.

Lưu Thanh Tùng và Dụ Văn Ba quen nhau sau khi Vương Liễu Nghệ biến mất, Dụ Văn Ba đã chủ động thêm tài khoản wechat của Lưu Thanh Tùng, cố gắng tìm một số manh mối về Vương Liễu Nghệ qua vòng bạn bè của Lưu Thanh Tùng. Gần đây cậu nhìn thấy tin Lưu Thanh Tùng sắp kết hôn, cậu suy nghĩ một chút, rồi gửi lời chúc mừng, và sau đó cuộc trò chuyện riêng của Lưu Thanh Tùng xuất hiện.

"Cậu có đến không?" Một tin nhắn đã được gửi.

Dụ Văn Ba suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi: "Vương Liễu Nghệ có đến không?"

"Đây không phải là điều đương nhiên sao?"

"Ok, tôi sẽ đưa cho anh một hồng bao lớn."

Diễn biến mọi chuyện cũng như bữa tiệc tiếc đầy tiếc nuối năm đó, người dị ứng rựu thì say mê, còn người không đủ sức uống thì say từ ly này đến ly khác cho đến khi choáng váng. Nhưng thực ra chỉ có bản thân họ mới biết rõ, Vương Liễu Nghệ đã ở nơi làm việc nhiều năm và anh không còn bối rối chỉ sau một lần uống rượu, và Dụ Văn Ba bây giờ có khả năng uống rất nhiều.

Đêm đó hai người đến nhà Dụ Văn Ba.

Rựu khơi dậy cơn phát tình của Omega, hương hoa quế không còn nhẹ như hơi ẩm của mưa, mà như ngâm trong mật, toát ra vị ngọt béo ngậy. Mùi rựu vang đỏ của Dụ Văn Ba nồng nặc khiến anh nghẹt thở, những người ban đầu bị dị ứng với rượu sẽ bị kích thích bởi pheromone này và mất đi lý trí.

Dụ Văn Ba cuối cùng cũng cởi quần ra, để lộ đôi chân dài mà cậu vẫn hằng mơ ước trong suốt bảy năm qua, cậu kéo nó ra xa, vùi mình vào đó, đối phương rất nghe lời, hai chân quấn quanh eo Dụ Văn Ba và siết chặt.

Dụ Văn Ba lần này không thể là Liễu Hạ Huệ, nên cậu đã nắm lấy dương vật cương cứng từ lâu đi vào.

"Ừ-huh." Vương Liễu Nghệ thoải mái phát ra mấy tiếng.

Alpha được khích lệ không còn chút kiêng dè nào nữa, đẩy nó vào từng cái một trong khi nước chảy ra, giống như đang đóng cọc, đụ Omega cho đến khi anh không ngừng rên rỉ. Omega lần đầu vẫn cảm thấy chưa thoả mãn sau khi được lấp đầy tận miệng, buông tay Dụ Văn Ba ra và xoa núm vú trên ngực.

Dụ Văn Ba chỉ đơn giản là kéo người nằm xuống, để Vương Liễu Nghệ ngồi lên người cậu, cong eo đẩy người lên. Vương Liễu Nghệ bị đẩy mạnh đến nỗi thẳng lưng, ngẩng cao đầu rơi nước mắt, nhưng bàn tay của anh vẫn tiếp tục động tác, hai ngón tay mảnh khảnh nhéo nhéo hai hạt nhỏ màu đỏ trên ngực. Những tiếng thở dốc ngày một lớn hơn.

Tiểu O yêu quý của cậu đã cao lên, nhưng vẫn gầy như hồi còn học đại học, niềng răng đã có hiệu quả, ngũ quan và gương mặt ngày càng xinh đẹp, hôm nay trong đám cưới anh mặc một chiếc áo gió màu xanh lá, trông hơi giống bông hoa của người tu khổ hạnh trên núi cao. Và người này, lúc này đang ngồi trên người cậu, bị đụ thoả mãn đến mức, Dụ Văn Ba cảm thấy dương vật đang đẩy của mình lại sưng lên, đâm vào khoang sinh sản của Vương Liễu Nghệ.

Lối vào khoang sinh sản được mở ra một chút, nhấp một ngụm vào quy đầu của Dụ Văn Ba như một cái miệng nhỏ, khiến cả hai cùng kêu lên "hừm".

Dụ Văn Ba tỉnh lại một chút, cậu tiếp tục di chuyển, nhưng không dám đẩy sâu. Cậu có chút sợ hãi, lần trước cậu đã ngủ với Lam ca cả đêm, Lam ca tức giận đến mức phớt lờ cậu suốt bảy năm, lần này ngay cả trên giường, nếu cậu xuất tinh vào khoang sinh sản của đối phương, Vương Liễu Nghệ sẽ phớt lờ cậu cả đời?

Cậu nghĩ nó khá tốt, nhưng người ở trên không chịu hợp tác, lắc lư điên cuồng, nhưng cây gậy lớn đang gây rắc rối trong cơ thể anh lại không thể chạm vào nơi vừa rồi khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Anh cúi xuồng và nằm trên người Dụ Văn Ba, trán chạm trán với Dụ Văn Ba, và hôn nhẹ lên môi Dụ Văn Ba.

"Đi vào... vào đi..."

Điều này thật quyến rũ, mặc dù Dụ Văn Ba đã đánh giá cao kỹ năng làm tình của Vương Liễu Nghệ ngay từ khi còn học đại học, nhưng trên giường... anh ấy có vẻ tinh tế hơn.

Dụ Văn Ba lại đè đối phương xuống và bắn thẳng vào bụng Vương Liễu Nghệ.

Khi Vương Liễu Nghệ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, anh vẫn còn hơi mệt, đó là hậu quả của việc xuất tinh quá nhiều, anh vô thức chạm vào cổ mình.

Được rồi, mịn màng, không hề có dấu vết bị cắn nào cả.

Cao ni ma Dụ Văn Ba, tên khốn chỉ nghĩ đến phần thân dưới, đã đụ vào khoang sinh sản vài lần rồi mà vẫn không đánh dấu#$*&—...@...

Vương Liễu Nghệ trong lòng mắng Dụ Văn Ba nhiều lần, sau đó quay đầu lại thấy Dụ Văn Ba đang mở to mắt nhìn mình.

"Lam ca, em sẽ chịu trách nhiệm."

Chỉ chịu trách nhiệm? Bởi vì không thể buông bỏ, bảy năm không tìm được Alpha, thậm chí còn từ bỏ đêm đầu tiên chỉ để nhận trách nhiệm? Nó không nhất thiết phải theo cách này.

"Không cần, anh có bạn trai rồi."

"Ồ. Nếu có việc gì thì liên hệ với em, số điện thoại di động của em không thay đổi."

Dụ Văn Ba chế nhạo: Anh có cái rắm. Tại sao em không thấy trong vòng bạn bè của Lưu Thanh Tùng mà đã có bạn trai? Em cũng mượn điện thoại từ Ninh mỗi tuần để kiểm tra khoảnh khắc của anh, thậm chí còn không có cả một sợi tóc của A nào cả. Cho dù chỉ là để tránh liên quan đến mình thì cũng không cần phải hoảng sợ như vậy đúng không?

Hai người lại chia tay trong những điều tồi tệ.

Họ gặp lại nhau trước cửa phòng khám đen ở ngoại ô.

Lưu Thanh Tùng đang nóng lòng kéo Vương Liễu Nghệ để kéo dài thời gian, khi Dụ Văn Ba đến anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Liễu Nghệ nhìn thấy Dụ Văn Ba đi tới liền trừng mắt nhìn Lưu Thanh Tùng, nhưng Lưu Thanh Tùng chỉ giả vờ không nhìn thấy.

Vương Liễu Nghệ xoay người chuẩn bị đi vào phòng khám đen. Dụ Văn Ba bước ba bước, ôm lấy anh từ phía sau.

"Lam ca, dừng lại đi, O phá thai rất có hại cho cơ thể. Hơn nữa, còn là một phòng khám đen như này."

"Anh không thể đến đó nếu anh là người bình thường, có thai mà vẫn chưa tìm được cha của con mình." Vương Liễu Nghệ tức giận nói.

"Cứ sinh con đi. Em đã nói là em sẽ chịu trách nhiệm. Lát nữa em sẽ đến nhà anh và chuyển đồ của anh sang nhà em." Dụ Văn Ba ôm chặt Vương Liễu Nghệ không buông ra, ngữ khí của cậu ôn nhu mềm mại, lời nói lọt vào tai Vương Liễu Nghệ. O đang mang thai luôn đặc biệt nhạy cảm với pheromone từ cha của con mình, lúc này, cơ thể anh trở nên mềm nhũn, thậm chí giọng nói cũng dịu đi.

"Anh đã nói rồi, em không cần chịu trách nhiệm... Em có thích anh không? Nếu chỉ vì em có một đứa con thì..."

"Đương nhiên là em thích anh!" Dụ Văn Ba nói dứt khoát.

Ồ, hoá ra em ấy thích mình, nên không sao cả.

"Ồ... được thôi."

Bầu trời hôm nay u ám có mưa nhẹ, Lưu Thanh Tùng ở một bên đeo kính râm gọi điện thoại: "Alo, Lâm Vĩ Tường? Ở đây có cơm chó miễn phí, mang hai con husky của tao lại đây. Ừ, đói thì cứ mang đến đây, có đủ cơm cho chó."

Đây là cách cuộc sống chung sống bắt đầu.

Vấn đề lớn đầu tiên mà hai người phải đối mặt là việc ăn uống.

Trước đây hai người ăn trưa ở căng tin, buổi tối gọi đồ mang về, bây giờ ăn trưa ở căng tin cũng được, nhưng nhất định không thể ăn đồ mang đi.

Làm thế nào để ăn?

Dụ Văn Ba suy nghĩ một lúc và quyết định tự mình nấu ăn.

Công ty của cậu vừa kết thúc một dự án vào ngày hôm đó, cậu đi thẳng đến siêu thị sau khi rời khỏi công ty, mua vài túi lớn đựng nhiều rau, lấy công thức dành cho O đang mang thai trên iPad của mình và bắt đầu làm theo nó khi về nhà. Từ nhỏ đến giờ, Dụ Văn Ba không có việc gì không làm khó được, ngoại trừ nấu ăn. Trước ngày hôm nay, Dụ Văn Ba chắc chắn rằng mình thậm chí không thể nấu mì, nhưng vì Vương Liễu Nghệ, cậu sẵn sàng thử một lần.

Dụ Văn Ba đã dành cả một buổi chiều để nấu một bàn đầy thức ăn. Khi Vương Liễu Nghệ tan sở về nhà, Dụ Văn Ba vừa đặt món ăn cuối cùng lên.

Vương Liễu Nghệ rất cảm động, nhưng không dám động vào.

Màu sắc của những món này có hơi kỳ lạ.

"Dụ Văn Ba... cái này... có thể ăn được không? Anh vẫn còn đứa con của em trong bụng." Vương Liễu Nghệ cắn đầu đữa nhìn Dụ Văn Ba.

"Có thể ăn được." Dụ Văn Ba đưa đũa vào miệng, "Em nếm thử rồi, rất ngon."

Vương Liễu Nghệ ngập ngừng gắp một miếng thịt gà thái hạt lựu, sau đó hai mắt lại sáng lên, không ngờ tới! Đúng rồi! Rất ngon!

Vương Liễu Nghệ kén ăn kể từ khi mang thai. Anh luôn nôn mửa sau khi ăn. Anh thậm chí còn gầy hơn trước khi mang thai. Lần này hiếm khi ăn được hai bát cơm, nhưng lại không có phản ứng gì lớn. Anh vui vẻ hôn lên khóe miệng Dụ Văn Ba.

Dụ Văn Ba rất hãnh diện, vội vàng bày tỏ rằng kể từ bây giờ muốn làm điều đó cho anh mỗi ngày. Mặc dù Dụ Văn Ba đã dành hai giờ để dọn dẹp nhà bếp, nhưng cậu không hề mệt mỏi chút nào.

Khi cái thai của Vương Liễu Nghệ được bốn tháng tuổi, anh bị ngã khi đang làm việc do hạ đường huyết, cú ngã không nghiêm trọng, đến bệnh viện kiểm tra cũng không sao, nhưng Dụ Văn Ba lại khá sợ hãi. Kể từ đó, Dụ Văn Ba bắt đầu đưa Vương Liễu Nghệ đi làm hàng ngày.

Theo thời gian, tất cả đồng nghiệp của anh đều biết đến Dụ Văn Ba. Dù sao thì, Dụ Văn Ba người mặc vest, đi giày da, dựa vào xe hơi đợi người, hoàn toàn có thể thu hút sự chú ý từ tiểu O và tiểu B.

"Này, Vương Liễu Nghệ, đây là A của cậu phải không? Sao không nói gì về việc kết hôn? Chồng cậu đẹp trai thật đấy, ngày nào cũng đến đón cậu, đúng là một A của gia đình."

Vương Lưu Nghĩa rất vui khi được đồng nghiệp khen ngợi.

Nhưng đôi khi Vương Liễu Nghệ lại lo lắng không biết Dụ Văn Ba mỗi ngày đến đón và nấu ăn cho anh có ảnh hưởng đến công việc của cậu hay không. Dụ Văn Ba mỉm cười và trấn an anh.

Nhắc đến vấn đề này thì vẫn nửa vời, trước đây Dụ Văn Ba căn bản coi công việc như nhà của mình, ngày nào cũng bận rộn mà sếp vẫn không về, sao nhân viên dám rời đi? Theo thời gian, cảm giác vui vẻ cực kì thấp, hiệu quả công việc cũng vậy. Sau khi Vương Liễu Nghệ chuyển đến đây, Dụ Văn Ba đã trở thành một ông chủ tốt, làm việc đúng giờ từ 9 giờ đến 5 giờ, nhờ đó hiệu quả làm việc của nhân viên được nâng cao, lần lượt đàm phán nhiều đơn hàng lớn.

Dụ Văn Ba gần đây đã thu hoạch tốt trong tình yêu và sự nghiệp, chỉ đơn giản là cảm thấy tự hào về nó.

Có lẽ vì cuộc sống quá hạnh phúc, nên Vương Liễu Nghệ đã quên mất, mình chưa bị Dụ Văn Ba đánh dấu.

Omega đang mang thai sẽ rất khao khát Alpha của họ, nên hai người thường lăn lộn trên giường, nhưng Dụ Văn Ba chưa bao giờ chạm vào tuyến thể của anh.

Sự việc xảy ra khi đứa bé được hơn 5 tháng tuổi.

Đêm đó Vương Liễu Nghệ không biết vì sao mình ngủ không ngon giấc, nửa đêm anh mở mắt ra, phát hiện bên cạnh giường trống rỗng, Dụ Văn Ba cũng không có ở đó.

Anh cảm thấy hơi lạ, nên xỏ dép và ra ngoài tìm, gần đây anh thấy rất khó chịu khi không có pheromone của Dụ Văn Ba.

"Mẹ, con đã nói mẹ đừng lo lắng, con sẽ không đi."

Giọng nói cố tình hạ thấp phát ra từ phòng làm việc.

Vương Liễu Nghệ bước tới, anh không cố ý nghe lén, nhưng anh không thể bỏ qua nội dung cuộc trò chuyện.

"Mẹ, thực sự không cần sắp xếp cho con một cuộc xem mắt."

"Không, con không tìm ai cả. Con không có ý định tìm ai bây giờ."

"Đi ngủ sớm, đừng lo lắng về điều đó."

......

Cái gì? Ý em là em không muốn tìm ai đó bây giờ? Em sẽ tìm ai trong tương lai chứ?

Những việc trong quá khứ đã từng chút một đánh vào trái tim Vương Liễu Nghệ. Anh đã dại dột tin Dụ Văn Ba khi cậu nói thích anh. Nếu thích anh, tại sao không đánh dấu? Nếu thực sự thích anh, tại sao lại không muốn nói với mẹ của mình?

Vương Liễu Nghệ nhón chân trở lại giường.

Không lâu sau Dụ Văn Ba cũng quay lại.

Đây là lần đầu tiên Vương Liễu Nghệ không lăn vào vòng tay Dụ Văn Ba mà ngủ.

Vương Liễu Nghệ bỏ chạy vào ngày hôm sau.

Khi Dụ Văn Ba đi làm về, cậu phát hiện vali của mình và đồ đạc của Vương Liễu Nghệ đã biến mất. Cậu nhanh chóng lái xe đến nơi làm việc để chặn mọi người, nhưng bọn họ cho biết anh đã xin nghỉ phép. Cậu đến ngôi nhà mà Vương Liễu Nghệ đã thuê trước đó và tìm thấy Vương Liễu Nghệ đang chuẩn bị rời đi.

Dụ Văn Ba từ chối lãng phí lời nói với anh, không nói một lời, bế anh lên xe. Về đến nhà, đối phương sững người không chịu đi xuống, nên Dụ Văn Ba chỉ đơn giản là bế người vào nhà.

"Anh làm gì vậy?" Dụ Văn Ba ném anh lên giường, "Anh có biết trong bụng anh có một đứa nhỏ không?"

Vương Liễu Nghệ khịt mũi, tự nhủ, anh biết rồi, biết rồi mới bỏ chạy.

"Anh muốn bỏ đứa bé."

"?" Dụ Văn Ba vẻ mặt kinh ngạc, "Tại sao?"

"Em không thích anh, khi chia tay sẽ là gánh nặng."

"Ai nói em không thích anh?" Dụ Văn Ba bất lực gãi đầu.

"Vậy tại sao em không đánh dấu anh?"

"Em muốn đánh dấu anh sau khi chúng ta kết hôn... nếu như anh không thích em và không muốn kết hôn với em, xoá ký hiệu sẽ rất đau.

"Tại sao em không nói với mẹ là có anh?"

"Bởi vì nếu mẹ em biết em có O và đang mang thai, lúc đó cả nhà em sẽ biết chuyện, họ sẽ lần lượt gọi điện cho và gặp tụi mình, e rằng anh sẽ phải phải chịu áp lực lớn..."

"Tại sao bảy năm trước không chạm đến anh trong khách sạn?"

"Có trời mới biết em kiên nhẫn đến mức nào, em sợ anh sẽ ghét em nếu em lợi dụng lúc anh đang say."

"Tại sao chưa bao giờ nói thích anh?"

"Bởi vì sợ anh sẽ từ chối em."

Vương Liễu Nghệ thở dài: "Dụ Văn Ba, em đúng là một em trai nhỏ."

Em trai Dụ Văn Ba đến gần hoàng tử Vương Liễu Nghệ và nói: "Vậy Lam ca có thích em không? Anh chưa bao giờ nói điều đó một lần."

"Anh thích nó." Anh thích em nhất, rất thích em, thích em đã mười một năm rồi.

06

Dì Dụ vẫn biết chuyện này.

Những gì Dụ Văn Ba nói là hoàn toàn chính xác, nếu mẹ cậu biết, thì cả gia đình cậu cũng sẽ biết. Những cuộc điện thoại nối tiếp nhau, mẹ Dụ còn mời bố mẹ của Vương Liễu Nghệ cùng ăn tối vào cuối tuần.

Trên bàn ăn, hai nhà trò chuyện sôi nổi về chuyện hôn nhân của con cái, khi nào xin giấy chứng nhận kết hôn và khi nào lấy giấy chứng nhận, đi hưởng tuần trăng mật ở đâu và tên của đứa trẻ là gì. Đối với bên liên quan, Dụ Văn Ba Vương Liễu Nghệ hoàn toàn không thể xen vào cuộc trò chuyện.

Dụ Văn Ba nói vào tai Vương Liễu Nghệ: "Anh xem, để em nói nhé."

Vương Liễu Nghệ gật đầu đồng ý, sau đó húp từng ngụm canh trong bát.

Cuối cùng, bố mẹ hai bên cũng thống nhất, lấy giấy chứng nhận trước, tổ chức đám cưới sau khi đứa bé chào đời, sau đám cưới, họ đi hưởng tuần trăng mật, con cái sẽ được bố mẹ chăm sóc.

Bữa trưa này cuối cùng cũng kết thúc, Vương Liễu Nghệ cảm thấy bụng mình nó căng vì món súp.

07

Đứa trẻ chào đời vào tháng 10 và là một cô bé xinh xắn.

Họ đặt tên đứa trẻ là Thuỷ Lam, Dụ Thuỷ Lam.

Ngày 3 tháng 11 cùng năm, hai người tổ chức đám cưới.

"Cậu có bằng lòng cưới người đàn ông bên cạnh mình không? Yêu thương, chung thuỷ với cậu ấy, dù nghèo khó, bệnh tật, cho đến khi chết. Do you?"

Bên ngoài mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, những cửa sổ đầy màu sắc của nhà thờ phản chiếu ánh sáng rực rỡ xuống mặt đất.

"Yes, I do."

Cả hai mỉm cười và hôn nhau trước sự chứng kiến ​​của người thân, bạn bè.

"Này-này!" Tiếng cười trẻ thơ vang vọng khắp nhà thờ, tiểu Thuỷ Lan được mẹ Dụ Văn Ba ôm trong lòng, nhìn bố mẹ và vỗ tay cười khúc khích.

Dụ Văn Ba và Vương Liễu Nghệ cũng nhìn nhau mỉm cười.

Phần còn lại của cuộc đời, vẫn còn dài.

end

(* Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.) cre: wikipedia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro