Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Là của nhau💋💋

- Ở nhà nha!
Nhất Hàn xoa xoa đầu chú cún. Bộ lông trắng muốt như che hết đi bàn tay nhỏ của Tiểu Hàn. Tống Vũ đứng ngay cạnh cậu đưa tay cũng xoa đầu cậu:
- Đi học thôi, Tiểu Hàn!
Cậu lưu luyến bỏ tay ra khỏi chú cún. Đại Vũ cầm tay cậu, đi lên xe.
Chiếc xe nổ máy, bắt đầu ra khỏi căn biệt thự họ Hàn. Hôm nay trời mưa, không phải ngày nắng đẹp. Trời âm u đổ những hạt mưa nặng trịch xuống mặt đất. Thời tiết cũng từ đó trở nên lạnh. Nhất Hàn vẫn xoay xoay kẹo mút mà không để ý Đại Vũ luôn nhìn cậu, từ khi lên xe.
- Cho anh cái kẹo!!
Tiểu Hàn quay sang, lôi trong cặp một chiếc kẹo, giơ ra trước mặt Tống Vũ:
- Này!
Đại Vũ giơ tay ra định lấy Nhất Hàn thu tay vào:
- Đến trường không xưng anh em.
Tống Vũ khó hiểu:
- Tại sao?
Cậu ngồi gần lại Nhất Hàn. Tiểu Hàn bị đẩy vào sát cửa. Cậu nhìn chằm chằm Đại Vũ:
- Em không thích
- Vậy à!
Nói đoạn, Tống Vũ luồn tay ra sau gáy Nhất Hàn, lôi cậu về gần mình. Tiểu Hàn nhắm tịt mắt, tay cậu giữ chặt tay áo của Tống Vũ. Đại Vũ chỉ nhe răng ra mỉm cười vì hành động của Tiểu Hàn. Cậu đưa tay lấy chiếc kẹo trong tay Nhất Hàn. Làm cậu giật mình mà mở mắt, vừa lúc ấy Tống Vũ hôn nhẹ lên khoé môi cậu(để nó mở mắt mới hun^^). Tiểu Hàn chớp mắt nhẹ hai cái, cậu đã thấy ánh mắt của Tống Vũ lúc ấy. Đôi mắt đen láy, ánh nhìn nhu mì yêu thương với cậu. Thật ra cậu cũng muốn gọi tiếng anh với Đại Vũ lắm chứ nhưng cậu sợ. Cậu sợ mọi người chế nhạo anh, sợ mọi người khinh thường anh rằng đi yêu một đứa con trai. Nhưng phải làm gì khi dường như mỗi ngày trôi qua, bên cạnh anh, tình yêu này được bồi đắp, lớn lên theo từng giây, từng phút.
Tống Vũ học cách xoay xoay que kẹo như Tiểu Hàn, liếc mắt nhìn cậu:
- Được anh hôn, đơ rồi sao?
Vừa nói Đại Vũ vừa cười khiến cho cậu càng thêm xấu hổ, cứ cúi gằm mặt xuống.
***
- Cậu biết mình nên làm gì rồi chứ!
Tống Vũ nói với tên vệ sĩ trước khi đi ra khỏi xe. Cậu cùng Tiểu Hàn đi vào trong sự tò mò, bàn tán râm ran của các học viên khác:
- Anh Đại Vũ ăn kẹo kìa!!! Dễ thương quá!!!
- Là Lâm thiếu gia có phải không? Đẹp trai quá đi!!!
Thấy mấy học viên nữ cứ cười đùa, đi sát lại phía Nhất Hàn, Tống Vũ bèn kéo bả vai của cậu lại, đi sát bên mình. Tiểu Hàn bất ngờ ngước mắt lên nhìn Đại Vũ. Cậu chỉ nhoẻn miệng cười chứ không nói câu nào. Chợt thấy Minh Tuấn từ phía xa, cậu đưa tay buông tay Tống Vũ ra:
- Em... Tôi có việc bận, tôi đi trước nha.
Đại Vũ níu tay cậu lại:
- Đi đâu?
Nhất Hàn nắm lấy tay cậu mà buông ra:
- Tí gặp lại ở lớp mà!!!
Nói rồi cậu chạy đi, bỏ lại một mình Đại Vũ với chiếc ô. Cậu vừa đi vừa xoay kẹo mút lên lớp. Mấy học viên nữ chạy theo, tặng quà tặng thư cho cậu. Tống Vũ đành cầm lấy, nhét nhét vào balo.
Vào đến lớp, Đại Vũ ngồi xuống bàn nhìn quanh chưa thấy cậu vào. Tống Vũ cúi mặt xuống bàn mà thầm nghĩ ra kế để khiến Nhất Hàn ghen( moá, gian xảo^^).
- Vậy sao!!!
Nghe tiếng của Tiểu Hàn, cậu ngồi ngay dậy, đưa mắt dạo một vòng quanh lớp. Nhìn ra dãy bàn đầu tiên. Hình ảnh Nhất Hàn cùng Minh Tuấn cười nói vui vẻ. Nụ cười ấy chưa bao giờ trên môi của cậu khi cậu ở chung với Tống Vũ. Đại Vũ đứng dậy đi đến bên hai cậu, cầm tay Tiểu Hàn kéo cậu về phía mình. Nhất Hàn bị kéo bất ngờ nên ngã ngửa về phía Tống Vũ. Minh Tuấn đưa tay với lấy cậu. Bàn tay Nhất Hàn nằm trọn trong bàn tay Tiểu Tuấn. Đại Vũ thấy vậy liền đưa tay tháo ra. Ánh mắt đăm đăm nhìn Minh Tuấn rồi kéo Nhất Hàn lên chỗ mình. Cổ tay Tiểu Hàn bị Đại Vũ lôi mạnh đỏ ửng cả lên nhưng cậu cố chịu. Cậu bày ra bộ mặt lạnh nhìn Tống Vũ. Đại Vũ ấn vai cậu ngồi xuống:
- Không có gì giải thích với anh sao?
Nhất Hàn chả thèm nhìn cậu, lôi kẹo trong cặp ra ngậm:
- Không!
Tống Vũ cũng chả nói câu nào nữa. Cậu cố gắng kiềm chế cơn giận để cho Nhất Hàn biết cậu không sao cả. Nhưng không lẽ hành động vừa rồi của Đại Vũ không đủ để chứng minh điều đó. Minh Tuấn ngồi phía trên không giám thở mạnh vì sự im lặng đến rợn người của hai cậu bàn dưới. Có lẽ chả ai nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Nhất Hàn, cậu để tay mình xuống dưới ngăn bàn để Đại Vũ không thấy được. Cậu chỉ còn biết lấy kẹo làm thuốc.
- Vào lớp kìa. - Tiếng học viên gọi nhau vào chỗ.
- Trật tự- Đây là thầy giáo Anh văn " khó ở" của trường. Vừa nói thầy vừa cầm cái thước gõ lên bàn.
Thầy dùng ánh mắt diều hâu tia một vòng quanh lớp. Dừng lại chỗ Nhất Hàn, đơn giản vì cậu đang ngồi mút kẹo. (bình thản voãi^^).
- Em kia, bỏ ngay kẹo ra. - Tay thầy dùng thước chỉ chỉ về phía cậu.
Tiểu Hàn chẳng nói chẳng rằng cứ cúi đầu xuống mà xuýt xoa cái tay đỏ ửng. Tống Vũ chẳng thèm nhìn cậu mà chỉ nói to lại với ông thầy:
- Kệ đi thầy ơi!!!
Cả lớp nhao nhao cả lên, làm ông thầy này không thể nào chịu được:
- Lớp trưởng đâu???
- Nó xin nghỉ đi du lịch rồi thầy.- Một đứa lên tiếng.
- Vậy lớp phó đâu???
Lại là cậu học viên nọ:
- Nó đi shopping rồi thầy.
Ông thầy bực tức đi ra khỏi phòng trong sự vui cười, quậy phá của học sinh lớp 11a3.
***
- Vô đi! - Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên.
Ông thầy Anh văn cắp cặp đi vào:
- Em hết chịu nổi cái lớp 11a3 rồi đó thầy hiệu trưởng.
Thầy vừa nói vừa kéo ghế ngồi đối diện thầy hiệu trưởng. Thầy chỉnh lại mắt kính:
- Thầy cố dạy đi. Dù sao mỗi tuần tôi đã sắp xếp chỉ có ba buổi.
Thầy Anh văn nhăn nhó:
- Không được đâu.
Thầy hiệu trưởng nhìn thầy bằng ánh mắt nhu mì, dỗ ngọt:
- Thôi, ra đây anh ôm. Ngoan, anh thương.

***
Năm tiết học buổi sáng kết thúc đã khiến các học viên mệt mỏi, còn chưa kể tiết phụ đạo buổi chiều. Trời đến trưa đã hửng nắng, những đám mây trắng mờ mờ xuất hiện trên nền trời xanh ngắt.
Lại lôi trong cặp một chiếc kẹo khác, Nhất Hàn ngậm vào miệng, ra khỏi dãy ghế mà hai tay đút túi. Đại Vũ chỉ liếc nhìn cậu mà không nói gì. Cơn tức trong người cậu dường như có thể kìm hãm được.
*** 30' trước. ***
Đang trong giờ ra chơi, Tống Vũ gọi Minh Tuấn ra ngoài.
- Có chuyện gì ? - Minh Tuấn đưa mắt nhìn Tống Vũ
Cậu kẽ đưa mắt nhìn Tiểu Tuấn:
- Sao có số của Nhất Hàn?
- Thì tao xin Tiểu Hàn thôi.
Đại Vũ lại gần Minh Tuấn:
- Gọi thân thiết nhỉ?
Ánh mắt cậu ẩn chứa sự tức giận tột độ. Là cậu có lỗi với Nhất Hàn hay là Nhất Hàn có lỗi với cậu.
- Tại sao hôm qua tao gọi mày không nghe máy.?!!
Tiểu Tuấn tỉnh bơ:
- À, chắc mải nói chuyện với Nhất Hàn.
Nghe xong, Đại Vũ đã hiểu ra vì sao cậu không sang phòng mình, vì sao gọi cho Minh Tuấn lại là máy bận.
****
Nhất Hàn cùng với Minh Tuấn tiến đếm chỗ xe nhà Tống Vũ:
- Trưa nay cháu không về, tối cháu về muộn.
Nói rồi cậu ngồi lên xe moto của Minh Tuấn phóng đi trước tầm mắt của Đại Vũ. Cậu bực tức lên xe không nói lời nào.
****
- Cậu đau lắm không?
Nhất Hàn cất đi bộ mặt lạnh lùng mà cười xoà:
- Không sao đâu mà!
Cùng lúc đó, cậu bác sĩ điển trai đi ra- Minh Vỹ- anh trai của Minh Tuấn. Minh Tuấn cất hộp bông rồi nói:
- Không sao, chỉ là trật khớp tay thôi!
Tiểu Tuấn sốt sắng:
- Nặng vậy ạ!
Minh Vỹ nhìn Nhất Hàn dặn dò:
- Trong thời gian này ít hoạt động đi sẽ mau chóng khoẻ hơn đó.
Tiểu Hàn nhìn lại cổ tay mình:
- Cảm ơn anh. Em mời anh đi ăn trưa nha!
Minh Vỹ xua tay, nhìn ra đồng hồ:
- Thôi, lần sau nha. Chút nữa đến phiên anh trực rồi.
Minh Tuấn đỡ Tiểu Hàn đứng lên. Cúi chào rồi ra khỏi bệnh viện.
Cả hai cùng nhau ăn trưa tại một nhà hàng sang trọng. Nhưng tâm chí Nhất Hàn vẫn cứ tự hỏi " Tống Vũ ở đâu? Anh ấy đang làm gì? Anh đã ăn cơm chưa". Cậu rất muốn gặp Đại Vũ nhưng gặp rồi lại chẳng nói gì, cẩn thận còn gây thêm hiểu lầm.
***
Tiết học phụ đạo như muốn giết chết các cậu ấm, cô chiêu con nhà gia thế. Chiều nay, Tống Vũ và Nhất Hàn chả nói với nhau lời nào. Cứ thế, hai khuô mặt đăm đăm nhìn nhau chẳng cảm xúc mà trong lòng dường như là từng hồi trống. Tan giờ, Tiểu Hàn vẫn lên chiếc xe moto mà đi với Minh Tuấn còn Tống Vũ vẫn đứng nhìn bằng ánh mắt tức giận từ xa.
Bữa tối hôm nay chỉ có mỗi mình Đại Vũ, cậu nhìn lên đồng hồ. Cũng đã là gần 10' rồi còn gì. Cậu chợt cảm thấy nhớ Nhất Hàn vô cùng nhưng cơn " ghen " vẫn còn lưu thông trong máu cậu. Đại Vũ bèn sang phòng Nhất Hàn lấy cái kẹo ăn. Cậu khẽ mở tủ, bóc vỏ, kéo rèm, vứt ra ngoài và... Trước mắt cậu, sau chả chục mét, hình ảnh của Tiểu Hàn đang tươi cười trước mặt Minh Tuấn. Cơn ghen của cậu chính thức bùng nổ. ( Chuẩn bị tâm lý cảnh H nà^^).
Tống Vũ đi ra cổng. Đứng đợi sẵn Tiểu Hàn.
Ting... Tong... Ting... Tong
Nhất Hàn bấm chuông, cánh cửa được mở ra. Hiện ngay trước mặt cậu là Tống Vũ. Ánh mắt cậu đằm đằm " sát khí". Anh không thèm nhìn cậu một cái mà bế thốc cậu lên. Nhất Hàn ôm lấy cổ cậu, đập đập:
- Anh định làm gì hả?
Tống Vũ mặc kệ những cái đánh của cậu, cắn nhẹ vào tai Nhất Hàn mà thì thầm:
- Vận động thôi!!!
Tống Vũ bế luôn cậu lên trên phòng anh. Cậu đặt Tiểu Hàn lên giường. Đôi tay hư đốn không chịu yên phận mà cứ " lần mò thám hiểm " bên dưới cậu.
Nhất Hàn chống cự nhưng cổ tay đau trở nên vô dụng. Tống Vũ càng đè cậu xuống . Tháo bỏ lớp y phục trên người cậu, để lộ thân hình săn chắc, sáu múi. Lớp y phục trên người Nhất Hàn cũng từ từ bị Đại Vũ lột sạch. Thân hình mảnh mai, trắng nõn được bày ra trước mặt Tống Vũ. Đại Vũ cúi xuống nơi hõm cổ cậu. Để lại vài vết tích bầm tím.
- Đừng... Đại Vũ à..... Đừng!!!
Tiểu Hàn càng kêu càng khiến dục vọng trong con người cậu phát tán mạnh mẽ. Tay Tống Vũ vuốt ve cơ thể nõn nà này. Cậu cắn rồi lại hôn rồi lại cắn. Đôi môi cậu bao trọn đôi môi mỏng, đỏ mọng của Tiểu Hàn.
Bất ngờ, Tống Vũ đưa ngón tay vào cúc huyệt của Tiểu Hàn. Cậu chợt giật mình rồi run lên:
- Không, em không muốn.... Bỏ tay ra!!...
Tống Vũ ngước mắt lên:
- Một chút thôi!!!
Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng hôn môi cậu dỗ dành. Bất ngờ Tiểu Hàn quay sang một bên, nhìn Đại Vũ với ánh mắt oán hận. Mặt Tống Vũ đỏ lên, ánh mắt nhìn Nhất Hàn nghiêm khắc hỏi:
- Em với Minh Tuấn đi đâu hả? Rồi về cự tuyệt anh!!!
Nói rồi cậu lấy thước trong cặp ra, để lộ mấy lá thư màu sắc.
- Mau nói anh biết.
Vẫn chỉ là Tống Vũ một mình nói chuyện, cậu hét lên:
- Đi đâu hả?
".Chát"- vang lên. Đôi mắt Nhất Hàn rơm rớm chút nước. Thực ra cậu rất sợ Tống Vũ nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng, vì cậu nghĩ rằng mình đâu có làm gì sai mà anh lại làm như vậy.
- Em với Minh Tuấn đi đâu hả? - Đại Vũ tức giận nhìn Nhất Hàn. Nhưng đáp trả lại vẫn là sự im lặng của Tiểu Hàn.
Thêm vài tiếng " chát " vang lên. Nước mắt cậu khẽ rơi, cặp mông bây giờ đã đỏ ửng lên. Quá bất lực Tống Vũ vứt thước lên bàn. Cậu nhìn nước mắt Tiểu Hàn rơi mà lòng cậu thấy có lỗi, nhưng cái lỗi của Nhất Hàn còn to hơn cậu nhiều. Là tại cậu cố chấp, bướng bỉnh nên Tống Vũ mới làm vậy. Đại Vũ tiến lại gần Tiểu Hàn, ngồi xuống giường. Cậu đưa tay vuốt ve mái tóc của Nhất Hàn:
- Anh xin lỗi, anh chỉ là muốn hỏi em....
Tiểu Hàn không cho anh nói hết câu, nhìn chằm chằm lên trần nhà:
- Đi đâu, với ai liên quan gì tới anh?!!
Tống Vũ đưa đôi tay kéo nhẹ gương mặt tuấn tú, đuôi mắt long lanh chút nước. Cậu khẽ lau đi, nhìn Nhất Hàn bằng ánh mắt nhu mì:
- Vì em là của anh nên anh phải biết!!!
Tim Tiểu Hàn hẫng đi một nhịp, chợt cậu nhìn mấy lá thư xanh xanh hồng hồng. Cậu đưa mắt nhìn Đại Vũ rồi đưa mắt nhìn lại chúng:
- Cái đó là sao?!!

********************************************
                         .       Hết chap 6
#MinLùn🌸🌸🌸



.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro