[Shory Story] Tạm Biệt Playboy [2/3]
Nói rồi hắn kéo tay tôi đi còn tôi tất nhiên là đang trong chế độ “đơ”lên cũng dễ để hắn kéo rồi.
- Lên xe đi!
- Gì…..ờ ờ
Tôi chẳng biết vì sao tôi lại nghe lời hắn răm rắp như thế. Chắc là đang “đơ” mà. Hắn đèo tôi trên chiếc xe đạp, bây giờ tôi mới thấy người hắn to quá khiến tôi như muốn….dựa vào. Gật mình trước ý nghĩ điên rồ đó, tôi trấn an lại mình “điên rồi Mỹ ơi". Mày điên thật rồi. Chắc là do hôm nay mày gặp nhiều chuyện đáng sợ quá nên mày mới nghĩ vậy thôi. Yên nào, từ lúc gặp hắn mình mới gặp tất cả những chuyện này. Do hắn , do hắn hết. tên sao chổi”.
- Cô không sao chứ? - Hắn nói nhỏ
-XẢY RA BAO NHIÊU CHUYỆN NHƯ VẬY KHÔNG SAO SAO ĐƯỢC? - Tôi tức khí quát lại.
- Hơhơ. nói lớn vậy là không sao rồi. Thế có đói không?
Tự nhiên hắn tốt đến lạ. Cảm giác bất an trong lòng.
- Tôi không….. –oc…..ọc…
Đấy! Cái mồm nói dối nhưng cái bụng không cho phép đấy. Cũng đúng thôi, bây giờ là 8h30 tối rồi còn gì. Mà tôi đã được cái gì vào bụng đâu. Điên thật. Ngại quá!
Hắn cười khì rồi đạp nhanh đến 1 quán ăn trông cũng khá lớn.
- Xuống xe đi
- Không. Thôi không ăn đâu. Tôi….. -ọc….ọc
Hắn lại cười rồi kéo tôi vào. Hôm nay ghét cái bụng của mình quá . Làm tôi ê cả mặt.
- Cô gọi món đi.
Nhìn bảng menu thực đơn mà khiến tôi nuốt nước bọt. Đắt quá.
- Gọi xong anh có trả tiền được không đấy. Nói trước là tôi không mang tiền đâu.
- Tất nhiên là….không rồi. tôi làm gì có tiền, lúc đó tôi sẽ để cô lại ở đây rửa chén trả tiền dần.
- HẢ??!!!
- Haha…buồn cười chết mất . Nhìn mặt cô buồn cười quá. Tôi nói đùa thôi mà. Không sao. Tôi mang đủ tiền. Nà ở đây cũng chẳng có kiểu rửa bát trả dần đâu nên cứ yên tâm.
Hắn lại lấy tôi ra làm trò cười rồi. Được thôi. Thích thì nhích.
Bây giờ bày lên trên bàn ăn toàn là những món sơn hào hải vị và cái nào cũng đắt hết. hehe…cho chết, hôm nay tôi sẽ cạo sạch túi của anh.
- Cô….cô có ăn hết không đấy
- Hehe.sợ rồi hả. Thế có đủ tiền không đấy?
- Cái đó không quan trọng nhưng cô có ăn hết không đấy?
- Chuyện đó...khỏi lo.
Thế là đang trong cơn đói lả + với toàn thức ăn ngon lên tôi lốc ghê lắm. Nhìn lên mới thấy chỉ có mình tôi ăn. Còn hắn chỉ nhìn tôi cười.
- Không ăn đi ngồi đấy mà cười như đười ươi thế hả. chưa nhìn thấy người khác ăn bao giờ hả ?
- Haha, không . chỉ là….mà ở đây có dính cái gì này - Hắn nói chỉ chỉ lên mặt mình
- Gì? Ở đâu-tôi cũng lấy tay đưa lên mặt nhưng có thấy gì đâu.
- Anh đang đùa tôi à ?
-hazzzzz…để tôi
Nói đoạn hắn chồm người lên dơ tay ra
- Ê, ê làm cái gì vậy?
- Lấy cho chứ sao. Không lại bảo tôi đùa
1s…..2s….4s
- Nhìn gì mà nhìn.sao không lấy xuống đi-tôi bực tức nói khi hắn cứ đờ ra nhìn tôi
- Ờ….ờ…đó thấy chưa. Ăn mà lại để dính cơm lên mặt-hắn nói mà mặt cứ đỏ lên. Sao vậy nhỉ?
* * *
- Oa....no quá - Tôi khoái trí nói kèm theo cái tay đang xoa xoa cái bụng căng như trống của mình.
Mà đúng là may thật,hjhj chỉ cần hơn 10 nghìn nữa thôi là hắn ta không đủ tiền. Còn tôi thì tất nhiên là rất vui khi vét hết sạch tiền của hắn và đặc biệt là được 1 bữa ngon quá trời luôn.
- Không biết mấy giờ rồi nhỉ - Tôi hỏi trong khi hắn đang yên vị trên chiếc xe đạp yêu quý của tôi.
- Ờ….9h03p.
- Oái! Cái gì? Chết con rồi!!!!
Tôi nói rồi chạy đến đủn hắn ra rồi cùng vói chiếc xe phi thẳng.
- Ơ…còn tôi
- Anh đi taxi hay xe bus đi. Thôi. Tôi đi đây.
- Nhưng tôi không còn đủ tiền với lại….
Tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa vì tôi đã phóng đi tít mít mà. Và đúng như dự tính tôi về nhà là đã bị bố mẹ mắng cho te tua , may mà tôi nói dối là vào nhà con nhỏ Bích lấy sáh nên cũng đỡ được phần nào. Phù….giờ nghĩ lại tôi mới biết tầm giờ này là không còn xe bus nữa rồi. thế là hắn phải cuốc bộ rồi. hêhhe. Cho đáng đời.
* * *
Mà không biết sao nữa, hay là trên người tôi có mật mà từ sáng sớm tôi đã bị hắn ta phục sắn ở cửa lớp rồi cứ nói đi nói lại câu “cô phải đền bù tổn thất cho tôi vì đã làm tôi phải đi bộ về nhà” và tất nhiên là tôi lơ đi như không biết chuyện gì. Cái mặt thì ngây ra như người vô tội. tôi lại còn phang cho câu xanh rờn “tôi không quen anh” nữa chứ. Haha. Chác chú ta đang tức xì khói đây.kakaka
tưởng đâu hắn sẽ yên thân ai ngờ hắn bám dai như đỉa đói. cứ lúc nào ra chơi là hắn lại chạy xuống lớp tôi rồi bảo con bạn gọi tôi ra ngoài có việc. tôi thì làm gì có việc gì với hắn chứ. thế nên tôi trả vờ nhủ cho lành. Đúng là 1 ngày kì lạ và rắc rối. đã thế lại được nhỏ Bích nũa chứ. Hình như nhỏ bị hắn ta đá thì phải.hazzzz cũng đúng thôi, tôi cũng đã biết thế nào chuyện này cũng xảy ra , chỉ là sớm hay muộn thôi. Tôi đến chỗ Bích ngồi định an ủi nhỏ nhưng
-bây giờ cậu vui chưa,hix cậu thoả mãn chưa
Chưa để tôi kịp đến gần thì nhỏ Bích đã nói những lời đó khiến tôi giật mình. Gì cơ “vui” “thoả mãn” là sao? lại còn xưng hô “cậu” nữa . chẳng bao giờ chúng tôi xưng như thế với nhau cả. nghe nó cứ xa lạ thế nào ấy
-Bích , mày bị…
-cậu tưởng tôi không biết sao.hix Câu trả vờ ghét anh Phong , luôn chống đối lại anh ấy để chơi trội. khiến anh ấy phải để ý đến cậu ý gì.hix giờ thì cậu mãn nguyện rồi chứ.tôi thì bị anh ấy bỏ, còn anh ấy thì luôn muốn bên cạnh cậu. đúng như cậu muốn rồi còn gì nữa
Bích nói trong nghẹn ngào nhưng những lời nói nó nói ra khiến tôi đâu quá. mắt tôi cũng nhoà đi lúc nào không hay. phải chăng tình bạn 4 năm của tôi với nó chỉ có thế thôi sao? chỉ vì 1 tên con trai chẳng ra đâu vào đâu mà nó lỡ làm thế. Tôi đã trân trọng tình bạn này biết bao mà nó lại đổ vỡ chỉ vì 1 tên con trai sao?
-Bích ơi, mày nghe tao giải thích đã. Tao không có mà, hjx thực ra là hắn ta tự theo tao chứ tao có làm gì đâu. Tao….
-THÔI. ĐỪNG NÓI NỮA. TÔI KHÔNG MUỐN NGHE. THẬT GIẢ DỐI. anh ấy tự theo cậu ư. Hư. để rồi xem anh ấy cũng sẽ đá cậu như bao người thôi. rồi sẽ đến ngày đó
Nói xong Bích chạy thẳng ra lớp. tôi chẳng biết phải làm gì nữa. tôi chỉ biết khóc cho thứ tình bạn mỏng manh để đứt mà tôi cứ cho nó là cứng cáp này thôi. Và rồi những tiết sau đó Bích cúp tiết. tôi gọi điện cho nó nhưng không được. nó tắt mày. Tôi bắt đầu lo lo cho nó
* * *
buổi chiều hôm đó tôi đến nhà nó nhưng nó không chịu gặp, tôi cũng đành chịu. tôi định không đi học thêm nhưng nếu cứ ở nhà 1 mình thì tôi sẽ phát điên lên mất. nhiều thứ khiến tôi phải suy nghĩ quá. Thôi. Không nghĩ nữa. đi học cho xong
đến trung tâm tôi chon cho mình bàn đầu tiên căn bản vì bàn đó toàn những đứa chăm học nên tôi cũng dễ tập trung hơn. Tôi ngồi trong cùng, kế bên tôi là thằng bạn học cùng lớp. dĩ nhiên tôi và thằng đó chẳng thân nhau lắm nên cũng chỉ chào nhau cho xong chuyện
-này nhóc. Tránh ra cho anh ngồi
Nghe giọng quen quen tôi ngẩng đầu lên thì không ai khác lại chính là tên Phong.thực ra hắn đến đây làm gì. hắn học lớp 11 cơ mà
-anh…..anh-thằng ngồi cạnh nó ứ ớ
-anh em gì nữa. tránh ra cho anh mày ngồi
lại chuyện gì nữa đây, hắn ta định ngồi kế bên tôi sao. Tôi dùng ánh mắt cầu xin thằng bạn, nhưng ánh mắt của tôi làm sao thắng nỗi vũ lực của hắn chứ. Và tất nhiên kết quả dễ đoán đó là tôi phải ngồi cạnh hắn rồi. mà không biết tối nay hắn ăn khoai ngứa hay sao mà nói liên mồm không ngớt và tất nhiên tôi chẳng ho hoe gì. Tôi vẫn còn thấy bực bội về chuyện sáng nay. Vì ai mà tôi và Bích giận nhau chứ. dường như hắn cũng biết là không có hiệu quả gì nên hắn chuyển sang đề tài kể chuyện cười. tôi định bụng sẽ chẳng cười đâu, nhưng hắn đúng là có năng khiếu kể chuyện, đã thế vừa nói hắn vừa khua chân múa tây nữa chứ. Không nhin được nữa tôi cũng phải cười khì. Đúng là điên thật. nhưng nói thật cũng nhờ hắn mà tôi vui lên rất nhiều
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro