[Shory Story] Tạm Biệt Playboy [3/3] [ End Story ]
Sáng tôi đến lớp thì đã thấy Bích. Nó nhìn tôi. Ánh mắt buồn với nỗi căm giận. mặt thì lạnh tanh. Nghĩ lại tôi cũng thấy tôi có lỗi gì đâu chứ. Sao tôi phải để ý đến nó làm gì. Đáng nhẽ ra tôi mới là người có quyền giận nó mới phải. lại còn nói ra nhữg lời đó nữa chứ. Bây giờ tôi cũng kệ. tôi cũng sẽ giận, cũng sẽ làm ngơ. Tôi tự hỏi liệu có tồn tại 2 chữ “tình bạn” giữa 2 đứa tôi. Và tình bạn giữa tôi và Bích sẽ đi đến đâu?
Tôi có rất ít bạn bè, trước đay tôi nghĩ có Bích là đủ rồi, vì vậy tôi chẳng mấy quen thân với ai lắm. giờ thì người tôi tin tưởng lại thế. nhiều lúc cũng thấy lẻ loi cô đơn lắm. nhưng rồi không biết từ lúc nào, người luôn làm cho tôi cười, cho tôi hết cô đơn lại là hắn .hắn lúc nào cũng bám lấy tôi và kể những câu chuyện cười mà hắn sưu tầm được. hắn cũng không đi đánh nhau hay tụ tập chơi bời như trước nữa. điều đó không hiểu sao khiến tôi rất vui. Phải chăng tôi đã dần dần thinh thích hắn. tôi cũng không biết nữa chỉ thấy muốn được như thế này mãi hay đơn giản là muốn nhìn thấy hắn cười
-tao thấy đại ca dạo này lạ lắm
-uhm. Hình như là do con nhỏ tên Mỹ học lớp XX thì phải
Ban đầu tôi tính bước đi nhưng khi nghe thấy đúng tên và lớp mình thì khự lại. chẳng phải họ đang nói về tôi sao. vẫn là trí tò mò có chết cũng không bao giờ chữa được khiến tôi lại gần. thì ra chính là đồng bọn dưới quyền hắn mà tôi đã gặp hôm trước. vậy sao bọn chúng lại nhắc tên tôi. Thôi.cứ hóng đã rồi biết
-ôi trời. chắc chỉ là đùa cho vui thôi. Chứ mày cũng biết tính đại ca mình rôi đấy. số đào hoa mà
Rồi cả bọn cười hố lên còn tai tôi thì đã ù đi. Tôi muốn chạy nhưng 2 chân không nhấc lên được
-mà con nhỏ đó tưởng khó xơi thế nào, ai ngờ…cũng dễ tin thật. mà nghe nói đại ca giả vờ thích nó thôi.hàng lạ mà
-ừ tao cũng nghĩ vậy đấy .chắc đại ca sẽ chán nhanh thôi
Cả bọn lại cười khả ố rồi đi để lại tôi đứng đó. ừ. Đúng rồi. sao tôi lại có thể quên được bản chất xấu xa của hắn cơ chứ. Tôi thật sự đã quá ngu ngốc, lại còn nghĩ hắn thay đổi, trở thành người tốt hơn là do tôi nữa chứ . Mỹ ơi. Mày làm sao vậy? chỉ là hơi thinh thích thôi mà. Vậy sao mày lại khóc? Sao mày lại thấy nhói trong tim như vậy?? đau quá. Khó thở quá
* * *
* *
Tôi về nhà với tâm trí bất thần. tôi không ăn cơm mà bước thẳng lên phòng. Điện thoai reo. Số lạ. tôi nhấc máy. Là giọng hắn
-nè. Ra chỗ YY đi. Anh đang đợi nè. Có cái này hay lắm muốn cho em xem này
-uhm. Được rôi
Tôi nói rồi cúp máy. Được thôi. Tôi sẽ đá anh trước khi anh kịp đá tôi. Nếu thích thì anh cứ đợi
30’ trôi qua
Điện thoại reo. Số hắn. tôi tắt nguồn
1 tiếng trôi qua
Trời bắt đầu đổ mưa. To thật. dù đã cố ngủ nhưng tôi vẫn không tài nào ngủ được. tôi có cảm giác bất an và tự hỏi không biết hắn còn ở đó chờ tôi không. Nhưng tôi đã kịp trấn tĩnh lại
“gì chứ? 1 tiếng rồi mà trời lại mưa nữa, làm gì có chuyện đó cơ chứ .Mỹ ơi. Mày thôi mơ mộng đi cho tao nhờ”
2 tiếng trôi qua
Tôi vẫn không ngủ được. điên thật. tôi quyết định mang ô ra chỗ hẹn dù chỉ là nhìn nén.
Hiện ra trước mắt tôi là 1 khu vườn nhỏ được trang trí = đèn điện sáng rực, lại còn có cả bóng hình trái tim nữa chứ. Đúng là đẹp thật. ở giữa khu vườn có 1 bộ bàn ghế trắng. bao quanh là ánh điện kết hình trái tim. Thực sự chuyện này là sao? Và hắn , hắn đâu rồi. tôi ngó ngác xung quanh. Chẳng nhẽ những thứ này là dành cho tôi. Cảm giác bất an, sợ hãi
-BINH - ÁAAAAAAAAAAAA
Tiếng va chạm lớn khiến tôi giật mình quay đầu lại. phải chăng…….tôi chạy ra đường. mọi người xúm lại chỗ xảy ra tai nạn. ở đó tôi còn nhìn thấy rõ 1 chiếc ôtô và 1 người con trai đang nằm bất động dưới đất. hình dáng đó, chẳng phải là…..
Chân tôi run lên. Tôi chạy tới mà chân như muốn khụy xuống
Máu…..nhiều máu quá….và người đó…người đó…..
-phong.hix.anh tỉnh lại cho tôi. Sao anh ngốc thế ??hix. thấy tôi không đến thì phải về chứ còn đợi ở đây làm gì hả.hả
Tôi vừa khóc vừa đánh mạnh vào người anh
Anh mở mắt. anh cười nhưng đó chính là sự cố gắng của anh. Dường như anh đang cố nở nụ cười với tôi, nhưng sao nó khó khăn thế? Phải chăng anh đang dồn hết sức cuối cùng của mình vào nụ cười đó chăng?
-e…e.em
-đừng..hix. anh đừng nói gì cả. hãy cố giữ sức. rồi anh sẽ ổn thôi.hix
-không….Anh…có 1 chuyện phải nói ra = được. anh..hức yêu em
-đồ ngốc.anh là đồ đại ngốc. sao anh lại nói những lời đó vào lúc này,hjx. Tôi muốn anh sống và nói với tôi những lời đó trong 1 không gian lãng mạn cơ, hjx. Anh hiểu chưa. Vì vậy anh bắt buộc phải sống. nghe không
Anh không nói gì. chỉ mỉm cười hạnh phúc
Tôi ôm anh thật chặt nhưng sao người anh lạnh thế này. Anh cũng không cử động nữa , người anh cứng đơ và do nước mưa hay sao mà tôi cảm thấy trên vai tôi có giọt nước gì đó nong nóng. Phải chăng là do nước mắt anh còn xót lại trên khóe mắt. người anh to và nặng quá. Tay tôi ôm không vừa nhưng tôi vẫn không muốn rời anh. Tôi muốn sưởi ấm cho anh và bây giờ cảm giâc hối hận, đau đớn, luyến tiếc bao quanh lấy tôi. Đau như muốn chết đi được. chúng tôi còn chưa bắt đầu mà sao đã phải xa cách thế này?.tôi đã xem rất nhiều bộ phim. Và bộ phim nào tôi xem cũng có 1 kết thúc có hậu. 2 nhân vật chính luôn sống hạnh phúc bên nhau đến cuối đời…nhưng tại sao? Tại sao cuộc đời tôi lại bất hạnh như vậy? trước là Bích, còn bây giờ là anh. Sao Người toàn cướp đi người quan trọng với tôi vậy?
-GỌI CHO TÔI CẤP CỨU……….
* * *
* *
- Bác sĩ (BS) bệnh viện tâm thần nói với hai bệnh nhân (BN).
BS: Hai anh hãy thử đóng vai mua bán thịt cho tôi xem thử, một anh mua và một anh bán. Nếu tôi thấy các anh đã bình thường trở lại thì tôi sẽ cho hai anh về nhà.
BN1: Bán cho tôi 1 lít thịt!
BN2: Đúng là đồ ngốc. Ha, ha, ha...
BS (nghĩ thầm: ít ra anh bán cũng đỡ hơn anh mua): Người ta mua thịt sao anh không bán mà đứng đó cười?
BN2: Nó đi mua thịt mà không đem... chai.
BS: !!!!
*
-đó.anh thấy chuyện cười em kể có hay không.hjhj. nhìn anh cười híp hết cả mắt thế kia là biết buồn cười rồi.hjj.mà anh cười vừa thôi là không lại có nhiều nết nhăn thì xí trai lắm đó.lúc đó là em không yêu anh nữa đâu nha
Tôi nhìn anh cười cười, anh cũng thế.nụ cười của anh thật đẹp nhwng lúc nào anh cũng chỉ cười thôi. Anh sẽ không bao giờ có thể đi chời hay kể cho tôi nghe những câu chuyện cười nữa. anh đã đến 1 nơi rất xa. đứng trước mộ anh. Nhìn anh. Anh lại cười với tôi rồi
-em sẽ mãi yêu anh. Chàng ngốc của em ạ.
trời đột nhiên hửng nắng chiếu những tia nắng ấm áp
cảm giác quen thuộc như có ai đó đang ôm mình
thật ấm áp
___________the end________
Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/633346-truyen-ngan-tam-biet-playboy-hay-lem-#ixzz1cTmCuUAV
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro