Chương 1 - Phần 3: Star Produce
Hai cô bé bên cạnh nghe câu hỏi từ Nguyệt Nguyệt thì hơi bất ngờ.
Phán Phán nhún vai.
"Không được debut thì chỉ có thể quay về công ty cũ làm trâu làm ngựa."
Tiểu Ngọc thầm thở dài.
"Mặc dù luyến tiếc, nhưng em hi vọng chị có thể thuận lợi debut, rời khỏi Tinh Huy. Tinh Huy vốn không xem nghệ sĩ là người, chỉ muốn vắt kiệt sức người ta!"
"Đáng ghét vậy? Mà chỉ còn hai buổi trình diễn thôi, chị có cơ hội để debut không?"
Phán Phán choàng tay lên vai Mạc Phỉ.
"Haiz, cơ hội debut của chị chỉ hơn mỗi em, chị nói xem?"
"Gì chứ, rõ ràng chị đẹp vậy mà?"
Phán Phán nheo mắt.
"Chị mới rơi xuống nước mà đã ngang ngược. Đúng là chị rất đẹp, nhưng fan cũng không phải chỉ nhìn mặt mà không quan tâm đến tài năng. Mặc dù âm sắc của chị rất tốt, nhưng chuẩn âm không ổn. Khả năng vũ đạo cũng bình thường, thường bị antifan chê là 'vẩy nước'."
Tiểu Ngọc tiếp lời.
"Quan trọng nhất là, chị không biết thể hiện trước ống kính, không có đề tài, không có độ hot, khán giả sao có thể để ý đến chị chứ? Em cũng sốt ruột thay chị."
A, thế thì không phải lo. Mạc Phỉ kiếp trước ngoài khả năng thiên phú về diễn xuất, cô còn là quán quân kỳ đầu của "Khoá Giới Ca Vương" từng được những chuyên gia trong lĩnh vực ca hát khen ngợi.
Việc ca hát của Nguyệt Nguyệt chắc chắn sẽ không cần phải lo nữa. Nhưng mà nhảy? Không may là nữ hoàng phim truyền hình cũng là người mắc bệnh khó phối hợp động tác, vậy chỉ đành cắn răng ăn liều thôi.
Còn việc khơi chuyện? Kinh nghiệm giới giải trí kiếp trước của Mạc Phỉ không phải vẫn còn đó sao?
Haiz, Nguyệt Nguyệt đáng thương ơi, may mà cưng được chị đây nhập vào đấy, không thì em chỉ có nước bán sắc thôi, xem chị mang vinh quang về cho em , dẫn em đi trên... trên gì nhỉ, à đúng rồi, "đường hoa"!
Trại huấn luyện Star Produce.
Vừa trở về trại huấn luyện, Mạc Phỉ cảm thán nhìn ngắm xung quanh.
Trước mắt là một kháng phòng rộng lớn lấy chủ đạo là màu hồng, ánh sáng lấp lánh cùng với vô số máy quay cũng như dụng cụ để phục vụ cho việc ghi hình. Người người tất bật, ai nấy đều tự làm công việc của mình.
Bỗng có một cánh tay choàng lên vai Mạc Phỉ từ phía sau.
"Aydo, cậu ổn chưa? Tớ còn đang định hôm nay tập luyện xong sẽ đến bệnh viện thăm cậu."
Đây là một cô gái tóc ngắn ăn mặc theo phong cách hiphop, chắc hẳn cô ấy là thực tập sinh Lý Ngộ "đẹp trai" nhất, tài năng nhất trong lời Bé Mập.
Ngũ quan thanh tú, đường nét lập thể, nụ cười trong sáng. Thảo nào danh tiếng cao như vậy. Thật là khiến người ta mở mang tầm mắt: Con gái mà đẹp trai như vậy thì cần đến con trai làm gì?
Mạc Phỉ cười nhẹ, vừa định trả lời câu hỏi của Lý Ngộ, một thực tập sinh với gương mặt đẹp sắc sảo đã đứng chắn trước mặt, giành nói trước.
"Ôi 'Ngày hè cuồng nhiệt' còn chưa biểu diễn mà đã có người làm nóng người trước à? Không đúng, phải nói là làm ướt người."
Giọng nói mang phần châm chọc của cô gái trước mắt đã khơi lên tràng cười của những thực tập sinh khác. Mạc Phỉ lại đang suy nghĩ xem người này là ai. À...
"Tiêu Tiêu, đứng đầu phiếu bầu hiện tại, đảm nhận vũ đạo, nữ thần của những chàng trai ru rú trong nhà, tính cách không tốt lắm. Là người mới, tính cách này vào giới giải trí sẽ chịu thiệt, nên sửa đi nhé!"
Mạc Phỉ lưu loát đọc một hơi thông tin được kể lại, còn vô thức đánh giá về người nọ khiến cho Bé Mập ở bên cạnh bất giác rụt đầu, các thực tập sinh khác thì trố mắt nhìn nhau.
Nét bất ngờ cũng thoáng xuất hiện trên gương mặt của Tiêu Tiêu. Cô không ngờ một người trước giờ cứ vâng vâng dạ dạ như Nguyệt Nguyệt lại trả đòn mình, sắc mặt cô ta thay đổi.
"Cô dựa vào cái gì mà khua tay múa chân với tôi? Bình thường thích ra vẻ đáng thương trước màn ảnh, thì ra lại kiêu ngạo như vậy, truyền ra ngoài không sợ mất hình tượng a?"
Tiêu Tiêu đúng là không phải dạng vừa. Nhưng Mạc Phỉ không chấp.
"Hình tượng? Tôi chỉ biết nếu bị loại, tâm trạng mọi người sẽ sụp đổ. Không nói nữa, luyện tập thôi!"
Những thực tập sinh hóng hớt nghe như thế thì thay nhau hô tiếng "cố lên", chẳng mấy chốc đã tản ra bắt đầu tập luyện.
Bấy giờ, một chị gái trông lớn hơn Nguyệt Nguyệt một chút mỉm cười đi đến chỗ bọn họ. Chị ấy có mái tóc ngắn ôm sát màu cam chói, mặt một bộ suit với áo sơ mi trắng tinh cùng với chiếc quần liền nâu trông rất thanh lịch, Mạc Phỉ lại nghĩ xem đây là ai.
Trong đầu xuất hiện thông tin mà Bé Mập từng nói.
"Cố Ý, đàn chị của Nguyệt Nguyệt, phó đại diện của Star Produce. Hồi đầu chính cô ấy đã cật lực đề cử Nguyệt Nguyệt tới tham gia cuộc thi, là người ngay thẳng, làm việc quả quyết, người duy nhất mà Nguyệt Nguyệt có thể tin tưởng."
Nhưng theo lời Bé Mập thì trong Star Produce, Nguyệt Nguyệt đã cố ý giữ khoảng cách với cô ấy, không muốn khiến cô ấy lo lắng cho mình.
Cố Ý vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai Mạc Phỉ.
"Trạng thái điều chỉnh rất tốt. Cố lên!"
Được đấy, mình rất có thiện cảm với đàn chị giỏi giang nha.
Bắt đầu tập dợt chung, bước nhảy của Nguyệt Nguyệt như thường lệ lúng túng vụng về, mọi người đều có vẻ không bất ngờ.
Nhưng họ không biết, người này vốn không phải là Nguyệt Nguyệt.
Khác với mọi khi, Nguyệt Nguyệt bây giờ đã hoàn toàn bỏ đi dáng vẻ sợ bóng sợ gió, dám nhìn thẳng vào ống kính khiến mọi người một phen ngạc nhiên, cả đàn chị Cố Ý cũng thấy bất ngờ.
"Hmm... Nói thế nào nhỉ, Nguyệt Nguyệt, em hình như có chút khác?"
Nghe câu hỏi của Cố Ý, Mạc Phỉ có chút khiếp sợ, chẳng lẽ chưa gì đã bị lộ?
Mạc Phỉ đang bối rối suy nghĩ cách trả lời thì từ xa Tiểu Ngọc đã chạy tới.
"Chị Nguyệt, mấy staff nói bên ngoài có người tìm chị."
Một cô gái có mái tóc ngắn uốn xoăn gợn cùng đôi mắt bồ câu hóng hót được chuyện, lên tiếng chất vấn.
"Không phải là huấn luyện theo kiểu tự túc sao? Vì sao có người sau khi rơi xuống nước lại được mang trợ lý vào, còn có thể tuỳ tiện nhận phỏng vấn?"
Lại thêm một người tới kiếm chuyện, Mạc Phỉ khẽ liếc cô gái vừa nói một chút. Không sắc sảo như Tiêu Tiêu cũng không xinh đẹp kiểu tiên nữ như Nguyệt Nguyệt, vẻ đẹp mà cô ấy mang là một nét cổ điển hiếm thấy.
Nguyệt Nguyệt, cô đúng là có lắm kẻ thù thật!
Mạc Phỉ quay đầu nhìn thẳng vào cô gái kia. Đây chắc hẳn là Hứa Vi, theo thông tin của Mập Mập, thường đảm nhận vị trí main vocal, rất có thực lực.
Cố Ý kéo tay Mạc Phỉ.
"Đi đi, là bác sĩ Quan, may mà chị để lại danh thiếp cho anh ấy. Anh ấy nói hôm nay em còn chưa nghe dặn đã rời đi, nên rất lo lắng, sau ca phẫu thuật liền cố ý đến."
Đàn chị nói đỡ nhưng cũng không chặn được mấy lời châm chọc từ những thực tập sinh khác.
"Bác sĩ Quan là ai?"
"Nghe nói là một bác sĩ vô cùng đẹp trai!"
Hứa Vi khẽ nhếch môi, giọng điệu khinh thường.
"Thảo nào, có ai đó đúng là giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt."
Mạc Phỉ không phải là dạng con gái ngoan hiền dễ bắt nạt, cô thẳng thắn đáp trả.
"Dù sao cũng đi gặp bác sĩ, cái tính xấu gặp ai cũng cắn như các cô, có cần tôi mang về cho chút thuốc không?"
Hứa Vi cứng họng.
"Cô..."
Mạc Phỉ lười để ý đến họ, chỉ là trước mắt không biết gì về lai lịch của chàng trai bác sĩ này, e là sẽ lộ tẩy nên cô quyết định kéo theo Bé Mập cùng đi để làm lá chắn cho mình.
"Mập Mập, em đi gặp bác sĩ Quan với chị nhé, chị sợ đầu óc mơ màng, không nhớ lời dặn".
Bé Mập ngây thơ hí hửng đi theo, dẫn theo Bé Mập nghĩa là dẫn theo một show thực tế. Không hổ danh, thấy bóng dáng bác sĩ Quan từ xa, Bé Mập đã nhiệt tình mở màn.
"Bác sĩ Quan, bệnh nhân của anh thực sự không nghe lời, em cũng khuyên chị ấy kiểm tra xong hẵng đi, lại còn làm phiền anh đi một chuyến."
Bác sĩ Quan bây giờ đã cởi chiếc áo blouse bác sĩ ra, chiếc áo dệt kim màu cà phê nhạt được sơ vin một cách lỏng lẻo trong chiếc quần jeans, nhìn vừa thoải mái vừa mạnh mẽ. Nghe thấy tiếng quở trách của Bé Mập, tức thì lộ ra hàm răng trắng tinh và ánh mắt thâm thuý.
"Anh tìm em 8 năm, Nguyệt, anh sẽ không để em chạy mất."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro